Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Ai rồi cũng lạc đường
Sắp tới công ty Juhi sẽ ra mắt bộ sưu tập trang phục lấy ý tưởng từ thiên nhiên để tổ chức một buổi triển lãm thời trang lớn, truyền tải ý nghĩa hành động để bảo vệ vì tình yêu đối với thiên nhiên.
Theo như kế hoạch, mọi người đang muốn hướng đến sự phá cách, độc đáo và mới lạ trong những mẫu trang phục sẽ được trình bày tại buổi triển lãm.
Sau khi họp bàn với các nhà thiết kế khác của công ty, Tố Du đã đưa ra một ý tưởng rất mới lạ:
- Trang phục được làm từ hoa tươi bất tử sẽ là một bước đột phá mới trong ngành thời trang.
Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều có sự suy ngẫm cho riêng mình. Vốn dĩ làm trang phục bằng hoa không phổ biến trong làng thời trang và có thể nói là rất hiếm, nhưng cũng đã từng có những nhà thiết kế thực hiện ý tưởng này.
Tuy nhiên, những bộ trang phục tạo ra bằng hoa tươi dù gìn giữ rất kỹ lưỡng vẫn chỉ có thể duy trì đối đa từ một tuần trở lại. Sau khi hoa úa tàn, chắc chắn bộ trang phục cũng không còn giá trị nghệ thuật lẫn sử dụng và phải bỏ đi.
Tố Du không muốn những mẫu thiết kế lần này chỉ mang giá trị trong ngắn hạn, tạm thời. Mà điều cô hướng đến là giữ mãi vẻ đẹp của những bộ trang phục làm từ hoa tươi, điều mà chưa từng có nhà thiết kế nào làm được.
Để thực hiện được điều này, cần phải tìm và áp dụng phương pháp giữ "hoa tươi bất tử".
Theo tìm hiểu, hiện tại chỉ còn vài nghệ nhân trong nước biết được bí quyết để tạo ra hoa tươi bất tử. Tố Du quyết định sẽ đến vùng thôn quê huyện Châu Ninh thuộc tỉnh Vĩ Côn để tìm người nghệ nhân tạo ra những đoá hoa tươi bất tử, bà Diệp Ngọc Xuân.
Ban đầu cô dự tính sẽ đi cùng trưởng phòng kế hoạch, ai ngờ Lộ Sở Triệu lại chủ động bảo sẽ đi cùng cô. Tự mình mặt dày sáp lại cô, tận dụng mỗi lúc có thể nhưng luôn bị cô bơ đẹp.1
Sở Triệu mở google map, nghe theo chỉ dẫn của "chị google" mà đặt trọn niềm tin chạy theo.1
- Sao tôi thấy đường đi cứ sai sai. Lúc tôi xem bản đồ ở nhà không thấy có chỉ dẫn đi lối nào giống con đường chúng ta đang đi cả.
Lúc này Sở Triệu liền thể hiện bản lĩnh đàn ông với người đẹp bên cạnh, anh tỏ ra ngầu lòi, vừa lái xe vừa đáp:
- Em yên tâm, từ trước đến nay tôi chưa từng đi lạc lần nào, cứ tin ở tôi.1
Tố Du bất lực nhìn anh, ban nãy cô định bảo anh dừng xe để hỏi thăm người dân địa phương nhưng anh cứ chắc nịch sẽ đưa cô đến đúng nơi. Lúc này muốn dừng lại hỏi cũng không có ai vì vốn dĩ đây là con đường vắng, xung quanh chỉ toàn cây cối, tìm đâu ra người dân để hỏi.
Giọng chị google cứ vang lên văng vẳng:
- Quẹo trái đi hai mươi mét nữa thì quẹo phải rồi đi thẳng thêm một đoạn...1
Mỗi lúc lòng cô càng thêm bất an, vốn dĩ nơi đây là vùng núi nên các đoạn đường ngoằn ngoèo rất khó đi và chẳng hề dễ dàng trong việc tìm kiếm địa chỉ nhà.
Hơn nữa, nhà của nghệ nhân Diệp Ngọc Xuân lại nằm trong một thôn nhỏ, đường đi đất đá không được tráng nhựa, để đến được nơi thật sự vô cùng nhọc nhằn.
Chợt Sở Triệu dừng xe, trước mắt cả hai, cách vị trí xe đang đỗ tầm năm mét là vực sâu thăm thẳm, bốn về trống trải, xa xa là vô số cây xanh bạt ngàn. Giờ thì hay rồi, Tố Du khá khen cho anh, giỏi lắm, đưa cô đến thung lũng tình yêu sao, đẹp mặt anh thật.
Anh thốt lên đầy sững sờ:
- Sao lại như vậy chứ?
Cô chỉ biết ngã đầu tựa vào ghế vì bất lực. Ai mà ngờ anh quyết đoán, giỏi giang trong việc tìm đường đến thế này.
Sở Triệu cầm điện thoại lên, anh nhíu mày:
- Chẳng lẽ google map chỉ dẫn sai.
Cô lắc đầu bó tay, còn đâu hình tượng chủ tịch Sở uy nghiêm, tài năng xuất chúng trên thương trường. Thì ra ai rồi cũng bị lạc đường mà thôi.
Anh quay đầu xe lại, vừa chạy được một đoạn thì rời đột nhiên đánh rầm rầm vài tiếng rồi sụp tối. Chỉ trong vài phút mưa đã ào ào đổ xuống như trút nước, mù mịt cả lối đi, âm thanh ầm ầm bên tai.
Cả hai có chút khó khăn để di chuyển ra ghế sau của xe, ngồi phía sau sẽ rộng rãi và thoải mái hơn. Cũng may cô có chuẩn bị một ít thức ăn khô, giờ cả hai chỉ đành ngậm bánh mì cầm hơi, ra nông nỗi này là nhờ công lớn của Lộ Sở Triệu.
Tố Du ho lên vài tiếng, cô đang bị cảm suốt nửa tháng nay nhưng vẫn cố gắng làm việc.
Ăn một ít lót dạ, cô uống thuốc theo toa của bác sĩ, Sở Triệu cởi áo khoác ngoài choàng lên người cô nhưng Tố Du lại đẩy ra.
- Không cần đâu.
Cô luôn né tránh anh như vậy, ngoài công việc ra thì cô chẳng nói với anh chuyện gì khác, càng không thiết tha tâm sự chuyện trò.
Ánh mắt anh có chút hụt hẫng, dù muốn bù đắp cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, cô lại chẳng cho anh cơ hội, thật sự rất bế tắc.
Cô tựa đầu vào ghế rồi nhắm mắt ngủ, cũng chẳng nói với Sở Triệu lời nào. Anh lặng lẽ lấy áo khoác đắp lên người cô để giữ ấm. Chợt nhìn ngắm gương mặt xinh xắn, người con gái trước đây từng là vợ của anh.
Theo như kế hoạch, mọi người đang muốn hướng đến sự phá cách, độc đáo và mới lạ trong những mẫu trang phục sẽ được trình bày tại buổi triển lãm.
Sau khi họp bàn với các nhà thiết kế khác của công ty, Tố Du đã đưa ra một ý tưởng rất mới lạ:
- Trang phục được làm từ hoa tươi bất tử sẽ là một bước đột phá mới trong ngành thời trang.
Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều có sự suy ngẫm cho riêng mình. Vốn dĩ làm trang phục bằng hoa không phổ biến trong làng thời trang và có thể nói là rất hiếm, nhưng cũng đã từng có những nhà thiết kế thực hiện ý tưởng này.
Tuy nhiên, những bộ trang phục tạo ra bằng hoa tươi dù gìn giữ rất kỹ lưỡng vẫn chỉ có thể duy trì đối đa từ một tuần trở lại. Sau khi hoa úa tàn, chắc chắn bộ trang phục cũng không còn giá trị nghệ thuật lẫn sử dụng và phải bỏ đi.
Tố Du không muốn những mẫu thiết kế lần này chỉ mang giá trị trong ngắn hạn, tạm thời. Mà điều cô hướng đến là giữ mãi vẻ đẹp của những bộ trang phục làm từ hoa tươi, điều mà chưa từng có nhà thiết kế nào làm được.
Để thực hiện được điều này, cần phải tìm và áp dụng phương pháp giữ "hoa tươi bất tử".
Theo tìm hiểu, hiện tại chỉ còn vài nghệ nhân trong nước biết được bí quyết để tạo ra hoa tươi bất tử. Tố Du quyết định sẽ đến vùng thôn quê huyện Châu Ninh thuộc tỉnh Vĩ Côn để tìm người nghệ nhân tạo ra những đoá hoa tươi bất tử, bà Diệp Ngọc Xuân.
Ban đầu cô dự tính sẽ đi cùng trưởng phòng kế hoạch, ai ngờ Lộ Sở Triệu lại chủ động bảo sẽ đi cùng cô. Tự mình mặt dày sáp lại cô, tận dụng mỗi lúc có thể nhưng luôn bị cô bơ đẹp.1
Sở Triệu mở google map, nghe theo chỉ dẫn của "chị google" mà đặt trọn niềm tin chạy theo.1
- Sao tôi thấy đường đi cứ sai sai. Lúc tôi xem bản đồ ở nhà không thấy có chỉ dẫn đi lối nào giống con đường chúng ta đang đi cả.
Lúc này Sở Triệu liền thể hiện bản lĩnh đàn ông với người đẹp bên cạnh, anh tỏ ra ngầu lòi, vừa lái xe vừa đáp:
- Em yên tâm, từ trước đến nay tôi chưa từng đi lạc lần nào, cứ tin ở tôi.1
Tố Du bất lực nhìn anh, ban nãy cô định bảo anh dừng xe để hỏi thăm người dân địa phương nhưng anh cứ chắc nịch sẽ đưa cô đến đúng nơi. Lúc này muốn dừng lại hỏi cũng không có ai vì vốn dĩ đây là con đường vắng, xung quanh chỉ toàn cây cối, tìm đâu ra người dân để hỏi.
Giọng chị google cứ vang lên văng vẳng:
- Quẹo trái đi hai mươi mét nữa thì quẹo phải rồi đi thẳng thêm một đoạn...1
Mỗi lúc lòng cô càng thêm bất an, vốn dĩ nơi đây là vùng núi nên các đoạn đường ngoằn ngoèo rất khó đi và chẳng hề dễ dàng trong việc tìm kiếm địa chỉ nhà.
Hơn nữa, nhà của nghệ nhân Diệp Ngọc Xuân lại nằm trong một thôn nhỏ, đường đi đất đá không được tráng nhựa, để đến được nơi thật sự vô cùng nhọc nhằn.
Chợt Sở Triệu dừng xe, trước mắt cả hai, cách vị trí xe đang đỗ tầm năm mét là vực sâu thăm thẳm, bốn về trống trải, xa xa là vô số cây xanh bạt ngàn. Giờ thì hay rồi, Tố Du khá khen cho anh, giỏi lắm, đưa cô đến thung lũng tình yêu sao, đẹp mặt anh thật.
Anh thốt lên đầy sững sờ:
- Sao lại như vậy chứ?
Cô chỉ biết ngã đầu tựa vào ghế vì bất lực. Ai mà ngờ anh quyết đoán, giỏi giang trong việc tìm đường đến thế này.
Sở Triệu cầm điện thoại lên, anh nhíu mày:
- Chẳng lẽ google map chỉ dẫn sai.
Cô lắc đầu bó tay, còn đâu hình tượng chủ tịch Sở uy nghiêm, tài năng xuất chúng trên thương trường. Thì ra ai rồi cũng bị lạc đường mà thôi.
Anh quay đầu xe lại, vừa chạy được một đoạn thì rời đột nhiên đánh rầm rầm vài tiếng rồi sụp tối. Chỉ trong vài phút mưa đã ào ào đổ xuống như trút nước, mù mịt cả lối đi, âm thanh ầm ầm bên tai.
Cả hai có chút khó khăn để di chuyển ra ghế sau của xe, ngồi phía sau sẽ rộng rãi và thoải mái hơn. Cũng may cô có chuẩn bị một ít thức ăn khô, giờ cả hai chỉ đành ngậm bánh mì cầm hơi, ra nông nỗi này là nhờ công lớn của Lộ Sở Triệu.
Tố Du ho lên vài tiếng, cô đang bị cảm suốt nửa tháng nay nhưng vẫn cố gắng làm việc.
Ăn một ít lót dạ, cô uống thuốc theo toa của bác sĩ, Sở Triệu cởi áo khoác ngoài choàng lên người cô nhưng Tố Du lại đẩy ra.
- Không cần đâu.
Cô luôn né tránh anh như vậy, ngoài công việc ra thì cô chẳng nói với anh chuyện gì khác, càng không thiết tha tâm sự chuyện trò.
Ánh mắt anh có chút hụt hẫng, dù muốn bù đắp cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, cô lại chẳng cho anh cơ hội, thật sự rất bế tắc.
Cô tựa đầu vào ghế rồi nhắm mắt ngủ, cũng chẳng nói với Sở Triệu lời nào. Anh lặng lẽ lấy áo khoác đắp lên người cô để giữ ấm. Chợt nhìn ngắm gương mặt xinh xắn, người con gái trước đây từng là vợ của anh.
Bình luận facebook