Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24: Đến Mức Đổ Máu
Đáng lẽ bọn chúng có cuộc hẹn với tên đại gia háo sắc vào chiều nay, nhưng nào ngờ hắn thất hẹn.
Vậy nên bọn xấu xa kia đang liên hệ để tìm các mối khác.
Tạm thời cô và Bách Tiên sẽ bị giam ở đây, dưới sự giám sát của bọn chúng.
Hai tay bị rói chặt phía sau cây cột thông qua sợi dây quấn quanh bụng khiến hai cô gái mỏi nhừ lại rất đau.
Bọn chúng hiện đang canh gác bên ngoài, Bách Tiên nhìn về phía cô, nước mắt cô ấy ứa ra:
- Tố Du à, chị xin lỗi,...
Dù rõ ràng cô ấy không làm gì sai cả, nhưng khi nhìn thấy Tố Du bị tên Lưu Mạch thông đồng với bọn cho vay bất nhân kia bắt cóc đến đây, cô ấy lại cảm thấy vô cùng áy náy và tội lỗi.
Tuy đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng bây giờ điều cần thiết là bình tĩnh và mạnh mẽ để đối mặt, tìm ra hướng giải quyết.
Cô đáp lời:
- Chị đừng nói vậy, chuyện này chị chẳng có lỗi gì cả.
Ánh mắt lo lắng, sợ hãi và nỗi bất an bao trùm lấy Bách Tiên.
Ánh mắt lo lắng, sợ hãi và nỗi bất an bao trùm lấy Bách Tiên.
- Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
- Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
Hai tay cô bị trói chặt, cô cũng cảm nhận được điện thoại của mình không còn nằm trong túi quần, có lẽ bọn chúng đã lấy mất điện thoại của cô và của Bách Tiên trong lúc cả hai ngất xỉu để phòng việc hai người lén gọi điện cầu cứu.
Hai tay cô bị trói chặt, cô cũng cảm nhận được điện thoại của mình không còn nằm trong túi quần, có lẽ bọn chúng đã lấy mất điện thoại của cô và của Bách Tiên trong lúc cả hai ngất xỉu để phòng việc hai người lén gọi điện cầu cứu.
Hai tay cô bị trói chặt, cô cũng cảm nhận được điện thoại của mình không còn nằm trong túi quần, có lẽ bọn chúng đã lấy mất điện thoại của cô và của Bách Tiên trong lúc cả hai ngất xỉu để phòng việc hai người lén gọi điện cầu cứu.
Khi đi gặp Lưu Mạch, vì biết sẽ bị hắn ép đưa tiền nên Bách Tiên không mang theo túi xách, nào ngờ tên người yêu cũ lại tệ hại đến mức lập kế hoạch bắt cóc cô ấy.
Nghe đâu bọn chúng muốn để cô và Bách Tiên qua tay các đại gia ăn chơi để kiếm một mớ tiền.
Sau đó sẽ bán cả hai sang nước ngoài để xóa dấu tích và nhận số tiền lớn để kết thúc phi vụ phi pháp, bất nhân này.
Hai tay đang bị trói chặt của cô cố gắng cự quậy, dù cô không nhìn thấy được tay mình đang bị trói thế nào, nhưng Tố Du vẫn cố gắng bình tĩnh để thử nới lỏng các mối thắt.
Bỗng một tên thối tha bước vào trong, hứng thú đi về phía Tố Du.
Cô sợ sệt nhìn hắn, trong khi Bách Tiên lo lắng đến nóng lòng, nhìn tên mặt dày mày dạn đứng trước mặt, cô chỉ thấy kinh tởm.
Hắn buông những lời nhơ nhớt, chẳng chút xấu hổ:
- Cô em này xinh đẹp như này, có muốn đêm nay vui vẻ cùng anh không?
Cô trừng mắt nhìn hắn, cảm giác buồn nôn tột cùng, vừa khinh bỉ lại chán ghét những kẻ cặn bã như hắn.
- Đồ khốn, tránh xa tôi ra.
Trước lời mắng nhiếc từ cô, tên b.iến th.ái không chút ê mặt, ngược lại còn cười lớn hả hê như thể đang chơi một trò đùa đầy thú vị.
- Chửi hay lắm, cứ chửi tiếp đi, để xem lát nữa cô em sẽ cầu xin tôi như thế nào!
Hắn định đưa tay chạm vào gương mặt xinh đẹp của cô, Tố Du lập tức đẩy mặt về phía sau rồi quay sang hướng khác.
Bách Tiên chứng kiến sự việc đang diễn ra, vì lo lắng cho cô, cô ấy liền cất tiếng chửi rủa tên cầm thú:
- Có giỏi thì thả bọn tao ra, đồ khốn bọn mày, rồi đám xấu xa các người sẽ không được yên thân đâu!
Nghe những lời đanh thép chửi rủa của Bách Tiên, hắn đột nhiên quay lại nhìn cô ấy, ánh mắt đầy tức giận.
Tên bậm trợn đưa bàn tay to lớn bóp chặt gương mặt của cô ấy.
Tố Du nhìn thấy tình cảnh hiện tại thì không khỏi lo lắng, những kẻ điên khùng vô nhân tính này một khi đã nổi điên thì đừng mơ chúng nghĩ đến tình người.
- Mày nói ai không được yên thân? Trước tiên nên biết điều mà căm mồm lại, nếu không tao sẽ lập tức khiến mày phải hối hận mà cầu xin tao.
Nghe lời đe doạ khốn kiếp, rẻ mạc từ hắn, Bách Tiên càng thêm tức giận, cộng thêm việc hắn đang động chạm vào cô ấy nên Bách Tiên khó lòng chấp nhận:
- Mau bỏ cái tay dơ bẩn của mày ra khỏi mặt tao!
Lời lẽ thẳng thừng chống đối lại hắn khiến tên cặn bã kia nổi máu điên.
Hắn không chần chừ, một phát tát mạnh vào má của Bách Tiên khiến mặt cô ấy nghiêng hẳn một bên.
Môi còn bật cả máu.
Cái tát trời giáng in hằn rõ dấu tay, Bách Tiên tuy đau đớn nhưng vẫn mạnh mẽ trừng mắt nhìn hắn tỏ ý không phục dù một chút.
Tố Du giật thót tim, cô lo lắng hét lên:
- Này, mau dừng lại đi!
Tay cô liên tục vùng vẫy phía sau, cô tìm nút thắt, chỉ trong chớp nhoáng, cảm giác hai tay được giải phóng, sợi dây siết trước eo cô cũng bị nới lỏng.
Tố Du cố gắng vặn vẹo cổ tay, cuối cùng cũng thoát khỏi dây thừng thô bạo đang trói lấy mình.
Tên bặm trợn thối tha giơ nắm đấm định giáng xuống mặt Bách Tiên thêm lần nữa kèm theo giọng nói đầy dữ tợn:
- Con khốn này, mày dám thách thức tao à, chết tiệt!
Ngay lúc hắn sắp giáng nắm đấm vào mặt Bách Tiên, cô đã vùng khỏi sự trói buộc, vội vã cúi người nhặt lấy thang gỗ trên sàn.
Trong chớp mắt, cô gắng hết sức vung thanh gỗ thật mạnh đánh vào sau gáy hắn.
Cảm giác đau nhói ập đến, hắn chẳng những không ngất đi mà còn tức giận tột đột.
Tên côn đồ quay ra phía sau nhìn cô, hắn đưa tay chạm vào sau gáy, máu đỏ dính trên ngón tay hắn vì vùng da bị trầy xước.
Tố Du sợ hãi vội lùi về sau, tên bặm trợn chụp lấy thanh gỗ quẳng ra xa rồi đưa bàn tay dơ bẩn bóp chặt lấy cổ cô.
- Con ranh này, mày chán sống rồi à?
Bách Tiên khiếp sợ, cô ấy lo lắng cho Tố Du đến mức rơi nước mắt:
- Mày mau buông Tố Du ra, bỏ ra!
Hắn mỉm cười nhếch mép, trong khi cô bấu chặt cánh tay hắn vì khó thở.
- Buông sao?
Âm thanh lớn vang lên, tiếng hét của Bách Tiên vang vọng.
Tên súc sinh đã vung tay ném mạnh Tố Du sang một bên.
Đầu cô đập mạnh vào cạnh bàn bằng đá.
Nhìn cạnh bàn dính máu khiến tinh thần Bách Tiên càng thêm bấn loạn.
Cô ấy liên tục gọi Tố Du lúc này đã nằm bất động trên đất:
- Tố Du à...Tố Du....
Vậy nên bọn xấu xa kia đang liên hệ để tìm các mối khác.
Tạm thời cô và Bách Tiên sẽ bị giam ở đây, dưới sự giám sát của bọn chúng.
Hai tay bị rói chặt phía sau cây cột thông qua sợi dây quấn quanh bụng khiến hai cô gái mỏi nhừ lại rất đau.
Bọn chúng hiện đang canh gác bên ngoài, Bách Tiên nhìn về phía cô, nước mắt cô ấy ứa ra:
- Tố Du à, chị xin lỗi,...
Dù rõ ràng cô ấy không làm gì sai cả, nhưng khi nhìn thấy Tố Du bị tên Lưu Mạch thông đồng với bọn cho vay bất nhân kia bắt cóc đến đây, cô ấy lại cảm thấy vô cùng áy náy và tội lỗi.
Tuy đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng bây giờ điều cần thiết là bình tĩnh và mạnh mẽ để đối mặt, tìm ra hướng giải quyết.
Cô đáp lời:
- Chị đừng nói vậy, chuyện này chị chẳng có lỗi gì cả.
Ánh mắt lo lắng, sợ hãi và nỗi bất an bao trùm lấy Bách Tiên.
Ánh mắt lo lắng, sợ hãi và nỗi bất an bao trùm lấy Bách Tiên.
- Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
- Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
Hai tay cô bị trói chặt, cô cũng cảm nhận được điện thoại của mình không còn nằm trong túi quần, có lẽ bọn chúng đã lấy mất điện thoại của cô và của Bách Tiên trong lúc cả hai ngất xỉu để phòng việc hai người lén gọi điện cầu cứu.
Hai tay cô bị trói chặt, cô cũng cảm nhận được điện thoại của mình không còn nằm trong túi quần, có lẽ bọn chúng đã lấy mất điện thoại của cô và của Bách Tiên trong lúc cả hai ngất xỉu để phòng việc hai người lén gọi điện cầu cứu.
Hai tay cô bị trói chặt, cô cũng cảm nhận được điện thoại của mình không còn nằm trong túi quần, có lẽ bọn chúng đã lấy mất điện thoại của cô và của Bách Tiên trong lúc cả hai ngất xỉu để phòng việc hai người lén gọi điện cầu cứu.
Khi đi gặp Lưu Mạch, vì biết sẽ bị hắn ép đưa tiền nên Bách Tiên không mang theo túi xách, nào ngờ tên người yêu cũ lại tệ hại đến mức lập kế hoạch bắt cóc cô ấy.
Nghe đâu bọn chúng muốn để cô và Bách Tiên qua tay các đại gia ăn chơi để kiếm một mớ tiền.
Sau đó sẽ bán cả hai sang nước ngoài để xóa dấu tích và nhận số tiền lớn để kết thúc phi vụ phi pháp, bất nhân này.
Hai tay đang bị trói chặt của cô cố gắng cự quậy, dù cô không nhìn thấy được tay mình đang bị trói thế nào, nhưng Tố Du vẫn cố gắng bình tĩnh để thử nới lỏng các mối thắt.
Bỗng một tên thối tha bước vào trong, hứng thú đi về phía Tố Du.
Cô sợ sệt nhìn hắn, trong khi Bách Tiên lo lắng đến nóng lòng, nhìn tên mặt dày mày dạn đứng trước mặt, cô chỉ thấy kinh tởm.
Hắn buông những lời nhơ nhớt, chẳng chút xấu hổ:
- Cô em này xinh đẹp như này, có muốn đêm nay vui vẻ cùng anh không?
Cô trừng mắt nhìn hắn, cảm giác buồn nôn tột cùng, vừa khinh bỉ lại chán ghét những kẻ cặn bã như hắn.
- Đồ khốn, tránh xa tôi ra.
Trước lời mắng nhiếc từ cô, tên b.iến th.ái không chút ê mặt, ngược lại còn cười lớn hả hê như thể đang chơi một trò đùa đầy thú vị.
- Chửi hay lắm, cứ chửi tiếp đi, để xem lát nữa cô em sẽ cầu xin tôi như thế nào!
Hắn định đưa tay chạm vào gương mặt xinh đẹp của cô, Tố Du lập tức đẩy mặt về phía sau rồi quay sang hướng khác.
Bách Tiên chứng kiến sự việc đang diễn ra, vì lo lắng cho cô, cô ấy liền cất tiếng chửi rủa tên cầm thú:
- Có giỏi thì thả bọn tao ra, đồ khốn bọn mày, rồi đám xấu xa các người sẽ không được yên thân đâu!
Nghe những lời đanh thép chửi rủa của Bách Tiên, hắn đột nhiên quay lại nhìn cô ấy, ánh mắt đầy tức giận.
Tên bậm trợn đưa bàn tay to lớn bóp chặt gương mặt của cô ấy.
Tố Du nhìn thấy tình cảnh hiện tại thì không khỏi lo lắng, những kẻ điên khùng vô nhân tính này một khi đã nổi điên thì đừng mơ chúng nghĩ đến tình người.
- Mày nói ai không được yên thân? Trước tiên nên biết điều mà căm mồm lại, nếu không tao sẽ lập tức khiến mày phải hối hận mà cầu xin tao.
Nghe lời đe doạ khốn kiếp, rẻ mạc từ hắn, Bách Tiên càng thêm tức giận, cộng thêm việc hắn đang động chạm vào cô ấy nên Bách Tiên khó lòng chấp nhận:
- Mau bỏ cái tay dơ bẩn của mày ra khỏi mặt tao!
Lời lẽ thẳng thừng chống đối lại hắn khiến tên cặn bã kia nổi máu điên.
Hắn không chần chừ, một phát tát mạnh vào má của Bách Tiên khiến mặt cô ấy nghiêng hẳn một bên.
Môi còn bật cả máu.
Cái tát trời giáng in hằn rõ dấu tay, Bách Tiên tuy đau đớn nhưng vẫn mạnh mẽ trừng mắt nhìn hắn tỏ ý không phục dù một chút.
Tố Du giật thót tim, cô lo lắng hét lên:
- Này, mau dừng lại đi!
Tay cô liên tục vùng vẫy phía sau, cô tìm nút thắt, chỉ trong chớp nhoáng, cảm giác hai tay được giải phóng, sợi dây siết trước eo cô cũng bị nới lỏng.
Tố Du cố gắng vặn vẹo cổ tay, cuối cùng cũng thoát khỏi dây thừng thô bạo đang trói lấy mình.
Tên bặm trợn thối tha giơ nắm đấm định giáng xuống mặt Bách Tiên thêm lần nữa kèm theo giọng nói đầy dữ tợn:
- Con khốn này, mày dám thách thức tao à, chết tiệt!
Ngay lúc hắn sắp giáng nắm đấm vào mặt Bách Tiên, cô đã vùng khỏi sự trói buộc, vội vã cúi người nhặt lấy thang gỗ trên sàn.
Trong chớp mắt, cô gắng hết sức vung thanh gỗ thật mạnh đánh vào sau gáy hắn.
Cảm giác đau nhói ập đến, hắn chẳng những không ngất đi mà còn tức giận tột đột.
Tên côn đồ quay ra phía sau nhìn cô, hắn đưa tay chạm vào sau gáy, máu đỏ dính trên ngón tay hắn vì vùng da bị trầy xước.
Tố Du sợ hãi vội lùi về sau, tên bặm trợn chụp lấy thanh gỗ quẳng ra xa rồi đưa bàn tay dơ bẩn bóp chặt lấy cổ cô.
- Con ranh này, mày chán sống rồi à?
Bách Tiên khiếp sợ, cô ấy lo lắng cho Tố Du đến mức rơi nước mắt:
- Mày mau buông Tố Du ra, bỏ ra!
Hắn mỉm cười nhếch mép, trong khi cô bấu chặt cánh tay hắn vì khó thở.
- Buông sao?
Âm thanh lớn vang lên, tiếng hét của Bách Tiên vang vọng.
Tên súc sinh đã vung tay ném mạnh Tố Du sang một bên.
Đầu cô đập mạnh vào cạnh bàn bằng đá.
Nhìn cạnh bàn dính máu khiến tinh thần Bách Tiên càng thêm bấn loạn.
Cô ấy liên tục gọi Tố Du lúc này đã nằm bất động trên đất:
- Tố Du à...Tố Du....
Bình luận facebook