Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Không thể cho anh cơ hội sao?
Ngâm mình trong bồn tắm, trong đầu Tố Du liên tục xuất hiện hình ảnh cuồng nhiệt của cô và Sở Triệu vào đêm hôm qua. Chỉ là sự cố, cô tự xoa xoa thái dương, muốn bản thân quên đi chuyện đó.1
Tố Du hy vọng anh đừng nhớ gì về đêm đó cả. Chỉ vừa sáng tinh mơ cô đã vội thức giấc ra về và không để lại bắt kỳ dấu vết nào.
Cô ăn mặc chỉnh chu rồi lái xe đến nhà dì Yến, dì ruột của cô. Vừa thấy cô đến thì dì ấy liền cất lời:
- Hôm qua thằng bé khóc đến tận nửa đêm mới chịu ngủ.
Tố Du bước đến bế đứa bé trai bụ bẫm trên tay dì Yến:
- Để mẹ bế con.1
Đứa nhỏ ngước nhìn cô, mỉm cười hạnh phúc khi thấy mẹ đến đón. Dì Yến sống độc thân, không chồng không con, vậy nên dì ấy yêu thương bé Hàn Phi (tên thường gọi tiểu Phi), luôn giúp đỡ cô trông con để Tố Du an tâm lo cho công việc.
Tố Du mở vài cúc áo để cho con bú sữa, đứa nhỏ trắng trẻo, đôi mắt to tròn rất đáng yêu, nhìn đứa nhỏ này, cô lại nghĩ đến ba của đứa bé.1
Mẹ ruột của Tố Du đã mất mười năm trước, ba cô là chủ thầu công trình xây dựng.
Thời gian trước khi cô nói với ba muốn kết hôn cùng Sở Triệu, ba cô đã một mực không đồng ý. Do đó quan hệ của hai ba con khá gay gắt với nhau suốt một thời gian. Nhưng cuối cùng, cuộc hôn nhân đổ vỡ. Bây giờ cô đang là mẹ đơn thân, nhưng ba của đứa bé...rốt cuộc là ai?
Hôm qua cô lo mình đi họp lớp sẽ về trễ nên đã gửi con cho dì Yến, bây giờ sang thăm con một lát trước khi đi làm, chiều cô sẽ đón con về nhà.
Cố gắng tập trung làm việc, cô hướng đang thiết kế một mẫu váy cưới đính kim cương theo đơn đặt hàng của vị khách đại gia muốn vợ sắp cưới của mình thật lộng lẫy trong ngày trọng đại.
Cô sẽ vẽ bản thiết kế chi tiết, sau đó chuyển cho nhân viên của bộ phận may đảm nhận phần hoàn thiện sản phẩm. Tuy nhiên đây là đơn hàng quan trọng và khá khó thực hiện nên Tố Du sẽ theo sát quá trình sản xuất của nhân viên.
Ngồi trong phòng làm việc, trước mặt là màn hình ipad lớn, cô cầm bút cảm ứng để vẽ lên màn hình, nhưng hôm nay Tố Du không tài nào tập trung được.
Đang quẩn quanh trong dòng suy tư, tiếng chuông điện thoại bàn reo lên như kéo cô về thực tại. Tố Du nhắc máy, đầu dây bên kia, nhân viên bán hàng phía bên ngoài cất lời:
- Thưa chị, có anh Vu Tuấn đến tìm chị.
Tố Du có chút chần chừ nhưng rồi cô cũng đáp lời:
- Cứ cho anh ấy vào.
Vài giây sau, tiếng gõ cửa vang lên, cô cất lời:
- Vào đi.
Người bên ngoài bước vào trong, trên tay anh ấy mang theo vài túi đồ, Vu Tuấn nở nụ cười:
- Anh vừa đi công tác Singapore về, có mua ít quà cho em.
Cô nở nụ cười, Vu Tuấn xưa nay vẫn luôn đối tốt với cô như vậy.
- Cám ơn anh. Anh ngồi đi.
Ánh mắt kẻ si tình nhìn cô say đắm, thoáng chốc đắm chìm mà quên cả thực tại.1
Vu Tuấn lớn hơn cô một tuổi, ngày xưa anh ấy cũng học cùng trường cấp ba với Tố Du. Điều đặc biệt, Vu Tuấn là anh trai cùng cha khác mẹ với Sở Triệu.1
Anh ấy đã thích cô từ lâu, tuy nhiên Tố Du chỉ xem Vu Tuấn như anh trai. Thời còn đi học, cô và anh ấy chơi chung trong một nhóm bạn, đối với cô Vu Tuấn là một người bạn, người anh rất tốt. Tình cảm anh em ấy hơn chục năm qua vẫn vậy.
- Em đừng khách sáo với anh như vậy. À, cuối tuần này em có thể đi ăn tối với anh không?
Cô hơi ngập ngừng, Tố Du biết rõ tình cảm của Vu Tuấn dành cho cô, nhưng cô không yêu anh ấy nên muốn dứt khoát, vì với cô, gieo hy vọng, gây thương nhớ rồi lại từ chối họ thì khác gì đang tạo nghiệp.
Vả lại, cô muốn dành thời gian cuối tuần để đưa cục cưng tiểu Phi đi chơi.
- Xin lỗi anh, nhưng cuối tuần này em có việc bận rồi.
Vẻ mặt anh ấy lập tức buồn bã, niềm vui chưa kịp chớm nở đã lập tức bị vụt tắt.
- Em đang né tránh anh sao? Không thể cho anh một cơ hội?
Có chút thẳng thừng khi Vu Tuấn hỏi rõ khuất mắt trong lòng. Nhưng xét cho cùng, anh ấy đã yêu cô lâu như vậy, đến lúc này thì cần gì phải dè dặn câu hỏi.
Tố Du cảm thấy rất khó xử, đã nhiều năm trôi qua nhưng tình cảm của Vu Tuấn vẫn vẹn nguyên như vậy. Anh khiến cô nhớ lại mình của trước đây, đem lòng yêu Sở Triệu dù anh chưa từng nhìn về phía cô.
- Từ trước đến nay em luôn xem anh là người anh tốt, là tri kỷ. Em mong anh hiểu cho em. Còn chuyện ăn tối, thật sự cuối tuần này em có việc bận.
Dù tâm can đang rất buồn vì lời mời không thành nhưng Vu Tuấn vẫn giữ sự ôn nhu, nhã nhặn:
- Được rồi, vậy anh sẽ hẹn em khi khác.
Vu Tuấn nào biết rằng Tố Du mà anh ấy yêu đã là mẹ đơn thân gần một năm qua. Nếu anh ấy biết được bí mật của cô thi liệu có còn hết lòng yêu thương Tố Du như mười năm qua hay không?
Tố Du hy vọng anh đừng nhớ gì về đêm đó cả. Chỉ vừa sáng tinh mơ cô đã vội thức giấc ra về và không để lại bắt kỳ dấu vết nào.
Cô ăn mặc chỉnh chu rồi lái xe đến nhà dì Yến, dì ruột của cô. Vừa thấy cô đến thì dì ấy liền cất lời:
- Hôm qua thằng bé khóc đến tận nửa đêm mới chịu ngủ.
Tố Du bước đến bế đứa bé trai bụ bẫm trên tay dì Yến:
- Để mẹ bế con.1
Đứa nhỏ ngước nhìn cô, mỉm cười hạnh phúc khi thấy mẹ đến đón. Dì Yến sống độc thân, không chồng không con, vậy nên dì ấy yêu thương bé Hàn Phi (tên thường gọi tiểu Phi), luôn giúp đỡ cô trông con để Tố Du an tâm lo cho công việc.
Tố Du mở vài cúc áo để cho con bú sữa, đứa nhỏ trắng trẻo, đôi mắt to tròn rất đáng yêu, nhìn đứa nhỏ này, cô lại nghĩ đến ba của đứa bé.1
Mẹ ruột của Tố Du đã mất mười năm trước, ba cô là chủ thầu công trình xây dựng.
Thời gian trước khi cô nói với ba muốn kết hôn cùng Sở Triệu, ba cô đã một mực không đồng ý. Do đó quan hệ của hai ba con khá gay gắt với nhau suốt một thời gian. Nhưng cuối cùng, cuộc hôn nhân đổ vỡ. Bây giờ cô đang là mẹ đơn thân, nhưng ba của đứa bé...rốt cuộc là ai?
Hôm qua cô lo mình đi họp lớp sẽ về trễ nên đã gửi con cho dì Yến, bây giờ sang thăm con một lát trước khi đi làm, chiều cô sẽ đón con về nhà.
Cố gắng tập trung làm việc, cô hướng đang thiết kế một mẫu váy cưới đính kim cương theo đơn đặt hàng của vị khách đại gia muốn vợ sắp cưới của mình thật lộng lẫy trong ngày trọng đại.
Cô sẽ vẽ bản thiết kế chi tiết, sau đó chuyển cho nhân viên của bộ phận may đảm nhận phần hoàn thiện sản phẩm. Tuy nhiên đây là đơn hàng quan trọng và khá khó thực hiện nên Tố Du sẽ theo sát quá trình sản xuất của nhân viên.
Ngồi trong phòng làm việc, trước mặt là màn hình ipad lớn, cô cầm bút cảm ứng để vẽ lên màn hình, nhưng hôm nay Tố Du không tài nào tập trung được.
Đang quẩn quanh trong dòng suy tư, tiếng chuông điện thoại bàn reo lên như kéo cô về thực tại. Tố Du nhắc máy, đầu dây bên kia, nhân viên bán hàng phía bên ngoài cất lời:
- Thưa chị, có anh Vu Tuấn đến tìm chị.
Tố Du có chút chần chừ nhưng rồi cô cũng đáp lời:
- Cứ cho anh ấy vào.
Vài giây sau, tiếng gõ cửa vang lên, cô cất lời:
- Vào đi.
Người bên ngoài bước vào trong, trên tay anh ấy mang theo vài túi đồ, Vu Tuấn nở nụ cười:
- Anh vừa đi công tác Singapore về, có mua ít quà cho em.
Cô nở nụ cười, Vu Tuấn xưa nay vẫn luôn đối tốt với cô như vậy.
- Cám ơn anh. Anh ngồi đi.
Ánh mắt kẻ si tình nhìn cô say đắm, thoáng chốc đắm chìm mà quên cả thực tại.1
Vu Tuấn lớn hơn cô một tuổi, ngày xưa anh ấy cũng học cùng trường cấp ba với Tố Du. Điều đặc biệt, Vu Tuấn là anh trai cùng cha khác mẹ với Sở Triệu.1
Anh ấy đã thích cô từ lâu, tuy nhiên Tố Du chỉ xem Vu Tuấn như anh trai. Thời còn đi học, cô và anh ấy chơi chung trong một nhóm bạn, đối với cô Vu Tuấn là một người bạn, người anh rất tốt. Tình cảm anh em ấy hơn chục năm qua vẫn vậy.
- Em đừng khách sáo với anh như vậy. À, cuối tuần này em có thể đi ăn tối với anh không?
Cô hơi ngập ngừng, Tố Du biết rõ tình cảm của Vu Tuấn dành cho cô, nhưng cô không yêu anh ấy nên muốn dứt khoát, vì với cô, gieo hy vọng, gây thương nhớ rồi lại từ chối họ thì khác gì đang tạo nghiệp.
Vả lại, cô muốn dành thời gian cuối tuần để đưa cục cưng tiểu Phi đi chơi.
- Xin lỗi anh, nhưng cuối tuần này em có việc bận rồi.
Vẻ mặt anh ấy lập tức buồn bã, niềm vui chưa kịp chớm nở đã lập tức bị vụt tắt.
- Em đang né tránh anh sao? Không thể cho anh một cơ hội?
Có chút thẳng thừng khi Vu Tuấn hỏi rõ khuất mắt trong lòng. Nhưng xét cho cùng, anh ấy đã yêu cô lâu như vậy, đến lúc này thì cần gì phải dè dặn câu hỏi.
Tố Du cảm thấy rất khó xử, đã nhiều năm trôi qua nhưng tình cảm của Vu Tuấn vẫn vẹn nguyên như vậy. Anh khiến cô nhớ lại mình của trước đây, đem lòng yêu Sở Triệu dù anh chưa từng nhìn về phía cô.
- Từ trước đến nay em luôn xem anh là người anh tốt, là tri kỷ. Em mong anh hiểu cho em. Còn chuyện ăn tối, thật sự cuối tuần này em có việc bận.
Dù tâm can đang rất buồn vì lời mời không thành nhưng Vu Tuấn vẫn giữ sự ôn nhu, nhã nhặn:
- Được rồi, vậy anh sẽ hẹn em khi khác.
Vu Tuấn nào biết rằng Tố Du mà anh ấy yêu đã là mẹ đơn thân gần một năm qua. Nếu anh ấy biết được bí mật của cô thi liệu có còn hết lòng yêu thương Tố Du như mười năm qua hay không?
Bình luận facebook