• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • CHƯƠNG 156 EM VỀ LÀ TỐT RỒI

CHƯƠNG 156: EM VỀ LÀ TỐT RỒI

Cúi đầu nhìn mình chỉ quấn độc một cái khăn tắm, Thanh Thu hơi ngượng ngùng. Bùi Minh Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái. Như thể đã nhìn thấy sự kinh hoàng trong mắt cô, anh hơi cúi đầu, nói: “Thanh Thu, em về là tốt rồi, bọn trẻ rất nhớ em.”

Đây là phòng khách, trước đây khi sống trong nhà họ Bùi, cô đã ở gian phòng này. Cô vội vàng chạy đến mở tủ, quả nhiên bên trong có đồ ngủ. Cô lấy ra khoác bên ngoài khăn tắm, như vậy mới cảm thấy thoải mái hơn một chút: “Minh Vũ, mấy hôm nay bọn trẻ khiến anh cực khổ rồi.”

“Em nói cái gì vậy, Thanh Thu, em thay đồ trước đi, anh đến phòng đọc sách đợi em. Anh có lời muốn nói với em.” Biểu cảm anh nghiêm túc như thể có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô.

Nghe tiếng chân Bùi Minh Vũ khuất sau cánh cửa, Thanh Thu mới vội vàng thay quần áo. Cô khoan khoái đi ra khỏi phòng đúng lúc Lương Thùy Trang đang lên lầu để về phòng. Bà nhìn cô cười hiền lành nói: “Thanh Thu, cho Minh Vũ một cơ hội đi, chú Bùi của con mấy ngày nay hôm nào cũng dẫn theo Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh. Nhìn hai đứa trẻ này, chú Bùi của con muốn bế cháu rồi đấy, nhưng tên nhóc Minh Vũ... haiz...” Lương Thùy Trang thở dài một tiếng, lắc đầu.

Thanh Thu không lên tiếng. Chuyện giữa cô và Bùi Minh Vũ chẳng còn gì cả. Cô cũng không biết Bùi Minh Vũ nghĩ thế nào nữa. Anh đối xử với cô thật sự rất tốt, nhưng đã rất lâu rồi, anh cũng không nhắc lại chuyện giữa anh và cô nữa, cũng cố hết sức để né tránh Lê Minh Tùng. Cô cũng không hiểu vì sao, nhưng Bùi Minh Vũ không nói, cô cũng chẳng hiểu đang xảy ra chuyện gì nữa.

Đi đến trước cửa phòng đọc sách, cô đang định gõ cửa thì bên trong đã vang lên tiếng của Bùi Minh Vũ: “Thanh Thu, em vào đi.”

Cô đẩy cửa vào. Cả căn phòng rộng lớn chỉ toàn là sách. Bùi Minh Vũ đang ngồi trước bàn, trước mặt đặt một cuốn sách, cũng không biết là sách gì. Anh vẫy tay với cô: “Qua đây ngồi đi.” Trước mặt chỗ ngồi của cô đã đặt sẵn một tách cà phê đang tỏa hương thơm ngào ngạt.

Ngồi đối diện với anh, đột nhiên cô có cảm giác dồn nén. Cô thật sự không thích cách nói chuyện nghiêm chỉnh như thế này của anh: “Minh Vũ, có chuyện gì sao?” Cô uống một ngụm cà phê nhưng anh vẫn không lên tiếng. Cô hơi sốt ruột, bởi cô đói và buồn ngủ, đầu óc mơ màng.

“Cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, tính ra thì em đã trốn anh nửa năm rồi.”

Cô đỏ mặt, anh nói rất đúng: “Xin lỗi, em...”

“Thanh Thu, anh biết em không muốn anh ta tìm thấy em, chẳng lẽ, em cũng sợ anh tìm thấy em sao?”

Anh nói khiến mặt cô càng đỏ hơn, nhưng anh lại ngay lập tức đổi chủ đề nói: “Gọi em đến đây là vì muốn trả lại đồ của em cho em.”

“Đồ của em ư?” Cô chỉ vào mặt mình, hơi thắc mắc. Cô làm gì có đồ gì ở chỗ anh chứ.

“Ừ. Dạo này anh hơi bận rộn, quả thực chẳng còn sức lực nào để xử lý công việc trong công ty này nữa. Thanh Thu em giúp anh đi.” Anh nói rồi mở ngăn kéo lấy ra một tập tài liệu.

Cô tò mò đón lấy và mở ra. Lúc nhìn thấy giấy phép kinh doanh, cô giật mình: “Bùi Minh Vũ, chẳng phải chỉ là một công ty bán sỉ gỗ thôi sao, anh lại làm lớn đến như vậy.”

Anh mỉm cười: “Anh có cách riêng, nguồn hàng nhập vào rất rẻ, lợi nhuận rất tốt. Anh đã viết số điện thoại người cung cấp hàng lên trên đấy, em có thể liên hệ với người ta, sau này cứ xem như em giúp anh là được rồi, giúp anh quan sát cấp dưới công ty để họ đừng có biểu hiện gì khác thường là được.”

“Chỉ có vậy thôi sao?” Cô ngờ vực nhìn anh. Trên đời này làm gì có chuyện kinh doanh nào dễ làm thế chứ.

“Ừ, chỉ có vậy thôi. Em chỉ cần đến công ty thông báo mỗi ngày là được, những việc khác tự khắc có người đi làm, em có thể làm những việc mà em muốn, cũng có thể thỉnh thoảng giúp anh xem xét tình hình kinh doanh của công ty.”

“Cũng có nghĩa là em chỉ cần thỉnh thoảng đến công ty một lát là được rồi ư?”

“Đúng vậy.” Anh gật đầu, môi mỉm cười: “Coi như em giúp anh. Chỉ cần em ở đó thì những người cấp dưới sẽ không dám lười biếng.”

“Ok, nói trước là không được ảnh hưởng đến việc riêng của em đấy.”

“Sẽ không đâu.” Anh vẫn nở nụ cười ấm áp: “Em là pháp nhân của công ty, chỉ cần có em thì không ai dám không nghiêm túc làm việc.”

Cô nghĩ cũng phải, anh nói rất có đạo lý. “Bùi Minh Vũ, anh phát tài rồi ư, sao mà lợi nhuận nhiều vậy?” Cô lật tài liệu. Thật là công việc ăn nên làm ra, người đàn ông này cũng thật tin tưởng cô, còn để tên chủ công ty là cô nữa: “Anh không sợ em hốt hết đống tiền này của anh sao?” Cô cúi đầu đọc, ngày càng cảm thấy kinh ngạc. Đối với cô mà nói, đống tiền này của anh nhiều không đếm nổi, vậy mà tất cả số tiền này đều gửi vào tài khoản của cô hết rồi.

“Không sợ, nếu không tin em thì ngay từ đầu đã không tìm đến em rồi. Hai ngày nay việc ở công ty chúng ta rất nhiều, anh không thể quán xuyến hết được, đúng lúc em quay trở về, dứt khoát nhờ em đến quản lý giúp.”

“Được, nhưng em không cần số tiền này của anh. Mặc dù ghi tên của em nhưng thật ra nó vẫn là của anh.”

“Ừ, anh không đưa cho em đâu, em yên tâm đi.” Anh chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào không màng đến tiền bạc như vậy, nhưng Trọng Thanh Thu lại đặc biệt như vậy đấy. Giao công ty cho cô, anh mới cảm thấy yên tâm thật sự.

Cô lật qua loa vài trang, nhanh chóng cảm thấy nhàm chán: “Được rồi, em xem qua là được rồi. Anh cất những thứ này đi, em không quản lý đâu, em chỉ quản lý người của anh, đến công ty ngồi đó canh chừng là được rồi.” Cô còn tưởng là anh có chuyện gì quan trọng muốn tìm cô, thì ra là chuyện này, xem chừng lại giống như một trò đùa. Cô là người đại diện của công ty, nhưng chưa hề làm chút việc gì, chỉ là lúc trước Lê Minh Tùng cầm chứng minh thư của cô đưa cho Bùi Minh Vũ mà thôi, chuyện dễ như trở bàn tay, cho anh mượn để mở một công ty thôi mà.

“Tùy em. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, dì Trân vừa mới gọi anh đấy.”

Xem ra, Lương Thùy Trang cũng biết anh ở trong phòng đọc sách đợi cô, lúc nãy gặp ở ngoài hành lang bà không hề vạch trần. Hai người một trước một sau đi đến nhà ăn. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lập tức chạy bổ qua: “Mẹ, chúng con nhớ mẹ lắm.”

Cô cúi người hôn bọn trẻ: “Mẹ còn nhớ các con hơn. Ngoan, các con có khi nào không nghe lời không?”

“Không hề, bọn con rất ngoan. Mẹ, mẹ nuôi không sao rồi chứ?” Quỳnh Quỳnh quan tâm hỏi thăm. Bọn trẻ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trong Cửu Giai đầm đìa máu, những việc thế này có giấu cũng không giấu nổi.

Thanh Thu cười nói: “Không sao rồi. Cô ấy sinh được một em bé, là con trai, chính là em trai bé bỏng của các con đấy. Sau này gặp em phải dỗ em cho mẹ nuôi đấy nhé.”

“Thật ư, con rất thích em trai. Có xinh không mẹ?” Thùy Thùy tò mò hỏi, trong đầu bắt đầu tưởng tượng đến dáng vẻ của cậu bé.

“Đẹp. Được rồi, đi ăn cơm đi, mấy hôm nay mẹ không ngủ được rồi, bây giờ mẹ rất muốn đi ngủ.”

“Dạ, đi thôi, Thùy Thùy, nhanh lên, đừng có quấn lấy mẹ nữa, chẳng phải cha nuôi đã nói rồi sao, mẹ rất mệt, bảo chúng ta đừng có quấn lấy mẹ.” Quỳnh Quỳnh trách mắng Thùy Thùy. Mặc dù cô bé nói rất nhỏ nhưng Thanh Thu vẫn nghe thấy. Cô ngại ngùng quay đầu nhìn Bùi Minh Vũ, anh lại thản nhiên bước đến chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, sau đó ăn cơm.

Thanh Thu ăn rất nhanh, ăn một miếng ngáp một cái. Cô thật sự rất buồn ngủ, tắm rửa xong cơ thể thư thái lại càng buồn ngủ hơn. Cô nhanh chóng ăn xong. “Mẹ, chú Bùi, con đi ngủ đây, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nhờ hai người vậy.”

“Yên tâm đi, con cứ yên tâm đi ngủ, hai đứa trẻ ngoan lắm, tụi nhỏ chính là liều thuốc vui vẻ của ba đấy. Minh Vũ, lúc nào đó con cũng...”

“Ba, con biết rồi.” Bùi Tuấn Linh còn muốn nói tiếp, Bùi Minh Vũ đã nhanh chóng ngắt lời ông. Không ai có thể hiểu rõ Bùi Tuấn Linh đang định nói gì hơn Bùi Minh Vũ.

Thanh Thu lê dép đi đến phòng khách, rèm cửa kéo xuống kín mít. Cô nghiêng người nằm phịch xuống giường, kéo chăn đắp lên người. Ấm áp biết bao, thơm tho biết bao. Cô nhắm mắt không đến năm giây là đã rơi vào mộng đẹp. Cô mệt mỏi, tất cả cảm giác đều dần khôi phục lại. Cô không quan tâm đến thời gian nữa, cứ vậy ngủ quên trời quên đất.

Bên ngoài cửa sổ, từ ban ngày đến buổi tối, rồi lại đến đêm khuya. Đối với người đang ngủ say là cô mà nói, đó dường như chỉ là việc trong chớp mắt mà thôi. Nhiệm vụ bây giờ của cô chỉ có ngủ, người nhà họ Bùi cũng biết điều không đến làm phiền cô, bữa tối cũng không gọi cô, cứ để cho cô ngủ.

Một giấc ngủ ngon không mộng mị gì, từ trước đến nay cô chưa bao giờ ngủ ngon đến vậy, Thanh Thu thậm chí còn mỉm cười trong giấc ngủ.

“Cha nuôi, mẹ vẫn đang ngủ sao?” Bên ngoài của, hai đứa trẻ đã thay đồ ngủ, định vào phòng thăm cô, nhưng rồi lại bị Bùi Minh Vũ ngăn lại, không cho hai chị em bước vào.

“Ừ, đang ngủ. Mẹ của các con đã ba ngày ba đêm không ngủ được rồi, để mẹ ngủ đi, nếu không mẹ sẽ khó chịu lắm đấy, đúng không nào?”

“Được rồi. Nhưng mà cha nuôi, mẹ vừa dậy là cha nuôi phải nói với chúng con liền đấy.” Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đều không cam lòng, thật sự rất muốn ngủ chung với mẹ, nhưng cha nuôi đã nói rồi, không ai được quấy rầy mẹ ngủ.

Hai đứa trẻ vừa đi về phòng vừa ngoái đầu nhìn. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cùng nằm trên một chiếc giường: “Thùy Thùy, chị cũng nhớ cha rồi.”

“Chúng ta gọi điện cho cha đi.”

“Được đấy.”

“Số điện thoại của cha ở đây này.” Cô bé móc một tờ danh thiếp từ trong túi áo ra. Đây là tấm danh thiếp lấy từ chung cư. Quỳnh Quỳnh cảm thấy mình rất thông minh, đắc ý bật cười, sau đó cầm điện thoại trên chiếc bàn cạnh đầu giường lên ấn số điện thoại của Lê Minh Tùng. Chỉ vang lên hai tiếng chuông điện thoại là đã có người bắt máy rồi: “Alo, xin chào.” Giọng nói của Lê Minh Tùng hơi mất kiên nhẫn. Anh đang ngủ rất ngon mà.

“Cha, con là Quỳnh Quỳnh, Thùy Thùy cũng đang ở bên cạnh con.” Vừa nghe thấy tiếng Lê Minh Tùng, Quỳnh Quỳnh lập tức phấn chấn lên.

Lê Minh Tùng bật cười, quả thật không ngờ là hai cục cưng của anh. Nỗi xúc động muốn giết người vì bị đánh thức đã biến mất hoàn toàn trong giọng nói của Quỳnh Quỳnh, ngược lại, anh chẳng hề tức giận chút nào. Nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ tối rồi. “ Sao muộn thế này rồi mà vẫn không ngủ?”

“Chúng con nhớ cha rồi, vì vậy muốn nói chúc ngủ ngon với ba xong mới đi ngủ.” Quỳnh Quỳnh giả vờ như thật, cô bé đang nói với anh, chúng gọi cú điện thoại này là lẽ dĩ nhiên.

Anh bật cười ha hả: “Trước khi chúc ngủ ngon thì hôn gió một cái nào.”

“Chụt... chụt...” hai tiếng vang dội, đó là tiếng hôn gió qua điện thoại. “Nhưng mà, hôn gió xong rồi là cha muốn cúp điện thoại của chúng con sao?” Sao mới nói có hai câu mà cha đã bảo hai người hôn gió rồi nói chúc ngủ ngon thế? Hai đứa trẻ hôn gió xong mới chậm chạp nghĩ tới vấn đề này.

“Bởi vì... vì...”

“Ba nói nhanh lên, rốt cuộc là vì sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom