Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65: Cháu đích tôn
Tim cô bất giác đập mạnh, Tố Du quay lại nhìn anh, hai ánh mắt chạm nhau, anh là người đàn ông đầu tiên và duy nhất cô yêu trong đời, cũng là người khiến cô mang theo bao hoài nghi về tình cảm mà chẳng dám tiến tới.
- Anh sẽ không bỏ em và con đúng không?
Tuy câu hỏi thoạt nghe qua cứ nghĩ đơn giản, nhưng cô đã cố gắng dồn nén hết tâm tư, âu lo để có đủ dũng khí hỏi thẳng. Suy cho cùng, vì yêu anh nên cô mới dây dưa đến tận lúc này, không nỡ từ bỏ nhưng cứ chần chừ mà chẳng dám tiến tới.
Sở Triệu hiểu cảm giác của cô, quá khứ anh đã không thể thay đổi được, nhưng hiện tại chắc chắn sẽ không ngừng cố gắng.
Anh cúi người, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn:
- Điều ngu ngốc nhất trong cuộc đời anh là ba năm trước đã đánh mất em. Anh sẽ không rời xa em thêm một lần nào nữa.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, Sở Triệu rất kiên định với những điều anh vừa nói ra. Cuộc đời ai cũng có những khoảng thời gian mắc sai lầm, anh hy vọng bây giờ vẫn chưa muộn để bù đắp cho cô.
Tố Du ôm chằm lấy anh, Sở Triệu cũng vòng tay ôm vợ vào lòng. Cô có thai vốn dĩ là chuyện vui, anh muốn cả hai thật phúc, cùng nhau chăm sóc các con thật tốt, chỉ cần như vậy cũng đủ thấy mãn nguyện rồi.
- ----------------------------------
Bảy giờ tối, Vu Tuấn đột nhiên đến nhà cô, anh ấy có mua rất nhiều đồ chơi và đồ ăn. Cô mời Vu Tuấn ngồi, dù sao cũng là anh em thân thiết.
- Anh đến thăm em và con.
Xem ra Vu Tuấn vẫn chưa từ bỏ ý định chinh phục Tố Du, kể cả khi cô đã có con riêng.
- Anh chu đáo như vậy, em thấy có chút ngại.
Anh ấy nở nụ cười, sau bao ngày nghĩ suy có lẽ Vu Tuấn đã lấy lại tinh thần, nhìn nhận sự việc một cách thoải mái hơn.
- Có gì đâu chứ, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, em nói ngại là anh buồn đấy.
Cô chỉ đành nhận lấy những món đồ anh ấy mua cho, dù sao Vu Tuấn cũng đã cất công mang đến tận nhà cô rồi.
Cũng may bây giờ Sở Triệu đã thuê được chỗ đỗ xe ở sân nhà hàng xóm nên không đỗ trước cổng nhà cô nữa. Nếu không chắc chắn lúc nãy khi Vu Tuấn đến, anh ấy sẽ thắc mắc và đặt câu hỏi.
- À, em cho anh gặp bé có được không? Anh muốn thăm nhóc một lát.
Cô đáp lời:
- Tiểu Phi đã ngủ rồi, bé ngủ sớm lắm, hay để khi khác em sẽ cho anh gặp bé.
Vu Tuấn gật đầu, thái độ rất ôn nhu:
- Vậy cũng được.
Bên trong khe hở của cánh cửa phòng ngủ, Sở Triệu hóng chuyện đang ghen mà chẳng thể nói cùng ai: "Cái tên kia, đưa đồ xong sao còn không mau về đi!"
Biết rõ Vu Tuấn thích Tố Du nên anh càng cảm thấy khó chịu khi anh ấy đến gần cô.
Trông cô nói cười với Vu Tuấn, anh càng không vui, lúc nãy cô dặn anh phải ngoan ngoãn ở yên trong phòng, không được ra ngoài làm loạn, Sở Triệu chỉ đành ngậm ngùi hé cửa quan sát, dù tức trong lòng nhưng vẫn phải cố nhịn.
- Anh có thể...làm ba nuôi của con em không?
Cô có chút bối rối trước lời đề nghị bất ngờ từ Vu Tuấn, nhận thấy sự chần chừ của cô, anh ấy nói tiếp:
- Anh chỉ muốn thường xuyên đến đây thăm bé thôi. Em đừng căng thẳng quá.
Sự nhiệt tình này của Vu Tuấn thì sao cô có thể vô tình không đồng ý được, lần trước cô đã từ chối lời tỏ tình của anh ấy khiến Vu Tuấn đau lòng. Nếu lần này khướt từ cả yêu cầu nhỏ nhoi này thì phải chăng cô quá ích kỷ. Tố Du nở nụ cười nhẹ:
- Dạ được.
Sở Triệu đứng bên trong nghe thấy cuộc nói chuyện, anh nắm chặt lòng bàn tay, vừa ghen vừa tức không tả nổi: "Ba nuôi sao? Tôi cho phép anh chưa hả?".
——————————————-
Trong khi Lộ lão gia đang ngồi đọc tiểu thuyết, bà Chi Linh bước đến, ngồi xuống cạnh ông ấy, vẻ mặt bà ta đầy hớn hở:
- Anh à, nếu bây giờ Vu Tuấn mang cháu đích tôn về cho Lộ gia, có phải anh sẽ làm theo lời đã hứa, chia bảy mươi phần trăm trên tổng số tài sản cho con đúng không?
Lộ lão gia hạ quyển sách đang cầm trên tay, thái độ có chút bất ngờ, vốn dĩ Vu Tuấn còn chưa từng đưa người yêu về ra mắt gia đình hay nói với ông ấy chuyện có người yêu, đùng một cái bà Chi Linh lại nói như thể Vu Tuấn đã có con khiến ông ấy không tránh khỏi khó hiểu.
- Ý em là...chẳng lẽ Vu Tuấn có con rồi sao?
Thực tế Vu Tuấn là người đàn ông thành đạt, việc anh ấy dễ dàng có người yêu và có con cũng không phải chuyện lạ.
Nghe câu hỏi này, bà Chi Linh diễn nét vui vẻ như thể bà ta đã lựa chọn được con dâu.
- Ừm thì...sắp tới anh sẽ rõ thôi. Nhưng em muốn anh khẳng định lại lần nữa lời hứa trước đây của mình.
Lộ lão gia đâu phải không biết người vợ hai này mê tiền tài vật chất. Nhưng vì Lộ lão gia trọng con trai và yêu thương núm ruột của mình nên chỉ cần con trai ông ấy sinh được cháu đích tôn cho Lộ gia thì ông ấy chẳng tiếc phần lớn tài sản kia.
- Đúng vậy, anh đã hứa thì chắc chắn giữ lời. Giữa Sở Triệu và Vu Tuấn, đứa nào có con trai trước thì anh sẽ để lại bảy mươi phần trăm trên tổng số tài sản cho đứa đó.
Trên môi bà Chi Linh nở nụ cười gian xảo. Trong cùng lúc, Lộ phu nhân đứng phía sau bức tường phòng khách đã nghe thấy tất cả. Bà ấy vội vã trở về phòng rồi gọi điện cho Sở Triệu:
- Chuyện lần trước mẹ thấy Hàn Tố Du ở bệnh viện, con đã hỏi lại cô ta chưa? Rốt cuộc cô ta có thai hay không?
- Anh sẽ không bỏ em và con đúng không?
Tuy câu hỏi thoạt nghe qua cứ nghĩ đơn giản, nhưng cô đã cố gắng dồn nén hết tâm tư, âu lo để có đủ dũng khí hỏi thẳng. Suy cho cùng, vì yêu anh nên cô mới dây dưa đến tận lúc này, không nỡ từ bỏ nhưng cứ chần chừ mà chẳng dám tiến tới.
Sở Triệu hiểu cảm giác của cô, quá khứ anh đã không thể thay đổi được, nhưng hiện tại chắc chắn sẽ không ngừng cố gắng.
Anh cúi người, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn:
- Điều ngu ngốc nhất trong cuộc đời anh là ba năm trước đã đánh mất em. Anh sẽ không rời xa em thêm một lần nào nữa.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, Sở Triệu rất kiên định với những điều anh vừa nói ra. Cuộc đời ai cũng có những khoảng thời gian mắc sai lầm, anh hy vọng bây giờ vẫn chưa muộn để bù đắp cho cô.
Tố Du ôm chằm lấy anh, Sở Triệu cũng vòng tay ôm vợ vào lòng. Cô có thai vốn dĩ là chuyện vui, anh muốn cả hai thật phúc, cùng nhau chăm sóc các con thật tốt, chỉ cần như vậy cũng đủ thấy mãn nguyện rồi.
- ----------------------------------
Bảy giờ tối, Vu Tuấn đột nhiên đến nhà cô, anh ấy có mua rất nhiều đồ chơi và đồ ăn. Cô mời Vu Tuấn ngồi, dù sao cũng là anh em thân thiết.
- Anh đến thăm em và con.
Xem ra Vu Tuấn vẫn chưa từ bỏ ý định chinh phục Tố Du, kể cả khi cô đã có con riêng.
- Anh chu đáo như vậy, em thấy có chút ngại.
Anh ấy nở nụ cười, sau bao ngày nghĩ suy có lẽ Vu Tuấn đã lấy lại tinh thần, nhìn nhận sự việc một cách thoải mái hơn.
- Có gì đâu chứ, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, em nói ngại là anh buồn đấy.
Cô chỉ đành nhận lấy những món đồ anh ấy mua cho, dù sao Vu Tuấn cũng đã cất công mang đến tận nhà cô rồi.
Cũng may bây giờ Sở Triệu đã thuê được chỗ đỗ xe ở sân nhà hàng xóm nên không đỗ trước cổng nhà cô nữa. Nếu không chắc chắn lúc nãy khi Vu Tuấn đến, anh ấy sẽ thắc mắc và đặt câu hỏi.
- À, em cho anh gặp bé có được không? Anh muốn thăm nhóc một lát.
Cô đáp lời:
- Tiểu Phi đã ngủ rồi, bé ngủ sớm lắm, hay để khi khác em sẽ cho anh gặp bé.
Vu Tuấn gật đầu, thái độ rất ôn nhu:
- Vậy cũng được.
Bên trong khe hở của cánh cửa phòng ngủ, Sở Triệu hóng chuyện đang ghen mà chẳng thể nói cùng ai: "Cái tên kia, đưa đồ xong sao còn không mau về đi!"
Biết rõ Vu Tuấn thích Tố Du nên anh càng cảm thấy khó chịu khi anh ấy đến gần cô.
Trông cô nói cười với Vu Tuấn, anh càng không vui, lúc nãy cô dặn anh phải ngoan ngoãn ở yên trong phòng, không được ra ngoài làm loạn, Sở Triệu chỉ đành ngậm ngùi hé cửa quan sát, dù tức trong lòng nhưng vẫn phải cố nhịn.
- Anh có thể...làm ba nuôi của con em không?
Cô có chút bối rối trước lời đề nghị bất ngờ từ Vu Tuấn, nhận thấy sự chần chừ của cô, anh ấy nói tiếp:
- Anh chỉ muốn thường xuyên đến đây thăm bé thôi. Em đừng căng thẳng quá.
Sự nhiệt tình này của Vu Tuấn thì sao cô có thể vô tình không đồng ý được, lần trước cô đã từ chối lời tỏ tình của anh ấy khiến Vu Tuấn đau lòng. Nếu lần này khướt từ cả yêu cầu nhỏ nhoi này thì phải chăng cô quá ích kỷ. Tố Du nở nụ cười nhẹ:
- Dạ được.
Sở Triệu đứng bên trong nghe thấy cuộc nói chuyện, anh nắm chặt lòng bàn tay, vừa ghen vừa tức không tả nổi: "Ba nuôi sao? Tôi cho phép anh chưa hả?".
——————————————-
Trong khi Lộ lão gia đang ngồi đọc tiểu thuyết, bà Chi Linh bước đến, ngồi xuống cạnh ông ấy, vẻ mặt bà ta đầy hớn hở:
- Anh à, nếu bây giờ Vu Tuấn mang cháu đích tôn về cho Lộ gia, có phải anh sẽ làm theo lời đã hứa, chia bảy mươi phần trăm trên tổng số tài sản cho con đúng không?
Lộ lão gia hạ quyển sách đang cầm trên tay, thái độ có chút bất ngờ, vốn dĩ Vu Tuấn còn chưa từng đưa người yêu về ra mắt gia đình hay nói với ông ấy chuyện có người yêu, đùng một cái bà Chi Linh lại nói như thể Vu Tuấn đã có con khiến ông ấy không tránh khỏi khó hiểu.
- Ý em là...chẳng lẽ Vu Tuấn có con rồi sao?
Thực tế Vu Tuấn là người đàn ông thành đạt, việc anh ấy dễ dàng có người yêu và có con cũng không phải chuyện lạ.
Nghe câu hỏi này, bà Chi Linh diễn nét vui vẻ như thể bà ta đã lựa chọn được con dâu.
- Ừm thì...sắp tới anh sẽ rõ thôi. Nhưng em muốn anh khẳng định lại lần nữa lời hứa trước đây của mình.
Lộ lão gia đâu phải không biết người vợ hai này mê tiền tài vật chất. Nhưng vì Lộ lão gia trọng con trai và yêu thương núm ruột của mình nên chỉ cần con trai ông ấy sinh được cháu đích tôn cho Lộ gia thì ông ấy chẳng tiếc phần lớn tài sản kia.
- Đúng vậy, anh đã hứa thì chắc chắn giữ lời. Giữa Sở Triệu và Vu Tuấn, đứa nào có con trai trước thì anh sẽ để lại bảy mươi phần trăm trên tổng số tài sản cho đứa đó.
Trên môi bà Chi Linh nở nụ cười gian xảo. Trong cùng lúc, Lộ phu nhân đứng phía sau bức tường phòng khách đã nghe thấy tất cả. Bà ấy vội vã trở về phòng rồi gọi điện cho Sở Triệu:
- Chuyện lần trước mẹ thấy Hàn Tố Du ở bệnh viện, con đã hỏi lại cô ta chưa? Rốt cuộc cô ta có thai hay không?
Bình luận facebook