Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 131 EM KHÔNG TRỐN THOÁT ĐƯỢC ĐÂU
CHƯƠNG 131: EM KHÔNG TRỐN THOÁT ĐƯỢC ĐÂU
Trọng Thanh Thu cuộn mình trên ghế sofa, nghe âm thanh kim đồng hồ dịch chuyển, đêm nay vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho cô nghẹt thở.
Cô nhắm mắt lại, cảm giác sự yên tĩnh xung quanh càng mạnh mẽ hơn.
Không biết đã qua bao lâu, cô cảm thấy chân mình hơi tê dại.
Đêm đó, Trọng Thanh Thu nằm cuộn mình trên ghế sofa cả đêm, cũng đợi Lê Minh Tùng một đêm, nhưng anh không trở về.
Điện thoại cũng không có cuộc gọi nào.
Sinh nhật của cô cứ lặng lẽ trôi qua như vậy, không có chút cảm giác sinh nhật nào.
Trời sáng, ánh nắng rực rỡ khắp nơi, cô lập tức tỉnh lại, nằm cả một đêm, nhưng cũng là một đêm rất mệt mỏi, căn bản không thể ngủ được. Nghe thấy tiếng bọn trẻ rời phòng, cô cũng đi theo xuống phòng ăn, lúc trước cô đã có thói quen đưa bọn nhỏ đến nhà trẻ, huống chi hiện giờ là thời điểm nhạy cảm, cô rất sợ bọn trẻ sẽ xảy ra chuyện gì đó, nếu thật sự có chuyện gì thì e rằng cô hối hận cũng không kịp.
Bọn trẻ ăn sáng xong lập tức đeo ba lô chuẩn bị đi nhà trẻ, Trọng Thanh Thu cũng đổi một bộ quần áo bình thường, sau đó định đưa Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đến nhà trẻ, nhưng thím Trương bỗng nhiên lên tiếng: “Thưa bà, ông đã mời vệ sĩ đưa bọn trẻ đi học, cho nên cô không cần đi.”
Vệ sĩ?
Cô chưa từng nghe anh nhắc đến: “Thím Trương, tôi không sao đâu, tôi chỉ đi theo một lát thôi.”
“Không cần đi đâu ạ...” Thím Trương ngừng lại một lúc, vẻ mặt muốn nói lại thôi khiến cho Trọng Thanh Thu như hiểu ra điều gì đó, lần này hẳn là Lê Minh Tùng đã sắp xếp mọi chuyện rồi, anh không muốn cô đưa bọn trẻ đi học...
Thôi vậy, có tài xế chuyên dụng và vệ sĩ cô cũng yên tâm rồi, sau khi tiễn bọn trẻ, cô lập tức trở về phòng.
Thật yên tĩnh. Cho dù là ban đêm hay ban ngày thì biệt thự này cũng là nơi yên tĩnh nhất trong khu vực trung tâm của thành phố F.
Cô định đi vào phòng sách, nhưng khi đẩy cửa cô mới biết cửa phòng đã bị khóa.
Cô có thể tìm thím Trương để mở cửa phòng, nhưng cô biết trước giờ căn phòng này không hề khóa.
Cô trở về phòng của mình, không biết Lê Minh Tùng muốn làm gì?
Chuyện của con cái anh không muốn cô nhúng tay vào, ngay cả phòng sách cũng không cho cô đến, ngoại trừ ở trong phòng của mình thì cô cũng không biết làm gì.
Cùng lắm cũng chỉ có thể xem tivi mà thôi.
Cô không ngừng chuyển kênh, cho rằng ở kênh nào cũng sẽ nhìn thấy tin tức của Lê Minh Tùng và Phương Thu, nhưng lại không có gì cả.
Điện thoại di động lúc nào cũng ở bên người, chỉ cần chuông vang lên là cô có thể nhanh chóng cầm lấy.
Nhưng Phương Mẫn và Lê Minh Tùng không ai gọi điện cho cô.
Con của Phương Thu có khỏe không?
Càng không được biết thì cô lại càng muốn biết.
Vừa buồn bực vừa bất an, Trọng Thanh Thu cảm thấy vô cùng bất lực.
Ba ngày liên tiếp đều trôi qua như thế.
Dường như cô bị giam lỏng trong biệt thự, chỉ là sáng sớm và buổi tối gặp được bọn trẻ sẽ đem lại cho cô một chút sức sống mà thôi.
Nhưng bọn trẻ lại chẳng biết gì cả.
Lại thêm một đêm, Trọng Thanh Thu cũng quen với sự cô đơn lạnh lẽo này rồi.
Cô vẫn cuộn mình trên ghế sofa, đột nhiên bên tai lại vang lên tiếng bước chân lặng lẽ, hiển nhiên, người đang đi tới phòng của cô đã cố gắng bước chân thật nhẹ, tránh đánh thức những người đang ngủ say.
Chỉ là ngoại trừ căn phòng của cô...
Bởi vì người đàn ông này đã dùng sức mở cửa, cũng dùng sức đóng lại, tiếng động vang lên khiến cô chấn động, nhưng khi thân thể cô khẽ cử động thì lại có cảm giác đau nhức như kim châm. Ánh đèn trong phòng sáng lên, người đàn ông kia nhìn thấy cô, anh dừng lại một giây, sau đó trực tiếp đi vượt qua người cô, đi đến tủ quần áo phía đối diện.
Cô chậm rãi mở to mắt, trong ánh sáng chói mắt, bóng lưng của Lê Minh Tùng rơi vào tầm mắt cô.
Anh mở tủ quần áo ra, tiện tay lấy vài bộ quần áo, sau đó lại xếp vào trong một cái túi. Quần áo trước giờ anh mặc đều không có một nếp nhăn nào, nhưng giờ phút này, những quần áo bị anh tùy tiện ném trong túi kia nhất định sẽ tạo ra nếp nhăn mà anh lại không thèm để ý. Lấy quần áo xong, anh quay người đi ra cửa, giống như cô không hề tồn tại trong phòng vậy.
Cô nhìn theo bóng lưng anh, thấy Lê Minh Tùng sắp đi đến trước cửa, Trọng Thanh Thu thấp giọng hỏi: “Minh Tùng, Phương Thu sao rồi?”
Người đàn ông đứng lại, bóng lưng cao lớn toát ra vẻ lạnh lùng, sự lạnh lùng kia ập tới chỗ Trọng Thanh Thu, dường như muốn đóng băng cô.
Anh không quay đầu, dường như không muốn nhìn thấy cô: “Trọng Thanh Thu, em cũng xứng để biết sao?”
Trọng Thanh Thu tức giận, mấy ngày vừa rồi anh không trở về, sao vừa về lại nói chuyện với cô như vậy: “Vì sao em không xứng để biết chứ?”
“Ha ha, nếu không phải vì em nói dối thì Phương Thu sẽ không có dấu hiệu sinh non.” Anh lạnh lùng nói ra, giọng nói của anh khiến cho cả căn phòng trở nên lạnh lẽo, khiến người khác cảm thấy khó thở.
“Minh Tùng, Phương Mẫn đưa giấy cho em xem rồi, đó không phải là chữ của em, thật sự không phải! Em không biết ai đã giả chữ viết của em để đưa cho Phương Mẫn, nhưng em không bảo Phương Mẫn đi đón bọn trẻ.” Hôm ấy, cô đã cầm tờ giấy về quan sát rất kĩ, càng xem càng thấy kì lạ, cô không nghĩ ra được ai đã bắt chước chữ của cô, cô chưa từng đi làm, cho nên chỉ có bạn học ở đại học F mới có thể nhìn thấy chữ của cô, nhất định không còn ai biết nữa.
Cô nghĩ người giả chữ của cô là Hoàng Cảnh Hưng hoặc Cận Như Tuyết, nhưng đó chỉ là suy đoán của cô mà thôi, không có bất kì chứng cứ nào, cô vẫn chờ Lê Minh Tùng trở về để anh điều tra một chút, nhưng không ngờ anh lại nhận định rằng cô cố ý làm như vậy.
“Trọng Thanh Thu, em đừng giả vờ nữa, em không chịu được việc anh đối xử tốt với Minh Tùng đúng không? Ha ha, thì ra em cũng không khác gì những người phụ nữ khác, chỉ là em bình tĩnh hơn bọn họ, cũng biết diễn trò hơn bọn họ, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu mà thôi.”
Lời anh nói khiến cô không cách nào trả lời được, đúng là cô không có bất kì chứng cứ nào để phản bác lại, cô chỉ có thể im lặng nhìn anh, thật lâu sau cô cũng không nói gì, có lẽ chỉ khi nào có chứng cứ trong tay cô mới có thể đứng ngang hàng để tranh luận với anh mà thôi.
Lê Minh Tùng khẽ nhếch môi, nhanh chóng bước ra khỏi cửa, để lại một bóng lưng lạnh lùng.
“Trọng Thanh Thu, em cũng xứng để biết sao?” Giọng nói của anh không ngừng quanh quẩn bên tai cô, khiến cho đầu cô đau như búa bổ.
Đáng lẽ cô phải nhẫn nhịn, phải tìm ra chứng cứ để chứng minh không phải cô làm, nhưng đột nhiên cô không nhịn nmoori nữa, ba ngày lo lắng và trằn trọc kia đã giày vò cô đến mức sắp phát điên rồi, vì vậy, một giây trước cô còn bình tĩnh nói với chính mình rằng hãy để cho anh rời đi, nhưng giờ phút này cô đổi ý rồi, cô đột nhiên xông ra khỏi cửa, nói với người đàn ông đang ở trên hành lang: “Lê Minh Tùng, cho dù có phải là em hay không thì anh cũng phải nói cho em biết Phương Thu sao rồi?” Cô vẫn muốn biết, cô hi vọng Phương Thu không xảy ra chuyện gì, tuy cô cũng có tâm tư của phụ nữ, cô cũng hi vọng Lê Minh Tùng có thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Phương Thu, nhưng cô chưa từng muốn Phương Thu xảy ra chuyện.
Vừa nói vừa chạy, rất nhanh cô đã đứng trước mặt Lê Minh Tùng, muốn chặn đường đi của anh.
Đã mấy ngày không nhìn thấy anh, hiện giờ dáng vẻ của anh vô cùng tiều tụy, râu ria cũng dài ra, mọc đầy cằm, điều này trước giờ chưa từng xuất hiện ở một người có bệnh sạch sẽ như anh. Quần áo trên người anh cũng nhăn nhúm, hiển nhiên anh trở về chỉ vì muốn tắm rửa thay quần áo mà thôi, không phải trở về để gặp cô.
Ánh mắt anh nhìn cô bừng bừng lửa giận, giọng nói của anh mang theo sự châm chọc truyền vào trong tai cô: “Đứa bé vẫn còn, điều này làm em thất vọng lắm đúng không? Nhưng lúc nào cô ấy cũng có thể mất đi đứa bé, cũng bởi vì đã lỡ mất cơ hội tốt nhất để đi đến bệnh viện, hiện giờ cô ấy vẫn phải nằm dưỡng thai trên giường bệnh. Trọng Thanh Thu, đây không phải đều do em ban tặng sao? Em giả vờ hỏi chỉ để cho bản thân em yên tâm mà thôi, nhưng em đừng vội mừng, em cứ chờ đó, chỉ cần đứa bé của Phương Thu không còn nữa, nhất định anh sẽ để em phải trả giá đắt!”
Đúng là tàn nhẫn, anh sẽ để cho phải trả giá đắt sao?
Cô khẽ cười, có chút chua xót: “Dùng tính mạng của em để trả sao?”
“Đúng vậy.” Tay của anh đột nhiên vươn tới, nắm chặt lấy cổ áo cô, sau đó dùng sức ném một cái, nhanh chóng ném cô đập vào tường, vô cùng đau đớn: “Đừng cản đường anh, nếu không phải vì em sinh ra Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thì anh đã sớm đuổi em ra khỏi biệt thự này rồi!”
Nếu không phải có Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ở đây, nếu không phải cô đồng ý thời hạn nửa năm với anh, thì cô cũng đã sớm rời đi rồi.
Trên trán truyền đến cảm giác đau nhói, trong không khí nổi lên mùi máu tanh, lúc ở nhà trẻ, cô đã từng suy nghĩ, cô sợ bọn trẻ bị người ta mang đi mất, nhưng không ngờ đây lại là một cái bẫy do người khác bày ra, để cho cô mất kiểm soát mà tự nhảy vào. Dựa vào năng lực của cô thì rất khó tra được sự thật, cô chỉ có một mình, nhưng nếu cô xuất hiện thì mọi chuyện sẽ nhanh chóng bại lộ.
Trong lòng cô cũng đau đớn vô cùng...
Nhìn bóng lưng của anh, nhất định là anh không hề tin tưởng cô.
Ha ha, như vậy thì cần gì phải giữ cô ở lại đay?
Nhìn bóng lưng của anh, cô khẽ nói: “Nếu đã như thế thì anh hãy thả em rời đi, trả lại cho em hai bản hợp đồng kia.”
Bước chân anh dừng lại trên bậc thang: “Trọng Thanh Thu, cô đừng mơ tưởng! Từ giờ trở đi cô phải ở trong biệt thự, nếu Phương Thu không khỏe lại thì cô cũng không được rời khỏi nơi này.”
Anh muốn cướp đi sự tự do của cô sao? Cô bị giam lỏng ở nơi này cũng coi như mất tự do rồi...
Tự do, đó là từ ngữ đẹp đến mức nào chứ? Thiếu đi sự tự do, cả thế giới đều trở nên u ám...
Giờ phút này, cô thật sự muốn đem theo Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi trốn, tránh xa Lê Minh Tùng.
Nhưng dù anh không nhìn vào mắt cô, anh cũng có thể đoán trúng tâm tư của cô: “Trọng Thanh Thu, em không cần lên kế hoạch chạy trốn, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đã mang họ Lê rồi, anh sẽ không để em dẫn chúng đi đâu. Vệ sĩ trong bảo vệ đã tăng lên, hai mươi tư giờ đều có người bảo vệ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cho nên em không trốn thoát được đâu!”
Trọng Thanh Thu cuộn mình trên ghế sofa, nghe âm thanh kim đồng hồ dịch chuyển, đêm nay vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho cô nghẹt thở.
Cô nhắm mắt lại, cảm giác sự yên tĩnh xung quanh càng mạnh mẽ hơn.
Không biết đã qua bao lâu, cô cảm thấy chân mình hơi tê dại.
Đêm đó, Trọng Thanh Thu nằm cuộn mình trên ghế sofa cả đêm, cũng đợi Lê Minh Tùng một đêm, nhưng anh không trở về.
Điện thoại cũng không có cuộc gọi nào.
Sinh nhật của cô cứ lặng lẽ trôi qua như vậy, không có chút cảm giác sinh nhật nào.
Trời sáng, ánh nắng rực rỡ khắp nơi, cô lập tức tỉnh lại, nằm cả một đêm, nhưng cũng là một đêm rất mệt mỏi, căn bản không thể ngủ được. Nghe thấy tiếng bọn trẻ rời phòng, cô cũng đi theo xuống phòng ăn, lúc trước cô đã có thói quen đưa bọn nhỏ đến nhà trẻ, huống chi hiện giờ là thời điểm nhạy cảm, cô rất sợ bọn trẻ sẽ xảy ra chuyện gì đó, nếu thật sự có chuyện gì thì e rằng cô hối hận cũng không kịp.
Bọn trẻ ăn sáng xong lập tức đeo ba lô chuẩn bị đi nhà trẻ, Trọng Thanh Thu cũng đổi một bộ quần áo bình thường, sau đó định đưa Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đến nhà trẻ, nhưng thím Trương bỗng nhiên lên tiếng: “Thưa bà, ông đã mời vệ sĩ đưa bọn trẻ đi học, cho nên cô không cần đi.”
Vệ sĩ?
Cô chưa từng nghe anh nhắc đến: “Thím Trương, tôi không sao đâu, tôi chỉ đi theo một lát thôi.”
“Không cần đi đâu ạ...” Thím Trương ngừng lại một lúc, vẻ mặt muốn nói lại thôi khiến cho Trọng Thanh Thu như hiểu ra điều gì đó, lần này hẳn là Lê Minh Tùng đã sắp xếp mọi chuyện rồi, anh không muốn cô đưa bọn trẻ đi học...
Thôi vậy, có tài xế chuyên dụng và vệ sĩ cô cũng yên tâm rồi, sau khi tiễn bọn trẻ, cô lập tức trở về phòng.
Thật yên tĩnh. Cho dù là ban đêm hay ban ngày thì biệt thự này cũng là nơi yên tĩnh nhất trong khu vực trung tâm của thành phố F.
Cô định đi vào phòng sách, nhưng khi đẩy cửa cô mới biết cửa phòng đã bị khóa.
Cô có thể tìm thím Trương để mở cửa phòng, nhưng cô biết trước giờ căn phòng này không hề khóa.
Cô trở về phòng của mình, không biết Lê Minh Tùng muốn làm gì?
Chuyện của con cái anh không muốn cô nhúng tay vào, ngay cả phòng sách cũng không cho cô đến, ngoại trừ ở trong phòng của mình thì cô cũng không biết làm gì.
Cùng lắm cũng chỉ có thể xem tivi mà thôi.
Cô không ngừng chuyển kênh, cho rằng ở kênh nào cũng sẽ nhìn thấy tin tức của Lê Minh Tùng và Phương Thu, nhưng lại không có gì cả.
Điện thoại di động lúc nào cũng ở bên người, chỉ cần chuông vang lên là cô có thể nhanh chóng cầm lấy.
Nhưng Phương Mẫn và Lê Minh Tùng không ai gọi điện cho cô.
Con của Phương Thu có khỏe không?
Càng không được biết thì cô lại càng muốn biết.
Vừa buồn bực vừa bất an, Trọng Thanh Thu cảm thấy vô cùng bất lực.
Ba ngày liên tiếp đều trôi qua như thế.
Dường như cô bị giam lỏng trong biệt thự, chỉ là sáng sớm và buổi tối gặp được bọn trẻ sẽ đem lại cho cô một chút sức sống mà thôi.
Nhưng bọn trẻ lại chẳng biết gì cả.
Lại thêm một đêm, Trọng Thanh Thu cũng quen với sự cô đơn lạnh lẽo này rồi.
Cô vẫn cuộn mình trên ghế sofa, đột nhiên bên tai lại vang lên tiếng bước chân lặng lẽ, hiển nhiên, người đang đi tới phòng của cô đã cố gắng bước chân thật nhẹ, tránh đánh thức những người đang ngủ say.
Chỉ là ngoại trừ căn phòng của cô...
Bởi vì người đàn ông này đã dùng sức mở cửa, cũng dùng sức đóng lại, tiếng động vang lên khiến cô chấn động, nhưng khi thân thể cô khẽ cử động thì lại có cảm giác đau nhức như kim châm. Ánh đèn trong phòng sáng lên, người đàn ông kia nhìn thấy cô, anh dừng lại một giây, sau đó trực tiếp đi vượt qua người cô, đi đến tủ quần áo phía đối diện.
Cô chậm rãi mở to mắt, trong ánh sáng chói mắt, bóng lưng của Lê Minh Tùng rơi vào tầm mắt cô.
Anh mở tủ quần áo ra, tiện tay lấy vài bộ quần áo, sau đó lại xếp vào trong một cái túi. Quần áo trước giờ anh mặc đều không có một nếp nhăn nào, nhưng giờ phút này, những quần áo bị anh tùy tiện ném trong túi kia nhất định sẽ tạo ra nếp nhăn mà anh lại không thèm để ý. Lấy quần áo xong, anh quay người đi ra cửa, giống như cô không hề tồn tại trong phòng vậy.
Cô nhìn theo bóng lưng anh, thấy Lê Minh Tùng sắp đi đến trước cửa, Trọng Thanh Thu thấp giọng hỏi: “Minh Tùng, Phương Thu sao rồi?”
Người đàn ông đứng lại, bóng lưng cao lớn toát ra vẻ lạnh lùng, sự lạnh lùng kia ập tới chỗ Trọng Thanh Thu, dường như muốn đóng băng cô.
Anh không quay đầu, dường như không muốn nhìn thấy cô: “Trọng Thanh Thu, em cũng xứng để biết sao?”
Trọng Thanh Thu tức giận, mấy ngày vừa rồi anh không trở về, sao vừa về lại nói chuyện với cô như vậy: “Vì sao em không xứng để biết chứ?”
“Ha ha, nếu không phải vì em nói dối thì Phương Thu sẽ không có dấu hiệu sinh non.” Anh lạnh lùng nói ra, giọng nói của anh khiến cho cả căn phòng trở nên lạnh lẽo, khiến người khác cảm thấy khó thở.
“Minh Tùng, Phương Mẫn đưa giấy cho em xem rồi, đó không phải là chữ của em, thật sự không phải! Em không biết ai đã giả chữ viết của em để đưa cho Phương Mẫn, nhưng em không bảo Phương Mẫn đi đón bọn trẻ.” Hôm ấy, cô đã cầm tờ giấy về quan sát rất kĩ, càng xem càng thấy kì lạ, cô không nghĩ ra được ai đã bắt chước chữ của cô, cô chưa từng đi làm, cho nên chỉ có bạn học ở đại học F mới có thể nhìn thấy chữ của cô, nhất định không còn ai biết nữa.
Cô nghĩ người giả chữ của cô là Hoàng Cảnh Hưng hoặc Cận Như Tuyết, nhưng đó chỉ là suy đoán của cô mà thôi, không có bất kì chứng cứ nào, cô vẫn chờ Lê Minh Tùng trở về để anh điều tra một chút, nhưng không ngờ anh lại nhận định rằng cô cố ý làm như vậy.
“Trọng Thanh Thu, em đừng giả vờ nữa, em không chịu được việc anh đối xử tốt với Minh Tùng đúng không? Ha ha, thì ra em cũng không khác gì những người phụ nữ khác, chỉ là em bình tĩnh hơn bọn họ, cũng biết diễn trò hơn bọn họ, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu mà thôi.”
Lời anh nói khiến cô không cách nào trả lời được, đúng là cô không có bất kì chứng cứ nào để phản bác lại, cô chỉ có thể im lặng nhìn anh, thật lâu sau cô cũng không nói gì, có lẽ chỉ khi nào có chứng cứ trong tay cô mới có thể đứng ngang hàng để tranh luận với anh mà thôi.
Lê Minh Tùng khẽ nhếch môi, nhanh chóng bước ra khỏi cửa, để lại một bóng lưng lạnh lùng.
“Trọng Thanh Thu, em cũng xứng để biết sao?” Giọng nói của anh không ngừng quanh quẩn bên tai cô, khiến cho đầu cô đau như búa bổ.
Đáng lẽ cô phải nhẫn nhịn, phải tìm ra chứng cứ để chứng minh không phải cô làm, nhưng đột nhiên cô không nhịn nmoori nữa, ba ngày lo lắng và trằn trọc kia đã giày vò cô đến mức sắp phát điên rồi, vì vậy, một giây trước cô còn bình tĩnh nói với chính mình rằng hãy để cho anh rời đi, nhưng giờ phút này cô đổi ý rồi, cô đột nhiên xông ra khỏi cửa, nói với người đàn ông đang ở trên hành lang: “Lê Minh Tùng, cho dù có phải là em hay không thì anh cũng phải nói cho em biết Phương Thu sao rồi?” Cô vẫn muốn biết, cô hi vọng Phương Thu không xảy ra chuyện gì, tuy cô cũng có tâm tư của phụ nữ, cô cũng hi vọng Lê Minh Tùng có thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Phương Thu, nhưng cô chưa từng muốn Phương Thu xảy ra chuyện.
Vừa nói vừa chạy, rất nhanh cô đã đứng trước mặt Lê Minh Tùng, muốn chặn đường đi của anh.
Đã mấy ngày không nhìn thấy anh, hiện giờ dáng vẻ của anh vô cùng tiều tụy, râu ria cũng dài ra, mọc đầy cằm, điều này trước giờ chưa từng xuất hiện ở một người có bệnh sạch sẽ như anh. Quần áo trên người anh cũng nhăn nhúm, hiển nhiên anh trở về chỉ vì muốn tắm rửa thay quần áo mà thôi, không phải trở về để gặp cô.
Ánh mắt anh nhìn cô bừng bừng lửa giận, giọng nói của anh mang theo sự châm chọc truyền vào trong tai cô: “Đứa bé vẫn còn, điều này làm em thất vọng lắm đúng không? Nhưng lúc nào cô ấy cũng có thể mất đi đứa bé, cũng bởi vì đã lỡ mất cơ hội tốt nhất để đi đến bệnh viện, hiện giờ cô ấy vẫn phải nằm dưỡng thai trên giường bệnh. Trọng Thanh Thu, đây không phải đều do em ban tặng sao? Em giả vờ hỏi chỉ để cho bản thân em yên tâm mà thôi, nhưng em đừng vội mừng, em cứ chờ đó, chỉ cần đứa bé của Phương Thu không còn nữa, nhất định anh sẽ để em phải trả giá đắt!”
Đúng là tàn nhẫn, anh sẽ để cho phải trả giá đắt sao?
Cô khẽ cười, có chút chua xót: “Dùng tính mạng của em để trả sao?”
“Đúng vậy.” Tay của anh đột nhiên vươn tới, nắm chặt lấy cổ áo cô, sau đó dùng sức ném một cái, nhanh chóng ném cô đập vào tường, vô cùng đau đớn: “Đừng cản đường anh, nếu không phải vì em sinh ra Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thì anh đã sớm đuổi em ra khỏi biệt thự này rồi!”
Nếu không phải có Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ở đây, nếu không phải cô đồng ý thời hạn nửa năm với anh, thì cô cũng đã sớm rời đi rồi.
Trên trán truyền đến cảm giác đau nhói, trong không khí nổi lên mùi máu tanh, lúc ở nhà trẻ, cô đã từng suy nghĩ, cô sợ bọn trẻ bị người ta mang đi mất, nhưng không ngờ đây lại là một cái bẫy do người khác bày ra, để cho cô mất kiểm soát mà tự nhảy vào. Dựa vào năng lực của cô thì rất khó tra được sự thật, cô chỉ có một mình, nhưng nếu cô xuất hiện thì mọi chuyện sẽ nhanh chóng bại lộ.
Trong lòng cô cũng đau đớn vô cùng...
Nhìn bóng lưng của anh, nhất định là anh không hề tin tưởng cô.
Ha ha, như vậy thì cần gì phải giữ cô ở lại đay?
Nhìn bóng lưng của anh, cô khẽ nói: “Nếu đã như thế thì anh hãy thả em rời đi, trả lại cho em hai bản hợp đồng kia.”
Bước chân anh dừng lại trên bậc thang: “Trọng Thanh Thu, cô đừng mơ tưởng! Từ giờ trở đi cô phải ở trong biệt thự, nếu Phương Thu không khỏe lại thì cô cũng không được rời khỏi nơi này.”
Anh muốn cướp đi sự tự do của cô sao? Cô bị giam lỏng ở nơi này cũng coi như mất tự do rồi...
Tự do, đó là từ ngữ đẹp đến mức nào chứ? Thiếu đi sự tự do, cả thế giới đều trở nên u ám...
Giờ phút này, cô thật sự muốn đem theo Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi trốn, tránh xa Lê Minh Tùng.
Nhưng dù anh không nhìn vào mắt cô, anh cũng có thể đoán trúng tâm tư của cô: “Trọng Thanh Thu, em không cần lên kế hoạch chạy trốn, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đã mang họ Lê rồi, anh sẽ không để em dẫn chúng đi đâu. Vệ sĩ trong bảo vệ đã tăng lên, hai mươi tư giờ đều có người bảo vệ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cho nên em không trốn thoát được đâu!”
Bình luận facebook