Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 205 NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHỜ KHẠO NHẤT
Chương 205: NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHỜ KHẠO NHẤT
Người đàn ông khởi động xe, không quay đầu lại, cũng không nhìn cô nói: “Cô muốn đi đâu? Anh Bùi nói cô muốn đi đâu tôi đưa cô đến đó.”
Thanh Thu khẽ lắc đầu, thời khắc ngồi trên xe này, lòng cô đã ổn định lại, nhưng đất trời rộng lớn, cô lại trong lúc nhất thời không nghĩ ra được chỗ muốn đi: “Trước tiên cứ đi về phía trước đã, lát nữa tôi sẽ nói với anh sau.”
“Được.”Người đàn ông rất dứt khoát, cũng không hỏi nhiều. Anh ta tắt đèn ở trong xe, cũng để che đi khuôn mặt có vết sẹo nhỏ dài đó.
Thanh Thu nhẹ nhàng áp sát dựa vào bọn trẻ trên người cô. Những cơ thể mềm yếu mấy ngày nay đã phải chịu biết bao đau đơn khổ cực. Bọn trẻ mới còn nhỏ như vậy, Phương Mẫn cô ta lại vẫn nhẫn tâm.
Những ngọn đèn trước xe lập lè, vòng sáng lấp lánh đó chiếu xung quanh dường như không chân thực lắm. Người đàn ông xa lạ, chiếc xe xa lạ, nhưng lại bởi vì một Bùi Minh Vũ mà khiến cô có cảm giác an toàn.
Rất lâu sau, cô nhẹ nhàng nói: “Anh ấy ở đâu?”
Người đàn ông ngẩn người ra một chút, dường như không nghĩ rằng cô sẽ hỏi câu này, chần chừ một lúc mới nói: “Tôi cũng không biết, chi bằng cô gọi điện thoại cho anh ấy đi.” Nói rồi người đàn ông đưa ngay điện thoại của anh ta cho cô.
Cô lắc đầu, hỏi cũng như không hỏi, Bùi Minh Vũ nếu như muốn nói với cô, cô cũng không cần phải đi hỏi người đàn ông này: “Đưa tôi đến phía Tây đi, tôi muốn đến chỗ đó.”
“Đưa bọn trẻ cùng đi sao?”Người đàn ông có chút không thể tin, quay đầu liếc nhìn hai đứa trẻ vẫn đang ngủ ngon lành một chút.
“Đúng, chỗ đó yên tĩnh vắng vẻ.”Cô thế nào cũng không cần sự phồn hoa gì nữa, đó chỉ là giấc mơ, cái nó đem đến cho cô thật ra đều là sự tàn nhẫn, giống như thành phố F. Bây giờ nghĩ lại ngoại trừ đau khổ thì chỉ còn lại đau khổ.Lê Minh Tùng, cả đời này cô chỉ muốn rời xa anh ta, đến chết cũng không gặp lại.
Là anh ta bỏ rơi bọn trẻ, là anh ta nhẫn tâm giao bọn trẻ cho Phương Mẫn. Cô nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Thùy Thùy, từng vết bầm tím trên da thịt nhỏ gầy khiến cô thấy khó chịu biết bao.
Đã đi thì phải đi xa một chút. Cô không hối hận, càng không do dự.
“Được, tôi đưa cô đi.”
Chiếc xe việt dã lao trên đường, Lê Minh Tùng tuyệt đối không ngờ được cô sẽ rời đi ngay trong đêm. Với tốc độ này đến khi anh kịp phản ứng lại, cô sớm đã rời xa thành phố F rồi.“Đánh nhanh thắng nhanh”, đây là chân lý mãi mãi không đổi.
Màn đêm tàn xuống, vào khoảnh khắc chiếc xe hoàn toàn rời khỏi khu vực thành phố F, cô lẳng lẳng quay đầu, chỉ nhìn nơi đã từng đem tới cho cô cuộc sống say sưa như trong cơn mộng mị mà rơi nước mắt.
Trong lòng cô vẫn là không nỡ.
Người đàn ông không để ý đến chuyện gì cả, chỉ lo chuyện đưa cô rời đi. Bởi vậy, ngoài việc lái xe, anh ta cũng không nói nhiều. Sáng sớm khi bọn trẻ tỉnh dậy, nhìn mọi thứ bên ngoài xe, vui vẻ như nhữn chú chim nhỏ vậy, đã rất nhanh chóng quên đi tất cả những chuyện xảy ra trước đó. Cô cũng không hỏi, tốt nhất là để bọn trẻ mãi mãi cũng đừng nhớ đến những điều đó.Cô cẩn thận kiểm tra cơ thể của bọn trẻ, chỉ là một chút trầy da thôi.Xem chừng, Phương Mẫn không hề ngược đãi gì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.Điều này khiến cô ít nhiều bớt buồn. Những vết thương đó chủ yếu là do lúc bị dây thừng buộc mà để lại. Nhưng cô vẫn dặn người đàn ông, khi nào gặp hiệu thuốc thì dừng xe lại, mua ít thuốc chữa vết thương ngoài da. Bôi cho bọn trẻ xong cô mới yên tâm.
Từ thành phố F đến phía Tây, thật ra phía Tây chỉ là một phương hướng mà thôi, cụ thể đi đâu cô cũng không biết.
Đói thì tùy ý tìm một cửa hàng ven đường ăn một chút. Dần dần cô biết được người đàn ông tên là Phong Thành. Tuy rằng nghiêm túc, nhưng đối với cô tuyệt đối khách khí.
Mệt rồi liền ngủ trên xe, trên đường Phong Thành đều không ngủ khiến cô thậm chí có chút lo lắng anh ta như thế này còn có thể lái xe hay không. Nhưng cho dù cô yêu cầu thế nào, Phong Thành cũng không để cô lái, cô mới biết Phong Thành và Bùi Minh Vũ là bạn chí cốt.
Nhưng, Bùi Minh Vũ có một người bạn như thế này lúc nào chứ?
Thế giới của anh ta, cô thật sự biết rất ít.
Đi đi nghỉ nghỉ, đến ngày thứ ba, Phong Thành mới biết ngủ. Nhưng cũng chỉ là dừng xe ở ven đường chợp mắt một lúc, sau đó rất nhanh liền tỉnh lại lái xe về phía trước. Anh ta là một người rất kỳ lạ, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh có một chút tiếng động gì cũng sẽ làm anh ta tỉnh giấc.Vì vậy sau đó chỉ cần anh ta vừa ngủ, cô sẽ ra lệnh bảo Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không ai được phép gây ra tiếng động.
Mùa xuân đã đến với thành phố F, nhưng càng đi về phía Tây càng là sự hoang vắng và lạnh lẽo. Thanh Thu là người sợ lạnh, không muốn đi xa thêm nữa, cô liền nói với Phong Thành: “Dừng ở đây tìm một thôn xung quanh đi, càng hẻo lánh càng tốt.”
“Cô không sợ anh Bùi ngay cả gọi cho cô một cuộc điện thoại cũng không gọi được sao?” Đây là lần đầu tiên Phong Thành nhắc đến Bùi Minh Vũ khi cô không hỏi đến, nhưng câu hỏi này đã khiến cô hiểu được, Phong Thành coi cô và Bùi Minh Vũ hợp thành một đôi.
Cô nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, ở gần quanh đây là được rồi.”
Phong Thành không nói gì nữa, anh ta tìm một nơi kề sông gần núi rồi dừng lại: “Ở đây đi, thế nào?”
Cô gật đầu nói “Được”.Không có gì phải lựa chọn, chỉ cần rời xa Lê Minh Tùng là được.
“Cô đợi đã, tôi đi xem thử trước.”
Thanh Thu mơ hồ, chẳng lẽ anh ta còn quen cả người ở đây sao?
Nhưng nhìn Phong Thành đi vào trong thôn, cô lại cảm thấy an tâm kỳ lạ. Anh ta nhất định sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.
Quả nhiên, Phong Thành ở lại trong thôn nhỏ này ba ngày, mua một căn nhà nhỏ, nhưng đủ cho ba mẹ con sống.
“Chị dâu, anh Bùi đã nói, nếu như chị muốn ra nước ngoài cũng có thể.Chị ghi lại số điện thoại của tôi, nếu gọi cho anh Bùi không được thì gọi cho tôi.Lúc nào tôi cũng có thể làm thủ tục cho mọi người ra nước ngoài.”
Cô lắc đầu: “Cứ ở chỗ này trước đã.” Bây giờ điều cô thích nhất chính là sự yên tĩnh.
Phong Thành cũng không nói gì, mua cho cô rất nhiều thứ, lại chạy cả một ngày, lúc tối trở về nói: “Trường học trong thôn thiếu giáo viên, chi bằng cô ở đây dạy học đi, tôi đã nói với trưởng thôn rồi.”
Vẫn thật đúng là ba đầu sáu tay, chỗ xa lạ như vậy Phong Thành cũng có thể mánh khóe thấu trời, khiến anh ta nhìn thế nào cũng có vẻ không mang đến cho cô cảm giác an toàn như lần đầu nữa.
Thật ra anh ta cũng không hung dữ.
Cô gật đầu đồng ý, như vậy thật tốt.
Chiếc xe việt dã cuối cùng cũng rời khỏi thôn nhỏ. Nhìn bóng chiếc xe rũ bỏ hồng tràn mà đi, Thanh Thu ôm chặt bọn trẻ trên người, trái tim cô không trống trải, mà rất thực tế.
Cùng sống với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chính là lựa chọn tốt nhất.
Bởi vậy, cô tình nguyện ở đây, cùng ở bên cạnh bọn trẻ đi qua bốn mùa xuân hạ thu đông.
Mùa xuân năm đó, cô đã đi.
Đi vào mùa thành phố F trăm hoa khoe sắc.
Tạm biệt một chút yêu.
Chôn vùi một chút tình.
Gió mang một chút oán hận trôi đi.
Ngồi yên lặng dưới gốc cây cổ thụ trong vườn đó, năm tháng yên bình, cô cuối cùng cũng có thể quên đi anh, chỉ là chính mình.
Nhà ở nông thôn tuy rằng đơn giản, nhưng là nhà biệt lập, Thanh Thu luôn có mối quan hệ với những người xung quanh, rất nhanh chóng hòa nhập với hàng xóm láng giềng. Không khí nơi đây rất tốt, rau cỏ cũng tươi, chỉ là hơi đơn điệu, chỉ có mấy loại trồng trong vườn.
Trường học có nhà trẻ, chỉ là chưa khai giảng, nhưng giáo viên đã đi làm rồi.
Mặc dù đã tốt nghiệp đại học, nhưng cô chưa từng có ý nghĩ có một ngày sẽ làm giáo viên.Giáo dục kiểu kết hợp, một lớp có học sinh của hai năm, tổng cộng có ba lớp, nhưng giáo viên chỉ có một.Âm nhạc, mỹ thuật, thể dục, cái gì cũng phải kiêm dạy.Chỉ ở hai ngày cô đã nhận ra, cô lúc nhỏ đã rất hạnh phúc rồi.Tuy rằng những điều Lương Thùy Trang đem lại cho cô không phải là tuổi thơ hoàn mỹ nhất, nhưng thời cấp 1 cô từng học tốt hơn ở đây rất nhiều.
Còn nhà trẻ được nói đến thực chất chính là một cô trông bọn trẻ lớn nhỏ ở trong thôn. Nghe nói lúc vụ mùa, trong nhà trẻ đông người rối việc, đứa lớn trông đứa nhỏ, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chỉ đi học một ngày đã lắc đầu rồi.
“Mẹ, con có thể không đi nhà trẻ không?”
Cô lắc đầu: “Không được.” Dù sao cũng phải có người trông hai đứa trẻ, trải qua chuyện trước đó, cô một chút cũng không dám để bọn trẻ ở nhà một mình, để lại ở trong nhà sẽ khiến cô không yên tâm.
“Mẹ, tại sao lại không được ạ?Nhà trẻ này chả có gì giống nhà trẻ, quá nhàm chán rồi.”
Cô nghĩ một chút cũng đúng, ý nghĩ liền thay đổi nói: “Chi bằng đi học thôi.” Sau tuổi rồi, đi học sớm một năm, học thêm ít kiến thức, đây là cách điều hòa nhất.Điều quan trọng là bọn trẻ lúc nào cũng có thể ở trong tầm mắt của cô, cũng không phải rời xa bọn trẻ nữa. Bây giờ cô cảm thấy trên thế giới này, người khiến cô tin tưởng đã ít lại càng ít, nếu như ngay cả bố ruột của bọn trẻ cũng có thể bỏ rơi bọn chúng không chăm lo, cô còn có thể tin tưởng ai đây.
“Vâng ạ vâng ạ, con muốn đi học.”
Thanh Thu lại bắt đầu bận rộn, cô phát hiện chỉ cần bận rộn, thời gian sẽ nhanh chóng trôi đi, trái tim cũng vui vẻ. Cô dần dần thích nơi nhỏ bé này rồi, bởi vì người ở nơi đây thật sự rất chất phác.
Dậy sớm nhóm bếp nấu cơm có cảm giác quay về với tự nhiên, người trong thành phố không thích nấu cơm dã ngoại, thực ra nó giống với cuộc sống ở nông thôn này. Bọn trẻ cũng đã dậy rồi, đeo cặp sách nhỏ, vui vẻ đi giày: “Mẹ, hôm nay ăn gì ạ?”
“Ăn cháo.” Mở vung nồi chuẩn bị nhấc nồi, bỗng nhiên, một giọt máu tươi rơi lên cháo, trong lòng cô chợt giật mình, sao cô có thể quên chứ.
Những viên thuốc đó, những viên thuốc ông lão ở trong núi đưa cho cô, cô lại để ở trong nhà của Phương Mẫn rồi.
Trời ạ, ông lão đã nói rồi, cô ít nhất cũng phải uống một tháng.
Nhưng cô đã bảy tám ngày liền không uống rồi.
Mấy ngày trên đường, đến thôn này cũng được mấy ngày rồi.
Viên thuốc đó cũng không biết có còn hay không, có lẽ sớm đã bị Phương Mẫn vứt đi rồi.
Quay đầu nhìn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, hai khuôn mặt đang háo hức chờ cô lấy cơm cho ăn: “Mẹ, mẹ chảy máu mũi rồi.” Quỳnh Quỳnh gõ bát, con đói rồi.
“Ừ, không sao.” Cô trả lời hời hợt qua loa, nhưng tay múc cháo lại cứ run.
Bưng từng bát lên trên bàn, Thùy Thùy mới ăn được một miếng liền bỏ: “Mẹ, sao lại không có thịt vậy? Còn cả nấm hương và rau xanh nữa, sao cái gì cũng không có thế?”
“Ừ, chỗ này không có, ăn đi con, ngoan.” Đây đã là đồ ăn tốt nhất ở đây rồi.
“Mẹ, chúng ta cứ phải ở chỗ này sao?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Nhưng…” Hơi có chút không bằng lòng, nhưng Thùy Thùy cũng không tiếp tục nói nữa, tiếng “nhưng” đó khiến tay Thanh Thu đang cầm đũa dừng lại một chút. Trước kia bọn trẻ sống quá an nhàn, bởi vậy bọn trẻ nhất thời vẫn không thích cuộc sống ở nơi đây.
Người đàn ông khởi động xe, không quay đầu lại, cũng không nhìn cô nói: “Cô muốn đi đâu? Anh Bùi nói cô muốn đi đâu tôi đưa cô đến đó.”
Thanh Thu khẽ lắc đầu, thời khắc ngồi trên xe này, lòng cô đã ổn định lại, nhưng đất trời rộng lớn, cô lại trong lúc nhất thời không nghĩ ra được chỗ muốn đi: “Trước tiên cứ đi về phía trước đã, lát nữa tôi sẽ nói với anh sau.”
“Được.”Người đàn ông rất dứt khoát, cũng không hỏi nhiều. Anh ta tắt đèn ở trong xe, cũng để che đi khuôn mặt có vết sẹo nhỏ dài đó.
Thanh Thu nhẹ nhàng áp sát dựa vào bọn trẻ trên người cô. Những cơ thể mềm yếu mấy ngày nay đã phải chịu biết bao đau đơn khổ cực. Bọn trẻ mới còn nhỏ như vậy, Phương Mẫn cô ta lại vẫn nhẫn tâm.
Những ngọn đèn trước xe lập lè, vòng sáng lấp lánh đó chiếu xung quanh dường như không chân thực lắm. Người đàn ông xa lạ, chiếc xe xa lạ, nhưng lại bởi vì một Bùi Minh Vũ mà khiến cô có cảm giác an toàn.
Rất lâu sau, cô nhẹ nhàng nói: “Anh ấy ở đâu?”
Người đàn ông ngẩn người ra một chút, dường như không nghĩ rằng cô sẽ hỏi câu này, chần chừ một lúc mới nói: “Tôi cũng không biết, chi bằng cô gọi điện thoại cho anh ấy đi.” Nói rồi người đàn ông đưa ngay điện thoại của anh ta cho cô.
Cô lắc đầu, hỏi cũng như không hỏi, Bùi Minh Vũ nếu như muốn nói với cô, cô cũng không cần phải đi hỏi người đàn ông này: “Đưa tôi đến phía Tây đi, tôi muốn đến chỗ đó.”
“Đưa bọn trẻ cùng đi sao?”Người đàn ông có chút không thể tin, quay đầu liếc nhìn hai đứa trẻ vẫn đang ngủ ngon lành một chút.
“Đúng, chỗ đó yên tĩnh vắng vẻ.”Cô thế nào cũng không cần sự phồn hoa gì nữa, đó chỉ là giấc mơ, cái nó đem đến cho cô thật ra đều là sự tàn nhẫn, giống như thành phố F. Bây giờ nghĩ lại ngoại trừ đau khổ thì chỉ còn lại đau khổ.Lê Minh Tùng, cả đời này cô chỉ muốn rời xa anh ta, đến chết cũng không gặp lại.
Là anh ta bỏ rơi bọn trẻ, là anh ta nhẫn tâm giao bọn trẻ cho Phương Mẫn. Cô nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Thùy Thùy, từng vết bầm tím trên da thịt nhỏ gầy khiến cô thấy khó chịu biết bao.
Đã đi thì phải đi xa một chút. Cô không hối hận, càng không do dự.
“Được, tôi đưa cô đi.”
Chiếc xe việt dã lao trên đường, Lê Minh Tùng tuyệt đối không ngờ được cô sẽ rời đi ngay trong đêm. Với tốc độ này đến khi anh kịp phản ứng lại, cô sớm đã rời xa thành phố F rồi.“Đánh nhanh thắng nhanh”, đây là chân lý mãi mãi không đổi.
Màn đêm tàn xuống, vào khoảnh khắc chiếc xe hoàn toàn rời khỏi khu vực thành phố F, cô lẳng lẳng quay đầu, chỉ nhìn nơi đã từng đem tới cho cô cuộc sống say sưa như trong cơn mộng mị mà rơi nước mắt.
Trong lòng cô vẫn là không nỡ.
Người đàn ông không để ý đến chuyện gì cả, chỉ lo chuyện đưa cô rời đi. Bởi vậy, ngoài việc lái xe, anh ta cũng không nói nhiều. Sáng sớm khi bọn trẻ tỉnh dậy, nhìn mọi thứ bên ngoài xe, vui vẻ như nhữn chú chim nhỏ vậy, đã rất nhanh chóng quên đi tất cả những chuyện xảy ra trước đó. Cô cũng không hỏi, tốt nhất là để bọn trẻ mãi mãi cũng đừng nhớ đến những điều đó.Cô cẩn thận kiểm tra cơ thể của bọn trẻ, chỉ là một chút trầy da thôi.Xem chừng, Phương Mẫn không hề ngược đãi gì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.Điều này khiến cô ít nhiều bớt buồn. Những vết thương đó chủ yếu là do lúc bị dây thừng buộc mà để lại. Nhưng cô vẫn dặn người đàn ông, khi nào gặp hiệu thuốc thì dừng xe lại, mua ít thuốc chữa vết thương ngoài da. Bôi cho bọn trẻ xong cô mới yên tâm.
Từ thành phố F đến phía Tây, thật ra phía Tây chỉ là một phương hướng mà thôi, cụ thể đi đâu cô cũng không biết.
Đói thì tùy ý tìm một cửa hàng ven đường ăn một chút. Dần dần cô biết được người đàn ông tên là Phong Thành. Tuy rằng nghiêm túc, nhưng đối với cô tuyệt đối khách khí.
Mệt rồi liền ngủ trên xe, trên đường Phong Thành đều không ngủ khiến cô thậm chí có chút lo lắng anh ta như thế này còn có thể lái xe hay không. Nhưng cho dù cô yêu cầu thế nào, Phong Thành cũng không để cô lái, cô mới biết Phong Thành và Bùi Minh Vũ là bạn chí cốt.
Nhưng, Bùi Minh Vũ có một người bạn như thế này lúc nào chứ?
Thế giới của anh ta, cô thật sự biết rất ít.
Đi đi nghỉ nghỉ, đến ngày thứ ba, Phong Thành mới biết ngủ. Nhưng cũng chỉ là dừng xe ở ven đường chợp mắt một lúc, sau đó rất nhanh liền tỉnh lại lái xe về phía trước. Anh ta là một người rất kỳ lạ, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh có một chút tiếng động gì cũng sẽ làm anh ta tỉnh giấc.Vì vậy sau đó chỉ cần anh ta vừa ngủ, cô sẽ ra lệnh bảo Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không ai được phép gây ra tiếng động.
Mùa xuân đã đến với thành phố F, nhưng càng đi về phía Tây càng là sự hoang vắng và lạnh lẽo. Thanh Thu là người sợ lạnh, không muốn đi xa thêm nữa, cô liền nói với Phong Thành: “Dừng ở đây tìm một thôn xung quanh đi, càng hẻo lánh càng tốt.”
“Cô không sợ anh Bùi ngay cả gọi cho cô một cuộc điện thoại cũng không gọi được sao?” Đây là lần đầu tiên Phong Thành nhắc đến Bùi Minh Vũ khi cô không hỏi đến, nhưng câu hỏi này đã khiến cô hiểu được, Phong Thành coi cô và Bùi Minh Vũ hợp thành một đôi.
Cô nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, ở gần quanh đây là được rồi.”
Phong Thành không nói gì nữa, anh ta tìm một nơi kề sông gần núi rồi dừng lại: “Ở đây đi, thế nào?”
Cô gật đầu nói “Được”.Không có gì phải lựa chọn, chỉ cần rời xa Lê Minh Tùng là được.
“Cô đợi đã, tôi đi xem thử trước.”
Thanh Thu mơ hồ, chẳng lẽ anh ta còn quen cả người ở đây sao?
Nhưng nhìn Phong Thành đi vào trong thôn, cô lại cảm thấy an tâm kỳ lạ. Anh ta nhất định sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.
Quả nhiên, Phong Thành ở lại trong thôn nhỏ này ba ngày, mua một căn nhà nhỏ, nhưng đủ cho ba mẹ con sống.
“Chị dâu, anh Bùi đã nói, nếu như chị muốn ra nước ngoài cũng có thể.Chị ghi lại số điện thoại của tôi, nếu gọi cho anh Bùi không được thì gọi cho tôi.Lúc nào tôi cũng có thể làm thủ tục cho mọi người ra nước ngoài.”
Cô lắc đầu: “Cứ ở chỗ này trước đã.” Bây giờ điều cô thích nhất chính là sự yên tĩnh.
Phong Thành cũng không nói gì, mua cho cô rất nhiều thứ, lại chạy cả một ngày, lúc tối trở về nói: “Trường học trong thôn thiếu giáo viên, chi bằng cô ở đây dạy học đi, tôi đã nói với trưởng thôn rồi.”
Vẫn thật đúng là ba đầu sáu tay, chỗ xa lạ như vậy Phong Thành cũng có thể mánh khóe thấu trời, khiến anh ta nhìn thế nào cũng có vẻ không mang đến cho cô cảm giác an toàn như lần đầu nữa.
Thật ra anh ta cũng không hung dữ.
Cô gật đầu đồng ý, như vậy thật tốt.
Chiếc xe việt dã cuối cùng cũng rời khỏi thôn nhỏ. Nhìn bóng chiếc xe rũ bỏ hồng tràn mà đi, Thanh Thu ôm chặt bọn trẻ trên người, trái tim cô không trống trải, mà rất thực tế.
Cùng sống với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chính là lựa chọn tốt nhất.
Bởi vậy, cô tình nguyện ở đây, cùng ở bên cạnh bọn trẻ đi qua bốn mùa xuân hạ thu đông.
Mùa xuân năm đó, cô đã đi.
Đi vào mùa thành phố F trăm hoa khoe sắc.
Tạm biệt một chút yêu.
Chôn vùi một chút tình.
Gió mang một chút oán hận trôi đi.
Ngồi yên lặng dưới gốc cây cổ thụ trong vườn đó, năm tháng yên bình, cô cuối cùng cũng có thể quên đi anh, chỉ là chính mình.
Nhà ở nông thôn tuy rằng đơn giản, nhưng là nhà biệt lập, Thanh Thu luôn có mối quan hệ với những người xung quanh, rất nhanh chóng hòa nhập với hàng xóm láng giềng. Không khí nơi đây rất tốt, rau cỏ cũng tươi, chỉ là hơi đơn điệu, chỉ có mấy loại trồng trong vườn.
Trường học có nhà trẻ, chỉ là chưa khai giảng, nhưng giáo viên đã đi làm rồi.
Mặc dù đã tốt nghiệp đại học, nhưng cô chưa từng có ý nghĩ có một ngày sẽ làm giáo viên.Giáo dục kiểu kết hợp, một lớp có học sinh của hai năm, tổng cộng có ba lớp, nhưng giáo viên chỉ có một.Âm nhạc, mỹ thuật, thể dục, cái gì cũng phải kiêm dạy.Chỉ ở hai ngày cô đã nhận ra, cô lúc nhỏ đã rất hạnh phúc rồi.Tuy rằng những điều Lương Thùy Trang đem lại cho cô không phải là tuổi thơ hoàn mỹ nhất, nhưng thời cấp 1 cô từng học tốt hơn ở đây rất nhiều.
Còn nhà trẻ được nói đến thực chất chính là một cô trông bọn trẻ lớn nhỏ ở trong thôn. Nghe nói lúc vụ mùa, trong nhà trẻ đông người rối việc, đứa lớn trông đứa nhỏ, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chỉ đi học một ngày đã lắc đầu rồi.
“Mẹ, con có thể không đi nhà trẻ không?”
Cô lắc đầu: “Không được.” Dù sao cũng phải có người trông hai đứa trẻ, trải qua chuyện trước đó, cô một chút cũng không dám để bọn trẻ ở nhà một mình, để lại ở trong nhà sẽ khiến cô không yên tâm.
“Mẹ, tại sao lại không được ạ?Nhà trẻ này chả có gì giống nhà trẻ, quá nhàm chán rồi.”
Cô nghĩ một chút cũng đúng, ý nghĩ liền thay đổi nói: “Chi bằng đi học thôi.” Sau tuổi rồi, đi học sớm một năm, học thêm ít kiến thức, đây là cách điều hòa nhất.Điều quan trọng là bọn trẻ lúc nào cũng có thể ở trong tầm mắt của cô, cũng không phải rời xa bọn trẻ nữa. Bây giờ cô cảm thấy trên thế giới này, người khiến cô tin tưởng đã ít lại càng ít, nếu như ngay cả bố ruột của bọn trẻ cũng có thể bỏ rơi bọn chúng không chăm lo, cô còn có thể tin tưởng ai đây.
“Vâng ạ vâng ạ, con muốn đi học.”
Thanh Thu lại bắt đầu bận rộn, cô phát hiện chỉ cần bận rộn, thời gian sẽ nhanh chóng trôi đi, trái tim cũng vui vẻ. Cô dần dần thích nơi nhỏ bé này rồi, bởi vì người ở nơi đây thật sự rất chất phác.
Dậy sớm nhóm bếp nấu cơm có cảm giác quay về với tự nhiên, người trong thành phố không thích nấu cơm dã ngoại, thực ra nó giống với cuộc sống ở nông thôn này. Bọn trẻ cũng đã dậy rồi, đeo cặp sách nhỏ, vui vẻ đi giày: “Mẹ, hôm nay ăn gì ạ?”
“Ăn cháo.” Mở vung nồi chuẩn bị nhấc nồi, bỗng nhiên, một giọt máu tươi rơi lên cháo, trong lòng cô chợt giật mình, sao cô có thể quên chứ.
Những viên thuốc đó, những viên thuốc ông lão ở trong núi đưa cho cô, cô lại để ở trong nhà của Phương Mẫn rồi.
Trời ạ, ông lão đã nói rồi, cô ít nhất cũng phải uống một tháng.
Nhưng cô đã bảy tám ngày liền không uống rồi.
Mấy ngày trên đường, đến thôn này cũng được mấy ngày rồi.
Viên thuốc đó cũng không biết có còn hay không, có lẽ sớm đã bị Phương Mẫn vứt đi rồi.
Quay đầu nhìn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, hai khuôn mặt đang háo hức chờ cô lấy cơm cho ăn: “Mẹ, mẹ chảy máu mũi rồi.” Quỳnh Quỳnh gõ bát, con đói rồi.
“Ừ, không sao.” Cô trả lời hời hợt qua loa, nhưng tay múc cháo lại cứ run.
Bưng từng bát lên trên bàn, Thùy Thùy mới ăn được một miếng liền bỏ: “Mẹ, sao lại không có thịt vậy? Còn cả nấm hương và rau xanh nữa, sao cái gì cũng không có thế?”
“Ừ, chỗ này không có, ăn đi con, ngoan.” Đây đã là đồ ăn tốt nhất ở đây rồi.
“Mẹ, chúng ta cứ phải ở chỗ này sao?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Nhưng…” Hơi có chút không bằng lòng, nhưng Thùy Thùy cũng không tiếp tục nói nữa, tiếng “nhưng” đó khiến tay Thanh Thu đang cầm đũa dừng lại một chút. Trước kia bọn trẻ sống quá an nhàn, bởi vậy bọn trẻ nhất thời vẫn không thích cuộc sống ở nơi đây.
Bình luận facebook