Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 237 CÓ PHẢI EM CÓ TÂM SỰ KHÔNG
CHƯƠNG 237 CÓ PHẢI EM CÓ TÂM SỰ KHÔNG
Những lời nói của anh ta khiến cô đau đầu: “Bùi Minh Vũ, anh về phòng ngủ trưa đi, anh không thể nói ít đi vài câu sao, em đã đen đủ đường rồi.” Cô hét lên, chỉ muốn quát cho Bùi Minh Vũ lùi ra, nếu anh ta mà còn gặng hỏi nữa thì lộ hết mất.
“Thanh Thu, có phải em có tâm sự không?”
Cô lắc đầu một cái, nở nụ cười rất tươi: “Không có.”
“Nhớ lũ trẻ rồi à?” Anh ta lại hỏi, đôi mắt lộ vẻ lo lắng.
Cô nghĩ, có lẽ đây là cơ hội tốt để anh ta quên đi việc đòi đáp án của cô, vì vậy cô gật đầu nhẹ: “Ừm, em bắt đầu nhớ chúng rồi.”
“Được rồi, vậy chờ anh sắp xếp xong xuôi chuyện ở đây, chúng ta cùng nhau về thành phố F, ba anh và dì Lương đã thúc giục từ lâu rồi, tính ra thì cũng đã lâu rồi anh chưa về nhà.”
Đúng vậy, đã lâu rồi bọn họ chưa về: “Ừm, cũng được.” Cô chỉ hi vọng tới khi anh ta sắp xếp nơi này ổn thỏa thì cô cũng cai được nghiện rồi.
Bùi Minh Vũ biết cô thương yêu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh tới mức nào, vậy nên anh ta tin vào lí do này thật, cho rằng cô ra ngoài là vì nhớ lũ trẻ, cuối cùng anh ta cũng chịu bỏ qua cho cô.
Nhìn theo bóng lưng anh ta đi vào phòng, Thanh Thu thở dài một hơi, sau đó nhanh chóng tới phòng bếp, thu dọn cái đống lộn xộn trong đó.
Tốc độ của cô rất nhanh, lúc ra ngoài, trước cửa phòng Bùi Minh Vũ là một mảnh yên tĩnh, nhất định anh ta đang lo liệu một mình trong phòng, con người này luôn làm việc có kế hoạch, hơn nữa cũng rất dứt khoát gọn gàng.
Thanh Thu bước về phía cầu thang, nhớ ra Bùi Minh Vũ từng nói, dưới tầng một có một tầng hầm, là một cái nhà kho.
Chắc chắn đồ gỗ không thể đặt ở tầng hầm được, sao cái thứ cồng kềnh đó lại ở đó cho được, vậy thì, rất có thể căn phòng đó chứa thứ mà Ngư Lạc Tuấn để lại cho anh ta.
Tạm thời anh ta không còn chỗ nào đặt được cả.
Đây chỉ là suy đoán của cô, nhưng mà, không ai hiểu Bùi Minh Vũ hơn cô.
Thanh Thu đẩy cánh cửa tầng hầm ra, không khí ẩm ướt phả vào mặt cô.
Bùi Minh Vũ từng nói, sau này tòa nhà này sẽ được lắp camera, nhưng hiện tại, anh ta chưa có thời gian làm mấy thứ này, anh ta muốn đưa tiệm đồ gỗ trên cả nước vào một khuôn phép, chọn ra từng địa điểm cho tiệm, sau đó xây dựng cửa hàng để bày ra mọi thứ.
Kể ra, đó cũng là một kế hoạch lớn.
Căn hầm này rất tối, Thanh Thu bật đèn rồi, nhưng chỉ thấy xung quanh trống không, nhìn khắp bốn phía, cô mới phát hiện ra thứ ở trong góc. Như một người gặp hạn lâu ngày nhìn thấy nước suối, giày vò suốt cả một ngày, cuối cùng bây giờ cô cũng có thể thở phào một cái, chỉ dùng một lần là được, thực sự chỉ dùng một lần.
Cô mở thứ đó ra, dè dặt dùng nó.
Trong lòng cô không ngừng nói với mình, chỉ dùng một lần này thôi.
Một lúc sau, cả người cô thoải mái rất nhiều, cái cảm giác như ảo như mộng ấy khiến cô quên mất hôm nay là ngày mấy tháng mấy.
Rất lâu sau cô mới đứng dậy, trông có tinh thần hơn nhiều, cô phải rời khỏi đây, bị Bùi Minh Vũ phát hiện ra thì toi.
Nhìn sang bọc đồ mà mình vừa mở ra, cô ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn cho vào túi áo, nếu để Bùi Minh Vũ phát hiện có một túi đã mở ra thì cũng không hay, chẳng thà lấy luôn nó đi.
Thanh Thu về phòng mình, cô buồn ngủ rồi, tối qua thức trắng cả đêm, hơn nữa dằn vặt hồi lâu, đầu cô vừa chạm vào gối liền ngủ say ngay.
Giấc ngủ đó kéo dài từ giữa trưa đến tận đêm khuya, như thể muốn bù lại cho đêm qua. Mấy lần Bùi Minh Vũ khẽ mở cửa phòng đều thấy Thanh Thu đang ngủ say, anh ta không đánh thức cô. Cứ để cô ngủ đi, chỉ cần cô chịu ở bên cạnh anh ta là anh ta thấy hạnh phúc rồi.
Những tâm sự trong lòng thì phải để từ từ, anh ta không muốn làm cô sợ.
Thứ gì là của anh ta thì nhất định sẽ là của anh ta, không phải của anh ta thì có ép buộc thế nào cũng là vô ích.
Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên là được.
Không ai phát hiện ra sự khác thường của Thanh Thu, cô tỉnh lại, cũng là bị cơn nghiện gọi dậy.
Đưa tay lấy túi đồ dưới giường ra, cô lẳng lặng nhìn. Cô biết thứ này không tốt, cũng biết không thể dùng nó nữa, nhưng tay cô lại không nhịn được mà bắt đầu hành động, chỉ một lần, một lần là ổn rồi.
Nói với bản thân y như lúc trưa, Thanh Thu lại dùng một lần.
Bùi Minh Vũ bắt đầu bận rộn, khí thế bừng bừng, còn Thanh Thu thì làm phụ tá cho anh ta, anh ta làm gì cô đều biết, cũng không giấu giếm cô điều gì.
Đó là một sự tin tưởng hoàn toàn, cô là người mà anh ta tin tưởng nhất.
Y Thương tới, sau đó đi làm ở đây. Chuyện ở đây của cô ta không tiếp xúc đến thứ kia, chỉ có vật liệu gỗ, bởi vì Y Thương biết mấy ngôn ngữ của các nước xung quanh, đây là điểm mạnh của cô ta, cho cô ta tới đàm phán với bên cung cấp hàng là hợp lí nhất.
Cuối cùng Thanh Thu cũng biết vì sao ngành gỗ của Bùi Minh Vũ lại kiếm được tiền.
Thì ra, gỗ của anh ta không phải là lấy từ Trung Quốc, mà là mua từ những tên trùm buôn lậu thuốc phiện vùng giáp biên. Những người đó cần gì là có nấy, nhưng gỗ lại chẳng là gì với chúng, thứ mà chúng để ý nhất là buôn bán ma túy, vậy nên chúng bán gỗ đi, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, thế là Bùi Minh Vũ mua được gỗ giá rẻ, sau đó bán lại ở trong nước, đó là mối làm ăn một vốn bốn lời.
Thảo nào anh ta kiếm được tiền như thế, bây giờ nghĩ kĩ lại, muốn không kiếm được tiền cũng khó.
Đầu óc buôn bán của người này đúng là ghê gớm, chỉ tới đây mấy lần mà anh ta đã nắm bắt được cơ hội làm ăn.
Hai ngày rồi, Thanh Thu bận rộn hai ngày ở tòa nhà này, có lúc cô nấu cơm, có lúc Bùi Minh Vũ nấu cơm, cho dù bận tới mức nào, Bùi Minh Vũ đều rất chú ý tới việc ăn cơm.
Có thực mới vực được đạo, ăn thì mới có sức khỏe, có sức khỏe là có tất cả.
Trên đời này, sức khỏe là thứ mà tiền không thể mua được.
Nhưng mà, sáng nay tỉnh dậy, Thanh Thu lại cảm thấy không đúng lắm.
Cô vẫn khó chịu, rất khó chịu.
Cô lại lén dùng thứ kia lần nữa.
Nhưng cô vẫn rất khó chịu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô cảm thấy cơ thể mình như không còn là của mình nữa.
Dùng rồi mà còn thấy không ổn.
Nhưng cô không thể dùng thêm được nữa.
Không thể dùng lượng lớn như vậy trong một ngày.
Thanh Thu chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc, cô bị hành hạ tới mức uể oải suốt cả ngày, chỉ lờ đờ muốn ngủ.
Nhìn vào cái gì cô cũng thấy nó không bình thường.
“Thanh Thu, em sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?”
Cô lắc đầu, cười gượng một tiếng: “Không, em không sao.”
“Sắc mặt của em không tốt, anh chưa thấy em như vậy bao giờ, Thanh Thu, em nói đi, có phải em đau ở đâu không?” Vừa nói, bàn tay của Bùi Minh Vũ vừa đặt lên trán cô, anh ta lo lắng cho cô.
Cả người cô run lên, đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể, cô đang khó chịu vì cái thứ đó.
Nhưng thứ trong tầng hầm căn bản không thể làm cô thỏa mãn được, cô muốn loại như ở Ô Khảm, nhưng cô không biết đó là thứ gì.
Trên trán cô không nóng, Bùi Minh Vũ buông tay ra, nhưng biểu cảm rất nghiêm túc: “Thanh Thu, em thay quần áo đi, anh đưa em tới bệnh viện.”
“Không đi, em không bị bệnh, em không đi bệnh viện.” Nếu tới bệnh viện, chắc chắn cô sẽ bị người ta đưa tới viện cai nghiện, không đi, cô không muốn tới cái nơi không có tự do đó, tự cô có thể cai được, như Bùi Minh Vũ vậy. Sao cô lại vô dụng như thế chứ, một mặt thì muốn tự cai nghiện, nhưng rồi lại thèm khát thứ đó đến thế.
“Thanh Thu, có phải hai hôm nay em xuống tầng hầm rồi không?” Bùi Minh Vũ đột nhiên hỏi.
Giọng nói của anh ta không nặng không nhẹ, nhưng lại làm Bùi Minh Vũ ngẩn ra, không biết phải đáp lại thế nào.
Sự do dự của cô khiến Bùi Minh Vũ đau khổ nhắm mắt lại, lúc Phong Thành nói anh ta còn không tin, bây giờ thì đã tin rồi: “Có phải là Ngư Lạc Tuấn không?”
Nghe Bùi Minh Vũ nhẹ giọng hỏi, Thanh Thu không thể làm gì khác ngoài gật đầu. Cô biết không thể giấu Bùi Minh Vũ được, sau cùng, cô nói nhẹ giọng: “Minh Vũ, giúp em bỏ nó nha, hay là anh trói em lại đi.”
Bùi Minh Vũ không nói gì mà xoay người về phòng mình, Thanh Thu đoán anh ta đi gọi điện thoại.
Thế thì, có thể người mà anh ta gọi là Ngư Lạc Tuấn.
Cô ngồi im tại chỗ, chỉ có chính cô biết mình đang khó chịu đến nhường nào, cơ thể cô đau như muốn nứt ra.
Suy tư một hồi, Thanh Thu đứng dậy tới trước cửa phòng Bùi Minh Vũ. Cửa phòng khép hờ, có vẻ như Bùi Minh Vũ mới đặt điện thoại xuống, ngồi đối diện với anh ta là Phong Thành.
“Anh Bùi, sao rồi?”
“Rầm.” Bùi Minh Vũ không trả lời mà đấm mạnh vào trên bàn, máu chảy ra trên ngón tay anh ta, anh ta căm hận nói: “Ngư Lạc Tuấn, tôi muốn giết hắn, Phong Thành, anh đi bắt Hy Điệp tới cho tôi, hắn đã làm gì với Thanh Thu, tôi sẽ làm thế với Hy Điệp.”
“Sao vậy?”
“Hắn… Hắn cho Thanh Thu dùng Nụ cười thiên sứ.”
Nụ cười thiên sứ, đó là cái gì?
Thanh Thu không biết, nhưng thấy vẻ mặt và cơ thể run rẩy khi nói ra mấy chữ đó của Bùi Minh Vũ, cô biết ngay đó không phải loại thuốc phiện bình thường.
Mà loại thuốc phiện đó, đang ở trong người cô.
Giây phút ấy, cả người Thanh Thu mềm nhũn ra, cô ngã xuống đất. Nhắm mắt lại, nước mắt cô tràn mi, tại sao lại là cô?
Tại sao lại là cô?
Hai chân cô nặng như chì, Thanh Thu không biết mình đã về phòng bằng cách nào. Cô nằm lẳng lặng trên giường, nghĩ lại câu nói của Bùi Minh Vũ.
Anh ta muốn bắt Hy Điệp, nhưng Hy Điệp ở đâu?
Bỗng nhiên, cô nghĩ lại rằng từ khi Hy Điệp vào viện tới giờ, bởi vì cơn nghiện hành hạ, cô chưa từng đi thăm dò tin tức của cô ấy.
Lúc này hẳn là cô gái đó đang ở trong tay Lê Minh Tùng hoặc là ở bệnh viện, cô ấy bị thương.
Cô cầm điện thoại trong tay, nhưng lại không biết phải hỏi ai.
Trong lúc cô hoang mang, tiếng gõ cửa nhè nhẹ khiến cô run lên, không ngờ lúc này cô lại sợ gặp người đến vậy. Cắn răng, cô nói khẽ: “Vào đi.”
Bùi Minh Vũ đẩy cửa vào, anh ta bước tới ngồi vào mép giường: “Thanh Thu, lát nữa đồ sẽ được mang tới, em nhịn một chút, có rồi là sẽ ổn thôi.” Anh ta cười nhẹ nhàng, không trách cứ, cũng không nói về điều gì cả, chắc là sợ cô sẽ lo lắng.
Những lời nói của anh ta khiến cô đau đầu: “Bùi Minh Vũ, anh về phòng ngủ trưa đi, anh không thể nói ít đi vài câu sao, em đã đen đủ đường rồi.” Cô hét lên, chỉ muốn quát cho Bùi Minh Vũ lùi ra, nếu anh ta mà còn gặng hỏi nữa thì lộ hết mất.
“Thanh Thu, có phải em có tâm sự không?”
Cô lắc đầu một cái, nở nụ cười rất tươi: “Không có.”
“Nhớ lũ trẻ rồi à?” Anh ta lại hỏi, đôi mắt lộ vẻ lo lắng.
Cô nghĩ, có lẽ đây là cơ hội tốt để anh ta quên đi việc đòi đáp án của cô, vì vậy cô gật đầu nhẹ: “Ừm, em bắt đầu nhớ chúng rồi.”
“Được rồi, vậy chờ anh sắp xếp xong xuôi chuyện ở đây, chúng ta cùng nhau về thành phố F, ba anh và dì Lương đã thúc giục từ lâu rồi, tính ra thì cũng đã lâu rồi anh chưa về nhà.”
Đúng vậy, đã lâu rồi bọn họ chưa về: “Ừm, cũng được.” Cô chỉ hi vọng tới khi anh ta sắp xếp nơi này ổn thỏa thì cô cũng cai được nghiện rồi.
Bùi Minh Vũ biết cô thương yêu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh tới mức nào, vậy nên anh ta tin vào lí do này thật, cho rằng cô ra ngoài là vì nhớ lũ trẻ, cuối cùng anh ta cũng chịu bỏ qua cho cô.
Nhìn theo bóng lưng anh ta đi vào phòng, Thanh Thu thở dài một hơi, sau đó nhanh chóng tới phòng bếp, thu dọn cái đống lộn xộn trong đó.
Tốc độ của cô rất nhanh, lúc ra ngoài, trước cửa phòng Bùi Minh Vũ là một mảnh yên tĩnh, nhất định anh ta đang lo liệu một mình trong phòng, con người này luôn làm việc có kế hoạch, hơn nữa cũng rất dứt khoát gọn gàng.
Thanh Thu bước về phía cầu thang, nhớ ra Bùi Minh Vũ từng nói, dưới tầng một có một tầng hầm, là một cái nhà kho.
Chắc chắn đồ gỗ không thể đặt ở tầng hầm được, sao cái thứ cồng kềnh đó lại ở đó cho được, vậy thì, rất có thể căn phòng đó chứa thứ mà Ngư Lạc Tuấn để lại cho anh ta.
Tạm thời anh ta không còn chỗ nào đặt được cả.
Đây chỉ là suy đoán của cô, nhưng mà, không ai hiểu Bùi Minh Vũ hơn cô.
Thanh Thu đẩy cánh cửa tầng hầm ra, không khí ẩm ướt phả vào mặt cô.
Bùi Minh Vũ từng nói, sau này tòa nhà này sẽ được lắp camera, nhưng hiện tại, anh ta chưa có thời gian làm mấy thứ này, anh ta muốn đưa tiệm đồ gỗ trên cả nước vào một khuôn phép, chọn ra từng địa điểm cho tiệm, sau đó xây dựng cửa hàng để bày ra mọi thứ.
Kể ra, đó cũng là một kế hoạch lớn.
Căn hầm này rất tối, Thanh Thu bật đèn rồi, nhưng chỉ thấy xung quanh trống không, nhìn khắp bốn phía, cô mới phát hiện ra thứ ở trong góc. Như một người gặp hạn lâu ngày nhìn thấy nước suối, giày vò suốt cả một ngày, cuối cùng bây giờ cô cũng có thể thở phào một cái, chỉ dùng một lần là được, thực sự chỉ dùng một lần.
Cô mở thứ đó ra, dè dặt dùng nó.
Trong lòng cô không ngừng nói với mình, chỉ dùng một lần này thôi.
Một lúc sau, cả người cô thoải mái rất nhiều, cái cảm giác như ảo như mộng ấy khiến cô quên mất hôm nay là ngày mấy tháng mấy.
Rất lâu sau cô mới đứng dậy, trông có tinh thần hơn nhiều, cô phải rời khỏi đây, bị Bùi Minh Vũ phát hiện ra thì toi.
Nhìn sang bọc đồ mà mình vừa mở ra, cô ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn cho vào túi áo, nếu để Bùi Minh Vũ phát hiện có một túi đã mở ra thì cũng không hay, chẳng thà lấy luôn nó đi.
Thanh Thu về phòng mình, cô buồn ngủ rồi, tối qua thức trắng cả đêm, hơn nữa dằn vặt hồi lâu, đầu cô vừa chạm vào gối liền ngủ say ngay.
Giấc ngủ đó kéo dài từ giữa trưa đến tận đêm khuya, như thể muốn bù lại cho đêm qua. Mấy lần Bùi Minh Vũ khẽ mở cửa phòng đều thấy Thanh Thu đang ngủ say, anh ta không đánh thức cô. Cứ để cô ngủ đi, chỉ cần cô chịu ở bên cạnh anh ta là anh ta thấy hạnh phúc rồi.
Những tâm sự trong lòng thì phải để từ từ, anh ta không muốn làm cô sợ.
Thứ gì là của anh ta thì nhất định sẽ là của anh ta, không phải của anh ta thì có ép buộc thế nào cũng là vô ích.
Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên là được.
Không ai phát hiện ra sự khác thường của Thanh Thu, cô tỉnh lại, cũng là bị cơn nghiện gọi dậy.
Đưa tay lấy túi đồ dưới giường ra, cô lẳng lặng nhìn. Cô biết thứ này không tốt, cũng biết không thể dùng nó nữa, nhưng tay cô lại không nhịn được mà bắt đầu hành động, chỉ một lần, một lần là ổn rồi.
Nói với bản thân y như lúc trưa, Thanh Thu lại dùng một lần.
Bùi Minh Vũ bắt đầu bận rộn, khí thế bừng bừng, còn Thanh Thu thì làm phụ tá cho anh ta, anh ta làm gì cô đều biết, cũng không giấu giếm cô điều gì.
Đó là một sự tin tưởng hoàn toàn, cô là người mà anh ta tin tưởng nhất.
Y Thương tới, sau đó đi làm ở đây. Chuyện ở đây của cô ta không tiếp xúc đến thứ kia, chỉ có vật liệu gỗ, bởi vì Y Thương biết mấy ngôn ngữ của các nước xung quanh, đây là điểm mạnh của cô ta, cho cô ta tới đàm phán với bên cung cấp hàng là hợp lí nhất.
Cuối cùng Thanh Thu cũng biết vì sao ngành gỗ của Bùi Minh Vũ lại kiếm được tiền.
Thì ra, gỗ của anh ta không phải là lấy từ Trung Quốc, mà là mua từ những tên trùm buôn lậu thuốc phiện vùng giáp biên. Những người đó cần gì là có nấy, nhưng gỗ lại chẳng là gì với chúng, thứ mà chúng để ý nhất là buôn bán ma túy, vậy nên chúng bán gỗ đi, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, thế là Bùi Minh Vũ mua được gỗ giá rẻ, sau đó bán lại ở trong nước, đó là mối làm ăn một vốn bốn lời.
Thảo nào anh ta kiếm được tiền như thế, bây giờ nghĩ kĩ lại, muốn không kiếm được tiền cũng khó.
Đầu óc buôn bán của người này đúng là ghê gớm, chỉ tới đây mấy lần mà anh ta đã nắm bắt được cơ hội làm ăn.
Hai ngày rồi, Thanh Thu bận rộn hai ngày ở tòa nhà này, có lúc cô nấu cơm, có lúc Bùi Minh Vũ nấu cơm, cho dù bận tới mức nào, Bùi Minh Vũ đều rất chú ý tới việc ăn cơm.
Có thực mới vực được đạo, ăn thì mới có sức khỏe, có sức khỏe là có tất cả.
Trên đời này, sức khỏe là thứ mà tiền không thể mua được.
Nhưng mà, sáng nay tỉnh dậy, Thanh Thu lại cảm thấy không đúng lắm.
Cô vẫn khó chịu, rất khó chịu.
Cô lại lén dùng thứ kia lần nữa.
Nhưng cô vẫn rất khó chịu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô cảm thấy cơ thể mình như không còn là của mình nữa.
Dùng rồi mà còn thấy không ổn.
Nhưng cô không thể dùng thêm được nữa.
Không thể dùng lượng lớn như vậy trong một ngày.
Thanh Thu chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc, cô bị hành hạ tới mức uể oải suốt cả ngày, chỉ lờ đờ muốn ngủ.
Nhìn vào cái gì cô cũng thấy nó không bình thường.
“Thanh Thu, em sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?”
Cô lắc đầu, cười gượng một tiếng: “Không, em không sao.”
“Sắc mặt của em không tốt, anh chưa thấy em như vậy bao giờ, Thanh Thu, em nói đi, có phải em đau ở đâu không?” Vừa nói, bàn tay của Bùi Minh Vũ vừa đặt lên trán cô, anh ta lo lắng cho cô.
Cả người cô run lên, đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể, cô đang khó chịu vì cái thứ đó.
Nhưng thứ trong tầng hầm căn bản không thể làm cô thỏa mãn được, cô muốn loại như ở Ô Khảm, nhưng cô không biết đó là thứ gì.
Trên trán cô không nóng, Bùi Minh Vũ buông tay ra, nhưng biểu cảm rất nghiêm túc: “Thanh Thu, em thay quần áo đi, anh đưa em tới bệnh viện.”
“Không đi, em không bị bệnh, em không đi bệnh viện.” Nếu tới bệnh viện, chắc chắn cô sẽ bị người ta đưa tới viện cai nghiện, không đi, cô không muốn tới cái nơi không có tự do đó, tự cô có thể cai được, như Bùi Minh Vũ vậy. Sao cô lại vô dụng như thế chứ, một mặt thì muốn tự cai nghiện, nhưng rồi lại thèm khát thứ đó đến thế.
“Thanh Thu, có phải hai hôm nay em xuống tầng hầm rồi không?” Bùi Minh Vũ đột nhiên hỏi.
Giọng nói của anh ta không nặng không nhẹ, nhưng lại làm Bùi Minh Vũ ngẩn ra, không biết phải đáp lại thế nào.
Sự do dự của cô khiến Bùi Minh Vũ đau khổ nhắm mắt lại, lúc Phong Thành nói anh ta còn không tin, bây giờ thì đã tin rồi: “Có phải là Ngư Lạc Tuấn không?”
Nghe Bùi Minh Vũ nhẹ giọng hỏi, Thanh Thu không thể làm gì khác ngoài gật đầu. Cô biết không thể giấu Bùi Minh Vũ được, sau cùng, cô nói nhẹ giọng: “Minh Vũ, giúp em bỏ nó nha, hay là anh trói em lại đi.”
Bùi Minh Vũ không nói gì mà xoay người về phòng mình, Thanh Thu đoán anh ta đi gọi điện thoại.
Thế thì, có thể người mà anh ta gọi là Ngư Lạc Tuấn.
Cô ngồi im tại chỗ, chỉ có chính cô biết mình đang khó chịu đến nhường nào, cơ thể cô đau như muốn nứt ra.
Suy tư một hồi, Thanh Thu đứng dậy tới trước cửa phòng Bùi Minh Vũ. Cửa phòng khép hờ, có vẻ như Bùi Minh Vũ mới đặt điện thoại xuống, ngồi đối diện với anh ta là Phong Thành.
“Anh Bùi, sao rồi?”
“Rầm.” Bùi Minh Vũ không trả lời mà đấm mạnh vào trên bàn, máu chảy ra trên ngón tay anh ta, anh ta căm hận nói: “Ngư Lạc Tuấn, tôi muốn giết hắn, Phong Thành, anh đi bắt Hy Điệp tới cho tôi, hắn đã làm gì với Thanh Thu, tôi sẽ làm thế với Hy Điệp.”
“Sao vậy?”
“Hắn… Hắn cho Thanh Thu dùng Nụ cười thiên sứ.”
Nụ cười thiên sứ, đó là cái gì?
Thanh Thu không biết, nhưng thấy vẻ mặt và cơ thể run rẩy khi nói ra mấy chữ đó của Bùi Minh Vũ, cô biết ngay đó không phải loại thuốc phiện bình thường.
Mà loại thuốc phiện đó, đang ở trong người cô.
Giây phút ấy, cả người Thanh Thu mềm nhũn ra, cô ngã xuống đất. Nhắm mắt lại, nước mắt cô tràn mi, tại sao lại là cô?
Tại sao lại là cô?
Hai chân cô nặng như chì, Thanh Thu không biết mình đã về phòng bằng cách nào. Cô nằm lẳng lặng trên giường, nghĩ lại câu nói của Bùi Minh Vũ.
Anh ta muốn bắt Hy Điệp, nhưng Hy Điệp ở đâu?
Bỗng nhiên, cô nghĩ lại rằng từ khi Hy Điệp vào viện tới giờ, bởi vì cơn nghiện hành hạ, cô chưa từng đi thăm dò tin tức của cô ấy.
Lúc này hẳn là cô gái đó đang ở trong tay Lê Minh Tùng hoặc là ở bệnh viện, cô ấy bị thương.
Cô cầm điện thoại trong tay, nhưng lại không biết phải hỏi ai.
Trong lúc cô hoang mang, tiếng gõ cửa nhè nhẹ khiến cô run lên, không ngờ lúc này cô lại sợ gặp người đến vậy. Cắn răng, cô nói khẽ: “Vào đi.”
Bùi Minh Vũ đẩy cửa vào, anh ta bước tới ngồi vào mép giường: “Thanh Thu, lát nữa đồ sẽ được mang tới, em nhịn một chút, có rồi là sẽ ổn thôi.” Anh ta cười nhẹ nhàng, không trách cứ, cũng không nói về điều gì cả, chắc là sợ cô sẽ lo lắng.
Bình luận facebook