Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 150 DỰA VÀO ĐÂU MÀ TÔI PHẢI ĐI
CHƯƠNG 150: DỰA VÀO ĐÂU MÀ TÔI PHẢI ĐI
Thùy Thùy lúc này mới nín khóc mỉm cười. "Được ạ được ạ, mẹ mau gọi đi."
Bấm điện thoại gọi Lê Minh Tùng, Thanh Thu cảm giác giống như chỉ vang lên nửa tiếng chuông, điện thoại đã được nhận. "Thanh Thu, có chuyện gì?" Có thể nhận thấy giọng nói người đàn ông cũng vô cùng thờ ơ, giống như anh không phải đang đợi cuộc điện thoại này, mà chỉ là tùy ý nghe vậy.
"Bọn nhỏ muốn anh cùng đi vào ăn cơm." Cố ý nói là bọn nhỏ, đây cũng không phải là chủ ý của cô, ý của cô căn bản là không muốn anh đi.
"Vậy em thì sao?" Không nghĩ tới anh sẽ hỏi lại một câu như vậy.
"Tùy anh thôi, muốn vào thì vào, không muốn vào thì thôi, chỉ có điều..." Cô hạ thấp giọng nói, ánh mắt liếc về phía đám nhà họ Phong, cô nhìn thấy bóng lưng Phương Thu, giờ phút này Phương Thu đang yên lặng ngồi ở một góc bàn. Cô ta cũng không ăn uống gì, mà chỉ là đơn thuần ngồi đó. Tấm lưng ấy xen giữa đám người kia thực có vẻ cô quạnh. Thôi, để cho anh vào đi, dù sao, mình đối với anh cũng đã từ bỏ rồi, đời này cũng không muốn có quan hệ gì với anh nữa. Tiệc đầu năm, cho dù không phải là chính thức gặp mặt, nhưng để anh và Phương Thu hai người xa xa nhìn nhau một cái cũng tốt rồi.
Cô biết mùi vị yêu mà không có được, cảm giác đó đau đớn khiến người ta sống không bằng chết. "Vào đi, coi như là em mời anh."
"Thật sao?"
Thật."
"Anh lập tức vào ngay." Người đàn ông nói xong liền cúp điện thoại, ánh mắt Thanh Thu rơi trên chiếc đèn lồng màu đỏ treo ngay giữa cổng tiệm, bất chợt nhớ tới giọt nước mắt của Phương Thu lúc trước. Năm mới mà, nước mắt thật không tốt, không may mắn chút nào. Mà thôi cũng bỏ đi, liên quan gì tới cô kia chứ.
"Cha, cha mau lại đây, ở bên này." Thân ảnh cao lớn của Lê Minh Tùng vừa mới bước vào phòng khách, lập tức liền thu hút ánh mắt rất nhiều người. Anh chói mắt như mậy, bất kể là đi đâu, cũng giống như một ngôi sao lấp lánh tản ra ánh hào quang tứ phương.
Giọng nói của Thùy Thùy giống như vô số đường parabol vô hình rải rác khắp xung quanh, thu hút sự chú ý của hầu hết người trong Cửu Giai. Lê Minh Tùng nghe thấy, bên kia, toàn bộ đám người nhà họ Phong cũng đều nghe thấy. Bọn họ đồng loạt dồn ánh mắt trên người Lê Minh Tùng.
Đầu tiên là Tiểu Vũ. "Cậu cậu..." Cậu nhóc đứng lên, không để ý ánh mắt cảnh cáo của Vũ Hương, liền trực tiếp chạy về phía Lê Minh Tùng.
"Rầm." Phong Thiếu Dương cầm điện thoại di động của Phương Thu dùng sức đập mạnh xuống bàn, âm thanh đó còn vọng lại rất lâu, khiến lỗ tai người ta đều có chút đau đớn. Cơ thể Phương Thu run lên, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Phong Thiếu Dương, đôi đồng tử ầng ậc nước bộc lộ thật rõ sự kháng nghị của cô ta.
"Cô thông báo cho anh ta tới đúng không?" Phong Thiếu Dương lạnh giọng quát. "Đừng có khóc, tôi còn chưa hỏi mà cô đã khóc.”
Phương Thu lắc đầu. "Không phải tôi, thật sự không phải tôi." Năm mới, chỉ muốn đón một cái tết yên ổn, đối với bên ngoài, ai mà chẳng muốn giữ lấy thể diện. Cô ta đã nói bản thân từ bỏ rồi, thật sự đã rất lâu không còn liên lạc với Lê Minh Tùng nữa.
Người nghi ngờ đứa trẻ cũng là Phong Thiếu Dương, cô ta còn biết làm thế nào?
Nước mắt, ngay lúc vừa nghĩ tới chuyện này liền không kìm được mà thi nhau rớt xuống, không thể ngừng lại. Cô ta là một người dễ khóc, từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Nước mắt của cô ta, cũng chỉ có Minh Tùng không cảm thấy phiền, mỗi lần anh đều sẽ nâng mặt cô ta lên, sau đó từng chút từng chút hôn lên vệt nước mắt trên gò má cô ta, không để cô khóc tiếp nữa. Cô ta khóc, anh sẽ rất đau lòng.
Thế nhưng giờ phút này, nước mắt tại sao không cầm được mà cứ chảy xuống chứ?
Bóng dáng người đàn ông trong mắt đã bắt đầu trở nên mơ hồ. Minh Tùng, cô ta không phải cố ý, nhưng cũng đã thay đổi cả cuộc đời bọn họ.
Một màn bắt mắt như vậy, Lê Minh Tùng theo tiếng gọi của Thùy Thùy đi tới chỗ Thanh Thu cũng phát hiện trong đại sảnh có một bàn rất náo nhiệt. Chỉ là ánh mắt khóa chặt trên người Thanh Thu, anh nói với mình không nên nhìn, thật sự không nên nhìn Phương Thu nữa.
Anh và cô ta đã kết thúc rồi, hoàn toàn kết thúc. Bất kể trong lòng có bao nhiêu uất ức, bao nhiêu ràng buộc, hết thảy đều đã kết thúc rồi.
Đứa bé kia thật sự không phải là của anh.
Chưa từng làm chính là chưa từng làm, tại sao trong thế giới của kẻ khác nam nữ lại không thể trở thành bạn bè kia chứ?
Anh và Phương Thu bên nhau, cũng đơn thuần coi cô là bằng hữu, mặc dù xen lẫn cả tình yêu. Thế nhưng anh chưa bao giờ có ý nghĩ muốn đi quá giới hạn với cô, bởi vì, thật không thể.
Người phụ nữ của em trai, mặc dù có không thừa nhận Phong Thiếu Dương là em trai anh, huyết dịch chảy trong người vẫn nói cho anh, anh không vứt bỏ được sự thật Phong Thiếu Dương chính là em ruột mình.
Đêm qua, anh ngăn mình gọi điện thoại gửi tin nhắn cho Phương Thu, cho rằng năm này liền có thể vượt qua yên ổn. Thế nhưng lại không nghĩ, một khắc này, anh có thể gặp được Phương Thu và Phong Thiếu Dương.
Rất gần, cách Thanh Thu càng ngày càng gần, thế nhưng anh vẫn rõ ràng cảm nhận được có một luồng ánh mắt sắc lạnh đổ dồn về phía mình, đó là của Phong Thiếu Dương. Cho dù Phong Thiếu Dương cũng không gọi anh lại, nhưng địch ý đối với anh đã quá mức rõ ràng. Không biết phải làm sao mới chứng minh được đứa trẻ trong bụng Phương Thu là của anh ta, thật sự là của anh ta. Cho tới giờ phút này anh cũng chưa từng chạm vào Phương Thu, chẳng lẽ, phải lấy máu tanh để chứng minh mới được hay sao?
Anh cảm giác đầu mình như phình ra, anh thật sự không nên tiến vào.
Đứa bé kia khiến cho anh vừa yêu vừa hận, người cũng có cùng tâm trạng giống anh chính là Phong Thiếu Dương. Anh thậm chí có thể cảm giác được tâm trạng mâu thuẫn của anh ta khi nhìn vào bụng bầu của Phương Thu nữa.
"Cha, mau qua đây, chúng con ở chỗ này." Quỳnh Quỳnh vẫy tay với anh, rất vui vẻ khi nhìn thấy anh xuất hiện. Thế nhưng giờ phút này, lòng anh như khói mù, trong đám người ở đại sảnh có một loại khí tức không sạch sẽ, khiến anh cảm giác thật không ổn.
Đứa nhỏ kia, chính là mồi dẫn lửa, anh đứng ở trước bàn, Bùi Minh Vũ đang yêu cầu người phục vụ đi lấy hai ly rượu, thế nhưng anh chẳng còn tâm trạng nào mà uống rượu nữa, đứng bên cạnh Thanh Thu, anh lạnh lùng hỏi: "Cô biết cô ấy có ở đây đúng không?"
Thanh Thu gật đầu, vừa nói “Phải.” một tiếng, vừa liếc sang phía bàn của Phương Thu.
"Cô cố ý?" Tay anh xoẹt một tiếng túm cổ áo Thanh Thu kéo lên, hận không thể bóp chết cô, anh đến đây lúc này tuyệt đối sẽ hại chết Phương Thu, điều này anh biết rõ.
Phía trên cổ căng cứng, hít thở một chút cũng khó khăn, cô chỉ có lòng tốt muốn anh và Phương Thu nhìn nhau từ phía xa, không nghĩ tới anh lại nói là cô cố ý.
Nhếch môi, cơ hội hô hấp càng ngày càng mỏng manh. "Ưm..."
"Buông cô ấy ra ." Lạnh lùng quát một tiếng, trên cổ tay bị Lê Minh Tùng nắm chặt của Thanh Thu lại có thêm một bàn tay nữa, Bùi Minh Vũ chẳng biết từ lúc nào đã lao tới...
Mưa gió đã kéo đến Cửu Giai...
Sắc mặt Lê Minh Tùng tái xanh, bàn tay xách cổ áo Thanh Thu không có ý định buông ra, khóe mắt liếc về phía Phương Thu, anh thật sự lo lắng Phong Thiếu Dương sẽ lại nổi cơn điên.
Quả nhiên, người bên bàn kia đã đứng lên, giống như chuẩn bị trả tiền rời đi. Thế nhưng nhìn thức ăn còn dư lại trên bàn cũng biết, bọn họ mới chỉ vừa ăn một chút xíu, căn bản vẫn chưa ăn xong.
Phương Thu theo sát bên người Phong Thiếu Dương, ánh mắt rơi thẳng xuống sàn nhà, cái bụng tròn vo kia đã khiến cô không còn yểu điệu nữa, thế nhưng cả người cô trên dưới vẫn toát ra hương vị một người phụ nữ đẹp. "Đi, nhanh chân lên một chút." Phong Thiếu Dương quát khẽ, hận không thể ngay lập tức giết người.
Lực tay của anh ta cũng mạnh như vậy, chỉ giằng nhẹ một cái đã khiến Phương Thu lập tức đứng không vững ngã khụy xuống một bên, mà bên cạnh Phương Thu, là cái bàn ăn cơm...
"A... Cẩn thận..." Bàn tay xách cổ áo Thanh Thu theo bản năng buông ra, Lê Minh Tùng chợt xoay người, lao như bay về phía Phương Thu. Thế nhưng dù anh có nhanh hơn nữa, cũng cách xa như vậy, cho dù có thể bay cũng không cách nào đỡ kịp Phương Thu trong một chớp mắt đó.
Bỗng nhiên, Lê Minh Tùng đứng lại.
Bước mấy bước ra ngoài, Phong Thiếu Dương tiện tay liền kéo lại cánh tay Phương Thu, giúp cô đứng vững vàng, ổn định lại thăng bằng. Giờ phút này, Phong Thiếu Dương đã buông lỏng cánh tay Phương Thu, ánh mắt anh ta nhìn Lê Minh Tùng vừa vội vàng chạy qua tràn đầy ý khiêu khích. "Lê Minh Tùng, anh là đang lo lắng cho em dâu của anh, hay là đang lo lắng cho đứa bé trong bụng cô ta thế?"
Lời của Phong Thiếu Dương giống một lời cảnh cáo, người phụ nữ là của anh ta, thậm chí anh ta cũng sớm biết đứa trẻ là không phải là của mình.
Bàn tay Lê Minh Tùng nắm chặt thành quyền, anh đã đánh nhau hai lần với Phong Thiếu Dương, hai lần đều thấy máu. Anh không sợ đánh nhau, cũng không sợ cả hai cùng bị thương, anh chỉ là không muốn nhìn thấy thống khổ nới đáy mắt Phương Thu, điều Phương Thu không bao giờ muốn thấy nhất chính là anh và Phong Thiếu Dương đánh nhau.
Thế nhưng lúc này anh muốn đánh, anh muốn đánh cho Phong Thiếu Dương tỉnh ngộ, rõ ràng là đứa nhỏ của anh ta, anh ta còn hoài nghi cái gì?
Nắm chặt hai tay, ngay cả chính anh cũng không biết bản thân mình đang nhanh chóng tiến về phía Phong Thiếu Dương, nháy mắt, anh đã đứng trước mặt anh ta.
"Đứa trẻ là của cậu." Anh nói thật nhỏ, không mang theo một tia do dự. "Tôi không cho phép cậu làm nhục Phương Thu."
Thân thể người phụ nữ đang quay lưng về phía anh liền bắt đầu run rẩy, giống như gắng sức kìm nén lắm mới không xoay người lại, giọng nói yếu ớt của Phương Thu truyền tới: "Thiếu Dương, chúng ta đi thôi."
"Không được, hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng." Anh ta dùng sức hất một cái bàn tay Phương Thu đang nắm chặt lấy tay mình. Lê Minh Tùng thậm chí thấy được kia bàn tay nhỏ nhắn kia tái nhợt, tay Phương Thu run rẩy đến mức như vậy.
"Nhất định phải trước mặt nhiều người như vậy sao?" Lê Minh Tùng vẫn không nói gì, giọng nói của Phương Thu bất chợt vang lên vô cùng trầm tĩnh. Đây là hiếm có, tuyệt đối là hiếm có, từ xưa đến nay cô ta đều là yếu đuối như vậy, vì sao hiện tại lại có thể bình tĩnh đến thế?
Đây không giống Phương Thu, không chỉ mỗi Lê Minh Tùng cảm thấy, Phong Thiếu Dương cũng cảm nhận được. Thế nhưng cái bụng tròn vo của Phương Thu căn bản là một loại sỉ nhục với anh ta. Đứa nhỏ này anh ta đã sớm không cần nữa. "Tôi chỉ là muốn nói rõ ràng một chút mà thôi, vừa hay gặp ở đây, vậy thì không nên bỏ qua." Cho nên, cũng bất kể có nhiều người hay không, càng bất kể có phải mỗi người trong phòng đều đang nhìn bọn họ hay không.
"Minh Tùng, mới đầu năm, con nhường em trai con chút đi, mau quay lại cùng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ăn cơm, Thanh Thu còn đang chờ con đấy." Ninh Tử Tô đúng lúc xuất hiện, bà khuyên Lê Minh Tùng mau rời đi, dù sao cũng là ngày mùng một đầu năm, nếu thật sự đổ máu thì quá xui xẻo. Ninh Tử Tô ngược lại không quan tâm Phong Thiếu Dương và Lê Minh Tùng có động tay động chân với nhau hay không, bà chỉ là không thích mùng một lại nhìn thấy máu đỏ.
Nếu như người tiến lại đây khuyên can đổi lại là người khác, có lẽ Lê Minh Tùng sẽ thật sự bỏ đi, thế nhưng lại là Ninh Tử Tô, là Ninh Tử Tô người anh căm hận nhất. "Dựa vào đâu mà tôi phải đi, là cậu ta nói chuyện không rõ ràng, dám bóp méo sự thật."
Thùy Thùy lúc này mới nín khóc mỉm cười. "Được ạ được ạ, mẹ mau gọi đi."
Bấm điện thoại gọi Lê Minh Tùng, Thanh Thu cảm giác giống như chỉ vang lên nửa tiếng chuông, điện thoại đã được nhận. "Thanh Thu, có chuyện gì?" Có thể nhận thấy giọng nói người đàn ông cũng vô cùng thờ ơ, giống như anh không phải đang đợi cuộc điện thoại này, mà chỉ là tùy ý nghe vậy.
"Bọn nhỏ muốn anh cùng đi vào ăn cơm." Cố ý nói là bọn nhỏ, đây cũng không phải là chủ ý của cô, ý của cô căn bản là không muốn anh đi.
"Vậy em thì sao?" Không nghĩ tới anh sẽ hỏi lại một câu như vậy.
"Tùy anh thôi, muốn vào thì vào, không muốn vào thì thôi, chỉ có điều..." Cô hạ thấp giọng nói, ánh mắt liếc về phía đám nhà họ Phong, cô nhìn thấy bóng lưng Phương Thu, giờ phút này Phương Thu đang yên lặng ngồi ở một góc bàn. Cô ta cũng không ăn uống gì, mà chỉ là đơn thuần ngồi đó. Tấm lưng ấy xen giữa đám người kia thực có vẻ cô quạnh. Thôi, để cho anh vào đi, dù sao, mình đối với anh cũng đã từ bỏ rồi, đời này cũng không muốn có quan hệ gì với anh nữa. Tiệc đầu năm, cho dù không phải là chính thức gặp mặt, nhưng để anh và Phương Thu hai người xa xa nhìn nhau một cái cũng tốt rồi.
Cô biết mùi vị yêu mà không có được, cảm giác đó đau đớn khiến người ta sống không bằng chết. "Vào đi, coi như là em mời anh."
"Thật sao?"
Thật."
"Anh lập tức vào ngay." Người đàn ông nói xong liền cúp điện thoại, ánh mắt Thanh Thu rơi trên chiếc đèn lồng màu đỏ treo ngay giữa cổng tiệm, bất chợt nhớ tới giọt nước mắt của Phương Thu lúc trước. Năm mới mà, nước mắt thật không tốt, không may mắn chút nào. Mà thôi cũng bỏ đi, liên quan gì tới cô kia chứ.
"Cha, cha mau lại đây, ở bên này." Thân ảnh cao lớn của Lê Minh Tùng vừa mới bước vào phòng khách, lập tức liền thu hút ánh mắt rất nhiều người. Anh chói mắt như mậy, bất kể là đi đâu, cũng giống như một ngôi sao lấp lánh tản ra ánh hào quang tứ phương.
Giọng nói của Thùy Thùy giống như vô số đường parabol vô hình rải rác khắp xung quanh, thu hút sự chú ý của hầu hết người trong Cửu Giai. Lê Minh Tùng nghe thấy, bên kia, toàn bộ đám người nhà họ Phong cũng đều nghe thấy. Bọn họ đồng loạt dồn ánh mắt trên người Lê Minh Tùng.
Đầu tiên là Tiểu Vũ. "Cậu cậu..." Cậu nhóc đứng lên, không để ý ánh mắt cảnh cáo của Vũ Hương, liền trực tiếp chạy về phía Lê Minh Tùng.
"Rầm." Phong Thiếu Dương cầm điện thoại di động của Phương Thu dùng sức đập mạnh xuống bàn, âm thanh đó còn vọng lại rất lâu, khiến lỗ tai người ta đều có chút đau đớn. Cơ thể Phương Thu run lên, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Phong Thiếu Dương, đôi đồng tử ầng ậc nước bộc lộ thật rõ sự kháng nghị của cô ta.
"Cô thông báo cho anh ta tới đúng không?" Phong Thiếu Dương lạnh giọng quát. "Đừng có khóc, tôi còn chưa hỏi mà cô đã khóc.”
Phương Thu lắc đầu. "Không phải tôi, thật sự không phải tôi." Năm mới, chỉ muốn đón một cái tết yên ổn, đối với bên ngoài, ai mà chẳng muốn giữ lấy thể diện. Cô ta đã nói bản thân từ bỏ rồi, thật sự đã rất lâu không còn liên lạc với Lê Minh Tùng nữa.
Người nghi ngờ đứa trẻ cũng là Phong Thiếu Dương, cô ta còn biết làm thế nào?
Nước mắt, ngay lúc vừa nghĩ tới chuyện này liền không kìm được mà thi nhau rớt xuống, không thể ngừng lại. Cô ta là một người dễ khóc, từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Nước mắt của cô ta, cũng chỉ có Minh Tùng không cảm thấy phiền, mỗi lần anh đều sẽ nâng mặt cô ta lên, sau đó từng chút từng chút hôn lên vệt nước mắt trên gò má cô ta, không để cô khóc tiếp nữa. Cô ta khóc, anh sẽ rất đau lòng.
Thế nhưng giờ phút này, nước mắt tại sao không cầm được mà cứ chảy xuống chứ?
Bóng dáng người đàn ông trong mắt đã bắt đầu trở nên mơ hồ. Minh Tùng, cô ta không phải cố ý, nhưng cũng đã thay đổi cả cuộc đời bọn họ.
Một màn bắt mắt như vậy, Lê Minh Tùng theo tiếng gọi của Thùy Thùy đi tới chỗ Thanh Thu cũng phát hiện trong đại sảnh có một bàn rất náo nhiệt. Chỉ là ánh mắt khóa chặt trên người Thanh Thu, anh nói với mình không nên nhìn, thật sự không nên nhìn Phương Thu nữa.
Anh và cô ta đã kết thúc rồi, hoàn toàn kết thúc. Bất kể trong lòng có bao nhiêu uất ức, bao nhiêu ràng buộc, hết thảy đều đã kết thúc rồi.
Đứa bé kia thật sự không phải là của anh.
Chưa từng làm chính là chưa từng làm, tại sao trong thế giới của kẻ khác nam nữ lại không thể trở thành bạn bè kia chứ?
Anh và Phương Thu bên nhau, cũng đơn thuần coi cô là bằng hữu, mặc dù xen lẫn cả tình yêu. Thế nhưng anh chưa bao giờ có ý nghĩ muốn đi quá giới hạn với cô, bởi vì, thật không thể.
Người phụ nữ của em trai, mặc dù có không thừa nhận Phong Thiếu Dương là em trai anh, huyết dịch chảy trong người vẫn nói cho anh, anh không vứt bỏ được sự thật Phong Thiếu Dương chính là em ruột mình.
Đêm qua, anh ngăn mình gọi điện thoại gửi tin nhắn cho Phương Thu, cho rằng năm này liền có thể vượt qua yên ổn. Thế nhưng lại không nghĩ, một khắc này, anh có thể gặp được Phương Thu và Phong Thiếu Dương.
Rất gần, cách Thanh Thu càng ngày càng gần, thế nhưng anh vẫn rõ ràng cảm nhận được có một luồng ánh mắt sắc lạnh đổ dồn về phía mình, đó là của Phong Thiếu Dương. Cho dù Phong Thiếu Dương cũng không gọi anh lại, nhưng địch ý đối với anh đã quá mức rõ ràng. Không biết phải làm sao mới chứng minh được đứa trẻ trong bụng Phương Thu là của anh ta, thật sự là của anh ta. Cho tới giờ phút này anh cũng chưa từng chạm vào Phương Thu, chẳng lẽ, phải lấy máu tanh để chứng minh mới được hay sao?
Anh cảm giác đầu mình như phình ra, anh thật sự không nên tiến vào.
Đứa bé kia khiến cho anh vừa yêu vừa hận, người cũng có cùng tâm trạng giống anh chính là Phong Thiếu Dương. Anh thậm chí có thể cảm giác được tâm trạng mâu thuẫn của anh ta khi nhìn vào bụng bầu của Phương Thu nữa.
"Cha, mau qua đây, chúng con ở chỗ này." Quỳnh Quỳnh vẫy tay với anh, rất vui vẻ khi nhìn thấy anh xuất hiện. Thế nhưng giờ phút này, lòng anh như khói mù, trong đám người ở đại sảnh có một loại khí tức không sạch sẽ, khiến anh cảm giác thật không ổn.
Đứa nhỏ kia, chính là mồi dẫn lửa, anh đứng ở trước bàn, Bùi Minh Vũ đang yêu cầu người phục vụ đi lấy hai ly rượu, thế nhưng anh chẳng còn tâm trạng nào mà uống rượu nữa, đứng bên cạnh Thanh Thu, anh lạnh lùng hỏi: "Cô biết cô ấy có ở đây đúng không?"
Thanh Thu gật đầu, vừa nói “Phải.” một tiếng, vừa liếc sang phía bàn của Phương Thu.
"Cô cố ý?" Tay anh xoẹt một tiếng túm cổ áo Thanh Thu kéo lên, hận không thể bóp chết cô, anh đến đây lúc này tuyệt đối sẽ hại chết Phương Thu, điều này anh biết rõ.
Phía trên cổ căng cứng, hít thở một chút cũng khó khăn, cô chỉ có lòng tốt muốn anh và Phương Thu nhìn nhau từ phía xa, không nghĩ tới anh lại nói là cô cố ý.
Nhếch môi, cơ hội hô hấp càng ngày càng mỏng manh. "Ưm..."
"Buông cô ấy ra ." Lạnh lùng quát một tiếng, trên cổ tay bị Lê Minh Tùng nắm chặt của Thanh Thu lại có thêm một bàn tay nữa, Bùi Minh Vũ chẳng biết từ lúc nào đã lao tới...
Mưa gió đã kéo đến Cửu Giai...
Sắc mặt Lê Minh Tùng tái xanh, bàn tay xách cổ áo Thanh Thu không có ý định buông ra, khóe mắt liếc về phía Phương Thu, anh thật sự lo lắng Phong Thiếu Dương sẽ lại nổi cơn điên.
Quả nhiên, người bên bàn kia đã đứng lên, giống như chuẩn bị trả tiền rời đi. Thế nhưng nhìn thức ăn còn dư lại trên bàn cũng biết, bọn họ mới chỉ vừa ăn một chút xíu, căn bản vẫn chưa ăn xong.
Phương Thu theo sát bên người Phong Thiếu Dương, ánh mắt rơi thẳng xuống sàn nhà, cái bụng tròn vo kia đã khiến cô không còn yểu điệu nữa, thế nhưng cả người cô trên dưới vẫn toát ra hương vị một người phụ nữ đẹp. "Đi, nhanh chân lên một chút." Phong Thiếu Dương quát khẽ, hận không thể ngay lập tức giết người.
Lực tay của anh ta cũng mạnh như vậy, chỉ giằng nhẹ một cái đã khiến Phương Thu lập tức đứng không vững ngã khụy xuống một bên, mà bên cạnh Phương Thu, là cái bàn ăn cơm...
"A... Cẩn thận..." Bàn tay xách cổ áo Thanh Thu theo bản năng buông ra, Lê Minh Tùng chợt xoay người, lao như bay về phía Phương Thu. Thế nhưng dù anh có nhanh hơn nữa, cũng cách xa như vậy, cho dù có thể bay cũng không cách nào đỡ kịp Phương Thu trong một chớp mắt đó.
Bỗng nhiên, Lê Minh Tùng đứng lại.
Bước mấy bước ra ngoài, Phong Thiếu Dương tiện tay liền kéo lại cánh tay Phương Thu, giúp cô đứng vững vàng, ổn định lại thăng bằng. Giờ phút này, Phong Thiếu Dương đã buông lỏng cánh tay Phương Thu, ánh mắt anh ta nhìn Lê Minh Tùng vừa vội vàng chạy qua tràn đầy ý khiêu khích. "Lê Minh Tùng, anh là đang lo lắng cho em dâu của anh, hay là đang lo lắng cho đứa bé trong bụng cô ta thế?"
Lời của Phong Thiếu Dương giống một lời cảnh cáo, người phụ nữ là của anh ta, thậm chí anh ta cũng sớm biết đứa trẻ là không phải là của mình.
Bàn tay Lê Minh Tùng nắm chặt thành quyền, anh đã đánh nhau hai lần với Phong Thiếu Dương, hai lần đều thấy máu. Anh không sợ đánh nhau, cũng không sợ cả hai cùng bị thương, anh chỉ là không muốn nhìn thấy thống khổ nới đáy mắt Phương Thu, điều Phương Thu không bao giờ muốn thấy nhất chính là anh và Phong Thiếu Dương đánh nhau.
Thế nhưng lúc này anh muốn đánh, anh muốn đánh cho Phong Thiếu Dương tỉnh ngộ, rõ ràng là đứa nhỏ của anh ta, anh ta còn hoài nghi cái gì?
Nắm chặt hai tay, ngay cả chính anh cũng không biết bản thân mình đang nhanh chóng tiến về phía Phong Thiếu Dương, nháy mắt, anh đã đứng trước mặt anh ta.
"Đứa trẻ là của cậu." Anh nói thật nhỏ, không mang theo một tia do dự. "Tôi không cho phép cậu làm nhục Phương Thu."
Thân thể người phụ nữ đang quay lưng về phía anh liền bắt đầu run rẩy, giống như gắng sức kìm nén lắm mới không xoay người lại, giọng nói yếu ớt của Phương Thu truyền tới: "Thiếu Dương, chúng ta đi thôi."
"Không được, hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng." Anh ta dùng sức hất một cái bàn tay Phương Thu đang nắm chặt lấy tay mình. Lê Minh Tùng thậm chí thấy được kia bàn tay nhỏ nhắn kia tái nhợt, tay Phương Thu run rẩy đến mức như vậy.
"Nhất định phải trước mặt nhiều người như vậy sao?" Lê Minh Tùng vẫn không nói gì, giọng nói của Phương Thu bất chợt vang lên vô cùng trầm tĩnh. Đây là hiếm có, tuyệt đối là hiếm có, từ xưa đến nay cô ta đều là yếu đuối như vậy, vì sao hiện tại lại có thể bình tĩnh đến thế?
Đây không giống Phương Thu, không chỉ mỗi Lê Minh Tùng cảm thấy, Phong Thiếu Dương cũng cảm nhận được. Thế nhưng cái bụng tròn vo của Phương Thu căn bản là một loại sỉ nhục với anh ta. Đứa nhỏ này anh ta đã sớm không cần nữa. "Tôi chỉ là muốn nói rõ ràng một chút mà thôi, vừa hay gặp ở đây, vậy thì không nên bỏ qua." Cho nên, cũng bất kể có nhiều người hay không, càng bất kể có phải mỗi người trong phòng đều đang nhìn bọn họ hay không.
"Minh Tùng, mới đầu năm, con nhường em trai con chút đi, mau quay lại cùng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ăn cơm, Thanh Thu còn đang chờ con đấy." Ninh Tử Tô đúng lúc xuất hiện, bà khuyên Lê Minh Tùng mau rời đi, dù sao cũng là ngày mùng một đầu năm, nếu thật sự đổ máu thì quá xui xẻo. Ninh Tử Tô ngược lại không quan tâm Phong Thiếu Dương và Lê Minh Tùng có động tay động chân với nhau hay không, bà chỉ là không thích mùng một lại nhìn thấy máu đỏ.
Nếu như người tiến lại đây khuyên can đổi lại là người khác, có lẽ Lê Minh Tùng sẽ thật sự bỏ đi, thế nhưng lại là Ninh Tử Tô, là Ninh Tử Tô người anh căm hận nhất. "Dựa vào đâu mà tôi phải đi, là cậu ta nói chuyện không rõ ràng, dám bóp méo sự thật."
Bình luận facebook