Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 258 KHÔNG PHẢI LÀ CỐ Ý
CHƯƠNG 258: KHÔNG PHẢI LÀ CỐ Ý
“Tôi muốn mặc quần áo, anh cút đi, anh cút xuống dưới cho tôi.” Cô ta tức giận gào thét, dưới thân đau âm ỉ, lần đầu tiên của cô ta, rõ ràng đã tưởng tượng rất nhiều lần nhưng trong giây phút này, cô ta thậm chí còn không có một chút ký ức nào, rốt cuộc đêm qua sao lại bị Bùi Minh Vũ ăn sạch cô ta hoàn toàn không nhớ rõ.
Cuối cùng Bùi Minh Vũ cũng động đậy, thật ra, lúc bước xuống giường, mặt anh ta cũng đỏ lên, đây là lần đầu tiên anh ta chật vật như vậy trước mặt con gái.
Nhanh chóng nhặt quần áo đang tung tóe ở dưới đất mặc lên người, trời ạ, rốt cuộc là đêm qua anh ta đã đối xử với Bùi Linh Linh thế nào vậy, trong đầu hiện lên vết máu đỏ tươi trên chiếc giường đơn phía sau, lòng không khỏi áy náy, quay lưng về phía Bùi Linh Linh, anh ta thấp giọng nói: “Còn đau không?”
“Có thể không đau không, giám đốc Bạch, hiện giờ tôi toàn thân đều không thoải mái, nhưng những điều này không quan trọng, bây giờ anh có thể cầm quần áo qua đây cho tôi được không?” Bùi Linh Linh càng nói tiếng càng nhỏ lại, cô ta cần phải mặc quần áo nhưng trên giường ngay cả quần áo lót của cô ta cũng không có, tất cả đang nằm ngổn ngang ở dưới đất, những quần áo đó đã chứng minh đêm qua mọi việc trên giường diễn ra rất mãnh liệt.
Lúc này Bùi Minh Vũ mới phản ứng lại sau khi nhận ra vấn đề, vội vàng nhặt quần áo của Bùi Linh Linh lên, từng cái từng cái một, cũng không thể để rơi xuống, khi ngón tay của người đàn ông chạm vào đồ lót của người phụ nữ, mặt anh ta lại đỏ lên, từ trước đến giờ anh ta chưa từng chạm vào, những năm gần, chính là dưới giàn nho ngày đó tháng đó năm đó, sau khi Thanh Thu bước vào thế giới của anh ta, những cô gái trong mắt anh ta chỉ còn lại người con gái ấy, cho đến bây giờ cũng không hề thay đổi, không ngờ, người con gái thật sự bước vào cuộc đời của anh ta lại là Bùi Linh Linh đang trên giường ở phía sau lưng.
Nhặt quần áo của cô ta lên, ngay cả đầu anh ta cũng không dám ngoảnh lại, lui người về phía trước giường, xoay tay ném quần áo của cô ta lên giường, ngay cả lời xin lỗi cũng không có dũng khí nói, anh ta đã lấy đi lần đầu tiên của người ta.
Nhưng anh ta thật sự không cố ý.
Anh ta đã uống say.
Phía sau vang lên tiếng mặc quần áo xột xoạt của con gái, nổi bật với sự yên tĩnh trong căn phòng.
Thanh Thu vẫn ở bên ngoài, nhưng bây giờ anh ta không thể quan tâm được gì nữa, cô nhìn thì cũng đã nhìn thấy rồi, tất cả đều không thể cứu vãn.
Đây là mệnh sao?
Trong cuộc đời của anh ta cuối cùng sẽ không có sự tồn tại của Thanh Thu.
Đột ngột quá, hơi đau lòng, nhưng khi nghĩ như vậy, anh ta lại cảm thấy như được giải thoát.
Thanh Thu, người cô yêu vẫn là Lê Minh Tùng, kể từ giây phút cô bất chấp tất cả đưa Lê Minh Tùng trở về thì đáy lòng anh ta đã lo lắng không yên rồi.
Nhưng bây giờ anh ta thật sự phải chịu trách nhiệm với Bùi Linh Linh sao?
Anh ta thậm chí còn không hiểu gì về Bùi Linh Linh, đối với anh ta thì cô ta chỉ là một cô gái xa lạ, bọn họ mới quen nhau được hai ngày.
Hai ngày, thời gian quá ngắn ngủi, nhưng bọn họ đã ngủ cùng nhau.
Anh ta không để ý vì anh ta không phải cố ý.
Nhưng Bùi Linh Linh để ý, hãy nhìn xem, cho dù đang mặc quần áo thì tiếng khóc nức nở của cô ta vẫn vang lên không dứt.
Thanh Thu, cuối cùng anh ta cũng phải buông tay rồi.
Trước đây anh ta không có được trái tim cô, giờ đây vì cảnh tượng vừa rồi, anh ta càng không có được trái tim cô...
Bùi Linh Linh đỡ vào mép giường muốn xuống giường, cơ thể thật mềm, cố dùng sức cử động cơ thể, khi chân rơi xuống đất, thật sự rất đau, lau nước mắt ở khóe mắt: “Bùi Minh Vũ, tôi muốn tắm.” Vừa mặc quần áo xong cô ta liền hối hận, cô ta muốn cởi ra, cô ta muốn tắm.
“Được, tôi đi lấy cho cô bộ quần áo ngủ, quần áo ngủ đang trong phòng của Thanh Thu phải không?” Bùi Minh Vũ thấp giọng hỏi, từ đêm qua đến giờ, chưa lúc nào tỉnh táo như lúc này.
“Ừ.” Giọng nói con gái nhỏ bé yếu ớt, Bùi Linh Linh không muốn cử động, vừa cử động liền đau hết cả người, cơ thể dường như vẫn còn sót lại mùi hương trên người của Bùi Minh Vũ, rõ ràng như vậy, khiến cô ta bất giác hít một hơi: “Nhưng Thanh Thu đang ở ngoài, anh không sợ bị cô ấy hiểu lầm sao?”
“Ha ha, chuyện cũng đã xảy ra rồi.” Đây chính là mệnh của anh ta, trong mệnh đã định trước không thể nào có được Thanh Thu, hôm qua đáy lòng anh ta đã lờ mờ cảm nhận được.
“Nhưng không phải anh thích cô ấy sao? Hay là anh đừng đi nữa, để tôi tự đi, đợi khi tôi ra ngoài tôi sẽ giải thích với cô ấy, không phải là anh cố ý, cũng không phải là tôi cố ý, hu hu, từ giờ về sau tôi sẽ không uống rượu nữa...” Bùi Linh Linh lại khóc rồi, trước mắt mọi việc xảy ra loạn như vậy khiến cô ta nhất thời không thể tiếp nhận.
Bùi Minh Vũ đứng im lặng một hồi lâu, quay người, anh ta lặng lẽ nhìn người con gái dưới ánh nắng buổi sáng sớm, khuôn mặt xinh đẹp khóc lóc kia đáng yêu như vậy.
Những lời cô ta vừa nói thật sự khiến anh ta xúc động, đến lúc này, cô ta vẫn suy nghĩ cho anh ta, thậm chí cô ta biết anh ta thích Thanh Thu, thậm chí còn nói sẽ đi giải thích hộ anh ta tất cả.
Nhưng thật sự không cần nữa.
Cho dù anh ta cố gắng bao nhiêu đi nữa, trái tim của Thanh Thu cũng không thuộc về anh ta.
Tình yêu là gì?
Tình yêu không thể miễn cưỡng, thôi bỏ đi, anh ta thật sự đã quyết định buông tay.
Bùi Minh Vũ từng bước đi đến trước mặt Bùi Linh Linh, dịu dàng đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt cô ta: “Đừng khóc nữa, không liên quan đến việc của cô, tất cả đều không cần cô phải bận tâm, tôi sẽ xử lý.” Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy Bùi Linh Linh giống như một món quà mà ông trời ban tặng cho anh ta, cô ta giống như hóa thân của Thanh Thu, khiến anh ta nhìn mà thấy đau lòng, đáy lòng trỗi dậy niềm thương tiếc.
“Nhưng, nhưng người anh thích là Thanh Thu mà, anh mau đi tìm cô ấy, nói cho cô ấy...”
“Ha ha, không cần đâu.” Có lúc, sự việc càng nói lại càng không tốt, anh ta không cần, nhìn đôi mắt của Bùi Linh Linh, anh ta dịu dàng nói: “Còn đau, có đúng không?”
Cô ta khóc thút thít, nói ra có hơi xấu hổ.
“Có thì gật đầu, không thì lắc đầu.” Nhíu mày, con gái không phải đều như vậy sao? Bùi Minh Vũ phát hiện ra mình không hề hiểu gì về phụ nữ.
Bùi Linh Linh đành phải gật gật đầu, cô ta của thấy chân mềm nhũn giống như không phải là chân của cô ta nữa.
Nghiêng người, Bùi Minh Vũ mạnh mẽ ôm lấy Bùi Linh Linh sải bước đi vào phòng tắm, một chân đá cửa mở ra, sau đó nhẹ nhàng đặt cô ta xuống sàn nhà, thậm chí không đợi cô ta nói, liền bảo: “Cô tắm trước đi, một lát nữa tôi đem quần áo ngủ cho cô.”
Cửa liền đóng lại ngay trước mắt Bùi Linh Linh, bên tai láng máng nghe thấy bước chân của anh ta nhanh chóng sải bước đi về phía phòng của anh ta.
Bùi Linh Linh nhìn mình ở trong gương, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng, đỏ như một quả táo, trời ạ, cô ta thật sự xấu hổ chết đi được.
Vừa rồi anh ta đã bế cô ta.
Cánh tay của anh ta thật có lực, thân hình cao lớn của anh ta bao trùm lên cô ta khiến cô ta hơi khó thở, khi anh ta bế cô ta đi vào phòng tắm, nằm trong khuỷu tay anh ta cô ta hơi ngửa đầu, trong lúc đó đột nhiên phát hiện anh ta rất đàn ông.
Thật sự rất đàn ông.
Cũng trong giây phút này, cô cảm thấy anh ta còn đẹp trai hơn cả anh Minh Tùng của cô ta, cặp kính trên sống mũi làm cho anh ta từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ nho nhã lịch sự, nhưng anh ta không nhã nhặn một chút nào, lúc bế cô ta như là một con báo hoang dã.
Vừa mới mặc quần áo, bây giờ lại phải cố hết sức cởi ra, toàn thân cô ta từ trên xuống dưới đều là dấu hôn đỏ chót, đó đều là dấu vết Bùi Minh Vũ để lại trên người cô ta.
Đêm qua chắc chắn rất mãnh liệt.
Mở nước vòi hoa sen, dòng nước ấm nhẹ nhàng dội vào người khiến cô ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Từng chút từng chút một tẩy rửa cơ thể, đột nhiên lúc này cô ta lại bắt đầu luyến tiếc mùi hương của Bùi Minh Vũ trên cơ thể mình.
Thật ra từ nhỏ đến lớn không phải không có ai theo đuổi cô ta, người theo đuổi cô ta rất nhiều, cô ta xinh đẹp, nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa có ai có thể lọt vào mắt của cô ta, cho nên cô ta đều từ chối.
Giữa hai chân có điểm màu đỏ, đêm qua, cô dường như thật sự đau đón, nhưng sau sự đau đớn lại là sự vui sướng đê mê, cuối cùng cũng nhớ ra một chút, mặt của Bùi Linh Linh đỏ lên, kinh ngạc nhìn vào cơ thể mình dưới vòi hoa sen, không chỉ mặt mà toàn thân từ trên xuống dưới đều đỏ, cũng trong lúc này, từ trong gương cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu ở sau lưng.
Người đàn ông đang đứng ở ngoài, bóng dáng kia chính là Bùi Minh Vũ, không biết anh ta đã đứng đó bao lâu, mặc dù hai người không ai nhìn rõ cơ thể của đối phương, nhưng cô ta vẫn có cảm giác đã bị anh ta nhìn thấy hết tất cả.
Vội vàng tắm rửa một chút sau đó lấy sữa tắm xoa lên người, sau khi tắm sạch sẽ, tay cô ta nhanh chóng khóa nước vòi hoa sen lại, tiếng nước tí tách dừng lại, ở ngoài cửa, người đàn ông vẫn lẳng lặng đứng trước cửa kính gạch men không hề nhúc nhích.
Trong nháy mắt, ngay cả đầu ngón chân của Bùi Linh Linh cũng đỏ lên, cô ta không biết mình phải làm thế nào?
Nhưng nếu anh ta không đưa quần áo ngủ cho cô ta, cô ta chỉ có thể quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Không được, cô ta vẫn chưa hiểu gì về anh ta, thậm chí bây giờ cũng không biết sau này sẽ đối mặt với anh ta thế nào, vừa nghĩ đến việc mình có thể phải thôi việc.
Lúc này cửa bị đẩy ra một khoảng trống hẹp, tay của người đàn ông và cả quần áo ngủ của cô được đưa vào: “Của cô này.” Giọng người đàn ông trầm ấm, trước đó, cô ta cho rằng anh ta chỉ như vậy với Thanh Thu, nhưng lúc này, giọng nói trầm ấm của anh ta lại thật sự dành cho cô.
“Cảm ơn.” Cô ta đưa tay ra nhận lấy, khách sáo nói lời cảm ơn, giữa bọn họ phải là sự xa lạ mới đúng, nhưng anh ta lại nhìn thấy hết cơ thể của cô ta.
Xấu hổ một lúc lâu mới mặc quần áo ngủ xong, khi ngẩng đầu lên, bóng dáng của người đàn ông đứng ngoài cửa kính đã không thấy nữa, như thế này khiến cô ta có cảm giác mất mát trong chốc lát, anh ta chỉ là đến đưa quần áo ngủ cho cô ta, ngoài ra, chẳng có gì cả.
Đẩy cửa ra, anh ta đang sửa sang lại giường chiếu ở trong phòng, mà trong lòng anh ta đang ôm cái ga trải giường có vết máu của cô ta, kéo một lúc mới trải xong một góc ga trải giường, giường lập tức sáng sủa hẳn lên, dường như cảm nhận được hơi thở của cô ta, Bùi Minh Vũ ôm ga trải giường chuyển qua người: “Nếu vẫn còn đau thì hãy nằm một lát đi, cô cứ nghỉ ngơi ở chỗ của tôi trước, một lát nữa tôi sẽ mang đồ ăn sáng đến.” Dường như anh ta biết bây giờ cô ngại gặp người khác, rõ ràng việc gì cũng sắp xếp ổn thỏa cho cô ta.
Bùi Linh Linh không lên tiếng, xắn tay áo đứng tại chỗ, lúc này cô ta thật sự ngại ngùng: “Bùi Minh Vũ, để ga trải giường xuống, không cần anh giặt đâu.” Làm gì có người đàn ông nào cầm ga trải giường đi khắp nơi, cô nhìn thấy là lạ, đó là việc con gái nên làm.
“Tôi muốn mặc quần áo, anh cút đi, anh cút xuống dưới cho tôi.” Cô ta tức giận gào thét, dưới thân đau âm ỉ, lần đầu tiên của cô ta, rõ ràng đã tưởng tượng rất nhiều lần nhưng trong giây phút này, cô ta thậm chí còn không có một chút ký ức nào, rốt cuộc đêm qua sao lại bị Bùi Minh Vũ ăn sạch cô ta hoàn toàn không nhớ rõ.
Cuối cùng Bùi Minh Vũ cũng động đậy, thật ra, lúc bước xuống giường, mặt anh ta cũng đỏ lên, đây là lần đầu tiên anh ta chật vật như vậy trước mặt con gái.
Nhanh chóng nhặt quần áo đang tung tóe ở dưới đất mặc lên người, trời ạ, rốt cuộc là đêm qua anh ta đã đối xử với Bùi Linh Linh thế nào vậy, trong đầu hiện lên vết máu đỏ tươi trên chiếc giường đơn phía sau, lòng không khỏi áy náy, quay lưng về phía Bùi Linh Linh, anh ta thấp giọng nói: “Còn đau không?”
“Có thể không đau không, giám đốc Bạch, hiện giờ tôi toàn thân đều không thoải mái, nhưng những điều này không quan trọng, bây giờ anh có thể cầm quần áo qua đây cho tôi được không?” Bùi Linh Linh càng nói tiếng càng nhỏ lại, cô ta cần phải mặc quần áo nhưng trên giường ngay cả quần áo lót của cô ta cũng không có, tất cả đang nằm ngổn ngang ở dưới đất, những quần áo đó đã chứng minh đêm qua mọi việc trên giường diễn ra rất mãnh liệt.
Lúc này Bùi Minh Vũ mới phản ứng lại sau khi nhận ra vấn đề, vội vàng nhặt quần áo của Bùi Linh Linh lên, từng cái từng cái một, cũng không thể để rơi xuống, khi ngón tay của người đàn ông chạm vào đồ lót của người phụ nữ, mặt anh ta lại đỏ lên, từ trước đến giờ anh ta chưa từng chạm vào, những năm gần, chính là dưới giàn nho ngày đó tháng đó năm đó, sau khi Thanh Thu bước vào thế giới của anh ta, những cô gái trong mắt anh ta chỉ còn lại người con gái ấy, cho đến bây giờ cũng không hề thay đổi, không ngờ, người con gái thật sự bước vào cuộc đời của anh ta lại là Bùi Linh Linh đang trên giường ở phía sau lưng.
Nhặt quần áo của cô ta lên, ngay cả đầu anh ta cũng không dám ngoảnh lại, lui người về phía trước giường, xoay tay ném quần áo của cô ta lên giường, ngay cả lời xin lỗi cũng không có dũng khí nói, anh ta đã lấy đi lần đầu tiên của người ta.
Nhưng anh ta thật sự không cố ý.
Anh ta đã uống say.
Phía sau vang lên tiếng mặc quần áo xột xoạt của con gái, nổi bật với sự yên tĩnh trong căn phòng.
Thanh Thu vẫn ở bên ngoài, nhưng bây giờ anh ta không thể quan tâm được gì nữa, cô nhìn thì cũng đã nhìn thấy rồi, tất cả đều không thể cứu vãn.
Đây là mệnh sao?
Trong cuộc đời của anh ta cuối cùng sẽ không có sự tồn tại của Thanh Thu.
Đột ngột quá, hơi đau lòng, nhưng khi nghĩ như vậy, anh ta lại cảm thấy như được giải thoát.
Thanh Thu, người cô yêu vẫn là Lê Minh Tùng, kể từ giây phút cô bất chấp tất cả đưa Lê Minh Tùng trở về thì đáy lòng anh ta đã lo lắng không yên rồi.
Nhưng bây giờ anh ta thật sự phải chịu trách nhiệm với Bùi Linh Linh sao?
Anh ta thậm chí còn không hiểu gì về Bùi Linh Linh, đối với anh ta thì cô ta chỉ là một cô gái xa lạ, bọn họ mới quen nhau được hai ngày.
Hai ngày, thời gian quá ngắn ngủi, nhưng bọn họ đã ngủ cùng nhau.
Anh ta không để ý vì anh ta không phải cố ý.
Nhưng Bùi Linh Linh để ý, hãy nhìn xem, cho dù đang mặc quần áo thì tiếng khóc nức nở của cô ta vẫn vang lên không dứt.
Thanh Thu, cuối cùng anh ta cũng phải buông tay rồi.
Trước đây anh ta không có được trái tim cô, giờ đây vì cảnh tượng vừa rồi, anh ta càng không có được trái tim cô...
Bùi Linh Linh đỡ vào mép giường muốn xuống giường, cơ thể thật mềm, cố dùng sức cử động cơ thể, khi chân rơi xuống đất, thật sự rất đau, lau nước mắt ở khóe mắt: “Bùi Minh Vũ, tôi muốn tắm.” Vừa mặc quần áo xong cô ta liền hối hận, cô ta muốn cởi ra, cô ta muốn tắm.
“Được, tôi đi lấy cho cô bộ quần áo ngủ, quần áo ngủ đang trong phòng của Thanh Thu phải không?” Bùi Minh Vũ thấp giọng hỏi, từ đêm qua đến giờ, chưa lúc nào tỉnh táo như lúc này.
“Ừ.” Giọng nói con gái nhỏ bé yếu ớt, Bùi Linh Linh không muốn cử động, vừa cử động liền đau hết cả người, cơ thể dường như vẫn còn sót lại mùi hương trên người của Bùi Minh Vũ, rõ ràng như vậy, khiến cô ta bất giác hít một hơi: “Nhưng Thanh Thu đang ở ngoài, anh không sợ bị cô ấy hiểu lầm sao?”
“Ha ha, chuyện cũng đã xảy ra rồi.” Đây chính là mệnh của anh ta, trong mệnh đã định trước không thể nào có được Thanh Thu, hôm qua đáy lòng anh ta đã lờ mờ cảm nhận được.
“Nhưng không phải anh thích cô ấy sao? Hay là anh đừng đi nữa, để tôi tự đi, đợi khi tôi ra ngoài tôi sẽ giải thích với cô ấy, không phải là anh cố ý, cũng không phải là tôi cố ý, hu hu, từ giờ về sau tôi sẽ không uống rượu nữa...” Bùi Linh Linh lại khóc rồi, trước mắt mọi việc xảy ra loạn như vậy khiến cô ta nhất thời không thể tiếp nhận.
Bùi Minh Vũ đứng im lặng một hồi lâu, quay người, anh ta lặng lẽ nhìn người con gái dưới ánh nắng buổi sáng sớm, khuôn mặt xinh đẹp khóc lóc kia đáng yêu như vậy.
Những lời cô ta vừa nói thật sự khiến anh ta xúc động, đến lúc này, cô ta vẫn suy nghĩ cho anh ta, thậm chí cô ta biết anh ta thích Thanh Thu, thậm chí còn nói sẽ đi giải thích hộ anh ta tất cả.
Nhưng thật sự không cần nữa.
Cho dù anh ta cố gắng bao nhiêu đi nữa, trái tim của Thanh Thu cũng không thuộc về anh ta.
Tình yêu là gì?
Tình yêu không thể miễn cưỡng, thôi bỏ đi, anh ta thật sự đã quyết định buông tay.
Bùi Minh Vũ từng bước đi đến trước mặt Bùi Linh Linh, dịu dàng đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt cô ta: “Đừng khóc nữa, không liên quan đến việc của cô, tất cả đều không cần cô phải bận tâm, tôi sẽ xử lý.” Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy Bùi Linh Linh giống như một món quà mà ông trời ban tặng cho anh ta, cô ta giống như hóa thân của Thanh Thu, khiến anh ta nhìn mà thấy đau lòng, đáy lòng trỗi dậy niềm thương tiếc.
“Nhưng, nhưng người anh thích là Thanh Thu mà, anh mau đi tìm cô ấy, nói cho cô ấy...”
“Ha ha, không cần đâu.” Có lúc, sự việc càng nói lại càng không tốt, anh ta không cần, nhìn đôi mắt của Bùi Linh Linh, anh ta dịu dàng nói: “Còn đau, có đúng không?”
Cô ta khóc thút thít, nói ra có hơi xấu hổ.
“Có thì gật đầu, không thì lắc đầu.” Nhíu mày, con gái không phải đều như vậy sao? Bùi Minh Vũ phát hiện ra mình không hề hiểu gì về phụ nữ.
Bùi Linh Linh đành phải gật gật đầu, cô ta của thấy chân mềm nhũn giống như không phải là chân của cô ta nữa.
Nghiêng người, Bùi Minh Vũ mạnh mẽ ôm lấy Bùi Linh Linh sải bước đi vào phòng tắm, một chân đá cửa mở ra, sau đó nhẹ nhàng đặt cô ta xuống sàn nhà, thậm chí không đợi cô ta nói, liền bảo: “Cô tắm trước đi, một lát nữa tôi đem quần áo ngủ cho cô.”
Cửa liền đóng lại ngay trước mắt Bùi Linh Linh, bên tai láng máng nghe thấy bước chân của anh ta nhanh chóng sải bước đi về phía phòng của anh ta.
Bùi Linh Linh nhìn mình ở trong gương, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng, đỏ như một quả táo, trời ạ, cô ta thật sự xấu hổ chết đi được.
Vừa rồi anh ta đã bế cô ta.
Cánh tay của anh ta thật có lực, thân hình cao lớn của anh ta bao trùm lên cô ta khiến cô ta hơi khó thở, khi anh ta bế cô ta đi vào phòng tắm, nằm trong khuỷu tay anh ta cô ta hơi ngửa đầu, trong lúc đó đột nhiên phát hiện anh ta rất đàn ông.
Thật sự rất đàn ông.
Cũng trong giây phút này, cô cảm thấy anh ta còn đẹp trai hơn cả anh Minh Tùng của cô ta, cặp kính trên sống mũi làm cho anh ta từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ nho nhã lịch sự, nhưng anh ta không nhã nhặn một chút nào, lúc bế cô ta như là một con báo hoang dã.
Vừa mới mặc quần áo, bây giờ lại phải cố hết sức cởi ra, toàn thân cô ta từ trên xuống dưới đều là dấu hôn đỏ chót, đó đều là dấu vết Bùi Minh Vũ để lại trên người cô ta.
Đêm qua chắc chắn rất mãnh liệt.
Mở nước vòi hoa sen, dòng nước ấm nhẹ nhàng dội vào người khiến cô ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Từng chút từng chút một tẩy rửa cơ thể, đột nhiên lúc này cô ta lại bắt đầu luyến tiếc mùi hương của Bùi Minh Vũ trên cơ thể mình.
Thật ra từ nhỏ đến lớn không phải không có ai theo đuổi cô ta, người theo đuổi cô ta rất nhiều, cô ta xinh đẹp, nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa có ai có thể lọt vào mắt của cô ta, cho nên cô ta đều từ chối.
Giữa hai chân có điểm màu đỏ, đêm qua, cô dường như thật sự đau đón, nhưng sau sự đau đớn lại là sự vui sướng đê mê, cuối cùng cũng nhớ ra một chút, mặt của Bùi Linh Linh đỏ lên, kinh ngạc nhìn vào cơ thể mình dưới vòi hoa sen, không chỉ mặt mà toàn thân từ trên xuống dưới đều đỏ, cũng trong lúc này, từ trong gương cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu ở sau lưng.
Người đàn ông đang đứng ở ngoài, bóng dáng kia chính là Bùi Minh Vũ, không biết anh ta đã đứng đó bao lâu, mặc dù hai người không ai nhìn rõ cơ thể của đối phương, nhưng cô ta vẫn có cảm giác đã bị anh ta nhìn thấy hết tất cả.
Vội vàng tắm rửa một chút sau đó lấy sữa tắm xoa lên người, sau khi tắm sạch sẽ, tay cô ta nhanh chóng khóa nước vòi hoa sen lại, tiếng nước tí tách dừng lại, ở ngoài cửa, người đàn ông vẫn lẳng lặng đứng trước cửa kính gạch men không hề nhúc nhích.
Trong nháy mắt, ngay cả đầu ngón chân của Bùi Linh Linh cũng đỏ lên, cô ta không biết mình phải làm thế nào?
Nhưng nếu anh ta không đưa quần áo ngủ cho cô ta, cô ta chỉ có thể quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Không được, cô ta vẫn chưa hiểu gì về anh ta, thậm chí bây giờ cũng không biết sau này sẽ đối mặt với anh ta thế nào, vừa nghĩ đến việc mình có thể phải thôi việc.
Lúc này cửa bị đẩy ra một khoảng trống hẹp, tay của người đàn ông và cả quần áo ngủ của cô được đưa vào: “Của cô này.” Giọng người đàn ông trầm ấm, trước đó, cô ta cho rằng anh ta chỉ như vậy với Thanh Thu, nhưng lúc này, giọng nói trầm ấm của anh ta lại thật sự dành cho cô.
“Cảm ơn.” Cô ta đưa tay ra nhận lấy, khách sáo nói lời cảm ơn, giữa bọn họ phải là sự xa lạ mới đúng, nhưng anh ta lại nhìn thấy hết cơ thể của cô ta.
Xấu hổ một lúc lâu mới mặc quần áo ngủ xong, khi ngẩng đầu lên, bóng dáng của người đàn ông đứng ngoài cửa kính đã không thấy nữa, như thế này khiến cô ta có cảm giác mất mát trong chốc lát, anh ta chỉ là đến đưa quần áo ngủ cho cô ta, ngoài ra, chẳng có gì cả.
Đẩy cửa ra, anh ta đang sửa sang lại giường chiếu ở trong phòng, mà trong lòng anh ta đang ôm cái ga trải giường có vết máu của cô ta, kéo một lúc mới trải xong một góc ga trải giường, giường lập tức sáng sủa hẳn lên, dường như cảm nhận được hơi thở của cô ta, Bùi Minh Vũ ôm ga trải giường chuyển qua người: “Nếu vẫn còn đau thì hãy nằm một lát đi, cô cứ nghỉ ngơi ở chỗ của tôi trước, một lát nữa tôi sẽ mang đồ ăn sáng đến.” Dường như anh ta biết bây giờ cô ngại gặp người khác, rõ ràng việc gì cũng sắp xếp ổn thỏa cho cô ta.
Bùi Linh Linh không lên tiếng, xắn tay áo đứng tại chỗ, lúc này cô ta thật sự ngại ngùng: “Bùi Minh Vũ, để ga trải giường xuống, không cần anh giặt đâu.” Làm gì có người đàn ông nào cầm ga trải giường đi khắp nơi, cô nhìn thấy là lạ, đó là việc con gái nên làm.