Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 83 KHÔNG CÓ KẾT QUẢ
CHƯƠNG 83: KHÔNG CÓ KẾT QUẢ
Lê Minh Tùng quay đầu nhìn Trọng Thanh Thu đang chậm bước, lòng đầy mâu thuẫn.
Trước giờ, anh luôn thích dáng vẻ im lặng ít nói của cô, nhưng giờ đây, thấy cô không nói không rằng như vậy, anh lại cảm thấy áy náy.
Cô đã phải chịu biết bao cay đắng, những thứ ấy người đàn ông như anh làm sao cảm nhận được.
Đi từ bãi biển về khách sạn, mấy đứa trẻ đi tắm rửa, Thanh Thu ngồi trên ghế sofa của khách sạn ấn nút bật TV lên, cô không biết phải đối diện với Lê Minh Tùng như thế nào đây.
Anh ngồi bên cạnh cô, thân thể anh đè lên ghế sofa khiến nó lõm xuống một mảng lớn: "Thanh Thu, dời đến nhà họ Lê ở nhé, ông nội biết cô trở về, nhất định sẽ rất vui."
Nói đến ông nội, cô mới nhớ lúc trước mình từng nói, cô sẽ đưa bọn trẻ đi thăm ông nội, năm nào cũng ghé thăm, nhưng lại không phải vào ngày giỗ của ông, bởi vì, cô không muốn gặp Lê Minh Tùng, "Anh Tùng, trở về chúng ta cùng đi thăm ông nhé."
"Được."
"Bôi thuốc đi, trên người anh có vết thương, tốt nhất là vận động ít thôi." Đúng là hết cách với anh, đã bị thương đến mức này rồi mà vẫn đến nhận Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, nhưng cũng chính bởi vậy, mới khiến cô càng thêm cảm động, cầm hòm thuốc qua, cô nhớ lại khoảnh khắc khi cô mới quen anh, anh giúp cô bôi thuốc vì xe của anh đụng phải cô, "Tới đây, em bôi thuốc cho anh." Mấy năm nay, dưới sự rèn luyện của bọn trẻ, cô cũng có thể làm được rồi.
Lê Minh Tùng để mặc cô tháo vải gạt xuống, để cô tùy ý bôi thuốc, thay tấm vải gạt rồi mới xử lý ổn thỏa vết thương: "Minh Tùng, Mẫn..."
Thanh Thu vừa định nói Mẫn Mẫn cũng ở trên đảo Hỏa Sơn này thì cửa phòng tắm bật mở, "Ba, chúng con tắm xong rồi." Hai đứa nhỏ mỗi đứa quấn một chiếc khăn tắm quanh eo rồi đi tới: "Ba, con muốn hôn."
"Con cũng muốn."
Lê Minh Tùng cúi đầu hôn lên mặt từng đứa, tụi nhóc lập tức vui vẻ: "Ba thật thơm quá đi."
Lời của trẻ nhỏ vốn chẳng kiêng kỵ gì, muốn nói gì thì nói, câu nói này quả không sai, hai cô bé nói thế khiến Lê Minh Tùng có chút ngượng ngùng, trên người anh ngoại trừ mùi máu tươi và mùi mồ hôi ra thì chính là vị thuốc đông y rồi, nào có mùi hương gì đâu, nhưng theo lời nói của tụi nhỏ có thể biết rằng, từ khi anh nhận chúng, chúng đã vui đến nhường nào.
"Mẹ, mẹ cũng phải hôn chúng con." Thanh Thu cứ tưởng hai đứa nhóc đã quên mình rồi, lại không ngờ Lê Minh Tùng hôn chúng xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quỳnh Quỳnh liền tiến tới bên môi cô.
Hôn chụt một cái, Thanh Thu cười nói: "Ngoan nào, ba bị thương rồi, không thể đi ra đường nhiều được, đầu cũng không thể bị đụng, hai đứa các con phải ngoan đấy nhé."
"Con biết rồi, có điều, buổi tối có thể cùng nhau tới nhà hàng ăn cơm chứ."
"Mẹ, dì chúng ta gặp trưa nay đẹp quá, mời dì ấy ăn cơm cùng chúng ta có được không?"
"Ừm, được, nhưng ba con phải đồng ý đã?" Cô có cách liên lạc với Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn từng gửi tin nhắn cho cô, nếu Mẫn Mẫn là em gái của Phương Thu, vậy Lê Minh Tùng đã đến rồi, gặp mặt cũng là điều đương nhiên, cô nghĩ vậy, liền tự có cách nói ra.
"Được, mời ai cũng được, có điều đến lúc đó hai đứa các con mỗi đứa phải ngồi một bên bảo vệ ba đấy."
Quỳnh Quỳnh ngay lập tức sờ lên tai của Lê Minh Tùng, "Ba, ba thật ngốc, sao lại bị người ta làm bị thương như thế? Nhất định là gặp người xấu, có phải không?"
"Ha ha, đúng vậy."
"Xem kìa, bị con đoán trúng rồi, kẻ xấu đó quả xấu xa mà, dám làm đầu và chân ba bị thương, mẹ hắn nhất định không dạy dỗ hắn đàng hoàng mà, mẹ của kẻ đó cũng là người xấu."
Sắc mặt Lê Minh Tùng lập tức thay đổi, mẹ của Phong Thiếu Dương cũng chính là mẹ anh, anh sầm mặt lại: "Quỳnh Quỳnh, chớ nói bậy bạ."
Giọng nói của anh lập tức trầm xuống mang theo chút lạnh lẽo, sự thay đổi nhanh chóng này khiến Quỳnh Quỳnh lập tức bị dọa đến ngây người, nước mắt lập tức rơi xuống, "Ba, ba nổi giận sao?"
Lúc này Lê Minh Tùng mới nhận ra giọng điệu của anh đã dọa tới Quỳnh Quỳnh, liền đưa tay xoa đầu cô bé, "Ba không nổi giận, chỉ là, người đánh ba là người xấu, không có nghĩa là mẹ của người đó cũng là người xấu, đúng không?"
Quỳnh Quỳnh nháy mắt, cô bé đang tiêu hóa ý trong lời nói này của Lê Minh Tùng, một lát sau cô bé gật đầu, "Ba nói rất có lý."
"Quỳnh Quỳnh ngoan quá, tới đây, cho ba ôm cái nào." Thấy những giọt nước mắt còn đọng lại trong mắt Quỳnh Quỳnh, dáng vẻ đáng thương của cô bé khiến Lê Minh Tùng có chút áy náy, vừa mới nhận lại con mà đã dọa con bé rồi.
Cơ thể bé nhỏ của Quỳnh Quỳnh đang cọ vào người Thanh Thu, cô bé dừng lại không bước lên nữa, "Quỳnh Quỳnh qua đây, ba không nói con như vậy nữa đâu."
Thanh Thu bị phản ứng của Lê Minh Tùng khiến cho dở khóc dở cười, đưa tay ôm lấy Quỳnh Quỳnh, "Quỳnh Quỳnh, mẹ hỏi con, nếu có người nói xấu mẹ, con có vui không?"
"Ừm..." Quỳnh Quỳnh suy nghĩ một chút, sau đó đáp: "Không vui."
"Vậy thì đúng rồi, mẹ của người xấu đánh ba con cũng là mẹ của ba con, vậy nên, ba con đương nhiên không vui rồi."
Lời giải thích nhẹ nhàng ấm áp, cuối cùng Quỳnh Quỳnh cũng hiểu: "Mẹ, ý của mẹ muốn nói là người đánh ba chính là anh em của ba sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy tại sao anh em với nhau mà lại đánh nhau? Con và Thùy Thùy trước giờ còn không cãi nhau bao giờ." Cánh tay nhỏ bé giơ lên khoác trên vai Thùy Thùy, "Từ nhỏ mẹ đã dạy chúng con, chúng con là chị em, phải giúp đỡ lẫn nhau, không được đánh nhau."
"Chuyện này..." Thanh Thu giải thích không nổi rồi, không thể nói là bởi vì hai đứa đều là con gái được, cô suy nghĩ một chút, rồi ném câu hỏi này cho Lê Minh Tùng, "Chuyện này con hỏi ba con đi."
Bây giờ Quỳnh Quỳnh đã hiểu rồi, vừa nãy nói mẹ của ba là người xấu, bởi vậy ba mới không vui, nhỏ giọng sợ sệt nói với Lê Minh Tùng, "Ba, cô giáo nói những người đánh nhau là những đứa trẻ hư, ba à tại sao ba lại đánh nhau vậy?"
Đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt trước mặt, Lê Minh Tùng chẳng thể tức giận nổi, chỉ đành nói: "Cậu ta cướp mất thứ mà ba thích nhất."
Trái tim Thanh Thu chợt đập mạnh, Phương Thu là bảo vật anh yêu mến nhất sao?
Lặng lẽ quan sát khuôn mặt của Lê Minh Tùng, trái tim cô như chìm xuống đáy bể, đến cùng anh vẫn không quên được Phương Thu: "Quỳnh Quỳnh, đi chơi cùng Thùy Thùy đi, mẹ có chuyện muốn nói với ba con. "
"Vâng, vậy chúng con đi đây, ba, ngày mai ba cũng dẫn chúng con đi bơi được không?"
"Ba phái người trông cho các con bơi, được không?"
"Oa, con hiểu rồi, ba bị thương, nên không thể dẫn chúng con đi bơi được, vậy được rồi, cứ để người ta trông chúng con bơi cũng được." Quỳnh Quỳnh tỏ vẻ đã hiểu, khiến Lê Minh Tùng không khỏi nở nụ cười.
"Đi chơi đi, đợi vết thương của ba lành rồi ba đưa các con đi bơi, nhà chúng ta cũng có hồ bơi, đến lúc đó ba sẽ mời huấn luyện viên về dạy con cùng Thùy Thùy."
Thanh Thu đưa tay chọc vào sau lưng Lê Minh Tùng, ý bảo anh không cần nói tiếp nữa, cô còn chưa đồng ý để Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy đi theo anh, hai đứa trẻ đi rồi, vậy cô phải làm sao? Cô không thể cô đơn lẻ bóng một mình được.
Xoay tay lại nắm lấy bàn tay đang đặt ở lưng mình, có chút lạnh lẽo, "Thanh Thu, trở về thành phố F bọn nhỏ sẽ dọn tới biệt thự, em đừng từ chối nữa."
"Vậy Phương Thu thì sao? Anh không sợ chị ấy biết anh có hai cô con gái sao?" Mắt nhìn theo bọn trẻ chạy ra ngoài chơi, Thanh Thu không khách khí vạch trần, lời anh vừa mới nói ám chỉ rằng Phương Thu là bảo vật anh yêu mến nhất mà.
Lê Minh Tùng đứng dậy, không trả lời câu của Thanh Thu, mà đi về phía bọn nhỏ.
Vấn đề này, sợ rằng rất khó trả lời, thì ra, anh cũng sợ Phương Thu biết đến sự tồn tại của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
Vậy thì, cô lại càng sợ giao hai đứa nhỏ cho anh, bởi vì Phương Thu, anh khó mà chăm sóc tốt cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh được.
Tụi nhỏ sẽ rất cô đơn, sẽ không được vui vẻ.
Ngẩn ngơ nhìn theo tụi nhỏ và Lê Minh Tùng ở ngoài kia, trong lòng Thanh Thu vô cùng phức tạp, có lẽ nói ra chuyện này thực sự là một sai lầm, nhưng hiện tại, mọi thứ cũng chẳng thể cứu vãn được nữa rồi.
Đi tới trước cửa sổ, Thanh Thu bấm số điện thoại của Bùi Minh Vũ, chuông vừa vang lên, Bùi Minh Vũ liền nghe máy, "Minh Vũ, tại sao phải nói cho anh ta biết?" Cô vốn muốn giấu Lê Minh Tùng, nhưng không ngờ Bùi Minh Vũ lại làm gian tế nói cho Lê Minh Tùng biết.
Bùi Minh Vũ, Mẫn Mẫn, rõ ràng đều đang giúp Lê Minh Tùng bước vào thế giới của cô, nhưng hai người này, lẽ ra phải ngăn cản Lê Minh Tùng tiếp cận cô mới phải, điều này khiến cô không khỏi hoài nghi.
Đầu dây bên kia lập tức im lặng.
"Minh Vũ, anh nói gì đi chứ, anh nói cho em biết vì sao đi? Lẽ nào, anh lại muốn Lê Minh Tùng giúp anh làm gì sao?" Năm đó nếu không phải Lê Minh Tùng giúp đỡ, chỉ sợ nhà họ Bùi đã sớm sụp đổ, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy Bùi Minh Vũ bây giờ tuyệt đối không cần đến Lê Minh Tùng nữa rồi, mấy năm này, Bùi Minh Vũ giúp Bùi Thị kinh doanh vô cùng thuận buồm xuôi gió, đã lên được vài bậc so với năm đó.
"Thanh Thu, em nghe anh nói."
"Anh nói đi, anh nói mau đi."
"Anh hi vọng có thể thấy dáng vẻ vui tươi hạnh phúc của em." Cuối cùng, Bùi Minh Vũ cũng nói ra.
Cô đã hiểu ý của Bùi Minh Vũ, "Bùi Minh Vũ, anh tưởng rằng chỉ cần em ở bên anh ta thì sẽ hạnh phúc sao?" Đồ ngốc này, vui vẻ hạnh phúc không phải là cần dựa vào người nào đó mới có được, Lê Minh Tùng chỉ khiến cô đau lòng và buồn bã thôi, hoàn toàn không mang đến hạnh phúc cho cô.
"Anh biết lúc ở bãi biển em luôn nghĩ về anh ta, Thanh Thu, đừng tự dối lòng mình nữa, thích chính là thích thôi, nhiều năm như vậy em vẫn không thể quên anh ta, nếu anh ta đã tìm em khắp nơi như vậy, vậy em hãy nhân cơ hội này tìm lại tất cả những thứ thuộc về em đi."
"Bùi Minh Vũ, anh làm tất cả lẽ nào chỉ vì em thôi sao?" Cô không tin, Bùi Minh Vũ theo đuổi cô lâu như vậy, dù cô có đối xử với anh ta lạnh nhạt thế nào đi chăng nữa, anh cũng không từ bỏ, sao bây giờ nói từ bỏ là từ bỏ được, nhất định trong này còn có uẩn khúc gì đây.
"Anh ta bị thương, lại mang theo vết thương ở chân đến chỗ em ở, Sinh chưa từng nói với anh ta em đang ở đâu, nhưng lại nói với anh, có lẽ, trong tiềm thức người anh ta thích chính là em, chỉ là đáng tiếc bản thân anh ta lại không nhận ra."
"Ha ha, Bùi Minh Vũ, anh thật ngu ngốc, anh biết anh ta bị thương như thế nào không?" Cô nở nụ cười bất lực, cũng là nụ cười chứa đầy sự bi thương, cô cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra này quả là một câu chuyện hài hước nhất thế gian.
"Anh không biết, từ lúc trở về tới giờ vẫn luôn bận rộn, chưa kịp tìm hiểu." Quả thực, là anh ta không muốn tìm hiểu, nếu đã quyết định giao Thanh Thu cho Lê Minh Tùng, anh ta cũng chẳng muốn bước vào thế giới của Lê Minh Tùng làm gì.
"Là vì Phương Thu, vì Phương Thu mới bị thương, anh hiểu không? Vừa rồi anh ta còn nói với em và bọn trẻ rằng, Phương Thu là bảo bối anh ta yêu quý nhất trên đời, Bùi Minh Vũ, em không chấp nhận anh, nhưng em cũng mong rằng anh đừng đẩy em qua cho Lê Minh Tùng, em và anh ta, không có kết quả đâu." Dường như ddang gào lên vậy, gào xong, liền tiện tay cúp luôn điện thoại.
Lê Minh Tùng quay đầu nhìn Trọng Thanh Thu đang chậm bước, lòng đầy mâu thuẫn.
Trước giờ, anh luôn thích dáng vẻ im lặng ít nói của cô, nhưng giờ đây, thấy cô không nói không rằng như vậy, anh lại cảm thấy áy náy.
Cô đã phải chịu biết bao cay đắng, những thứ ấy người đàn ông như anh làm sao cảm nhận được.
Đi từ bãi biển về khách sạn, mấy đứa trẻ đi tắm rửa, Thanh Thu ngồi trên ghế sofa của khách sạn ấn nút bật TV lên, cô không biết phải đối diện với Lê Minh Tùng như thế nào đây.
Anh ngồi bên cạnh cô, thân thể anh đè lên ghế sofa khiến nó lõm xuống một mảng lớn: "Thanh Thu, dời đến nhà họ Lê ở nhé, ông nội biết cô trở về, nhất định sẽ rất vui."
Nói đến ông nội, cô mới nhớ lúc trước mình từng nói, cô sẽ đưa bọn trẻ đi thăm ông nội, năm nào cũng ghé thăm, nhưng lại không phải vào ngày giỗ của ông, bởi vì, cô không muốn gặp Lê Minh Tùng, "Anh Tùng, trở về chúng ta cùng đi thăm ông nhé."
"Được."
"Bôi thuốc đi, trên người anh có vết thương, tốt nhất là vận động ít thôi." Đúng là hết cách với anh, đã bị thương đến mức này rồi mà vẫn đến nhận Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, nhưng cũng chính bởi vậy, mới khiến cô càng thêm cảm động, cầm hòm thuốc qua, cô nhớ lại khoảnh khắc khi cô mới quen anh, anh giúp cô bôi thuốc vì xe của anh đụng phải cô, "Tới đây, em bôi thuốc cho anh." Mấy năm nay, dưới sự rèn luyện của bọn trẻ, cô cũng có thể làm được rồi.
Lê Minh Tùng để mặc cô tháo vải gạt xuống, để cô tùy ý bôi thuốc, thay tấm vải gạt rồi mới xử lý ổn thỏa vết thương: "Minh Tùng, Mẫn..."
Thanh Thu vừa định nói Mẫn Mẫn cũng ở trên đảo Hỏa Sơn này thì cửa phòng tắm bật mở, "Ba, chúng con tắm xong rồi." Hai đứa nhỏ mỗi đứa quấn một chiếc khăn tắm quanh eo rồi đi tới: "Ba, con muốn hôn."
"Con cũng muốn."
Lê Minh Tùng cúi đầu hôn lên mặt từng đứa, tụi nhóc lập tức vui vẻ: "Ba thật thơm quá đi."
Lời của trẻ nhỏ vốn chẳng kiêng kỵ gì, muốn nói gì thì nói, câu nói này quả không sai, hai cô bé nói thế khiến Lê Minh Tùng có chút ngượng ngùng, trên người anh ngoại trừ mùi máu tươi và mùi mồ hôi ra thì chính là vị thuốc đông y rồi, nào có mùi hương gì đâu, nhưng theo lời nói của tụi nhỏ có thể biết rằng, từ khi anh nhận chúng, chúng đã vui đến nhường nào.
"Mẹ, mẹ cũng phải hôn chúng con." Thanh Thu cứ tưởng hai đứa nhóc đã quên mình rồi, lại không ngờ Lê Minh Tùng hôn chúng xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quỳnh Quỳnh liền tiến tới bên môi cô.
Hôn chụt một cái, Thanh Thu cười nói: "Ngoan nào, ba bị thương rồi, không thể đi ra đường nhiều được, đầu cũng không thể bị đụng, hai đứa các con phải ngoan đấy nhé."
"Con biết rồi, có điều, buổi tối có thể cùng nhau tới nhà hàng ăn cơm chứ."
"Mẹ, dì chúng ta gặp trưa nay đẹp quá, mời dì ấy ăn cơm cùng chúng ta có được không?"
"Ừm, được, nhưng ba con phải đồng ý đã?" Cô có cách liên lạc với Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn từng gửi tin nhắn cho cô, nếu Mẫn Mẫn là em gái của Phương Thu, vậy Lê Minh Tùng đã đến rồi, gặp mặt cũng là điều đương nhiên, cô nghĩ vậy, liền tự có cách nói ra.
"Được, mời ai cũng được, có điều đến lúc đó hai đứa các con mỗi đứa phải ngồi một bên bảo vệ ba đấy."
Quỳnh Quỳnh ngay lập tức sờ lên tai của Lê Minh Tùng, "Ba, ba thật ngốc, sao lại bị người ta làm bị thương như thế? Nhất định là gặp người xấu, có phải không?"
"Ha ha, đúng vậy."
"Xem kìa, bị con đoán trúng rồi, kẻ xấu đó quả xấu xa mà, dám làm đầu và chân ba bị thương, mẹ hắn nhất định không dạy dỗ hắn đàng hoàng mà, mẹ của kẻ đó cũng là người xấu."
Sắc mặt Lê Minh Tùng lập tức thay đổi, mẹ của Phong Thiếu Dương cũng chính là mẹ anh, anh sầm mặt lại: "Quỳnh Quỳnh, chớ nói bậy bạ."
Giọng nói của anh lập tức trầm xuống mang theo chút lạnh lẽo, sự thay đổi nhanh chóng này khiến Quỳnh Quỳnh lập tức bị dọa đến ngây người, nước mắt lập tức rơi xuống, "Ba, ba nổi giận sao?"
Lúc này Lê Minh Tùng mới nhận ra giọng điệu của anh đã dọa tới Quỳnh Quỳnh, liền đưa tay xoa đầu cô bé, "Ba không nổi giận, chỉ là, người đánh ba là người xấu, không có nghĩa là mẹ của người đó cũng là người xấu, đúng không?"
Quỳnh Quỳnh nháy mắt, cô bé đang tiêu hóa ý trong lời nói này của Lê Minh Tùng, một lát sau cô bé gật đầu, "Ba nói rất có lý."
"Quỳnh Quỳnh ngoan quá, tới đây, cho ba ôm cái nào." Thấy những giọt nước mắt còn đọng lại trong mắt Quỳnh Quỳnh, dáng vẻ đáng thương của cô bé khiến Lê Minh Tùng có chút áy náy, vừa mới nhận lại con mà đã dọa con bé rồi.
Cơ thể bé nhỏ của Quỳnh Quỳnh đang cọ vào người Thanh Thu, cô bé dừng lại không bước lên nữa, "Quỳnh Quỳnh qua đây, ba không nói con như vậy nữa đâu."
Thanh Thu bị phản ứng của Lê Minh Tùng khiến cho dở khóc dở cười, đưa tay ôm lấy Quỳnh Quỳnh, "Quỳnh Quỳnh, mẹ hỏi con, nếu có người nói xấu mẹ, con có vui không?"
"Ừm..." Quỳnh Quỳnh suy nghĩ một chút, sau đó đáp: "Không vui."
"Vậy thì đúng rồi, mẹ của người xấu đánh ba con cũng là mẹ của ba con, vậy nên, ba con đương nhiên không vui rồi."
Lời giải thích nhẹ nhàng ấm áp, cuối cùng Quỳnh Quỳnh cũng hiểu: "Mẹ, ý của mẹ muốn nói là người đánh ba chính là anh em của ba sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy tại sao anh em với nhau mà lại đánh nhau? Con và Thùy Thùy trước giờ còn không cãi nhau bao giờ." Cánh tay nhỏ bé giơ lên khoác trên vai Thùy Thùy, "Từ nhỏ mẹ đã dạy chúng con, chúng con là chị em, phải giúp đỡ lẫn nhau, không được đánh nhau."
"Chuyện này..." Thanh Thu giải thích không nổi rồi, không thể nói là bởi vì hai đứa đều là con gái được, cô suy nghĩ một chút, rồi ném câu hỏi này cho Lê Minh Tùng, "Chuyện này con hỏi ba con đi."
Bây giờ Quỳnh Quỳnh đã hiểu rồi, vừa nãy nói mẹ của ba là người xấu, bởi vậy ba mới không vui, nhỏ giọng sợ sệt nói với Lê Minh Tùng, "Ba, cô giáo nói những người đánh nhau là những đứa trẻ hư, ba à tại sao ba lại đánh nhau vậy?"
Đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt trước mặt, Lê Minh Tùng chẳng thể tức giận nổi, chỉ đành nói: "Cậu ta cướp mất thứ mà ba thích nhất."
Trái tim Thanh Thu chợt đập mạnh, Phương Thu là bảo vật anh yêu mến nhất sao?
Lặng lẽ quan sát khuôn mặt của Lê Minh Tùng, trái tim cô như chìm xuống đáy bể, đến cùng anh vẫn không quên được Phương Thu: "Quỳnh Quỳnh, đi chơi cùng Thùy Thùy đi, mẹ có chuyện muốn nói với ba con. "
"Vâng, vậy chúng con đi đây, ba, ngày mai ba cũng dẫn chúng con đi bơi được không?"
"Ba phái người trông cho các con bơi, được không?"
"Oa, con hiểu rồi, ba bị thương, nên không thể dẫn chúng con đi bơi được, vậy được rồi, cứ để người ta trông chúng con bơi cũng được." Quỳnh Quỳnh tỏ vẻ đã hiểu, khiến Lê Minh Tùng không khỏi nở nụ cười.
"Đi chơi đi, đợi vết thương của ba lành rồi ba đưa các con đi bơi, nhà chúng ta cũng có hồ bơi, đến lúc đó ba sẽ mời huấn luyện viên về dạy con cùng Thùy Thùy."
Thanh Thu đưa tay chọc vào sau lưng Lê Minh Tùng, ý bảo anh không cần nói tiếp nữa, cô còn chưa đồng ý để Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy đi theo anh, hai đứa trẻ đi rồi, vậy cô phải làm sao? Cô không thể cô đơn lẻ bóng một mình được.
Xoay tay lại nắm lấy bàn tay đang đặt ở lưng mình, có chút lạnh lẽo, "Thanh Thu, trở về thành phố F bọn nhỏ sẽ dọn tới biệt thự, em đừng từ chối nữa."
"Vậy Phương Thu thì sao? Anh không sợ chị ấy biết anh có hai cô con gái sao?" Mắt nhìn theo bọn trẻ chạy ra ngoài chơi, Thanh Thu không khách khí vạch trần, lời anh vừa mới nói ám chỉ rằng Phương Thu là bảo vật anh yêu mến nhất mà.
Lê Minh Tùng đứng dậy, không trả lời câu của Thanh Thu, mà đi về phía bọn nhỏ.
Vấn đề này, sợ rằng rất khó trả lời, thì ra, anh cũng sợ Phương Thu biết đến sự tồn tại của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
Vậy thì, cô lại càng sợ giao hai đứa nhỏ cho anh, bởi vì Phương Thu, anh khó mà chăm sóc tốt cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh được.
Tụi nhỏ sẽ rất cô đơn, sẽ không được vui vẻ.
Ngẩn ngơ nhìn theo tụi nhỏ và Lê Minh Tùng ở ngoài kia, trong lòng Thanh Thu vô cùng phức tạp, có lẽ nói ra chuyện này thực sự là một sai lầm, nhưng hiện tại, mọi thứ cũng chẳng thể cứu vãn được nữa rồi.
Đi tới trước cửa sổ, Thanh Thu bấm số điện thoại của Bùi Minh Vũ, chuông vừa vang lên, Bùi Minh Vũ liền nghe máy, "Minh Vũ, tại sao phải nói cho anh ta biết?" Cô vốn muốn giấu Lê Minh Tùng, nhưng không ngờ Bùi Minh Vũ lại làm gian tế nói cho Lê Minh Tùng biết.
Bùi Minh Vũ, Mẫn Mẫn, rõ ràng đều đang giúp Lê Minh Tùng bước vào thế giới của cô, nhưng hai người này, lẽ ra phải ngăn cản Lê Minh Tùng tiếp cận cô mới phải, điều này khiến cô không khỏi hoài nghi.
Đầu dây bên kia lập tức im lặng.
"Minh Vũ, anh nói gì đi chứ, anh nói cho em biết vì sao đi? Lẽ nào, anh lại muốn Lê Minh Tùng giúp anh làm gì sao?" Năm đó nếu không phải Lê Minh Tùng giúp đỡ, chỉ sợ nhà họ Bùi đã sớm sụp đổ, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy Bùi Minh Vũ bây giờ tuyệt đối không cần đến Lê Minh Tùng nữa rồi, mấy năm này, Bùi Minh Vũ giúp Bùi Thị kinh doanh vô cùng thuận buồm xuôi gió, đã lên được vài bậc so với năm đó.
"Thanh Thu, em nghe anh nói."
"Anh nói đi, anh nói mau đi."
"Anh hi vọng có thể thấy dáng vẻ vui tươi hạnh phúc của em." Cuối cùng, Bùi Minh Vũ cũng nói ra.
Cô đã hiểu ý của Bùi Minh Vũ, "Bùi Minh Vũ, anh tưởng rằng chỉ cần em ở bên anh ta thì sẽ hạnh phúc sao?" Đồ ngốc này, vui vẻ hạnh phúc không phải là cần dựa vào người nào đó mới có được, Lê Minh Tùng chỉ khiến cô đau lòng và buồn bã thôi, hoàn toàn không mang đến hạnh phúc cho cô.
"Anh biết lúc ở bãi biển em luôn nghĩ về anh ta, Thanh Thu, đừng tự dối lòng mình nữa, thích chính là thích thôi, nhiều năm như vậy em vẫn không thể quên anh ta, nếu anh ta đã tìm em khắp nơi như vậy, vậy em hãy nhân cơ hội này tìm lại tất cả những thứ thuộc về em đi."
"Bùi Minh Vũ, anh làm tất cả lẽ nào chỉ vì em thôi sao?" Cô không tin, Bùi Minh Vũ theo đuổi cô lâu như vậy, dù cô có đối xử với anh ta lạnh nhạt thế nào đi chăng nữa, anh cũng không từ bỏ, sao bây giờ nói từ bỏ là từ bỏ được, nhất định trong này còn có uẩn khúc gì đây.
"Anh ta bị thương, lại mang theo vết thương ở chân đến chỗ em ở, Sinh chưa từng nói với anh ta em đang ở đâu, nhưng lại nói với anh, có lẽ, trong tiềm thức người anh ta thích chính là em, chỉ là đáng tiếc bản thân anh ta lại không nhận ra."
"Ha ha, Bùi Minh Vũ, anh thật ngu ngốc, anh biết anh ta bị thương như thế nào không?" Cô nở nụ cười bất lực, cũng là nụ cười chứa đầy sự bi thương, cô cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra này quả là một câu chuyện hài hước nhất thế gian.
"Anh không biết, từ lúc trở về tới giờ vẫn luôn bận rộn, chưa kịp tìm hiểu." Quả thực, là anh ta không muốn tìm hiểu, nếu đã quyết định giao Thanh Thu cho Lê Minh Tùng, anh ta cũng chẳng muốn bước vào thế giới của Lê Minh Tùng làm gì.
"Là vì Phương Thu, vì Phương Thu mới bị thương, anh hiểu không? Vừa rồi anh ta còn nói với em và bọn trẻ rằng, Phương Thu là bảo bối anh ta yêu quý nhất trên đời, Bùi Minh Vũ, em không chấp nhận anh, nhưng em cũng mong rằng anh đừng đẩy em qua cho Lê Minh Tùng, em và anh ta, không có kết quả đâu." Dường như ddang gào lên vậy, gào xong, liền tiện tay cúp luôn điện thoại.
Bình luận facebook