Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 149 KHÔNG YÊU CHÍNH LÀ KHÔNG YÊU
CHƯƠNG 149: KHÔNG YÊU CHÍNH LÀ KHÔNG YÊU
Ngay sau đó lại nói với Thanh Thu: "Chi bằng, con gọi cha nuôi của bọn nhỏ tới đây ăn cùng đi, chúng ta đã gọi rất nhiều thức ăn, còn có cả lẩu nữa."
"Không cần đâu. Cám ơn mẹ, con đi trước." Thanh Thu nói xong liền rời đi, một bàn người sau lưng kia chẳng có ai liên quan tới cô, cô làm tốt bổn phận của mình là được rồi, đừng nói cô và Lê Minh Tùng không liên quan, kể cả thật sự có liên quan, thì quan hệ giữa anh và mấy người ngồi đó cũng kì quái tới cực điểm.
"Ọe..." Sau lưng liền truyền tới âm thanh nôn ọe, sau đó có người tay chân luống cuống: "Chị dâu, có phải lại phản ứng hay không, em giúp chị đi đến phòng vệ sinh." Vũ Hương vừa nói vừa định đứng lên chạy về phía Lạc Phương Thu.
Vậy nhưng Phong Thiếu Dương lại ấn bả vai cô ta xuống. "Ngồi xuống, để cô ta tự đi, cô ta có tay có chân, nếu như ngay cả mình cũng không chăm sóc được, làm sao có thể chăm sóc đứa trẻ sắp sinh đây?”
Nhừng lời nói vô tình như vậy, giống như Lạc Phương Thu nợ anh ta điều gì. Phương Thu vẫn không lên tiếng, chậm rãi đứng dậy, tay che miệng bước theo hướng phòng vệ sinh. Sau lưng, người nhà họ Phong không một ai giúp đỡ.
Thanh Thu nhịn không được, ngẩng đầu nhìn hướng Bùi Minh Vũ, nói với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh: "Đến chỗ cha nuôi chờ mẹ, mẹ đi xem mẹ nuôi thế nào."
"Vâng ạ, mẹ mau đi đi. Có điều, phải mau chóng trở lại đó."
Bước nhanh đuổi theo, không đếm xỉa tới anh mắt soi mói của đám người nhà họ Phong, đối với Phương Thu cô không hận. Chuyện giữa Phương Thu và Lê Minh Tùng xảy ra trước khi cô biết anh, đó là một thế giới cô không thể bước vào. Cô vẫn cảm thấy Phương Thu đáng thương, rất đáng thương.
Nói cô ngốc cũng được, nhưng đây chính là con người thật của cô.
Người duy nhất cô trách chỉ có Lê Minh Tùng, anh không nên coi cô như thế thân, yêu chính là yêu, không yêu là không yêu. Nếu đã không yêu, vậy cũng không nên miễn cưỡng ở bên cô thêm nữa.
"Phương Thu, cô không sao đấy chứ?" Đi vào phòng vệ sinh, Phương Thu đang cúi người nôn ở bồn rửa tay, Thanh Thu đi tới cạnh cô ta, nhẹ nhàng đấm lưng cho cô ta. Những phụ nữ bình thường mang thai sao có chuyện sắp sinh còn nôn mửa như vậy, đều là mang thai thời kỳ ba tháng đầu mới có thể nôn mửa như vậy. Phản ứng của Phương Thu thật có chút kỳ lạ. "Cô vẫn luôn ói như vậy sao?"
Phương Thu gật đầu một cái, đôi mắt ầng ậng nước, khiến cô ta trông càng dịu dàng đáng yêu.
"Đã đến bệnh viện kiểm tra qua hay chưa?" Dù sao cô cũng đã từng sinh con, cô là người từng trải, ân cần hỏi, với tình trạng Phương Thu như vậy, cô cũng cảm thấy lo lắng. Người lớn có sai lầm thế nào đi nữa, đứa trẻ vẫn là vô tội.
Phương Thu ói xong liền từ từ đứng thẳng dậy, thế nhưng hai tay cô ta vẫn phát run. Cô ta gật đầu một cái, nói: "Không sao, bệnh viện nói đây là phản ứng đặc biệt, đứa nhỏ này của tôi vui vẻ nên mới dày vò tôi." Cô ta vừa nói vừa rút ra khăn giấy ra xoa xoa tay, sau đó đặt tay ở trên bụng."Cô nhìn xem, đứa nhỏ này lại đang đá tôi đây, cuống cuồng muốn ra ngoài lắm rồi."
Từ biểu cảm của Phương Thu có thể nhìn ra được, cô ta thật sự rất yêu đứa bé này. "Còn muốn ói không?" Nhìn Phương Thu đã khá hơn, Thanh Thu muốn dìu cô ta ra ngoài ngồi một chút.
Phương Thu lại cười, đầu tiên là lắc đầu, sau mới nói: "Không cần. Thật ra, tôi là muốn cô cùng vào đây, nhưng không nghĩ cô thực sự đi vào. Thanh Thu, cô thật sự rất tốt, Minh Tùng gặp được cô là anh ấy có phúc." Một đôi tay bé nhỏ lạnh buốt nắm lấy tay Thanh Thu, cô ta ngước mắt lên, hai đồng từ tựa như biết nói chuyện nhìn đăm đăm Thanh Thu. "Luôn muốn có cơ hội được nói chuyện cùng cô, ông trời thương xót tôi, rốt cuộc hiện tại cũng đã thành sự thực rồi."
Lời cô ta nói ra, đều mang chút mùi vị Lâm Đại Ngọc như vậy, giống như dáng vẻ Lâm Đại Ngọc xuyên không, khiến Thanh Thu không nhịn được, gật đầu. "Phương Thu, cô nói đi."
"Thật tốt, Trọng Thanh Thu, cô là một người phụ nữ tốt, tôi cho rằng cô sẽ dùng loại ánh mắt khác nhìn tôi, thế nhưng cô không có. Tôi thật sự cảm thấy rất vui." Giọng nói cô ta dịu dàng, mặc dù đang mỉm cười, nhưng sâu trong đồng tử kia vẫn còn vương nước mắt. Chẳng biết đang cảm động hay than thở, hai hàng nước mắt trên gương mặt cô ta không ngừng rơi lã chã, cho đến lúc này vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Đặt một tay lên bụng nhẹ vuốt ve: "Thanh Thu, thân thể này của tôi là sạch sẽ, thế nhưng tôi tình nguyện nó là không sạch sẽ. Đã có bao nhiêu lần, tôi cũng muốn tôi cũng chờ đợi, nhưng Minh Tùng anh ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng chạm vào tôi, thật sự không có, khụ... khụ…" Ho nhẹ một tiếng, cô ta tiếp tục nói: "Cũng bởi vì cô chịu yên lặng nghe tôi nói, tôi mới có thể nói cho cô. Thanh Thu, cô rất đặc biệt, cô là người duy nhất không dùng đôi mắt lạnh lùng đó nhìn tôi. Vậy nhưng thật ra, cô biết không? Cô có quyền phỉ nhổ tôi hơn bất kì ai khác, bởi vì, cô là người sinh con của Minh Tùng, nhất định là một lần ngoài ý muốn, phải không?"
Thanh Thu gật đầu, không nghĩ Phương Thu cũng biết, chẳng lẽ là Lê Minh Tùng nói sao?
“Cô nhất định cho rằng Minh Tùng đã kể lại với tôi, thế nhưng tôi nói cho cô nghe, sự thực không phải vậy. Minh Tùng từ trước tới giờ chưa bao giờ kể về cô trước mặt tôi, tôi chỉ biết cô là mẹ của con anh, đàn bà bên cạnh anh rất nhiều, thực sự cũng chỉ là gặp dịp diễn trò mà thôi. Anh ấy đối với tôi ngay cả đụng cũng không đụng đến, cho nên, anh muốn những người đàn bà kia cũng chỉ để phát tiết. Thanh Thu, trong lòng anh ấy rất đau khổ, cô có biết không? Tôi thật muốn bay đến bên cạnh anh, thế nhưng tôi không thể nào làm vậy nữa. Thanh Thu, đồng ý với tôi, sau này cô hãy chăm sóc anh ấy thật tốt, nhắc anh bớt uống chút rượu, bớt hút thuốc. Tôi muốn anh sống thật tốt trên thế giới này, chỉ vì chính anh mà thôi..."
Bàn tay cô bị đôi tay lạnh buốt nắm lấy, cô ta vẫn còn muốn nói gì thêm nữa. Vậy nhưng lúc này, cửa phòng rửa tay bỗng nhiên bị đẩy ra, Ninh Tử Tô dứt khoát đi về phía Phương Thu, lạnh lùng kéo tay cô ta ra khỏi bàn tay cô, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay bà. Hai người lần lượt đứng lên. Nếu như không phải biết trước, Thanh Thu một chút cũng không tin Phương Thu sẽ là con dâu Ninh Tử Tô, thế nhưng đây vẫn là sự thực.
Phương Thu bởi vì sự xuất hiện của Ninh Tử Tô cuối cùng cũng không thể nói thêm gì nữa, nhìn Ninh Tử Tô, giờ khắc này Thanh Thu mới hiểu vì sao Phương Thu lại nói những lời kia với cô gấp như vậy. Có lẽ, cô ta đã sớm đoán được, Ninh Tử Tô sẽ đến.
"Tại sao lâu như vậy, còn ói sao?" Giọng người phụ nữ ôn hòa, lại mang chút mùi vị giả tạo.
Đôi đồng tử ngậm nước mắt của Phương Thu nhẹ nhàng liếc về phía Thanh Thu, sau đó nhẹ nhàng nháy một cái. Giống như muốn khẳng định với Thanh Thu, những gì cô ta nói đều là lời thật lòng vậy.
Cô ta nói Lê Minh Tùng cho tới giờ cũng chưa từng chạm vào cô ta, cô ta nói Lê Minh Tùng và những người phụ nữ khác ở chung một chỗ chỉ là để giải quyết nhu cầu bản năng mà không phải thật lòng.
Vậy nhưng nếu một người phụ nữ đã thật sự yêu, cô ta sẽkhông ngại người đàn ông mình yêu còn có người phụ nữ khác sao?
Hoặc là, Lê Minh Tùng thật sự cho tới giờ cũng chưa từng chạm vào cô ta.
Có lẽ là quá yêu, yêu đến mức không thể nào muốn nhau.
Có lẽ nếu như đã tổn thương, thì không thể hoàn mỹ nữa?
Tất cả những suy luận này nói ra đều có chút kì lạ, cũng không biết tại sao, những lời nói ra từ miệng Phương Thu, cô tin.
Càng cảm thấy Phương Thu đáng thương, thậm chí ngay cả Lê Minh Tùng cũng đáng thương.
"Mẹ, con khá hơn một chút rồi, đi thôi." Bình thản, Phương Thu đỡ tay Ninh Tử Tô đi ra. Thanh Thu lẳng lặng nhìn hai người phụ nữ xinh đẹp cùng đi ra khỏi phòng vệ sinh, cô bất giác cảm thấy đáy lòng thật trống trải. Lê Minh Tùng, Lạc Phương Thu, bọn họ thật khờ.
Rõ ràng là tình yêu vô vọng, bọn họ vẫn cố tình ràng buộc lẫn nhau, đã ràng buộc chính là không bỏ được.
Đây chính là ngốc, rất ngốc.
Chậm rãi ra khỏi phòng vệ sinh, lúc đi ra chỗ hai đứa nhỏ và Bùi Minh Vũ, trong đầu cô vẫn luôn vang vọng những lời Phương Thu vừa nói, từng chữ từng chữ cứ quanh quẩn, làm sao cũng không xua đi hết.
Bùi Minh Vũ cũng không hỏi gì, nhưng cảnh tượng Thanh Thu và mấy người nhà họ Phong gặp nhau anh cũng đã nhìn thấy. Gọi lẩu nóng chim uyên ương, bọn nhỏ không ăn cay, cô và Bùi Minh Vũ ăn cay, liền muốn ăn thứ có khẩu vị nặng như vậy. Anh gọi món đều là những món mà bọn nhỏ thích ăn, còn có cả đồ ngọt. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chỉ thích ăn bánh bí ngô, ngay cả cơm trắng cũng không cần, ăn hết cái này đến cái khác. Bùi Minh Vũ cười nói với người phục vụ: "Phiền phòng bếp làm giúp thêm một ít, lát nữa chúng tôi cũng muốn mua đem về."
"Minh Vũ, anh sẽ chiều hư hai đứa nó mất."
"Làm sao có thể chứ, các con ngoan thế này, cưng chiều thế nào cũng không hư. Vừa rồi lúc em không ở đây, hai đứa vô cùng ngoan, còn nói với anh sau này sẽ không bao giờ dám rời khỏi em nữa."
"Có thật không?" Nghĩ lại khoảnh khắc phát hiện hai đứa nhỏ mất tích, trong lòng Thanh Thu vẫn còn cảm thấy sợ.
"Mẹ ơi, con nói thật mà. Cha nuôi nói vì mẹ sợ nên đã khóc rất nhiều, con xin lỗi." Quỳnh Quỳnh nghiêm túc nói. "Sau này con và Thùy Thùy sẽ không dám làm vậy nữa."
Thanh Thu cười nhìn Bùi Minh Vũ, trong ánh mắt như muốn viết hai chữ 'Cám ơn'. "Sau này, bất kể muốn đi đâu cũng phải nói cho mẹ, còn nữa, muốn gặp ai cũng phải nói cho mẹ, mẹ sẽ dắt hai đứa đi tới gặp người đó."
"Có thật không mẹ?"
"Thật."
"Vậy bây giờ con muốn gặp cha, cha ở trong xe nhất định rất đói, cha còn chưa kịp ăn sáng mà."
Thanh Thu biến sắc mặt, mí mắt buông xuống có chút ngượng ngùng nhìn sang Bùi Minh Vũ. Tới gặp anh, nhưng là Lê Minh Tùng đưa cô và bọn nhỏ tới, chuyện này để Bùi Minh Vũ biết thật cũng ngại quá đi. Vốn muốn dặn dò hai đứa nhỏ, thế nhưng sau đó không hiểu sao lại quên mất, cô đành lúng túng cười một tiếng. "Lát nữa ăn xong, lên xe là các con có thể thấy cha rồi."
"Thanh Thu, chi bằng mời ngài Lê vào ăn chung đi." Trên mặt Bùi Minh Vũ không có gì thay đổi, anh ta bình tĩnh nói, giống như người đàn ông kia là bạn tốt của anh ta vậy. Thế nhưng Thanh Thu biết, hết thảy đều không giống như vẻ bề ngoài. Bùi Minh Vũ dường như có chút e ngại Lê Minh Tùng, cũng có thể không phải. Vẫn luôn muốn hỏi anh tại sao, thế nhưng nhìn dáng vẻ anh cô biết, nếu như anh đã không muốn nói, cô làm sao cũng không hỏi được.
"Minh Vũ, không cần đâu, chính anh ấy muốn làm tài xế mà, cứ kệ anh ấy đi."
"Năm mới mà, làm như vậy không ổn lắm, gọi anh ấy vào ăn cùng đi."
"Đúng đó mẹ, gọi cha vào đây đi, để còn và Quỳnh Quỳnh đi gọi." Thùy Thùy xung phong nhận việc, kéo tay Quỳnh Quỳnh muốn đứng lên.
Thật chẳng biết nói gì nữa, hai cô con gái bảo bối này, thật khiến cô không còn cách nào. "Ngồi xuống, không cho phép ai đi."
Quệt quệt mũi, Thùy Thùy muốn khóc. "Mẹ..."
"Được rồi, mẹ sẽ gọi điện thoại kêu cha vào, như vậy được chưa?"
Ngay sau đó lại nói với Thanh Thu: "Chi bằng, con gọi cha nuôi của bọn nhỏ tới đây ăn cùng đi, chúng ta đã gọi rất nhiều thức ăn, còn có cả lẩu nữa."
"Không cần đâu. Cám ơn mẹ, con đi trước." Thanh Thu nói xong liền rời đi, một bàn người sau lưng kia chẳng có ai liên quan tới cô, cô làm tốt bổn phận của mình là được rồi, đừng nói cô và Lê Minh Tùng không liên quan, kể cả thật sự có liên quan, thì quan hệ giữa anh và mấy người ngồi đó cũng kì quái tới cực điểm.
"Ọe..." Sau lưng liền truyền tới âm thanh nôn ọe, sau đó có người tay chân luống cuống: "Chị dâu, có phải lại phản ứng hay không, em giúp chị đi đến phòng vệ sinh." Vũ Hương vừa nói vừa định đứng lên chạy về phía Lạc Phương Thu.
Vậy nhưng Phong Thiếu Dương lại ấn bả vai cô ta xuống. "Ngồi xuống, để cô ta tự đi, cô ta có tay có chân, nếu như ngay cả mình cũng không chăm sóc được, làm sao có thể chăm sóc đứa trẻ sắp sinh đây?”
Nhừng lời nói vô tình như vậy, giống như Lạc Phương Thu nợ anh ta điều gì. Phương Thu vẫn không lên tiếng, chậm rãi đứng dậy, tay che miệng bước theo hướng phòng vệ sinh. Sau lưng, người nhà họ Phong không một ai giúp đỡ.
Thanh Thu nhịn không được, ngẩng đầu nhìn hướng Bùi Minh Vũ, nói với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh: "Đến chỗ cha nuôi chờ mẹ, mẹ đi xem mẹ nuôi thế nào."
"Vâng ạ, mẹ mau đi đi. Có điều, phải mau chóng trở lại đó."
Bước nhanh đuổi theo, không đếm xỉa tới anh mắt soi mói của đám người nhà họ Phong, đối với Phương Thu cô không hận. Chuyện giữa Phương Thu và Lê Minh Tùng xảy ra trước khi cô biết anh, đó là một thế giới cô không thể bước vào. Cô vẫn cảm thấy Phương Thu đáng thương, rất đáng thương.
Nói cô ngốc cũng được, nhưng đây chính là con người thật của cô.
Người duy nhất cô trách chỉ có Lê Minh Tùng, anh không nên coi cô như thế thân, yêu chính là yêu, không yêu là không yêu. Nếu đã không yêu, vậy cũng không nên miễn cưỡng ở bên cô thêm nữa.
"Phương Thu, cô không sao đấy chứ?" Đi vào phòng vệ sinh, Phương Thu đang cúi người nôn ở bồn rửa tay, Thanh Thu đi tới cạnh cô ta, nhẹ nhàng đấm lưng cho cô ta. Những phụ nữ bình thường mang thai sao có chuyện sắp sinh còn nôn mửa như vậy, đều là mang thai thời kỳ ba tháng đầu mới có thể nôn mửa như vậy. Phản ứng của Phương Thu thật có chút kỳ lạ. "Cô vẫn luôn ói như vậy sao?"
Phương Thu gật đầu một cái, đôi mắt ầng ậng nước, khiến cô ta trông càng dịu dàng đáng yêu.
"Đã đến bệnh viện kiểm tra qua hay chưa?" Dù sao cô cũng đã từng sinh con, cô là người từng trải, ân cần hỏi, với tình trạng Phương Thu như vậy, cô cũng cảm thấy lo lắng. Người lớn có sai lầm thế nào đi nữa, đứa trẻ vẫn là vô tội.
Phương Thu ói xong liền từ từ đứng thẳng dậy, thế nhưng hai tay cô ta vẫn phát run. Cô ta gật đầu một cái, nói: "Không sao, bệnh viện nói đây là phản ứng đặc biệt, đứa nhỏ này của tôi vui vẻ nên mới dày vò tôi." Cô ta vừa nói vừa rút ra khăn giấy ra xoa xoa tay, sau đó đặt tay ở trên bụng."Cô nhìn xem, đứa nhỏ này lại đang đá tôi đây, cuống cuồng muốn ra ngoài lắm rồi."
Từ biểu cảm của Phương Thu có thể nhìn ra được, cô ta thật sự rất yêu đứa bé này. "Còn muốn ói không?" Nhìn Phương Thu đã khá hơn, Thanh Thu muốn dìu cô ta ra ngoài ngồi một chút.
Phương Thu lại cười, đầu tiên là lắc đầu, sau mới nói: "Không cần. Thật ra, tôi là muốn cô cùng vào đây, nhưng không nghĩ cô thực sự đi vào. Thanh Thu, cô thật sự rất tốt, Minh Tùng gặp được cô là anh ấy có phúc." Một đôi tay bé nhỏ lạnh buốt nắm lấy tay Thanh Thu, cô ta ngước mắt lên, hai đồng từ tựa như biết nói chuyện nhìn đăm đăm Thanh Thu. "Luôn muốn có cơ hội được nói chuyện cùng cô, ông trời thương xót tôi, rốt cuộc hiện tại cũng đã thành sự thực rồi."
Lời cô ta nói ra, đều mang chút mùi vị Lâm Đại Ngọc như vậy, giống như dáng vẻ Lâm Đại Ngọc xuyên không, khiến Thanh Thu không nhịn được, gật đầu. "Phương Thu, cô nói đi."
"Thật tốt, Trọng Thanh Thu, cô là một người phụ nữ tốt, tôi cho rằng cô sẽ dùng loại ánh mắt khác nhìn tôi, thế nhưng cô không có. Tôi thật sự cảm thấy rất vui." Giọng nói cô ta dịu dàng, mặc dù đang mỉm cười, nhưng sâu trong đồng tử kia vẫn còn vương nước mắt. Chẳng biết đang cảm động hay than thở, hai hàng nước mắt trên gương mặt cô ta không ngừng rơi lã chã, cho đến lúc này vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Đặt một tay lên bụng nhẹ vuốt ve: "Thanh Thu, thân thể này của tôi là sạch sẽ, thế nhưng tôi tình nguyện nó là không sạch sẽ. Đã có bao nhiêu lần, tôi cũng muốn tôi cũng chờ đợi, nhưng Minh Tùng anh ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng chạm vào tôi, thật sự không có, khụ... khụ…" Ho nhẹ một tiếng, cô ta tiếp tục nói: "Cũng bởi vì cô chịu yên lặng nghe tôi nói, tôi mới có thể nói cho cô. Thanh Thu, cô rất đặc biệt, cô là người duy nhất không dùng đôi mắt lạnh lùng đó nhìn tôi. Vậy nhưng thật ra, cô biết không? Cô có quyền phỉ nhổ tôi hơn bất kì ai khác, bởi vì, cô là người sinh con của Minh Tùng, nhất định là một lần ngoài ý muốn, phải không?"
Thanh Thu gật đầu, không nghĩ Phương Thu cũng biết, chẳng lẽ là Lê Minh Tùng nói sao?
“Cô nhất định cho rằng Minh Tùng đã kể lại với tôi, thế nhưng tôi nói cho cô nghe, sự thực không phải vậy. Minh Tùng từ trước tới giờ chưa bao giờ kể về cô trước mặt tôi, tôi chỉ biết cô là mẹ của con anh, đàn bà bên cạnh anh rất nhiều, thực sự cũng chỉ là gặp dịp diễn trò mà thôi. Anh ấy đối với tôi ngay cả đụng cũng không đụng đến, cho nên, anh muốn những người đàn bà kia cũng chỉ để phát tiết. Thanh Thu, trong lòng anh ấy rất đau khổ, cô có biết không? Tôi thật muốn bay đến bên cạnh anh, thế nhưng tôi không thể nào làm vậy nữa. Thanh Thu, đồng ý với tôi, sau này cô hãy chăm sóc anh ấy thật tốt, nhắc anh bớt uống chút rượu, bớt hút thuốc. Tôi muốn anh sống thật tốt trên thế giới này, chỉ vì chính anh mà thôi..."
Bàn tay cô bị đôi tay lạnh buốt nắm lấy, cô ta vẫn còn muốn nói gì thêm nữa. Vậy nhưng lúc này, cửa phòng rửa tay bỗng nhiên bị đẩy ra, Ninh Tử Tô dứt khoát đi về phía Phương Thu, lạnh lùng kéo tay cô ta ra khỏi bàn tay cô, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay bà. Hai người lần lượt đứng lên. Nếu như không phải biết trước, Thanh Thu một chút cũng không tin Phương Thu sẽ là con dâu Ninh Tử Tô, thế nhưng đây vẫn là sự thực.
Phương Thu bởi vì sự xuất hiện của Ninh Tử Tô cuối cùng cũng không thể nói thêm gì nữa, nhìn Ninh Tử Tô, giờ khắc này Thanh Thu mới hiểu vì sao Phương Thu lại nói những lời kia với cô gấp như vậy. Có lẽ, cô ta đã sớm đoán được, Ninh Tử Tô sẽ đến.
"Tại sao lâu như vậy, còn ói sao?" Giọng người phụ nữ ôn hòa, lại mang chút mùi vị giả tạo.
Đôi đồng tử ngậm nước mắt của Phương Thu nhẹ nhàng liếc về phía Thanh Thu, sau đó nhẹ nhàng nháy một cái. Giống như muốn khẳng định với Thanh Thu, những gì cô ta nói đều là lời thật lòng vậy.
Cô ta nói Lê Minh Tùng cho tới giờ cũng chưa từng chạm vào cô ta, cô ta nói Lê Minh Tùng và những người phụ nữ khác ở chung một chỗ chỉ là để giải quyết nhu cầu bản năng mà không phải thật lòng.
Vậy nhưng nếu một người phụ nữ đã thật sự yêu, cô ta sẽkhông ngại người đàn ông mình yêu còn có người phụ nữ khác sao?
Hoặc là, Lê Minh Tùng thật sự cho tới giờ cũng chưa từng chạm vào cô ta.
Có lẽ là quá yêu, yêu đến mức không thể nào muốn nhau.
Có lẽ nếu như đã tổn thương, thì không thể hoàn mỹ nữa?
Tất cả những suy luận này nói ra đều có chút kì lạ, cũng không biết tại sao, những lời nói ra từ miệng Phương Thu, cô tin.
Càng cảm thấy Phương Thu đáng thương, thậm chí ngay cả Lê Minh Tùng cũng đáng thương.
"Mẹ, con khá hơn một chút rồi, đi thôi." Bình thản, Phương Thu đỡ tay Ninh Tử Tô đi ra. Thanh Thu lẳng lặng nhìn hai người phụ nữ xinh đẹp cùng đi ra khỏi phòng vệ sinh, cô bất giác cảm thấy đáy lòng thật trống trải. Lê Minh Tùng, Lạc Phương Thu, bọn họ thật khờ.
Rõ ràng là tình yêu vô vọng, bọn họ vẫn cố tình ràng buộc lẫn nhau, đã ràng buộc chính là không bỏ được.
Đây chính là ngốc, rất ngốc.
Chậm rãi ra khỏi phòng vệ sinh, lúc đi ra chỗ hai đứa nhỏ và Bùi Minh Vũ, trong đầu cô vẫn luôn vang vọng những lời Phương Thu vừa nói, từng chữ từng chữ cứ quanh quẩn, làm sao cũng không xua đi hết.
Bùi Minh Vũ cũng không hỏi gì, nhưng cảnh tượng Thanh Thu và mấy người nhà họ Phong gặp nhau anh cũng đã nhìn thấy. Gọi lẩu nóng chim uyên ương, bọn nhỏ không ăn cay, cô và Bùi Minh Vũ ăn cay, liền muốn ăn thứ có khẩu vị nặng như vậy. Anh gọi món đều là những món mà bọn nhỏ thích ăn, còn có cả đồ ngọt. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chỉ thích ăn bánh bí ngô, ngay cả cơm trắng cũng không cần, ăn hết cái này đến cái khác. Bùi Minh Vũ cười nói với người phục vụ: "Phiền phòng bếp làm giúp thêm một ít, lát nữa chúng tôi cũng muốn mua đem về."
"Minh Vũ, anh sẽ chiều hư hai đứa nó mất."
"Làm sao có thể chứ, các con ngoan thế này, cưng chiều thế nào cũng không hư. Vừa rồi lúc em không ở đây, hai đứa vô cùng ngoan, còn nói với anh sau này sẽ không bao giờ dám rời khỏi em nữa."
"Có thật không?" Nghĩ lại khoảnh khắc phát hiện hai đứa nhỏ mất tích, trong lòng Thanh Thu vẫn còn cảm thấy sợ.
"Mẹ ơi, con nói thật mà. Cha nuôi nói vì mẹ sợ nên đã khóc rất nhiều, con xin lỗi." Quỳnh Quỳnh nghiêm túc nói. "Sau này con và Thùy Thùy sẽ không dám làm vậy nữa."
Thanh Thu cười nhìn Bùi Minh Vũ, trong ánh mắt như muốn viết hai chữ 'Cám ơn'. "Sau này, bất kể muốn đi đâu cũng phải nói cho mẹ, còn nữa, muốn gặp ai cũng phải nói cho mẹ, mẹ sẽ dắt hai đứa đi tới gặp người đó."
"Có thật không mẹ?"
"Thật."
"Vậy bây giờ con muốn gặp cha, cha ở trong xe nhất định rất đói, cha còn chưa kịp ăn sáng mà."
Thanh Thu biến sắc mặt, mí mắt buông xuống có chút ngượng ngùng nhìn sang Bùi Minh Vũ. Tới gặp anh, nhưng là Lê Minh Tùng đưa cô và bọn nhỏ tới, chuyện này để Bùi Minh Vũ biết thật cũng ngại quá đi. Vốn muốn dặn dò hai đứa nhỏ, thế nhưng sau đó không hiểu sao lại quên mất, cô đành lúng túng cười một tiếng. "Lát nữa ăn xong, lên xe là các con có thể thấy cha rồi."
"Thanh Thu, chi bằng mời ngài Lê vào ăn chung đi." Trên mặt Bùi Minh Vũ không có gì thay đổi, anh ta bình tĩnh nói, giống như người đàn ông kia là bạn tốt của anh ta vậy. Thế nhưng Thanh Thu biết, hết thảy đều không giống như vẻ bề ngoài. Bùi Minh Vũ dường như có chút e ngại Lê Minh Tùng, cũng có thể không phải. Vẫn luôn muốn hỏi anh tại sao, thế nhưng nhìn dáng vẻ anh cô biết, nếu như anh đã không muốn nói, cô làm sao cũng không hỏi được.
"Minh Vũ, không cần đâu, chính anh ấy muốn làm tài xế mà, cứ kệ anh ấy đi."
"Năm mới mà, làm như vậy không ổn lắm, gọi anh ấy vào ăn cùng đi."
"Đúng đó mẹ, gọi cha vào đây đi, để còn và Quỳnh Quỳnh đi gọi." Thùy Thùy xung phong nhận việc, kéo tay Quỳnh Quỳnh muốn đứng lên.
Thật chẳng biết nói gì nữa, hai cô con gái bảo bối này, thật khiến cô không còn cách nào. "Ngồi xuống, không cho phép ai đi."
Quệt quệt mũi, Thùy Thùy muốn khóc. "Mẹ..."
"Được rồi, mẹ sẽ gọi điện thoại kêu cha vào, như vậy được chưa?"