Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 161 CHÚNG TA LÀM LẠI TỪ ĐẦU
CHƯƠNG 161: CHÚNG TA LÀM LẠI TỪ ĐẦU
Khi cô còn đang sững sờ thì Lê Minh Tùng đang đứng sau lưng cô đã vẫy vẫy tay với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, hai cô bé liền hiểu ý mà chạy đến cửa phòng, "Mẹ, tụi con đã qua phòng kế bên lấy đồ bơi, mẹ phải nhanh lên đấy, ăn xong rồi đi chơi một chút, cha nói sẽ dẫn tụi con đi bơi đấy." Quỳnh Quỳnh vừa nói vừa mất dạng trước cửa, để lại không gian sau lưng cho Lê Minh Tùng và Thanh Thu.
Một tay ôm lấy eo cô, dùng sức không cho cô xoay người cự tuyệt mà quay đi, một âm thanh nhẹ nhàng, cửa phòng bị đóng lại sau lưng cô, ánh mắt ngước nhẹ lập tức nhìn vào anh, anh nhẹ nhàng nói: "Thanh Thu, chúng ta làm lại từ đầu nhé?"
Giọng anh nhẹ nhàng như lời mê hoặc, không lớn tiếng như lần đầu khi cô gặp anh, dường như, anh của lúc này thật sự đã chân thành hơn rất nhiều, nhưng gương mặt đó cũng chưa từng thay đổi, vẫn tuấn tú như vậy, rất dễ dàng mê hoặc trái tim của phụ nữ, sự chân thành hiện giờ của anh cô rất ít khi thấy, "Lê Minh Tùng, anh đang theo đuổi em sao?"
"Ừ, làm bạn gái anh đi, có được không?" Anh nói ngập ngừng từng chữ, hỏi cô một cách rất rõ ràng.
Cô nhìn vào mắt anh, một tay đẩy cánh tay anh đang ôm lấy eo cô ra, sau đó lớn tiếng trả lời: "Không……thể……nào……"
"Tại sao chứ?" Cô đẩy ngón tay anh ra, nhưng một ngón tay khác lại nhanh chóng đặt vào, sức lực của phụ nữ vĩnh viễn không thể vượt qua được đàn ông, tốn sức cả một buổi, tay anh vẫn còn đặt trên eo cô, khiến cô cảm thấy hơi tức giận.
"Lê Minh Tùng, anh ức hiếp em."
"Đâu có, anh không có ức hiếp em, không phải anh đang xin ý kiến của em sao?"
"Em đã nói là không thể nào, anh nghe không hiểu à?" Dựa vào cái gì mà anh bảo cô làm bạn gái anh thì cô nhất định phải làm?
"Thanh Thu, đừng như vậy, lần này anh rất nghiêm túc."
"Haha." Lần trước dường như anh cũng rất nghiêm túc, còn nói cô cho anh thời gian để anh quên Phương Thu, nhưng Phương Thu vừa xuất hiện, anh lập tức ném cô sang một bên không quan tâm, thậm chí còn nghi oan cho cô, suy nghĩ lại cô liền thấy tức giận.
"Cười cái gì?" Ngón tay trên cánh tay rãnh rỗi còn lại của anh giơ lên lướt nhẹ trên mặt cô, nhẹ nhàng sờ lên, cảm giác mềm mịn khiến cho tim anh rung động, cứ như đây là lần đầu tiên anh sờ như vậy, nhưng trong cảm xa lạ kia phần nhiều vẫn là sự quen thuộc, "Thanh Thu, tôi và Phương Thu thật sự không còn gì nữa." Thấy cô không trả lời cũng không lên tiếng, anh suy nghĩ rồi nhẹ nhàng nói.
Đây có lẽ đã là giới hạn của anh, anh đã hạ mình khép nép bày tỏ với cô, đôi mắt đen láy yên lặng nhìn anh, cô vẫn không nói gì.
Bàn tay lắc lư trước mắt cô, "Trọng Thanh Thu, không đồng ý có phải không?" Giọng anh khàn khàn hỏi, nhưng rõ ràng là đã biết mà vẫn cố ý hỏi, trước đó cô đã nói với anh ba từ: Không thể nào.
Cô gật đầu thật mạnh, khiến cho tinh thần anh suy sụp, "Được rồi, anh sẽ xem như vừa quen biết em, nhưng mà, có thể mời cô gái vừa mới quen biết dùng bữa trưa thật sự rất vất vả, đi thôi, chúng ta đi nào, đừng để bọn trẻ sốt ruột nữa."
Anh nói lời này thật sự rất mâu thuẫn, nói là nới quen biết, nhưng mà con của bọn họ đã lớn như vậy rồi.
Tạo hóa trớ trêu, đại khái là như vậy, có lúc, khi người ta không để ý thì tất cả mọi thứ đều thay đổi, nếu ngày đó cô không cản xe anh lại, có lẽ bây giờ cô và anh đã không có sự đối lập thế này.
"Đi thôi." Cô xoay người rồi đẩy tay của anh ra, nửa năm trước bắt đầu từ giờ phút rời khỏi biệt thự cô đã tự nói với mình phải buông tay, cô chưa từng thay đổi, nếu bây giờ có quay lại, chẳng qua cũng là vì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh mà thôi.
Cô không thèm quay đầu lại mà bước đi, "Lê Minh Tùng, hiện giờ tôi ở bên cạnh anh, chẳng qua là vì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh." Hai cô bé cần có mẹ và cũng cần cha, bằng không, cô thật sự chẳng muốn quan tâm đến anh.
Đàn ông nói phụ nữ giống như quần áo, thật ra đàn ông cũng là quần áo trong mắt phụ nữ, nếu thật sự không muốn, trực tiếp vứt vào thùng rác là xong, hiện giờ anh cũng không còn là gì của cô, chẳng là gì cả.
"Cô……" Yến hầu của Lê Minh Tùng như muốn nghẹn lại, chỉ có thể gào lên một chữ rồi im lặng, khi cô đi ra khỏi phòng bước tới hành lang, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh mỗi cô bé đều đã mang một chiếc túi nhỏ mà anh chuẩn bị từ sớm, bên trong là đồ bơi.
"Mẹ, cha, có thể đi ăn trưa được chưa?"
"Được rồi, đi thôi." Nhìn mấy đứa trẻ, trên mặt Thanh Thu lập tức lộ ra ý cười, mấy đứa trẻ bảo bối của cô thật là tốt, thật là đáng yêu.
Lần trước khi đến đảo Hỏa Sơn, thật sự không hề thoải mái, Lê Minh Tùng còn bị thương, sau đó Phương Thu lại xuất hiện, nghĩ đến cô liền không kiềm được mà thấy mất hứng.
Vẫn là một phòng ăn lớn, đưa mắt nhìn qua một lượt thì thấy hơn mười mấy bàn, bọn họ chọn một vị trí ở trung tâm, có lẽ sự phồn hoa có thể làm mờ nhạt đi rất nhiều ký ức, chỉ khiến giờ phút này hiện rõ trong tầm mắt, cô mỉm cười nhẹ nhàng, một bên là Thùy Thùy một bên là Quỳnh Quỳnh, còn đối diện là Lê Minh Tùng, thực đơn đã được mang lên, Lê Minh Tùng lại để xuống cho hai cô bé lựa chọn, "Tụi con thích ăn gì thì cứ chọn, món nào không biết mà thấy hiếu kỳ cũng có thể chọn, bữa trưa hôm nay để hai đứa thỏa thích chọn đấy."
"Vậy cha và mẹ thì sao?"
"Hai đứa chọn xong thì mẹ chọn."
"Còn cha?" Thùy Thùy cứ khăng khăng mà truy hỏi.
"Cha phụ trách trả tiền."
"Cha, cha có rất nhiều tiền sao?" Quỳnh Quỳnh hỏi anh rất nghiêm túc.
"Cái này……" Anh lấy một điếu thuốc ra khỏi hộp thuốc rồi chơi đùa trên tay, nhưng lại biết trong trường hợp này anh không thể hút thuốc, trong phòng này cấm hút thuốc.
Thấy anh do dự không trả lời, Thanh Thu mỉm cười nói: "Quỳnh Quỳnh, đây là chuyện của người lớn, con mau chọn thức ăn đi, ăn xong thì chúng ta đi bơi." Cũng không biết hồ bơi mà anh nói ở đâu, hôm nay trời lạnh, vậy mà anh lại nói có thể bơi, cơ sở hạ tầng ở xung quanh đảo Hỏa Sơn cô biết rõ, thật sự không biết gần đây có khu hồ bơi trong nhà nào, ở thành phố T thì có, nhưng hiện giờ bọn họ đang ở đảo Hỏa Sơn.
Quỳnh Quỳnh bĩu môi nói: "Vâng ạ."
Hai cô bé thật sự đã chọn những món mình thích cho bữa trưa, có những món không ra sao cả, nhưng Lê Minh Tùng vẫn chiều ý mà ra hiệu cho phục vụ ghi lại hết, sau đó thì đi chế biến.
Quả nhiên là khách sạn lớn, thức ăn mang lên cũng nhanh, từng món từng món được mang lên, anh bận rộn gắp thức ăn cho bọn trẻ, bản thân ăn rất ít, ngược lại cô ăn rất thoải mái, một đĩa cua ráng được mang lên, vỏ cua đỏ ửng, chỉ là càng cua đều bị tách ra, chỉ cần kéo thịt ở trong ra là có thể ăn, Lê Minh Tùng cầm một chiếc càng cua lên, cũng không cần dùng răng mà chỉ dùng sức bẻ một cái, thịt đã bung ra, anh để vào trong bát của Thùy Thùy, sau đó lại bẻ một càng khác cho Quỳnh Quỳnh, thấy anh lại cầm một càng lên, Thanh Thu nghĩ rằng anh sẽ tự ăn, anh thật sự chưa ăn gì, từ đầu đến cuồi chỉ ân cần chăm sóc Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, đối đãi với hai cô bé cứ như hai cô công chúa nhỏ, "Minh Tùng, anh ăn đi."
Thịt cua lộ ra sau khi càng cua bị tách ra được anh bóc xuống, sau đó tay mang bao tay dùng một lần đưa thịt cua đến trước mặt cô, đồng thời anh cũng tỏ ra dửng dưng mà noi: "Em vừa gọi anh là gì thế?"
Cô đỏ mặt, đó là cách xưng hô trước kia cô gọi anh, thấy anh tiện tay ném thịt cua vào đĩa nhỏ trước mặt cô, trắng trẻo lại còn thơm ngát, cô sững sờ, quên mất việc trả lời lại, bất cứ lúc nào anh cũng chu đáo với cô như vậy, không quen chút nào, thật sự không quen chút nào.
"Quỳnh Quỳnh, lúc nãy mẹ của con gọi cha là gì? Sao cha nghe không rõ."
Thanh Thu lập tức ngẩng đầu, người đàn ông này, cô không quan tâm anh, anh liền có bản lĩnh lợi dụng sự ngây thơ của trẻ con.
"Mẹ gọi cha là Minh Tùng."
"À, hình như là gọi như vậy, cách gọi như vậy đa phần là cách bạn gái gọi bạn trai mình."
"Này, ai là bạn gái anh, tôi không phải." Chẳng qua chỉ là lỡ miệng gọi thôi, nhưng anh lại xem nó là thật.
Anh mỉm cười, cũng không giải thích thêm, chỉ tiếp tục gắp thức ăn cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, rồi lại gắp một chiếc đùi gà cho cô, "Em ốm lắm rồi, ăn nhiều một chút đi."
Hai đứa trẻ đang ở đây, cô thật sự không tiện nổi giận, bỏ đi, cứ mặc kệ anh, chỉ cần không quá đáng là được, ít nhất thì chuyện anh đứng trước cửa phòng tắm nhìn cô không mặc gì cả sẽ không thể xảy ra nữa.
Nghĩ đến giây phút đó, cô thấy hơi xấu hổ, cô đứng dậy, nhưng bỗng nhiên không biết nên xưng hô với anh thế nào, dường như gọi Minh Tùng cũng không đúng, như thế sẽ khiến anh hiểu lầm, nên cô liền gọi cả tên anh, "Lê Minh Tùng, em đi vệ sinh một chút, anh trông hai đứa nhỏ đấy."
"Ừ, đi đi." Anh mỉm cười gật đầu, gương mặt tuấn tú hiền hòa, dáng vẻ hoàn toàn khác với lần đầu khi cô gặp anh.
Trọng Thanh Thu nhanh chóng bỏ đi, khi đi đến một góc rẽ vào nhà vệ sinh thì đột nhiên nhìn thấy cái bàn lần trước từng ngồi, lúc đó, Phương Thu ngồi bên cạnh anh cùng dùng bữa, hai người nói cười với nhau, rồi sau đó, cô dẫn hai đứa trẻ rời khỏi.
Phương Thu là một giấc mơ, nhưng giấc mơ đó anh đã triệt để tỉnh dậy chưa?
Cô không biết, thật sự không biết, nhưng đột nhiên nhớ đến cảm giác Lê Minh Tùng kéo cổ áo cô lên, trong lòng cô liền có cảm giác hoảng sợ.
Hiện giờ đang là năm mới, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn lên những chiếc lồng đèn dán chữ phúc treo trên cửa lớn của đại sảnh, như vậy cô mới có thể trấn áp được cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Ra khỏi nhà vệ sinh, hai đứa trẻ cũng đã ăn xong, đang ngồi trên bàn nói chuyện vui vẻ với Lê Minh Tùng rồi đợi cô.
Nhìn thấy cô, Thùy Thùy liền giơ chiếc túi trên tay lên. "Mẹ nhanh lên." Cô bé đang muốn đi bơi, Thanh Thu nhìn thấy liền bước đi thật nhanh, nhưng vào lúc này, bên cạnh lại có một bóng dáng lướt qua.
"Thanh Thu, quả nhiên em ở đây."
Một giọng nam thở hổn hển, dường như mới chạy vào đại sảnh, một ngày rất lạnh, nhưng trên trán của Hoàng Cảnh Hưng lại có chút mồ hôi, có thể thấy, hắn ta đến rất vội vã.
Thật sự cho rằng hắn ta chỉ tùy tiện nói, không ngờ hắn ta thật sự đến đây, điều này khiến cô cảm thấy hơi bất ngờ, "Hoàng Cảnh Hưng, anh thật sự đến à."
"Anh đến xem em và hai đứa trẻ, thấy mọi người không sao là được rồi." Hắn ta nghiêng đầu qua, một cặp bảo bối xinh xắn như búp bê thế kia, Hoàng Cảnh Hưng muốn không nhìn thấy cũng khó, hai cô bé thật sự rất đáng yêu.
"Chúng tôi không sao, đang rất tốt." Cô lạnh lùng nói, bọn họ chỉ là bạn thôi, như vậy, gặp nhau chào hỏi vài câu là được rồi, không cần phải thể hiện bất cứ tình cảm gì.
Khi cô còn đang sững sờ thì Lê Minh Tùng đang đứng sau lưng cô đã vẫy vẫy tay với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, hai cô bé liền hiểu ý mà chạy đến cửa phòng, "Mẹ, tụi con đã qua phòng kế bên lấy đồ bơi, mẹ phải nhanh lên đấy, ăn xong rồi đi chơi một chút, cha nói sẽ dẫn tụi con đi bơi đấy." Quỳnh Quỳnh vừa nói vừa mất dạng trước cửa, để lại không gian sau lưng cho Lê Minh Tùng và Thanh Thu.
Một tay ôm lấy eo cô, dùng sức không cho cô xoay người cự tuyệt mà quay đi, một âm thanh nhẹ nhàng, cửa phòng bị đóng lại sau lưng cô, ánh mắt ngước nhẹ lập tức nhìn vào anh, anh nhẹ nhàng nói: "Thanh Thu, chúng ta làm lại từ đầu nhé?"
Giọng anh nhẹ nhàng như lời mê hoặc, không lớn tiếng như lần đầu khi cô gặp anh, dường như, anh của lúc này thật sự đã chân thành hơn rất nhiều, nhưng gương mặt đó cũng chưa từng thay đổi, vẫn tuấn tú như vậy, rất dễ dàng mê hoặc trái tim của phụ nữ, sự chân thành hiện giờ của anh cô rất ít khi thấy, "Lê Minh Tùng, anh đang theo đuổi em sao?"
"Ừ, làm bạn gái anh đi, có được không?" Anh nói ngập ngừng từng chữ, hỏi cô một cách rất rõ ràng.
Cô nhìn vào mắt anh, một tay đẩy cánh tay anh đang ôm lấy eo cô ra, sau đó lớn tiếng trả lời: "Không……thể……nào……"
"Tại sao chứ?" Cô đẩy ngón tay anh ra, nhưng một ngón tay khác lại nhanh chóng đặt vào, sức lực của phụ nữ vĩnh viễn không thể vượt qua được đàn ông, tốn sức cả một buổi, tay anh vẫn còn đặt trên eo cô, khiến cô cảm thấy hơi tức giận.
"Lê Minh Tùng, anh ức hiếp em."
"Đâu có, anh không có ức hiếp em, không phải anh đang xin ý kiến của em sao?"
"Em đã nói là không thể nào, anh nghe không hiểu à?" Dựa vào cái gì mà anh bảo cô làm bạn gái anh thì cô nhất định phải làm?
"Thanh Thu, đừng như vậy, lần này anh rất nghiêm túc."
"Haha." Lần trước dường như anh cũng rất nghiêm túc, còn nói cô cho anh thời gian để anh quên Phương Thu, nhưng Phương Thu vừa xuất hiện, anh lập tức ném cô sang một bên không quan tâm, thậm chí còn nghi oan cho cô, suy nghĩ lại cô liền thấy tức giận.
"Cười cái gì?" Ngón tay trên cánh tay rãnh rỗi còn lại của anh giơ lên lướt nhẹ trên mặt cô, nhẹ nhàng sờ lên, cảm giác mềm mịn khiến cho tim anh rung động, cứ như đây là lần đầu tiên anh sờ như vậy, nhưng trong cảm xa lạ kia phần nhiều vẫn là sự quen thuộc, "Thanh Thu, tôi và Phương Thu thật sự không còn gì nữa." Thấy cô không trả lời cũng không lên tiếng, anh suy nghĩ rồi nhẹ nhàng nói.
Đây có lẽ đã là giới hạn của anh, anh đã hạ mình khép nép bày tỏ với cô, đôi mắt đen láy yên lặng nhìn anh, cô vẫn không nói gì.
Bàn tay lắc lư trước mắt cô, "Trọng Thanh Thu, không đồng ý có phải không?" Giọng anh khàn khàn hỏi, nhưng rõ ràng là đã biết mà vẫn cố ý hỏi, trước đó cô đã nói với anh ba từ: Không thể nào.
Cô gật đầu thật mạnh, khiến cho tinh thần anh suy sụp, "Được rồi, anh sẽ xem như vừa quen biết em, nhưng mà, có thể mời cô gái vừa mới quen biết dùng bữa trưa thật sự rất vất vả, đi thôi, chúng ta đi nào, đừng để bọn trẻ sốt ruột nữa."
Anh nói lời này thật sự rất mâu thuẫn, nói là nới quen biết, nhưng mà con của bọn họ đã lớn như vậy rồi.
Tạo hóa trớ trêu, đại khái là như vậy, có lúc, khi người ta không để ý thì tất cả mọi thứ đều thay đổi, nếu ngày đó cô không cản xe anh lại, có lẽ bây giờ cô và anh đã không có sự đối lập thế này.
"Đi thôi." Cô xoay người rồi đẩy tay của anh ra, nửa năm trước bắt đầu từ giờ phút rời khỏi biệt thự cô đã tự nói với mình phải buông tay, cô chưa từng thay đổi, nếu bây giờ có quay lại, chẳng qua cũng là vì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh mà thôi.
Cô không thèm quay đầu lại mà bước đi, "Lê Minh Tùng, hiện giờ tôi ở bên cạnh anh, chẳng qua là vì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh." Hai cô bé cần có mẹ và cũng cần cha, bằng không, cô thật sự chẳng muốn quan tâm đến anh.
Đàn ông nói phụ nữ giống như quần áo, thật ra đàn ông cũng là quần áo trong mắt phụ nữ, nếu thật sự không muốn, trực tiếp vứt vào thùng rác là xong, hiện giờ anh cũng không còn là gì của cô, chẳng là gì cả.
"Cô……" Yến hầu của Lê Minh Tùng như muốn nghẹn lại, chỉ có thể gào lên một chữ rồi im lặng, khi cô đi ra khỏi phòng bước tới hành lang, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh mỗi cô bé đều đã mang một chiếc túi nhỏ mà anh chuẩn bị từ sớm, bên trong là đồ bơi.
"Mẹ, cha, có thể đi ăn trưa được chưa?"
"Được rồi, đi thôi." Nhìn mấy đứa trẻ, trên mặt Thanh Thu lập tức lộ ra ý cười, mấy đứa trẻ bảo bối của cô thật là tốt, thật là đáng yêu.
Lần trước khi đến đảo Hỏa Sơn, thật sự không hề thoải mái, Lê Minh Tùng còn bị thương, sau đó Phương Thu lại xuất hiện, nghĩ đến cô liền không kiềm được mà thấy mất hứng.
Vẫn là một phòng ăn lớn, đưa mắt nhìn qua một lượt thì thấy hơn mười mấy bàn, bọn họ chọn một vị trí ở trung tâm, có lẽ sự phồn hoa có thể làm mờ nhạt đi rất nhiều ký ức, chỉ khiến giờ phút này hiện rõ trong tầm mắt, cô mỉm cười nhẹ nhàng, một bên là Thùy Thùy một bên là Quỳnh Quỳnh, còn đối diện là Lê Minh Tùng, thực đơn đã được mang lên, Lê Minh Tùng lại để xuống cho hai cô bé lựa chọn, "Tụi con thích ăn gì thì cứ chọn, món nào không biết mà thấy hiếu kỳ cũng có thể chọn, bữa trưa hôm nay để hai đứa thỏa thích chọn đấy."
"Vậy cha và mẹ thì sao?"
"Hai đứa chọn xong thì mẹ chọn."
"Còn cha?" Thùy Thùy cứ khăng khăng mà truy hỏi.
"Cha phụ trách trả tiền."
"Cha, cha có rất nhiều tiền sao?" Quỳnh Quỳnh hỏi anh rất nghiêm túc.
"Cái này……" Anh lấy một điếu thuốc ra khỏi hộp thuốc rồi chơi đùa trên tay, nhưng lại biết trong trường hợp này anh không thể hút thuốc, trong phòng này cấm hút thuốc.
Thấy anh do dự không trả lời, Thanh Thu mỉm cười nói: "Quỳnh Quỳnh, đây là chuyện của người lớn, con mau chọn thức ăn đi, ăn xong thì chúng ta đi bơi." Cũng không biết hồ bơi mà anh nói ở đâu, hôm nay trời lạnh, vậy mà anh lại nói có thể bơi, cơ sở hạ tầng ở xung quanh đảo Hỏa Sơn cô biết rõ, thật sự không biết gần đây có khu hồ bơi trong nhà nào, ở thành phố T thì có, nhưng hiện giờ bọn họ đang ở đảo Hỏa Sơn.
Quỳnh Quỳnh bĩu môi nói: "Vâng ạ."
Hai cô bé thật sự đã chọn những món mình thích cho bữa trưa, có những món không ra sao cả, nhưng Lê Minh Tùng vẫn chiều ý mà ra hiệu cho phục vụ ghi lại hết, sau đó thì đi chế biến.
Quả nhiên là khách sạn lớn, thức ăn mang lên cũng nhanh, từng món từng món được mang lên, anh bận rộn gắp thức ăn cho bọn trẻ, bản thân ăn rất ít, ngược lại cô ăn rất thoải mái, một đĩa cua ráng được mang lên, vỏ cua đỏ ửng, chỉ là càng cua đều bị tách ra, chỉ cần kéo thịt ở trong ra là có thể ăn, Lê Minh Tùng cầm một chiếc càng cua lên, cũng không cần dùng răng mà chỉ dùng sức bẻ một cái, thịt đã bung ra, anh để vào trong bát của Thùy Thùy, sau đó lại bẻ một càng khác cho Quỳnh Quỳnh, thấy anh lại cầm một càng lên, Thanh Thu nghĩ rằng anh sẽ tự ăn, anh thật sự chưa ăn gì, từ đầu đến cuồi chỉ ân cần chăm sóc Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, đối đãi với hai cô bé cứ như hai cô công chúa nhỏ, "Minh Tùng, anh ăn đi."
Thịt cua lộ ra sau khi càng cua bị tách ra được anh bóc xuống, sau đó tay mang bao tay dùng một lần đưa thịt cua đến trước mặt cô, đồng thời anh cũng tỏ ra dửng dưng mà noi: "Em vừa gọi anh là gì thế?"
Cô đỏ mặt, đó là cách xưng hô trước kia cô gọi anh, thấy anh tiện tay ném thịt cua vào đĩa nhỏ trước mặt cô, trắng trẻo lại còn thơm ngát, cô sững sờ, quên mất việc trả lời lại, bất cứ lúc nào anh cũng chu đáo với cô như vậy, không quen chút nào, thật sự không quen chút nào.
"Quỳnh Quỳnh, lúc nãy mẹ của con gọi cha là gì? Sao cha nghe không rõ."
Thanh Thu lập tức ngẩng đầu, người đàn ông này, cô không quan tâm anh, anh liền có bản lĩnh lợi dụng sự ngây thơ của trẻ con.
"Mẹ gọi cha là Minh Tùng."
"À, hình như là gọi như vậy, cách gọi như vậy đa phần là cách bạn gái gọi bạn trai mình."
"Này, ai là bạn gái anh, tôi không phải." Chẳng qua chỉ là lỡ miệng gọi thôi, nhưng anh lại xem nó là thật.
Anh mỉm cười, cũng không giải thích thêm, chỉ tiếp tục gắp thức ăn cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, rồi lại gắp một chiếc đùi gà cho cô, "Em ốm lắm rồi, ăn nhiều một chút đi."
Hai đứa trẻ đang ở đây, cô thật sự không tiện nổi giận, bỏ đi, cứ mặc kệ anh, chỉ cần không quá đáng là được, ít nhất thì chuyện anh đứng trước cửa phòng tắm nhìn cô không mặc gì cả sẽ không thể xảy ra nữa.
Nghĩ đến giây phút đó, cô thấy hơi xấu hổ, cô đứng dậy, nhưng bỗng nhiên không biết nên xưng hô với anh thế nào, dường như gọi Minh Tùng cũng không đúng, như thế sẽ khiến anh hiểu lầm, nên cô liền gọi cả tên anh, "Lê Minh Tùng, em đi vệ sinh một chút, anh trông hai đứa nhỏ đấy."
"Ừ, đi đi." Anh mỉm cười gật đầu, gương mặt tuấn tú hiền hòa, dáng vẻ hoàn toàn khác với lần đầu khi cô gặp anh.
Trọng Thanh Thu nhanh chóng bỏ đi, khi đi đến một góc rẽ vào nhà vệ sinh thì đột nhiên nhìn thấy cái bàn lần trước từng ngồi, lúc đó, Phương Thu ngồi bên cạnh anh cùng dùng bữa, hai người nói cười với nhau, rồi sau đó, cô dẫn hai đứa trẻ rời khỏi.
Phương Thu là một giấc mơ, nhưng giấc mơ đó anh đã triệt để tỉnh dậy chưa?
Cô không biết, thật sự không biết, nhưng đột nhiên nhớ đến cảm giác Lê Minh Tùng kéo cổ áo cô lên, trong lòng cô liền có cảm giác hoảng sợ.
Hiện giờ đang là năm mới, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn lên những chiếc lồng đèn dán chữ phúc treo trên cửa lớn của đại sảnh, như vậy cô mới có thể trấn áp được cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Ra khỏi nhà vệ sinh, hai đứa trẻ cũng đã ăn xong, đang ngồi trên bàn nói chuyện vui vẻ với Lê Minh Tùng rồi đợi cô.
Nhìn thấy cô, Thùy Thùy liền giơ chiếc túi trên tay lên. "Mẹ nhanh lên." Cô bé đang muốn đi bơi, Thanh Thu nhìn thấy liền bước đi thật nhanh, nhưng vào lúc này, bên cạnh lại có một bóng dáng lướt qua.
"Thanh Thu, quả nhiên em ở đây."
Một giọng nam thở hổn hển, dường như mới chạy vào đại sảnh, một ngày rất lạnh, nhưng trên trán của Hoàng Cảnh Hưng lại có chút mồ hôi, có thể thấy, hắn ta đến rất vội vã.
Thật sự cho rằng hắn ta chỉ tùy tiện nói, không ngờ hắn ta thật sự đến đây, điều này khiến cô cảm thấy hơi bất ngờ, "Hoàng Cảnh Hưng, anh thật sự đến à."
"Anh đến xem em và hai đứa trẻ, thấy mọi người không sao là được rồi." Hắn ta nghiêng đầu qua, một cặp bảo bối xinh xắn như búp bê thế kia, Hoàng Cảnh Hưng muốn không nhìn thấy cũng khó, hai cô bé thật sự rất đáng yêu.
"Chúng tôi không sao, đang rất tốt." Cô lạnh lùng nói, bọn họ chỉ là bạn thôi, như vậy, gặp nhau chào hỏi vài câu là được rồi, không cần phải thể hiện bất cứ tình cảm gì.
Bình luận facebook