Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58: Thật Lòng Yêu Em
Âm thanh của tiếng sét vừa xẹt qua tai cô, cô hoang mang tột cùng, tâm trí lúc này rối như tơ vò.
- Sao chứ? Em nói...chị có thai?
Thái độ ngơ ngác, bàng hoàng của cô khiến nữ nhân viên rất ngạc nhiên.
- Đúng vậy, bác sĩ nói chị đã mang thai được một tháng rồi.
Chị không biết chuyện này sao?
Lúc này tâm trạng cô rối bời, nhìn đâu cũng thấy bủa vây bởi sự bất lực.
Rõ ràng lần trước anh đến nhà cô, sau đêm đó cô đã dùng thuốc tránh thai, sao có thể dính được.
Hơn nữa, chuyện đó chỉ vừa xảy ra khoảng một tuần trước, nhưng hiện tại cái thai đã được một tháng, có lẽ nào...
Cô nghĩ đến khoảng thời gian cô bị mất trí nhớ và sống cùng anh, nếu như vậy chẳng phải sẽ có chuyện sinh hoạt vợ chồng sao? Nhưng cô chẳng nhớ gì cả, vả lại sống cùng nhau như vậy suốt mấy tháng thì e rằng chuyện á.i ân sẽ xảy ra nhiều lần, khổ thật rồi.
*Chú thích*: Vì trước đây cả hai sống chung nên sẽ thân mật rất nhiều lần và trong truyện chỉ miêu tả vài lần điển hình nhưng đó không phải là tất cả.
Nghĩ đến đây, cô đưa tay sờ lên bụng, trong lòng vừa vui vừa lo lắng.
Tiểu Phi vẫn chưa ngưng sữa mẹ mà bây giờ cô lại tiếp tục mang thai.
Thời gian qua cô cũng không phát hiện bản thân có bất kỳ dấu hiệu khác lạ nào của cơ thể.
Tuy nhiên cách đây vài ngày cô nhận thấy mình bị trễ mùa dâu nhưng cứ đinh ninh là chuyện thường tình, vì cô nào nhớ được lúc sống cùng anh cả hai đã cùng nhau làm những gì, vậy nên Tố Du chẳng hề lo lắng hay nghĩ đến chuyện mình có thai.
Hơn nữa, cô cứ lo vùi mình vào công việc và chăm con rồi lại nghĩ đến chuyện giữa cô và Sở Triệu mà quên để ý chu kỳ ra sao, cũng chẳng có triệu chứng ốm nghén, nào ngờ sau khi ngất xỉu tỉnh dậy lại nghe tin bản thân đã có thai, thật sốc không tả nổi.
- ---------------------------------
Trên bàn tươm tất những món ăn cô thích, vậy mà Tố Du nhìn thấy lại nuốt không trôi.
Anh phụ dì Ly dọn cơm, dù cô lạnh nhạt thế nào anh cũng lì lợm đến nhà cô đều đặn mỗi ngày.
Bây giờ cô rất khó xử, rõ ràng đã nghĩ sẽ dứt khoát không quay lại với Sở Triệu nhưng bây giờ lại mang thai con của anh, ông trời thật biết trêu ngươi cô đây mà.
Sở Triệu gắp thức ăn cho cô, nhưng Tố Du vẫn cứ thờ thẫn không chịu động tay vào đũa.
- Sao em không ăn? Em đang có chuyện gì sao? Anh thấy em rất tâm trạng.
Bây giờ nhìn mặt anh cô chỉ muốn đấm cho mấy phát, tốt nhất là đánh anh xỉu luôn càng tốt.
Tan làm đã vác mặt móc đến đây, khi nãy cô đuổi về nhưng anh cứ giả điếc, điên đầu thật.
Chẳng những vậy, hôm nay còn mang hẳn một vali to đùng sang nhà cô, anh nghĩ đây là nơi tị nạn sao? Vô sỉ không còn bút mực nào tả nổi.
- Không có gì.
Cô cầm đũa, dù sao cũng phải ráng ăn, bác sĩ bảo cô bị suy nhược cơ thể vì thiếu dưỡng chất, lại thêm việc đang mang bầu nên sức khỏe càng thêm yếu, dẫn đến việc ngất xỉu.
Dù bây giờ mối quan hệ giữa cô và Sở Triệu vẫn chưa đâu vào đâu, Tố Du cũng không tin vào tình cảm anh dành cho mình, nhưng đứa nhỏ trong bụng vốn dĩ vô tội.
Cô không thể vì chuyện của người lớn ảnh hưởng đến con được.
- Anh biết em còn giận anh, nhưng chỉ cần em đồng ý để anh ở cạnh em, anh sẽ dùng thời gian để chứng minh tình cảm anh dành cho em là thật lòng.
Cô im lặng không đáp lời, Sở Triệu có chút nhói lòng khi cô cứ mãi thờ ơ với anh.
Tố Du đang mắc kẹt giữa quá khứ và thực tại, điều đó khiến cô khó lòng phân định được liệu rằng anh có đang chân thành với mình hay chỉ là thú vui nhất thời.
Loay hoay giữa dòng cảm xúc hỗn độn, người cô yêu ở ngay bên cạnh nhưng cô cứ mãi chần chừ chẳng dám bước tới.
Buổi tối, trong khi cô giải quyết một số việc trên máy tính thì anh lại dành thời gian để chơi đùa với tiểu Phi.
Xem ra cô chỉ đành bất lực, anh còn lấy lòng cả nhóc nhỏ để cô cho phép anh ở lại.
Nhưng cô phải thừa nhận rằng tiểu Phi rất mến anh, có anh ở cạnh, cậu bé trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Cô lại rất thương con trai, nhìn thấy con quấn Sở Triệu như vậy thì cô càng không nỡ đuổi anh về.
—————————————
Nhân ngày lễ tình nhân, Vu Tuấn bảo rằng muốn mời cô đi ăn vì có chuyện quan trọng muốn nói.
Không cần nghĩ nhiều cô cũng thừa biết nguyên do anh ấy hẹn gặp cô là gì.
Đáng lẽ ra Tố Du sẽ từ chối, nhưng cuối cùng cô lại nhận lời, bởi lẽ cô muốn lần nữa nói lời từ chối thật dứt khoát.
Dẫu sao cô cũng đang mang thai con của Sở Triệu, không thể cứ để Vu Tuấn hy vọng mãi được.
Suốt mấy ngày qua cô cũng đã suy nghĩ về chuyện giữa cô và anh, vì đứa nhỏ trong bụng, có lẽ cô nên cho anh một cơ hội.
Tố Du bảo anh ở nhà trông con để cô ra ngoài có chút việc.
Thấy "vợ" ăn mặc xinh đẹp như thể có cuộc hẹn nào đó, anh cảm thấy vừa lo vừa có chút khó chịu.
Mặc dù lúc nào ra ngoài cô cũng chỉnh chu và ăn bận xinh đẹp như vậy, nhưng anh lại sợ mất vợ.
Bây giờ Sở Triệu khác nào một ông bố bỉm sữa, bị cô bắt ở nhà chăm con, đã vậy còn đang trong quá trình chinh phục vợ nhưng mãi vẫn chưa được..
- Sao chứ? Em nói...chị có thai?
Thái độ ngơ ngác, bàng hoàng của cô khiến nữ nhân viên rất ngạc nhiên.
- Đúng vậy, bác sĩ nói chị đã mang thai được một tháng rồi.
Chị không biết chuyện này sao?
Lúc này tâm trạng cô rối bời, nhìn đâu cũng thấy bủa vây bởi sự bất lực.
Rõ ràng lần trước anh đến nhà cô, sau đêm đó cô đã dùng thuốc tránh thai, sao có thể dính được.
Hơn nữa, chuyện đó chỉ vừa xảy ra khoảng một tuần trước, nhưng hiện tại cái thai đã được một tháng, có lẽ nào...
Cô nghĩ đến khoảng thời gian cô bị mất trí nhớ và sống cùng anh, nếu như vậy chẳng phải sẽ có chuyện sinh hoạt vợ chồng sao? Nhưng cô chẳng nhớ gì cả, vả lại sống cùng nhau như vậy suốt mấy tháng thì e rằng chuyện á.i ân sẽ xảy ra nhiều lần, khổ thật rồi.
*Chú thích*: Vì trước đây cả hai sống chung nên sẽ thân mật rất nhiều lần và trong truyện chỉ miêu tả vài lần điển hình nhưng đó không phải là tất cả.
Nghĩ đến đây, cô đưa tay sờ lên bụng, trong lòng vừa vui vừa lo lắng.
Tiểu Phi vẫn chưa ngưng sữa mẹ mà bây giờ cô lại tiếp tục mang thai.
Thời gian qua cô cũng không phát hiện bản thân có bất kỳ dấu hiệu khác lạ nào của cơ thể.
Tuy nhiên cách đây vài ngày cô nhận thấy mình bị trễ mùa dâu nhưng cứ đinh ninh là chuyện thường tình, vì cô nào nhớ được lúc sống cùng anh cả hai đã cùng nhau làm những gì, vậy nên Tố Du chẳng hề lo lắng hay nghĩ đến chuyện mình có thai.
Hơn nữa, cô cứ lo vùi mình vào công việc và chăm con rồi lại nghĩ đến chuyện giữa cô và Sở Triệu mà quên để ý chu kỳ ra sao, cũng chẳng có triệu chứng ốm nghén, nào ngờ sau khi ngất xỉu tỉnh dậy lại nghe tin bản thân đã có thai, thật sốc không tả nổi.
- ---------------------------------
Trên bàn tươm tất những món ăn cô thích, vậy mà Tố Du nhìn thấy lại nuốt không trôi.
Anh phụ dì Ly dọn cơm, dù cô lạnh nhạt thế nào anh cũng lì lợm đến nhà cô đều đặn mỗi ngày.
Bây giờ cô rất khó xử, rõ ràng đã nghĩ sẽ dứt khoát không quay lại với Sở Triệu nhưng bây giờ lại mang thai con của anh, ông trời thật biết trêu ngươi cô đây mà.
Sở Triệu gắp thức ăn cho cô, nhưng Tố Du vẫn cứ thờ thẫn không chịu động tay vào đũa.
- Sao em không ăn? Em đang có chuyện gì sao? Anh thấy em rất tâm trạng.
Bây giờ nhìn mặt anh cô chỉ muốn đấm cho mấy phát, tốt nhất là đánh anh xỉu luôn càng tốt.
Tan làm đã vác mặt móc đến đây, khi nãy cô đuổi về nhưng anh cứ giả điếc, điên đầu thật.
Chẳng những vậy, hôm nay còn mang hẳn một vali to đùng sang nhà cô, anh nghĩ đây là nơi tị nạn sao? Vô sỉ không còn bút mực nào tả nổi.
- Không có gì.
Cô cầm đũa, dù sao cũng phải ráng ăn, bác sĩ bảo cô bị suy nhược cơ thể vì thiếu dưỡng chất, lại thêm việc đang mang bầu nên sức khỏe càng thêm yếu, dẫn đến việc ngất xỉu.
Dù bây giờ mối quan hệ giữa cô và Sở Triệu vẫn chưa đâu vào đâu, Tố Du cũng không tin vào tình cảm anh dành cho mình, nhưng đứa nhỏ trong bụng vốn dĩ vô tội.
Cô không thể vì chuyện của người lớn ảnh hưởng đến con được.
- Anh biết em còn giận anh, nhưng chỉ cần em đồng ý để anh ở cạnh em, anh sẽ dùng thời gian để chứng minh tình cảm anh dành cho em là thật lòng.
Cô im lặng không đáp lời, Sở Triệu có chút nhói lòng khi cô cứ mãi thờ ơ với anh.
Tố Du đang mắc kẹt giữa quá khứ và thực tại, điều đó khiến cô khó lòng phân định được liệu rằng anh có đang chân thành với mình hay chỉ là thú vui nhất thời.
Loay hoay giữa dòng cảm xúc hỗn độn, người cô yêu ở ngay bên cạnh nhưng cô cứ mãi chần chừ chẳng dám bước tới.
Buổi tối, trong khi cô giải quyết một số việc trên máy tính thì anh lại dành thời gian để chơi đùa với tiểu Phi.
Xem ra cô chỉ đành bất lực, anh còn lấy lòng cả nhóc nhỏ để cô cho phép anh ở lại.
Nhưng cô phải thừa nhận rằng tiểu Phi rất mến anh, có anh ở cạnh, cậu bé trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Cô lại rất thương con trai, nhìn thấy con quấn Sở Triệu như vậy thì cô càng không nỡ đuổi anh về.
—————————————
Nhân ngày lễ tình nhân, Vu Tuấn bảo rằng muốn mời cô đi ăn vì có chuyện quan trọng muốn nói.
Không cần nghĩ nhiều cô cũng thừa biết nguyên do anh ấy hẹn gặp cô là gì.
Đáng lẽ ra Tố Du sẽ từ chối, nhưng cuối cùng cô lại nhận lời, bởi lẽ cô muốn lần nữa nói lời từ chối thật dứt khoát.
Dẫu sao cô cũng đang mang thai con của Sở Triệu, không thể cứ để Vu Tuấn hy vọng mãi được.
Suốt mấy ngày qua cô cũng đã suy nghĩ về chuyện giữa cô và anh, vì đứa nhỏ trong bụng, có lẽ cô nên cho anh một cơ hội.
Tố Du bảo anh ở nhà trông con để cô ra ngoài có chút việc.
Thấy "vợ" ăn mặc xinh đẹp như thể có cuộc hẹn nào đó, anh cảm thấy vừa lo vừa có chút khó chịu.
Mặc dù lúc nào ra ngoài cô cũng chỉnh chu và ăn bận xinh đẹp như vậy, nhưng anh lại sợ mất vợ.
Bây giờ Sở Triệu khác nào một ông bố bỉm sữa, bị cô bắt ở nhà chăm con, đã vậy còn đang trong quá trình chinh phục vợ nhưng mãi vẫn chưa được..
Bình luận facebook