Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 243 BÁ ĐẠO NHƯ THẾ
CHƯƠNG 243 BÁ ĐẠO NHƯ THẾ
Thế nhưng giọng nói ấy vẫn rất bá đạo, căn bản không cho phép cô từ chối. Cô cười nhạt một tiếng rồi gật đầu, bây giờ người trong khách sạn đều đã biết là chuyện gì xảy ra rồi, cô thấy cũng chẳng sao nữa, chỉ cần anh thả Phong Thành là được.
Thấy cô gật đầu, Lê Minh Tùng cúi người ôm lấy cô, sau đó sải bước ra khỏi phòng. Thanh Thu nhắm mắt lại, cô sợ, cô nhận ra mình sợ phải nhìn thấy bất cứ ai.
Nhưng thật kì lạ, ngoài hành lang rất an tĩnh, khiến cô phải lặng lẽ mở mắt ra. Đập vào mắt cô là hàng lang được trải thảm đỏ đến trước cửa thang máy, không còn gì khác nữa.
Không có bất cứ ai!
Rốt cuộc trái tim cô cũng không đập dồn dập như vậy nữa, cũng đỡ hoảng hốt hơn nhiều. Mặc kệ anh đi, đối với cô bây giờ, ngay cả đi bộ cũng là một vấn đề rồi mà.
Dọc đường đi, ngay cả đại sảnh cũng không có người, khiến cô nghi ngờ có phải hôm nay khách sạn này định dẹp tiệm không?
Nhưng khi Lê Minh Tùng ôm cô ra khỏi cửa lớn, ánh đèn neon lấp lóe nói cho cô biết, tất cả đều như thường, chỉ có mình cô là không bình thường!
Ánh đèn chói lóa khiến đôi mắt cô đau đớn, khiến cô phải híp mắt vào, trong tầm mắt chỉ còn lại khuôn mặt của người đàn ông đang ôm cô. Anh có vẻ rất vui, từ khi ra khỏi phòng tới giờ, môi anh vẫn luôn cong cong, thoạt nhìn rất đáng ăn đòn. Nhưng cô có đánh anh, cắn anh thì cũng vô dụng, không biết có phải anh đã luyện được Kim cương tráo thiết bố sam rồi không, lực lượng từ bên ngoài đều phải bó tay với anh.
Lê Minh Tùng mở cửa xe ra, anh đặt cô vào ghế phụ, rồi lại cẩn thận thắt dây an toàn cho cô. Từ vị trí này, cô có thể nhìn thấy được mấy chữ “Tiệm Gỗ Vũ Thu”, nhưng cô lại chẳng có sức lực nào mà xuống xe. Cô biết mình đang sợ phải trở lại thế giới có Bùi Minh Vũ, nhớ tới những gì mà Bùi Minh Vũ nghe thấy vừa rồi, thậm chí cô còn nghĩ, tốt nhất là cả đời này cô cũng đừng gặp anh ta nữa, thực sự cô không có mặt mũi nào gặp anh ta cả.
Chiếc xe lăn bánh, bỏ lại khách sạn và tiệm gỗ ở phía sau, cũng khuất khỏi tầm mắt cô.
Thanh Thu rất yên tĩnh, yên tĩnh như một con mèo co rúc vào một chỗ. Cô không hề nghĩ gì cả, bởi vì cô căn bản không thể tập trung tinh thần, chỉ lẳng lặng cuộn mình nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, nhưng thực ra trước mắt xuất hiện cái gì cô cũng không biết.
Màn đêm thật đẹp! Ở một nơi như thế này, người ta thích sự mát mẻ về đêm nhất.
Chiếc xe chạy thẳng về phía trước, thỉnh thoảng Lê Minh Tùng lại nhìn sang cô gái bên cạnh. Cô yên tĩnh như không tồn tại, anh hơi nhíu mày, rồi lại sợ nói ra gì đó thì sẽ phá vỡ sự yên tĩnh hiếm có này.
Cô đang tức giận sao?
Nhưng cô có nghĩ tới cảm nhận của anh hay không?
Tận mắt anh nhìn thấy cô ngồi bên cạnh Bùi Minh Vũ, giây phút ấy, anh tức giận tột cùng.
Nhưng bây giờ lại biến thành cô là người tức giận.
Bỗng nhiên trong lòng thật hoảng hốt, anh nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn cô: “Muốn ăn cái gì?” Anh hỏi rất nhẹ, như thể lo rằng mình nói lớn thì cô sẽ sợ.
Cô vẫn lặng lẽ nhìn về phía trước, ánh mắt không có tiêu cự, chỉ ngơ ngác nhìn như thế, dường như không nghe thấy lời anh nói.
“Muốn ăn cái gì?” Lê Minh Tùng lại hỏi, bất chợt, sự giận dữ lại dâng lên trong lòng. Cô ngủ với anh là vì Bùi Minh Vũ, vì Phong Thành, căn bản không phải là vì thích anh, yêu anh. Nghĩ tới đây, trái tim anh lại lạnh lẽo: “Ngay cả lũ trẻ cũng không cần nữa có phải không? Chỉ muốn đi theo anh ta thôi, có phải không?”
Thanh Thu vẫn thẫn thờ nhìn đằng trước, ánh mắt hơi nhòa đi, nhưng lại cắn chặt môi khiến bản thân không rơi lệ. Cô không thể để mặc anh ức hiếp như thế được, rất nhiều chuyện còn chờ cô đi làm.
Nếu trong ba năm này cô làm không tốt, Bùi Minh Vũ sẽ phải chết, kiểu gì cũng phải chết.
Buôn lậu thuốc phiện là tội chết, nhưng không buôn lậu thuốc phiện thì sẽ bị Ngư Lạc Tuấn hành hạ đến chết.
Vậy nên, trong ba năm này, cô không thể lơi lỏng được. Không, cô không thể bỏ rơi Bùi Minh Vũ nhanh như thế, cô vẫn phải gặp Bùi Minh Vũ, chỉ có giúp anh ta vượt qua ba năm này, bọn họ mới có thể sống cuộc sống của bản thân.
Cô không muốn anh ta chết! Bất kể thế nào, dù là yêu hay không yêu, cô đều không muốn Bùi Minh Vũ chết.
Lê Minh Tùng, anh biết không, thật ra thì Bùi Minh Vũ là vì anh đấy!
Cô rất muốn hét lên, nhưng lời ra đến bờ môi lại khựng lại, chỉ vì bờ môi trào phúng của anh.
Thôi, tất cả hãy để cô và Bùi Minh Vũ cùng nhau gánh chịu đi, ai bảo Bùi Minh Vũ là vì cô cơ chứ.
“Rốt cuộc ăn cái gì, nói đi!” Anh quát lên, giọng nói làm đau màng nhĩ cô. Cô nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Tùy ý.”
Cô không muốn ăn gì cả, nhưng lại biết không ăn là không được. Hiện tại cô cần bổ sung thể lực, nếu không ngay cả chuyện đi bộ cũng trở nên khó khăn với cô.
Cô vừa dứt lời, chiếc xe bỗng phanh lại: “Vậy cũng được, quán này đi, tôi lười tìm.” Cô đã nói là tùy ý rồi, vậy thì anh cũng dừng lại ngay khi thấy một quán ăn. Cần gì biết có ngon hay không, đã là tùy ý thì tùy ý một thể luôn đi.
Anh xuống xe, sau đó lôi cô xuống đứng bên cạnh anh, đi suốt dọc đường rồi mà cô còn chưa khôi phục sức lực: “Lớn thế này rồi còn cần người khác ôm.” Lê Minh Tùng vừa làu bàu vừa ôm lấy cô.
Cô bỗng nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn anh, nói thản nhiên: “Tôi có bảo anh ôm đâu.”
Anh muốn cắn môi cô một cái thật đấy, cắn tới mức cô chỉ có thể rơi nước mắt, cắn tới mức nụ cười đáng ghét trên mặt cô biến mất đi. Anh đúng là rẻ mạt, người ta không cần anh ôm, mà anh thì vẫn ôm lấy người ta.
Cô rất nhẹ, như không có chút trọng lượng nào. Rốt cuộc cô làm sao vậy, mới hơn một tháng không ôm cô mà cô đã gầy thế này rồi.
Lê Minh Tùng nghênh ngang ôm cô vào quán ăn, không ngờ một nơi tùy ý chọn lại toàn người là người, hẳn là quán này làm ăn rất tốt. Người ta vẫn nói ăn cơm thì phải chọn nơi có nhiều người, nhiều người đồng nghĩa với việc có nhiều khách quen, có khách quen thì có nghĩa là thức ăn ở đây ngon, còn những nơi ít khách thì đừng có tới, nhất định là đồ ăn ở đó không ngon. Vậy nên khi thấy đám đông trước mắt, Lê Minh Tùng có hơi đắc ý.
Anh ôm Thanh Thu, có người tiếp đón dẫn hai người vào một vị trí hai người. Nơi này có một điểm không tốt, đó là không có phòng đơn, dù có nhiều tiền đấy mấy thì cũng chỉ có thể ngồi chung với tất cả mọi người.
Cô đón khách đang dẫn đường cho anh rất đẹp, tà áo dài xẻ dọc để lộ ra đôi chân trắng nõn, cũng chính đôi chân này đã thu hút rất nhiều ánh mắt của đàn ông trong quán, mà cùng thu hút ánh mắt của những người đàn ông đó còn có cả người con gái trong lòng Lê Minh Tùng nữa.
Phụ nữ tới đây ăn cơm rất bình thường, nhưng lại rất ít khi thấy có người đàn ông nào ôm phụ nữ vào như thế, hơn nữa khuôn mặt đỏ bừng của cô gái đó khiến người ta không khỏi liên tưởng xem vừa rồi họ đã làm gì…
Thanh Thu vẫn luôn an tĩnh, từ khi bước vào tới giờ cô đều nép trong ngực Lê Minh Tùng không chút nhúc nhích. Khí lạnh trong đại sảnh khiến cô không thích ứng kịp, đột nhiên ho ra tiếng. Cổ họng cô đang khó chịu, bây giờ ho một cái là không thể ngừng lại nổi, ngay cả nước mắt đều chảy ra. Lê Minh Tùng bước nhanh hơn, thúc giục người đi đằng trước: “Tìm chỗ ngồi nhanh lên, lấy khăn ướt tới…”
Giọng nói vội vàng của anh khiến Thanh Thu nhíu màu, nước mắt làm nhòe đi mọi thứ trước mắt.
Bỗng nhiên, bàn tay của cô che lấy ngực, cô không nhìn lầm chứ?
Sao bóng lưng đối diện với cô lại giống Bùi Minh Vũ đến thế?
“Minh Vũ…” Cô nhìn chằm chằm người đó không chớp mắt, khẽ gọi ra tiếng.
Thân thể của Lê Minh Tùng hơi khựng lại, anh dừng lại trên lối đi đó: “Em gọi cái gì?”
“Hứ, không có gì.” Có lẽ cô hoa mắt rồi. Bùi Minh Vũ không thích uống rượu, trong kí ức của mình, cô chưa từng thấy anh ta uống rượu. Có lẽ đó không phải là anh ta, chỉ là ảo giác của cô thôi.
Lê Minh Tùng yên tâm hơn chút, cuối cùng cũng tới chỗ ngồi, thậm chí anh không đợi người phục vụ mang khăn ướt tới mà lấy tay áo của mình lau mắt rồi lau mũi cho cô. Động tác ấy khiến Thanh Thu ngẩn ra, anh là một người thích sạch sẽ, nhưng lúc này lại không sợ đụng vào nước mắt và nước mũi chảy xuống vì ho khan của cô, nhưng mà…
Anh lau xong rồi còn không quên càu nhàu: “Như một đứa trẻ con vậy, lớn thế rồi còn chảy nước mắt nước mũi tùm lum.”
Cô ngoan ngoãn để anh đặt cô ngồi bên cạnh anh, không nói gì mà ngẩn ngơ nhìn bóng lưng của người đàn ông kia.
Rốt cuộc, tầm mắt của cô cũng thu hút cái nhìn của Lê Minh Tùng.
Đến giờ anh mới hiểu vì sao lúc này Thanh Thu lại thì thầm, thì ra là Bùi Minh Vũ, người đó rất giống Bùi Minh Vũ, chỉ không thấy được mặt mà thôi.
Nhưng cô không đứng lên đi về phía Bùi Minh Vũ, mà ngồi nguyên bên cạnh anh.
Đáy lòng ấm áp, Lê Minh Tùng dịu dàng nói: “Ăn cháo có được không?”
“Ừm.”
“Cho thêm thịt nạc nữa?”
“Ừm.”
“Cho rau thơm?”
“Ừm.”
“Cho trứng muối?”
“Ừm.”
Anh không hỏi nữa, có hỏi cũng bằng thừa. Anh có nói gì cô cũng chỉ “ừm”, nhưng mà vẫn còn hơn là không thèm để ý tới anh, còn hơn là đáp lại anh một câu “tùy ý”.
Gọi cháo, gọi thêm chút thức ăn mà cô thích, anh vẫn còn nhớ trước kia ở trong biệt thự cô thích ăn gì.
Cháo và đồ ăn lần lượt được mang lên, Thanh Thu ăn chậm rãi, nhất định cô phải ăn, ít nhất cô phải đi được, rồi tự mình về tiệm gỗ Vũ Thu.
Cô ăn, còn Lê Minh Tùng thì không ngừng gắp thức ăn cho cô. Cô không từ chối, cũng không vui vẻ, chỉ thản nhiên ăn từng miếng một, không nói có thích hay không. Lê Minh Tùng cảm nhận được cô chỉ như đang hoàn thành nhiệm vụ, đối với cô, ăn cơm cũng là một nhiệm vụ.
Bỗng nhiên, điện thoại của Lê Minh Tùng đổ chuông. Mặc dù tiếng chuông chói tai đến mấy cũng trở nên bé nhỏ không đáng nhắc tới trong cái đại sảnh náo nhiệt này, nhưng vẫn làm cho Thanh Thu thấy nhẹ nhõm hơn, ít nhất anh sẽ không nhìn chằm chằm vào cô nữa.
Thế nhưng giọng nói ấy vẫn rất bá đạo, căn bản không cho phép cô từ chối. Cô cười nhạt một tiếng rồi gật đầu, bây giờ người trong khách sạn đều đã biết là chuyện gì xảy ra rồi, cô thấy cũng chẳng sao nữa, chỉ cần anh thả Phong Thành là được.
Thấy cô gật đầu, Lê Minh Tùng cúi người ôm lấy cô, sau đó sải bước ra khỏi phòng. Thanh Thu nhắm mắt lại, cô sợ, cô nhận ra mình sợ phải nhìn thấy bất cứ ai.
Nhưng thật kì lạ, ngoài hành lang rất an tĩnh, khiến cô phải lặng lẽ mở mắt ra. Đập vào mắt cô là hàng lang được trải thảm đỏ đến trước cửa thang máy, không còn gì khác nữa.
Không có bất cứ ai!
Rốt cuộc trái tim cô cũng không đập dồn dập như vậy nữa, cũng đỡ hoảng hốt hơn nhiều. Mặc kệ anh đi, đối với cô bây giờ, ngay cả đi bộ cũng là một vấn đề rồi mà.
Dọc đường đi, ngay cả đại sảnh cũng không có người, khiến cô nghi ngờ có phải hôm nay khách sạn này định dẹp tiệm không?
Nhưng khi Lê Minh Tùng ôm cô ra khỏi cửa lớn, ánh đèn neon lấp lóe nói cho cô biết, tất cả đều như thường, chỉ có mình cô là không bình thường!
Ánh đèn chói lóa khiến đôi mắt cô đau đớn, khiến cô phải híp mắt vào, trong tầm mắt chỉ còn lại khuôn mặt của người đàn ông đang ôm cô. Anh có vẻ rất vui, từ khi ra khỏi phòng tới giờ, môi anh vẫn luôn cong cong, thoạt nhìn rất đáng ăn đòn. Nhưng cô có đánh anh, cắn anh thì cũng vô dụng, không biết có phải anh đã luyện được Kim cương tráo thiết bố sam rồi không, lực lượng từ bên ngoài đều phải bó tay với anh.
Lê Minh Tùng mở cửa xe ra, anh đặt cô vào ghế phụ, rồi lại cẩn thận thắt dây an toàn cho cô. Từ vị trí này, cô có thể nhìn thấy được mấy chữ “Tiệm Gỗ Vũ Thu”, nhưng cô lại chẳng có sức lực nào mà xuống xe. Cô biết mình đang sợ phải trở lại thế giới có Bùi Minh Vũ, nhớ tới những gì mà Bùi Minh Vũ nghe thấy vừa rồi, thậm chí cô còn nghĩ, tốt nhất là cả đời này cô cũng đừng gặp anh ta nữa, thực sự cô không có mặt mũi nào gặp anh ta cả.
Chiếc xe lăn bánh, bỏ lại khách sạn và tiệm gỗ ở phía sau, cũng khuất khỏi tầm mắt cô.
Thanh Thu rất yên tĩnh, yên tĩnh như một con mèo co rúc vào một chỗ. Cô không hề nghĩ gì cả, bởi vì cô căn bản không thể tập trung tinh thần, chỉ lẳng lặng cuộn mình nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, nhưng thực ra trước mắt xuất hiện cái gì cô cũng không biết.
Màn đêm thật đẹp! Ở một nơi như thế này, người ta thích sự mát mẻ về đêm nhất.
Chiếc xe chạy thẳng về phía trước, thỉnh thoảng Lê Minh Tùng lại nhìn sang cô gái bên cạnh. Cô yên tĩnh như không tồn tại, anh hơi nhíu mày, rồi lại sợ nói ra gì đó thì sẽ phá vỡ sự yên tĩnh hiếm có này.
Cô đang tức giận sao?
Nhưng cô có nghĩ tới cảm nhận của anh hay không?
Tận mắt anh nhìn thấy cô ngồi bên cạnh Bùi Minh Vũ, giây phút ấy, anh tức giận tột cùng.
Nhưng bây giờ lại biến thành cô là người tức giận.
Bỗng nhiên trong lòng thật hoảng hốt, anh nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn cô: “Muốn ăn cái gì?” Anh hỏi rất nhẹ, như thể lo rằng mình nói lớn thì cô sẽ sợ.
Cô vẫn lặng lẽ nhìn về phía trước, ánh mắt không có tiêu cự, chỉ ngơ ngác nhìn như thế, dường như không nghe thấy lời anh nói.
“Muốn ăn cái gì?” Lê Minh Tùng lại hỏi, bất chợt, sự giận dữ lại dâng lên trong lòng. Cô ngủ với anh là vì Bùi Minh Vũ, vì Phong Thành, căn bản không phải là vì thích anh, yêu anh. Nghĩ tới đây, trái tim anh lại lạnh lẽo: “Ngay cả lũ trẻ cũng không cần nữa có phải không? Chỉ muốn đi theo anh ta thôi, có phải không?”
Thanh Thu vẫn thẫn thờ nhìn đằng trước, ánh mắt hơi nhòa đi, nhưng lại cắn chặt môi khiến bản thân không rơi lệ. Cô không thể để mặc anh ức hiếp như thế được, rất nhiều chuyện còn chờ cô đi làm.
Nếu trong ba năm này cô làm không tốt, Bùi Minh Vũ sẽ phải chết, kiểu gì cũng phải chết.
Buôn lậu thuốc phiện là tội chết, nhưng không buôn lậu thuốc phiện thì sẽ bị Ngư Lạc Tuấn hành hạ đến chết.
Vậy nên, trong ba năm này, cô không thể lơi lỏng được. Không, cô không thể bỏ rơi Bùi Minh Vũ nhanh như thế, cô vẫn phải gặp Bùi Minh Vũ, chỉ có giúp anh ta vượt qua ba năm này, bọn họ mới có thể sống cuộc sống của bản thân.
Cô không muốn anh ta chết! Bất kể thế nào, dù là yêu hay không yêu, cô đều không muốn Bùi Minh Vũ chết.
Lê Minh Tùng, anh biết không, thật ra thì Bùi Minh Vũ là vì anh đấy!
Cô rất muốn hét lên, nhưng lời ra đến bờ môi lại khựng lại, chỉ vì bờ môi trào phúng của anh.
Thôi, tất cả hãy để cô và Bùi Minh Vũ cùng nhau gánh chịu đi, ai bảo Bùi Minh Vũ là vì cô cơ chứ.
“Rốt cuộc ăn cái gì, nói đi!” Anh quát lên, giọng nói làm đau màng nhĩ cô. Cô nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Tùy ý.”
Cô không muốn ăn gì cả, nhưng lại biết không ăn là không được. Hiện tại cô cần bổ sung thể lực, nếu không ngay cả chuyện đi bộ cũng trở nên khó khăn với cô.
Cô vừa dứt lời, chiếc xe bỗng phanh lại: “Vậy cũng được, quán này đi, tôi lười tìm.” Cô đã nói là tùy ý rồi, vậy thì anh cũng dừng lại ngay khi thấy một quán ăn. Cần gì biết có ngon hay không, đã là tùy ý thì tùy ý một thể luôn đi.
Anh xuống xe, sau đó lôi cô xuống đứng bên cạnh anh, đi suốt dọc đường rồi mà cô còn chưa khôi phục sức lực: “Lớn thế này rồi còn cần người khác ôm.” Lê Minh Tùng vừa làu bàu vừa ôm lấy cô.
Cô bỗng nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn anh, nói thản nhiên: “Tôi có bảo anh ôm đâu.”
Anh muốn cắn môi cô một cái thật đấy, cắn tới mức cô chỉ có thể rơi nước mắt, cắn tới mức nụ cười đáng ghét trên mặt cô biến mất đi. Anh đúng là rẻ mạt, người ta không cần anh ôm, mà anh thì vẫn ôm lấy người ta.
Cô rất nhẹ, như không có chút trọng lượng nào. Rốt cuộc cô làm sao vậy, mới hơn một tháng không ôm cô mà cô đã gầy thế này rồi.
Lê Minh Tùng nghênh ngang ôm cô vào quán ăn, không ngờ một nơi tùy ý chọn lại toàn người là người, hẳn là quán này làm ăn rất tốt. Người ta vẫn nói ăn cơm thì phải chọn nơi có nhiều người, nhiều người đồng nghĩa với việc có nhiều khách quen, có khách quen thì có nghĩa là thức ăn ở đây ngon, còn những nơi ít khách thì đừng có tới, nhất định là đồ ăn ở đó không ngon. Vậy nên khi thấy đám đông trước mắt, Lê Minh Tùng có hơi đắc ý.
Anh ôm Thanh Thu, có người tiếp đón dẫn hai người vào một vị trí hai người. Nơi này có một điểm không tốt, đó là không có phòng đơn, dù có nhiều tiền đấy mấy thì cũng chỉ có thể ngồi chung với tất cả mọi người.
Cô đón khách đang dẫn đường cho anh rất đẹp, tà áo dài xẻ dọc để lộ ra đôi chân trắng nõn, cũng chính đôi chân này đã thu hút rất nhiều ánh mắt của đàn ông trong quán, mà cùng thu hút ánh mắt của những người đàn ông đó còn có cả người con gái trong lòng Lê Minh Tùng nữa.
Phụ nữ tới đây ăn cơm rất bình thường, nhưng lại rất ít khi thấy có người đàn ông nào ôm phụ nữ vào như thế, hơn nữa khuôn mặt đỏ bừng của cô gái đó khiến người ta không khỏi liên tưởng xem vừa rồi họ đã làm gì…
Thanh Thu vẫn luôn an tĩnh, từ khi bước vào tới giờ cô đều nép trong ngực Lê Minh Tùng không chút nhúc nhích. Khí lạnh trong đại sảnh khiến cô không thích ứng kịp, đột nhiên ho ra tiếng. Cổ họng cô đang khó chịu, bây giờ ho một cái là không thể ngừng lại nổi, ngay cả nước mắt đều chảy ra. Lê Minh Tùng bước nhanh hơn, thúc giục người đi đằng trước: “Tìm chỗ ngồi nhanh lên, lấy khăn ướt tới…”
Giọng nói vội vàng của anh khiến Thanh Thu nhíu màu, nước mắt làm nhòe đi mọi thứ trước mắt.
Bỗng nhiên, bàn tay của cô che lấy ngực, cô không nhìn lầm chứ?
Sao bóng lưng đối diện với cô lại giống Bùi Minh Vũ đến thế?
“Minh Vũ…” Cô nhìn chằm chằm người đó không chớp mắt, khẽ gọi ra tiếng.
Thân thể của Lê Minh Tùng hơi khựng lại, anh dừng lại trên lối đi đó: “Em gọi cái gì?”
“Hứ, không có gì.” Có lẽ cô hoa mắt rồi. Bùi Minh Vũ không thích uống rượu, trong kí ức của mình, cô chưa từng thấy anh ta uống rượu. Có lẽ đó không phải là anh ta, chỉ là ảo giác của cô thôi.
Lê Minh Tùng yên tâm hơn chút, cuối cùng cũng tới chỗ ngồi, thậm chí anh không đợi người phục vụ mang khăn ướt tới mà lấy tay áo của mình lau mắt rồi lau mũi cho cô. Động tác ấy khiến Thanh Thu ngẩn ra, anh là một người thích sạch sẽ, nhưng lúc này lại không sợ đụng vào nước mắt và nước mũi chảy xuống vì ho khan của cô, nhưng mà…
Anh lau xong rồi còn không quên càu nhàu: “Như một đứa trẻ con vậy, lớn thế rồi còn chảy nước mắt nước mũi tùm lum.”
Cô ngoan ngoãn để anh đặt cô ngồi bên cạnh anh, không nói gì mà ngẩn ngơ nhìn bóng lưng của người đàn ông kia.
Rốt cuộc, tầm mắt của cô cũng thu hút cái nhìn của Lê Minh Tùng.
Đến giờ anh mới hiểu vì sao lúc này Thanh Thu lại thì thầm, thì ra là Bùi Minh Vũ, người đó rất giống Bùi Minh Vũ, chỉ không thấy được mặt mà thôi.
Nhưng cô không đứng lên đi về phía Bùi Minh Vũ, mà ngồi nguyên bên cạnh anh.
Đáy lòng ấm áp, Lê Minh Tùng dịu dàng nói: “Ăn cháo có được không?”
“Ừm.”
“Cho thêm thịt nạc nữa?”
“Ừm.”
“Cho rau thơm?”
“Ừm.”
“Cho trứng muối?”
“Ừm.”
Anh không hỏi nữa, có hỏi cũng bằng thừa. Anh có nói gì cô cũng chỉ “ừm”, nhưng mà vẫn còn hơn là không thèm để ý tới anh, còn hơn là đáp lại anh một câu “tùy ý”.
Gọi cháo, gọi thêm chút thức ăn mà cô thích, anh vẫn còn nhớ trước kia ở trong biệt thự cô thích ăn gì.
Cháo và đồ ăn lần lượt được mang lên, Thanh Thu ăn chậm rãi, nhất định cô phải ăn, ít nhất cô phải đi được, rồi tự mình về tiệm gỗ Vũ Thu.
Cô ăn, còn Lê Minh Tùng thì không ngừng gắp thức ăn cho cô. Cô không từ chối, cũng không vui vẻ, chỉ thản nhiên ăn từng miếng một, không nói có thích hay không. Lê Minh Tùng cảm nhận được cô chỉ như đang hoàn thành nhiệm vụ, đối với cô, ăn cơm cũng là một nhiệm vụ.
Bỗng nhiên, điện thoại của Lê Minh Tùng đổ chuông. Mặc dù tiếng chuông chói tai đến mấy cũng trở nên bé nhỏ không đáng nhắc tới trong cái đại sảnh náo nhiệt này, nhưng vẫn làm cho Thanh Thu thấy nhẹ nhõm hơn, ít nhất anh sẽ không nhìn chằm chằm vào cô nữa.
Bình luận facebook