Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-10
Chương 1: Tình Cờ Gặp Gỡ
Mùa hè nắng nóng năm 2025
Đỗ Ngạo Bạch vui mừng cầm chiếc điện thoại mới của mình lướt tin tức giải trí
Cô minh tinh nổi tiếng nào đó cùng một phú nhị đại thuê phòng khách sạn vào đêm khuya.
Nội bộ tập đoàn Hoàng Phủ tranh giành quyền lực, người đàn ông đứng đầu thành phố Hoàng Qua, con trai thứ của tập đoàn Hoàng Phủ "rớt đài" vì scandal. Vì vậy tập đoàn Hoàng Phủ do con trai cả Hoàng Phủ Minh Vũ tạm thời nắm quyền.
" Mấy tin giải trí vô dụng này chẳng có nửa điểm quan hệ gì với mình cả" Đỗ Ngạo Bạch bĩu môi nói
Đỗ Ngạo Bạch năm nay 23 tuổi, hiện là sinh viên đại học, cô vừa dùng khoản tiền lớn mình tiết kiệm được để mua chiếc điện thoại hiệu banana plus yêu thích, điện thoại vừa mới được thiết lập liền nổi lên mấy tin tức này.
Đỗ Ngạo Bạch làm gì có tâm tư để ý mấy tin đó, cô vừa đi vừa nhìn điện thoại nói thầm " mình phải tải ngay trò bắn vịt mà mình thích nhất mới được"
Bỗng nhiên, một giọng nói từ xa hét lên: " có xe…"
Trong nháy mắt, một vụ tai nạn xe cộ đã xảy ra, Đỗ Ngạo Bạch ngã xuống đất, hét lên thảm thiết: " a!!!! tôi, của tôi, điện thoại của tôi."
Lúc này, một chiếc xe mui trần màu vàng dừng lại trước mặt Đỗ Ngạo Bạch. Cô ngẩng đầu lên thì thấy một cô tiểu hoa lưu lượng tuyến 18 đang ngồi trên xe.
Sau đó, liền thấy một người đàn ông chân dài xuống xe nói: "cô không có mắt à? Không nhìn thấy đèn đỏ sao?"
Đỗ Ngạo Bạch nằm dưới đất hướng về phía người đàn ông nói: anh có biết nói lý lẽ không vậy?, hiện tại là anh đụng vào tôi đấy nhé?!"
Đỗ Ngạo Bạch ngồi dậy nhặt chiếc điện thoại vừa bị văng ra nói thầm: " may quá, may quá, điện thoại không bị làm sao"
Đỗ Ngạo Bạch đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên lại hét lên:" aiya, đau quá"
Người đàn ông trong chiếc xe màu vàng vội vàng bước xuống muốn đỡ cô lên, thế nhưng cô tiểu hoa tuyến mười tám* mở cửa kính xe nhìn bọn họ nói:
(*)minh tinh tuyến mười tám: tuy không phải là minh tinh hạng A, nhưng một năm cũng có thể kiếm được 100 vạn cũng không thành vấn đề.
" Này cô, cô thú vị thật đấy, đã bị ngã như vậy rồi mà còn có lòng dạ quan tâm tới điện thoại, xem ra bị thương không nặng nhỉ, đừng nói cô là kẻ ăn vạ chuyên nghiệp nhé" cô ta kiêu căng xấc xược nói
Cô tiểu hoa vừa nói xong thì chuông điện thoại người đàn ông reo lên, anh ta nhận điện thoại, đầu dây bên kia vang lên âm thanh già nua: " thời gian còn lại cho cậu không nhiều đâu!"
Sau khi nghe xong, sắc mặt người đàn ông âm trầm, hắn nhìn Đỗ Ngạo Bạch đang nằm trên mặt đất, đỡ cô đứng dậy, sau đó đưa cho cô một tấm danh thiếp nói: " đây là danh thiếp của tôi, cô hãy đi tới bệnh viện kiểm tra, cần bao nhiêu tiền cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi."
Người đàn ông chân dài nói xong liền tiêu sái quay người đi mất.
Đỗ Ngạo Bạch cầm danh thiếp thấy một gương mặt mơ hồ, phó chủ tịch tập đoàn Hoàng Phủ - Hoàng Phủ Minh Vũ
Woa! Lai lịch không nhỏ nha! Không phải giả mạo chứ! Nhưng nhìn chiếc xe sang trọng trước mắt chắc không thể sai được.
Trong lòng Đỗ Ngạo Bạch nghĩ đây chẳng phải chuyện tốt, ngã có một cái vậy mà lại có thể đụng trúng xe của phú nhị đại, xem ra hôm nay không phải vô cớ bị thương chứ!
Không đợi Đỗ Ngạo Bạch phản ứng lại, chiếc xe vàng đã đi xa rồi.
" Cô gái à, cô không sao chứ? Giọng nói đàn ông dịu dàng vang lên.
Đẹp trai quá! Anh ta nói giống y như mấy câu nói trong phim truyền hình mà mình thích, trai tài gái sắc, trời đất tác thành! Ánh mắt Đỗ Ngạo Bạch loé lên, mê mẩn nhìn đối phương.
" cảm ơn anh, tôi, tôi không sao cả chỉ bị ngã một chút thôi" Đỗ Ngạo Bạch bỗng nhiên ngượng ngùng.
Người đàn ông bên cạnh lại dịu dàng hỏi " có muốn tôi đưa cô đến bệnh viện không? Tôi là bác sĩ, có thể đưa cô đến bệnh viện kiểm tra một chút."
Chương 2: Bệnh viện
Bác sĩ, bạch y thiên sứ, chẳng trách anh ta lại có khí chất thần tiên như vậy. Người không biết khéo còn tưởng là thần tiên trên trời hạ phàm độ kiếp ấy chứ! Đỗ Ngạo Bạch nghĩ bụng hôm nay vận may của mình không tồi nha, vừa mới đụng phải một phú nhị đại, giờ lại là một vị bác sĩ tiên khí ngút trời thế này.
" Tôi không sao, không, không, không phải, chân tôi đau quá" Đỗ Ngạo Bạch nhanh trí, lợi dụng ngã vào lòng người đàn ông bên cạnh.
" Vậy tôi đưa cô đến bệnh viện của chúng tôi nhé!" Anh chàng bác sĩ thấy bộ dạng Đỗ Ngạo Bạch có chút không biết làm sao, nhưng bản thân cũng đã nói rồi, đành phải làm người tốt đến cùng thôi.
Trên đường đi tới bệnh viện, bác sĩ đi một bên cũng không quên nhắc nhở Đỗ Ngạo Bạch đi chậm lại một chút,
" Chân của tôi thực sự đau lắm đó" Đỗ Ngạo Bạch nhìn bác sỹ hờn dỗi nói, trong lòng lại tính toán vẫn phải gọi điện thoại cho người đàn ông phú nhị đại kia để đòi tiền thuốc.
Bác sĩ kiên nhẫn đỡ cô, nụ cười dịu dàng trên mặt
Kết quả kiểm tra cho thấy,không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ có chút bầm tím thôi, Đỗ Ngạo Mạn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô đảo mắt nói với bác sỹ: " hôm nay thực sự cảm ơn anh, nhưng mà tôi vẫn chưa biết tên của anh! Chẳng lẽ muốn tôi gọi anh là bạch y thiên sứ à?"
" Ha ha ha, là sơ suất của tôi, tôi tên
Bạch Tô Mặc, là bác sĩ điều trị chính ở đây." Bạch Tô Mặc nhìn Đỗ Ngạo Bạch nói
Thấy nụ cười của Bạch Tô Mặc, tâm tình Đỗ Ngạo Bạch cũng tốt hơn, cô vội nói: " tình cờ thật đấy, tên chúng ta đều có một chữ Bạch, tôi tên Đỗ Ngạo Bạch, anh gọi tôi Bạch Bạch là được rồi, các bạn của tôi đều gọi tôi như vậy."
" Bạch Bạch, một cái tên rất đáng yêu " Bạch Tô Mặc lại cúi đầu cười.
Lúc này, một cô y tá đi tới.
" Bác sĩ Bạch, chủ nhiệm bên kia đang tìm anh đó? Cô y tá liếc mắt về phía Đỗ Ngạo Bạch.
" Tôi còn có chút việc, cô…" Bạch Tô Mặc nhìn Đỗ Ngạo Bạch.
" tôi không sao, anh bận thì cứ đi đi, không cần để ý đến tôi đâu." Đỗ Ngạo Bạch mặc dù không nỡ thả Bạch Tô Mặc đi nhưng đành phải giả vờ là mình hiểu chuyện.
Bạch Tô Mặc mỉm cười đi tới văn phòng chủ nhiệm.
" Bác sĩ Bạch của chúng tôi có người yêu rồi, người nào đó đừng có mà háo sắc ở đây!" Cô y tá châm chọc nói rồi cầm danh sách rời đi.
" Hừ! Vậy thì cũng không cần cô phải nhắc nhở tôi đâu " Đỗ Ngạo Bạch nhìn theo hình bóng cô y tá lầm bầm nói
Trong lòng cô vẫn nghĩ, chẳng lẽ gặp được một chàng trai ấm áp khí chất ngút trời như vậy, cho dù không thể thành đôi thì sao, nghĩ thôi cũng không được à? phạm pháp sao? bắt chuyện tí thôi thì có gì sai à?
Hừ! lại nói bổn cô nương đây đâu phải ai cũng có thể thích đâu, tôi cũng được nhiều người theo đuổi lắm nhé.
Đỗ Ngạo Bạch đang suy nghĩ thì cô y tá đột nhiên quay người đi tới.
Tình huống gì vậy? Chẳng lẽ cô ta có thể nghe thấy lời mắng chửi trong lòng mình à? Đỗ Ngạo Bạch chột dạ.
" cô vui lòng trả tiền thuốc cho chúng tôi rồi hãy đi, dù bác sĩ Bạch đưa cô tới cô cũng nên trả phí trước." Cô y tá gay gắt nói.
" Trả phí? Ồ!" Đỗ Ngạo Bạch chán nản cầm hoá đơn đi tới quầy thanh toán.
Tiền tháng này của mình tiêu hết sạch rồi, sao tùy tiện kiểm tra một tí mà mất tới 5000 tệ vậy chứ, sao mình đen đủi vậy. Phiếu thanh toán trong tay khiến Đỗ Ngạo Bạch đau hết cả đầu.
Nhưng cô chợt nghĩ ra, đúng rồi, mình nên gọi điện cho vị phó chủ tịch tập đoàn Hoàng Phủ đó - Hoàng Phủ Minh Vũ, số tiền này anh ta nên trả mới đúng! Lời anh ta nói hồi nãy cũng chân thành đấy chứ!
Vừa nghĩ Đỗ Ngạo Bạch đã kết nối điện thoại.
" Xin lỗi, số điện thoại bạn kết nối đang bận, xin vui lòng gọi lại sau…, sorry you…"
Chương 3: Ngượng Ngùng
"Cái quỷ gì vậy, chẳng lẽ anh ta là Hoàng Phủ Minh Vũ giả, còn muốn chơi đểu mình sao?" Đỗ Ngạo Bạch vừa thở hổn hển suy nghĩ, vừa gọi điện thoại, gọi bao nhiêu lần cũng không thể kết nối.
"Toi rồi, tiền thuốc không trả được, mộng soái ca cũng tan thành mây khói. Ông trời ơi! Tôi khổ quá mà!"
Đỗ Ngạo Bạch chỉ là sinh viên bình thường, mọi chuyện trong nhà đều do mẹ kế quản lý, bố cô không có tiếng nói trong gia đình, đây là tiền sinh hoạt mà cô tiết kiệm mấy tháng nay, mới mua được chiếc điện thoại mà mình thích, không nghĩ tới hôm nay lại gặp tai nạn xe cộ. Điều quan trọng là số tiền thuốc không nhỏ này trở thành vấn đề khó khăn nhất.
Lúc này điện thoại của Đỗ Ngạo Bạch đột nhiên vang lên, cô nghĩ chắc chắn là…
" Bạch Bạch, cậu đang ở đâu vậy? Cậu mau tới tìm mình đi, mình lại thất tình rồi!" Người gọi điện thoại tới là cô bạn thân đại học của Đỗ Ngạo Bạch, Vương Lâm Lâm.
" Mình đang ở bệnh viện" Đỗ Ngạo Bạch nói.
" Chuyện gì vậy, cậu đã nói lần này là number one của cậu mà, sao one này đã chia tay rồi."
" Bệnh viện? Cậu sao thế? Cậu làm gì có bạn trai nhỉ? sao lại tới bệnh viện, phá thai à? Cậu có thai khi nào mà mình không biết vậy, sao lại không thực hiện biện pháp chứ, mình nói rồi mà, người chưa từng yêu đương như cậu cái gì cũng không hiểu mà." Vương Lâm Lâm nói năng lộn xộn.
" Cậu nói gì vậy? Cậu tưởng mình là cậu à? Mình chỉ ngắm được từ xa mà chẳng thể đùa giỡn, cậu nói lệch lạc về mình quá đó, mình gặp tai nạn xe nên bị thương ở chân, nhưng mà không sao cả, chỉ là có chút khó xử thôi." Đỗ Ngạo Bạch nói xong rồi đợi Vương Lâm Lâm trả lời.
" Ồ! Không nói với cậu nữa, mình có cuộc hẹn rồi,sắp đến thời gian phỏng vấn vai diễn tạm thời của công ty TNHh truyền thông văn hoá thế hệ mới rồi, cậu xong việc thì đến tìm mình nhé." Vương Lâm Lâm nói xong liền ngắt điện thoại.
Đỗ Ngạo Bạch vốn dĩ muốn mượn tiền cô ấy, nhưng nghe thấy Vương Lâm Lâm nói đến chuyện đi phỏng vấn diễn viên nên đã xóa bỏ suy nghĩ , vì sắp tới Vương Lâm Lâm cũng phải mượn tiền để mua nhiều quần áo và mỹ phẩm chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, cô ấy bây giờ đoán chừng còn khó nuôi nổi bản thân nữa.
" Nhanh lên, cô có trả hay không, không trả thì đừng đứng đây làm trễ giờ người khác, không thấy phía sau còn rất nhiều người xếp hàng à?" Người trong quầy thu phí từ cửa sổ hét lên.
" Đúng đấy, đúng đấy" người xếp hàng xung quanh cũng bắt đầu nói.
" Được, được tôi chỉ chưa tìm thấy thẻ thôi" Đỗ Ngạo Bạch nói xong liền nhanh chóng lui về phía sau hàng.
Ngay cả cô y tá vừa rồi nói bác sĩ Bạch Tô Mặc đã có bạn gái cũng nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.
" Ngại quá đi mất! " Đỗ Ngạo Bạch hôm nay mất hết mặt mũi rồi. Nhưng vẫn giả vờ tìm thẻ, kiểm tra túi của mình.
Đúng lúc này, điện thoại của Đỗ Ngạo Bạch reo lên lần nữa.
" Con gái yêu à! " Đầu dây bên kia hoá ra là bố của cô, Đỗ Đại Thắng.
" Bố, bố gọi con đúng lúc quá, vừa hay con…" Đỗ Ngạo Bạch cho rằng đã nắm chắc được cọng rơm cứu mạng. Nhưng mà, chưa đợi cô nói xong, Đỗ Đại Thắng đã ngắt lời
" Bây giờ con đừng về nhà nhé, con không biết đâu, bố đưa tiền riêng của mình cho con, mẹ con đã bắt đầu nghi ngờ rồi, bà ấy đã trực tiếp cắt đứt mấy chỗ giấu tiền, bây giờ bố còn không có một xu dính túi."
" Ồ, vậy ạ." Đỗ Ngạo Bạch nghe xong, lòng nghĩ bố mình đúng là một người đàn ông vô dụng mà, sợ vợ thì đã đành, ngày cả con gái yêu cũng không bảo vệ được.
" Vậy bây giờ bố không cho con về là có ý gì?" Đỗ Ngạo Bạch tiếp tục hỏi lại.
" Bà Mai sắp tới rồi! Mẹ con bà ấy đã tìm cho con một người chồng giàu có, nghe nói còn là bác sĩ bệnh viện thành phố Hoàng Qua của chúng ta nữa đó." Đỗ Đại Thắng lén lút nói nhỏ.
" Bà ta không phải mẹ con, mẹ con đã mất từ lâu rồi" Đỗ Ngạo Bạch nghe xong thở hổn hển ngắt điện thoại.
Chương 4: Phỏng vấn
Trong lúc đang lo lắng vì không có cách nào trả tiền thuốc thì bỗng nhiên phía trước có một người đi tới trước mặt Đỗ Ngạo Bạch.
Đỗ Ngạo Bạch hoảng sợ lùi lại 1m. Cô nghĩ bụng khi người nào đó gặp xui xẻo uống nước lạnh thôi cũng có thể bị sặc chết.
Trái tim phiền muộn của Đỗ Ngạo Bạch như đang có mười ngàn con ngựa lao vào, khi sắp ra đến cửa bệnh viện thành phố Hoàng Qua, cô nghe thấy âm thanh thúc giục phía sau
" Nhanh, tránh ra, nhường đường, cấp cứu."
Đỗ Ngạo Bạch thấy mấy người trên xe cứu thương đi xuống, bệnh nhân đang nằm trên cáng xe cứu thương sao lại quen mắt như vậy.
Đỗ Ngạo Bạch nhìn theo " a! Hoá ra là anh, tên đại lừa đảo, người nói dối là phó chủ tịch tập đoàn Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Minh Vũ."
Đỗ Ngạo Bạch giống như tên trộm đi về phía trước, ai ngờ lúc này người đang hôn mê vậy mà lại nắm chặt tay Đỗ Ngạo Bạch nói:" đừng rời khỏi tôi, đừng mà, đừng mà"
Bác sĩ thấy vậy liền nói: " hoá ra cô là người nhà bệnh nhân! Vậy cô đi qua đây với tôi."
" Không, tôi không phải, tôi thực sự không phải mà…" Đỗ Ngạo Bạch thanh minh.
" Vừa rồi anh chàng này kéo tay cô như vậy mà còn nói không có quan hệ gì, cô cởi mở thật đấy, à đúng rồi đây là thẻ bệnh nhân đưa cho tôi trước khi hôn mê, cô cầm lấy đi làm thủ tục nhé" bác sĩ nói xong liền đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu.
" Thẻ, thẻ này có thể quẹt tiền sao?" Một chiếc thẻ kim loại màu đen xuất hiện trước mắt cô.
" Cô cầm lấy hoá đơn đi nộp viện phí cho bệnh nhân" y tá lại đưa cho Đỗ Ngạo Bạch vài hoá đơn nữa.
Đỗ Ngạo Bạch ngân ngơ đi tới quầy thanh toán, đưa hoá đơn và thẻ trong tay cho nhân viên thu phí.
" vẫn còn hoá đơn sao? Trả một thể luôn cho xong đừng có chốc lát lại trả như thế" nhân viên thu phí nhắc nhở.
" Thẻ dùng được không?" Đỗ Ngạo Bạch nghi ngờ hỏi
" Đưa mấy tờ hoá đơn còn lại trong tay cô cho tôi" nhân viên thu phí sớm đã nhìn thấy mấy tờ hoá đơn còn lại trong tay Đỗ Ngạo Bạch.
" Ồ! " Đỗ Ngạo Bạch nói xong đưa cho nhân viên, thanh toán xong, cô nghĩ, toi rồi đây có coi là vi phạm pháp luật không nhỉ, mình phải nhanh chóng bí mật trả thẻ cho người ta rồi chuồn khỏi đây thôi.
Đỗ Ngạo Bạch hoảng hốt trả lại thẻ rồi chạy thẳng tới công ty truyền thông văn hóa thế hệ mới, cô nghĩ bụng, cuối cùng mình cũng thoát khỏi bệnh viện, một ngày mà có tới 2 lần gặp phải tên xui xẻo kia, phiền não thật mà, nếu nói chuyện này với Vương Lâm Lâm chắc là cậu ấy sẽ không tin.
Vừa đến cửa công ty truyền thông văn hóa thời đại mới cô liền thấy bên trong đều là các cô hotgirl mạng, ngực khủng, eo rắn trang điểm lộng lẫy. Đỗ Ngạo Bạch cũng lẫn vào đám đông.
" Hoá ra cậu ở đây, mình tìm cậu nửa ngày rồi đấy!" Đỗ Ngạo Bạch nói với Vương Lâm Lâm.
" Cậu cảm ơn mình thế nào đây, mình thay cậu báo danh rồi đó!" Vương Lâm Lâm cầm tấm thẻ trong tay nói.
" Cái gì? Mình không được đâu, mình không có mở khoé mắt, cũng không có mắt hai mí, mình không thể." Nói xong Đỗ Ngạo Bạch liền đi ra ngoài.
Vương Lâm Lâm giữ Đỗ Ngạo Bạch quan sát từ trên xuống dưới rồi nói:" mặc dù "sân bay" của cậu phát triển không được tốt cho lắm, cơ thể giống mấy đứa học sinh tiểu học, có chút kém hấp dẫn, nhưng khi cậu vừa nở nụ cười núm đồng tiền nhỏ trên mặt khá ngọt ngào, đáng yêu lắm, cứ thử đi, nhỡ đâu lại được chọn cũng có được chút danh tiếng."
Đỗ Ngạo Bạch nghe xong muốn tranh luận với Vương Lâm Lâm nhưng ai ngờ, đúng lúc này tổ đạo diễn lại gọi Đỗ Ngạo Bạch sbd 17 vào phỏng vấn.
Vương Lâm Lâm nghe xong vui mừng đẩy Đỗ Ngạo Bạch vào bên trong.
Ngồi đối diện tổ đạo diễn là đại minh tinh u Dương Băng Băng, cô ấy rất lạnh lùng.
Chương 5: Vận mệnh may mắn
Sau khi bước vào, Đỗ Ngạo Bạch thấy đại minh tinh u Dương Băng Băng đang ngồi đối diện mình, cô ấy rất lạnh lùng. Ngồi bên cạnh u Dương Băng Băng là một nam đạo diễn, Đỗ Ngạo Bạch không dám nói nhiều. Không ngờ đúng lúc này chuông điện thoại reo lên, Đỗ Ngạo Bạch tắt máy, điện thoại lại reo lên cô lại muốn tắt máy.
Đại minh tinh u Dương Băng Băng thấy vậy nói:" không sao, cô nhận điện thoại trước đi."
Đỗ Ngạo Bạch sợ điện thoại lại reo lên liền trức tiếp nghe máy:" Ngạo Bạch, tôi là mẹ cô đây, bây giờ cô về nhà một chuyến."
" Tôi không có mẹ, mẹ tôi chết từ lâu rồi" Đỗ Ngạo Bạch nói.
" Con cái kiểu gì vậy, lớn đầu rồi mà còn không biết điều, mặc dù tôi mới gả cho bố cô chưa tới 2 năm nhưng ít nhất cô cũng phải tôn trọng tôi chút chứ."
" Hơn nữa tôi nói cho cô biết, tôi đã giới thiệu cô cho một gia đình giàu có, người ta còn có lòng tốt muốn trợ cấp cho cô đi du học gì gì đó nữa" mẹ kế tiếp tục dụ dỗ.
Đỗ Ngạo Bạch nghe tới chuyện du học lại tức giận lập tức tắt điện thoại, không phải vì bà ta cầm hết tiền của bố thì cô đã không chán nản như bây giờ, có lẽ sớm đã ra nước ngoài học Y rồi.
Đỗ Ngạo Bạch lấy lại tinh thần, trong lúc chờ chỉ thị của đạo diễn, cô thấy nam đạo diễn bên cạnh thầm thì gì đó với đại minh tinh u Dương Băng Băng.
Đỗ Ngạo Bạch nghe không rõ, nghĩ bụng chắc chắn họ nói mình vô kỷ luật, một dịp quan trọng như vậy mà lại không tắt chuông điện thoại.
" Được rồi, cô kia, 3h chiều ngày mai đến khách sạn Hoàng Phủ thành phố Hoàng Qua phỏng vấn lại. Địa chỉ cụ thể sẽ được gửi vào điện thoại cô sau." Nam đạo diễn nói.
" Ô! Tôi á? Không nhầm lẫn gì chứ! Nhưng mà phía sau còn rất nhiều người…''
" Buổi phỏng vấn đã kết thúc, chúng tôi đã chọn được nữ chính, các vị có thể ra về rồi" nhân viên công tác nói ở đại sảnh
Đỗ Ngạo Bạch ngơ ngẩn đi ra ngoài, trên đường đi mấy người xếp hàng ở hành lang đều chỉ chỉ trỏ trỏ cô " cô ta là người được chọn đó! Trông chẳng ra làm sao, chỗ cần có thì không có"
" Bạch Bạch, cậu may mắn thật đó, sau này nếu có nổi tiếng không được quên mình đó nha" Cô bạn thân Vương Lâm Lâm vừa kéo Đỗ Ngạo Bạch đang ngơ ngẩn vừa nói.
" Đi, chúng ta đi ăn lẩu, mình phải nhanh chóng lấy lòng đại minh tinh tương lai mới được."
Cho đến khi Đỗ Ngạo Bạch nhận được tin nhắn của đạo diễn cô mới thực sự khôi phục tình thần, tin rằng mình không nằm mơ, về đến nhà đứng trước gương thay quần áo và ngắm nhìn chính mình. Cô nghĩ " mình sắp trở thành diễn viên sao? Mình sắp trở thành diễn viên rồi! Hôm nay dẫm phải vận c*t chó gì vậy chứ?"
Cộp cộp cộp, âm thanh tiếng gõ cửa. " Mẹ con bà ấy đã hẹn phía nhà trai rồi, tối mai mọi người cùng ăn bữa cơm để 2 con tìm hiểu nhau một chút." Bố Đỗ Ngạo Bạch đứng ngoài cửa nói.
" Còn không muốn đi." Đỗ Ngạo Bạch vốn dĩ muốn kể chuyện mình được chọn làm diễn viên nói với bố, nhưng lời vừa định nói ra thì nuốt lại.
Từ nhỏ Đỗ Ngạo Bạch và bố đã sống nương tựa vào nhau, tuy nói khi đó gia cảnh bình thường nhưng cũng coi như là vui vẻ.
Nhưng từ khi bố cô vừa ý người mẹ kế kém ông hơn 10 tuổi thì quan hệ giữa hai bố con ngày càng xấu. Quan hệ giữa cô và mẹ kế cũng chẳng cần phải nói. Vì vậy chỉ cần là việc mẹ kế đề nghị, cô luôn luôn đối đầu lại với bà ta.
" Con xem ảnh vị bác sĩ này đi, tướng mạo tuấn tú, công việc cũng không tệ, gia đình cũng giàu có, đợi con gả đi rồi, cũng không cần phải sống khổ sở ở đây với ta nữa! Đều tại ta không có bản lĩnh" Đỗ Đại Thắng đau khổ nói.
Chương 6: Xem mắt
" Tôi đã nhận lời phụ huynh bên đó rồi" mẹ kế nói
" Đúng vậy, mọi người cũng không làm gì sai, con gả qua đó sẽ không phải chịu khổ cùng ta nữa." Đỗ Đại Thắng không biết phải nói gì.
" Nếu nó không đi, làm mất mặt tôi, ông cũng đừng nghĩ sống tốt qua ngày" mẹ kế ở bên ngoài hung dữ nói với Đỗ Đại Thắng.
Đỗ Ngạo Bạch dù ngang ngạnh nhưng nghe bố tự trách mình như vậy cũng không muốn làm khó ông, cô bỗng nhiên mềm lòng.
Cô đã nghĩ rồi, gặp một lần cũng chẳng chết người, lại tránh làm bố khó xử.
" Ngày mai gặp, có thời gian con sẽ đi." Đỗ Ngạo Bạch nói.
Mẹ kế đứng ngoài cửa nghe trộm, thấy Đỗ Ngạo Bạch đồng ý, thấy ý đồ đã đạt được liền vui vẻ rời đi.
Lại nói tới bệnh viện bên đây, khi Hoàng Phủ Minh Vũ tỉnh lại đã là buổi chiều, bác sĩ nói với anh là bạn gái anh đã giúp anh làm thủ tục nhập viện
" Bạn gái? Bạn gái gì, không phải tôi hôn mê ở nhà mình sao? Làm sao có người biết được?" Hoàng Phủ Minh Vũ nghi hoặc, sờ trong túi áo thì thấy thẻ vẫn còn. Anh nghĩ thầm không biết đó có thể là ai?
" Cô gái đó người cao cao, không thích nói chuyện đúng chứ, tên là Âu Dương Băng Băng" Hoàng Phủ Minh Vũ hỏi bác sĩ.
" Không phải, tôi biết Âu Dương Băng Băng, cô ấy là diễn viên nổi tiếng, không phải cô ấy, cô gái kia ăn mặc giống như sinh viên, hơi gầy." Bác sĩ nói.
Hoàng Phủ Minh Vũ lại càng nghi hoặc, từ trước đến nay anh đâu có quen cô gái nào như vậy, cũng chưa từng truy xét điều gì nhiều vậy.
" Đúng rồi, cậu không thể như vậy nữa, cậu còn như vậy cơ thể cậu sẽ ngày càng…" bác sĩ vẫn chưa nói xong.
Lúc này một cô gái xinh đẹp bước vào, Hoàng Phủ Minh Vũ ra hiệu cho bác sĩ không nói nữa. Bác sĩ hiểu ý liền đi ra ngoài.
“ Đại minh tinh hạ cố đến thăm, chào mừng, chào mừng" Hoàng Phủ Minh Vũ nói.
" Bệnh cũ của em sao lại tái phát thế, chị đến chỗ trợ lý của em thì mới biết, sao giai đoạn đầu không nói cho chị biết " Cô gái xinh đẹp xoa đầu Hoàng Phủ Minh Vũ, giống như trưởng bối nói với một đứa trẻ.
" Chị làm gì vậy, chị lớn hơn em có 8 tuổi thôi, em không thích chị cứ coi em giống trẻ con như vậy." Mặt Hoàng Phủ Minh Vũ rõ ràng không vui.
“ Chỗ này có người, đừng nói to quá." Âu Dương Băng Băng nói nhỏ.
" Ồ!" Sau khi đồng ý nói nhỏ lại anh cũng phối hợp nói: " cảm ơn chị đến đây thăm em."
Hoàng Phủ Minh Vũ thích Âu Dương Băng Băng, tuy Âu Dương Băng Băng lớn hơn Hoàng Phủ Minh Vũ vài tuổi nhưng trong mắt Hoàng Phủ Minh Vũ, Âu Dương Băng Băng lại là một đứa trẻ đáng yêu. Vì vậy khi nghe Âu Dương Băng Băng nói giọng điệu trưởng bối với mình, Hoàng Phủ Minh Vũ rất không vui.
" Hừ! Em xem khi nào em cũng nóng nảy như vậy, chuyện gì cũng thể hiện trên mặt, ngoan nào, chị không nói nữa là được chứ gì!" Cô nhìn Hoàng Phủ Minh Vũ tiếp tục nói " phải rồi, người chúng ta cần đã tìm được!"
" Em có thể ra sức một chút, cách này chị thực sự, chị thực sự không để ý sao?" Hoàng Phủ Minh Vũ thâm tình nhìn đại mỹ nữ Âu Dương Băng Băng bên cạnh nói.
" Chúng ta đã bàn bạc xong kế hoạch rồi không phải sao? " Âu Dương Băng Băng ngồi bên đầu giường nói.
" Nhưng mà bọn họ cố tình gây khó dễ chúng ta, chúng ta lại dùng cách này lừa họ, vậy chẳng phải chúng ta cũng là kẻ lừa đảo sao? Hoàng Phủ Minh Vũ lo lắng nói.
" Cái này sao gọi là lừa đảo được, phải gọi là gậy ông đập lưng ông, lấy độc trị độc." Trong mắt Âu Dương Băng Băng loé lên tia tàn nhẫn.
" Em vẫn cảm thấy không ổn, chị không sợ chúng ta bị phát hiện sao? Bọn chúng cũng không phải kẻ dễ lừa như vậy" Hoàng Phủ Minh Vũ có chút lo lắng nói.
Chương 7: Kế hoạch
" Chỉ cần kế hoạch chu đáo, người khác không thể biết được. Em yên tâm, những việc này cứ giao cho chị, em chỉ cần phối hợp diễn xuất cho tốt là được." Âu Dương Băng Băng vỗ lên vai Hoàng Phủ Minh Vũ nói.
" Em thật sự rất sợ làm như vậy không những chúng ta không thể đạt được kết quả, mà còn có thể làm tổn thương tình cảm giữa chúng ta." Hoàng Phủ Minh Vũ nói xong nhìn Âu Dương Băng Băng.
u Dương Băng Băng nghe thấy 2 chữ tình cảm, vội nói nhỏ: " đây là bệnh viện, tai vách mạch rừng."
" Chị yên tâm, bác sĩ y tá đều không có ở đây, chỉ có 2 người chúng ta thôi, sợ gì chứ." Hoàng Phủ Minh Vũ cười nói.
" nhỡ ảnh hưởng sẽ không tốt" Âu Dương Băng Băng nói.
Hoàng Phủ Minh Vũ nghe vậy vẫn có chút thất vọng, dường như việc anh trở thành bạn trai của cô khiến cô cảm thấy chẳng có gì vẻ vang.
Âu Dương Băng Băng thấy sắc mặt Hoàng Phủ Minh Vũ thay đổi, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: " cậu nhìn xem bông hoa kia đẹp thật đấy" Hoàng Phủ Minh Vũ không đáp lời, anh tìm chủ đề khác để 2 người nói chuyện.
Sáng sớm ngày thứ hai, Đỗ Ngạo Bạch đang vui vẻ kia hầu như cả đêm không ngủ được, cô dậy sớm ngồi trước gương trang điểm, tìm rất nhiều quần áo rồi thử từng cái một
" Nhìn xem, cũng để tâm nhiều đấy, còn không thèm ngủ nướng nữa, vừa ngủ dậy liền trang điểm. Còn nói không muốn, giả vờ thanh cao cái gì, không phải vừa nhắc tới gia đình nhà người ta có tiền liền đồng ý à!" Mẹ kế thấy bộ dạng vui vẻ của Đỗ Ngạo Bạch thì thầm nói nhỏ.
" Bố đã làm xong cơm chưa" Đỗ Ngạo Bạch sửa soạn xong xuôi, nhìn đồng hồ " trời ạ đã 9h rồi sao, cuộc hẹn vào lúc 10h sáng." Nói xong liền chạy ra ngoài.
" Con ăn cơm sáng đã rồi hãy đi" Đỗ Đại Thắng thấy con gái yêu chạy ra ngoài hét lên.
" không kịp đâu! con đến muộn mất" Đỗ Ngạo Bạch nói rồi chạy ra ngoài
Hôm nay là chủ nhật sao xe buýt vẫn nhiều người thế nhỉ, thật không nghĩ tới mà, mình nhất định không được đến muộn, Đỗ Ngạo Bạch lặng lẽ chen vào xe buýt, đi tới chỗ gần cửa sổ ngồi xuống rồi mở điện thoại cắm headphone nghe nhạc.
Nhưng âm thanh nói chuyện của những người bên cạnh càng ngày càng lớn.
" Bà nghe tin gì chưa" một cô gái hỏi.
" Nghe rồi, tôi sớm đã biết, thực sự không thể ngờ được mà" một cô gái khác nói.
" Phó chủ tịch tập đoàn Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Minh Vũ vậy mà mắc phải loại bệnh lạ, nghe nói anh ta bị bệnh về phương diện đó." Cô gái nói.
" Đúng đấy, hôm qua bạn tôi ở bệnh viện còn nói đã nhìn thấy anh ta." cô gái còn lại nói.
" Thật sao, bà nói xem có tiền thì có tác dụng gì nữa, mắc phải loại bệnh này cũng thật…" 2 người vừa cười vừa nói, hình như có vẻ rất vui.
Lúc đầu Đỗ Ngạo Bạch không quan tâm cho lắm, nhưng khi nghe thấy cái tên Hoàng Phủ Minh Vũ trong lòng sốc nặng.
Đỗ Ngạo Bạch nghĩ chẳng lẽ người họ nói là cái người hôm qua suýt đụng xe vào mình, ở bệnh viện cầm chặt tay mình không buông, mình còn quẹt trộm thẻ của anh ta nữa sao? bỏ đi, không nghĩ nữa, theo đạo lí mà nói đó không tính là ăn trộm, vì anh ta vốn dĩ đã nói sẽ trả tiền thuốc men cho mình mà.
Cứ như vậy, Đỗ Ngạo Bạch cũng thuyết phục được sự lo lắng của mình, nhưng mà cô cũng rất hiếu kỳ, Hoàng Phủ Minh Vũ hôm qua nhập viện thực sự là do mắc phải loại bệnh đó ư? Đỗ Ngạo Bạch mặt đầy nghi hoặc.
Sau khi đi được một chuyến xe buýt và tàu điện ngầm, Đỗ Ngạo Bạch cũng đến khách sạn nổi tiếng nhất thành phố Hoàng Qua.
Đây là lần đầu tiên cô đến chỗ này, Đỗ Ngạo Bạch bước đến cửa liền có người chuyên nghiệp mở cửa cho cô , ra hiệu mời cô đi vào, mặt Đỗ Ngạo Bạch đầy ngạc nhiên và kích động, vui đến nỗi muốn bay lên luôn.
Chương 8: Khách sạn
Đồ trang trí trong khách sạn vô cùng lồng lẫy, đại sảnh vô cùng lớn, ở giữa có một đảo nhỏ,
xung quanh là những vị khách giải trí, bên trong hòn đảo nhỏ có một người đang chơi piano. Đi dọc theo khu vực giải trí vào bên trong là khu vực dịch vụ lễ tân, xa hơn nữa là lối vào thang máy.
Đỗ Ngạo Bạch thận trọng không dám ngó đông nhìn tây, nhưng cô vẫn bị nơi nguy nga lộng lẫy này làm cho kinh ngạc. Cô nghĩ thầm khó trách ai cũng muốn trở thành người có tiền, khách sạn cho người có tiền ở thật làm người ta dễ chịu, vui vẻ, tươi đẹp quá!
Đỗ Ngạo Bạch dựa vào địa chỉ trong tin nhắn, bước vào thang máy trực tiếp đến phòng 3784 khu b tầng 16 chờ đợi.
Ai ngờ chưa đến vài phút đã có nhân viên phục vụ đi tới, mở cửa phòng và ra hiệu Đỗ Ngạo Bạch đi vào.
" Trời ơi! Phòng tổng thống trong truyền thuyết đây sao, xa xỉ quá đi!" Đỗ Ngạo Bạch kinh ngạc khi thấy trên bàn đã bày ra rất nhiều loại đồ ăn mà cô không biết tên, nhìn thôi đã khiến người ta chảy nước miếng rồi.
Đỗ Ngạo Bạch nghĩ đây là chuẩn bị cho mình sao? ăn một chút thôi chắc mọi người cũng không nhìn ra đâu nhỉ. Đúng lúc cô đưa tay ra lấy đồ ăn bỏ vào miệng thì cửa phòng tắm vang lên.
" Gì vậy? Có người trong phòng tắm sao?" Đỗ Ngạo Bạch vội vã nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhìn về phía cửa nhà tắm.
Chỉ thấy một người đàn ông chân dài đang cởi trần bước tới.
" Aaaa!!!!, anh là ai?" Đỗ Ngạo Bạch sợ hãi che mắt không dám nhìn thêm
Người đàn ông thấy có người trong phòng vội vàng quấn khăn tắm, nói: " cô là ai?"
" Tôi là diễn viên đến để phỏng vấn". Đỗ Ngạo Bạch nói xong, nghĩ bụng không phải hắn muốn chơi quy tắc với mình chứ.
Hoàng Phủ Minh Vũ liếc nhìn cô gái đang che mặt, vừa thay quần áo vừa nói:" hẹn 10h tới, sao 9h cô đã tới rồi"
Đỗ Ngạo Bạch vội vàng nhìn điện thoại, phát hiện mình thực sự đến sớm 1 tiếng. Cô bỗng nhiên nhớ ra, đồng hồ ở nhà hình như mẹ kế cố ý vặn nhanh 1h để phòng ngừa việc cô ngủ nướng.
" Ô thật sự xin lỗi, tôi đến sớm quá." Đỗ Ngạo Bạch cúi đầu nói.
" Cô lại đây, ngồi xuống đi" Âu Dương Băng Băng bước ra từ trong phòng ngủ nói.
Đỗ Ngạo Bạch nghe thấy mệnh lệnh liền cúi thấp đầu ngồi xuống vị trịa gần cửa.
" Ngẩng đầu lên." Âu Dương Băng Băng nói " cô không cần phải quá căng thẳng.
Đỗ Ngạo Bạch ngẩng đầu, nhìn Âu Dương Băng Băng đang ngồi trước mặt, rồi lại phát hiện người đàn ông bên cạnh trông vô cùng quen mắt.
" Là anh/cô, hoá ra là anh/cô" người đàn ông và Đỗ Ngạo Bạch đồng thanh nói.
Âu Dương Băng Băng thấy biểu hiện của hai người, có chút kinh ngạc nói: " sao vậy? hai người biết nhau à?"
" Không, không quen." Hoàng Phủ Minh Vũ giải thích, Đỗ Ngạo Bạch lắc đầu.
Hoàng Phủ Minh Vũ thấy Âu Dương Băng Băng nghi hoặc, kéo tay cô ta nói: " cô ấy là người trước đó em đã nói với chị, lúc lái xe suýt nữa em đụng trúng."
" Ồ! hoá ra là vậy" Âu Dương Băng Băng nghe xong, tiếp tục hỏi Đỗ Ngạo Bạch " cô có bị thương không, nếu cần tiền chữa trị cứ nói với tôi là được."
" Dạ, không sao, không sao, tôi đã giải quyết xong hết rồi, cảm ơn chị" Đỗ Ngạo Bạch nghĩ xem ra quan hệ 2 người này không bình thường.
" Có biết tại sao cô được chọn không?" u Dương Băng Băng tiếp tục hỏi.
Đỗ Ngạo Bạch lắc đầu, đây cũng chính là chỗ cô nghi hoặc.
" Bởi vì cô lanh lợi biết điều" Âu Dương Băng Băng nhìn Đỗ Ngạo Bạch dịu dàng nói.
Đỗ Ngạo Bạch nghe xong nghĩ nguyên nhân này cũng đâu phải điều kiện cần để chọn diễn viên chứ. Nhưng cô vẫn lễ phép nói: "cảm ơn, chị quá khen rồi"
Hoàng Phủ Minh Vũ nghe Đỗ Ngạo Bạch trả lời, nghĩ bụng thực sự chưa gặp qua người nào cho một cái cột mà lại dám vịn vào luôn như vậy, anh vậy mà lại cười ra tiếng.
Chương 9: Hợp đồng
Âu Dương Băng Băng thấy nụ cười của Hoàng Phủ Minh Vũ nghĩ chẳng lẽ nhanh như vậy mà đã đồng ý kế hoạch rồi, xem ra đã nắm được nội dung chính
" Đương nhiên, điều quan trọng là, điều kiện gia đình cô bình thường, cô cần tiền" Âu Dương Băng Băng cuối cùng cũng nói trọng điểm.
Đỗ Ngạo Bạch nghe xong nói " tôi nghe không hiểu, ai mà chẳng cần tiền" nói xong nghĩ thầm cần tiền thì sao chứ.
Hoàng Phủ Minh Vũ lại tỉ mỉ đánh giá Đỗ Ngạo Bạch rồi nói với Âu Dương Băng Băng:" ánh mắt chị kiểu gì vậy, vậy mà lại tìm một người bình thường như vậy cho em."
Hoàng Phủ Minh Vũ nói xong liền nghĩ, vậy cũng đúng, Âu Dương Băng Băng cố ý tìm một cô gái bình thường tới, chắc sợ mấy cô xinh đẹp sẽ quyến rũ mình, nghĩ đến đây lại cười thầm.
" Tôi thấy vậy là được rồi, ít nhất là cô ấy biết nghe lời." Âu Dương Băng Băng nói với Hoàng Phủ Minh Vũ, lại nói với Đỗ Ngạo Bạch: " trên bàn có một bản hợp đồng cô xem đi "
Đỗ Ngạo Bạch mặt đầy nghi hoặc cầm hợp đồng trên bàn lên, sau đó mở ra thấy dòng chữ: " Hợp đồng hôn nhân" .
" Ý gì vậy" Đỗ Ngạo Bạch há to miệng hỏi.
Hoàng Phủ Minh Vũ nhìn ra sự nghi hoặc của Đỗ Ngạo Bạch, hơn nữa bản thân cũng không đồng ý chuyện này, liền cố ý nói "chính là muốn tôi với cô kết hôn giả, vì rất nhiều nguyên nhân, thời hạn 1 năm, nhưng mà nếu như cô không đồng ý thì có thể từ chối"
Đỗ Ngạo Bạch lắc đầu nói: " tôi còn chưa có yêu đương gì mà, liền cùng người khác kết hôn, quên đi, tôi đi đây."
" Cô không muốn xem thù lao của bản hợp đồng này sao? rất hấp dẫn đó, cả đời cô cũng không kiếm nổi đâu." Âu Dương Băng Băng tiếp tục dụ dỗ Đỗ Ngạo Bạch.
" Không phải vấn đề tiền nong, tôi thực sự làm không được, tôi không chấp nhận nổi, đây không phải bán thân trá hình à?" Đỗ Ngạo Bạch không biết nói gì nữa
" Bán thân? Cô nghĩ cô đẹp lắm chắc, tôi còn không muốn động vào một cọng tóc của cô, nhìn thêm một chút cũng không muốn, tôi có bạn gái rồi." Hoàng Phủ Minh Vũ nói xong nhìn sang Âu Dương Băng Băng bên cạnh.
Lúc này Đỗ Ngạo Bạch cảm thấy quan hệ giữa hai người họ thực sự không bình thường, từ ánh mắt của bọn họ có thể nhìn ra là quan hệ người yêu.
" Cô gái, cô nghĩ nhiều rồi, cô cứ coi việc này như đóng kịch là được, không phải thật, nó cũng chỉ là một loại hình thức của diễn xuất thôi, cô không phải chịu tổn thất gì đâu, yên tâm ." Âu Dương Băng Băng tiếp tục nói.
Lúc này Đỗ Ngạo Bạch mới phát hiện, hoá ra đây chỉ là cái bẫy, diễn viên thực sự không có, hợp đồng hôn nhân mới là thật, Đỗ Ngạo Bạch cũng chẳng ngu ngốc, người có thể hao tâm tổn sức nghĩ ra cái bẫy này, chắc chắn phía sau có âm mưu lớn.
" Tôi vẫn không đồng ý" Đỗ Ngạo Bạch nói xong liền rời khỏi.
" điều này so với việc mẹ kế cô tùy tiện tìm một người có tiền cho cô kết hôn vẫn tốt hơn nhiều" Âu Dương Băng Băng nói.
" Tại sao cô lại biết những điều này" Đỗ Ngạo Bạch càng thêm hoài nghi âm mưu bên trong.
Âu Dương Băng Băng thấy cám dỗ không có hiệu quả, liền nghĩ cách khác.
" Tôi có thăm dò một chút về gia cảnh nhà cô, người ở tiểu khu chỗ các người ai cũng biết mẹ kế cô là một người nổi tiếng tham lam, bây giờ tôi nói với cô, tiền có thể là của cô, nếu cô không đồng ý, tôi sẽ tìm mẹ kế cô nói chuyện, vậy cô nói xem bà ta có đồng ý không đây? Đến lúc đó tiền vào túi ai chắc cô biết rồi đấy." Âu Dương Băng Băng chậm rãi nói.
Hoàng Phủ Minh Vũ thấy lời của Âu Dương Băng Băng có chút tàn nhẫn, nghĩ như vậy quá hung dữ rồi, người ta không đồng ý thì để người ta đi là được, cần gì phải ép buộc như vậy.
" Tôi, tôi không bao giờ để người khác ép buộc, trừ phi là tôi tự nguyện nếu không thì chẳng ai ép buộc được tôi đâu." Đỗ Ngạo Bạch nghĩ âm mưu này quá lớn, làm gì có chiếc bánh nào từ trên trời rơi xuống, rơi xuống là cái bẫy thì đúng hơn. Nói xong định bước ra ngoài.
Chương 10: Ung thư
Hoàng Phủ Minh Vũ nhìn Âu Dương Băng Băng trước mắt, cảm thấy có chút xa lạ, cô không còn dễ thương như xưa nữa.
" Không đồng ý thì thôi, đừng làm khó cô ấy nữa, chúng ta không cần phải đồng ý yêu cầu vô lý của bên đó nữa, thực ra vẫn có thể nghĩ cách khác." Hoàng Phủ Minh Vũ muốn loại bỏ kế hoạch mà Âu Dương Băng Băng đã đưa ra.
Đỗ Ngạo Bạch không cần nhiều thời gian để suy nghĩ, điều kiện gia đình tuy bình thường nhưng IQ của cô vẫn đang hoạt động, vả lại kiếm tiền bằng chính đôi tay mình, sống cuộc sống mình vừa ý, chẳng lẽ không thơm hơn à? Chẳng lẽ không giàu sau một đêm thì phải xấu hổ chắc?
" Tôi đề nghị cô xem lại điều khoản trong hợp đồng một lần nữa, nói thật lòng đây là điều mà rất nhiều người mơ ước đấy." Âu Dương Băng Băng mặc đồ ngủ, nhấc ly rượu vang trên bàn lên lắc nhẹ nói
" Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng những thứ này không phải điều tôi theo đuổi trong cuộc đời" Đỗ Ngạo Bạch nói xong, tâm trang hoặc có lẽ bản thân khó mà lí giải được, nhưng mà Đỗ Ngạo Bạch vẫn sợ mình ở đây lâu quá sẽ bị tẩy não, nên muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Lúc đi ra đến cửa, bỗng nhiên điện thoại cô reo lên, là mẹ kế gọi đến " Ngạo Bạch, cô mau đến bệnh viện đi, bố cô ông ấy không ổn rồi…"
Đỗ Ngạo Bạch còn chưa thoát khỏi cám dỗ từ vụ kết hôn giả và số tiền lớn vừa rồi, bỗng nhiên nhận được tin dữ này cả người nhanh chóng suy sụp.
Âu Dương Băng Băng nghe tin gia đình Đỗ Ngạo Bạch xảy ra chuyện, thầm nghĩ ông trời đang giúp mình mà. Cô ta nhanh chóng đề nghị " như thế này, Minh Vũ em lái xe đưa cô ấy đến đó! Gia đình người ta xảy ra chuyện, chúng ta cũng không thể thờ ơ vô tâm được, vả lại lúc này sợ không bắt được xe."
Hoàng Phủ Minh Vũ nghe xong gật đầu đi ra ngoài, lúc này Đỗ Ngạo Bạch cũng chẳng quan tâm gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện thăm bố vì vậy liền đồng ý!
Trên đường đi, Hoàng Phủ Minh Vũ cũng đi hết tốc độ vượt qua mọi trở ngại, nét mặt Đỗ Ngạo Bạch hết sức nghiêm trọng, 2 người một câu cũng chẳng nói. Cuối cùng, chuyến đi phải mất một tiếng đồng hồ, Hoàng Phủ Minh Vũ chỉ cần 20 phút đã tới nơi.
Đỗ Ngạo Bạch xuống xe nói cảm ơn, sau đó đi thẳng đến khu theo dõi đặc biệt mà chẳng ngoái đầu lại.
" Bố, bố, bố nhìn con này, bố mở mắt ra nhìn con này!" Đỗ Ngạo Bạch thấy người bố hôn mê trước mặt mình bị cắm nhiều ống dẫn như vậy liền khóc lớn.
" đã xảy ra chuyện gì? Lúc tôi vừa đi khỏi bố vẫn tốt lắm mà, sao tự nhiên lại như thế này! " Đỗ Ngạo Bạch hỏi
Mẹ kế bên cạnh càng tức giận nói: " cô hỏi tôi làm gì, tôi cũng chẳng hại ông ấy, tôi biết làm sao được, bố cô vừa ra khỏi cửa thì bỗng nhiên ngất xỉu, số tôi đúng khổ quá mà, đang đâu gả cho một ông già, ai mà nghĩ tới lại đoản mệnh như vậy."
Đỗ Ngạo Bạch nhìn mẹ kế trước mắt, hận không thể tiến lên cho bà ta hai cái bạt tai, nhưng cô phải khống chế lại, cô biết rằng nói cái gì với bà ta cũng vô dụng, vội vàng đi tìm bác sĩ điều trị chính để hỏi cho rõ.
" Cái gì? Ung thư? Ngài nói là ung thư não?" Đỗ Ngạo Bạch không dám tin.
" Đúng vậy, giai đoạn này phải xem ý chí của ông ấy thế nào, người nhà các cô cũng không để ý trước kia ông ấy chắc chắn có triệu chứng, nên đưa đến bệnh viện sớm hơn, bây giờ đã là ung thư giai đoạn cuối rồi! thậm chí có tỉnh lại, dường như cũng không thể…" bác sĩ vừa chỉ vào cộng hưởng từ hạt nhân vừa nói.
" Bác sĩ, vậy khi nào bố tôi có thể tỉnh lại." Đỗ Ngạo Bạch không dám tin mọi việc đang xảy ra.
" Ông ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng khi nào tỉnh lại vẫn phụ thuộc vào ý chí của bệnh nhân!" Bác sĩ trả lời.
Bình luận facebook