Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 93 KHÔNG ĐÀNH LÒNG BỌN TRẺ
CHƯƠNG 93: KHÔNG ĐÀNH LÒNG BỌN TRẺ
Nhìn ảnh chụp, Sa Duy Hân nở nụ cười, vừa gửi từng tấm cho Lê Minh Tùng vừa bắt đầu tưởng tượng bộ dạng tái mặt của Lê Minh Tùng, anh ta còn tự cho người phụ nữ đã tới tay là của mình nữa chứ.
Cũng nên cho người đàn ông đó thấy một chút nguy cơ, cứ nhớ nhung một người đàn bà có chồng làm gì, huống chi đó còn là vợ của em trai anh ta.
Loạn luân cũng không thể như vậy được.
Gửi xong, Sa Duy Hân vẫn rất thưởng thức hai bé yêu trong hình: "Thủy Tiên, sinh cho anh một đứa đi."
"Thình thịch", xe đụng vào rào sắt ở khu vui chơi, Nguyễn Thủy Tiên nhảy xuống xe, "Sa Duy Hân, tự anh đi mà mơ mộng hão huyền đi." Nói xong, Thủy Tiên chân thành bước tới chỗ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
Thì ra, chuyện này đã kết thúc rồi, Sa Duy Hân nhảy vụt xuống khỏi ôtô, "Thủy Tiên, chờ anh chút, chờ anh chút." Anh ta cũng không muốn Nguyễn Thủy Tiên bị Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cướp mất, hai đứa nhóc kia rất tinh ranh, chưa biết chừng lại nói gì đó với Nguyễn Thủy Tiên, đến lúc đó, anh ta muốn cứu vãn tình hình lại lần nữa cũng khó.
Hai đứa con gái cưng của Lê Minh Tùng, hôm nay anh ta đã được biết rồi.
Lúc Sa Duy Hân đuổi theo Nguyễn Thủy Tiên, Lê Minh Tùng mở điện thoại di động ra, kiểm tra từng tấm ảnh chụp Sa Duy Hân gửi cho anh trong điện thoại di động, trong hình Trọng Thanh Thu và bọn trẻ cười rạng rỡ như vậy, mà Bùi Minh Vũ cứ như đã thực sự hòa vào cùng thế giới của họ rồi.
Khi lướt qua tấm ảnh cuối cùng thì có một tin nhắn đi kèm: Lê Minh Tùng, tôi nói cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh biết cậu rất trăng hoa rất đàng điếm, nên hai đứa nó bảo không cần người ba như cậu nữa, chúng nó đòi ba nuôi cơ.
Lê Minh Tùng càng thêm tái mặt, ngón tay gõ bộp bộp: Sa Duy Hân, tôi sẽ đi khuyên Thủy Tiên rời khỏi cậu ngay bây giờ.
Gửi xong tin nhắn, bèn mặc áo sơmi vào, anh đi thẳng ra cửa phòng làm việc.
"Tổng giám đốc, chân của anh..."
"Tổng giám đốc, sắp phải họp rồi..."
"Tổng giám đốc..."
Không cả quay đầu lại, Lê Minh Tùng đi thẳng đến khu vui chơi.
"Tổng giám đốc, ngoài bãi đỗ xe có rất nhiều phóng viên." Tiểu Ngô làm đúng chức trách tài xế, cậu ta cẩn thận bảo.
"Có tin tức của Phương Thu không?" Ánh mắt nhìn vào chỗ khuất chỗ sáng ở bãi đỗ xe đằng trước, trong đầu Lê Minh Tùng lướt qua bóng dáng của Phương Thu.
"Đã theo Phong Thiếu Dương về nhà rồi, nếu không, bên ngoài sẽ có càng nhiều tin đồn hơn."
"Ninh Tử Tô lúc nào thì đến?"
"Mấy ngày nữa."
"Đều tại bà ấy, nếu không phải trước đây bà ấy cố ý sắp xếp, tôi và Phương Thu cũng sẽ không tới mức như hôm nay."
"Tổng giám đốc, còn tiếp tục không nghĩ cách ngăn cản những lời đồn đãi kia nữa, thì chỉ sợ cổ phiếu Lê Thị sẽ giảm xuống đáy mất."
"Tôi biết." Phiền não mà cầm điếu thuốc lên, nhưng anh vừa mới định châm thôi mà đã bị cảnh tượng ngoài bãi đỗ xe làm cho kinh sợ, "Tiểu Ngô, quay trở lại."
"Vâng, thưa tổng giám đốc." Tiểu Ngô cũng biết đường này không qua nổi rồi, quá nhiều phóng viên, vây ngoài bãi đậu xe đến mức nước còn chẳng lọt qua nổi.
Xem ra, chuyện anh vào đồn cảnh sát mọi người ở thành phố F đã biết cả rồi, Phong Thiếu Dương, cũng chỉ có anh ta dám làm vậy với anh, bằng không, nhìn thử xem tất cả thành phố F thực sự chẳng ai dám làm thế.
Xe nhanh chóng trở về chỗ cũ, xuống xe, Lê Minh Tùng lạnh mặt phi thẳng đến chỗ thang máy.
"Tổng giám đốc, các lối ra của tòa nhà cũng đều gặp tình trạng như vậy."
"Lẽ nào ngay cả ra ngoài mà tôi cũng không thể đi được sao?"
"Chuyện này…" Tiểu Ngô nhất thời nghẹn lời, nói thật, từ khi Lê Minh Tùng vào đồn cảnh sát đến giờ, Lê Thị vẫn luôn không được yên, luôn bị người ta vây xem.
Xem ra, anh không thể tới khu vui chơi được rồi, cứ để Bùi Minh Vũ và Trọng Thanh Thu bên nhau giữa ban ngày ban mặt sao?
Hút từng đợt thuốc đến sặc cả người, liên tục ho khan, chưa từng chật vật như vậy, giờ đây trong cảm nhận của người ngoài anh chính là một kẻ cướp vợ của em trai mình nhỉ.
Trong đầu lại nghĩ tới người phụ nữ ở khu vui chơi kia, nếu anh ra quân bài là Trọng Thanh Thu này thì không biết còn đường cứu vãn không?
Nếu Phong Thiếu Dương không phải là em trai anh, nếu truyền thông bây giờ không nhắm vào anh, anh nhất định sẽ kêu người đi đánh cho Phong Thiếu Dương đến liệt não luôn.
Tiểu nhân hèn hạ, cướp người đàn bà của anh, sau cùng còn lật ngược thế cờ gán cái mác kia lên đầu anh.
"Tổng giám đốc, làm sao bây giờ?"
"Gọi điện thoại cho Trọng Thanh Thu, tôi muốn gặp cô ta."
"Bây giờ luôn sao?"
"Đúng vậy."
Tiểu Ngô không lên tiếng, người ta đang dẫn bọn trẻ đi chơi ở khu vui chơi đó, giờ anh muốn gặp người ta, có hơi vô lý quá không, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Lê Minh Tùng, giờ không thể không gặp Trọng Thanh Thu được, "Được rồi, em gọi ngay bây giờ đây, có điều…"
"Tôi không thích nghe từ có điều gì cả, không có cách nào cũng phải bắt cô ta đến đây, chuyện đơn giản như vậy còn không làm được, vậy cậu cũng khỏi cần làm trợ lý cho Lê Minh Tùng tôi làm gì."
Tiểu Ngô hoàn toàn không có đường lui, đã nói đến thế rồi, nếu cậu ta còn không mời được Trọng Thanh Thu nữa thì cậu ta cũng mất việc đi được rồi, tìm được số điện thoại của Thanh Thu, ngón tay bấm gọi điện cho Thanh Thu.
"Tiểu Ngô chào cậu."
"Chị Thu, giờ có rảnh không ạ?" Chưa biết chừng Thanh Thu giờ đang dẫn bọn trẻ đến đâu chơi rồi, cậu ta làm phiền giờ cũng thực sự không ổn lắm.
"Rảnh, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi chơi cầu trượt rồi, tôi đang ngồi trên sân cỏ trông chúng nó."
"Chị Thu, ý em nói chị có rảnh rời khỏi khu vui chơi không ấy?" Vừa mở miệng cũng thấy hơi áy náy, nhưng cậu ta nhất định phải nói, bởi vì Lê Minh Tùng đang ngồi yên bên cạnh chờ tin của cậu ta.
"Xin lỗi, tôi đang đi cùng bọn trẻ, tôi không đi được, nghe điện thoại thì được, có điều, lát nữa bọn trẻ lại muốn chơi những cái khác, Tiểu Ngô, có gì thì cậu nói mau đi." Mắt Thanh Thu vẫn luôn giật giật, có một cảm giác bất an đang xoay quanh khiến cô đau đầu.
Lê Minh Tùng nghe được hết, anh đang gấp lắm rồi, mà cô lại nhàn nhã như vậy, không được, anh lấy tay giựt điện thoại của Tiểu Ngô, "Trọng Thanh Thu, em nghe đây, anh cho em một tiếng phải tới phòng làm việc của anh, bằng không, anh sẽ công bố cho mọi người hai bản thỏa thuận kia, anh muốn kiện em."
"Lê Minh Tùng, anh ép buộc người quá đáng." Thanh Thu xoạt một tiếng đứng lên khỏi sân cỏ, sau đó đè nén giọng nói xuống giấu Bùi Minh Vũ đi qua bên cạnh rồi tức giận nói.
"Là do em làm trái với thỏa thuận, chứ không phải tại anh. Trong vòng một giờ, em phải tới đây, bằng không, chúng ta gặp nhau trên toà." "Bộp", Lê Minh Tùng cúp điện thoại.
Nghe tiếng báo bận trên di động, Thanh Thu hận không thể vứt bỏ cái điện thoại luôn.
Nhưng cô không thể ném được, đó là chiếc điện thoại do cô bỏ tiền ra mua, bốc đồng là ma quỷ, cô tuyệt đối không thể bốc đồng.
Lê Minh Tùng, nếu bây giờ anh ta đang ở trước mặt cô, cô thật sự muốn giết anh ta.
Nơi đây nhiều người như vậy, Sa Duy Hân, Nguyễn Thủy Tiên, Bùi Minh Vũ, còn có Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, tất cả mọi người ở đây, nhìn thấy mọi người chơi đùa vui vẻ như vậy, Sa Duy Hân đang ngồi vòng quay khổng lồ với Nguyễn Thủy Tiên, nếu không phải vì phải trông bọn trẻ, cô và Bùi Minh Vũ cũng muốn chơi.
Nhưng bây giờ…
Trong lòng cô chỉ toàn là lời mà Lê Minh Tùng đã nói, nếu cô không đi, anh ta sẽ kiện cô.
"Thanh Thu, điện thoại của ai vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt của em trông rất không ổn."
Nếu cô bị kiện, thì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nhất định sẽ bị cuốn vào cuộc tranh đấu này, cô thật sự không hiểu Lê Minh Tùng muốn gì, không được, mình tuyệt đối không thể trở thành bị cáo, Lê Minh Tùng, cô nhất định phải nghĩ cách để anh ta từ bỏ cô.
Đã không yêu, thì hãy từ bỏ.
Nhưng, cô chỉ có thời gian một tiếng, nếu như chọn đi, bây giờ nhất định cô phải xuất phát, "Minh Vũ, em chợt có chút việc gấp, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh…" Cô không biết nói sao nữa, tuy là chọn đi, nhưng cô không định dẫn bọn trẻ tới chỗ Lê Minh Tùng, đã quyết định phải từ bỏ anh, vậy thì không thể để bọn trẻ gần gũi với Lê Minh Tùng, bằng không, có tình cảm rồi thì sẽ càng khó ra đi, một giọt máu đào hơn ao nước lã, nên cô muốn trước khi có tình cảm máu mủ ruột già thì phải tách xa Lê Minh Tùng với bọn trẻ ra.
"Đã là việc gấp, vậy em đi đi, bọn trẻ anh sẽ trông giúp em, hơn nữa, còn có Thủy Tiên mà, em cứ yên tâm đi làm việc đi."
Bùi Minh Vũ cũng không hỏi cô có chuyện gì, điều này khiến cô không nhịn được thở phào một hơi, anh ta tốt như vậy đấy, cho tới bây giờ anh cũng không hỏi cô những gì cô không muốn nói, hiểu ý người như vậy, có anh ở trong thế giới của cô, thực ra, đó thật sự là một chỗ dựa, không chậm trễ gì thêm, "Minh Vũ, em đi đây, có thể phải về hơi muộn, buổi tối cứ để Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ở nhà anh nhé, có điều…"
"Em yên tâm, anh sẽ không để cho Tuệ nói kiểu đó với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nữa đâu, anh cam đoan với em đến lúc em trở lại, anh sẽ tự mình giao Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vui vẻ hạnh phúc cho em."
Cô còn có thể nói gì nữa, "Minh Vũ, giải thích cho Sa Duy Hân và Nguyễn Thủy Tiên giúp em nhé, anh cũng nói qua với bọn trẻ nhé."
"Đi nhanh đi, yên tâm đi, anh sẽ xử lý tốt mọi việc."
"Em đi đây." Thật lo lắng mà, nhưng giờ cô càng phải giải quyết quả bom hẹn giờ là Lê Minh Tùng kia, chỉ cần còn một phút đồng hồ chưa giải quyết, Lê Minh Tùng cũng có thể nổ bất cứ lúc nào, sau đó nổ cho cô không còn manh giáp, còn lan đến cả chỗ bọn trẻ.
"Đi thôi." Bùi Minh Vũ có chút lo lắng nhìn cô, biết cô có tâm sự, nhưng anh lại chẳng thể hỏi được, chỉ đến khi Thanh Thu đi được hai bước rồi, anh mới bất chợt nói rằng: "Thanh Thu…"
"Dạ?" Cô chợt đứng lại, sau đó quay đầu nhìn anh.
Trên khuôn mặt trắng trẻo hiện lên vẻ không được tự nhiên, ngón tay thon dài đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, "Thanh Thu, phải luôn mở điện thoại di động, có chuyện gì không xử lý được thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ luôn chờ điện thoại của em."
Mũi chua xót, "Minh Vũ, em nhớ rồi." Tốt đến vậy, anh cứ như hậu phương vững chắc cho cô tựa vào cho dù phía trước có bao nhiêu gian nan cũng không sợ, bởi vì, phía sau cô có anh, xoay người, bước đi thật nhanh, thậm chí ngay cả bọn trẻ cũng không nỡ nhìn, nhìn rồi, sẽ chỉ làm cô càng thêm không muốn rời đi.
Vừa đi vừa nghĩ đến hai bản thỏa thuận, cô nhớ lúc đó có ký mỗi bản hai phần, cũng tức là tổng cộng có bốn tờ có chữ ký của chính cô, hai tờ là thỏa thuận kết hôn, hai tờ là đơn ly dị, hiện tại, cách nhanh nhất để giải thoát chính là trực tiếp lấy được bốn tờ thỏa thuận về tay, sau đó xé bỏ, làm cho Lê Minh Tùng có muốn kiện cô cũng không có cửa, nhưng mà, chuyện này rất khó, nếu không ở cùng Lê Minh Tùng lâu, sau đó tra xem anh ta để đồ quan trọng ở đâu, thì cô rất khó tìm.
Nhìn ảnh chụp, Sa Duy Hân nở nụ cười, vừa gửi từng tấm cho Lê Minh Tùng vừa bắt đầu tưởng tượng bộ dạng tái mặt của Lê Minh Tùng, anh ta còn tự cho người phụ nữ đã tới tay là của mình nữa chứ.
Cũng nên cho người đàn ông đó thấy một chút nguy cơ, cứ nhớ nhung một người đàn bà có chồng làm gì, huống chi đó còn là vợ của em trai anh ta.
Loạn luân cũng không thể như vậy được.
Gửi xong, Sa Duy Hân vẫn rất thưởng thức hai bé yêu trong hình: "Thủy Tiên, sinh cho anh một đứa đi."
"Thình thịch", xe đụng vào rào sắt ở khu vui chơi, Nguyễn Thủy Tiên nhảy xuống xe, "Sa Duy Hân, tự anh đi mà mơ mộng hão huyền đi." Nói xong, Thủy Tiên chân thành bước tới chỗ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
Thì ra, chuyện này đã kết thúc rồi, Sa Duy Hân nhảy vụt xuống khỏi ôtô, "Thủy Tiên, chờ anh chút, chờ anh chút." Anh ta cũng không muốn Nguyễn Thủy Tiên bị Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cướp mất, hai đứa nhóc kia rất tinh ranh, chưa biết chừng lại nói gì đó với Nguyễn Thủy Tiên, đến lúc đó, anh ta muốn cứu vãn tình hình lại lần nữa cũng khó.
Hai đứa con gái cưng của Lê Minh Tùng, hôm nay anh ta đã được biết rồi.
Lúc Sa Duy Hân đuổi theo Nguyễn Thủy Tiên, Lê Minh Tùng mở điện thoại di động ra, kiểm tra từng tấm ảnh chụp Sa Duy Hân gửi cho anh trong điện thoại di động, trong hình Trọng Thanh Thu và bọn trẻ cười rạng rỡ như vậy, mà Bùi Minh Vũ cứ như đã thực sự hòa vào cùng thế giới của họ rồi.
Khi lướt qua tấm ảnh cuối cùng thì có một tin nhắn đi kèm: Lê Minh Tùng, tôi nói cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh biết cậu rất trăng hoa rất đàng điếm, nên hai đứa nó bảo không cần người ba như cậu nữa, chúng nó đòi ba nuôi cơ.
Lê Minh Tùng càng thêm tái mặt, ngón tay gõ bộp bộp: Sa Duy Hân, tôi sẽ đi khuyên Thủy Tiên rời khỏi cậu ngay bây giờ.
Gửi xong tin nhắn, bèn mặc áo sơmi vào, anh đi thẳng ra cửa phòng làm việc.
"Tổng giám đốc, chân của anh..."
"Tổng giám đốc, sắp phải họp rồi..."
"Tổng giám đốc..."
Không cả quay đầu lại, Lê Minh Tùng đi thẳng đến khu vui chơi.
"Tổng giám đốc, ngoài bãi đỗ xe có rất nhiều phóng viên." Tiểu Ngô làm đúng chức trách tài xế, cậu ta cẩn thận bảo.
"Có tin tức của Phương Thu không?" Ánh mắt nhìn vào chỗ khuất chỗ sáng ở bãi đỗ xe đằng trước, trong đầu Lê Minh Tùng lướt qua bóng dáng của Phương Thu.
"Đã theo Phong Thiếu Dương về nhà rồi, nếu không, bên ngoài sẽ có càng nhiều tin đồn hơn."
"Ninh Tử Tô lúc nào thì đến?"
"Mấy ngày nữa."
"Đều tại bà ấy, nếu không phải trước đây bà ấy cố ý sắp xếp, tôi và Phương Thu cũng sẽ không tới mức như hôm nay."
"Tổng giám đốc, còn tiếp tục không nghĩ cách ngăn cản những lời đồn đãi kia nữa, thì chỉ sợ cổ phiếu Lê Thị sẽ giảm xuống đáy mất."
"Tôi biết." Phiền não mà cầm điếu thuốc lên, nhưng anh vừa mới định châm thôi mà đã bị cảnh tượng ngoài bãi đỗ xe làm cho kinh sợ, "Tiểu Ngô, quay trở lại."
"Vâng, thưa tổng giám đốc." Tiểu Ngô cũng biết đường này không qua nổi rồi, quá nhiều phóng viên, vây ngoài bãi đậu xe đến mức nước còn chẳng lọt qua nổi.
Xem ra, chuyện anh vào đồn cảnh sát mọi người ở thành phố F đã biết cả rồi, Phong Thiếu Dương, cũng chỉ có anh ta dám làm vậy với anh, bằng không, nhìn thử xem tất cả thành phố F thực sự chẳng ai dám làm thế.
Xe nhanh chóng trở về chỗ cũ, xuống xe, Lê Minh Tùng lạnh mặt phi thẳng đến chỗ thang máy.
"Tổng giám đốc, các lối ra của tòa nhà cũng đều gặp tình trạng như vậy."
"Lẽ nào ngay cả ra ngoài mà tôi cũng không thể đi được sao?"
"Chuyện này…" Tiểu Ngô nhất thời nghẹn lời, nói thật, từ khi Lê Minh Tùng vào đồn cảnh sát đến giờ, Lê Thị vẫn luôn không được yên, luôn bị người ta vây xem.
Xem ra, anh không thể tới khu vui chơi được rồi, cứ để Bùi Minh Vũ và Trọng Thanh Thu bên nhau giữa ban ngày ban mặt sao?
Hút từng đợt thuốc đến sặc cả người, liên tục ho khan, chưa từng chật vật như vậy, giờ đây trong cảm nhận của người ngoài anh chính là một kẻ cướp vợ của em trai mình nhỉ.
Trong đầu lại nghĩ tới người phụ nữ ở khu vui chơi kia, nếu anh ra quân bài là Trọng Thanh Thu này thì không biết còn đường cứu vãn không?
Nếu Phong Thiếu Dương không phải là em trai anh, nếu truyền thông bây giờ không nhắm vào anh, anh nhất định sẽ kêu người đi đánh cho Phong Thiếu Dương đến liệt não luôn.
Tiểu nhân hèn hạ, cướp người đàn bà của anh, sau cùng còn lật ngược thế cờ gán cái mác kia lên đầu anh.
"Tổng giám đốc, làm sao bây giờ?"
"Gọi điện thoại cho Trọng Thanh Thu, tôi muốn gặp cô ta."
"Bây giờ luôn sao?"
"Đúng vậy."
Tiểu Ngô không lên tiếng, người ta đang dẫn bọn trẻ đi chơi ở khu vui chơi đó, giờ anh muốn gặp người ta, có hơi vô lý quá không, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Lê Minh Tùng, giờ không thể không gặp Trọng Thanh Thu được, "Được rồi, em gọi ngay bây giờ đây, có điều…"
"Tôi không thích nghe từ có điều gì cả, không có cách nào cũng phải bắt cô ta đến đây, chuyện đơn giản như vậy còn không làm được, vậy cậu cũng khỏi cần làm trợ lý cho Lê Minh Tùng tôi làm gì."
Tiểu Ngô hoàn toàn không có đường lui, đã nói đến thế rồi, nếu cậu ta còn không mời được Trọng Thanh Thu nữa thì cậu ta cũng mất việc đi được rồi, tìm được số điện thoại của Thanh Thu, ngón tay bấm gọi điện cho Thanh Thu.
"Tiểu Ngô chào cậu."
"Chị Thu, giờ có rảnh không ạ?" Chưa biết chừng Thanh Thu giờ đang dẫn bọn trẻ đến đâu chơi rồi, cậu ta làm phiền giờ cũng thực sự không ổn lắm.
"Rảnh, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi chơi cầu trượt rồi, tôi đang ngồi trên sân cỏ trông chúng nó."
"Chị Thu, ý em nói chị có rảnh rời khỏi khu vui chơi không ấy?" Vừa mở miệng cũng thấy hơi áy náy, nhưng cậu ta nhất định phải nói, bởi vì Lê Minh Tùng đang ngồi yên bên cạnh chờ tin của cậu ta.
"Xin lỗi, tôi đang đi cùng bọn trẻ, tôi không đi được, nghe điện thoại thì được, có điều, lát nữa bọn trẻ lại muốn chơi những cái khác, Tiểu Ngô, có gì thì cậu nói mau đi." Mắt Thanh Thu vẫn luôn giật giật, có một cảm giác bất an đang xoay quanh khiến cô đau đầu.
Lê Minh Tùng nghe được hết, anh đang gấp lắm rồi, mà cô lại nhàn nhã như vậy, không được, anh lấy tay giựt điện thoại của Tiểu Ngô, "Trọng Thanh Thu, em nghe đây, anh cho em một tiếng phải tới phòng làm việc của anh, bằng không, anh sẽ công bố cho mọi người hai bản thỏa thuận kia, anh muốn kiện em."
"Lê Minh Tùng, anh ép buộc người quá đáng." Thanh Thu xoạt một tiếng đứng lên khỏi sân cỏ, sau đó đè nén giọng nói xuống giấu Bùi Minh Vũ đi qua bên cạnh rồi tức giận nói.
"Là do em làm trái với thỏa thuận, chứ không phải tại anh. Trong vòng một giờ, em phải tới đây, bằng không, chúng ta gặp nhau trên toà." "Bộp", Lê Minh Tùng cúp điện thoại.
Nghe tiếng báo bận trên di động, Thanh Thu hận không thể vứt bỏ cái điện thoại luôn.
Nhưng cô không thể ném được, đó là chiếc điện thoại do cô bỏ tiền ra mua, bốc đồng là ma quỷ, cô tuyệt đối không thể bốc đồng.
Lê Minh Tùng, nếu bây giờ anh ta đang ở trước mặt cô, cô thật sự muốn giết anh ta.
Nơi đây nhiều người như vậy, Sa Duy Hân, Nguyễn Thủy Tiên, Bùi Minh Vũ, còn có Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, tất cả mọi người ở đây, nhìn thấy mọi người chơi đùa vui vẻ như vậy, Sa Duy Hân đang ngồi vòng quay khổng lồ với Nguyễn Thủy Tiên, nếu không phải vì phải trông bọn trẻ, cô và Bùi Minh Vũ cũng muốn chơi.
Nhưng bây giờ…
Trong lòng cô chỉ toàn là lời mà Lê Minh Tùng đã nói, nếu cô không đi, anh ta sẽ kiện cô.
"Thanh Thu, điện thoại của ai vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt của em trông rất không ổn."
Nếu cô bị kiện, thì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nhất định sẽ bị cuốn vào cuộc tranh đấu này, cô thật sự không hiểu Lê Minh Tùng muốn gì, không được, mình tuyệt đối không thể trở thành bị cáo, Lê Minh Tùng, cô nhất định phải nghĩ cách để anh ta từ bỏ cô.
Đã không yêu, thì hãy từ bỏ.
Nhưng, cô chỉ có thời gian một tiếng, nếu như chọn đi, bây giờ nhất định cô phải xuất phát, "Minh Vũ, em chợt có chút việc gấp, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh…" Cô không biết nói sao nữa, tuy là chọn đi, nhưng cô không định dẫn bọn trẻ tới chỗ Lê Minh Tùng, đã quyết định phải từ bỏ anh, vậy thì không thể để bọn trẻ gần gũi với Lê Minh Tùng, bằng không, có tình cảm rồi thì sẽ càng khó ra đi, một giọt máu đào hơn ao nước lã, nên cô muốn trước khi có tình cảm máu mủ ruột già thì phải tách xa Lê Minh Tùng với bọn trẻ ra.
"Đã là việc gấp, vậy em đi đi, bọn trẻ anh sẽ trông giúp em, hơn nữa, còn có Thủy Tiên mà, em cứ yên tâm đi làm việc đi."
Bùi Minh Vũ cũng không hỏi cô có chuyện gì, điều này khiến cô không nhịn được thở phào một hơi, anh ta tốt như vậy đấy, cho tới bây giờ anh cũng không hỏi cô những gì cô không muốn nói, hiểu ý người như vậy, có anh ở trong thế giới của cô, thực ra, đó thật sự là một chỗ dựa, không chậm trễ gì thêm, "Minh Vũ, em đi đây, có thể phải về hơi muộn, buổi tối cứ để Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ở nhà anh nhé, có điều…"
"Em yên tâm, anh sẽ không để cho Tuệ nói kiểu đó với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nữa đâu, anh cam đoan với em đến lúc em trở lại, anh sẽ tự mình giao Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vui vẻ hạnh phúc cho em."
Cô còn có thể nói gì nữa, "Minh Vũ, giải thích cho Sa Duy Hân và Nguyễn Thủy Tiên giúp em nhé, anh cũng nói qua với bọn trẻ nhé."
"Đi nhanh đi, yên tâm đi, anh sẽ xử lý tốt mọi việc."
"Em đi đây." Thật lo lắng mà, nhưng giờ cô càng phải giải quyết quả bom hẹn giờ là Lê Minh Tùng kia, chỉ cần còn một phút đồng hồ chưa giải quyết, Lê Minh Tùng cũng có thể nổ bất cứ lúc nào, sau đó nổ cho cô không còn manh giáp, còn lan đến cả chỗ bọn trẻ.
"Đi thôi." Bùi Minh Vũ có chút lo lắng nhìn cô, biết cô có tâm sự, nhưng anh lại chẳng thể hỏi được, chỉ đến khi Thanh Thu đi được hai bước rồi, anh mới bất chợt nói rằng: "Thanh Thu…"
"Dạ?" Cô chợt đứng lại, sau đó quay đầu nhìn anh.
Trên khuôn mặt trắng trẻo hiện lên vẻ không được tự nhiên, ngón tay thon dài đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, "Thanh Thu, phải luôn mở điện thoại di động, có chuyện gì không xử lý được thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ luôn chờ điện thoại của em."
Mũi chua xót, "Minh Vũ, em nhớ rồi." Tốt đến vậy, anh cứ như hậu phương vững chắc cho cô tựa vào cho dù phía trước có bao nhiêu gian nan cũng không sợ, bởi vì, phía sau cô có anh, xoay người, bước đi thật nhanh, thậm chí ngay cả bọn trẻ cũng không nỡ nhìn, nhìn rồi, sẽ chỉ làm cô càng thêm không muốn rời đi.
Vừa đi vừa nghĩ đến hai bản thỏa thuận, cô nhớ lúc đó có ký mỗi bản hai phần, cũng tức là tổng cộng có bốn tờ có chữ ký của chính cô, hai tờ là thỏa thuận kết hôn, hai tờ là đơn ly dị, hiện tại, cách nhanh nhất để giải thoát chính là trực tiếp lấy được bốn tờ thỏa thuận về tay, sau đó xé bỏ, làm cho Lê Minh Tùng có muốn kiện cô cũng không có cửa, nhưng mà, chuyện này rất khó, nếu không ở cùng Lê Minh Tùng lâu, sau đó tra xem anh ta để đồ quan trọng ở đâu, thì cô rất khó tìm.