Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 95 ĐÃ MUỘN THẾ NÀY RỒI
CHƯƠNG 95: ĐÃ MUỘN THẾ NÀY RỒI
"Ơ, anh Lê, vợ anh là ai? Vì sao gần đây truyền thông không có hề đưa tin gì về vợ anh? "
Lê Minh Tùng dắt tay Thanh Thu, bước ra khỏi thang máy trong cái nhìn chăm chú của phóng viên kia, "Cô ấy chính là vợ tôi." Nói xong, cũng không để ý đến vẻ vô cùng kinh ngạc của phóng viên kia mà nắm tay Thanh Thu đi nhanh tới phòng làm việc.
"Lê Minh Tùng, sao lại phải tuyên bố với bên ngoài em là vợ anh?" Nay là một ngày vô cùng khó hiểu, sáng thì Bùi Minh Vũ nói cô là bạn gái của anh ta, giờ Lê Minh Tùng lại nói trực tiếp với phóng viên rằng cô là vợ của anh, giá trị con người của cô hiện nay tốt như vậy sao? Làm cho hai người đàn ông độc thân quý giá và cuốn hút nhất thành phố F cùng nhận là một nửa trong đời họ.
Lê Minh Tùng nhíu mày, "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Không phải, anh không thể đối với em như vậy"
"Ha ha, vậy em xem xem đây là gì nào?" Lê Minh Tùng nhàn nhã đi về phía bàn làm việc của anh, sau đó từ từ ngồi xuống, lại lấy từ trong ngăn kéo ra hai tờ thỏa thuận, "Trên này có chữ ký tự em viết hẳn hoi."
Trọng Thanh Thu không chút nghĩ ngợi mà cầm hai tờ thỏa thuận này lên, sau đó nhìn cũng không nhìn mà xé luôn, tờ giấy nhanh chóng biết thành từng mảnh nhỏ bay bay trước mắt, "Lê Minh Tùng, em không thừa nhận, hai tờ thỏa thuận này không có hiệu lực."
Nhìn giấy bay lả tả, Lê Minh Tùng lại không tức giận, "Trọng Thanh Thu, em xé đi, đó chẳng qua chỉ là hai bản sao thôi, bản gốc anh vẫn giữ nguyên, trừ phi có một ngày em muốn cùng anh ra tòa, nếu không anh chắc chắn sẽ không lấy ra để em có cơ hội xé vụn đâu, còn nữa, em có thể đưa ra bằng chứng anh nói đã kết thúc tất cả sao? Ghi âm bằng miệng hay văn bản đều được, chỉ cần em có thể lấy ra là được."
Nói năng vô lý đến thế nào chứ, anh biết rõ cô không có chứng cớ gì, nhưng ban đầu cô rời đi mà anh không hề đi tìm không phải đã chứng minh anh cũng đã quyết định từ bỏ cô từ lâu rồi sao?
Nhưng không ngờ giờ lại muốn trói buộc cô bên cạnh, "Lê Minh Tùng, anh rốt cuộc là vì sao?"
Chậm rãi đứng dậy, thân hình cao lớn của anh mang theo cảm giác áp bách vô hình bao phủ trước mặt cô, "Bởi vì, trò chơi còn lâu mới kết thúc, còn nữa, em là mẹ của con gái anh, anh muốn chịu trách nhiệm với con gái anh."
"Không phải, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không phải con gái của anh." Anh nói việc kêu cô trở lại bên người là một trò chơi chứ không phải cái gì khác, chỉ hai chữ đơn giản, lại khiến cô tổn thương, đã không yêu, cũng không nhất thiết phải đối xử với cô như vậy chứ, cô chưa từng là nữ chính trong trò chơi, cô không thể chịu được nỗi cô đơn mỗi đêm thêm nữa, cô muốn có một chỗ dựa, cứ tưởng là anh, nhưng cho tới bây giờ anh đều không hề yêu cô, vốn muốn chọn Bùi Minh Vũ, nhưng anh lại bước vào thế giới của cô một lần nữa như ma quỷ nói gì mà không buông tha, "Lê Minh Tùng, anh vô lại, tiền của Minh Vũ đã sớm trả cho anh rồi, em không nợ anh gì hết."
"Nhưng em thiếu anh một lời giải thích, mà lời giải thích này cần em ở lại bên cạnh anh dùng sự thực để chứng minh Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con của anh, nếu không, ai có thể tin nổi anh bất chợt mọc ra hai cô con gái chứ? Lẽ nào em không muốn cho chúng một cuộc sống và nền giáo dục tốt nhất sao? "
"Lê Minh Tùng, cuộc sống và chuyện dạy dỗ không phân biệt được tốt và không tốt, em muốn chúng được vui vẻ, cho nên, chúng phải ở lại bên cạnh em, hai bản thỏa thuận em nghĩ đều nên chấm dứt đi, anh nói đi, điều kiện gì thì anh bằng lòng chấm dứt?" Đã sớm nhìn thấu lòng dạ anh ta, tạm thời anh ta không định bỏ qua thân phận cô là vợ anh, tuy mấy năm nay cô đã sớm biến mất dần khỏi thế giới của anh, nhưng chuyện đám cưới nhớ lại mà thấy mông lung của mấy năm trước lại không chỉ để lại kí ức cho anh và cô, bên phía truyền thông cũng chắc chắn có, chỉ là tạm thời bị phong tỏa thôi, chỉ cần anh muốn, ngay lập tức sẽ bị lôi ra.
"Không có, em cảm thấy em có thể cho anh được điều kiện mà anh muốn sao?"
Cô đơ người, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, cô cảm thấy anh ta chỉ là một loại độc, một loại độc làm cho phụ nữ chìm đắm vào trong thế giới của anh ta, nhưng giờ cô lại chỉ muốn thoát ra ngoài, bởi vì, cô đã không thể chịu đựng được cảm giác đau đớn khôn cùng mà loại độc này mang lại cho cô.
Cô có thể cho anh điều kiện gì đây?
Ngoại trừ hai đứa bé, cô chẳng có gì cả.
Nhưng cô không muốn từ bỏ, chỉ muốn thử một lần, "Anh nói đi, anh muốn điều kiện gì?"
"Trọng Thanh Thu, dứt khoát đấy, nhưng em đã là người phụ nữ của anh từ lâu rồi, không phải sao?" Ngón tay anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đầu ngón tay truyền tới cảm giác nóng rực, lập tức khiến cả người cô nóng bừng lên.
"Không phải… Không phải…"
"Hai buổi tối, là đủ rồi, trên người em đều là dấu vết thuộc về anh, cho nên, làm vợ anh là lựa chọn duy nhất của em."
"Không muốn, em không muốn một cuộc hôn nhân không có tình yêu, anh không yêu em, thì không nên chôn vùi đi cuộc hôn nhân có tình yêu mà em muốn có cả đời." Nhìn thẳng ánh mắt của anh, cô nhìn anh không hề sợ hãi, cô có quyền nói không, bởi vì, thứ nhất cô là một người phụ nữ sống sờ sờ, đã không có tình yêu chân thành, thì cô tình nguyện buông bỏ một gốc đại thụ che trời mà chọn một cây nhỏ có thể che gió che mưa cho cô, huống chi Bùi Minh Vũ cũng không phải là một cây nhỏ, hôm nay anh ta đã sớm lớn mạnh thành đại thụ rồi.
"Ha ha, Trọng Thanh Thu, thật không ngờ em lại có lòng tham như vậy, ban đầu, người muốn làm vợ của Lê Minh Tùng anh nhất là em, có điều, em không cam lòng không có được tình yêu của anh thì thôi, em tưởng anh muốn chọn em chắc? Lựa chọn tốt hơn em đặt ngay trước mặt anh, anh chọn em chẳng qua là vì anh và em đã từng có một đám cưới mà thôi, được rồi, anh đồng ý với em, chỉ cần em giúp anh vượt qua nguy cơ trước mắt này, chỉ cần cổ phiếu Lê Thị bắt đầu nóng lại, chỉ cần truyền thông bắt đầu quên đi sự việc của anh với Phương Thu, anh sẽ đồng ý bỏ qua cho em."
Thì ra, anh vì điều đó.
Thật ra thì anh rất thẳng thắn, không hề giấu giếm suy nghĩ thật trong lòng.
Bởi vì chỉ yêu Phương Thu, cho nên những người phụ nữ khác hoặc là công cụ làm ấm giường cho anh, hoặc là bình hoa trợ giúp cho sự nghiệp của anh, trừ những thứ này ra, anh không cho nổi những người phụ nữ này bất cứ thứ gì.
Đây chính là Lê Minh Tùng, bất chợt, Thanh Thu bắt đầu nhìn Lê Minh Tùng một cách khinh bỉ, thì ra anh cũng chẳng có gì hơn thế.
"Không, em không muốn một điều kiện lập lờ như vậy, điều này căn bản không có một thời hạn xác định."
"Vậy em muốn thế nào?" Lê Minh Tùng bình tĩnh nhìn cô, nói thật, có đôi khi đối mặt với cô, anh lại bất giác quên mất sự tồn tại của Phương Thu, cô và Phương Thu tuy vẻ mặt có na ná, nhưng khí chất từ tận trong xương lại hoàn toàn khác nhau, Phương Thu mềm mại, còn Thanh Thu bây giờ cả người có cảm giác ương bướng.
"Em muốn anh viết ra làm bằng chứng, còn nữa, em muốn có một kỳ hạn, chỉ ba tháng thôi, em cảm thấy em chỉ cần làm vợ anh ba tháng thì những vấn đề anh vừa nói kia đều có thể giải quyết ổn thỏa."
"Vậy nếu như em không chịu phối hợp thì sao?" Anh ta vào mắt cô với vẻ không tin tưởng, quyền chủ động cho tới bây giờ đều nằm trong tay anh, anh không thích bị một người phụ nữ nắm trong tay, đương nhiên, chỉ ngoại trừ Phương Thu ra.
Mà bây giờ anh cũng hoàn toàn là vì Phương Thu, bằng không, anh thực sự không cần phải để mình thiệt thòi như vậy.
Phong Thiếu Dương, nó nắm chắc Phương Thu, mà Phương Thu thì lại nắm chắc anh.
Bị động như vậy, anh lại chỉ có thể chấp nhận, chỉ vì người phụ nữ đó là Lạc Phương Thu, là Lạc Phương Thu mà năm ấy anh dùng cả sinh mạng ra để yêu, đúng là oan nghiệt mà, nhưng anh lại không thể thay đổi được, bởi vì trái tim đã in đậm tất cả hình bóng của người phụ nữ ấy, thân thể của cô ấy linh hồn của cô ấy, tất cả của cô ấy đều là điều anh yêu nhất.
Nhẹ nhàng cười, "Lê Minh Tùng, thì ra anh không có lòng tin với chính mình như vậy." Nhìn anh đầy khiêu khích, chỉ cần có thể ngưng hẳn thỏa thuận giữa bọn họ, giờ cô không đếm xỉa đến điều gì nữa. Có đôi khi, lựa chọn không liên quan đến tình yêu, mà liên quan đến với cảm giác và tự tôn của mình, Lê Minh Tùng thực sự hoàn toàn làm cho lòng cô bị tổn thương.
"Không thể, ít nhất phải sáu tháng." Ninh Tử Tô sắp trở lại, anh không biết mình và Phương Thu còn xảy ra chuyện gì nữa, có một số việc anh phải phòng ngừa trước những rắc rối có thể xuất hiện, mẹ của anh, thực ra càng giống đối thủ trên thương trường của anh hơn.
"OK." Ngón tay của cô bấm điện thoại di động, sau đó giơ lên tay, "Những gì anh vừa nói đều đã được ghi âm vào đây, Lê Minh Tùng, sáu tháng sau, anh phải trao trả hai bản thỏa thuận lại cho em, rồi để em xé bỏ."
Ngón tay buông cằm cô ra, "Được."
Trả lời thật dứt khoát, thực ra, sâu trong nội tâm anh cực kỳ không muốn để cô làm vợ anh, trong lòng anh lựa chọn duy nhất chính là Phương Thu, chỉ tiếc Phương Thu không thể là vợ anh, Lê Minh Tùng, đây là bi ai lớn nhất đời anh.
"Đồng ý, có điều, giờ em muốn nói cho anh biết một chuyện."
"Nói."
"Trước khi em nói tốt nhất anh nên chuẩn bị tư tưởng, đây cũng là một tin xấu, hoàn toàn không có lợi cho tình cảnh hiện tại của anh, em đã sớm muốn nói, nhưng tại sau khi vào thang máy anh không cho em nói, anh kêu vào trong phòng làm việc rồi hẵng nói, em nghĩ, bây giờ là lúc nhất định phải nói ra rồi."
Lê Minh Tùng cầm một cây bút gõ trên bàn, "Nói đi."
"Sáng nay em và Minh Vũ ăn ở nhà hàng, Minh Vũ nói với phóng viên nhà báo rằng em là bạn gái của anh ấy, mà lúc vừa mới đến trước tòa nhà em đã gặp đúng phóng viên kia ở cửa, nghe nói anh ta có ghi âm và ghi hình lúc sáng."
"Ha ha, thì ra là chuyện này, anh nghĩ, đến lúc lôi ra video kết hôn của chúng ta năm đó rồi, đến lúc đó, sẽ có người hiểu rõ hơn lí do năm đó anh kết hôn, Bùi Minh Vũ đã từng có mặt."
"Lê Minh Tùng, em không cho phép anh hại Minh Vũ."
"Đừng có gọi thân thiết như vậy, hiện tại, anh ta không có liên quan gì đến em hết, còn anh, là chồng trên danh nghĩa của em, cũng là ba của hai đứa con của em, anh muốn chuyển thân phận của con vào danh nghĩa nhà họ Lê."
"Không được." Cô cự tuyệt, con là ranh giới cuối cùng của cô, vượt qua ranh giới này, thì chuyện gì cũng không làm tiếp được.
Lê Minh Tùng cũng không trả lời cô, chỉ thản nhiên nói: "Em đi nghỉ trước đi, một lát nữa, chúng ta cùng nhau tan ca." Giờ cô mới phát hiện đã sắp đến lúc tan làm của anh, thì ra, đã muộn như vậy rồi.
"Ơ, anh Lê, vợ anh là ai? Vì sao gần đây truyền thông không có hề đưa tin gì về vợ anh? "
Lê Minh Tùng dắt tay Thanh Thu, bước ra khỏi thang máy trong cái nhìn chăm chú của phóng viên kia, "Cô ấy chính là vợ tôi." Nói xong, cũng không để ý đến vẻ vô cùng kinh ngạc của phóng viên kia mà nắm tay Thanh Thu đi nhanh tới phòng làm việc.
"Lê Minh Tùng, sao lại phải tuyên bố với bên ngoài em là vợ anh?" Nay là một ngày vô cùng khó hiểu, sáng thì Bùi Minh Vũ nói cô là bạn gái của anh ta, giờ Lê Minh Tùng lại nói trực tiếp với phóng viên rằng cô là vợ của anh, giá trị con người của cô hiện nay tốt như vậy sao? Làm cho hai người đàn ông độc thân quý giá và cuốn hút nhất thành phố F cùng nhận là một nửa trong đời họ.
Lê Minh Tùng nhíu mày, "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Không phải, anh không thể đối với em như vậy"
"Ha ha, vậy em xem xem đây là gì nào?" Lê Minh Tùng nhàn nhã đi về phía bàn làm việc của anh, sau đó từ từ ngồi xuống, lại lấy từ trong ngăn kéo ra hai tờ thỏa thuận, "Trên này có chữ ký tự em viết hẳn hoi."
Trọng Thanh Thu không chút nghĩ ngợi mà cầm hai tờ thỏa thuận này lên, sau đó nhìn cũng không nhìn mà xé luôn, tờ giấy nhanh chóng biết thành từng mảnh nhỏ bay bay trước mắt, "Lê Minh Tùng, em không thừa nhận, hai tờ thỏa thuận này không có hiệu lực."
Nhìn giấy bay lả tả, Lê Minh Tùng lại không tức giận, "Trọng Thanh Thu, em xé đi, đó chẳng qua chỉ là hai bản sao thôi, bản gốc anh vẫn giữ nguyên, trừ phi có một ngày em muốn cùng anh ra tòa, nếu không anh chắc chắn sẽ không lấy ra để em có cơ hội xé vụn đâu, còn nữa, em có thể đưa ra bằng chứng anh nói đã kết thúc tất cả sao? Ghi âm bằng miệng hay văn bản đều được, chỉ cần em có thể lấy ra là được."
Nói năng vô lý đến thế nào chứ, anh biết rõ cô không có chứng cớ gì, nhưng ban đầu cô rời đi mà anh không hề đi tìm không phải đã chứng minh anh cũng đã quyết định từ bỏ cô từ lâu rồi sao?
Nhưng không ngờ giờ lại muốn trói buộc cô bên cạnh, "Lê Minh Tùng, anh rốt cuộc là vì sao?"
Chậm rãi đứng dậy, thân hình cao lớn của anh mang theo cảm giác áp bách vô hình bao phủ trước mặt cô, "Bởi vì, trò chơi còn lâu mới kết thúc, còn nữa, em là mẹ của con gái anh, anh muốn chịu trách nhiệm với con gái anh."
"Không phải, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không phải con gái của anh." Anh nói việc kêu cô trở lại bên người là một trò chơi chứ không phải cái gì khác, chỉ hai chữ đơn giản, lại khiến cô tổn thương, đã không yêu, cũng không nhất thiết phải đối xử với cô như vậy chứ, cô chưa từng là nữ chính trong trò chơi, cô không thể chịu được nỗi cô đơn mỗi đêm thêm nữa, cô muốn có một chỗ dựa, cứ tưởng là anh, nhưng cho tới bây giờ anh đều không hề yêu cô, vốn muốn chọn Bùi Minh Vũ, nhưng anh lại bước vào thế giới của cô một lần nữa như ma quỷ nói gì mà không buông tha, "Lê Minh Tùng, anh vô lại, tiền của Minh Vũ đã sớm trả cho anh rồi, em không nợ anh gì hết."
"Nhưng em thiếu anh một lời giải thích, mà lời giải thích này cần em ở lại bên cạnh anh dùng sự thực để chứng minh Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con của anh, nếu không, ai có thể tin nổi anh bất chợt mọc ra hai cô con gái chứ? Lẽ nào em không muốn cho chúng một cuộc sống và nền giáo dục tốt nhất sao? "
"Lê Minh Tùng, cuộc sống và chuyện dạy dỗ không phân biệt được tốt và không tốt, em muốn chúng được vui vẻ, cho nên, chúng phải ở lại bên cạnh em, hai bản thỏa thuận em nghĩ đều nên chấm dứt đi, anh nói đi, điều kiện gì thì anh bằng lòng chấm dứt?" Đã sớm nhìn thấu lòng dạ anh ta, tạm thời anh ta không định bỏ qua thân phận cô là vợ anh, tuy mấy năm nay cô đã sớm biến mất dần khỏi thế giới của anh, nhưng chuyện đám cưới nhớ lại mà thấy mông lung của mấy năm trước lại không chỉ để lại kí ức cho anh và cô, bên phía truyền thông cũng chắc chắn có, chỉ là tạm thời bị phong tỏa thôi, chỉ cần anh muốn, ngay lập tức sẽ bị lôi ra.
"Không có, em cảm thấy em có thể cho anh được điều kiện mà anh muốn sao?"
Cô đơ người, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, cô cảm thấy anh ta chỉ là một loại độc, một loại độc làm cho phụ nữ chìm đắm vào trong thế giới của anh ta, nhưng giờ cô lại chỉ muốn thoát ra ngoài, bởi vì, cô đã không thể chịu đựng được cảm giác đau đớn khôn cùng mà loại độc này mang lại cho cô.
Cô có thể cho anh điều kiện gì đây?
Ngoại trừ hai đứa bé, cô chẳng có gì cả.
Nhưng cô không muốn từ bỏ, chỉ muốn thử một lần, "Anh nói đi, anh muốn điều kiện gì?"
"Trọng Thanh Thu, dứt khoát đấy, nhưng em đã là người phụ nữ của anh từ lâu rồi, không phải sao?" Ngón tay anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đầu ngón tay truyền tới cảm giác nóng rực, lập tức khiến cả người cô nóng bừng lên.
"Không phải… Không phải…"
"Hai buổi tối, là đủ rồi, trên người em đều là dấu vết thuộc về anh, cho nên, làm vợ anh là lựa chọn duy nhất của em."
"Không muốn, em không muốn một cuộc hôn nhân không có tình yêu, anh không yêu em, thì không nên chôn vùi đi cuộc hôn nhân có tình yêu mà em muốn có cả đời." Nhìn thẳng ánh mắt của anh, cô nhìn anh không hề sợ hãi, cô có quyền nói không, bởi vì, thứ nhất cô là một người phụ nữ sống sờ sờ, đã không có tình yêu chân thành, thì cô tình nguyện buông bỏ một gốc đại thụ che trời mà chọn một cây nhỏ có thể che gió che mưa cho cô, huống chi Bùi Minh Vũ cũng không phải là một cây nhỏ, hôm nay anh ta đã sớm lớn mạnh thành đại thụ rồi.
"Ha ha, Trọng Thanh Thu, thật không ngờ em lại có lòng tham như vậy, ban đầu, người muốn làm vợ của Lê Minh Tùng anh nhất là em, có điều, em không cam lòng không có được tình yêu của anh thì thôi, em tưởng anh muốn chọn em chắc? Lựa chọn tốt hơn em đặt ngay trước mặt anh, anh chọn em chẳng qua là vì anh và em đã từng có một đám cưới mà thôi, được rồi, anh đồng ý với em, chỉ cần em giúp anh vượt qua nguy cơ trước mắt này, chỉ cần cổ phiếu Lê Thị bắt đầu nóng lại, chỉ cần truyền thông bắt đầu quên đi sự việc của anh với Phương Thu, anh sẽ đồng ý bỏ qua cho em."
Thì ra, anh vì điều đó.
Thật ra thì anh rất thẳng thắn, không hề giấu giếm suy nghĩ thật trong lòng.
Bởi vì chỉ yêu Phương Thu, cho nên những người phụ nữ khác hoặc là công cụ làm ấm giường cho anh, hoặc là bình hoa trợ giúp cho sự nghiệp của anh, trừ những thứ này ra, anh không cho nổi những người phụ nữ này bất cứ thứ gì.
Đây chính là Lê Minh Tùng, bất chợt, Thanh Thu bắt đầu nhìn Lê Minh Tùng một cách khinh bỉ, thì ra anh cũng chẳng có gì hơn thế.
"Không, em không muốn một điều kiện lập lờ như vậy, điều này căn bản không có một thời hạn xác định."
"Vậy em muốn thế nào?" Lê Minh Tùng bình tĩnh nhìn cô, nói thật, có đôi khi đối mặt với cô, anh lại bất giác quên mất sự tồn tại của Phương Thu, cô và Phương Thu tuy vẻ mặt có na ná, nhưng khí chất từ tận trong xương lại hoàn toàn khác nhau, Phương Thu mềm mại, còn Thanh Thu bây giờ cả người có cảm giác ương bướng.
"Em muốn anh viết ra làm bằng chứng, còn nữa, em muốn có một kỳ hạn, chỉ ba tháng thôi, em cảm thấy em chỉ cần làm vợ anh ba tháng thì những vấn đề anh vừa nói kia đều có thể giải quyết ổn thỏa."
"Vậy nếu như em không chịu phối hợp thì sao?" Anh ta vào mắt cô với vẻ không tin tưởng, quyền chủ động cho tới bây giờ đều nằm trong tay anh, anh không thích bị một người phụ nữ nắm trong tay, đương nhiên, chỉ ngoại trừ Phương Thu ra.
Mà bây giờ anh cũng hoàn toàn là vì Phương Thu, bằng không, anh thực sự không cần phải để mình thiệt thòi như vậy.
Phong Thiếu Dương, nó nắm chắc Phương Thu, mà Phương Thu thì lại nắm chắc anh.
Bị động như vậy, anh lại chỉ có thể chấp nhận, chỉ vì người phụ nữ đó là Lạc Phương Thu, là Lạc Phương Thu mà năm ấy anh dùng cả sinh mạng ra để yêu, đúng là oan nghiệt mà, nhưng anh lại không thể thay đổi được, bởi vì trái tim đã in đậm tất cả hình bóng của người phụ nữ ấy, thân thể của cô ấy linh hồn của cô ấy, tất cả của cô ấy đều là điều anh yêu nhất.
Nhẹ nhàng cười, "Lê Minh Tùng, thì ra anh không có lòng tin với chính mình như vậy." Nhìn anh đầy khiêu khích, chỉ cần có thể ngưng hẳn thỏa thuận giữa bọn họ, giờ cô không đếm xỉa đến điều gì nữa. Có đôi khi, lựa chọn không liên quan đến tình yêu, mà liên quan đến với cảm giác và tự tôn của mình, Lê Minh Tùng thực sự hoàn toàn làm cho lòng cô bị tổn thương.
"Không thể, ít nhất phải sáu tháng." Ninh Tử Tô sắp trở lại, anh không biết mình và Phương Thu còn xảy ra chuyện gì nữa, có một số việc anh phải phòng ngừa trước những rắc rối có thể xuất hiện, mẹ của anh, thực ra càng giống đối thủ trên thương trường của anh hơn.
"OK." Ngón tay của cô bấm điện thoại di động, sau đó giơ lên tay, "Những gì anh vừa nói đều đã được ghi âm vào đây, Lê Minh Tùng, sáu tháng sau, anh phải trao trả hai bản thỏa thuận lại cho em, rồi để em xé bỏ."
Ngón tay buông cằm cô ra, "Được."
Trả lời thật dứt khoát, thực ra, sâu trong nội tâm anh cực kỳ không muốn để cô làm vợ anh, trong lòng anh lựa chọn duy nhất chính là Phương Thu, chỉ tiếc Phương Thu không thể là vợ anh, Lê Minh Tùng, đây là bi ai lớn nhất đời anh.
"Đồng ý, có điều, giờ em muốn nói cho anh biết một chuyện."
"Nói."
"Trước khi em nói tốt nhất anh nên chuẩn bị tư tưởng, đây cũng là một tin xấu, hoàn toàn không có lợi cho tình cảnh hiện tại của anh, em đã sớm muốn nói, nhưng tại sau khi vào thang máy anh không cho em nói, anh kêu vào trong phòng làm việc rồi hẵng nói, em nghĩ, bây giờ là lúc nhất định phải nói ra rồi."
Lê Minh Tùng cầm một cây bút gõ trên bàn, "Nói đi."
"Sáng nay em và Minh Vũ ăn ở nhà hàng, Minh Vũ nói với phóng viên nhà báo rằng em là bạn gái của anh ấy, mà lúc vừa mới đến trước tòa nhà em đã gặp đúng phóng viên kia ở cửa, nghe nói anh ta có ghi âm và ghi hình lúc sáng."
"Ha ha, thì ra là chuyện này, anh nghĩ, đến lúc lôi ra video kết hôn của chúng ta năm đó rồi, đến lúc đó, sẽ có người hiểu rõ hơn lí do năm đó anh kết hôn, Bùi Minh Vũ đã từng có mặt."
"Lê Minh Tùng, em không cho phép anh hại Minh Vũ."
"Đừng có gọi thân thiết như vậy, hiện tại, anh ta không có liên quan gì đến em hết, còn anh, là chồng trên danh nghĩa của em, cũng là ba của hai đứa con của em, anh muốn chuyển thân phận của con vào danh nghĩa nhà họ Lê."
"Không được." Cô cự tuyệt, con là ranh giới cuối cùng của cô, vượt qua ranh giới này, thì chuyện gì cũng không làm tiếp được.
Lê Minh Tùng cũng không trả lời cô, chỉ thản nhiên nói: "Em đi nghỉ trước đi, một lát nữa, chúng ta cùng nhau tan ca." Giờ cô mới phát hiện đã sắp đến lúc tan làm của anh, thì ra, đã muộn như vậy rồi.
Bình luận facebook