Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 239 ANH ĐANG TỨC GIẬN
CHƯƠNG 239 ANH ĐANG TỨC GIẬN
“Đúng vậy.” Ánh mắt sáng quắc của Bùi Minh Vũ nhìn vào mặt Lê Minh Tùng: “Tôi hỏi anh một lần nữa, rốt cuộc anh có giao Hy Điệp cho tôi không?”
“Không giao.” Dứt lời, Lê Minh Tùng bước ra cửa không hề chần chờ.
Tiếng bước chân đó quá đột nhiên, khiến Thanh Thu đứng ngoài cửa không kịp tránh né, hai người đụng vào nhau cái rầm, Thanh Thu đập vào ngực anh. Cơn đau kéo lên khiến cô chao đảo, lùi lại rồi ngã xuống. Cô cắn chặt môi để không kêu ra tiếng, trong đầu nhanhc hóng xuất hiện ý nghĩ, tuyệt đối không thể để Lê Minh Tùng phát hiện ra cô là một con nghiện, tuyệt đối không thể.
Cô không thể chịu được ánh mắt cười nhạo của anh.
Cô vịn tay vào tường: “Minh Vũ, mau đỡ em lên, em tới để gọi anh, có người ở dưới lầu, nói là hàng đến rồi.”
Một tiếng “Minh Vũ” mềm mại, khiến khuôn mặt của Lê Minh Tùng lạnh lẽo. Anh cúi đầu nhìn người đang ngã trên mặt đất, cô không buồn nhấc mắt nhìn anh. Được rồi, anh sẽ tác thành cho bọn họ, nhưng đừng mơ anh sẽ giúp họ làm bất cứ chuyện gì nữa!
Đừng mơ!
Lê Minh Tùng nghiến răng nghiến lợi nghĩ, sau đó mới cất bước rời đi.
Bùi Minh Vũ đã nhao ra, thấy Thanh Thu ngồi trên mặt đất, còn Lê Minh Tùng thì đã nghênh ngang rời đi.
Anh ta đỡ Thanh Thu đứng dậy: “Đồ tới rồi, em dùng là ổn thôi, ngoan, chờ anh.”
Bùi Minh Vũ đi lấy đồ, lúc này cô mới biết đó có thể là Nụ cười thiên sứ mà Ngư Lạc Tuấn sai người mang tới.
Đó là thứ khiến cô vừa yêu vừa hận, cô không thể rời bỏ thứ đó, rời khỏi nó, hồn phách cô cũng như tan biến.
Bên tai lại vang lên tiếng nói vừa rồi của Lê Minh Tùng, Thanh Thu về lại phòng mình như một âm hồn, hai chân như bị thứ gì đó dẫn dắt tới trước cửa sổ. Ngoài cửa sổ, Lê Minh Tùng đang khom người lên xe. Cô không biết vì sao anh vẫn còn ở lại thành phố nhỏ này, đây là chuyện rất kì lạ, bởi vì công ty của anh ở thành phố F mà không phải ở đây, nhưng giờ cô đã không có tư cách để hỏi anh nữa.
Chiếc xe rời khỏi đó, trên con đường nhỏ đầy rẫy cây cối chỉ còn lại hàng ghế dài trống không, cô bất chợt nghĩ, tới khi già rồi, cô ngồi ở trên đó, bên cạnh cô sẽ có ai làm bạn đây?
“Thanh Thu, đồ tới rồi.” Bùi Minh Vũ vội nhào vào phòng cô, anh ta bắt gặp bóng lưng đơn độc của cô trước cửa sổ. Cả người cô vẫn luôn run rẩy, người đã từng bị thứ đó làm hại như anh ta hiểu rõ nhất hiện tại cô khó chịu đến mức nào.
Vậy mà cô vẫn có thể đứng thẳng tắp như thế, cô đang nhìn cái gì?
Anh ta chạy tới trước cửa số, nhưng chỉ nhìn thấy con đường quạnh quẽ không có một bóng người.
Vậy mà cô lại nhìn nghiêm túc như thế.
“Thanh Thu…” Bùi Minh Vũ để đồ xuống, nhẹ nhàng xoay đầu vai cô lại. Anh ta trông thấy giọt lệ trong suốt trong mắt cô, khiến anh ta cảm thấy đau lòng, dùng ngón tay mình lau nó đi: “Thanh Thu, đừng khóc…”
“Oa…” Cô lại khóc lớn hơn nữa, giây phút dõi theo chiếc xe của Lê Minh Tùng rời đi, cô mới phát hiện ra bản thân mình vẫn không buông được anh. Thì ra cô vẫn còn yêu Lê Minh Tùng!
Trái tim không chịu buông bỏ đó, cô phải làm gì với nó đây?
Cô phải làm gì đây?
Bàn tay của Bùi Minh Vũ đặt lên eo cô, anh ta khẽ kéo, để cô tựa vào vai mình: “Khóc đi, khóc xong sẽ tốt hơn đấy.” Bùi Minh Vũ còn đang rối rắm, dù Thanh Thu không nói, nhưng anh ta cũng đã đoán ra điều gì đó.
Đau lòng, anh ta không muốn từ bỏ cô, nhưng nước mắt của cô lại làm tim anh đau như cắt.
Không nói thêm gì nữa, anh để mặc cho cô khóc, cảm nhận sự thiệt thòi mà cô truyền tới, anh ta chỉ có thể chờ đợi cô quên người đàn ông kia.
Nhưng mà, có khả năng đó sao?
Giây phút đó, chính anh ta cũng phải hoài nghi.
Cái gì mà thích cô, cái gì mà muốn cô trở thành vợ mình, chỉ là anh tự nguyện như thế thôi, chỉ là giấc mơ của một kẻ ngốc thôi!
Cô khóc một lúc lâu, im lặng như không tồn tại, chỉ có Bùi Minh Vũ biết cô vẫn đang khóc, bởi vì bờ vai anh ta đã ướt đẫm.
Rất lâu sau, khát vọng trong cơ thể giúp cô đứng thẳng lên, đôi mắt cô đỏ bửng, vươn bàn tay run rẩy về phía anh ta: “Thứ đó đâu?” Không dùng nó thì cô sẽ điên mất, sẽ không thể sống nổi.
Chẳng thể làm gì khác, Bùi Minh Vũ đưa cho cô, nhìn cô dùng nó, anh ta cũng rất đau lòng, có một giọng nói vang lên, nhất định anh ta phải cướp Hy Điệp tới, sau đó khiến Hy Điệp cũng bị nghiện, như vậy thì Ngư Lạc Tuấn sẽ nói cách cai nghiện cho anh ta. Ai cũng nghĩ Hy Điệp chỉ là mồi nhử của Ngư Lạc Tuấn, nhưng anh biết không phải, ánh mắt mà Ngư Lạc Tuấn nhìn Hy Điệp khác hẳn với những người phụ nữ khác. Đàn ông nhìn phụ nữ bằng biểu cảm ấy thì chứng tỏ rằng người đàn ông đó đã có tình cảm rồi.
Chỉ khác Ngư Lạc Tuấn giỏi che giấu thôi.
Thanh Thu và Bùi Minh Vũ bắt đầu bận rộn, Bùi Minh Vũ không nói tới chuyện Hy Điệp, Thanh Thu cũng không hỏi tới.
Không chịu nổi sự hành hạ của thứ đó, vậy nên ngày nào cô cũng phải lệ thuộc vào cái mà Ngư Lạc Tuấn đưa cho mình để qua ngày.
Nhưng cũng chỉ có như thế, cô mới có thể giúp Bùi Minh Vũ trong công việc như một người bình thường.
Không biết Lê Minh Tùng đã rời khỏi đây chưa, cô cũng không muốn hỏi, chưa cai được nghiện thì cô không muốn gặp bất cứ ai.
Phong Thành rất ít khi tới đây, còn Y Thương thì ngày nào cũng tới, nghiêm túc liên lạc chuyện làm ăn cho Bùi Minh Vũ, vẻ mặt hạnh phúc trên mặt cô ta nhất định là bời vì Phong Thành.
Buổi trưa, Thanh Thu nấu cơm, sau đó xuống lầu gọi Y Thương: “Y Thương, ăn cơm thôi.”
“Ừm, tôi nghe điện thoại rồi tới.” Y Thương vừa nói vừa cầm điện thoại lên: “Phong Thành…”
“Tạch”, điện thoại rơi xuống, cô ta ngẩn người một hồi, sau đó hô vọng lên lầu trên: “Anh Bùi, Phong Thành bị thương rồi, anh đi cứu anh ấy mau lên.”
Cô ta nói rất lớn tiếng, Bùi Minh Vũ nghe thấy ngay, anh ta xông ngay xuống dưới: “Hai người chờ ở đây, không được đi đâu cả.”
Nhưng vừa chạy tới cửa lớn, anh ta lại không yên lòng mà quay đầu lại: “Thanh Thu, em về phòng mình đi, khóa cửa lại, ai gọi cửa cũng không được mở, biết chưa?”
“Minh Vũ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tại sao Phong Thành lại bị thương?
Cô ngơ ngác, chẳng lẽ là vì cô nên đi bắt Hy Điệp sao?
Nhưng giờ đang là ban ngày, cô không tin Phong Thành sẽ đi cướp người vào ban ngày.
Đang lúc Thanh Thu kinh ngạc, Y Thương nói: “Trọng Thanh Thu, chính là bởi vì cô nên Phong Thành mới bị thương, nếu anh ấy có mệnh hệ gì, cô bảo tôi phải sống thế nào…” Tiếng lẩm bẩm hòa lẫn tiếng khóc, Y Thương đau buồn đến tột độ.
Thanh Thu quay đầu, cô không thể nhìn được nữa: “Yên tâm, anh ấy không sao đâu.”
“Cái gì mà không sao, cô đi chọc người đàn ông đó, Phong Thành bị thương ở chỗ anh ta, sao anh ta chịu thả người ra chứ? Không thể đâu… Hu Hu…”
Trái tim cô run lên, Thanh Thu lên trên lầu, lấy điện thoại gọi vào số của Lê Minh Tùng. Cô luôn tự nói với bản thân, cô chỉ vì Phong Thành mà thôi, chỉ vì Phong Thành nên mới gọi cho anh. Chuông điện thoại chỉ vang lên một tiếng đã có người nghe: “Trọng Thanh Thu, nói đi, chuyện gì?”
“Thả Phong Thành ra.” Cô nói nhẹ giọng, trong lòng lại đang hỗn loạn nhưng thủy triều, ập tới từng đợt, từng đợt.
“Nếu tôi không thả thì sao?” Giọng nói chế nhạo của Lê Minh Tùng truyền tới, khiến Thanh Thu cảm thấy bất lực, anh cho rằng cô đi theo Bùi Minh Vũ thật sao?
“Nói đi, anh muốn cái gì?”
“Ha ha ha, tôi muốn gì cô cũng cho sao?” Người đàn ông này cười hết sức huênh hoang.
“Anh nói.” Hai chữ này cô nói rất nhanh, nhưng lại rất khó khăn.
“Tôi muốn thân thể của cô, ha ha, cô đồng ý sao?”
“Có phải như vậy thì anh sẽ thả Phong Thành không?”
“Thông minh, nhưng phụ nữ mà thông minh quá thì không tốt đâu, Thanh Thu, cô không sợ Bùi Minh Vũ biết à?”
Bùi Minh Vũ chưa từng làm gì cô cả.
“Hy Điệp ở chỗ của anh sao?”
“Sao tôi phải nói cho cô biết?” Tiếng cười lạnh lùng lại vang lên: “Có phải cô đang dò lời tôi thay cho Bùi Minh Vũ không? Anh ta cũng muốn đoạt được Hy Điệp, có phải có Hy Điệp thì anh ta có thể uy hiếp tên khốn Ngư Lạc Tuấn để không bán ma túy nữa không? Nhưng tuyệt đối tôi sẽ không giao Hy Điệp ra, nếu không tên đó ra tay với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cô nói xem, người đau lòng là tôi hay cô?”
Trái tim của Thanh Thu run lên: “Lê Minh Tùng, ý anh là sao?”
“Ý tôi là sao? Chẳng lẽ cô còn không hiểu sao, lần trước, trước khi đi tôi đã cho nổ hết đống súng đạn mà tôi đưa tới, ha ha, hắn ta chẳng chiếm được gì cả, nhưng mà hắn ta cũng hủy hoại được Ô Khánh, nên hắn ta cũng không chịu thiệt, có phải không? Không sợ trộm tới, chỉ sợ bị trộm theo dõi, hắn ta hận tôi, mặc dù cô không cần Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, nhưng tôi không thể không cần, Trọng Thanh Thu, cô căn bản không xứng làm mẹ của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.”
Cô không biết đêm hôm đó Lê Minh Tùng lại kích nổ hết số súng đạn mà chính anh đưa tới Ô Khảm, thì ra anh giữ Hy Điệp trong tay là vì sự an toàn của lũ trẻ.
So với sự an toàn của hai đứa bé, thuốc phiện trong người cô có là gì?
Bùi Minh Vũ đã mời người tới bắt tay vào nghiên cứu “Nụ cười thiên sứ”, anh ta muốn cướp Hy Điệp chỉ vì muốn tốc chiến tốc thắng, không phải đi đường vòng mà có thể giải quyết loại thuốc trong người cô, anh ta biết rõ hơn cô, thứ này càng dùng lâu thì càng khó bỏ.
“Được rồi, anh thả Phong Thành ra, Minh Vũ sẽ không bao giờ nhằm vào Hy Điệp nữa.”
“Cô quyết định thay anh ta được sao?” Giọng nói của anh càng thêm lạnh lẽo, rất hiển nhiên, anh đang tức giận.
“Đúng vậy.” Cô đáp trầm giọng, không hề nghĩ tới hậu quả có thể xảy ra khi tới đó.
“Trọng Thanh Thu, được đấy, không ngờ Bùi Minh Vũ lại bị cô dạy dỗ đâu ra đấy như thế, ha ha, nhưng nếu tôi thả Phong Thành ra, cô sẽ để tôi ngủ với cô thật sao?”
Giọng điệu của anh như thể cô là gái ngành có thể để cho đàn ông ngủ thoải mái vậy.
Nhưng trong trí nhớ của cô, anh luôn là người đàn ông duy nhất của mình.
Thế giới này thật hoang đường, thật nực cười.
“Thanh Thu, cô mau cứu Phong Thành đi, tôi không gọi được cho anh ấy nữa rồi, người đàn ông vừa rồi dùng điện thoại của anh ấy gọi cho tôi nói rằng Phong Thành đã làm anh em của họ bị thương, trừ khi anh em của họ không sao, nếu không chúng sẽ khiến Phong Thành chôn cùng.”
“Đúng vậy.” Ánh mắt sáng quắc của Bùi Minh Vũ nhìn vào mặt Lê Minh Tùng: “Tôi hỏi anh một lần nữa, rốt cuộc anh có giao Hy Điệp cho tôi không?”
“Không giao.” Dứt lời, Lê Minh Tùng bước ra cửa không hề chần chờ.
Tiếng bước chân đó quá đột nhiên, khiến Thanh Thu đứng ngoài cửa không kịp tránh né, hai người đụng vào nhau cái rầm, Thanh Thu đập vào ngực anh. Cơn đau kéo lên khiến cô chao đảo, lùi lại rồi ngã xuống. Cô cắn chặt môi để không kêu ra tiếng, trong đầu nhanhc hóng xuất hiện ý nghĩ, tuyệt đối không thể để Lê Minh Tùng phát hiện ra cô là một con nghiện, tuyệt đối không thể.
Cô không thể chịu được ánh mắt cười nhạo của anh.
Cô vịn tay vào tường: “Minh Vũ, mau đỡ em lên, em tới để gọi anh, có người ở dưới lầu, nói là hàng đến rồi.”
Một tiếng “Minh Vũ” mềm mại, khiến khuôn mặt của Lê Minh Tùng lạnh lẽo. Anh cúi đầu nhìn người đang ngã trên mặt đất, cô không buồn nhấc mắt nhìn anh. Được rồi, anh sẽ tác thành cho bọn họ, nhưng đừng mơ anh sẽ giúp họ làm bất cứ chuyện gì nữa!
Đừng mơ!
Lê Minh Tùng nghiến răng nghiến lợi nghĩ, sau đó mới cất bước rời đi.
Bùi Minh Vũ đã nhao ra, thấy Thanh Thu ngồi trên mặt đất, còn Lê Minh Tùng thì đã nghênh ngang rời đi.
Anh ta đỡ Thanh Thu đứng dậy: “Đồ tới rồi, em dùng là ổn thôi, ngoan, chờ anh.”
Bùi Minh Vũ đi lấy đồ, lúc này cô mới biết đó có thể là Nụ cười thiên sứ mà Ngư Lạc Tuấn sai người mang tới.
Đó là thứ khiến cô vừa yêu vừa hận, cô không thể rời bỏ thứ đó, rời khỏi nó, hồn phách cô cũng như tan biến.
Bên tai lại vang lên tiếng nói vừa rồi của Lê Minh Tùng, Thanh Thu về lại phòng mình như một âm hồn, hai chân như bị thứ gì đó dẫn dắt tới trước cửa sổ. Ngoài cửa sổ, Lê Minh Tùng đang khom người lên xe. Cô không biết vì sao anh vẫn còn ở lại thành phố nhỏ này, đây là chuyện rất kì lạ, bởi vì công ty của anh ở thành phố F mà không phải ở đây, nhưng giờ cô đã không có tư cách để hỏi anh nữa.
Chiếc xe rời khỏi đó, trên con đường nhỏ đầy rẫy cây cối chỉ còn lại hàng ghế dài trống không, cô bất chợt nghĩ, tới khi già rồi, cô ngồi ở trên đó, bên cạnh cô sẽ có ai làm bạn đây?
“Thanh Thu, đồ tới rồi.” Bùi Minh Vũ vội nhào vào phòng cô, anh ta bắt gặp bóng lưng đơn độc của cô trước cửa sổ. Cả người cô vẫn luôn run rẩy, người đã từng bị thứ đó làm hại như anh ta hiểu rõ nhất hiện tại cô khó chịu đến mức nào.
Vậy mà cô vẫn có thể đứng thẳng tắp như thế, cô đang nhìn cái gì?
Anh ta chạy tới trước cửa số, nhưng chỉ nhìn thấy con đường quạnh quẽ không có một bóng người.
Vậy mà cô lại nhìn nghiêm túc như thế.
“Thanh Thu…” Bùi Minh Vũ để đồ xuống, nhẹ nhàng xoay đầu vai cô lại. Anh ta trông thấy giọt lệ trong suốt trong mắt cô, khiến anh ta cảm thấy đau lòng, dùng ngón tay mình lau nó đi: “Thanh Thu, đừng khóc…”
“Oa…” Cô lại khóc lớn hơn nữa, giây phút dõi theo chiếc xe của Lê Minh Tùng rời đi, cô mới phát hiện ra bản thân mình vẫn không buông được anh. Thì ra cô vẫn còn yêu Lê Minh Tùng!
Trái tim không chịu buông bỏ đó, cô phải làm gì với nó đây?
Cô phải làm gì đây?
Bàn tay của Bùi Minh Vũ đặt lên eo cô, anh ta khẽ kéo, để cô tựa vào vai mình: “Khóc đi, khóc xong sẽ tốt hơn đấy.” Bùi Minh Vũ còn đang rối rắm, dù Thanh Thu không nói, nhưng anh ta cũng đã đoán ra điều gì đó.
Đau lòng, anh ta không muốn từ bỏ cô, nhưng nước mắt của cô lại làm tim anh đau như cắt.
Không nói thêm gì nữa, anh để mặc cho cô khóc, cảm nhận sự thiệt thòi mà cô truyền tới, anh ta chỉ có thể chờ đợi cô quên người đàn ông kia.
Nhưng mà, có khả năng đó sao?
Giây phút đó, chính anh ta cũng phải hoài nghi.
Cái gì mà thích cô, cái gì mà muốn cô trở thành vợ mình, chỉ là anh tự nguyện như thế thôi, chỉ là giấc mơ của một kẻ ngốc thôi!
Cô khóc một lúc lâu, im lặng như không tồn tại, chỉ có Bùi Minh Vũ biết cô vẫn đang khóc, bởi vì bờ vai anh ta đã ướt đẫm.
Rất lâu sau, khát vọng trong cơ thể giúp cô đứng thẳng lên, đôi mắt cô đỏ bửng, vươn bàn tay run rẩy về phía anh ta: “Thứ đó đâu?” Không dùng nó thì cô sẽ điên mất, sẽ không thể sống nổi.
Chẳng thể làm gì khác, Bùi Minh Vũ đưa cho cô, nhìn cô dùng nó, anh ta cũng rất đau lòng, có một giọng nói vang lên, nhất định anh ta phải cướp Hy Điệp tới, sau đó khiến Hy Điệp cũng bị nghiện, như vậy thì Ngư Lạc Tuấn sẽ nói cách cai nghiện cho anh ta. Ai cũng nghĩ Hy Điệp chỉ là mồi nhử của Ngư Lạc Tuấn, nhưng anh biết không phải, ánh mắt mà Ngư Lạc Tuấn nhìn Hy Điệp khác hẳn với những người phụ nữ khác. Đàn ông nhìn phụ nữ bằng biểu cảm ấy thì chứng tỏ rằng người đàn ông đó đã có tình cảm rồi.
Chỉ khác Ngư Lạc Tuấn giỏi che giấu thôi.
Thanh Thu và Bùi Minh Vũ bắt đầu bận rộn, Bùi Minh Vũ không nói tới chuyện Hy Điệp, Thanh Thu cũng không hỏi tới.
Không chịu nổi sự hành hạ của thứ đó, vậy nên ngày nào cô cũng phải lệ thuộc vào cái mà Ngư Lạc Tuấn đưa cho mình để qua ngày.
Nhưng cũng chỉ có như thế, cô mới có thể giúp Bùi Minh Vũ trong công việc như một người bình thường.
Không biết Lê Minh Tùng đã rời khỏi đây chưa, cô cũng không muốn hỏi, chưa cai được nghiện thì cô không muốn gặp bất cứ ai.
Phong Thành rất ít khi tới đây, còn Y Thương thì ngày nào cũng tới, nghiêm túc liên lạc chuyện làm ăn cho Bùi Minh Vũ, vẻ mặt hạnh phúc trên mặt cô ta nhất định là bời vì Phong Thành.
Buổi trưa, Thanh Thu nấu cơm, sau đó xuống lầu gọi Y Thương: “Y Thương, ăn cơm thôi.”
“Ừm, tôi nghe điện thoại rồi tới.” Y Thương vừa nói vừa cầm điện thoại lên: “Phong Thành…”
“Tạch”, điện thoại rơi xuống, cô ta ngẩn người một hồi, sau đó hô vọng lên lầu trên: “Anh Bùi, Phong Thành bị thương rồi, anh đi cứu anh ấy mau lên.”
Cô ta nói rất lớn tiếng, Bùi Minh Vũ nghe thấy ngay, anh ta xông ngay xuống dưới: “Hai người chờ ở đây, không được đi đâu cả.”
Nhưng vừa chạy tới cửa lớn, anh ta lại không yên lòng mà quay đầu lại: “Thanh Thu, em về phòng mình đi, khóa cửa lại, ai gọi cửa cũng không được mở, biết chưa?”
“Minh Vũ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tại sao Phong Thành lại bị thương?
Cô ngơ ngác, chẳng lẽ là vì cô nên đi bắt Hy Điệp sao?
Nhưng giờ đang là ban ngày, cô không tin Phong Thành sẽ đi cướp người vào ban ngày.
Đang lúc Thanh Thu kinh ngạc, Y Thương nói: “Trọng Thanh Thu, chính là bởi vì cô nên Phong Thành mới bị thương, nếu anh ấy có mệnh hệ gì, cô bảo tôi phải sống thế nào…” Tiếng lẩm bẩm hòa lẫn tiếng khóc, Y Thương đau buồn đến tột độ.
Thanh Thu quay đầu, cô không thể nhìn được nữa: “Yên tâm, anh ấy không sao đâu.”
“Cái gì mà không sao, cô đi chọc người đàn ông đó, Phong Thành bị thương ở chỗ anh ta, sao anh ta chịu thả người ra chứ? Không thể đâu… Hu Hu…”
Trái tim cô run lên, Thanh Thu lên trên lầu, lấy điện thoại gọi vào số của Lê Minh Tùng. Cô luôn tự nói với bản thân, cô chỉ vì Phong Thành mà thôi, chỉ vì Phong Thành nên mới gọi cho anh. Chuông điện thoại chỉ vang lên một tiếng đã có người nghe: “Trọng Thanh Thu, nói đi, chuyện gì?”
“Thả Phong Thành ra.” Cô nói nhẹ giọng, trong lòng lại đang hỗn loạn nhưng thủy triều, ập tới từng đợt, từng đợt.
“Nếu tôi không thả thì sao?” Giọng nói chế nhạo của Lê Minh Tùng truyền tới, khiến Thanh Thu cảm thấy bất lực, anh cho rằng cô đi theo Bùi Minh Vũ thật sao?
“Nói đi, anh muốn cái gì?”
“Ha ha ha, tôi muốn gì cô cũng cho sao?” Người đàn ông này cười hết sức huênh hoang.
“Anh nói.” Hai chữ này cô nói rất nhanh, nhưng lại rất khó khăn.
“Tôi muốn thân thể của cô, ha ha, cô đồng ý sao?”
“Có phải như vậy thì anh sẽ thả Phong Thành không?”
“Thông minh, nhưng phụ nữ mà thông minh quá thì không tốt đâu, Thanh Thu, cô không sợ Bùi Minh Vũ biết à?”
Bùi Minh Vũ chưa từng làm gì cô cả.
“Hy Điệp ở chỗ của anh sao?”
“Sao tôi phải nói cho cô biết?” Tiếng cười lạnh lùng lại vang lên: “Có phải cô đang dò lời tôi thay cho Bùi Minh Vũ không? Anh ta cũng muốn đoạt được Hy Điệp, có phải có Hy Điệp thì anh ta có thể uy hiếp tên khốn Ngư Lạc Tuấn để không bán ma túy nữa không? Nhưng tuyệt đối tôi sẽ không giao Hy Điệp ra, nếu không tên đó ra tay với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cô nói xem, người đau lòng là tôi hay cô?”
Trái tim của Thanh Thu run lên: “Lê Minh Tùng, ý anh là sao?”
“Ý tôi là sao? Chẳng lẽ cô còn không hiểu sao, lần trước, trước khi đi tôi đã cho nổ hết đống súng đạn mà tôi đưa tới, ha ha, hắn ta chẳng chiếm được gì cả, nhưng mà hắn ta cũng hủy hoại được Ô Khánh, nên hắn ta cũng không chịu thiệt, có phải không? Không sợ trộm tới, chỉ sợ bị trộm theo dõi, hắn ta hận tôi, mặc dù cô không cần Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, nhưng tôi không thể không cần, Trọng Thanh Thu, cô căn bản không xứng làm mẹ của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.”
Cô không biết đêm hôm đó Lê Minh Tùng lại kích nổ hết số súng đạn mà chính anh đưa tới Ô Khảm, thì ra anh giữ Hy Điệp trong tay là vì sự an toàn của lũ trẻ.
So với sự an toàn của hai đứa bé, thuốc phiện trong người cô có là gì?
Bùi Minh Vũ đã mời người tới bắt tay vào nghiên cứu “Nụ cười thiên sứ”, anh ta muốn cướp Hy Điệp chỉ vì muốn tốc chiến tốc thắng, không phải đi đường vòng mà có thể giải quyết loại thuốc trong người cô, anh ta biết rõ hơn cô, thứ này càng dùng lâu thì càng khó bỏ.
“Được rồi, anh thả Phong Thành ra, Minh Vũ sẽ không bao giờ nhằm vào Hy Điệp nữa.”
“Cô quyết định thay anh ta được sao?” Giọng nói của anh càng thêm lạnh lẽo, rất hiển nhiên, anh đang tức giận.
“Đúng vậy.” Cô đáp trầm giọng, không hề nghĩ tới hậu quả có thể xảy ra khi tới đó.
“Trọng Thanh Thu, được đấy, không ngờ Bùi Minh Vũ lại bị cô dạy dỗ đâu ra đấy như thế, ha ha, nhưng nếu tôi thả Phong Thành ra, cô sẽ để tôi ngủ với cô thật sao?”
Giọng điệu của anh như thể cô là gái ngành có thể để cho đàn ông ngủ thoải mái vậy.
Nhưng trong trí nhớ của cô, anh luôn là người đàn ông duy nhất của mình.
Thế giới này thật hoang đường, thật nực cười.
“Thanh Thu, cô mau cứu Phong Thành đi, tôi không gọi được cho anh ấy nữa rồi, người đàn ông vừa rồi dùng điện thoại của anh ấy gọi cho tôi nói rằng Phong Thành đã làm anh em của họ bị thương, trừ khi anh em của họ không sao, nếu không chúng sẽ khiến Phong Thành chôn cùng.”