Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 256 CÒN HƠN CẢ LỢN
CHƯƠNG 256: CÒN HƠN CẢ LỢN
Anh không nhìn Thanh Thu nữa, nhưng ba từ ấy mang đầy sự tuyệt vọng.
Cô lẳng lặng nhìn anh một lúc lâu mới phát hiện ra rằng, thực ra anh đã ở trong sâu thẳm trái tim cô từ lâu rồi, dù thế nào đi nữa, anh cũng là bố đứa bé, cắn răng lại, Thanh Thu nói: “Trong lúc anh làm phẫu thuật Phương Thu có gọi điện tới, Minh Tùng, anh đã tỉnh rồi thì gọi lại cho cô ấy đi, còn nữa, cháo trong bếp có lẽ đang chín rồi, lát nữa anh ăn nhiều một chút, ăn từ từ thôi nhé, đừng vội, tôi đi đây.” Cô nói xong, cơ thể quay lại tránh ánh mắt của anh để rời đi, nếu như không đi, cô cảm thấy ánh mắt của anh anh có lẽ sẽ khiến bản thân mình không tự nhiên nổi.
“Ha ha, tôi không cử động được, cô hãy đưa điện thoai cho tôi, giúp tôi gọi xong thì đặt ở tai tôi đi.”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, tràn đấy sự mong chờ, anh muốn gọi cho Phương Thu, bước chân cô khẽ dừng lại, cuối cùng từ từ quay đầu lại, sau đó cầm điện thoại của anh lên, ấn số điện thoại của Phương Thu, nghe thấy điện thoại đã được kết nối thì đặt ở bên tai anh, sau đó cầm tay anh giữ vào điện thoại, tai của hai người cứ như vậy mà tự nhiên chạm vào nhau, khiến tâm hồn của cô khẽ rung động, vội vàng buông tay ra, sau đó giống như chạy trốn về phía cửa, sau lưng giọng nói của Phương Thu vang lên trong điện thoại, không ngờ anh lại ấn vào nút loa ngoài để nghe.
“Minh Tùng, anh…”
Thanh Thu không nghe thấy, cô đã ra khỏi phòng của anh, bên tai chỉ văng vẳng hai tiếng mà Phương Thu gọi: Minh Tùng.
Phương Thu đã trở về, như vậy thì trong lòng anh lại chỉ có Phương Thu mà thôi.
Bởi vì anh đã ra lệnh, nên dọc đường không ai ngăn cản cô rời đi, không biết tại sao khi ra tới sân thì trời đã tối, nóng nực ban ngày đã thay bằng sự mát mẻ của buổi tối, Thanh Thu đi thẳng tới cổng chính, bất chợt lại thấy một chiếc xe, Ngô từ từ mở cửa kính xe xuống: “Tôi đưa cô về!”
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía căn phòng của Lê Minh Tùng, từ từ hỏi: “Là anh ấy sao?”
“Không phải, ở đây toàn biệt thự, nên sẽ không thể bắt được xe, tôi đưa cô về.”
“Không được, anh phải quay về chăm sóc cho anh ấy, tôi không sao hết.” Cô rất khỏe mạnh, có thể tự bắt xe về.
Ngô mở cửa xe ra: “Lên xe đi, nếu không…”
Câu nói này cất lên Thanh Thu đã hiểu rõ, chắc chắn là anh: “Được rồi, tôi lên xe.” Tránh cho Ngô bị trách phạt, cũng tránh người trên lầu kia lại lo lắng.
Ha ha, Phương Thu đã quay lại, anh còn thời gian lo lắng cho cô sao? Đột nhiên cô cảm thấy tự mình đã suy nghĩ nhiều, bởi vì cô lẻ loi một mình thôi mà, nhưng bởi vì giờ đã tối rồi nên anh mới không yên tâm.
Trở về tiệm gỗ Vũ Thu, cửa lớn đang rộng mở, trong nhà đèn điện sáng trưng, Thanh Thu nhanh chóng chạy tới bậc thềm, sau lưng đột nhiên Ngô nói: “Đứa bé ấy, không thể giữ lại sao?”
Khẽ dừng lại, Thanh Thu lập tức cắn môi: “Không thể.”
“Chà.” Ngô thở dài, không nói gì nữa mà lái xe rời đi.
Thanh Thu nhẹ nhàng bước vào trong nhà, trên bàn ăn tạm thời ở phòng khách đang có hai người ngồi đó, Y Tuệ không có ở nhà, một người là Bùi Minh Vũ, một người là Bùi Linh Linh, tuy trên bàn bày rất nhiều món ăn, nhưng hai người đều không ai động đũa, ánh mắt Bùi Minh Vũ đang nhìn về phía ghế trống đối điện anh ta, còn Bùi Linh Linh thì đang mân mê cái thìa, khi cô bước vào, nghe thấy Bùi Linh Linh nói: “Này, anh định chờ chị ta tới lúc nào nữa? Đồ ăn đã nguội hết cả rồi, đây là những món ăn tôi đã vất vả lắm mới làm xong đấy.”
Hóa ra là món ăn do Bùi Linh Linh nấu.
“Này, nếu không, anh nói xem chị ta ở đau? Tôi đi tìm chị ta!” Bùi Linh Linh nhìn Bùi Minh Vũ đầy vẻ thăm dò, sau đó dùng tay bàn tay của mình khẽ khua khoắng trước mặt Bùi Minh Vũ: “Anh đừng có ngây ra như thế nữa, anh chớp mắt thôi cũng được.”
Bùi Minh Vũ cũng vẫn không hề nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm vào vị trí ngồi của Thanh Thu trước đây mà ngẩn người ra.
Có lẽ tối nay cô sẽ không quay về.
Cũng không phá bỏ đứa bé nữa.
Thế nhưng, đứa bé ấy sao có thể giữ lại được.
Không phải là Bùi Minh Vũ ác, mà cô đã hút “nụ cười thiên sứ”, cho nên đứa bé ấy không thể giữ lại được.
“Cộc.” Bùi Linh Linh đứng lên: “Bùi Minh Vũ, rốt cuộc anh muốn thế nào đây?” Cùng lắm là Trọng Thanh Thu từ bỏ không phá thai, nhưng, khi nghĩ vậy thì cô ta lập tức nghĩ tới ví tiền của mình, hiện tại cô ta không còn đồng nào dính túi cả.
“Minh Vũ, em đã về rồi.” Thanh Thu lặng lẽ bước tới bàn ăn, cũng không muốn Bùi Linh Linh nói tiếp, cô nhẹ nhàng nói.
Rõ ràng là giọng nói rất nhẹ nhàng, vậy là lại khiến Bùi Linh Linh sợ hãi nhảy dựng lên, cô ta xoa ngực nói: “Ôi, chị đến cũng không nói trước một tiếng, tới bàn ăn rồi lại đột nhiên lên tiếng, chị cố tình dọa người khác có phải không?”
Bùi Linh Linh nói nhiều như vậy Bùi Minh Vũ vẫn như một pho tượng không hề có phản ứng gì, nhưng Thanh Thu chỉ nói vài tiếng thì anh lại ngẩng đầu lên, gương mặt trắng nõn kia lập tức mỉm cười một cách dịu dàng sau đó đứng dậy chỉ vào ghế phía đối diện anh và nói: “Mau ngồi xuống đi, đồ ăn vừa xong, đang chờ em về ăn.”
Cái gì mà vừa mới xong, đã nấu xong lâu rồi, đã nguội ngắt rồi, Bùi Linh Linh bĩu môi, chưa thấy người đàn ông nào si tình như thế, nhưng trong lòng cô ta cũng cảm thấy hoang mang, dường như anh Minh Tùng và Bùi Minh Vũ đều thích người con gái này, vậy rốt cuộc người con gái này thích ai? Không phải là bắt cá hai tay chứ, như vậy thì chị ta quá là…
Thanh Thu nhẹ nhàng ngồi xuống, cô cầm đũa gắp thức ăn đưa lên miệng, không biết thức ăn có vị gì, trong đầu chỉ toàn là Lê Minh Tùng, anh đã ăn cơm chưa? Bây giờ anh có khỏe không? Vết thương của anh còn đau không?
“Thanh Thu, ăn đùi gà đi.” Bùi Minh Vũ không hề ăn mà lại gắp một miếng đùi gà để vào trong bát của Thanh Thu.
Bùi Minh Vũ đối xử với Thanh Thu rất tốt, nếu như mình có thể tìm được một người bạn trai tốt với mình như vậy thì tốt biết bao, Bùi Linh Linh len lén nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, ánh mắt nhìn về phía Thanh Thu, cô ta khẽ nói: “Thực ra giám đốc Bạch rất tốt với chị, nếu chị thích anh ấy, vậy thì đừng trêu đùa anh Minh Tùng của tôi.” Hai người đàn ông đều rất tốt, đột nhiên Bùi Linh Linh nghĩ ngợi, nếu không có được Bùi Minh Vũ vậy thì là anh Minh Tùng cũng được, như vậy mới có thể ăn nói với mẹ của cô ta, dù sao cô ta cũng phải lấy một người.
Lời nói của Bùi Linh Linh khiến Thanh Thu kinh ngạc, lúc này mới ngẩng dầu lên đối diện với ánh mắt đầy xét nét của Bùi Linh Linh: “Cô và Minh Tùng có quan hệ như thế nào?” Một câu “anh Minh Tùng” khiến cho cô có cảm giác họ thân thiết biết bao, chắc chắn không phải là quan hệ bình thường, nhưng trước đây trên bàn ăn Lê Minh Tùng chưa hề quan tâm tới Bùi Linh Linh mà đã trực tiếp ôm cô bỏ đi.
“Là được bố mẹ đính ước từ nhỏ, mẹ tôi nói đợi tôi lớn lên sẽ lấy anh ấy, bây giờ tôi đã lớn rồi.” Công việc cũng chưa có, bảo cô ta tự chăm sóc bản thân mình cũng khó, chẳng lẽ trong tương lai lại để cho đàn ông nuôi cô ta sao? Trong lòng Bùi Linh Linh vô cùng buồn chán.
Thì ra là vậy, gương mặt Thanh Thu vẫn mỉm cười, khẽ khuyên nhủ Bùi Linh Linh: “Cô không thích hợp với anh ta.” Phương Thu đã quay lại, làm sao Bùi Linh Linh có thể bước vào thế giới của Lê Minh Tùng đây? Việc đó thực sự rất khó, rất khó.
“Cái gì gọi là hợp? Cái gì gọi là không hợp? Chỉ cần yêu thương lẫn nhau là được, như vậy mới đúng.” Bùi Linh Linh bĩu môi, bực tức nhai miếng thịt trong miệng, thậm chí còn hơi nghiến răng nghiến lợi.
Cơ thể Thanh Thu khẽ kinh ngạc, nhìn Bùi Linh Linh nhỏ hơn cô, nhưng lại nói những điều rất hợp lý: “Ha ha, cô nói đúng.” Thế nhưng, trên đời này những người thực sự yêu thương nhau chắc chắn sẽ được sống chung sao? Ngẩng đầu lên nhìn Bùi Minh Vũ, anh ta đang cắm đầu ăn cơm, cuộc đối thoại của cô và Bùi Linh Linh gần như không nghe thấy gì cả, cô lại thấy trên người anh hằn lên sự đau thương vô hạn.
Anh ta không vui.
Cơm trong bát chỉ còn vài miếng là hết, nhưng lại không thể ăn nổi nữa, từ đầu tới cuối cô chỉ ăn miếng đùi gà Bùi Minh Vũ gặp cho cô, còn không ăn cái gì khác nữa: “Minh Vũ, em mệt rồi, em lên lầu nghỉ đây.”
Còn Bùi Linh Linh lại ăn không hề khách sáo, nhìn thấy Bùi Minh Vũ không phản ứng gì, cô ta khẽ nói: “Được, vậy tôi sẽ ngủ ở sofa.” Ai bảo cô ta chỉ là một nhân viên quèn chứ.
Thanh Thu đứng yên, quay đầu lại: “Ăn xong thì cô lên phòng ngủ cũng tôi cũng được.”
“Thật sao?” Ánh mắt Bùi Linh Linh sáng ngời, thực sự cô ta không muốn ngủ ở ghế sofa, ngủ như vậy rất khó chịu, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của giấc ngủ.
“Thật chứ.” Cô gái rất dịu dàng, đôi lông mày rất giống với cô ấy, khiến Trọng Thanh Thu không khỏi mở miệng ra hỏi: “Cô biết Phương Thu sao?”
“Biết chứ.” Bùi Linh Linh nói không chút nghĩ ngợi gì cả.
“Biết ư?”
“Đúng, Phương Thu là con gái của dì tôi, là em họ của chúng tôi.” Không đợi Thanh Thu hỏi, Bùi Linh Linh liền cười nói.
Thảo nào lại giống đến thế, hóa ra là như vậy. Nhưng cô lại cảm thấy hơi đáng tiếc cho Bùi Linh Linh trước mặt, một đôi mắt ngây thơ trong sáng như vậy, nếu cô ta biết được Lê Minh Tùng lại thích Phương Thu chắc chắn sẽ chịu sự tổn thương rất lớn: “Cô hãy tránh xa Minh Tùng.”
“Tôi biết rồi.” Bùi Linh Linh bĩu môi, cảm thấy không vui, Trọng Thanh Thu thật đúng là vừa để ý tới người đàn ông này nhưng lại vẫn quan tâm tới người đàn ông khác, loại phụ nữ này Bùi Linh Linh vô cùng coi thường.
Thanh Thu không nói gì nữa mà im lặng quay về phòng của mình, Bùi Minh Vũ vẫn đang ăn cơm, không hề để ý tới việc Thanh Thu đã đi chưa, anh ta ăn rất chậm, hình như không biết mình đang ăn cái gì thì phải, một bát cơm rồi lại một bát cơm nữa, anh ta ăn xong một bát, Bùi Linh Linh lại xới cho anh ta một bát nữa, anh ta nhìn thấy trong bát có cơm, anh lại bưng lên ăn, không hề nói câu gì, giống như một bức tượng gỗ vậy.
Bùi Linh Linh đã ăn no, cô ta ngồi trước bàn ăn nhìn Bùi Minh Vũ, cơm trong bát anh ta đã ăn hết, đặt bát xuống, co ta cũng không xới nữa, một lúc sau anh ta cầm bát cơm không đưa cho cô ta: “Xới cơm.”
“Này, tôi không phải nhân viên của anh, cũng không phải người hầu của anh, không xới.”
Dường như Bùi Minh Vũ nghe hiểu, lại dường như không hiểu, anh ta cầm bát đứng lên, tự xới cho mình thêm một bát cơm nữa. Cơm đều dính hết lên miệng bát, không hề tương xứng bới ngoại hình sạch sẽ của anh, trái tim anh hình như không còn ở đây nữa, nhìn thấy anh lại sắp ăn hết một bát cơm, cuối cùng Bùi Linh Linh không thể nhịn nổi nữa, giành lấy bát cơm trong tay anh: “Này, anh là người không phải là lợn, anh mà ăn nữa thì còn hơn là lợn.”
Anh không nhìn Thanh Thu nữa, nhưng ba từ ấy mang đầy sự tuyệt vọng.
Cô lẳng lặng nhìn anh một lúc lâu mới phát hiện ra rằng, thực ra anh đã ở trong sâu thẳm trái tim cô từ lâu rồi, dù thế nào đi nữa, anh cũng là bố đứa bé, cắn răng lại, Thanh Thu nói: “Trong lúc anh làm phẫu thuật Phương Thu có gọi điện tới, Minh Tùng, anh đã tỉnh rồi thì gọi lại cho cô ấy đi, còn nữa, cháo trong bếp có lẽ đang chín rồi, lát nữa anh ăn nhiều một chút, ăn từ từ thôi nhé, đừng vội, tôi đi đây.” Cô nói xong, cơ thể quay lại tránh ánh mắt của anh để rời đi, nếu như không đi, cô cảm thấy ánh mắt của anh anh có lẽ sẽ khiến bản thân mình không tự nhiên nổi.
“Ha ha, tôi không cử động được, cô hãy đưa điện thoai cho tôi, giúp tôi gọi xong thì đặt ở tai tôi đi.”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, tràn đấy sự mong chờ, anh muốn gọi cho Phương Thu, bước chân cô khẽ dừng lại, cuối cùng từ từ quay đầu lại, sau đó cầm điện thoại của anh lên, ấn số điện thoại của Phương Thu, nghe thấy điện thoại đã được kết nối thì đặt ở bên tai anh, sau đó cầm tay anh giữ vào điện thoại, tai của hai người cứ như vậy mà tự nhiên chạm vào nhau, khiến tâm hồn của cô khẽ rung động, vội vàng buông tay ra, sau đó giống như chạy trốn về phía cửa, sau lưng giọng nói của Phương Thu vang lên trong điện thoại, không ngờ anh lại ấn vào nút loa ngoài để nghe.
“Minh Tùng, anh…”
Thanh Thu không nghe thấy, cô đã ra khỏi phòng của anh, bên tai chỉ văng vẳng hai tiếng mà Phương Thu gọi: Minh Tùng.
Phương Thu đã trở về, như vậy thì trong lòng anh lại chỉ có Phương Thu mà thôi.
Bởi vì anh đã ra lệnh, nên dọc đường không ai ngăn cản cô rời đi, không biết tại sao khi ra tới sân thì trời đã tối, nóng nực ban ngày đã thay bằng sự mát mẻ của buổi tối, Thanh Thu đi thẳng tới cổng chính, bất chợt lại thấy một chiếc xe, Ngô từ từ mở cửa kính xe xuống: “Tôi đưa cô về!”
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía căn phòng của Lê Minh Tùng, từ từ hỏi: “Là anh ấy sao?”
“Không phải, ở đây toàn biệt thự, nên sẽ không thể bắt được xe, tôi đưa cô về.”
“Không được, anh phải quay về chăm sóc cho anh ấy, tôi không sao hết.” Cô rất khỏe mạnh, có thể tự bắt xe về.
Ngô mở cửa xe ra: “Lên xe đi, nếu không…”
Câu nói này cất lên Thanh Thu đã hiểu rõ, chắc chắn là anh: “Được rồi, tôi lên xe.” Tránh cho Ngô bị trách phạt, cũng tránh người trên lầu kia lại lo lắng.
Ha ha, Phương Thu đã quay lại, anh còn thời gian lo lắng cho cô sao? Đột nhiên cô cảm thấy tự mình đã suy nghĩ nhiều, bởi vì cô lẻ loi một mình thôi mà, nhưng bởi vì giờ đã tối rồi nên anh mới không yên tâm.
Trở về tiệm gỗ Vũ Thu, cửa lớn đang rộng mở, trong nhà đèn điện sáng trưng, Thanh Thu nhanh chóng chạy tới bậc thềm, sau lưng đột nhiên Ngô nói: “Đứa bé ấy, không thể giữ lại sao?”
Khẽ dừng lại, Thanh Thu lập tức cắn môi: “Không thể.”
“Chà.” Ngô thở dài, không nói gì nữa mà lái xe rời đi.
Thanh Thu nhẹ nhàng bước vào trong nhà, trên bàn ăn tạm thời ở phòng khách đang có hai người ngồi đó, Y Tuệ không có ở nhà, một người là Bùi Minh Vũ, một người là Bùi Linh Linh, tuy trên bàn bày rất nhiều món ăn, nhưng hai người đều không ai động đũa, ánh mắt Bùi Minh Vũ đang nhìn về phía ghế trống đối điện anh ta, còn Bùi Linh Linh thì đang mân mê cái thìa, khi cô bước vào, nghe thấy Bùi Linh Linh nói: “Này, anh định chờ chị ta tới lúc nào nữa? Đồ ăn đã nguội hết cả rồi, đây là những món ăn tôi đã vất vả lắm mới làm xong đấy.”
Hóa ra là món ăn do Bùi Linh Linh nấu.
“Này, nếu không, anh nói xem chị ta ở đau? Tôi đi tìm chị ta!” Bùi Linh Linh nhìn Bùi Minh Vũ đầy vẻ thăm dò, sau đó dùng tay bàn tay của mình khẽ khua khoắng trước mặt Bùi Minh Vũ: “Anh đừng có ngây ra như thế nữa, anh chớp mắt thôi cũng được.”
Bùi Minh Vũ cũng vẫn không hề nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm vào vị trí ngồi của Thanh Thu trước đây mà ngẩn người ra.
Có lẽ tối nay cô sẽ không quay về.
Cũng không phá bỏ đứa bé nữa.
Thế nhưng, đứa bé ấy sao có thể giữ lại được.
Không phải là Bùi Minh Vũ ác, mà cô đã hút “nụ cười thiên sứ”, cho nên đứa bé ấy không thể giữ lại được.
“Cộc.” Bùi Linh Linh đứng lên: “Bùi Minh Vũ, rốt cuộc anh muốn thế nào đây?” Cùng lắm là Trọng Thanh Thu từ bỏ không phá thai, nhưng, khi nghĩ vậy thì cô ta lập tức nghĩ tới ví tiền của mình, hiện tại cô ta không còn đồng nào dính túi cả.
“Minh Vũ, em đã về rồi.” Thanh Thu lặng lẽ bước tới bàn ăn, cũng không muốn Bùi Linh Linh nói tiếp, cô nhẹ nhàng nói.
Rõ ràng là giọng nói rất nhẹ nhàng, vậy là lại khiến Bùi Linh Linh sợ hãi nhảy dựng lên, cô ta xoa ngực nói: “Ôi, chị đến cũng không nói trước một tiếng, tới bàn ăn rồi lại đột nhiên lên tiếng, chị cố tình dọa người khác có phải không?”
Bùi Linh Linh nói nhiều như vậy Bùi Minh Vũ vẫn như một pho tượng không hề có phản ứng gì, nhưng Thanh Thu chỉ nói vài tiếng thì anh lại ngẩng đầu lên, gương mặt trắng nõn kia lập tức mỉm cười một cách dịu dàng sau đó đứng dậy chỉ vào ghế phía đối diện anh và nói: “Mau ngồi xuống đi, đồ ăn vừa xong, đang chờ em về ăn.”
Cái gì mà vừa mới xong, đã nấu xong lâu rồi, đã nguội ngắt rồi, Bùi Linh Linh bĩu môi, chưa thấy người đàn ông nào si tình như thế, nhưng trong lòng cô ta cũng cảm thấy hoang mang, dường như anh Minh Tùng và Bùi Minh Vũ đều thích người con gái này, vậy rốt cuộc người con gái này thích ai? Không phải là bắt cá hai tay chứ, như vậy thì chị ta quá là…
Thanh Thu nhẹ nhàng ngồi xuống, cô cầm đũa gắp thức ăn đưa lên miệng, không biết thức ăn có vị gì, trong đầu chỉ toàn là Lê Minh Tùng, anh đã ăn cơm chưa? Bây giờ anh có khỏe không? Vết thương của anh còn đau không?
“Thanh Thu, ăn đùi gà đi.” Bùi Minh Vũ không hề ăn mà lại gắp một miếng đùi gà để vào trong bát của Thanh Thu.
Bùi Minh Vũ đối xử với Thanh Thu rất tốt, nếu như mình có thể tìm được một người bạn trai tốt với mình như vậy thì tốt biết bao, Bùi Linh Linh len lén nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, ánh mắt nhìn về phía Thanh Thu, cô ta khẽ nói: “Thực ra giám đốc Bạch rất tốt với chị, nếu chị thích anh ấy, vậy thì đừng trêu đùa anh Minh Tùng của tôi.” Hai người đàn ông đều rất tốt, đột nhiên Bùi Linh Linh nghĩ ngợi, nếu không có được Bùi Minh Vũ vậy thì là anh Minh Tùng cũng được, như vậy mới có thể ăn nói với mẹ của cô ta, dù sao cô ta cũng phải lấy một người.
Lời nói của Bùi Linh Linh khiến Thanh Thu kinh ngạc, lúc này mới ngẩng dầu lên đối diện với ánh mắt đầy xét nét của Bùi Linh Linh: “Cô và Minh Tùng có quan hệ như thế nào?” Một câu “anh Minh Tùng” khiến cho cô có cảm giác họ thân thiết biết bao, chắc chắn không phải là quan hệ bình thường, nhưng trước đây trên bàn ăn Lê Minh Tùng chưa hề quan tâm tới Bùi Linh Linh mà đã trực tiếp ôm cô bỏ đi.
“Là được bố mẹ đính ước từ nhỏ, mẹ tôi nói đợi tôi lớn lên sẽ lấy anh ấy, bây giờ tôi đã lớn rồi.” Công việc cũng chưa có, bảo cô ta tự chăm sóc bản thân mình cũng khó, chẳng lẽ trong tương lai lại để cho đàn ông nuôi cô ta sao? Trong lòng Bùi Linh Linh vô cùng buồn chán.
Thì ra là vậy, gương mặt Thanh Thu vẫn mỉm cười, khẽ khuyên nhủ Bùi Linh Linh: “Cô không thích hợp với anh ta.” Phương Thu đã quay lại, làm sao Bùi Linh Linh có thể bước vào thế giới của Lê Minh Tùng đây? Việc đó thực sự rất khó, rất khó.
“Cái gì gọi là hợp? Cái gì gọi là không hợp? Chỉ cần yêu thương lẫn nhau là được, như vậy mới đúng.” Bùi Linh Linh bĩu môi, bực tức nhai miếng thịt trong miệng, thậm chí còn hơi nghiến răng nghiến lợi.
Cơ thể Thanh Thu khẽ kinh ngạc, nhìn Bùi Linh Linh nhỏ hơn cô, nhưng lại nói những điều rất hợp lý: “Ha ha, cô nói đúng.” Thế nhưng, trên đời này những người thực sự yêu thương nhau chắc chắn sẽ được sống chung sao? Ngẩng đầu lên nhìn Bùi Minh Vũ, anh ta đang cắm đầu ăn cơm, cuộc đối thoại của cô và Bùi Linh Linh gần như không nghe thấy gì cả, cô lại thấy trên người anh hằn lên sự đau thương vô hạn.
Anh ta không vui.
Cơm trong bát chỉ còn vài miếng là hết, nhưng lại không thể ăn nổi nữa, từ đầu tới cuối cô chỉ ăn miếng đùi gà Bùi Minh Vũ gặp cho cô, còn không ăn cái gì khác nữa: “Minh Vũ, em mệt rồi, em lên lầu nghỉ đây.”
Còn Bùi Linh Linh lại ăn không hề khách sáo, nhìn thấy Bùi Minh Vũ không phản ứng gì, cô ta khẽ nói: “Được, vậy tôi sẽ ngủ ở sofa.” Ai bảo cô ta chỉ là một nhân viên quèn chứ.
Thanh Thu đứng yên, quay đầu lại: “Ăn xong thì cô lên phòng ngủ cũng tôi cũng được.”
“Thật sao?” Ánh mắt Bùi Linh Linh sáng ngời, thực sự cô ta không muốn ngủ ở ghế sofa, ngủ như vậy rất khó chịu, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của giấc ngủ.
“Thật chứ.” Cô gái rất dịu dàng, đôi lông mày rất giống với cô ấy, khiến Trọng Thanh Thu không khỏi mở miệng ra hỏi: “Cô biết Phương Thu sao?”
“Biết chứ.” Bùi Linh Linh nói không chút nghĩ ngợi gì cả.
“Biết ư?”
“Đúng, Phương Thu là con gái của dì tôi, là em họ của chúng tôi.” Không đợi Thanh Thu hỏi, Bùi Linh Linh liền cười nói.
Thảo nào lại giống đến thế, hóa ra là như vậy. Nhưng cô lại cảm thấy hơi đáng tiếc cho Bùi Linh Linh trước mặt, một đôi mắt ngây thơ trong sáng như vậy, nếu cô ta biết được Lê Minh Tùng lại thích Phương Thu chắc chắn sẽ chịu sự tổn thương rất lớn: “Cô hãy tránh xa Minh Tùng.”
“Tôi biết rồi.” Bùi Linh Linh bĩu môi, cảm thấy không vui, Trọng Thanh Thu thật đúng là vừa để ý tới người đàn ông này nhưng lại vẫn quan tâm tới người đàn ông khác, loại phụ nữ này Bùi Linh Linh vô cùng coi thường.
Thanh Thu không nói gì nữa mà im lặng quay về phòng của mình, Bùi Minh Vũ vẫn đang ăn cơm, không hề để ý tới việc Thanh Thu đã đi chưa, anh ta ăn rất chậm, hình như không biết mình đang ăn cái gì thì phải, một bát cơm rồi lại một bát cơm nữa, anh ta ăn xong một bát, Bùi Linh Linh lại xới cho anh ta một bát nữa, anh ta nhìn thấy trong bát có cơm, anh lại bưng lên ăn, không hề nói câu gì, giống như một bức tượng gỗ vậy.
Bùi Linh Linh đã ăn no, cô ta ngồi trước bàn ăn nhìn Bùi Minh Vũ, cơm trong bát anh ta đã ăn hết, đặt bát xuống, co ta cũng không xới nữa, một lúc sau anh ta cầm bát cơm không đưa cho cô ta: “Xới cơm.”
“Này, tôi không phải nhân viên của anh, cũng không phải người hầu của anh, không xới.”
Dường như Bùi Minh Vũ nghe hiểu, lại dường như không hiểu, anh ta cầm bát đứng lên, tự xới cho mình thêm một bát cơm nữa. Cơm đều dính hết lên miệng bát, không hề tương xứng bới ngoại hình sạch sẽ của anh, trái tim anh hình như không còn ở đây nữa, nhìn thấy anh lại sắp ăn hết một bát cơm, cuối cùng Bùi Linh Linh không thể nhịn nổi nữa, giành lấy bát cơm trong tay anh: “Này, anh là người không phải là lợn, anh mà ăn nữa thì còn hơn là lợn.”
Bình luận facebook