Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 209 NHỚ EM
CHƯƠNG 209: NHỚ EM
Thanh Thu tỉnh, Phong Thành và Y Thương cũng tỉnh: “Buông tôi ra.” Thanh Thu nghe thấy giọng nói giùng giằng của Y Thương, giọng nói tuy lớn nhưng lại không có sức lực, mấy người đàn ông hung dữ căn bản không quan tâm đến sự chống cự của Y Thương, tiện tay nhét một vật vào trong miệng cô ta, khiến cô ta không phát ra tiếng được nữa.
Rốt cuộc Thanh Thu cũng hiểu vì sao sau khi đi vào rừng thì chỉ đi vào ban ngày rồi, thì ra chính là sợ gặp phải chuyện như vậy, nhưng không nghĩ là vẫn gặp.
Chỉ mong có thể được bình an, nhưng bây giờ cô không biết còn có thể bình an gặp được Bùi Minh Vũ nữa hay không.
Minh Vũ, anh nhất định phải chờ em.
Nhưng, cô sẽ khuyên anh ta làm những chuyện kia sao?
Đối với anh ta mà nói, e rằng chuyện như vậy còn tàn nhẫn hơn cả việc bị giữ ở nơi này.
Làm mấy năm, trong mấy năm này anh ta chưa từng được vui vẻ.
Đôi khi con người sẽ luôn bất đắc dĩ tìm cho mình những cái cớ, nhưng cô biết lúc đầu anh ta chỉ vì cô, vì mang cô từ hôn lễ của cô và Lê Minh Tùng đi.
Thế nhưng, cô đã không để anh ta được như ý.
Một lần kia, cô mặc váy cưới màu hồng gả cho Lê Minh Tùng, thật ra chỉ là một khế ước nực cười.
Bây giờ, khế ước đã được giải trừ, cô đã tự do, nhưng Bùi Minh Vũ đã xảy ra chuyện.
Không có bất kỳ sự chống cự nào, cô để mặc một người đàn ông trói mình lại, bị chặn miệng, sau đó để cô dựa vào thân cây.
Cô, Phong Thành và Y Thương mỗi người tựa vào một gốc cây.
Ngoại trừ chân có thể thoáng giơ ra ngoài, toàn thân đều không thể nhúc nhích.
Đôi mắt xinh đẹp của Y Thương ai oán nhìn Phong Thành, dường như đều là hối hận, hối hận đi theo anh ta đến nơi quỷ quái này.
Trong tai là tiếng mấy người đàn ông lầm bầm nói một tràng, nhưng Thanh Thu nghe không hiểu gì, mà Y Thương - người duy nhất có thể nghe hiểu lại không có cách nào phiên dịch cho cô và Phong Thành nghe.
Nghe xong những lời này, cơ thể Y Thương run lên, cũng không ngừng lại nữa, cô ta vẫn luôn run lên.
Đó là một tín hiệu, điều đó nói cho Thanh Thu và Phong Thành biết, những người này muốn dùng bạo lực rồi.
Nói không sợ là giả, Thanh Thu sợ muốn chết, nhưng cô vẫn nhịn không biểu hiện ra.
Nếu đã chết, cũng phải chết có tôn nghiêm.
Đếm một cái, sáu người bịt mặt, trong tay mỗi người đều cầm một khẩu súng tự động, ăn mặc không khác gì những người Myanmar bình thường, đàn ông Myanmar đều mặc như vậy, nghe nói là để cho mát.
Sáu người rất nhanh chia làm ba tổ, một tổ đối phó với một người bọn họ.
Một người cầm súng, một người bắt đầu lục soát người bọn họ, người cầm súng khiến Thanh Thu có cảm giác dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ súng cho bọn họ một phát súng trí mạng, một tay người đàn ông rơi trên người cô, Thanh Thu nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu cô hiện lên cảnh đêm hôm đó trong nhà tắm công cộng, suýt chút nữa cô đã bị rất nhiều đàn ông...
Nghĩ đoạn, cô lại bắt đầu thấy buồn nôn.
“Ọe...” Cô thật sự muốn ói ra, bây giờ cô rất nhạy cảm đối với sự đụng chạm của đàn ông, chỉ cần vừa đụng vào người cô cô đã thấy buồn nôn.
Nhưng trong miệng bị nhét vải khiến cô căn bản không thể nôn ra, nhưng ý nghĩ buồn nôn mãnh liệt như vậy, khiến cô muốn nhịn cũng không nhịn được: “Ọe...” Ngủ một lúc lâu, trời đã sắp sáng, trong bụng thực ra đã chẳng còn gì, chỉ nôn ra nước chua, trong miệng khó chịu, tay bị trói chặt, cô chật vật cảm thấy nước bọt chảy dọc xuống khóe môi, khó chịu đến vậy.
Người đàn ông trước mặt có lẽ đã thấY Thương trạng hiện giờ của cô, đưa tay lột miếng vải rách trong miệng cô xuống, sau đó đạp một cái vào hông cô, trong miệng lại lẩm bẩm nói một tràng, Thanh Thu nghe không hiểu, chỉ lo liều mạng nôn, nôn đến chảy nước mắt nước mũi, cuối cùng, cái gì cô cũng không nôn ra được nữa, lúc này mới kiệt sức ngẩng đầu lên.
Đêm đang dần tan, ánh bình minh sắp tới, hai người đàn ông vốn đứng trước người cô đã sớm ghét bỏ đứng lùi sang một bên.
Thanh Thu kinh ngạc ngồi quỳ tại trong bụi cỏ, vì vừa mới nôn nên hai người đàn ông ai cũng không muốn đến gần cô, lầm bầm gọi cô một tiếng, nghe một cách mù mờ, cô nghe không hiểu, chỉ có thể cầu cứu nhìn Y Thương, mà Y Thương lại lắc đầu, không nói gì.
Hai người đàn ông dường như đã nhận ra cô nghe không hiểu, cũng không sợ ai trong ba người bọn họ sẽ chạy thoát, thuận tay kéo miếng vải trong miệng Y Thương xuống, sau đó chỉ vào Thanh Thu, lại nói câu gì đó với Y Thương.
Y Thương quay đầu, chỉ đành nói với cô: “Cô Trọng, bọn họ bảo cô đi đến trước mặt bọn họ đi.” Thận trọng nói xong, Y Thương liếc về phía Phong Thành, từ đầu đến cuối, Phong Thành đều rất yên lặng, đối với tình huống như vậy, anh ta rất thản nhiên, trong mắt cũng không có bất kỳ sự sợ hãi nào.
Nhưng khi Y Thương nói câu này, anh ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Y Thương, sau đó lắc đầu với Thanh Thu.
Mấy người đàn ông ngại bẩn nên mới không đi tới.
Phong Thành không muốn để cô đi qua, có ngốc nữa cô cũng hiểu.
Cô là phụ nữ, cô phải bảo vệ bản thân.
Lắc đầu, lại gục đầu xuống, cô làm như không nghe thấy, cô không muốn đi qua.
Một người đàn ông lại gào lên một câu với Y Thương.
“Cô Trọng, bọn họ bảo cô đi qua, nếu không...” Giọng Y Thương run rẩy, giọng nói đó khiến Thanh Thu bất đắc dĩ lại nhìn Y Thương, Y Thương lúc này đã bị kéo tóc lên, mặt bị ép ngẩng lên, một người đàn ông nâng cằm cô ta lên, há miệng sấn đến: “A... a...”
Ngay sau đó, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, ngay lập tức một mảnh màu trắng xẹt qua, lộ ra bộ ngực trắng như tuyết của Y Thương, một người đàn ông cười xấu xa đưa ngón tay xuống gảy một cái, khiến hai thứ mềm mại trên người cô ta không ngừng rung động, Y Thương đau đớn kêu lên, trong từng câu Thanh Thu nghe không hiểu không ngừng xen lẫn cái tên Phong Thành.
Dường như cô ta đang cầu cứu Phong Thành.
Cảnh tàn nhẫn này khiến Thanh Thu lại nhớ đến đêm ở nhà tắm công cộng, nếu lại bị người ta đụng vào, cô thà chết còn hơn.
Hàm răng trên dưới kẹp lấy đầu lưỡi, lúc nào cô cũng đợi.
Ôi, gần đây cô thật sự rất xui xẻo.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng xào xạc khẽ khẽ, âm thanh kia nếu không cẩn thận lắng nghe, thật sự sẽ không nghe thấy, mà phương hướng của âm thanh lại ở chỗ của Phong Thành.
Thì ra, hai người đàn ông giữ Phong Thành đang nhìn đồng bọn của bọn họ đùa bỡn Y Thương, mà người đàn ông bên cạnh Thanh Thu cũng vậy.
Phong Thành, anh ta đang động đậy, tuy rất khẽ nhưng lại không tránh khỏi cảm giác của Thanh Thu.
Lại có hy vọng sống sót, trời cũng sắp sáng, nhất định sẽ vượt qua được kiếp nạn này, cô tin Phong Thành, cũng giống như tin tưởng Bùi Minh Vũ vậy.
Y Thương bị đặt xuống cỏ, quần áo đã bị cởi ra từng chút một, người đàn ông bên cạnh Thanh Thu đang nhìn Y Thương cũng không nhịn được nữa, xông tới kéo tóc cô, kéo cô đến vị trí kia.
Cơ thể bị vứt trên cỏ, cỏ mềm chỉ mang lại cho cô cảm giác hoảng sợ.
Nhưng khóe môi lại nở nụ cười, một đôi mắt lạnh nhạt nhìn người đàn ông lao tới, để cô là mồi nhử đi, nếu như vậy có thể cho Phong Thành tranh thủ được chút thời gian, vậy thì cô có tình nguyện không?
Thực sự không muốn, không muốn chút nào.
Nhưng nếu Phong Thành thật sự cởi được dây thừng, thì ba người bọn họ đều có hy vọng sống.
Trong lúc do dự, một người đàn ông đã nhào về phía cô, cô cắn răng cho qua, có thể tranh thủ được một chút thời gian thì tranh thủ.
Lại là một tràng tiếng chửi mắng, cô nghe không hiểu, bèn coi như không nghe thấy gì.
Quần áo bị kéo rách nhét vào trong miệng, hai tay bị trói đưa lên đỉnh đầu, giờ phút này cô còn chật vật hơn cả khi ở trong nhà tắm công cộng.
Phong Thành, mau lên, mau lên.
Mắt thấy tay của người đàn ông sẽ hạ xuống, ánh mắt cô liếc về phía Phong Thành lần cuối cùng, hai người đàn ông bên cạnh anh ta hiện giờ chỉ còn một người đang cầm súng, một người khác đã chạy về phía cô, lúc này, sáu người đàn ông chỉ còn một người đang cầm súng, mà năm người đàn ông còn lại có ba người ở chỗ cô, hai người ở chỗ Y Thương, đều là dáng vẻ vui sướng.
Cô vừa mới cảm thấy hơi mờ sáng lại tối đi ngay, thế giới như vậy đen tối như địa ngục vậy, mãi mãi cũng không có điểm cuối, nhưng cô lại không thể chết, cô vì Bùi Minh Vũ, Phong Thành cũng vậy.
Cô không hối hận, cô tin Phong Thành cũng sẽ không hối hận.
Nhẫn nại.
Tay của người đàn ông hạ xuống, cô chỉ có thể nhẫn nhịn, cô không thể làm gì được.
Nhưng cơ thể trong sạch của mình thật sự phải chịu sự ô nhục của những người đàn ông này sao? Nghĩ đoạn, cô lại buồn nôn, nhưng cũng không nôn ra được gì, chỉ không ngừng rơi nước mắt, cô thật khổ sở.
Trong tai đều là tiếng rên rỉ đau khổ của Y Thương, dần dần, âm thanh kia trở nên vui sướng, mà những người đàn ông trên người cô cũng phát ra những tiếng cười thoải mái, tiếng vang quanh quẩn trong rừng.
Trên bầu trời, mơ hồ lại truyền tới âm thanh ong ong trước kia cô nghe được, âm thanh kia khiến tai cô run lên, đó là tiếng của máy bay, cô nhớ rõ.
Máy bay trực thăng.
Tại sao lại xoay quanh một khoảng trời này trong bóng đêm?
Trong máy bay kia rốt cuộc là ai?
Tiếng của Y Thương càng ngày càng lớn, căn bản không quan tâm đây là đang ở bên ngoài nữa.
Dần dần, tiếng của chiếc máy bay lại đi xa, cô không nghe thấy gì nữa.
Một tia hy vọng hiếm có đã qua, người cô có thể tin tưởng được cũng chỉ có bản thân mình mà thôi.
Tay của người đàn ông đã hạ xuống bên mép quần lót của cô, chỉ cần kéo nhẹ một cái thì cái gì cũng sẽ lộ hết ra ngoài.
Khí hậu nhiệt đới, cô lại cảm nhận được cái lạnh, cái lạnh vô biên đang đánh úp lấy cô, cô phải làm sao đây?
Ngay khi Thanh Thu tưởng rằng mình cũng bị người ta làm nhục như Y Thương, đột nhiên người đàn ông trên người cô lập tức ngừng động tác, sau đó chậm rãi ngã về phía cô, Thanh Thu theo bản năng mở mắt ra, cô nhìn thấy máu trên trán người đàn ông, lúc này đang nhỏ từng giọt xuống bầu ngực trắng như tuyết của cô.
Quay đầu, hai người đàn ông khác bên cạnh cô cũng không hẹn mà cùng ngã xuống.
Mà hai người đàn ông trên người Y Thương vẫn còn đang sung sướng, bọn họ vẫn chưa cảm giác được bên cô đã xảy ra chuyện.
Phong Thành.
Trong nháy mắt khi Thanh Thu quay đầu, cô nhìn thấy Phong Thành nhanh như chớp ném ra cái gì đó, lập tức, hai người đàn ông cầm súng đang nhìn chằm chằm Y Thương và hai người đàn ông khác ngã xuống ngay lập tức.
Phong Thành, anh ta rất đẹp trai.
Mắt thấy trong chớp mắt bốn người đã ngã gục, cảnh này xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức cô thậm chí không thể nào tưởng tượng được.
Phong Thành không thể nào nhanh như vậy.
Ngay khi cô đang kinh ngạc, một bóng đen sượt qua, trên người cô lập tức có nhiều thêm một bộ quần áo.
Thanh Thu tỉnh, Phong Thành và Y Thương cũng tỉnh: “Buông tôi ra.” Thanh Thu nghe thấy giọng nói giùng giằng của Y Thương, giọng nói tuy lớn nhưng lại không có sức lực, mấy người đàn ông hung dữ căn bản không quan tâm đến sự chống cự của Y Thương, tiện tay nhét một vật vào trong miệng cô ta, khiến cô ta không phát ra tiếng được nữa.
Rốt cuộc Thanh Thu cũng hiểu vì sao sau khi đi vào rừng thì chỉ đi vào ban ngày rồi, thì ra chính là sợ gặp phải chuyện như vậy, nhưng không nghĩ là vẫn gặp.
Chỉ mong có thể được bình an, nhưng bây giờ cô không biết còn có thể bình an gặp được Bùi Minh Vũ nữa hay không.
Minh Vũ, anh nhất định phải chờ em.
Nhưng, cô sẽ khuyên anh ta làm những chuyện kia sao?
Đối với anh ta mà nói, e rằng chuyện như vậy còn tàn nhẫn hơn cả việc bị giữ ở nơi này.
Làm mấy năm, trong mấy năm này anh ta chưa từng được vui vẻ.
Đôi khi con người sẽ luôn bất đắc dĩ tìm cho mình những cái cớ, nhưng cô biết lúc đầu anh ta chỉ vì cô, vì mang cô từ hôn lễ của cô và Lê Minh Tùng đi.
Thế nhưng, cô đã không để anh ta được như ý.
Một lần kia, cô mặc váy cưới màu hồng gả cho Lê Minh Tùng, thật ra chỉ là một khế ước nực cười.
Bây giờ, khế ước đã được giải trừ, cô đã tự do, nhưng Bùi Minh Vũ đã xảy ra chuyện.
Không có bất kỳ sự chống cự nào, cô để mặc một người đàn ông trói mình lại, bị chặn miệng, sau đó để cô dựa vào thân cây.
Cô, Phong Thành và Y Thương mỗi người tựa vào một gốc cây.
Ngoại trừ chân có thể thoáng giơ ra ngoài, toàn thân đều không thể nhúc nhích.
Đôi mắt xinh đẹp của Y Thương ai oán nhìn Phong Thành, dường như đều là hối hận, hối hận đi theo anh ta đến nơi quỷ quái này.
Trong tai là tiếng mấy người đàn ông lầm bầm nói một tràng, nhưng Thanh Thu nghe không hiểu gì, mà Y Thương - người duy nhất có thể nghe hiểu lại không có cách nào phiên dịch cho cô và Phong Thành nghe.
Nghe xong những lời này, cơ thể Y Thương run lên, cũng không ngừng lại nữa, cô ta vẫn luôn run lên.
Đó là một tín hiệu, điều đó nói cho Thanh Thu và Phong Thành biết, những người này muốn dùng bạo lực rồi.
Nói không sợ là giả, Thanh Thu sợ muốn chết, nhưng cô vẫn nhịn không biểu hiện ra.
Nếu đã chết, cũng phải chết có tôn nghiêm.
Đếm một cái, sáu người bịt mặt, trong tay mỗi người đều cầm một khẩu súng tự động, ăn mặc không khác gì những người Myanmar bình thường, đàn ông Myanmar đều mặc như vậy, nghe nói là để cho mát.
Sáu người rất nhanh chia làm ba tổ, một tổ đối phó với một người bọn họ.
Một người cầm súng, một người bắt đầu lục soát người bọn họ, người cầm súng khiến Thanh Thu có cảm giác dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ súng cho bọn họ một phát súng trí mạng, một tay người đàn ông rơi trên người cô, Thanh Thu nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu cô hiện lên cảnh đêm hôm đó trong nhà tắm công cộng, suýt chút nữa cô đã bị rất nhiều đàn ông...
Nghĩ đoạn, cô lại bắt đầu thấy buồn nôn.
“Ọe...” Cô thật sự muốn ói ra, bây giờ cô rất nhạy cảm đối với sự đụng chạm của đàn ông, chỉ cần vừa đụng vào người cô cô đã thấy buồn nôn.
Nhưng trong miệng bị nhét vải khiến cô căn bản không thể nôn ra, nhưng ý nghĩ buồn nôn mãnh liệt như vậy, khiến cô muốn nhịn cũng không nhịn được: “Ọe...” Ngủ một lúc lâu, trời đã sắp sáng, trong bụng thực ra đã chẳng còn gì, chỉ nôn ra nước chua, trong miệng khó chịu, tay bị trói chặt, cô chật vật cảm thấy nước bọt chảy dọc xuống khóe môi, khó chịu đến vậy.
Người đàn ông trước mặt có lẽ đã thấY Thương trạng hiện giờ của cô, đưa tay lột miếng vải rách trong miệng cô xuống, sau đó đạp một cái vào hông cô, trong miệng lại lẩm bẩm nói một tràng, Thanh Thu nghe không hiểu, chỉ lo liều mạng nôn, nôn đến chảy nước mắt nước mũi, cuối cùng, cái gì cô cũng không nôn ra được nữa, lúc này mới kiệt sức ngẩng đầu lên.
Đêm đang dần tan, ánh bình minh sắp tới, hai người đàn ông vốn đứng trước người cô đã sớm ghét bỏ đứng lùi sang một bên.
Thanh Thu kinh ngạc ngồi quỳ tại trong bụi cỏ, vì vừa mới nôn nên hai người đàn ông ai cũng không muốn đến gần cô, lầm bầm gọi cô một tiếng, nghe một cách mù mờ, cô nghe không hiểu, chỉ có thể cầu cứu nhìn Y Thương, mà Y Thương lại lắc đầu, không nói gì.
Hai người đàn ông dường như đã nhận ra cô nghe không hiểu, cũng không sợ ai trong ba người bọn họ sẽ chạy thoát, thuận tay kéo miếng vải trong miệng Y Thương xuống, sau đó chỉ vào Thanh Thu, lại nói câu gì đó với Y Thương.
Y Thương quay đầu, chỉ đành nói với cô: “Cô Trọng, bọn họ bảo cô đi đến trước mặt bọn họ đi.” Thận trọng nói xong, Y Thương liếc về phía Phong Thành, từ đầu đến cuối, Phong Thành đều rất yên lặng, đối với tình huống như vậy, anh ta rất thản nhiên, trong mắt cũng không có bất kỳ sự sợ hãi nào.
Nhưng khi Y Thương nói câu này, anh ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Y Thương, sau đó lắc đầu với Thanh Thu.
Mấy người đàn ông ngại bẩn nên mới không đi tới.
Phong Thành không muốn để cô đi qua, có ngốc nữa cô cũng hiểu.
Cô là phụ nữ, cô phải bảo vệ bản thân.
Lắc đầu, lại gục đầu xuống, cô làm như không nghe thấy, cô không muốn đi qua.
Một người đàn ông lại gào lên một câu với Y Thương.
“Cô Trọng, bọn họ bảo cô đi qua, nếu không...” Giọng Y Thương run rẩy, giọng nói đó khiến Thanh Thu bất đắc dĩ lại nhìn Y Thương, Y Thương lúc này đã bị kéo tóc lên, mặt bị ép ngẩng lên, một người đàn ông nâng cằm cô ta lên, há miệng sấn đến: “A... a...”
Ngay sau đó, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, ngay lập tức một mảnh màu trắng xẹt qua, lộ ra bộ ngực trắng như tuyết của Y Thương, một người đàn ông cười xấu xa đưa ngón tay xuống gảy một cái, khiến hai thứ mềm mại trên người cô ta không ngừng rung động, Y Thương đau đớn kêu lên, trong từng câu Thanh Thu nghe không hiểu không ngừng xen lẫn cái tên Phong Thành.
Dường như cô ta đang cầu cứu Phong Thành.
Cảnh tàn nhẫn này khiến Thanh Thu lại nhớ đến đêm ở nhà tắm công cộng, nếu lại bị người ta đụng vào, cô thà chết còn hơn.
Hàm răng trên dưới kẹp lấy đầu lưỡi, lúc nào cô cũng đợi.
Ôi, gần đây cô thật sự rất xui xẻo.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng xào xạc khẽ khẽ, âm thanh kia nếu không cẩn thận lắng nghe, thật sự sẽ không nghe thấy, mà phương hướng của âm thanh lại ở chỗ của Phong Thành.
Thì ra, hai người đàn ông giữ Phong Thành đang nhìn đồng bọn của bọn họ đùa bỡn Y Thương, mà người đàn ông bên cạnh Thanh Thu cũng vậy.
Phong Thành, anh ta đang động đậy, tuy rất khẽ nhưng lại không tránh khỏi cảm giác của Thanh Thu.
Lại có hy vọng sống sót, trời cũng sắp sáng, nhất định sẽ vượt qua được kiếp nạn này, cô tin Phong Thành, cũng giống như tin tưởng Bùi Minh Vũ vậy.
Y Thương bị đặt xuống cỏ, quần áo đã bị cởi ra từng chút một, người đàn ông bên cạnh Thanh Thu đang nhìn Y Thương cũng không nhịn được nữa, xông tới kéo tóc cô, kéo cô đến vị trí kia.
Cơ thể bị vứt trên cỏ, cỏ mềm chỉ mang lại cho cô cảm giác hoảng sợ.
Nhưng khóe môi lại nở nụ cười, một đôi mắt lạnh nhạt nhìn người đàn ông lao tới, để cô là mồi nhử đi, nếu như vậy có thể cho Phong Thành tranh thủ được chút thời gian, vậy thì cô có tình nguyện không?
Thực sự không muốn, không muốn chút nào.
Nhưng nếu Phong Thành thật sự cởi được dây thừng, thì ba người bọn họ đều có hy vọng sống.
Trong lúc do dự, một người đàn ông đã nhào về phía cô, cô cắn răng cho qua, có thể tranh thủ được một chút thời gian thì tranh thủ.
Lại là một tràng tiếng chửi mắng, cô nghe không hiểu, bèn coi như không nghe thấy gì.
Quần áo bị kéo rách nhét vào trong miệng, hai tay bị trói đưa lên đỉnh đầu, giờ phút này cô còn chật vật hơn cả khi ở trong nhà tắm công cộng.
Phong Thành, mau lên, mau lên.
Mắt thấy tay của người đàn ông sẽ hạ xuống, ánh mắt cô liếc về phía Phong Thành lần cuối cùng, hai người đàn ông bên cạnh anh ta hiện giờ chỉ còn một người đang cầm súng, một người khác đã chạy về phía cô, lúc này, sáu người đàn ông chỉ còn một người đang cầm súng, mà năm người đàn ông còn lại có ba người ở chỗ cô, hai người ở chỗ Y Thương, đều là dáng vẻ vui sướng.
Cô vừa mới cảm thấy hơi mờ sáng lại tối đi ngay, thế giới như vậy đen tối như địa ngục vậy, mãi mãi cũng không có điểm cuối, nhưng cô lại không thể chết, cô vì Bùi Minh Vũ, Phong Thành cũng vậy.
Cô không hối hận, cô tin Phong Thành cũng sẽ không hối hận.
Nhẫn nại.
Tay của người đàn ông hạ xuống, cô chỉ có thể nhẫn nhịn, cô không thể làm gì được.
Nhưng cơ thể trong sạch của mình thật sự phải chịu sự ô nhục của những người đàn ông này sao? Nghĩ đoạn, cô lại buồn nôn, nhưng cũng không nôn ra được gì, chỉ không ngừng rơi nước mắt, cô thật khổ sở.
Trong tai đều là tiếng rên rỉ đau khổ của Y Thương, dần dần, âm thanh kia trở nên vui sướng, mà những người đàn ông trên người cô cũng phát ra những tiếng cười thoải mái, tiếng vang quanh quẩn trong rừng.
Trên bầu trời, mơ hồ lại truyền tới âm thanh ong ong trước kia cô nghe được, âm thanh kia khiến tai cô run lên, đó là tiếng của máy bay, cô nhớ rõ.
Máy bay trực thăng.
Tại sao lại xoay quanh một khoảng trời này trong bóng đêm?
Trong máy bay kia rốt cuộc là ai?
Tiếng của Y Thương càng ngày càng lớn, căn bản không quan tâm đây là đang ở bên ngoài nữa.
Dần dần, tiếng của chiếc máy bay lại đi xa, cô không nghe thấy gì nữa.
Một tia hy vọng hiếm có đã qua, người cô có thể tin tưởng được cũng chỉ có bản thân mình mà thôi.
Tay của người đàn ông đã hạ xuống bên mép quần lót của cô, chỉ cần kéo nhẹ một cái thì cái gì cũng sẽ lộ hết ra ngoài.
Khí hậu nhiệt đới, cô lại cảm nhận được cái lạnh, cái lạnh vô biên đang đánh úp lấy cô, cô phải làm sao đây?
Ngay khi Thanh Thu tưởng rằng mình cũng bị người ta làm nhục như Y Thương, đột nhiên người đàn ông trên người cô lập tức ngừng động tác, sau đó chậm rãi ngã về phía cô, Thanh Thu theo bản năng mở mắt ra, cô nhìn thấy máu trên trán người đàn ông, lúc này đang nhỏ từng giọt xuống bầu ngực trắng như tuyết của cô.
Quay đầu, hai người đàn ông khác bên cạnh cô cũng không hẹn mà cùng ngã xuống.
Mà hai người đàn ông trên người Y Thương vẫn còn đang sung sướng, bọn họ vẫn chưa cảm giác được bên cô đã xảy ra chuyện.
Phong Thành.
Trong nháy mắt khi Thanh Thu quay đầu, cô nhìn thấy Phong Thành nhanh như chớp ném ra cái gì đó, lập tức, hai người đàn ông cầm súng đang nhìn chằm chằm Y Thương và hai người đàn ông khác ngã xuống ngay lập tức.
Phong Thành, anh ta rất đẹp trai.
Mắt thấy trong chớp mắt bốn người đã ngã gục, cảnh này xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức cô thậm chí không thể nào tưởng tượng được.
Phong Thành không thể nào nhanh như vậy.
Ngay khi cô đang kinh ngạc, một bóng đen sượt qua, trên người cô lập tức có nhiều thêm một bộ quần áo.
Bình luận facebook