Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82: Sở Triệu Gặp Chuyện
Dù đang tập trung lái xe nhưng anh vẫn không thể ngừng nghĩ về Tố Du, anh chẳng hiểu nỗi vì sao cô nhất quyết muốn rời khỏi anh.
Trong khi cả hai hoàn toàn có thể cùng nhau vượt qua chuyện này.
Anh phân vân giữa việc nên lái xe về villa hay thử chai mặt đến nhà cô.
Chỉ mới không gặp cô một ngày anh đã cảm thấy rất khó chịu, thật ra anh cũng đang giận cô, trong khi Sở Triệu muốn ở cạnh cô và con thì Tố Du lại đẩy anh ra xa.
Cuối cùng anh quyết định sẽ đến nhà vợ để năn nỉ, dù sao cứ chai mặt thì cô ắt hẳn sẽ động lòng.
Hơn nữa anh cũng rất nhớ tiểu Phi, muốn được gặp cục cưng.
Vừa định quay đầu xe lại, chợt một chiếc ôtô khác đang chạy phía sau xe anh vụt nhanh lên phía trước, chặn đứng đầu xe của Sở Triệu.
Thảo nào từ nãy đến giờ anh cứ thấy chiếc xe mờ ám kia bám đuôi theo anh.
Từ trong xe, bốn tên côn đồn mặc đồ đen bước xuống, trên tay bọn chúng cầm theo cả gậy gỗ.
Anh vẫn ngồi yên trên xe, trong khi bọn giang hồ đã bắt đầu bước đến đập cửa.
Sở Triệu đang đeo sẵn tai nghe không dây, anh lấy điện thoại bấm gọi cảnh sát, đồng thời đạp chân ga, lái xe chạy thẳng tới phía trước.
Bọn chúng có chút ngỡ ngàng khi anh tiếp tục cho xe chạy nên vội đứng tản ra để tránh bị thương.
- Đường Tuyên Vân, khúc gần cuối cua quẹo, có một đám người đang gây sự đánh nhau...
Anh nói cảnh sát biết địa điểm, ngay lúc này xe của anh cũng tiếp tục bị chặn lại.
Còn một tên khác đang ngồi trên xe, bọn chúng đề phòng anh không chịu xuống xe nên đã bố trí sẵn đồng bọn lái xe chặn đường lui của anh.
Thật chất Sở Triệu không sợ bọn chúng, nhưng tốt nhất cũng nên tránh va chạm trực tiếp vì chúng khá đông, lại đang cầm vũ khí trên tay, anh vẫn nên biết liệu sức mình.
Bọn côn đồ vẫn tiếp tục đập cửa xe, một tên tiến lên đứng trước đầu xe anh, dùng gậy đập mạnh vào kính xe khiến mặt kính bị rầy xước.
Những tên còn lại liên tục đập cửa, cố mở khóa tay nắm, miệng không ngừng hét lên:
- Mày mau ra đây.
Anh tức giận nắm chặt lòng bàn tay, tháo tai nghe ra rồi liều mạng mở cửa xe bước xuống.
- Bọn mày là ai? Muốn gì?
Bọn người bậm trợn thấy anh bước xuống xe liền nhoẻn miệng cười đắc ý, một tên đại diện lên tiếng:
- Mày không cần biết bọn tao là ai.
Chuẩn bị ăn đập đi!
Dù chúng không nói nhưng anh đã phần nào đoán được bọn người này do ai sai khiến đến đây gây chuyện với anh.
Chúng không chần chừ thêm, một tên giơ thanh gỗ lên cao, thẳng tay bổ xuống vị trí anh đang đứng.
Sở Triệu vội lách người né tránh khiến hắn đánh hụt vào xe.
Anh nhân lúc hắn chưa kịp lấy lại thế đứng liền thẳng chân tung cú đá mạnh, hắn ngay tức khắc ngã ra đất.
Trước đây anh từng học võ, tuy không phải bậc thầy cao siêu nhưng cũng đủ dùng để tự vệ bản thân, nhưng có điều bọn người này khá đông, e rằng anh càng nhây với chúng thì người kiệt sức trước chính là anh.
Những tên khác thấy đồng bọn bị thất thế thì cũng lập tức lao đến.
Anh dùng cẳng tay đỡ lấy cây cậy đang giáng xuống, bàn tay còn lại nắm chặt thành hình nắm đấm, một cú đánh mạnh vào bụng hắn, lại thêm một tên té ngã.
Tên vừa rồi đã đứng dậy, muốn tiếp tục cuộc chiến đầy máu lửa.
Kẻ ở trong xe nhìn thấy đồng bọn đang bị hạ gục thì có chút hoang mang, vội vàng mở cửa xe bước ra ứng cứu.
Hắn cứ nghĩ bốn tên kia dư sức chèn ép anh vào đường cùng, thực hiện phi vụ nhanh gọn lẹ để cùng nhau về nhận số tiền công còn lại, nào ngờ ca này lại khó nuốt đến vậy.
Hai tên cùng lên một lượt, anh nhanh chân đá mạnh vào cánh tay của một tên đang lao tới rồi giật lấy thanh gỗ.
Anh cúi người né được cú vung gậy lướt ngang qua đầu anh của tên giang hồ, nhân lúc đang hạ cơ thể xuống thấp, Sở Triệu dùng gậy gỗ đánh mạnh vào khuỷu chân của tên đối diện khiến hắn lập tức ngã quỵ trên đất, không ngừng kêu la đau lớn.
Sau một hồi đánh đấm, anh bắt đầu thấy hơi đuối sức.
Tên kia vẫn tiếp tục nhào tới.
Anh vội đưa gậy gỗ chắn ngang trên đầu, đỡ lấy cây gậy của tên kia đang giáng xuống.
Hai thanh gỗ va chạm nhau tạo thành hình chữ thập.
Sở Triệu dùng sức đẩy hắn ra.
Cảm nhận có tiếng bước phía sau, anh vội quay người lại, nhưng lúc này đã muộn.
Tên giang hồ từ trong xe đã bước đến gần anh, nhân lúc anh đánh nhau với những tên còn lại nên không thể ý chú xung quanh, hắn đã tấn công anh từ phía sau, vào khoảnh khắc Sở Triệu quay người lại đã bị hắn thẳng tay đâm mạnh vào bên trái bụng bằng cây dao bấm.
Máu tức khắp chảy ra, thấm ướt cả áo sơ mi trắng, Sở Triệu chau mày rồi ngã khụy trên đất.
Đồng bọn của hắn nhìn thấy liền nói lớn:
- Mày điên rồi à! Đã bảo chỉ đánh một trận ra trò chứ không nói giết nó!
Những tên kia thấy máu chảy quá nhiều cũng không ngừng hoang mang:
- Chuồn lẹ đi, nhanh lên.
Nhưng bọn chúng chỉ vừa đi được một bước thì tiếng còi xe cảnh sát đã vang lên inh ỏi.
Lực lượng chức năng kịp thời có mặt để bắt giữ bọn côn đồ.
Sở Triệu nhanh chóng được đưa vào bệnh viện, vết thương khá sâu khiến anh mất nhiều máu.
Trên đường đến bệnh viện cấp cứu, anh đã ngất đi từ lúc nào chẳng hay.
Cô đang pha sữa cho tiểu Phi, bất chợt bất cẩn chạm tay vào ly thủy tinh đang đặt trên bàn.
Âm thanh ly vỡ khiến cô giật cả mình, trong lòng Tố Du bất chợt bồn chồn lo lắng.
Cảm giác tim đập mạnh và thắt lại, cô không biết tại sao, chỉ cảm nhận rõ bản thân đột nhiên thấy rất bất an..
Trong khi cả hai hoàn toàn có thể cùng nhau vượt qua chuyện này.
Anh phân vân giữa việc nên lái xe về villa hay thử chai mặt đến nhà cô.
Chỉ mới không gặp cô một ngày anh đã cảm thấy rất khó chịu, thật ra anh cũng đang giận cô, trong khi Sở Triệu muốn ở cạnh cô và con thì Tố Du lại đẩy anh ra xa.
Cuối cùng anh quyết định sẽ đến nhà vợ để năn nỉ, dù sao cứ chai mặt thì cô ắt hẳn sẽ động lòng.
Hơn nữa anh cũng rất nhớ tiểu Phi, muốn được gặp cục cưng.
Vừa định quay đầu xe lại, chợt một chiếc ôtô khác đang chạy phía sau xe anh vụt nhanh lên phía trước, chặn đứng đầu xe của Sở Triệu.
Thảo nào từ nãy đến giờ anh cứ thấy chiếc xe mờ ám kia bám đuôi theo anh.
Từ trong xe, bốn tên côn đồn mặc đồ đen bước xuống, trên tay bọn chúng cầm theo cả gậy gỗ.
Anh vẫn ngồi yên trên xe, trong khi bọn giang hồ đã bắt đầu bước đến đập cửa.
Sở Triệu đang đeo sẵn tai nghe không dây, anh lấy điện thoại bấm gọi cảnh sát, đồng thời đạp chân ga, lái xe chạy thẳng tới phía trước.
Bọn chúng có chút ngỡ ngàng khi anh tiếp tục cho xe chạy nên vội đứng tản ra để tránh bị thương.
- Đường Tuyên Vân, khúc gần cuối cua quẹo, có một đám người đang gây sự đánh nhau...
Anh nói cảnh sát biết địa điểm, ngay lúc này xe của anh cũng tiếp tục bị chặn lại.
Còn một tên khác đang ngồi trên xe, bọn chúng đề phòng anh không chịu xuống xe nên đã bố trí sẵn đồng bọn lái xe chặn đường lui của anh.
Thật chất Sở Triệu không sợ bọn chúng, nhưng tốt nhất cũng nên tránh va chạm trực tiếp vì chúng khá đông, lại đang cầm vũ khí trên tay, anh vẫn nên biết liệu sức mình.
Bọn côn đồ vẫn tiếp tục đập cửa xe, một tên tiến lên đứng trước đầu xe anh, dùng gậy đập mạnh vào kính xe khiến mặt kính bị rầy xước.
Những tên còn lại liên tục đập cửa, cố mở khóa tay nắm, miệng không ngừng hét lên:
- Mày mau ra đây.
Anh tức giận nắm chặt lòng bàn tay, tháo tai nghe ra rồi liều mạng mở cửa xe bước xuống.
- Bọn mày là ai? Muốn gì?
Bọn người bậm trợn thấy anh bước xuống xe liền nhoẻn miệng cười đắc ý, một tên đại diện lên tiếng:
- Mày không cần biết bọn tao là ai.
Chuẩn bị ăn đập đi!
Dù chúng không nói nhưng anh đã phần nào đoán được bọn người này do ai sai khiến đến đây gây chuyện với anh.
Chúng không chần chừ thêm, một tên giơ thanh gỗ lên cao, thẳng tay bổ xuống vị trí anh đang đứng.
Sở Triệu vội lách người né tránh khiến hắn đánh hụt vào xe.
Anh nhân lúc hắn chưa kịp lấy lại thế đứng liền thẳng chân tung cú đá mạnh, hắn ngay tức khắc ngã ra đất.
Trước đây anh từng học võ, tuy không phải bậc thầy cao siêu nhưng cũng đủ dùng để tự vệ bản thân, nhưng có điều bọn người này khá đông, e rằng anh càng nhây với chúng thì người kiệt sức trước chính là anh.
Những tên khác thấy đồng bọn bị thất thế thì cũng lập tức lao đến.
Anh dùng cẳng tay đỡ lấy cây cậy đang giáng xuống, bàn tay còn lại nắm chặt thành hình nắm đấm, một cú đánh mạnh vào bụng hắn, lại thêm một tên té ngã.
Tên vừa rồi đã đứng dậy, muốn tiếp tục cuộc chiến đầy máu lửa.
Kẻ ở trong xe nhìn thấy đồng bọn đang bị hạ gục thì có chút hoang mang, vội vàng mở cửa xe bước ra ứng cứu.
Hắn cứ nghĩ bốn tên kia dư sức chèn ép anh vào đường cùng, thực hiện phi vụ nhanh gọn lẹ để cùng nhau về nhận số tiền công còn lại, nào ngờ ca này lại khó nuốt đến vậy.
Hai tên cùng lên một lượt, anh nhanh chân đá mạnh vào cánh tay của một tên đang lao tới rồi giật lấy thanh gỗ.
Anh cúi người né được cú vung gậy lướt ngang qua đầu anh của tên giang hồ, nhân lúc đang hạ cơ thể xuống thấp, Sở Triệu dùng gậy gỗ đánh mạnh vào khuỷu chân của tên đối diện khiến hắn lập tức ngã quỵ trên đất, không ngừng kêu la đau lớn.
Sau một hồi đánh đấm, anh bắt đầu thấy hơi đuối sức.
Tên kia vẫn tiếp tục nhào tới.
Anh vội đưa gậy gỗ chắn ngang trên đầu, đỡ lấy cây gậy của tên kia đang giáng xuống.
Hai thanh gỗ va chạm nhau tạo thành hình chữ thập.
Sở Triệu dùng sức đẩy hắn ra.
Cảm nhận có tiếng bước phía sau, anh vội quay người lại, nhưng lúc này đã muộn.
Tên giang hồ từ trong xe đã bước đến gần anh, nhân lúc anh đánh nhau với những tên còn lại nên không thể ý chú xung quanh, hắn đã tấn công anh từ phía sau, vào khoảnh khắc Sở Triệu quay người lại đã bị hắn thẳng tay đâm mạnh vào bên trái bụng bằng cây dao bấm.
Máu tức khắp chảy ra, thấm ướt cả áo sơ mi trắng, Sở Triệu chau mày rồi ngã khụy trên đất.
Đồng bọn của hắn nhìn thấy liền nói lớn:
- Mày điên rồi à! Đã bảo chỉ đánh một trận ra trò chứ không nói giết nó!
Những tên kia thấy máu chảy quá nhiều cũng không ngừng hoang mang:
- Chuồn lẹ đi, nhanh lên.
Nhưng bọn chúng chỉ vừa đi được một bước thì tiếng còi xe cảnh sát đã vang lên inh ỏi.
Lực lượng chức năng kịp thời có mặt để bắt giữ bọn côn đồ.
Sở Triệu nhanh chóng được đưa vào bệnh viện, vết thương khá sâu khiến anh mất nhiều máu.
Trên đường đến bệnh viện cấp cứu, anh đã ngất đi từ lúc nào chẳng hay.
Cô đang pha sữa cho tiểu Phi, bất chợt bất cẩn chạm tay vào ly thủy tinh đang đặt trên bàn.
Âm thanh ly vỡ khiến cô giật cả mình, trong lòng Tố Du bất chợt bồn chồn lo lắng.
Cảm giác tim đập mạnh và thắt lại, cô không biết tại sao, chỉ cảm nhận rõ bản thân đột nhiên thấy rất bất an..
Bình luận facebook