Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 146 ĐẦU MỐI
CHƯƠNG 146: ĐẦU MỐI
Chút thích này chỉ khiến cô cách anh càng xa, đây hẳn là số mệnh, định trước bọn họ có duyên nhưng vô phân.
Thanh Thu nằm xuống ghế sa lon, giọng nói kiên định, tâm tình cũng rất bình tĩnh: "Minh Tùng, chúng ta làm bạn đi." Trừ bạn ra chẳng thể làm gì khác, nửa năm rồi, ước định ban đầu kia đã hết thời gian, cô chỉ muốn cho mình một bầu trời khoáng đạt tự do, cô có thể làm được.
"Vậy bọn nhỏ thì sao?" Anh sải bước đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, đáy lòng bất chợt nảy sinh cảm giác khủng hoảng.
"Nếu như anh muốn gặp, em có thể cho bọn nhỏ gặp anh bất cứ lúc nào, nhưng hai đứa phải đi theo em." Hai đứa nhóc từ nhỏ đến lớn đều do một mình cô nuôi lớn, cô tuyệt đối không thể rời xa chúng.
"Trọng Thanh Thu, không thể." Anh bá đạo gầm nhẹ, nếu như không phải Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh phòng bên cạnh có thể còn chưa ngủ, anh chỉ muốn túm lấy Trọng Thanh Thu.
"Nếu anh không đồng ý, vậy bây giờ em sẽ dẫn hai đứa nhỏ rời đi.” Cô mỉm cười nhìn anh, trên mặt không có bất kỳ ý định thỏa hiệp nào, nửa năm nay, cô đã nếm đủ cay đắng của cuộc sống mai danh ẩn tích. Bây giờ, cô chỉ muốn dẫn bọn nhỏ tới những nơi tốt nhất sinh sống, cô có thể làm được. Trang web của cô hiện tại làm ăn vô cùng tốt, tốt hơn rất nhiều so với tiệm nhỏ bên đường lúc trước, hơn nữa thời gian lại tự do, cô sẽ không từ bỏ. Làm người, chỉ có dựa vào mình mới có thể sống hạnh phúc và tự tại.
Cô không phải hoa tơ hồng, cho nên tự nhiên không cần phải phụ thuộc bất kỳ người đàn ông hay phụ nữ nào.
"Trọng Thanh Thu, em đừng quên, bọn nhỏ mang họ Lê." Giọng anh khàn khàn, bàn tay nắm thành quả đấm, móng tay đã cắm sâu vào trong thịt. Nói thật, anh thực sự không bỏ được Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Hai đứa là con của anh, anh còn chưa truy cứu trách nhiệm cô giấu anh chuyện đứa nhỏ sáu năm.
"Vâng, thế nhưng bọn nhỏ là em sinh ra, anh cảm thấy nếu như để cho hai đứa lựa chọn, bọn chúng sẽ chọn anh hay em?"
Đáp án có vẻ đã hiển nhiên, bọn nhỏ rất sợ mất đi cô, thế nhưng là ngay sau đó, Lê Minh Tùng chợt nở nụ cười. "Trọng Thanh Thu, em đừng quên hai đứa trốn đi chính là để tìm anh, bọn nhỏ đã không thể rời bỏ anh. Chúng cần cha, cần tình thương của cha, thứ này em cho không nổi."
Trong lòng cô đau xót. Đúng vậy, bọn nhỏ đúng là cần tình thương của cha, cô tùy ý cắn môi, vậy nhưng lại khiến anh khô miệng khô lưỡi, chẳng biết là bắt đầu từ khi nào, anh lại có phản ứng với cô.
"Em nói rồi, em chấp thuận để anh gặp các con, như vậy, là đủ rồi." Trầm giọng nói, cô rất bình tĩnh, thời gian đã khiến cô chậm rãi lột xác, trở nên chín chắn mà tự tin.
Ánh mắt anh nhìn cô vẫn sâu thẳm như vậy, lại không giống trước kia nhìn một cái liền có thể thấu hết. Cô đã thay đổi rồi, khiến cho anh không nào thể đoán được.
Có lẽ, cô vẫn nhớ sự không tín nhiệm của anh, vậy nhưng chuyện đã qua hơn nửa năm rồi.
Kiêu ngạo khiến anh nở nụ cười. "Tùy em, có điều hy vọng em nhớ giữ lời, đồng ý để anh gặp bọn nhỏ bất cứ lúc nào."
"Được." Cô thoải mái đồng ý, xoay mặt vào phía trong ghế sa lon, chỉ để lại cho anh một bóng lưng, cũng không nhìn anh nữa.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng pháo lác đác vang lên bên ngoài cũng trở thành thứ ảo mộng rất xa.
Sau lưng, hô hấp của người kia đang dần dần nhạt đi, anh thỏa hiệp sao?
Cô cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi, lặng lẽ quay đầu, anh quả nhiên không còn ở đây, chỉ là lúc đang lắng tai nghe, chợt nghe được trong phòng anh rào rào tiếng nước chảy. Người đàn ông này, ngay cả cửa phòng tắm cũng không đóng, bịt lỗ tai không muốn nghe, tiếng nước chảy đó lại như có chân chui thẳng vào trong lỗ tai cô, xua cũng không đi.
Hồi lâu, tiếng nước chảy rốt cuộc cũng ngừng lại, nghĩ đến cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái sau khi tắm, Thanh Thu liền cảm thấy toàn thân cũng dấp dính khó chịu. Nhưng chỉ có thể nhịn, chính cô đã nói không tắm rồi.
Sau lưng dần dần trở nên yên lặng, Thanh Thu nhắm hai mắt lại muốn khiến mình mau chìm vào giấc ngủ một chút, ngủ rồi cái gì cũng không cần quan tâm.
Đang mơ mơ màng màng, dù sao tối hôm qua bởi vì tìm bọn nhỏ mà cả đêm không ngủ, cô tỉnh lại lúc trước cũng chỉ bởi vì tiếng pháo quá ồn đánh thức mà thôi. Người thực sự vẫn còn rất buồn ngủ, ngủ thôi, ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng ngay khi Thanh Thu cảm thấy mình đã sắp ngủ rồi, một mùi hương Cổ Long dễ ngửi hòa với mùi sữa tắm nhàn nhạt bay tới. Ngay sau đó, một tấm vải mềm mại phủ xuống người cô, giọng nói trầm thấp của Lê Minh Tùng truyền tới. "Đi tắm một chút đi, phòng này nhường cho em ngủ, anh ngủ trên ghế sa lon."
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của anh cứ như vậy bất ngờ truyền vào tai cô, khiến cho tâm thần cô chấn động. Ngay sau đó cô chậm rãi xoay người lại, dưới ánh sáng mờ tối của phòng khách, anh từ trên cao nhìn xuống, tóc vẫn ướt, đang không ngừng nhỏ nước, từ gò má anh chảy xuống đến ngực lập tức liền biến mất không còn dấu vết. Ở nơi tầm mắt có thể trông thấy được, anh khoác áo ngủ mặc dù chỉ lộ ra một chút khuôn ngực rắn chắc màu đồng, vậy nhưng càng khiến anh lộ rõ vẻ nam tính mà quyến rũ.
"Nhìn đủ chưa?" Đắc ý cười một tiếng. "Hay là, anh ôm em lên giường ngủ?"
Rất ít người đàn ông khi nói chuyện lại tỏ ra hơi thở biếng nhác như vậy, nhưng anh hết lần này tới lần khác vẫn là giọng điệu như thế.
Giọng nói của anh khiến cho cô ngẩn ra, ngay sau đó thật nhanh ngồi bật dậy, cầm lên khăn tắm trên người chạy nhanh vào phòng anh. Cô muốn tắm, cô nhớ giường, là anh nói anh muốn ngủ ghế sa lon, chuyện này cũng phải thôi. Cô là khách mà không phải sao?
Dù sao cô vẫn là tự do, chỉ cần không ngủ chung giường cùng anh, như vậy là tốt rồi.
Chạy vào trong phòng tắm, việc đầu tiên chính là khóa trái cửa. Mở khóa vòi nước xối xuống người, cảm giác dấp dính và mùi rượu cũng dần dần nhạt đi, cô cuối cùng cảm thấy một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Tắm gần nửa ngày mới cảm thấy thư thái đôi chút. Hai ngày qua thật không phải cuộc sống của con người mà, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thật muốn hại chết cô. Bắt đầu từ bây giờ, cô lại phải đối mặt với Lê Minh Tùng rồi.
"Ối..." Trong lúc bất chợt nhớ ra Bùi Minh Vũ, Thanh Thu sợ hãi kêu một tiếng, tìm được bọn nhỏ rồi, cô vẫn chưa gọi lại cho Bùi Minh Vũ thông báo một tiếng. Bận bịu đón tết, bận bịu hai đứa nhỏ, cô quên khuấy mất chuyện này rồi.
Ngoài cửa nhanh chóng truyền tới tiếng bước chân, Lê Minh Tùng lo lắng gọi: "Thanh Thu, em sao vậy?" Anh cho rằng cô ngã, thế nhưng xuyên qua tấm kiếng thủy tinh ngoài nhà tắm nhìn vào, bóng người cô mông lung nhưng vẫn là hoàn chỉnh. Cô hẳn là không sao, anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không, không có gì, anh ra ngoài đi, chớ vào đây." Cô bối rối nhìn bóng đen bên ngoài phòng kia, mặc dù cách tấm kiếng thủy tinh đục không ai nhìn thấy ai, thế nhưng cô vẫn có loại cảm giác bị anh nhìn thấy hết, khiến cô theo bản năng lấy tay che lại vùng tư mật, ngực. Cuối cùng càng hoảng hốt càng loạn.
"Thanh Thu, đừng sợ, anh sẽ không vào đâu, nói cho anh đã xảy ra chuyện gì?" Trực giác mách bảo cô nhất định có chuyện, nếu không vừa rồi, cô sẽ không kêu lớn như thế.
Lê Minh Tùng thật đáng ghét, còn muốn truy hỏi cô. Thật ra, cô muốn tắm thêm một chút nữa rồi đi ra ngoài lấy điện thoại gọi cho Bùi Minh Vũ. Nhưng hiện tại, dưới sự truy hỏi của anh cô không trả lời cũng không xong, vì vậy Thanh Thu hắng giọng nói: "Chuyện tìm được bọn nhỏ, em quên nói cho Minh Vũ rồi, nói không chừng bây giờ anh ấy vẫn còn đang đi tìm, em lau người một chút liền đi ra gọi điện thoại thông báo cho anh ấy."
Ngoài cửa, Lê Minh Tùng đáp: "Không cần, để anh gọi cho anh ta."
"Minh Tùng, để em gọi." Anh kỳ lạ thật đấy, Bùi Minh Vũ là bạn của cô, cô không cần anh đột nhiên lại nhiệt tình như vậy.
"Cũng được, anh mang điện thoại di động đến cho em. Năm mới, đừng để người ta còn phải tiếp tục tìm." Anh vừa dứt lời, bóng dáng liền nhanh chóng biến mất ở trước cửa phòng tắm, Thanh Thu thật nhanh lau khô thân thể, thế nhưng khi khăn tắm còn chưa kịp quấn cẩn thận, cửa phòng tắm đã bị gõ: "Thanh Thu, điện thoại di động của em."
Nhìn bóng đen ngoài cửa, áo tắm trên người cột cũng không được, không cột cũng chẳng xong, trong lúc cô còn đang do dự, Lê Minh Tùng vội la lên: "Trọng Thanh Thu, em có nghe hay không, mau trả lời điện thoại đi. Nói không chừng Bùi Minh Vũ bây giờ còn đang ở bên ngoài tìm người đó."
Câu này của anh khiến cô lập tức mở khóa cửa phòng tắm, sau đó nghiêng người, một cánh tay thò ra ngoài."Đưa em."
Điện thoại di động lạnh băng đặt trong lòng bàn tay, trong phòng tắm cô còn chưa kịp mặc gì, khoảnh khắc tay và tay chạm nhau giống như điện giật vậy, khiến cả người cô run lên, vội vàng rụt tay về, sau đó "rầm" một tiếng đóng sập cửa phòng tắm. Thế nhưng cô dùng sức quá lớn, cửa đóng vào lại bật ra. Thời điểm cô vội vàng xoay người đóng cửa lại, phía ngoài, người đàn ông đang đứng dựa vào tường, bộ dáng kia khiến cô nhớ lại đêm đầu tiên cô tới căn hộ này, cả người lập tức nóng ran, chỉ cảm thấy mồ hôi đang không ngừng túa ra. "Lê Minh Tùng, anh đi ngay cho tôi."
Nửa năm rồi, cô không bao giờ ngờ tới còn có thế để anh nhìn thấy trong trạng thái xấu hổ này nữa, vậy nên, cô rất nhanh liền nghe được tiếng tim mình đập mạnh.
Lê Minh Tùng ưu nhã đứng thẳng dậy, sau đó liếc cô còn đang đứng ngẩn người. "Anh đi ngủ." Bộ dáng đó giống như anh chẳng qua chỉ vừa nhìn thấy một khóm hoa một bụi cỏ mà thôi, thản nhiên quay người đi.
Thanh Thu lúc này mới sực tỉnh, tay chân luống cuống đóng lại cửa phòng tắm lần nữa, cẩn thận khóa lại, sau đó mới tựa người vào cánh cửa chậm rãi ngồi dần xuống. Chỗ này nước không phun được tới, màn vừa rồi đủ khiến cô hốt hoảng. Vừa nhớ đến điện thoại trong tay, thật may nước chưa có bắn vào điện thoại, né người sang một bên tránh dòng nước chảy, ấn hai ba phím liền kết nối được với điện thoại của Bùi Minh Vũ.
"Năm mới vui vẻ."
"Bọn nhỏ có tin tức gì chưa?"
Dường như đồng thanh, cô chúc phúc còn anh vội vã hỏi. Thanh Thu rất áy náy. "Minh Vũ, đã tìm thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rồi."
"Thật sao?" Đối phương ở đầu dây bên kia thở phào thật nhẹ nhõm."Vậy thì tốt quá rồi, Thanh Thu, bây giờ em ở đâu? Anh muốn gặp em, còn cả bọn nhỏ nữa." Giọng nói mang theo vẻ mừng rỡ không hề che giấu, giọng anh vang qua đây hòa cùng tiếng nước chảy khiến Thanh Thu run lên, cô bây giờ có thể gặp anh sao?
"Minh Vũ, em..."
Cô chần chừ khiến cho Bùi Minh Vũ dường như nghe ra đầu mối gì, tiếng nước chảy mặc dù không lớn, thế nhưng âm thách tí tách tí tách vang lên lại rõ ràng như vậy.
Chút thích này chỉ khiến cô cách anh càng xa, đây hẳn là số mệnh, định trước bọn họ có duyên nhưng vô phân.
Thanh Thu nằm xuống ghế sa lon, giọng nói kiên định, tâm tình cũng rất bình tĩnh: "Minh Tùng, chúng ta làm bạn đi." Trừ bạn ra chẳng thể làm gì khác, nửa năm rồi, ước định ban đầu kia đã hết thời gian, cô chỉ muốn cho mình một bầu trời khoáng đạt tự do, cô có thể làm được.
"Vậy bọn nhỏ thì sao?" Anh sải bước đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, đáy lòng bất chợt nảy sinh cảm giác khủng hoảng.
"Nếu như anh muốn gặp, em có thể cho bọn nhỏ gặp anh bất cứ lúc nào, nhưng hai đứa phải đi theo em." Hai đứa nhóc từ nhỏ đến lớn đều do một mình cô nuôi lớn, cô tuyệt đối không thể rời xa chúng.
"Trọng Thanh Thu, không thể." Anh bá đạo gầm nhẹ, nếu như không phải Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh phòng bên cạnh có thể còn chưa ngủ, anh chỉ muốn túm lấy Trọng Thanh Thu.
"Nếu anh không đồng ý, vậy bây giờ em sẽ dẫn hai đứa nhỏ rời đi.” Cô mỉm cười nhìn anh, trên mặt không có bất kỳ ý định thỏa hiệp nào, nửa năm nay, cô đã nếm đủ cay đắng của cuộc sống mai danh ẩn tích. Bây giờ, cô chỉ muốn dẫn bọn nhỏ tới những nơi tốt nhất sinh sống, cô có thể làm được. Trang web của cô hiện tại làm ăn vô cùng tốt, tốt hơn rất nhiều so với tiệm nhỏ bên đường lúc trước, hơn nữa thời gian lại tự do, cô sẽ không từ bỏ. Làm người, chỉ có dựa vào mình mới có thể sống hạnh phúc và tự tại.
Cô không phải hoa tơ hồng, cho nên tự nhiên không cần phải phụ thuộc bất kỳ người đàn ông hay phụ nữ nào.
"Trọng Thanh Thu, em đừng quên, bọn nhỏ mang họ Lê." Giọng anh khàn khàn, bàn tay nắm thành quả đấm, móng tay đã cắm sâu vào trong thịt. Nói thật, anh thực sự không bỏ được Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Hai đứa là con của anh, anh còn chưa truy cứu trách nhiệm cô giấu anh chuyện đứa nhỏ sáu năm.
"Vâng, thế nhưng bọn nhỏ là em sinh ra, anh cảm thấy nếu như để cho hai đứa lựa chọn, bọn chúng sẽ chọn anh hay em?"
Đáp án có vẻ đã hiển nhiên, bọn nhỏ rất sợ mất đi cô, thế nhưng là ngay sau đó, Lê Minh Tùng chợt nở nụ cười. "Trọng Thanh Thu, em đừng quên hai đứa trốn đi chính là để tìm anh, bọn nhỏ đã không thể rời bỏ anh. Chúng cần cha, cần tình thương của cha, thứ này em cho không nổi."
Trong lòng cô đau xót. Đúng vậy, bọn nhỏ đúng là cần tình thương của cha, cô tùy ý cắn môi, vậy nhưng lại khiến anh khô miệng khô lưỡi, chẳng biết là bắt đầu từ khi nào, anh lại có phản ứng với cô.
"Em nói rồi, em chấp thuận để anh gặp các con, như vậy, là đủ rồi." Trầm giọng nói, cô rất bình tĩnh, thời gian đã khiến cô chậm rãi lột xác, trở nên chín chắn mà tự tin.
Ánh mắt anh nhìn cô vẫn sâu thẳm như vậy, lại không giống trước kia nhìn một cái liền có thể thấu hết. Cô đã thay đổi rồi, khiến cho anh không nào thể đoán được.
Có lẽ, cô vẫn nhớ sự không tín nhiệm của anh, vậy nhưng chuyện đã qua hơn nửa năm rồi.
Kiêu ngạo khiến anh nở nụ cười. "Tùy em, có điều hy vọng em nhớ giữ lời, đồng ý để anh gặp bọn nhỏ bất cứ lúc nào."
"Được." Cô thoải mái đồng ý, xoay mặt vào phía trong ghế sa lon, chỉ để lại cho anh một bóng lưng, cũng không nhìn anh nữa.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng pháo lác đác vang lên bên ngoài cũng trở thành thứ ảo mộng rất xa.
Sau lưng, hô hấp của người kia đang dần dần nhạt đi, anh thỏa hiệp sao?
Cô cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi, lặng lẽ quay đầu, anh quả nhiên không còn ở đây, chỉ là lúc đang lắng tai nghe, chợt nghe được trong phòng anh rào rào tiếng nước chảy. Người đàn ông này, ngay cả cửa phòng tắm cũng không đóng, bịt lỗ tai không muốn nghe, tiếng nước chảy đó lại như có chân chui thẳng vào trong lỗ tai cô, xua cũng không đi.
Hồi lâu, tiếng nước chảy rốt cuộc cũng ngừng lại, nghĩ đến cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái sau khi tắm, Thanh Thu liền cảm thấy toàn thân cũng dấp dính khó chịu. Nhưng chỉ có thể nhịn, chính cô đã nói không tắm rồi.
Sau lưng dần dần trở nên yên lặng, Thanh Thu nhắm hai mắt lại muốn khiến mình mau chìm vào giấc ngủ một chút, ngủ rồi cái gì cũng không cần quan tâm.
Đang mơ mơ màng màng, dù sao tối hôm qua bởi vì tìm bọn nhỏ mà cả đêm không ngủ, cô tỉnh lại lúc trước cũng chỉ bởi vì tiếng pháo quá ồn đánh thức mà thôi. Người thực sự vẫn còn rất buồn ngủ, ngủ thôi, ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng ngay khi Thanh Thu cảm thấy mình đã sắp ngủ rồi, một mùi hương Cổ Long dễ ngửi hòa với mùi sữa tắm nhàn nhạt bay tới. Ngay sau đó, một tấm vải mềm mại phủ xuống người cô, giọng nói trầm thấp của Lê Minh Tùng truyền tới. "Đi tắm một chút đi, phòng này nhường cho em ngủ, anh ngủ trên ghế sa lon."
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của anh cứ như vậy bất ngờ truyền vào tai cô, khiến cho tâm thần cô chấn động. Ngay sau đó cô chậm rãi xoay người lại, dưới ánh sáng mờ tối của phòng khách, anh từ trên cao nhìn xuống, tóc vẫn ướt, đang không ngừng nhỏ nước, từ gò má anh chảy xuống đến ngực lập tức liền biến mất không còn dấu vết. Ở nơi tầm mắt có thể trông thấy được, anh khoác áo ngủ mặc dù chỉ lộ ra một chút khuôn ngực rắn chắc màu đồng, vậy nhưng càng khiến anh lộ rõ vẻ nam tính mà quyến rũ.
"Nhìn đủ chưa?" Đắc ý cười một tiếng. "Hay là, anh ôm em lên giường ngủ?"
Rất ít người đàn ông khi nói chuyện lại tỏ ra hơi thở biếng nhác như vậy, nhưng anh hết lần này tới lần khác vẫn là giọng điệu như thế.
Giọng nói của anh khiến cho cô ngẩn ra, ngay sau đó thật nhanh ngồi bật dậy, cầm lên khăn tắm trên người chạy nhanh vào phòng anh. Cô muốn tắm, cô nhớ giường, là anh nói anh muốn ngủ ghế sa lon, chuyện này cũng phải thôi. Cô là khách mà không phải sao?
Dù sao cô vẫn là tự do, chỉ cần không ngủ chung giường cùng anh, như vậy là tốt rồi.
Chạy vào trong phòng tắm, việc đầu tiên chính là khóa trái cửa. Mở khóa vòi nước xối xuống người, cảm giác dấp dính và mùi rượu cũng dần dần nhạt đi, cô cuối cùng cảm thấy một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Tắm gần nửa ngày mới cảm thấy thư thái đôi chút. Hai ngày qua thật không phải cuộc sống của con người mà, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thật muốn hại chết cô. Bắt đầu từ bây giờ, cô lại phải đối mặt với Lê Minh Tùng rồi.
"Ối..." Trong lúc bất chợt nhớ ra Bùi Minh Vũ, Thanh Thu sợ hãi kêu một tiếng, tìm được bọn nhỏ rồi, cô vẫn chưa gọi lại cho Bùi Minh Vũ thông báo một tiếng. Bận bịu đón tết, bận bịu hai đứa nhỏ, cô quên khuấy mất chuyện này rồi.
Ngoài cửa nhanh chóng truyền tới tiếng bước chân, Lê Minh Tùng lo lắng gọi: "Thanh Thu, em sao vậy?" Anh cho rằng cô ngã, thế nhưng xuyên qua tấm kiếng thủy tinh ngoài nhà tắm nhìn vào, bóng người cô mông lung nhưng vẫn là hoàn chỉnh. Cô hẳn là không sao, anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không, không có gì, anh ra ngoài đi, chớ vào đây." Cô bối rối nhìn bóng đen bên ngoài phòng kia, mặc dù cách tấm kiếng thủy tinh đục không ai nhìn thấy ai, thế nhưng cô vẫn có loại cảm giác bị anh nhìn thấy hết, khiến cô theo bản năng lấy tay che lại vùng tư mật, ngực. Cuối cùng càng hoảng hốt càng loạn.
"Thanh Thu, đừng sợ, anh sẽ không vào đâu, nói cho anh đã xảy ra chuyện gì?" Trực giác mách bảo cô nhất định có chuyện, nếu không vừa rồi, cô sẽ không kêu lớn như thế.
Lê Minh Tùng thật đáng ghét, còn muốn truy hỏi cô. Thật ra, cô muốn tắm thêm một chút nữa rồi đi ra ngoài lấy điện thoại gọi cho Bùi Minh Vũ. Nhưng hiện tại, dưới sự truy hỏi của anh cô không trả lời cũng không xong, vì vậy Thanh Thu hắng giọng nói: "Chuyện tìm được bọn nhỏ, em quên nói cho Minh Vũ rồi, nói không chừng bây giờ anh ấy vẫn còn đang đi tìm, em lau người một chút liền đi ra gọi điện thoại thông báo cho anh ấy."
Ngoài cửa, Lê Minh Tùng đáp: "Không cần, để anh gọi cho anh ta."
"Minh Tùng, để em gọi." Anh kỳ lạ thật đấy, Bùi Minh Vũ là bạn của cô, cô không cần anh đột nhiên lại nhiệt tình như vậy.
"Cũng được, anh mang điện thoại di động đến cho em. Năm mới, đừng để người ta còn phải tiếp tục tìm." Anh vừa dứt lời, bóng dáng liền nhanh chóng biến mất ở trước cửa phòng tắm, Thanh Thu thật nhanh lau khô thân thể, thế nhưng khi khăn tắm còn chưa kịp quấn cẩn thận, cửa phòng tắm đã bị gõ: "Thanh Thu, điện thoại di động của em."
Nhìn bóng đen ngoài cửa, áo tắm trên người cột cũng không được, không cột cũng chẳng xong, trong lúc cô còn đang do dự, Lê Minh Tùng vội la lên: "Trọng Thanh Thu, em có nghe hay không, mau trả lời điện thoại đi. Nói không chừng Bùi Minh Vũ bây giờ còn đang ở bên ngoài tìm người đó."
Câu này của anh khiến cô lập tức mở khóa cửa phòng tắm, sau đó nghiêng người, một cánh tay thò ra ngoài."Đưa em."
Điện thoại di động lạnh băng đặt trong lòng bàn tay, trong phòng tắm cô còn chưa kịp mặc gì, khoảnh khắc tay và tay chạm nhau giống như điện giật vậy, khiến cả người cô run lên, vội vàng rụt tay về, sau đó "rầm" một tiếng đóng sập cửa phòng tắm. Thế nhưng cô dùng sức quá lớn, cửa đóng vào lại bật ra. Thời điểm cô vội vàng xoay người đóng cửa lại, phía ngoài, người đàn ông đang đứng dựa vào tường, bộ dáng kia khiến cô nhớ lại đêm đầu tiên cô tới căn hộ này, cả người lập tức nóng ran, chỉ cảm thấy mồ hôi đang không ngừng túa ra. "Lê Minh Tùng, anh đi ngay cho tôi."
Nửa năm rồi, cô không bao giờ ngờ tới còn có thế để anh nhìn thấy trong trạng thái xấu hổ này nữa, vậy nên, cô rất nhanh liền nghe được tiếng tim mình đập mạnh.
Lê Minh Tùng ưu nhã đứng thẳng dậy, sau đó liếc cô còn đang đứng ngẩn người. "Anh đi ngủ." Bộ dáng đó giống như anh chẳng qua chỉ vừa nhìn thấy một khóm hoa một bụi cỏ mà thôi, thản nhiên quay người đi.
Thanh Thu lúc này mới sực tỉnh, tay chân luống cuống đóng lại cửa phòng tắm lần nữa, cẩn thận khóa lại, sau đó mới tựa người vào cánh cửa chậm rãi ngồi dần xuống. Chỗ này nước không phun được tới, màn vừa rồi đủ khiến cô hốt hoảng. Vừa nhớ đến điện thoại trong tay, thật may nước chưa có bắn vào điện thoại, né người sang một bên tránh dòng nước chảy, ấn hai ba phím liền kết nối được với điện thoại của Bùi Minh Vũ.
"Năm mới vui vẻ."
"Bọn nhỏ có tin tức gì chưa?"
Dường như đồng thanh, cô chúc phúc còn anh vội vã hỏi. Thanh Thu rất áy náy. "Minh Vũ, đã tìm thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rồi."
"Thật sao?" Đối phương ở đầu dây bên kia thở phào thật nhẹ nhõm."Vậy thì tốt quá rồi, Thanh Thu, bây giờ em ở đâu? Anh muốn gặp em, còn cả bọn nhỏ nữa." Giọng nói mang theo vẻ mừng rỡ không hề che giấu, giọng anh vang qua đây hòa cùng tiếng nước chảy khiến Thanh Thu run lên, cô bây giờ có thể gặp anh sao?
"Minh Vũ, em..."
Cô chần chừ khiến cho Bùi Minh Vũ dường như nghe ra đầu mối gì, tiếng nước chảy mặc dù không lớn, thế nhưng âm thách tí tách tí tách vang lên lại rõ ràng như vậy.
Bình luận facebook