Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: Không Muốn Trói Buộc
Anh trở về nhà, mang theo hàng loạt suy nghĩ rối bời, vì chuyện Lộ phu nhân nói với anh lúc sáng mà cả ngày anh chẳng còn tâm trí để tập trung làm việc.
Sở Triệu đang ngồi trên giường, anh co nhẹ hai chân, bé tiểu Phi đang nằm trên đùi anh, hai ba con đùa giỡn rất vui vẻ.
Nhìn anh yêu thương bé con như vậy, cô thật sự rất hạnh phúc.
Tố Du cầm món đồ chơi con yêu thích, ngồi xuống cạnh Sở Triệu:
- Tiểu Phi ơi, khủng long nhỏ con thích này.
Cậu nhóc nở nụ cười, đưa hai bàn bé xíu cầm lấy món đồ chơi.
Anh khẽ đưa mắt nhìn sang cô, dáng vóc Tố Du chẳng có chút khác lạ, vả lại anh cũng chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ mang thai nên căn bản chẳng thể nhìn ra.
- Anh nghe mẹ nói đã nhìn thấy em ở khoa phụ sản của bệnh viên đa khoa thành phố vào lúc sáng.
Thay vì hỏi vòng vo, anh muốn dứt khoát vào thẳng vấn đề.
Sở Triệu nghĩ rằng trong tình yêu thì đừng nên nói nửa vời để đối phương tự suy đoán, mọi chuyện cứ thẳng thắn với nhau, cùng nhau đối mặt giải quyết.
Cô hoang mang nên có chút ngập ngừng, nào ngờ được Lộ phu nhân đã vô tình nhìn thấy cô ở bệnh viện.
- Anh nói sao? Mẹ anh thấy em ở bệnh viện?
Lúc sáng, Lộ phu nhân đã đến bệnh viện đa khoa thành phố để thăm con gái của một người bạn thân vừa sinh con.
Khi ra về, bà ấy vô tình bắt gặp Tố Du đi vào phòng khám của khoa phụ sản nên đã lập tức gọi điện cho anh hỏi rõ.
Nhưng thật bất ngờ khi Sở Triệu cũng chẳng hay biết gì cả.
- Đúng vậy.
Em nói thật anh biết đi, tại sao em lại đến phòng khám ở khoa phụ sản?
Cô ấp úng khó nói thành lời, còn định tạm thời chưa nói với anh, nào ngờ đã bị phát hiện sớm như vậy.
- Thật ra em đến bệnh viện để...để...
Trước sự chần chừ của cô, Sở Triệu càng thêm chắc chắn về điều mình đang nghĩ.
Đến nước này, anh chỉ đành hỏi rõ ràng:
- Em có thai sao?
Cô nhìn anh nhưng chỉ một thoáng lại quay sang hướng khác vì khó lòng nhìn thẳng vào ánh mắt mắt của Sở Triệu.
Sự lưỡng lự của cô lại càng giúp anh củng cổ cho suy nghĩ mà anh đang hoài nghi.
- Nếu em có thai, sao em không nói anh biết? Tố Du, có phải em không tin tưởng anh?
Cô thoáng im lặng, lúc này cảm xúc trong cô rất phức tạp.
Rõ ràng là yêu nhưng rất e sợ, Tố Du cứ nghĩ rằng Sở Triệu sẽ bỏ rơi cô bất cứ lúc nào, sợ bản thân đa tình nên tự ảo tưởng.
Những chuyện xảy ra trước đây khi kết hôn với anh, cô không thể quên được, đó là nỗi đau dai dẳng khiến cô ám ảnh đến tận bây giờ.
Dù danh phận là vợ anh nhưng hằng ngày chỉ sống một mình trong villa rộng lớn.
Dùng bữa thì cô đơn đến mức phải nói người làm ăn cùng.
Cũng chẳng thể về nhà với Hàn lão gia hoài vì sợ ba sẽ lo lắng rồi nghĩ Sở Triệu không tốt.
Khi ốm cũng tự mình lo cho mình, gọi điện cho anh thì anh không nghe máy.
Suốt hơn một năm anh bỏ mặc cô sống lẻ loi.
Cũng vì vậy nên cô không muốn anh biết cô có thai, lỡ như cô về sống cùng anh, Sở Triệu lại lần nữa bỏ rơi cô, nhưng bây giờ cô còn có thêm con.
Chỉ sợ nỗi đau ấy, cô sẽ không chịu nỗi.
- Em không muốn anh nghĩ em dùng con để trói buộc anh.
Tố Du vẫn chưa tin rằng anh yêu cô sâu đậm.
Chính vì vậy nên cô nghĩ nếu nói anh biết chuyện cô có thai, lỡ đâu anh sẽ nghĩ cô muốn dùng cái thai trong bụng để giữ chân anh.
Tuy cô không trả lời thẳng vào câu hỏi từ anh, nhưng câu nói này cũng đủ để anh hiểu rằng cô vừa thừa nhận chuyện mình có thai.
- Sao em lại nghĩ vậy? Anh thật lòng muốn ở cạnh em.
Em không tin anh à?
Lời nói của cô khiến tim anh nhói đau, đến lúc này Sở Triệu mới chợt nhận ra, cô không tin tưởng vào tình cảm của anh như anh đã nghĩ.
Trước đây cô không ngừng hy vọng, anh lại làm lơ cô, khiến cô tuyệt vọng đến mức gục ngã.
- Em không biết.
Đi hay ở là quyền của anh.
Anh cũng không cần vì trách nhiệm mà ép mình ở cạnh em.
Em có thể tự nuôi con.
Cô bế tiểu Phi trên tay, anh nhìn cô, thì ra trong lòng cô vẫn còn nhiều rào cản với anh đến thế, nói đến chuyện yêu đương nhau nghiêm túc, cô lập tức bác bỏ.
Nhóc nhỏ đã buồn ngủ, cô dỗ con trong lòng.
Thật tâm chính cô cũng bị cảm xúc của bản thân dằn vặt bởi những chuyện đã qua trong quá khứ.
Đặt bé con vào nôi, cô im lặng không nói gì, bầu không khí trong phòng chợt trở nên căng thẳng.
Anh bước cạnh Tố Du, vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai vợ dù vừa bị cô phũ phàng.
- Anh thật sự rất vui khi biết em có thai.
Chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc các con.
Thời gian qua anh đã cố gắng hết mình chỉ mong em hiểu tình cảm của anh.
Em không cảm nhận được gì sao Tố Du?.
Sở Triệu đang ngồi trên giường, anh co nhẹ hai chân, bé tiểu Phi đang nằm trên đùi anh, hai ba con đùa giỡn rất vui vẻ.
Nhìn anh yêu thương bé con như vậy, cô thật sự rất hạnh phúc.
Tố Du cầm món đồ chơi con yêu thích, ngồi xuống cạnh Sở Triệu:
- Tiểu Phi ơi, khủng long nhỏ con thích này.
Cậu nhóc nở nụ cười, đưa hai bàn bé xíu cầm lấy món đồ chơi.
Anh khẽ đưa mắt nhìn sang cô, dáng vóc Tố Du chẳng có chút khác lạ, vả lại anh cũng chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ mang thai nên căn bản chẳng thể nhìn ra.
- Anh nghe mẹ nói đã nhìn thấy em ở khoa phụ sản của bệnh viên đa khoa thành phố vào lúc sáng.
Thay vì hỏi vòng vo, anh muốn dứt khoát vào thẳng vấn đề.
Sở Triệu nghĩ rằng trong tình yêu thì đừng nên nói nửa vời để đối phương tự suy đoán, mọi chuyện cứ thẳng thắn với nhau, cùng nhau đối mặt giải quyết.
Cô hoang mang nên có chút ngập ngừng, nào ngờ được Lộ phu nhân đã vô tình nhìn thấy cô ở bệnh viện.
- Anh nói sao? Mẹ anh thấy em ở bệnh viện?
Lúc sáng, Lộ phu nhân đã đến bệnh viện đa khoa thành phố để thăm con gái của một người bạn thân vừa sinh con.
Khi ra về, bà ấy vô tình bắt gặp Tố Du đi vào phòng khám của khoa phụ sản nên đã lập tức gọi điện cho anh hỏi rõ.
Nhưng thật bất ngờ khi Sở Triệu cũng chẳng hay biết gì cả.
- Đúng vậy.
Em nói thật anh biết đi, tại sao em lại đến phòng khám ở khoa phụ sản?
Cô ấp úng khó nói thành lời, còn định tạm thời chưa nói với anh, nào ngờ đã bị phát hiện sớm như vậy.
- Thật ra em đến bệnh viện để...để...
Trước sự chần chừ của cô, Sở Triệu càng thêm chắc chắn về điều mình đang nghĩ.
Đến nước này, anh chỉ đành hỏi rõ ràng:
- Em có thai sao?
Cô nhìn anh nhưng chỉ một thoáng lại quay sang hướng khác vì khó lòng nhìn thẳng vào ánh mắt mắt của Sở Triệu.
Sự lưỡng lự của cô lại càng giúp anh củng cổ cho suy nghĩ mà anh đang hoài nghi.
- Nếu em có thai, sao em không nói anh biết? Tố Du, có phải em không tin tưởng anh?
Cô thoáng im lặng, lúc này cảm xúc trong cô rất phức tạp.
Rõ ràng là yêu nhưng rất e sợ, Tố Du cứ nghĩ rằng Sở Triệu sẽ bỏ rơi cô bất cứ lúc nào, sợ bản thân đa tình nên tự ảo tưởng.
Những chuyện xảy ra trước đây khi kết hôn với anh, cô không thể quên được, đó là nỗi đau dai dẳng khiến cô ám ảnh đến tận bây giờ.
Dù danh phận là vợ anh nhưng hằng ngày chỉ sống một mình trong villa rộng lớn.
Dùng bữa thì cô đơn đến mức phải nói người làm ăn cùng.
Cũng chẳng thể về nhà với Hàn lão gia hoài vì sợ ba sẽ lo lắng rồi nghĩ Sở Triệu không tốt.
Khi ốm cũng tự mình lo cho mình, gọi điện cho anh thì anh không nghe máy.
Suốt hơn một năm anh bỏ mặc cô sống lẻ loi.
Cũng vì vậy nên cô không muốn anh biết cô có thai, lỡ như cô về sống cùng anh, Sở Triệu lại lần nữa bỏ rơi cô, nhưng bây giờ cô còn có thêm con.
Chỉ sợ nỗi đau ấy, cô sẽ không chịu nỗi.
- Em không muốn anh nghĩ em dùng con để trói buộc anh.
Tố Du vẫn chưa tin rằng anh yêu cô sâu đậm.
Chính vì vậy nên cô nghĩ nếu nói anh biết chuyện cô có thai, lỡ đâu anh sẽ nghĩ cô muốn dùng cái thai trong bụng để giữ chân anh.
Tuy cô không trả lời thẳng vào câu hỏi từ anh, nhưng câu nói này cũng đủ để anh hiểu rằng cô vừa thừa nhận chuyện mình có thai.
- Sao em lại nghĩ vậy? Anh thật lòng muốn ở cạnh em.
Em không tin anh à?
Lời nói của cô khiến tim anh nhói đau, đến lúc này Sở Triệu mới chợt nhận ra, cô không tin tưởng vào tình cảm của anh như anh đã nghĩ.
Trước đây cô không ngừng hy vọng, anh lại làm lơ cô, khiến cô tuyệt vọng đến mức gục ngã.
- Em không biết.
Đi hay ở là quyền của anh.
Anh cũng không cần vì trách nhiệm mà ép mình ở cạnh em.
Em có thể tự nuôi con.
Cô bế tiểu Phi trên tay, anh nhìn cô, thì ra trong lòng cô vẫn còn nhiều rào cản với anh đến thế, nói đến chuyện yêu đương nhau nghiêm túc, cô lập tức bác bỏ.
Nhóc nhỏ đã buồn ngủ, cô dỗ con trong lòng.
Thật tâm chính cô cũng bị cảm xúc của bản thân dằn vặt bởi những chuyện đã qua trong quá khứ.
Đặt bé con vào nôi, cô im lặng không nói gì, bầu không khí trong phòng chợt trở nên căng thẳng.
Anh bước cạnh Tố Du, vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai vợ dù vừa bị cô phũ phàng.
- Anh thật sự rất vui khi biết em có thai.
Chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc các con.
Thời gian qua anh đã cố gắng hết mình chỉ mong em hiểu tình cảm của anh.
Em không cảm nhận được gì sao Tố Du?.
Bình luận facebook