Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 169 NGẠI NGÙNG
CHƯƠNG 169: NGẠI NGÙNG
"Trai chưa vợ, gái chưa chồng, chúng tôi đều là người độc thân."
"Vậy bọn trẻ..."
"Là con gái tôi..."
"Là con gái tôi..."
Hai miệng một lời, vừa nghe cô nhà báo hỏi đến bọn nhỏ, hai người, một nam một nữ không ai chịu nhường lời ai.
"Hụ..." Cô nhà báo hạ giọng ho nhẹ một tiếng, dường như đang suy nghĩ xem lời của hai người này, ai mới đáng tin hơn. Nhưng ngay sau đó, cô ta mỉm cười, không ngập ngừng nói: " Bọn nhỏ rất giống mẹ, nhưng cha nó cũng có phương pháp riêng để dạy dỗ trẻ con."
"Thật ra,cách giáo dục của anh ấy đúng thật là đa dạng, từ nhỏ đến lớn, hai đứa nhỏ cũng may mắn được anh ấy chăm sóc, nhưng mà, công lao của tôi làm sao không kể đến được, cô xem, bọn nhỏ đang vẫy tay với tôi rồi, chúng nó có chuyện, tôi qua đó đây." Nói rồi, Thanh Thu đứng dậy, sau đó sải bước thật nhanh đi về phía bé gái, cứ thế bỏ mặc Lê Minh Tùng ở đó, hay là, cứ giao anh ấy cho cô nhà báo kia đi, người ta xinh đẹp như thế, vóc người, khuôn mặt đều rất ưa nhìn, xem ra đúng là một nữ nhân vừa trẻ trung, vừa xinh đẹp. Đêm nay, Lê Minh Tùng nhất định sẽ không làm phiền cô nữa rồi.
"Trọng Thanh Thu, em quay lại đây cho anh." Lê Minh Tùng hung dữ gào lên từ đằng sau Thanh Thu.
Cô quay đầu, thản nhiên cười một tiếng, "Đừng dọa người nữa, anh Lê trước giờ đối xử rất hòa nhã với mọi người, cô gái, cô đừng sợ, chúng tôi đã ly dị rồi, nhưng đại đa số thời gian bọn nhỏ đều đi theo tôi, bọn chúng rất ngoan." Nói rồi, cô xoay người đi về phía bọn trẻ, trong lòng vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng đuổi được Lê Minh Tùng đi rồi.
Thế nhưng, vừa mới đến đứng sau bọn nhỏ, thì "hắt xì...", nhất định là có người đang ngấm ngầm nói xấu sau lưng cô, nếu không, cô tuyệt đối sẽ không hắt hơi như vậy.
Nghĩ tới đây, theo bản năng cô quay đầu, Lê Minh Tùng vẫn đang ngồi trên bàn trò chuyện với cô nhà báo xinh đẹp kia. Nét mặt anh ra không có chút gì tức giận, trái lại còn có vẻ rất thoải mái.
Anh quả nhiên là một người giỏi vờn ong ghẹo bướm, khiến cô bất giác nhớ tới Bảo Ngọc, nếu như nói Phương Thu giống Đại Ngọc, vậy thì Lê Minh Tùng thật là Bảo Ngọc rồi. Nếu thế, hai người họ cũng coi như có duyên không phận...
Nĩu Nĩu quả đúng là một đứa trẻ mù, đáng thương đến mức Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng không muốn rời xa, tay trái nắm tay một đứa, tay phải nắm tay một đứa, nhất định không chịu buông.
Thế nhưng, không muốn cũng vẫn phải rời đi, Thanh Thu vừa rồi còn rất háo hứng, nhưng lúc này, cô có chút mềm lòng, chỉ còn cách gắng gượng bám vịn vào bàn mới không để bản thân bị ngã. Đợi ốm này của cô xoa chút rượu thuốc là có thể khỏi.
Khuyên bảo bọn trẻ một hồi, trước bàn, Lê Minh Tùng và cô nhà báo vẫn trò chuyện say sưa, hơn nữa, cô ta còn ngồi ở vị trí đối diện với Lê Minh Tùng, xem ra, cô ta nhất định đã bị rung động, quá đáng là đã đem công việc thành cơ hội yêu đương rồi.
Thanh Thu không nói một lời nào, ngồi vào một chỗ trống khác, cháo vẫn còn đặc và nóng, "Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, mau ăn nào, mẹ thật sự đang rất mệt." Cô muốn ngủ, rất rất muốn ngủ, cô nhức đầu.
"Cha, sao cha không ăn?" Thùy Thùy nhìn Lê Minh Tùng, có chút không vui khi cha nó không ngừng nói chuyện với một người phụ nữ lạ, giọng nói của hai người không cao không thấp, nói cái gì bọn trẻ cũng không hiểu, nhưng, nghe thôi, nhìn thôi cũng khiến cô khó chịu.
"Cha ăn no rồi, các con ăn đi, ăn ngoan rồi chúng ta đi bơi nhé hay đi xem miệng núi lửa?"
"Nhưng mà mẹ con buồn ngủ."
"Mẹ ốm rồi, mẹ không đi cũng không sao, cha sẽ lo cho các con, dì Đỗ đây cũng có thể cùng cha chăm các con."
"Dì ấy cũng đi ạ?"
"Ừ, cô ấy còn muốn phỏng vấn các con đấy, lát nữa trên đường đi sẽ phỏng vấn."
Khuôn mặt Lê Minh Tùng từ đầu đến cuối không ngớt nụ cười, cũng không nhìn Thanh Thu lấy một cái.
Ha, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật.
Mặc kệ anh đi, cô trái lại vẫn thấy rất vui vẻ, yên bình, bao nhiêu năm nay cô luôn dẫn theo bọn nhỏ, thôi thì cho anh đưa con đi một ngày. Dù sao, anh cũng rất thật tâm với bọn trẻ.
Trong người của chúng đang chảy dòng máu của anh, còn cô và anh?
Thật sự không có quan hệ gì.
Buổi tối, anh xoa rượu thuốc cho cô, chỉ vì không muốn mẹ của bọn trẻ có vấn đề gì.
Vả lại, thứ anh muốn là phụ nữ, bây giờ có rồi, cô liền trở thành vật vô ích, có cũng được, không có cũng được.
Chỉ một bát cháo thôi mà cô không thể nuốt nổi, mặc dù trong bụng rất đói, nhưng cô vẫn không muốn ăn, ăn một miếng mà như nhai đèn cầy vậy. Cô liền đứng dậy, nói: "Lê Minh Tùng, em để con lại cho anh, trong xe có quần áo, lạnh rồi thì anh mặc thêm áo cho con, em không khỏe, vẫn chưa hết ốm, em đi ngủ trước."
"Được." Người đàn ông nhìn đôi má cô trả lời đầy dứt khoát.
Cô đi thật nhanh, thậm chí nhanh như bay vậy, cơ thể như bay lên, trong nháy mắt, cô cảm thấy bản thân sắp ngã xuống, nhưng cô vẫn cố gắng kiên trì đi vào trong thang máy, bên tai vẫn còn loáng thoáng nghe thấy giọng nói quan tâm của bọn nhỏ: "Mẹ, mẹ mau khỏe lại nhé, ngày mai chúng ta lại đi xem miệng núi lửa, Thùy Thùy muốn mẹ đi cùng… "
Cô không nghe thấy gì nữa, trong đầu chỉ còn tiếng cười đùa của Lê Minh Tùng, đôi mắt hút hồn của anh, khiến phụ nữ gặp một cái liền không muốn rời đi.
Mà thôi, cô gái đó vẫn nên giao cho anh.
Từ trong thang máy đi ra, cô phi như bay về phòng, thế nhưng cô lại đụng phải người phục vụ, trong người đang ôm một chiếc chăn, vẫn còn ướt một góc. Đi đến cuối hành lang, một nhân viên phục vụ gào lên: "Tiểu Liên, nhanh lên, sao chậm thế.!"
"Ai biết được vị khách phòng 1202 sao lại quái đản như thế, ngủ có một giấc thôi, tỉnh dậy giường đã ướt hết, thật là, tôi đang dọn dẹp lại, nếu không, nước tràn như núi mất, đều là con người cả, sao lại giày vò nhau như vậy..." Tiểu Liên tức giận nói, khiến Thanh Thu bất giác cúi rụp đầu xuống.
Nước trên giường của Lê Minh Tùng là do cô giội, lúc đó chỉ muốn giáo dục Lê Minh Tùng một chút, nhưng không ngờ rằng lại làm khổ cho người phục vụ như vậy, cô muốn nói xin lỗi, nhưng ba chữ ấy sao lại khó nói ra đến thế, cuối cùng, Tiểu Liên đi đến bên cô, Thanh Thu nhìn chiếc chăn ướt, cuối cùng lặng lẽ nói một tiếng: "Tôi xin lỗi". Nói rồi liền phi như bay về phòng, cô cảm giác bản thân thật xấu xa, thật không nên làm ra những điều như vậy, nếu như có lần sau, cô sẽ tự dọn dẹp lại, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho người khác.
"Ùm" cô cứ thế ngã xuống giường, cảm giác như bộ xương trong người gãy vụn, toàn thân không còn chút sức lực.
Cô thích nằm nghiêng người ngủ, nghe nói, những người phụ nữ như vậy đều là những người phụ nữ không có cảm giác an toàn.
Nhưng lúc này đột nhiên điện thoại vang lên, một tin nhắn được gửi đến: "Cô Đỗ nhờ anh chuyển lời cho em, nói em là một người mẹ tốt, bọn nhỏ thật sự rất ngoan, rất đáng yêu, còn nữa, nhớ uống thuốc."
Thuốc?
Cô đúng thật đã quên mất, đảo nhìn quanh phòng một hồi, thuốc rõ ràng đã được đặt ngay trên đầu giường, một chiếc cốc trắng vẫn còn chac hơi ngùn ngụt, chứng tỏ rằng trước lúc cô vào phòng đã được pha sẵn rồi.
Vẫn là anh.
Chỉ có Lê Minh Tùng mới suy nghĩ chu đáo như thế.
Người đàn ông đáng chết, người đàn ông xấu xa, hèn hạ, bên cạnh đã có người rồi, còn muốn chiếm lấy cô, thật là loại người đứng núi này trông núi nọ. Người đàn ông này thật hết thuốc chữa, Phương Thu không lấy anh thật là đúng đắn, lại còn quyết không thay lòng đổi dạ, chỉ yêu một mình Phương Thu.
Cô lấy thuốc, giống như sắp phải uống anh vậy, cô một hơi uống hết chỗ thuốc, sau đó cầm cốc nước, không nóng cũng không lạnh, nuốt hết trong một hơi, rồi cô nằm xuống, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Ngủ thôi, ngủ thôi, không nghĩ gì nữa.
Cô ốm rồi, nhưng anh lại thoải mái, ung dung dẫn các con của cô đi chơi cùng với một người phụ nữ khác.
Thế nhưng, vừa nghĩ lại, cô lại thấy bản thân không tốt, đây không phải là kết quả mà cô đã cố ý tạo cho anh sao?
Giờ hà tất lại đi oán trách anh, đều là lỗi của cô.
Vừa mới bắt đầu, cô còn có thể suy nghĩ linh tinh, nhưng rất nhanh sau đó, Thanh Thu mơ màng chìm vào giấc ngủ, chỗ thuốc đó, chắc chắn có thành phần an thần giúp cô ngủ ngon hơn.
Cô ngủ rất say, ôm thật chặt chiếc chăn trong người, cô thật sự đã quên hết mọi thứ, lần đầu tiên cô để con cho người khác, nhưng khi ngủ vẫn không nỡ, vẫn không ngừngmơ thấy Lê Minh Tùng, mơ thấy Bùi Minh Vũ, hai người đó hình như lại đánh nhau, giống như một trận giông tố, suýt chút nữa là xảy ra chuyện.
"A..." Xe của Bùi Minh Vũ cháy lên, trong mơ cô kêu lên sợ hãi, thế rồi Thanh Thu đột nhiên tỉnh dậy.
Trong phòng một màu u ám, mùi cháo nhạt nhạt bay đến, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhưng trong tầm nhìn không có đứa bé nào, chỉ có một mình Lê Minh Tùng đang ngồi trước giường, "Em tỉnh rồi?"
Cô giật mình hoảng sợ, "Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đâu?" Sao không nhìn thấy bọn nhỏ, phản ứng đầu tiên cô nghĩ đến là có phải xảy ra chuyện rồi không, cô sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh toàn thân.
"Đang nằm ngủ ở phòng bên cạnh rồi, em xem, em nằm ngang dọc cả cái giường thế này, bọn trẻ không thể nằm xen được."
Cô nhìn một cái, cũng đúng như lời anh nói thật, "Mấy giờ rồi?"
"Rạng sáng."
"Ừ." Hóa ra đã muộn như vậy rồi sao, cô ngủ say quá, có chút ngại ngùng, "Em đi sang phòng bọn trẻ ngủ cùng chúng nó, anh ngủ ở đây đi."
"Không được." Anh lạnh lùng từ chối, "Em thật sự muốn làm phiền các con sao?" Anh nắm lấy tay cô, đặt lên trán: "Em xem, lại sốt rồi." Nói rồi anh lấy chiếc kẹp nhiệt độ trên đầu giường, "Em đo đi, 38°, dù không sốt cao, nhưng sốt nhẹ thế này thật ra mới không ổn, Thanh Thu, anh đưa em đi bệnh viện."
"Không sao." Phản ứng đầu tiên của cô là từ chối, "Em uống thuốc là khỏi ngay thôi, bọn trẻ thích ở đây, thì đưa chúng đi chơi thêm một ngày nữa đi." Mới có ba ngày thôi, cô ốm thế này đã lãng phí cả một ngày không được ở bên bọn trẻ rồi, ngày mai, chỉ còn một ngày thôi.
"Ừ, em ăn cháo trước đi, sau đó uống thuốc, nếu như không hạ cơn sốt, chỉ e là phải..." Anh đưa mắt nhìn bình rượu trên bàn, nghĩ sẽ xoa rượu cho cô.
Thứ anh nhìn thấy là bình rượu, nhưng thứ cô nhìn thấy lại là chiếc máy ảnh đặt bên cạnh. Trong lòng có chút háo hức, "Có phải là để chụp hình cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh?"
"Chụp rồi, anh cho em xem." Anh đứng dậy, vừa nhắc đến bọn nhỏ, khuôn mặt liền nở nụ cười, dường như bọn nhỏ là tất cả của anh, thế nhưng bọn chúng vốn...
"Trai chưa vợ, gái chưa chồng, chúng tôi đều là người độc thân."
"Vậy bọn trẻ..."
"Là con gái tôi..."
"Là con gái tôi..."
Hai miệng một lời, vừa nghe cô nhà báo hỏi đến bọn nhỏ, hai người, một nam một nữ không ai chịu nhường lời ai.
"Hụ..." Cô nhà báo hạ giọng ho nhẹ một tiếng, dường như đang suy nghĩ xem lời của hai người này, ai mới đáng tin hơn. Nhưng ngay sau đó, cô ta mỉm cười, không ngập ngừng nói: " Bọn nhỏ rất giống mẹ, nhưng cha nó cũng có phương pháp riêng để dạy dỗ trẻ con."
"Thật ra,cách giáo dục của anh ấy đúng thật là đa dạng, từ nhỏ đến lớn, hai đứa nhỏ cũng may mắn được anh ấy chăm sóc, nhưng mà, công lao của tôi làm sao không kể đến được, cô xem, bọn nhỏ đang vẫy tay với tôi rồi, chúng nó có chuyện, tôi qua đó đây." Nói rồi, Thanh Thu đứng dậy, sau đó sải bước thật nhanh đi về phía bé gái, cứ thế bỏ mặc Lê Minh Tùng ở đó, hay là, cứ giao anh ấy cho cô nhà báo kia đi, người ta xinh đẹp như thế, vóc người, khuôn mặt đều rất ưa nhìn, xem ra đúng là một nữ nhân vừa trẻ trung, vừa xinh đẹp. Đêm nay, Lê Minh Tùng nhất định sẽ không làm phiền cô nữa rồi.
"Trọng Thanh Thu, em quay lại đây cho anh." Lê Minh Tùng hung dữ gào lên từ đằng sau Thanh Thu.
Cô quay đầu, thản nhiên cười một tiếng, "Đừng dọa người nữa, anh Lê trước giờ đối xử rất hòa nhã với mọi người, cô gái, cô đừng sợ, chúng tôi đã ly dị rồi, nhưng đại đa số thời gian bọn nhỏ đều đi theo tôi, bọn chúng rất ngoan." Nói rồi, cô xoay người đi về phía bọn trẻ, trong lòng vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng đuổi được Lê Minh Tùng đi rồi.
Thế nhưng, vừa mới đến đứng sau bọn nhỏ, thì "hắt xì...", nhất định là có người đang ngấm ngầm nói xấu sau lưng cô, nếu không, cô tuyệt đối sẽ không hắt hơi như vậy.
Nghĩ tới đây, theo bản năng cô quay đầu, Lê Minh Tùng vẫn đang ngồi trên bàn trò chuyện với cô nhà báo xinh đẹp kia. Nét mặt anh ra không có chút gì tức giận, trái lại còn có vẻ rất thoải mái.
Anh quả nhiên là một người giỏi vờn ong ghẹo bướm, khiến cô bất giác nhớ tới Bảo Ngọc, nếu như nói Phương Thu giống Đại Ngọc, vậy thì Lê Minh Tùng thật là Bảo Ngọc rồi. Nếu thế, hai người họ cũng coi như có duyên không phận...
Nĩu Nĩu quả đúng là một đứa trẻ mù, đáng thương đến mức Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng không muốn rời xa, tay trái nắm tay một đứa, tay phải nắm tay một đứa, nhất định không chịu buông.
Thế nhưng, không muốn cũng vẫn phải rời đi, Thanh Thu vừa rồi còn rất háo hứng, nhưng lúc này, cô có chút mềm lòng, chỉ còn cách gắng gượng bám vịn vào bàn mới không để bản thân bị ngã. Đợi ốm này của cô xoa chút rượu thuốc là có thể khỏi.
Khuyên bảo bọn trẻ một hồi, trước bàn, Lê Minh Tùng và cô nhà báo vẫn trò chuyện say sưa, hơn nữa, cô ta còn ngồi ở vị trí đối diện với Lê Minh Tùng, xem ra, cô ta nhất định đã bị rung động, quá đáng là đã đem công việc thành cơ hội yêu đương rồi.
Thanh Thu không nói một lời nào, ngồi vào một chỗ trống khác, cháo vẫn còn đặc và nóng, "Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, mau ăn nào, mẹ thật sự đang rất mệt." Cô muốn ngủ, rất rất muốn ngủ, cô nhức đầu.
"Cha, sao cha không ăn?" Thùy Thùy nhìn Lê Minh Tùng, có chút không vui khi cha nó không ngừng nói chuyện với một người phụ nữ lạ, giọng nói của hai người không cao không thấp, nói cái gì bọn trẻ cũng không hiểu, nhưng, nghe thôi, nhìn thôi cũng khiến cô khó chịu.
"Cha ăn no rồi, các con ăn đi, ăn ngoan rồi chúng ta đi bơi nhé hay đi xem miệng núi lửa?"
"Nhưng mà mẹ con buồn ngủ."
"Mẹ ốm rồi, mẹ không đi cũng không sao, cha sẽ lo cho các con, dì Đỗ đây cũng có thể cùng cha chăm các con."
"Dì ấy cũng đi ạ?"
"Ừ, cô ấy còn muốn phỏng vấn các con đấy, lát nữa trên đường đi sẽ phỏng vấn."
Khuôn mặt Lê Minh Tùng từ đầu đến cuối không ngớt nụ cười, cũng không nhìn Thanh Thu lấy một cái.
Ha, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật.
Mặc kệ anh đi, cô trái lại vẫn thấy rất vui vẻ, yên bình, bao nhiêu năm nay cô luôn dẫn theo bọn nhỏ, thôi thì cho anh đưa con đi một ngày. Dù sao, anh cũng rất thật tâm với bọn trẻ.
Trong người của chúng đang chảy dòng máu của anh, còn cô và anh?
Thật sự không có quan hệ gì.
Buổi tối, anh xoa rượu thuốc cho cô, chỉ vì không muốn mẹ của bọn trẻ có vấn đề gì.
Vả lại, thứ anh muốn là phụ nữ, bây giờ có rồi, cô liền trở thành vật vô ích, có cũng được, không có cũng được.
Chỉ một bát cháo thôi mà cô không thể nuốt nổi, mặc dù trong bụng rất đói, nhưng cô vẫn không muốn ăn, ăn một miếng mà như nhai đèn cầy vậy. Cô liền đứng dậy, nói: "Lê Minh Tùng, em để con lại cho anh, trong xe có quần áo, lạnh rồi thì anh mặc thêm áo cho con, em không khỏe, vẫn chưa hết ốm, em đi ngủ trước."
"Được." Người đàn ông nhìn đôi má cô trả lời đầy dứt khoát.
Cô đi thật nhanh, thậm chí nhanh như bay vậy, cơ thể như bay lên, trong nháy mắt, cô cảm thấy bản thân sắp ngã xuống, nhưng cô vẫn cố gắng kiên trì đi vào trong thang máy, bên tai vẫn còn loáng thoáng nghe thấy giọng nói quan tâm của bọn nhỏ: "Mẹ, mẹ mau khỏe lại nhé, ngày mai chúng ta lại đi xem miệng núi lửa, Thùy Thùy muốn mẹ đi cùng… "
Cô không nghe thấy gì nữa, trong đầu chỉ còn tiếng cười đùa của Lê Minh Tùng, đôi mắt hút hồn của anh, khiến phụ nữ gặp một cái liền không muốn rời đi.
Mà thôi, cô gái đó vẫn nên giao cho anh.
Từ trong thang máy đi ra, cô phi như bay về phòng, thế nhưng cô lại đụng phải người phục vụ, trong người đang ôm một chiếc chăn, vẫn còn ướt một góc. Đi đến cuối hành lang, một nhân viên phục vụ gào lên: "Tiểu Liên, nhanh lên, sao chậm thế.!"
"Ai biết được vị khách phòng 1202 sao lại quái đản như thế, ngủ có một giấc thôi, tỉnh dậy giường đã ướt hết, thật là, tôi đang dọn dẹp lại, nếu không, nước tràn như núi mất, đều là con người cả, sao lại giày vò nhau như vậy..." Tiểu Liên tức giận nói, khiến Thanh Thu bất giác cúi rụp đầu xuống.
Nước trên giường của Lê Minh Tùng là do cô giội, lúc đó chỉ muốn giáo dục Lê Minh Tùng một chút, nhưng không ngờ rằng lại làm khổ cho người phục vụ như vậy, cô muốn nói xin lỗi, nhưng ba chữ ấy sao lại khó nói ra đến thế, cuối cùng, Tiểu Liên đi đến bên cô, Thanh Thu nhìn chiếc chăn ướt, cuối cùng lặng lẽ nói một tiếng: "Tôi xin lỗi". Nói rồi liền phi như bay về phòng, cô cảm giác bản thân thật xấu xa, thật không nên làm ra những điều như vậy, nếu như có lần sau, cô sẽ tự dọn dẹp lại, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho người khác.
"Ùm" cô cứ thế ngã xuống giường, cảm giác như bộ xương trong người gãy vụn, toàn thân không còn chút sức lực.
Cô thích nằm nghiêng người ngủ, nghe nói, những người phụ nữ như vậy đều là những người phụ nữ không có cảm giác an toàn.
Nhưng lúc này đột nhiên điện thoại vang lên, một tin nhắn được gửi đến: "Cô Đỗ nhờ anh chuyển lời cho em, nói em là một người mẹ tốt, bọn nhỏ thật sự rất ngoan, rất đáng yêu, còn nữa, nhớ uống thuốc."
Thuốc?
Cô đúng thật đã quên mất, đảo nhìn quanh phòng một hồi, thuốc rõ ràng đã được đặt ngay trên đầu giường, một chiếc cốc trắng vẫn còn chac hơi ngùn ngụt, chứng tỏ rằng trước lúc cô vào phòng đã được pha sẵn rồi.
Vẫn là anh.
Chỉ có Lê Minh Tùng mới suy nghĩ chu đáo như thế.
Người đàn ông đáng chết, người đàn ông xấu xa, hèn hạ, bên cạnh đã có người rồi, còn muốn chiếm lấy cô, thật là loại người đứng núi này trông núi nọ. Người đàn ông này thật hết thuốc chữa, Phương Thu không lấy anh thật là đúng đắn, lại còn quyết không thay lòng đổi dạ, chỉ yêu một mình Phương Thu.
Cô lấy thuốc, giống như sắp phải uống anh vậy, cô một hơi uống hết chỗ thuốc, sau đó cầm cốc nước, không nóng cũng không lạnh, nuốt hết trong một hơi, rồi cô nằm xuống, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Ngủ thôi, ngủ thôi, không nghĩ gì nữa.
Cô ốm rồi, nhưng anh lại thoải mái, ung dung dẫn các con của cô đi chơi cùng với một người phụ nữ khác.
Thế nhưng, vừa nghĩ lại, cô lại thấy bản thân không tốt, đây không phải là kết quả mà cô đã cố ý tạo cho anh sao?
Giờ hà tất lại đi oán trách anh, đều là lỗi của cô.
Vừa mới bắt đầu, cô còn có thể suy nghĩ linh tinh, nhưng rất nhanh sau đó, Thanh Thu mơ màng chìm vào giấc ngủ, chỗ thuốc đó, chắc chắn có thành phần an thần giúp cô ngủ ngon hơn.
Cô ngủ rất say, ôm thật chặt chiếc chăn trong người, cô thật sự đã quên hết mọi thứ, lần đầu tiên cô để con cho người khác, nhưng khi ngủ vẫn không nỡ, vẫn không ngừngmơ thấy Lê Minh Tùng, mơ thấy Bùi Minh Vũ, hai người đó hình như lại đánh nhau, giống như một trận giông tố, suýt chút nữa là xảy ra chuyện.
"A..." Xe của Bùi Minh Vũ cháy lên, trong mơ cô kêu lên sợ hãi, thế rồi Thanh Thu đột nhiên tỉnh dậy.
Trong phòng một màu u ám, mùi cháo nhạt nhạt bay đến, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhưng trong tầm nhìn không có đứa bé nào, chỉ có một mình Lê Minh Tùng đang ngồi trước giường, "Em tỉnh rồi?"
Cô giật mình hoảng sợ, "Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đâu?" Sao không nhìn thấy bọn nhỏ, phản ứng đầu tiên cô nghĩ đến là có phải xảy ra chuyện rồi không, cô sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh toàn thân.
"Đang nằm ngủ ở phòng bên cạnh rồi, em xem, em nằm ngang dọc cả cái giường thế này, bọn trẻ không thể nằm xen được."
Cô nhìn một cái, cũng đúng như lời anh nói thật, "Mấy giờ rồi?"
"Rạng sáng."
"Ừ." Hóa ra đã muộn như vậy rồi sao, cô ngủ say quá, có chút ngại ngùng, "Em đi sang phòng bọn trẻ ngủ cùng chúng nó, anh ngủ ở đây đi."
"Không được." Anh lạnh lùng từ chối, "Em thật sự muốn làm phiền các con sao?" Anh nắm lấy tay cô, đặt lên trán: "Em xem, lại sốt rồi." Nói rồi anh lấy chiếc kẹp nhiệt độ trên đầu giường, "Em đo đi, 38°, dù không sốt cao, nhưng sốt nhẹ thế này thật ra mới không ổn, Thanh Thu, anh đưa em đi bệnh viện."
"Không sao." Phản ứng đầu tiên của cô là từ chối, "Em uống thuốc là khỏi ngay thôi, bọn trẻ thích ở đây, thì đưa chúng đi chơi thêm một ngày nữa đi." Mới có ba ngày thôi, cô ốm thế này đã lãng phí cả một ngày không được ở bên bọn trẻ rồi, ngày mai, chỉ còn một ngày thôi.
"Ừ, em ăn cháo trước đi, sau đó uống thuốc, nếu như không hạ cơn sốt, chỉ e là phải..." Anh đưa mắt nhìn bình rượu trên bàn, nghĩ sẽ xoa rượu cho cô.
Thứ anh nhìn thấy là bình rượu, nhưng thứ cô nhìn thấy lại là chiếc máy ảnh đặt bên cạnh. Trong lòng có chút háo hức, "Có phải là để chụp hình cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh?"
"Chụp rồi, anh cho em xem." Anh đứng dậy, vừa nhắc đến bọn nhỏ, khuôn mặt liền nở nụ cười, dường như bọn nhỏ là tất cả của anh, thế nhưng bọn chúng vốn...
Bình luận facebook