Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231-235
Chương 231: Sự thăm dò của đàn ông
Tối hôm qua, Hoa Hiền Phượng đã trở nên hot trên vùng bạn bè. Tối nay, đến lượt Lục Kiều Sam hot. Cô ta ngang nhiên khiêu vũ trong câu lạc bộ, tiêu chuẩn thật đáng kinh ngạc. Sau khi bị Tần Nhân Thiên “bỏ mặc", Lục Kiều Sam vô cùng buồn bực, thường xuyên đến câu lạc bộ giết thời gian. Mặc dù lâu nay cô ta chơi bời rất điên cuồng, nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay. Lần này, có lẽ cô ta đã làm kinh động cả giới nổi tiếng. | Lục Vinh Hàn giận tím mặt mày và muốn thi hành gia pháp, nhưng bị bà Lục vừa khóc vừa can lại, nên bắt cô ta chép lại gia quy một nghìn lần để nhận tội.
Hoa Hiền Phương nhớ rằng Hứa Nhã Phương từng nói muốn phục thù, đợi cô ấy qua liền hỏi: “Việc của Lục Kiều Sam không phải là cậu làm đúng không?”
Hứa Nhã Phương rót một ly rượu vang, khỏe mỗi nhếch lên ý cười nham hiểm, cô cũng không làm gì cả, chỉ là thêm một chút dược liệu vào ly rượu của cô ta mà thôi: “Cậu sẽ không đồng cảm với cô ta đó chứ?"
“Làm gì cả, cô ta là người đứng đầu trong danh sách đen của tớ, tớ cảm thấy rất hả giận, không ngờ em chồng của tớ lại lợi hại như vậy".
Hoa Hiền Phương cũng rót một ly rượu, khẽ chạm ly với cô ấy, như thể cảm ơn Hứa Nhã Phương đã trút giận thay mình.
Hứa Nhã Phượng hợp một ngụm rượu nhỏ, lặng lẽ nhìn cô: “Chị dâu, cậu đơn thuần qua, tớ thật sự rất lo lắng, cậu ở trước mặt | Lục Kiến Nghi không chống đỡ được mấy trận"
“Tớ cũng lo lắm" Hoa Hiền Phương thở dài, giữa lông mày thoáng hiện lên một tia phiền muộn: “Anh ta là kẻ có bụng dạ đen tối, cực kỳ gian xảo. Mỗi lần tớ đều dùng phương pháp tự thôi miên mà cậu dạy tớ, cố gắng nói với chính mình rằng, tớ không phải Hoa Hiền Phương, tớ là Y Nhược, như vậy sẽ không để lộ bất kỳ sai sót nào."
“Vẫn không đủ, cậu phải triệt để thay đổi bản thân" Hứa Nhã Phượng nói một cách sâu xa.
Thay đổi triệt để như thế nào?” Hoa Hiền Phương liền vội hỏi, lúc này, cô cũng đang thôi miên chính mình, giả vờ không phát sinh bất cứ quan hệ gì với Lục Kiển Nghi, giả vờ Lục Kiến Nghi chưa lột trần cô, để tránh bị Hứa Nhã Phương nhận ra được manh mối. | "Thay đổi cách trang điểm, thay đổi tính cách, thay đổi sở thích, hoàn toàn biến thành một con người khác.” Đôi mắt phụng dài hẹp của Hứa Nhã Phượng lóe lên sắc bén dưới ánh đèn.
Đây không chỉ là một gợi ý, mà còn là một phép thử, cô ấy muốn xem Hoa Hiền Phương có thực không có tình cảm với Lục Kiến Nghi hay không, lại khăng khăng một mực đi theo anh trai mình.
Hoa Hiền Phương không chút do dự, khẽ gật đầu: “Những vấn đề về thói quen này rất khó để thay đổi trong một khoảng thời gian ngắn. Lục Kiến Nghi là người rất nhạy bén, nếu tạm thời khai triển nhất định sẽ bị anh ta phát hiện, tớ phải luyện tập chăm chỉ, bắt đầu từ bây giờ sẽ thay đổi các thói quen trước đây của mình"
Trên khuôn mặt Hứa Nhã Phương hiện lên một nụ cười, tuy cô ấy là một bác sĩ tâm lý nhưng cũng có tư tưởng định kiến.
Trong cách nhìn của cô ấy, Hoà Hiền Phương chính là một cô gái ngốc nghếch ngây thơ thuần khiết, không hề mưu tính, cũng không được khôn ngoan, cho nên mới bị anh mình làm khó làm dễ.
| Hôm sau, Hoa Hiền Phương chuẩn bị quay về Thành Đô, không ngờ Hứa Nhã Thanh điện thoại đến, bảo cô ở Long Minh đợi anh ta, buổi tối anh ta sẽ đến đó.
Hiện tại anh ta đang vội vàng quay lại, không thể để Lục Kiến Nghi tranh thủ sơ hở mà nay góc tường nhà anh ta được.
Hoa Hiền Phương ôm túi sữa nhỏ đến biệt thự của anh ta tại Long Minh. | Cô vốn chỉ muốn ở lại hai ngày rồi đi, nhưng không ngờ khi đến ở tại biệt thự thì anh đã quay về rồi, ở bên đó vẫn thuận tiện. hon. | Bữa tối, cô tự mình vào bếp, làm tất cả những món mà anh ta thích ăn.
“Chị dâu, cậu thật là người phụ nữ có đức hạnh, ra được phòng khách, vào được nhà bếp" Hứa Nhã Phượng đứng ở cửa phòng bếp cười nói.
“Đây và việc mà một người vợ nên làm” Hoa Hiền Phương mỉm cười.
“Việc đúng đắn nhất mà anh tới làm được chính là cướp cậu tay Lục Kiển Nghi.” Hứa Nhã Phượng lộ ra một vẻ mặt giễu cợt: “Có những tên đàn ông chính là như vậy, khi cậu ở bên cạnh thì coi cậu như giẻ rách. Nhưng sau khi cậu rời đi, anh mới cảm thấy không cam tâm, muốn giành cậu trở về. Nếu cậu còn quay về, cậu sẽ lại trở thành miếng gân gà, ăn thì vô vị mà vứt thì tiếc".
Lời nói này như nói trúng tim đen, xuyên vào trong tim Hoa Hiền Phương. Một khi trái tim người ta đã bị tổn thương, thì dù có lành lại cũng sẽ để lại bóng đen tâm lý.
Trong cuộc hôn nhân vỏn vẹn ba tháng, Lục Kiển Nghi chỉ để lại cho cô sự chán ghét, khinh thường, chế nhạo và độc tài. | Chưa kể từ trước đến giờ cô chưa từng cảm nhận được chút hơi ẩm nào, ngay cả nửa phần nhiệt độ cũng không có.
Mỗi khi nghĩ đến điều đó, cô lại lạnh cả sống lưng. Tuy anh nói có thể bắt đầu lại, nhưng cô không đủ dũng khí để thử, cũng không muốn thử lại lần nào nữa.
Anh chỉ vì bị cải tôn nghiêm ma vương ngông cuồng của mình thách thức, nên mới vừa đấm vừa xoa, vừa đe dọa vừa dụ dỗ để cô quay về.
Một khi cô sa chân vào vòng vây lần nữa, anh liền sẽ lộ rõ bản chất.
Anh sẽ không đối xử tốt với cô, vĩnh viễn không bao giờ, tất cả những gì anh mang đến cho cô chỉ là đau đớn, tổn thương và giày vò,
Cô vốn là người có tính tình thanh bạch, cuộc sống hiện tại rất ổn định, yên ả và mỹ mãn, cô rất hài lòng, không muốn thay đổi bất cứ điều gì nữa.
Nhưng sự bức bách của Lục Kiến Nghi giống như một tia chớp, cắt ngang bầu trời quang đãng, muốn hủy hoại cô, lại còn hủy hoại luôn hạnh phúc của cô.
"Nếu có thể được chọn lại từ đầu, tớ nhất định sẽ chọn chưa từng gặp Lục Kiến Nghi, không bao giờ gả cho anh ta. Như vậy tớ không cần phải nơm nớp lo sợ, lo lắng sẽ bị anh ta bắt lại nữa"
Khi cô nói lời này, đúng lúc Hứa Nhã Thanh vừa đi vào, anh ta đã nghe thấy mồn một, trái tim thấp thỏm không yên đột nhiên cũng bình tĩnh lại chút ít.
"Có anh ở đây, anh ta đừng mong có thể đưa em đi."
Giọng nói trầm thấp và kiên định của anh ta truyền đến, khiến Hoa Hiền Phương khẽ run lên, mang theo vài phần kích động, lại thêm chút bất an xoay người lại.
“Nhã Thanh, anh về rồi”. Anh ta bước tới, một tay ôm cô vào lòng và hôn thật sâu. Hứa Nhã Phương cũng biết điều mà rời đi. Anh ta hồn một lúc lâu, sau đó mới bằng lòng buông Hoa Hiền Phương ra nói: "Anh nhớ em" “Em cũng nhớ anh" Có nép vào lồng ngực rắn chắc của Hứa Nhã Thanh, cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt của anh ta. Tim cô cũng đập loạn xạ giống vậy, không chỉ vì kích động mà còn có cảm giác áy náy và lo lắng. Sợ anh ta biết chuyện tấm ảnh. Nhưng Hứa Nhã Thanh không hề đề cập đến chuyện đó.
Tối qua, anh ta đã hỏi Hửa Nhã Phương về vấn đề này, Hứa Nhã Phương cũng giải thích với anh rằng là đứa nhỏ đã hẹn với Lục Kiến Nghi, nhưng anh vẫn không yên tâm nên phải đích thân quay về một chuyên mới được.
"Gần đây Lục Kiến Nghi luôn mượn cớ chuyện hợp đồng để quấy rầy em, đúng không?" “Anh ta đang thăm dò em, nhưng em không để lộ gì cả" Cô cụp mắt xuống, hàng mi dài dày che đi đôi mắt tội lỗi và hoảng loạn.
“Không để lộ ra ngoài thì tốt rồi." Anh khẽ xoa đầu cô, giọng nói trầm thấp như thủ thỉ.
“Nhưng một ngày nào đó anh ta sẽ phát hiện ra, em không muốn quay về, em không muốn sống cuộc sống như vậy nữa, em SỢ, em sợ lắm” Cô túm lấy vạt áo của anh ta, nước mắt trào ra từ hốc mắt.
Cô sợ bị Lục Kiển Nghi bắt về, lại càng sợ Hứa Nhã Thanh muốn ly hôn với cô, không bao giờ để cô gặp lại con trai nữa.
Hứa Nhã Thanh vùi đầu vào tóc cô, khẽ siết chặt vòng tay, dường như lo rằng chỉ cần mình buông ra thì cô liền bị cướp đi: “Anh. sẽ không để anh ta mang em đi, anh ta đừng hòng nghĩ đến chuyện đó”.
Chương 232: Bị chính tay anh giết chết
“Nhã Thanh” Cô vùi đầu vào lồng ngựa của anh ta, | Hạnh phúc có lẽ là nhìn thấy được và chạm vào được, ở cùng Hứa Nhã Thanh có thể giúp cô cảm nhận được niềm hạnh phúc này.
Còn Lục Kiển Nghi là kẻ hủy diệt hạnh phúc, anh ta sẽ phá hủy tất cả những gì cô có bây giờ, khiến cô quay về địa ngục một lần. nữa.
Về phần anh nói phải bắt đầu lại từ đầu, chẳng qua là chỉ vẽ ra một cái bánh, muốn lừa gạt cô sao? Anh vốn ghét bỏ cô, bây giờ cô còn sinh con cho người khác, sợ rằng từ tận đáy lòng anh càng chán ghét cô hơn.
Có phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi cảnh ngộ này, có thể thoát khỏi anh? | Lúc này, túi sữa nhỏ từ trên lầu chạy xuống: “Bố”.
Hứa Nhã Thanh buông người trong lòng ra, ôm túi sữa nhỏ lên: "Bé con, con có nhớ bố không?" “Nhớ" Túi sữa nhỏ có đôi má nhỏ nhắn vào mặt anh ta: “Bố không ở đây, không có ai chơi bóng chày cùng con" “Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài luyện một hiệp đi" Hứa Nhã Thanh hôn lên má nhỏ của cậu, ánh mắt đầy sự cưng chiều. Tủ sữa nhỏ thay quần áo, đội mũ bóng chày, vào sân tìm Hứa Nhã Thanh.
"Bảo bối, bổ nghe nói hôm kia con đã hẹn chú ma vương đi Disney cùng con mà không có sự đồng ý của mẹ phải không?" Hứa Nhã Thanh hỏi với giọng điệu thản nhiên như không.
"Bố ơi, con biết sai rồi, con đã hứa với mẹ, sau này con chỉ rủ bạn đến đó khi đã có sự đồng ý mẹ thôi." Túi sữa nhỏ lí nhí nói, sợ bố sẽ không vui rồi lại phê bình mình.
“Bố biết Tiểu Quần là ngoan nhất và nghe lời nhất.” Hứa Nhã Thanh xoa đầu cậu: “Tại sao con lại thích chủ ma vương?”
“Con thích chủ ma vương, cũng thích di Sênh Hạ nữa, họ là những người bạn duy nhất của con ở Long Minh” Túi sữa nhỏ chững chạc nói.
Hứa Nhã Thanh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Bé con, con nên chơi với đứa trẻ cùng tuổi, không nên chơi với người lớn."
“Di Sênh Hạ chỉ mới 12 tuổi, dì ấy chưa phải là người lớn. Đáng lẽ con nên gọi dì ấy là chị, nhưng dì ấy là em gái của chú ma vương, vì vậy con phải gọi dị ấy là dì" Túi sữa nhỏ hồn nhiên giải thích.
Hứa Nhã Thanh ôm lấy bờ vai bé bỏng của cậu: "Con yêu, chủ ma vương là một người rất hung dữ, thường hay nổi nóng, sau | này con nên tránh xa chủ ấy một chút, để tránh chú ấy nổi khùng lên rồi làm con bị thương"
“Không có, chú ma vương chưa bao giờ nổi giận, chỉ là chú ấy không thích cười mà thôi. Di Sênh Hạ nói rằng vợ của chú ma vương đã chết, chú ấy rất đau buồn nên không bao giờ cười nữa” Túi sữa nhỏ cụp mắt xuống, một ánh nhìn thương cảm thoáng qua trong mắt, như thể cậu đang đồng cảm với Lục Kiển Nghi..
| Đôi mắt vàng nâu của Hứa Nhã Thanh lấp lánh trong ánh mặt trời, anh ta biết nếu nói quá nhiều với một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, nó vốn cũng không hiểu gì, vì vậy anh chỉ vuốt ve khuôn mặt nhỏ của nó: “Chủ ma vương rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài, không phải là bạn của bố và mẹ, con không thể quá thoải mái với chủ ấy, biết không?"
“Tại sao chú ma vương không phải là bạn của bố? Không phải hai người rất thân với nhau sao?” Túi sữa nhỏ nghi hoặc chớp chớp đôi mắt, cậu luôn nghĩ chủ ma vương là bạn của bố mình.
“Bố và chú ấy chỉ biết nhau, không phải bạn bè.” Hứa Nhã Thanh nói.
Túi sữa nhỏ cúi gằm mặt xuống, có chút thất vọng, cậu rất mong bố có thể làm bạn với chủ ma vương, như vậy chủ ma vương có thể thường xuyên đến nhà cậu chơi.
“Bố, con có thể mời chủ ma vương đến nhà làm khách không?"
“Con phải xin mẹ đồng ý trước đã” Hứa Nhã Thanh không trực tiếp từ chối đứa trẻ, mà dùng một cách khéo léo hơn, anh ta | biết Hoa Hiền Phương sẽ không bao giờ đồng ý để Lục Kiển Nghĩ đến nhà,
Túi sữa nhỏ đâu nào biết dụng ý của anh ta, còn tưởng rằng anh ta đã đồng ý, hé chiếc miệng nhỏ nở một nụ cười: "Bố ơi, mình chơi bóng đi."
Ngày hôm sau, thành phố Long Minh có một vũ hội của những người trong giới nổi tiếng. Lý do Hứa Nhã Thanh bảo Hoa Hiền Phương ở Long Minh đợi mình chính là để tham gia vũ hội của giới nổi tiếng lần này. Anh ta muốn mọi người trong giới nổi tiếng ở Long Minh đều biết. Người phụ nữ này tên là Y Nhược, là vợ của anh ta, không phải Hoa Hiền Phương và không hề liên quan gì đến Lục Kiến Nghi. Điều này đang tạo ra áp lực dư luận đối với Lục Kiển Nghi.
Là người thừa kế của nhà họ Lục, anh phải chú ý đến hình ảnh trước công chúng của mình, ở cùng với một người phụ nữ đã có gia đình phải biết tiết chế một chút.
| Lần này, Hoa Hiền Phương trang điểm rất lộng lẫy và xinh đẹp, cô còn xịt một chút nước hoa hương thần bí, khác hẳn với vẻ trẻ trung tươi tắn trước đây.
Dây chuyền kim cương đắt giá trên ngực cô lấp lánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn. “Hôm nay em chính là một tiểu yêu tinh” Hứa Nhã Thanh nhìn chằm chặp cô, trên mặt nở nụ cười tà mị. “Em còn lo anh không thích dáng vẻ này của em" Cô nở một nụ cười xinh đẹp, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh xắn.
“Một cười trăm về thiên nhiên, Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son, bất kể em trang điểm kiểu gì, anh đều thích hết" Hứa Nhã Thanh trìu mến hôn lên trán có.
"Vậy em không phải lo lắng rồi. Nhã Phượng nói rằng em phải triệt để thay đổi bản thân, không lưu lại hình bóng của Hoa Hiền Phương trên người mình nữa, như vậy em mới có thể hoàn toàn nhập vai Y Nhược được, không để cho Lục Kiến Nghi và những người khác nghi ngờ” Hàng mi dài dày của cô đột nhiên phân tán, mang theo một cái nhìn ranh mãnh. | Cho dù Lục Kiển Nghi đã biết thân phận của cô, chỉ cần người khác không biết, cô vẫn còn một tia hy vọng sống sót.
Cô có thể nói rằng Lục Kiến Nghi nhớ người vợ đã khuất của mình, vì trong lòng quá đau buồn nên mới nhất quyết coi cô là Hoa Hiền Phương.
Hửa Nhã Thanh rất vui, vì cô có thể hao tâm tổn huyết đến như vậy để giữ gìn cuộc hôn nhân của họ. Điều này cho thấy trong trái tim cô chỉ có anh ta, không hề có Lục Kiển Nghi. Hai người cùng nhau đến yến tiệc, để vú em ở nhà chăm sóc túi sữa nhỏ.
Khi hai người bước vào đại sảnh bữa tiệc, lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, rốt cuộc trong đám người cũng có người nhớ tới Hoa Hiền Phương.
"Thì ra vị này là bà chủ nhà họ Hứa trước nay chưa từng lộ diện, cô ta thật giống Hoa Hiền Phương" “Khuôn mặt tuy hơi giống, nhưng khí chất hoàn toàn không giống”
"Hoa Hiền Phương chỉ là một người bình thường, bà chủ nhà họ Hứa là người sáng lập và là một trong những nhà thiết kế đá quý nổi tiếng, tất nhiên là khác rồi"
Mọi người đều sôi nổi bàn luận riêng.
Cảnh tay Hứa Nhã Thanh đặt lên eo Hoa Hiền Phương, hai người trông vô cùng tình cảm và thân mật: “trong anh có em, trong em có anh, tình nồng ý đượm” . | Lục Kiển Nghi đứng quan sát cách đó không xa, anh đã nhìn thấy ngay từ khi họ bước vào.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Hứa Nhã Thanh và Hoạ Hiền Phương ở cùng nhau. Nụ cười của cô tràn đầy niềm vui, cả người được bao phủ trong một vầng hào quang có thể gọi là hạnh phúc. Biểu cảm và thần thái của cô đều được bộc lộ một cách tự nhiên, không hề cố tình ngụy tạo. Khi còn ở bên anh, cô chưa bao giờ cười ngọt ngào đến như vậy.
Cô thật sự rất hạnh phúc, cho nên mới lưu luyến không rời, không muốn quay về.
Anh phải thừa nhận rằng Hứa Nhã Thanh đã chiến thắng, anh ta đã thành công trong việc cướp lấy trái tim cô, còn anh, dường như vĩnh viễn không tiến vào được.
Tần Nhân Thiên cầm một ly rượu đi tới. “Cô ấy giống Hoa Hiền Phương đúng không, nhưng đáng tiếc cô ấy không phải là Hoa Hiền Phương” “Làm sao anh biết là cô ấy không phải?" Đôi mắt Lục Kiến Nghi vô cùng ảm đạm, đến mức không nhìn thấy một tia sáng nào. “Bởi vì Hoa Hiền Phương chết rồi, là do chính tay anh sát hại” Trong giọng nói của Tân Nhân Thiên xen lẫn một làn sóng phẫn nộ
-
Chương 233: Tôi đã bị cô ấy bẻ thẳng
Mặc dù Lục Kiến nghị bưng bít vụ phá thai rất chặt chẽ, không ai trong gia đình họ Lục cũng như trong giới nổi tiếng biết về chuyện đó, nhưng anh ta vẫn tìm cách khai thác được một số manh mối.
Là anh nhẫn tâm ép cố phá thai, nên mới khiến cô ra đi trong đau đớn và tuyệt vọng. Anh đang bị mất cô! Lục Kiến Nghi như bị kim hung hăng đâm vào, các cơ trên mặt khẽ co giật: "Anh đến đây, là muốn chế giễu tôi hay sao?"
Tần Nhân Thiền không trả lời, chỉ nhàn nhạt đáp: "Anh xem Hứa Nhã Thanh yêu vợ của mình đến mức nào, một người đàn ông như vậy mới khiến cho phụ nữ một mực yêu thương anh ta. Nếu lúc đầu tôi kiên định và quyết đoán một chút, đưa Hoa Hiền Phương đi thì bây giờ cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Anh nuốt một ngụm nước bọt, nuốt xuống sự hối hận trong lòng: “Hiền Phương thật ra là một người phụ nữ rất đơn giản, nếu anh đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ đối xử tốt với anh bằng mọi giá. Tôi nhớ, anh chưa bao giờ đưa cô ấy đi dự tiệc, anh luôn đưa Kiều An tinh nhân của mình đi. Anh khiến cô ấy thành trò cười của thiên hạ, để mọi người ở sau lưng giễu cợt và nhạo báng cô ấy. Anh chưa bao giờ coi cô ấy như một người vợ, chỉ tùy ý chà đạp cô ấy như một thứ đồ chơi. Anh không xứng có được cô ấy, cho nên ông trời đã cướp cô ấy ra khỏi anh, để anh mất đi cô ấy mãi mãi”.
| Giọng nói của anh ta hung ác mà giận dữ, từng chữ từng chữ như một con dao găm hung hăng đâm vào lồng ngực Lục Kiển Nghi, lại không ngừng chọc ngoáy, khuấy động khiến anh máu thịt bê bết, máu me đầm đìa.
Cơn đau dữ dội từ lồng ngực anh lan ra ngoài, làm méo mỏ toàn bộ khuôn mặt tuấn mỹ của anh.
Anh nắm lấy chiếc ly trước mặt, ngón tay siết chặt một cách thô bạo, để bản thân có thể vượt qua cơn đau khốn khổ giống như | bị lăng trì này.
Trong ba tháng đó, anh thật sự không quan tâm đến Hoa Hiền Phương, cũng không nghĩ tới việc tìm hiểu cô. Ngay từ đầu, anh đã rất ghét cô, cô luôn đụng chạm vào điểm nhạy cảm của anh, khiến anh trở nên cáu kỉnh và chán ghét. Anh luôn nghĩ mình có thể nắm chắc có trong tay. Bất luận anh có quan tâm hay không. Bất luận anh đối xử với cô như thế nào. Cô đều sẽ ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ, làm con rồi cho anh. Anh cũng luôn cho rằng cô là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cô có hay không có, Thích anh hay không thích anh. Đối với anh đều không có nghĩa lý gì.
Mãi cho đến lúc mất đi cô, anh mới nhận ra Hoa Hiền Phượng sớm đã âm thầm chui vào lòng anh theo cách mà anh chán ghét.
Có lẽ ngay từ đầu, cô đã không giống với những người khác. Với anh, phụ nữ giống như một cốc nước, không màu, không vị, không thể khơi dậy được cảm xúc trong anh. Nhưng Hoạ Hiền Phương luôn có thể khiến anh mất kiểm soát, khiến anh tức giận và bực mình. Anh không biết rằng những cảm xúc như vậy cũng có thể được gọi là tình yêu. Bởi vì trước giờ anh chưa từng yêu.
Anh cầm lấy cái lý, mạnh mẽ nhấp một ngụm, trong đó là nước chứ không phải rượu, không xoa dịu được nỗi đau khổ của anh chút nào, nó chỉ làm dịu cơn co thắt trong cổ họng, để anh có thể cất tiếng nói.
“Tần Nhân Thiên, tôi đã sớm nhìn ra rồi, anh cũng thích Hoa Hiên Phương”.
“Không phải là thích, mà là tôi yêu cô ấy. Nếu cô ấy có thể hạnh phúc và vui vẻ, tôi cũng mãn nguyện rồi" Tần Nhiên Thiên trầm thấp nói
Lục Kiến Nghị chế nhạo: "Ngay từ đầu cô ấy đã không thuộc về anh.” “Giống nhau thôi” Tần Nhân Thiên không hề khách khi đáp lại anh, sau đó đùng đùng bỏ đi.
Cách đó không xa, Hứa Nhã Thanh cầm hai ly cocktail đưa cho Hoa Hiền Phương một cái: "Đi, đi chào người quen cũ nào? Giọng nói của anh cực kỳ thấp, khống chế trong phạm vi của hai người.
Hoa Hiền Phương khẽ run rẩy: “Thật sự phải đi sao?” Cô không muốn đi, càng không muốn đối mặt với Lục Kiến Nghi. *Có anh ở đây, đừng sợ” Hứa Nhã Thanh vòng tay qua vai cô, thấp giọng an ủi, cô mới thu hết can đảm đi qua đó cùng anh. “Cậu Lục, đã lâu không gặp" Hứa Nhã Thanh cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào. | Lục Kiển Nghi hơi híp mắt lại, một ngọn lửa hung ác khẽ lóe lên: "Hứa Nhã Thanh, có phải anh đã yêu thầm vợ tôi từ lâu, cho nên mới đào ra một người phụ nữ giống hệt cô ấy từ một xó xỉnh nào đó không biết tên?”.
Hoa Hiền Phương thầm hít một hơi trong lòng, không rõ Lục Kiến Nghi đang diễn bộ kịch nào? | Hứa Nhã Thanh vô cùng bình tĩnh: “Cậu Lục vốn cũng đã không thích Hoa Hiền Phương, nên sẽ không nhớ vợ đến phát điện mà coi vợ tôi là cô ấy chứ?".
Lục Kiển Nghi khịt mũi cười, ánh mắt tràn đầy giễu cợt: “Tôi vốn tưởng là vậy, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy khác biệt rất xa, Hoa Hiền Phương chưa bao giờ ăn vận trang điểm tầm thường như vậy, có người còn nồng nặc mùi nước hoa khiến người khác thấy khó chịu. Thử anh tìm được, chẳng qua là phiên bản thấp của cô ấy mà thôi."
Hoa Hiền Phương nghẹn lại, cảm nhận sâu sắc rằng Lục Kiến Nghi đang đá xẻo cô. | Hứa Nhã Thanh nhún vai, vòng tay ôm lấy chiếc eo thon thả của cô: "Tôi chưa bao giờ So sánh vợ mình với người khác, trong mắt tôi, cô ấy là duy nhất, và cũng tốt nhất".
Nói rồi, anh ta cúi đầu hôn lên môi Hoa Hiền Phương.
Gân xanh trên trán Lục Kiến Nghị nổi lên dữ dội, trái tim giống mắc ma phun trào đang cuồn cuộn từ núi lửa Hoàng Thạch, hận không thể hủy diệt thế giới, thiêu rụi người đàn ông trước mặt anh thành tro bụi.
Anh hít một hơi thật sâu từ giữa kẽ răng, buộc bản thân phải giữ bình tĩnh. Hứa Nhã Thanh đã muốn chơi, anh sẽ từ từ chơi với anh ta, gậy ông đập lưng ông thôi. Hoa Hiền Phương có chút ngại ngùng, cũng có chút thấp thỏm, cô biết Hứa Nhã Thanh đang có ý kích động Lục Kiển Nghi.
Lục Kiến Nghi là Ma vương Tu La, tàn nhẫn vô tình, nếu chọc giận anh, không lâu sau nhất định sẽ chờ đợi thời cơ để trả thù cô, đồng thời trút mọi giận dữ lên người cô.
Với một cử chỉ ngượng ngùng, cô nhẹ nhàng đẩy người đàn ông trước mặt mình ra: "Ở đây có nhiều người độc thân, chúng ta | rải nhiều cẩu lượng như vậy thì không hay cho lắm".
Biểu hiện này xuất sắc đến mức, vừa chấm dứt hành động thân mật, lại không quá lộ liễu rằng mình đang cố tình né tránh khiến cho Hứa Nhã Thanh không vui, | Hứa Nhã Thanh gật đầu cưng chiều, vòng tay qua vai cô: “Khi trở về anh lại chăm chỉ “thương” em”. Khuôn mặt Lục Kiến Nghi không chút biểu tình, nhưng sau lớp băng sâu lạnh giá ấy ẩn náu một luồng sát khí khát máu.
Nghĩ đến cảnh cô và Hứa Nhã Thanh mây mưa, lục phủ ngũ tạng của anh giống như bị chiếc que hàn đè lên vậy, đốt cháy từng dây thần kinh, mỗi một tế bào đều đau đớn kịch liệt.
“Hứa Nhã Thanh, không phải anh đã come out rồi sao, không phải thích đàn ông sao? Sẽ không vì áp lực gia đình mà cưới cô ta về làm vật trang trí chứ?” Anh cố ý nói.
| Hứa Nhã Thanh đã quên mất chuyện này: "Người con gái hiền thục dịu dàng, bậc quân tử mong muốn sánh duyên, sau khi gặp cô ấy, tôi đã bị bẻ tháng rồi".
Lục Nhã Thanh nghiến răng nghiến lợi: "Nghe bà Hứa nói hai người quen nhau tám năm, nhưng bốn năm trước anh đã tuyên bố come out, có vẻ như thời gian không phù hợp cho lắm?” Anh ta dùng giọng điệu thờ ơ, giống như chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng trên thực tế anh đang thầm che đi trọng tâm của câu hỏi.
Hứa Nhã Thanh cố gắng giữ bình tĩnh: "Đúng là chúng tôi đã biết nhau tám năm, nhưng chỉ mới bắt đầu qua lại bốn năm trước, cũng chỉ có cô ấy mới có thể thay đổi xu hướng của tôi”
"Ồ?” Lục Kiến Nghi nhướng mày: “Tôi tưởng rằng anh có động cơ khác, cho nên mới cố ý giả làm gay?" Lời nói không hề khách khí, như nói trúng tim đen của anh ta.
Chương 234: Đón chào mùa xuân thứ hai
Khóe miệng Hứa Nhã Thanh co rút, trên mặt vẫn mang ý cười như cũ: "Tất cả đều là chuyện cũ lâu năm, hiện tại tôi đã có vợ và con trai, cũng có thể tính là kẻ thắng lớn trong đời rồi. Hy vọng cậu Lục cũng sớm có thể đón chào mùa xuân thứ hai" Nói xong, anh ta liên đưa Hoa Hiền Phương rời đi, để tránh Lục Kiển Nghi truy hỏi đến cùng.
Đáy mắt Lục Kiến Nghi lóe lên luồng sát khí tàn bạo, dám đối đầu với anh, anh ta chính là người đầu tiên, anh sẽ cho Hứa Nhã Thanh biết thế nào là hai chữ “hối hận”!
Hứa Nhã Thanh và Hoa Hiền Phương vừa ngồi xuống, Tần Nhân Thiên liền đi đến. Mối quan hệ giữa Hứa Nhã Thanh và Tân Nhân Thiên vẫn luôn tốt đẹp, có thể được coi là những người bạn tốt.
Tần Nhân Thiên không bao giờ có thể ngờ rằng, Hứa Nhã Thanh lại có tình ý với Hoa Hiền Phương, còn "to gan lớn mật" cạy tường nhà của Lục Kiến Nghi để cướp cô từ tay Lục Kiển Nghi.
| “Hứa Nhã Thanh, lời cảnh cáo này tôi phải nói trước mặt, tôi không muốn thăm dò gì cả. Bất kể cô ấy là ai, nếu cậu dám đối xử tệ với cô ấy, làm cô ấy thất vọng, tôi sẽ không tha cho cậu” Anh ta nói với một ngữ khí trang trọng, nghiêm túc và kiên định.
“Cô ấy là vợ của tôi, tôi yêu cô ấy, cưng chiều cô ấy là chuyện đương nhiên, làm sao có thể đối xử không tốt với cô ấy được?" Hứa Nhã Thanh nhún vai, cười như không cười.
Hoa Hiền Phương nở nụ cười: "Anh Tần, anh đừng lo, em sống rất tốt." Tần Nhân Thiên nhìn cô, trong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối không cam tâm, nhưng bọn họ là chưa bắt đầu đã kết thúc rồi. Lẽ nào số phận đã an bài, có duyên mà không có nợ?. Nếu ban đầu Hứa Nhã Thanh không đưa cô đi, thì kết cục có thay đổi không? Đọc nhanh tại T a m l i nh 2 4 7
Từ lầu Hứa Nhã Thanh đã biết Tân Nhân Thiên cũng thích Hoa Hiền Phương, nhưng phương thức của anh ta không được thuận | lợi, lại còn có Lục Kiều Sam bên cạnh gây phiền phức lớn, số mệnh đã định, anh ta không thể cướp được đóa hoa này.
Tối nay, Lục Kiển Nghi một đêm không ngủ, liều mạng đập bao cát để trút giận, trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh thân mật của Hứa Nhã Thanh và Hoa Hiền Phương, điều này còn khó chịu hơn là đưa anh vào chỗ chết.
Trong lòng anh có một ngọn lửa giận vô hạn, đập bể cả ba mươi bao cát. Đến chiều, bà Lục gọi điện bảo anh về nhà một chuyến. Bà cụ Lục đã được xuất viện về nhà. Đã đến lúc công bố phần cuối cùng trong di chúc của ông cụ Lục rồi.
Theo di chúc quy định, nếu con gái nhà họ Hoa chết đi mà không có con cái, Lục Kiến Nghi không cần phải kết hôn với một cô gái họ Hoa khác. Thay vào đó, nhà họ Lục đã đưa cho nhà họ Hứa 5% cổ phần như một khoản tiền bồi thường.
"Mẹ đã bàn bạc với bố và bà nội của con, đưa 5% cổ phần cho bố mẹ Hoa Hiền Phương, phần ân tình mà nhà họ Lục nợ nhà họ Hoa này, coi như đã được thanh toán xong
Bà Lục nhìn con trai, nói một cách sâu xa: "Hoa Hiền Phương đi mất bốn năm rồi, con cũng nên tìm một người vợ mới, mẹ và bà nội của con."
| Bà ta còn chưa nói xong, Lục Kiến Nghi đã cắt ngang: "Mẹ, mẹ đừng bận tâm về điều đó, con sẽ không tái hôn” Ngữ khí của anh chắc như đinh đóng cột, không một chút khả năng lao động.
| Bà Lục buồn rầu không thôi, Lục Kiều Sam đã nói với bà ta về chuyện của anh và Y Nhược, bà ta không cho phép anh quấy rầy một người đàn ông đã có gia đình, chưa kể người bên kia còn là bà chủ nhà họ Hứa.
"Chuyện của con và có Y Nhược đó bị rất nhiều người trong giới nổi tiếng đồn thổi, cô ta trông rất giống với Hoa Hiền Phương, nhưng cô ta không phải là Hoa Hiền Phương, cô ta là Y Nhược, Mà cho dù là cô ta, thì cũng đã kết hôn sinh con rồi, đã trở thành người của nhà họ Hứa rồi, không liên quan gì đến con và nhà họ Lục nữa" . | Lục Kiến Nghi mím chặt môi mỏng, liếc qua liền biết, anh rất kiên quyết, không thể lay chuyển được. Quay lại web t a m l i n h nhé
Cho dù Hoa Hiền Phương đã kết hôn với người khác, anh cũng phải cướp cô trở về.
Bà cụ Lục thở dài thườn thượt, bà biết sớm muộn gì con trai cũng sẽ hối hận, nhưng nhà họ Lục dù giàu có đến cỡ nào cũng không thể mua được một viên thuốc hối hận: "Lục Kiển Nghi, sao con lại làm khổ mình như vậy?"
Bà Lục thực sự không hiểu con trai mình đang nghĩ gì.
"Không phải con không thích Hoa Hiền Phương mà thích Hoa Mộng Lan hơn sao? Nếu không phải tại Hoa Mộng Lan không đúng đắn, con cũng sẽ muốn cô ấy phải không?
“Khi Hiền Phương còn sống, bố chưa bao giờ nhìn thấy con để nó vào mắt, nó đã chết rồi, không còn nữa rồi, con lại tự hành hạ bản thân mình như vậy, rốt cuộc là tại sao?” Lục Vinh Hàn thở dài nặng nề.
| Đứa con trai thông minh tài giỏi, thông tuệ hơn người, trước giờ luôn ít để tâm đến chuyện tình cảm, bây giờ cuối cùng cũng muộn màng nhận ra.
Bà cụ Lục vỗ vỗ tay con trai: “Kiển Nghi, duyên phận đã đứt rồi, không thể thay đổi được nữa, Hoa Hiền Phương đã không còn, con chỉ có thể nhìn về phía trước thôi”
Trái tim của Lục Kiển Nghi giống như bị dội một nồi thép nung nóng hổi, lời nói của họ như vung một nắm muối lên vết thương đang rỉ máu của anh.
“Nếu cô ấy chưa chết, nếu cô ấy vẫn còn sống thì sao?
“Nếu nó thật sự còn sống, đã nhiều năm như vậy nhưng không có một chút tin tức, chỉ có thể thấy rằng nó không muốn quay lại nữa. Thực ra, trước đây bà đã nhìn ra, nó không có niềm tin với cuộc hôn nhân giữa hai đứa. Trong đứa nhỏ đó mỏng manh yếu đuối, nhưng tính tình thực bướng bỉnh, con không cố gắng nắm giữ trái tim nó, sớm muộn gì nó cũng muốn rời đi” Bà cụ Lục thở dài một hơi.
Bà Lục bĩu môi: “Hoa Hiền Phương có tốt đẹp hay nổi tiếng gì cho cam, cũng không môn đăng hậu đối với nhà chúng ta. Tiểu thư khuê các nhiều như vậy, tất cả họ đều tốt hơn cô ta. Kiến Nghi, mẹ sẽ tổ chức một vũ hội mời các cô ấy đến, để con chọn lựa từng người một, cuối cùng có thể chọn ra một người phụ nữ tốt nhất.
“Con chỉ cần Hoa Hiền Phương! Cô ấy sống thì con cần thân xác, cô ấy chết rồi thì con cần linh hồn” Lục Kiển Nghi gắn từng chữ một như đinh đóng cột, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Bà Lục tưởng chừng như muốn hộc máu: “Sao mấy đứa này đều lại như vậy, Kiều Sam trồng cây si Tần Nhân Thiên không buông, Kiển Nghi thì bám víu lấy người đã chết, không muốn tái hôn, có phải bị ma chướng rồi không?" | Giọng nói trầm thấp của Tư Mã Ngọc Như truyền đến: “Chỉ sợ Kiến Nghi đã coi Y Nhược thành Hoa Hiền Phương rồi...” Lời phía sau cô ta không cần nói ra, nhưng mọi người đều hiếu.
“Sợ là nó đã cho rằng như vậy, cho nên mới cảm thấy Hoa Hiền Phương chưa chết" Bà Lục lo lắng không thôi, nếu việc này ồn ào thành một vụ scandal thì hỏng bét mất thôi.
“Ý kiến vũ hội này cũng rất khả thi, con đi chuẩn bị đi, không chỉ mời những cô chủ khuê các ở khắp nơi, mà còn phải mời các chàng trai anh tuấn tài giỏi để Kiều Sam chọn lựa. Kiến Nghi là đàn ông, kết hôn muộn một tí cũng không sao. Nhưng nó là phụ nữ, không được chậm trễ. Bà cụ Lục nói.
“Mẹ nói rất đúng, con liền đi chuẩn bị” Bà Lục gật đầu nói. Lúc này, Hứa Nhã Thanh đã đưa theo vợ và con trai lên máy bay quay về Thành Đô.
Anh ta chỉ ở lại một ngày, sau đó nhận được điện thoại từ công ty con ở châu Âu, ban cấp cao của công ty BKK muốn quy hàng công ty VOL, kế hoạch mua lại bất ngờ thay đổi.
Công ty VOL thình lình xuất hiện, ban đầu kế hoạch mua lại của Hứa thị diễn ra rất suôn sẻ, nhưng bọn họ lại xuất hiện giữa chừng, với tư thái muốn nâng tay trên.
Anh ta nghi ngờ sau lưng có người thao túng. Bối cảnh của VOL rất bí ẩn, ông chủ phía sau vẫn chưa xuất đầu lộ diện. “Ngày mai, anh phải quay về châu Âu, nhở cách xa Lục Kiển Nghi một chút” Anh ta dặn dò nói. “Kế hoạch mua lại không được thuận lợi sao?" Cô lo lắng hỏi.
Hứa Nhã Thanh ôm lấy vai cô: “Không có, em không cần phải lo lắng, anh sẽ không đi lâu đâu, nhiều nhất là một tuần sẽ quay lại”.
Ở một nơi khác của Long Minh, có người lại không nghĩ như vậy. Anh sẽ không để anh ta nhanh chóng quay lại như vậy, làm phiền anh ôn lại chuyện xưa” với người phụ nữ không nghe lời đó.
Chương 235: Ma vương không muốn gặp nhất
Hoa Hiền Phương không hề muốn sống ở nhà họ Hứa, nhưng mỗi sáng, cô ấy đều sẽ bế bé Sữa qua đó. Bà Hứa đặc biệt mời gia sư giỏi nhất từ An Kỳ về dạy cho con trai của bà. Rất nhiều trẻ em của các gia đình giàu có từ bốn hoặc năm tuổi đã chọn cách giáo dục gia đình. Về phía nhà họ Lục, bà Lục rất nhanh chóng, chỉ trong vài ngày đã gửi thư mời khắp nơi. Mặc dù đó là một bữa tiệc khiêu vũ trên danh nghĩa, những mọi người đều hiểu rằng đây là một dịp để chọn lựa cô chủ. Các cô gái đều sứt đầu mẻ trán, chỉ để giành được một thiệp mời.
Những cô gái nhận được thư mời đều nhảy múa sung sướng và hét lên phấn khích, như thể họ sắp được gả vào nhà họ Lục không bằng.
Rất nhiều cô chủ nhà giàu ở thành phố Long Minh đều đã nhận nó, Hoa Hiền Phương đương nhiên đã nghe nói đến chuyện này. Cô hy vọng rằng Lục Kiến Nghi có thể chọn được một người ưng ý tại buổi dạ hội, như vậy cô sẽ được giải thoát rồi. Thế nhưng có một số người không nghĩ như vậy. Hoa Mộng Lan biết chuyện xong giống như là sét đánh ngang tai.
Cô hốt hoảng gọi điện cho Lục Kiều Sam, cô không thể ngờ rằng nhà họ Lục lại có thể thất tín bội nghĩa, không cưới người nhà họa Hoa, mà muốn cưới cô gái nhà khác.
Lục Kiều Sam biết rằng giờ còn không thể bảo vệ chính mình, làm sao có sức mà quản chuyện của cô. Cô vốn phải bị giam nửa năm, nếu không có buổi dạ tiệc này, cha không thể thả cô ra ngoài.
Cô ấy biết rất rõ rằng cách tốt nhất để thoát khỏi sự giam giữ, đó là chọn một người bạn trai trong buổi dạ hội, giả vờ hẹn hò, che giấu bổ cô và mọi người.
Nếu không, một khi bữa tiệc kết thúc, cô sẽ lại bị nhốt trong phòng. Mà Lục Kiển Nghi sẽ không tham gia buổi tiệc này, trước buổi dạ hội một ngày anh đã biến mất không chút tung tích. Điểm đến của anh chỉ có một nơi, đó là thành phố Long Minh.
Khi Hoa Hiền Phương nhận được cuộc gọi của anh, cô đã rất sốc, hy vọng rằng mình đã đọc nhầm số điện thoại người gọi, nhưng đây là sự thật: mà ma vương mà cô không muốn gặp nhất.
Đây là tên mà cô lựu Lục Kiến Nghi trong danh bạ điện thoại. Lục Kiến Nghi trong điện thoại chỉ nói vài từ, đơn giản, trực tiếp và thô lỗ: “Đến Biệt thự trên núi." Đây là biệt thự bí mật của anh ở thành phố Long Minh Cô dường như muốn ngất đi: "Tôi không quen lắm với thành phố Long Minh, biệt thự ở đâu?" “Sẽ có người đợi cô ở bãi đậu xe” Nói xong liền cúp điện thoại. Cô không muốn đi, nhưng không thể không đi, sẽ không có kết cục tốt đẹp nếu cô ấy chọc giận Ma vương Tu La. Từ văn phòng đến bãi đậu xe, có một chiếc xe đi tới, lái xe không phải Finn mà là một người phụ nữ lạ mặt, tên là Khải Liên Cô sợ lên nhầm xe, sau khi gọi điện thoại cho Lục Kiến Nghị xác nhận, cô mới dám lên xe. Ngôi biệt thự nằm ở vùng ngoại ô, trong vòng một dặm đều không có người ở, thật là một nơi tốt.
Khi Hoa Hiền Phương bước vào, Lục Kiển Nghi đang dựa vào ghế sô pha, thân hình cao lớn mặc bộ đồ ngủ màu xanh nước biển, khuôn mặt lười biếng, nhưng lại toát ra một khí chất mê hoặc, giống như một con yêu tinh vậy.
"Từ bây giờ, Khải Liên sẽ là thư ký của cô. Gì cơ?
Có trở nên rối bời, đây không phải tương đương với việc giữ một điệp viên bên cạnh cô để theo dõi mọi hành tung của cô mọi lúc, mọi nơi sao?
"Tôi có An Kỳ là đủ rồi"
Ánh mắt của anh xẹt qua, như một tia lạnh lướt ngang qua: "Ta không phải đang bàn bạc với cô. Đây là mệnh lệnh, chỉ có thể tuân theo, không được chống đối.
| Cô muốn khóc: “Lục Kiến Nghi, tôi có một gia đình hạnh phúc, một người chồng yêu thương tôi và một đứa con đáng yêu. Anh có thể động lòng trắc ẩn mà buông tha cho tôi được không?"
Những lời này giống như một trận cuồng phong cấp mười hai, nổi lên từng đợt cuồng nộ trong lòng Lục Kiến Nghi.
Những đường gân trên trán anh ta nổi lên dữ dội, và mọi dây thần kinh đang siết lại, anh muốn tóm người phụ nữ ép chặt lên bàn cho đến khi cô ta cầu xin tha thứ,
Anh chộp lấy chai nước khoảng lạnh trước mặt, mở ra, thô lỗ mà uống hết nửa chai để kìm nén cơn tức giận. Hôm nay, anh phải nhẫn nại! Anh ấy muốn thay đổi chiến thuật của mình với con nhím nhỏ này, áp dụng các phương pháp dụ dỗ.
Sau khi hít thở sâu và xoa dịu cảm xúc một chút, anh chậm rãi nói: "Nhím nhỏ, em thích những lời ngọt ngào phải không? Hứa Nhã Thanh nói vài câu đường mật, em liền mắc câu rồi, ngoan ngoãn bỏ trốn cùng anh ta sao?" " .
Hoa Hiền Phương lau mồ hôi: “Tôi không phải là người như vậy? Lúc đó, tôi chỉ có một ý tưởng, thoát khỏi địa ngục của anh. Còn về việc kết hôn với anh ấy, là chuyện của sau này”
Khóe miệng Lục Kiển Nghi giật giật, mỗi lời nói của cô đều cho thấy cô không hề có cảm xúc với anh.
Bao nhiêu người phụ nữ thương tiếc van xin anh, mong muốn có được một chút tình cảm anh, chỉ có cô, không chút quan tâm đến anh hay nghĩ cho anh, chỉ muốn rời xa anh.
“Cô có biết có bao nhiêu cô gái muốn gả cho tôi không?"
Hoa Hiền Phương nhún vai, giễu cợt nói: "Tôi biết, nhưng Hứa Nhã Thanh cũng không tệ. Anh, Hứa Nhã Thanh và Tân Nhân Thiên được gọi là ba vị công tử phương Đông. Anh xếp hạng nhất, Hứa Nhã Thanh và Tần Nhân Thiên thế lực thăng bằng, bất kể tôi | lấy ai trong số các anh, tôi đều là kẻ thắng cuộc.".
| Những lời nói nhẹ bằng của cô như một cái nút gỗ bịt chặt lấy nơi phát tiết của Lục Kiến Nghi, khiến anh không có chỗ nào để trút giận, nội thượng nghiêm trọng.
“Tôi cứ tưởng cô ngốc và ngây thơ, nhưng không ngờ lại xảo quyệt như vậy" Anh nghiến răng nói với vẻ mặt u ám. Cô sẽ có chút nóng giận, chọn cách phớt lờ cơn giận của anh, cô thu hết can đảm, không sợ chết để chống lại anh.
"Tôi là người sống rất thực tế, tôi lấy được người chồng tốt, dịu dàng và chu đáo, yêu thương và cưng chiều tối. Tại sao tôi phải chọn người chồng cũ coi tôi như cỏ rác, ngày ngày hành hạ và làm tổn thương tôi, không có chút ấm áp nào cả, chưa từng mang lại cho tôi một ngày hạnh phúc? Người chồng cũ đã hành hạ tôi hàng ngàn lần vậy mà còn có thể coi anh như mối tình đầu, thì hoặc là não bị tàn phế, hoặc đã trở thành thánh nữ rồi. Tôi chỉ là một người phụ nữ có suy nghĩ bình thường, tuyệt đối không được Làm điều ngu ngốc này”.
Vai của Lục Kiển Nghi rung lên, giống như bị gậy đập vào đầu. Một loạt lời nói của cô như pháo nổ bên tai anh, đầu óc ong ong, từng dây thần kinh đều cảm thấy nhức nhối. Anh nghiến răng hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn tức giận và cảm xúc sắp mất kiểm soát. "Hôm nay tôi kêu cô tới, không phải để nói chuyện nhảm" “Dù sao thì, anh gọi tôi đến cũng không có việc tốt đẹp cả" Cô cong môi.
Chưa kịp dứt lời, anh đã bùng trán lên trán: “Từ nay về sau không được phép nói những lời làm mất hứng như vậy, một từ cũng không được, nếu cô còn dám nói một từ nữa thì đêm nay đừng hòng mong quay lại. " Anh hung tợn, trong mắt lóe ra tia lạnh lùng.
Cô kinh hãi giơ tay che miệng: “Tôi không nói nữa, như vậy không được sao?" “Chỉ ngậm miệng là thì không được, mắt cũng nhắm lại.” Đôi môi mỏng của anh mở ra một đường vòng cung kỳ quái. “Tại sao?” Cô kinh ngạc, như vậy hôm nay yêu cầu cô đóng vai một người tàn tật sao? “Bảo cô ngậm miệng thì ngậm lại, không được nói nữa.” Anh có chút kiêu ngạo ra lệnh.
Cô thầm thở dài, không biết anh muốn làm gì, nhưng cô chỉ đành nhắm mắt lại.
Tối hôm qua, Hoa Hiền Phượng đã trở nên hot trên vùng bạn bè. Tối nay, đến lượt Lục Kiều Sam hot. Cô ta ngang nhiên khiêu vũ trong câu lạc bộ, tiêu chuẩn thật đáng kinh ngạc. Sau khi bị Tần Nhân Thiên “bỏ mặc", Lục Kiều Sam vô cùng buồn bực, thường xuyên đến câu lạc bộ giết thời gian. Mặc dù lâu nay cô ta chơi bời rất điên cuồng, nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay. Lần này, có lẽ cô ta đã làm kinh động cả giới nổi tiếng. | Lục Vinh Hàn giận tím mặt mày và muốn thi hành gia pháp, nhưng bị bà Lục vừa khóc vừa can lại, nên bắt cô ta chép lại gia quy một nghìn lần để nhận tội.
Hoa Hiền Phương nhớ rằng Hứa Nhã Phương từng nói muốn phục thù, đợi cô ấy qua liền hỏi: “Việc của Lục Kiều Sam không phải là cậu làm đúng không?”
Hứa Nhã Phương rót một ly rượu vang, khỏe mỗi nhếch lên ý cười nham hiểm, cô cũng không làm gì cả, chỉ là thêm một chút dược liệu vào ly rượu của cô ta mà thôi: “Cậu sẽ không đồng cảm với cô ta đó chứ?"
“Làm gì cả, cô ta là người đứng đầu trong danh sách đen của tớ, tớ cảm thấy rất hả giận, không ngờ em chồng của tớ lại lợi hại như vậy".
Hoa Hiền Phương cũng rót một ly rượu, khẽ chạm ly với cô ấy, như thể cảm ơn Hứa Nhã Phương đã trút giận thay mình.
Hứa Nhã Phượng hợp một ngụm rượu nhỏ, lặng lẽ nhìn cô: “Chị dâu, cậu đơn thuần qua, tớ thật sự rất lo lắng, cậu ở trước mặt | Lục Kiến Nghi không chống đỡ được mấy trận"
“Tớ cũng lo lắm" Hoa Hiền Phương thở dài, giữa lông mày thoáng hiện lên một tia phiền muộn: “Anh ta là kẻ có bụng dạ đen tối, cực kỳ gian xảo. Mỗi lần tớ đều dùng phương pháp tự thôi miên mà cậu dạy tớ, cố gắng nói với chính mình rằng, tớ không phải Hoa Hiền Phương, tớ là Y Nhược, như vậy sẽ không để lộ bất kỳ sai sót nào."
“Vẫn không đủ, cậu phải triệt để thay đổi bản thân" Hứa Nhã Phượng nói một cách sâu xa.
Thay đổi triệt để như thế nào?” Hoa Hiền Phương liền vội hỏi, lúc này, cô cũng đang thôi miên chính mình, giả vờ không phát sinh bất cứ quan hệ gì với Lục Kiển Nghi, giả vờ Lục Kiến Nghi chưa lột trần cô, để tránh bị Hứa Nhã Phương nhận ra được manh mối. | "Thay đổi cách trang điểm, thay đổi tính cách, thay đổi sở thích, hoàn toàn biến thành một con người khác.” Đôi mắt phụng dài hẹp của Hứa Nhã Phượng lóe lên sắc bén dưới ánh đèn.
Đây không chỉ là một gợi ý, mà còn là một phép thử, cô ấy muốn xem Hoa Hiền Phương có thực không có tình cảm với Lục Kiến Nghi hay không, lại khăng khăng một mực đi theo anh trai mình.
Hoa Hiền Phương không chút do dự, khẽ gật đầu: “Những vấn đề về thói quen này rất khó để thay đổi trong một khoảng thời gian ngắn. Lục Kiến Nghi là người rất nhạy bén, nếu tạm thời khai triển nhất định sẽ bị anh ta phát hiện, tớ phải luyện tập chăm chỉ, bắt đầu từ bây giờ sẽ thay đổi các thói quen trước đây của mình"
Trên khuôn mặt Hứa Nhã Phương hiện lên một nụ cười, tuy cô ấy là một bác sĩ tâm lý nhưng cũng có tư tưởng định kiến.
Trong cách nhìn của cô ấy, Hoà Hiền Phương chính là một cô gái ngốc nghếch ngây thơ thuần khiết, không hề mưu tính, cũng không được khôn ngoan, cho nên mới bị anh mình làm khó làm dễ.
| Hôm sau, Hoa Hiền Phương chuẩn bị quay về Thành Đô, không ngờ Hứa Nhã Thanh điện thoại đến, bảo cô ở Long Minh đợi anh ta, buổi tối anh ta sẽ đến đó.
Hiện tại anh ta đang vội vàng quay lại, không thể để Lục Kiến Nghi tranh thủ sơ hở mà nay góc tường nhà anh ta được.
Hoa Hiền Phương ôm túi sữa nhỏ đến biệt thự của anh ta tại Long Minh. | Cô vốn chỉ muốn ở lại hai ngày rồi đi, nhưng không ngờ khi đến ở tại biệt thự thì anh đã quay về rồi, ở bên đó vẫn thuận tiện. hon. | Bữa tối, cô tự mình vào bếp, làm tất cả những món mà anh ta thích ăn.
“Chị dâu, cậu thật là người phụ nữ có đức hạnh, ra được phòng khách, vào được nhà bếp" Hứa Nhã Phượng đứng ở cửa phòng bếp cười nói.
“Đây và việc mà một người vợ nên làm” Hoa Hiền Phương mỉm cười.
“Việc đúng đắn nhất mà anh tới làm được chính là cướp cậu tay Lục Kiển Nghi.” Hứa Nhã Phượng lộ ra một vẻ mặt giễu cợt: “Có những tên đàn ông chính là như vậy, khi cậu ở bên cạnh thì coi cậu như giẻ rách. Nhưng sau khi cậu rời đi, anh mới cảm thấy không cam tâm, muốn giành cậu trở về. Nếu cậu còn quay về, cậu sẽ lại trở thành miếng gân gà, ăn thì vô vị mà vứt thì tiếc".
Lời nói này như nói trúng tim đen, xuyên vào trong tim Hoa Hiền Phương. Một khi trái tim người ta đã bị tổn thương, thì dù có lành lại cũng sẽ để lại bóng đen tâm lý.
Trong cuộc hôn nhân vỏn vẹn ba tháng, Lục Kiển Nghi chỉ để lại cho cô sự chán ghét, khinh thường, chế nhạo và độc tài. | Chưa kể từ trước đến giờ cô chưa từng cảm nhận được chút hơi ẩm nào, ngay cả nửa phần nhiệt độ cũng không có.
Mỗi khi nghĩ đến điều đó, cô lại lạnh cả sống lưng. Tuy anh nói có thể bắt đầu lại, nhưng cô không đủ dũng khí để thử, cũng không muốn thử lại lần nào nữa.
Anh chỉ vì bị cải tôn nghiêm ma vương ngông cuồng của mình thách thức, nên mới vừa đấm vừa xoa, vừa đe dọa vừa dụ dỗ để cô quay về.
Một khi cô sa chân vào vòng vây lần nữa, anh liền sẽ lộ rõ bản chất.
Anh sẽ không đối xử tốt với cô, vĩnh viễn không bao giờ, tất cả những gì anh mang đến cho cô chỉ là đau đớn, tổn thương và giày vò,
Cô vốn là người có tính tình thanh bạch, cuộc sống hiện tại rất ổn định, yên ả và mỹ mãn, cô rất hài lòng, không muốn thay đổi bất cứ điều gì nữa.
Nhưng sự bức bách của Lục Kiến Nghi giống như một tia chớp, cắt ngang bầu trời quang đãng, muốn hủy hoại cô, lại còn hủy hoại luôn hạnh phúc của cô.
"Nếu có thể được chọn lại từ đầu, tớ nhất định sẽ chọn chưa từng gặp Lục Kiến Nghi, không bao giờ gả cho anh ta. Như vậy tớ không cần phải nơm nớp lo sợ, lo lắng sẽ bị anh ta bắt lại nữa"
Khi cô nói lời này, đúng lúc Hứa Nhã Thanh vừa đi vào, anh ta đã nghe thấy mồn một, trái tim thấp thỏm không yên đột nhiên cũng bình tĩnh lại chút ít.
"Có anh ở đây, anh ta đừng mong có thể đưa em đi."
Giọng nói trầm thấp và kiên định của anh ta truyền đến, khiến Hoa Hiền Phương khẽ run lên, mang theo vài phần kích động, lại thêm chút bất an xoay người lại.
“Nhã Thanh, anh về rồi”. Anh ta bước tới, một tay ôm cô vào lòng và hôn thật sâu. Hứa Nhã Phương cũng biết điều mà rời đi. Anh ta hồn một lúc lâu, sau đó mới bằng lòng buông Hoa Hiền Phương ra nói: "Anh nhớ em" “Em cũng nhớ anh" Có nép vào lồng ngực rắn chắc của Hứa Nhã Thanh, cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt của anh ta. Tim cô cũng đập loạn xạ giống vậy, không chỉ vì kích động mà còn có cảm giác áy náy và lo lắng. Sợ anh ta biết chuyện tấm ảnh. Nhưng Hứa Nhã Thanh không hề đề cập đến chuyện đó.
Tối qua, anh ta đã hỏi Hửa Nhã Phương về vấn đề này, Hứa Nhã Phương cũng giải thích với anh rằng là đứa nhỏ đã hẹn với Lục Kiến Nghi, nhưng anh vẫn không yên tâm nên phải đích thân quay về một chuyên mới được.
"Gần đây Lục Kiến Nghi luôn mượn cớ chuyện hợp đồng để quấy rầy em, đúng không?" “Anh ta đang thăm dò em, nhưng em không để lộ gì cả" Cô cụp mắt xuống, hàng mi dài dày che đi đôi mắt tội lỗi và hoảng loạn.
“Không để lộ ra ngoài thì tốt rồi." Anh khẽ xoa đầu cô, giọng nói trầm thấp như thủ thỉ.
“Nhưng một ngày nào đó anh ta sẽ phát hiện ra, em không muốn quay về, em không muốn sống cuộc sống như vậy nữa, em SỢ, em sợ lắm” Cô túm lấy vạt áo của anh ta, nước mắt trào ra từ hốc mắt.
Cô sợ bị Lục Kiển Nghi bắt về, lại càng sợ Hứa Nhã Thanh muốn ly hôn với cô, không bao giờ để cô gặp lại con trai nữa.
Hứa Nhã Thanh vùi đầu vào tóc cô, khẽ siết chặt vòng tay, dường như lo rằng chỉ cần mình buông ra thì cô liền bị cướp đi: “Anh. sẽ không để anh ta mang em đi, anh ta đừng hòng nghĩ đến chuyện đó”.
Chương 232: Bị chính tay anh giết chết
“Nhã Thanh” Cô vùi đầu vào lồng ngựa của anh ta, | Hạnh phúc có lẽ là nhìn thấy được và chạm vào được, ở cùng Hứa Nhã Thanh có thể giúp cô cảm nhận được niềm hạnh phúc này.
Còn Lục Kiển Nghi là kẻ hủy diệt hạnh phúc, anh ta sẽ phá hủy tất cả những gì cô có bây giờ, khiến cô quay về địa ngục một lần. nữa.
Về phần anh nói phải bắt đầu lại từ đầu, chẳng qua là chỉ vẽ ra một cái bánh, muốn lừa gạt cô sao? Anh vốn ghét bỏ cô, bây giờ cô còn sinh con cho người khác, sợ rằng từ tận đáy lòng anh càng chán ghét cô hơn.
Có phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi cảnh ngộ này, có thể thoát khỏi anh? | Lúc này, túi sữa nhỏ từ trên lầu chạy xuống: “Bố”.
Hứa Nhã Thanh buông người trong lòng ra, ôm túi sữa nhỏ lên: "Bé con, con có nhớ bố không?" “Nhớ" Túi sữa nhỏ có đôi má nhỏ nhắn vào mặt anh ta: “Bố không ở đây, không có ai chơi bóng chày cùng con" “Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài luyện một hiệp đi" Hứa Nhã Thanh hôn lên má nhỏ của cậu, ánh mắt đầy sự cưng chiều. Tủ sữa nhỏ thay quần áo, đội mũ bóng chày, vào sân tìm Hứa Nhã Thanh.
"Bảo bối, bổ nghe nói hôm kia con đã hẹn chú ma vương đi Disney cùng con mà không có sự đồng ý của mẹ phải không?" Hứa Nhã Thanh hỏi với giọng điệu thản nhiên như không.
"Bố ơi, con biết sai rồi, con đã hứa với mẹ, sau này con chỉ rủ bạn đến đó khi đã có sự đồng ý mẹ thôi." Túi sữa nhỏ lí nhí nói, sợ bố sẽ không vui rồi lại phê bình mình.
“Bố biết Tiểu Quần là ngoan nhất và nghe lời nhất.” Hứa Nhã Thanh xoa đầu cậu: “Tại sao con lại thích chủ ma vương?”
“Con thích chủ ma vương, cũng thích di Sênh Hạ nữa, họ là những người bạn duy nhất của con ở Long Minh” Túi sữa nhỏ chững chạc nói.
Hứa Nhã Thanh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Bé con, con nên chơi với đứa trẻ cùng tuổi, không nên chơi với người lớn."
“Di Sênh Hạ chỉ mới 12 tuổi, dì ấy chưa phải là người lớn. Đáng lẽ con nên gọi dì ấy là chị, nhưng dì ấy là em gái của chú ma vương, vì vậy con phải gọi dị ấy là dì" Túi sữa nhỏ hồn nhiên giải thích.
Hứa Nhã Thanh ôm lấy bờ vai bé bỏng của cậu: "Con yêu, chủ ma vương là một người rất hung dữ, thường hay nổi nóng, sau | này con nên tránh xa chủ ấy một chút, để tránh chú ấy nổi khùng lên rồi làm con bị thương"
“Không có, chú ma vương chưa bao giờ nổi giận, chỉ là chú ấy không thích cười mà thôi. Di Sênh Hạ nói rằng vợ của chú ma vương đã chết, chú ấy rất đau buồn nên không bao giờ cười nữa” Túi sữa nhỏ cụp mắt xuống, một ánh nhìn thương cảm thoáng qua trong mắt, như thể cậu đang đồng cảm với Lục Kiển Nghi..
| Đôi mắt vàng nâu của Hứa Nhã Thanh lấp lánh trong ánh mặt trời, anh ta biết nếu nói quá nhiều với một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, nó vốn cũng không hiểu gì, vì vậy anh chỉ vuốt ve khuôn mặt nhỏ của nó: “Chủ ma vương rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài, không phải là bạn của bố và mẹ, con không thể quá thoải mái với chủ ấy, biết không?"
“Tại sao chú ma vương không phải là bạn của bố? Không phải hai người rất thân với nhau sao?” Túi sữa nhỏ nghi hoặc chớp chớp đôi mắt, cậu luôn nghĩ chủ ma vương là bạn của bố mình.
“Bố và chú ấy chỉ biết nhau, không phải bạn bè.” Hứa Nhã Thanh nói.
Túi sữa nhỏ cúi gằm mặt xuống, có chút thất vọng, cậu rất mong bố có thể làm bạn với chủ ma vương, như vậy chủ ma vương có thể thường xuyên đến nhà cậu chơi.
“Bố, con có thể mời chủ ma vương đến nhà làm khách không?"
“Con phải xin mẹ đồng ý trước đã” Hứa Nhã Thanh không trực tiếp từ chối đứa trẻ, mà dùng một cách khéo léo hơn, anh ta | biết Hoa Hiền Phương sẽ không bao giờ đồng ý để Lục Kiển Nghĩ đến nhà,
Túi sữa nhỏ đâu nào biết dụng ý của anh ta, còn tưởng rằng anh ta đã đồng ý, hé chiếc miệng nhỏ nở một nụ cười: "Bố ơi, mình chơi bóng đi."
Ngày hôm sau, thành phố Long Minh có một vũ hội của những người trong giới nổi tiếng. Lý do Hứa Nhã Thanh bảo Hoa Hiền Phương ở Long Minh đợi mình chính là để tham gia vũ hội của giới nổi tiếng lần này. Anh ta muốn mọi người trong giới nổi tiếng ở Long Minh đều biết. Người phụ nữ này tên là Y Nhược, là vợ của anh ta, không phải Hoa Hiền Phương và không hề liên quan gì đến Lục Kiến Nghi. Điều này đang tạo ra áp lực dư luận đối với Lục Kiển Nghi.
Là người thừa kế của nhà họ Lục, anh phải chú ý đến hình ảnh trước công chúng của mình, ở cùng với một người phụ nữ đã có gia đình phải biết tiết chế một chút.
| Lần này, Hoa Hiền Phương trang điểm rất lộng lẫy và xinh đẹp, cô còn xịt một chút nước hoa hương thần bí, khác hẳn với vẻ trẻ trung tươi tắn trước đây.
Dây chuyền kim cương đắt giá trên ngực cô lấp lánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn. “Hôm nay em chính là một tiểu yêu tinh” Hứa Nhã Thanh nhìn chằm chặp cô, trên mặt nở nụ cười tà mị. “Em còn lo anh không thích dáng vẻ này của em" Cô nở một nụ cười xinh đẹp, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh xắn.
“Một cười trăm về thiên nhiên, Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son, bất kể em trang điểm kiểu gì, anh đều thích hết" Hứa Nhã Thanh trìu mến hôn lên trán có.
"Vậy em không phải lo lắng rồi. Nhã Phượng nói rằng em phải triệt để thay đổi bản thân, không lưu lại hình bóng của Hoa Hiền Phương trên người mình nữa, như vậy em mới có thể hoàn toàn nhập vai Y Nhược được, không để cho Lục Kiến Nghi và những người khác nghi ngờ” Hàng mi dài dày của cô đột nhiên phân tán, mang theo một cái nhìn ranh mãnh. | Cho dù Lục Kiển Nghi đã biết thân phận của cô, chỉ cần người khác không biết, cô vẫn còn một tia hy vọng sống sót.
Cô có thể nói rằng Lục Kiến Nghi nhớ người vợ đã khuất của mình, vì trong lòng quá đau buồn nên mới nhất quyết coi cô là Hoa Hiền Phương.
Hửa Nhã Thanh rất vui, vì cô có thể hao tâm tổn huyết đến như vậy để giữ gìn cuộc hôn nhân của họ. Điều này cho thấy trong trái tim cô chỉ có anh ta, không hề có Lục Kiển Nghi. Hai người cùng nhau đến yến tiệc, để vú em ở nhà chăm sóc túi sữa nhỏ.
Khi hai người bước vào đại sảnh bữa tiệc, lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, rốt cuộc trong đám người cũng có người nhớ tới Hoa Hiền Phương.
"Thì ra vị này là bà chủ nhà họ Hứa trước nay chưa từng lộ diện, cô ta thật giống Hoa Hiền Phương" “Khuôn mặt tuy hơi giống, nhưng khí chất hoàn toàn không giống”
"Hoa Hiền Phương chỉ là một người bình thường, bà chủ nhà họ Hứa là người sáng lập và là một trong những nhà thiết kế đá quý nổi tiếng, tất nhiên là khác rồi"
Mọi người đều sôi nổi bàn luận riêng.
Cảnh tay Hứa Nhã Thanh đặt lên eo Hoa Hiền Phương, hai người trông vô cùng tình cảm và thân mật: “trong anh có em, trong em có anh, tình nồng ý đượm” . | Lục Kiển Nghi đứng quan sát cách đó không xa, anh đã nhìn thấy ngay từ khi họ bước vào.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Hứa Nhã Thanh và Hoạ Hiền Phương ở cùng nhau. Nụ cười của cô tràn đầy niềm vui, cả người được bao phủ trong một vầng hào quang có thể gọi là hạnh phúc. Biểu cảm và thần thái của cô đều được bộc lộ một cách tự nhiên, không hề cố tình ngụy tạo. Khi còn ở bên anh, cô chưa bao giờ cười ngọt ngào đến như vậy.
Cô thật sự rất hạnh phúc, cho nên mới lưu luyến không rời, không muốn quay về.
Anh phải thừa nhận rằng Hứa Nhã Thanh đã chiến thắng, anh ta đã thành công trong việc cướp lấy trái tim cô, còn anh, dường như vĩnh viễn không tiến vào được.
Tần Nhân Thiên cầm một ly rượu đi tới. “Cô ấy giống Hoa Hiền Phương đúng không, nhưng đáng tiếc cô ấy không phải là Hoa Hiền Phương” “Làm sao anh biết là cô ấy không phải?" Đôi mắt Lục Kiến Nghi vô cùng ảm đạm, đến mức không nhìn thấy một tia sáng nào. “Bởi vì Hoa Hiền Phương chết rồi, là do chính tay anh sát hại” Trong giọng nói của Tân Nhân Thiên xen lẫn một làn sóng phẫn nộ
-
Chương 233: Tôi đã bị cô ấy bẻ thẳng
Mặc dù Lục Kiến nghị bưng bít vụ phá thai rất chặt chẽ, không ai trong gia đình họ Lục cũng như trong giới nổi tiếng biết về chuyện đó, nhưng anh ta vẫn tìm cách khai thác được một số manh mối.
Là anh nhẫn tâm ép cố phá thai, nên mới khiến cô ra đi trong đau đớn và tuyệt vọng. Anh đang bị mất cô! Lục Kiến Nghi như bị kim hung hăng đâm vào, các cơ trên mặt khẽ co giật: "Anh đến đây, là muốn chế giễu tôi hay sao?"
Tần Nhân Thiền không trả lời, chỉ nhàn nhạt đáp: "Anh xem Hứa Nhã Thanh yêu vợ của mình đến mức nào, một người đàn ông như vậy mới khiến cho phụ nữ một mực yêu thương anh ta. Nếu lúc đầu tôi kiên định và quyết đoán một chút, đưa Hoa Hiền Phương đi thì bây giờ cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Anh nuốt một ngụm nước bọt, nuốt xuống sự hối hận trong lòng: “Hiền Phương thật ra là một người phụ nữ rất đơn giản, nếu anh đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ đối xử tốt với anh bằng mọi giá. Tôi nhớ, anh chưa bao giờ đưa cô ấy đi dự tiệc, anh luôn đưa Kiều An tinh nhân của mình đi. Anh khiến cô ấy thành trò cười của thiên hạ, để mọi người ở sau lưng giễu cợt và nhạo báng cô ấy. Anh chưa bao giờ coi cô ấy như một người vợ, chỉ tùy ý chà đạp cô ấy như một thứ đồ chơi. Anh không xứng có được cô ấy, cho nên ông trời đã cướp cô ấy ra khỏi anh, để anh mất đi cô ấy mãi mãi”.
| Giọng nói của anh ta hung ác mà giận dữ, từng chữ từng chữ như một con dao găm hung hăng đâm vào lồng ngực Lục Kiển Nghi, lại không ngừng chọc ngoáy, khuấy động khiến anh máu thịt bê bết, máu me đầm đìa.
Cơn đau dữ dội từ lồng ngực anh lan ra ngoài, làm méo mỏ toàn bộ khuôn mặt tuấn mỹ của anh.
Anh nắm lấy chiếc ly trước mặt, ngón tay siết chặt một cách thô bạo, để bản thân có thể vượt qua cơn đau khốn khổ giống như | bị lăng trì này.
Trong ba tháng đó, anh thật sự không quan tâm đến Hoa Hiền Phương, cũng không nghĩ tới việc tìm hiểu cô. Ngay từ đầu, anh đã rất ghét cô, cô luôn đụng chạm vào điểm nhạy cảm của anh, khiến anh trở nên cáu kỉnh và chán ghét. Anh luôn nghĩ mình có thể nắm chắc có trong tay. Bất luận anh có quan tâm hay không. Bất luận anh đối xử với cô như thế nào. Cô đều sẽ ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ, làm con rồi cho anh. Anh cũng luôn cho rằng cô là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cô có hay không có, Thích anh hay không thích anh. Đối với anh đều không có nghĩa lý gì.
Mãi cho đến lúc mất đi cô, anh mới nhận ra Hoa Hiền Phượng sớm đã âm thầm chui vào lòng anh theo cách mà anh chán ghét.
Có lẽ ngay từ đầu, cô đã không giống với những người khác. Với anh, phụ nữ giống như một cốc nước, không màu, không vị, không thể khơi dậy được cảm xúc trong anh. Nhưng Hoạ Hiền Phương luôn có thể khiến anh mất kiểm soát, khiến anh tức giận và bực mình. Anh không biết rằng những cảm xúc như vậy cũng có thể được gọi là tình yêu. Bởi vì trước giờ anh chưa từng yêu.
Anh cầm lấy cái lý, mạnh mẽ nhấp một ngụm, trong đó là nước chứ không phải rượu, không xoa dịu được nỗi đau khổ của anh chút nào, nó chỉ làm dịu cơn co thắt trong cổ họng, để anh có thể cất tiếng nói.
“Tần Nhân Thiên, tôi đã sớm nhìn ra rồi, anh cũng thích Hoa Hiên Phương”.
“Không phải là thích, mà là tôi yêu cô ấy. Nếu cô ấy có thể hạnh phúc và vui vẻ, tôi cũng mãn nguyện rồi" Tần Nhiên Thiên trầm thấp nói
Lục Kiến Nghị chế nhạo: "Ngay từ đầu cô ấy đã không thuộc về anh.” “Giống nhau thôi” Tần Nhân Thiên không hề khách khi đáp lại anh, sau đó đùng đùng bỏ đi.
Cách đó không xa, Hứa Nhã Thanh cầm hai ly cocktail đưa cho Hoa Hiền Phương một cái: "Đi, đi chào người quen cũ nào? Giọng nói của anh cực kỳ thấp, khống chế trong phạm vi của hai người.
Hoa Hiền Phương khẽ run rẩy: “Thật sự phải đi sao?” Cô không muốn đi, càng không muốn đối mặt với Lục Kiến Nghi. *Có anh ở đây, đừng sợ” Hứa Nhã Thanh vòng tay qua vai cô, thấp giọng an ủi, cô mới thu hết can đảm đi qua đó cùng anh. “Cậu Lục, đã lâu không gặp" Hứa Nhã Thanh cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào. | Lục Kiển Nghi hơi híp mắt lại, một ngọn lửa hung ác khẽ lóe lên: "Hứa Nhã Thanh, có phải anh đã yêu thầm vợ tôi từ lâu, cho nên mới đào ra một người phụ nữ giống hệt cô ấy từ một xó xỉnh nào đó không biết tên?”.
Hoa Hiền Phương thầm hít một hơi trong lòng, không rõ Lục Kiến Nghi đang diễn bộ kịch nào? | Hứa Nhã Thanh vô cùng bình tĩnh: “Cậu Lục vốn cũng đã không thích Hoa Hiền Phương, nên sẽ không nhớ vợ đến phát điện mà coi vợ tôi là cô ấy chứ?".
Lục Kiển Nghi khịt mũi cười, ánh mắt tràn đầy giễu cợt: “Tôi vốn tưởng là vậy, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy khác biệt rất xa, Hoa Hiền Phương chưa bao giờ ăn vận trang điểm tầm thường như vậy, có người còn nồng nặc mùi nước hoa khiến người khác thấy khó chịu. Thử anh tìm được, chẳng qua là phiên bản thấp của cô ấy mà thôi."
Hoa Hiền Phương nghẹn lại, cảm nhận sâu sắc rằng Lục Kiến Nghi đang đá xẻo cô. | Hứa Nhã Thanh nhún vai, vòng tay ôm lấy chiếc eo thon thả của cô: "Tôi chưa bao giờ So sánh vợ mình với người khác, trong mắt tôi, cô ấy là duy nhất, và cũng tốt nhất".
Nói rồi, anh ta cúi đầu hôn lên môi Hoa Hiền Phương.
Gân xanh trên trán Lục Kiến Nghị nổi lên dữ dội, trái tim giống mắc ma phun trào đang cuồn cuộn từ núi lửa Hoàng Thạch, hận không thể hủy diệt thế giới, thiêu rụi người đàn ông trước mặt anh thành tro bụi.
Anh hít một hơi thật sâu từ giữa kẽ răng, buộc bản thân phải giữ bình tĩnh. Hứa Nhã Thanh đã muốn chơi, anh sẽ từ từ chơi với anh ta, gậy ông đập lưng ông thôi. Hoa Hiền Phương có chút ngại ngùng, cũng có chút thấp thỏm, cô biết Hứa Nhã Thanh đang có ý kích động Lục Kiển Nghi.
Lục Kiến Nghi là Ma vương Tu La, tàn nhẫn vô tình, nếu chọc giận anh, không lâu sau nhất định sẽ chờ đợi thời cơ để trả thù cô, đồng thời trút mọi giận dữ lên người cô.
Với một cử chỉ ngượng ngùng, cô nhẹ nhàng đẩy người đàn ông trước mặt mình ra: "Ở đây có nhiều người độc thân, chúng ta | rải nhiều cẩu lượng như vậy thì không hay cho lắm".
Biểu hiện này xuất sắc đến mức, vừa chấm dứt hành động thân mật, lại không quá lộ liễu rằng mình đang cố tình né tránh khiến cho Hứa Nhã Thanh không vui, | Hứa Nhã Thanh gật đầu cưng chiều, vòng tay qua vai cô: “Khi trở về anh lại chăm chỉ “thương” em”. Khuôn mặt Lục Kiến Nghi không chút biểu tình, nhưng sau lớp băng sâu lạnh giá ấy ẩn náu một luồng sát khí khát máu.
Nghĩ đến cảnh cô và Hứa Nhã Thanh mây mưa, lục phủ ngũ tạng của anh giống như bị chiếc que hàn đè lên vậy, đốt cháy từng dây thần kinh, mỗi một tế bào đều đau đớn kịch liệt.
“Hứa Nhã Thanh, không phải anh đã come out rồi sao, không phải thích đàn ông sao? Sẽ không vì áp lực gia đình mà cưới cô ta về làm vật trang trí chứ?” Anh cố ý nói.
| Hứa Nhã Thanh đã quên mất chuyện này: "Người con gái hiền thục dịu dàng, bậc quân tử mong muốn sánh duyên, sau khi gặp cô ấy, tôi đã bị bẻ tháng rồi".
Lục Nhã Thanh nghiến răng nghiến lợi: "Nghe bà Hứa nói hai người quen nhau tám năm, nhưng bốn năm trước anh đã tuyên bố come out, có vẻ như thời gian không phù hợp cho lắm?” Anh ta dùng giọng điệu thờ ơ, giống như chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng trên thực tế anh đang thầm che đi trọng tâm của câu hỏi.
Hứa Nhã Thanh cố gắng giữ bình tĩnh: "Đúng là chúng tôi đã biết nhau tám năm, nhưng chỉ mới bắt đầu qua lại bốn năm trước, cũng chỉ có cô ấy mới có thể thay đổi xu hướng của tôi”
"Ồ?” Lục Kiến Nghi nhướng mày: “Tôi tưởng rằng anh có động cơ khác, cho nên mới cố ý giả làm gay?" Lời nói không hề khách khí, như nói trúng tim đen của anh ta.
Chương 234: Đón chào mùa xuân thứ hai
Khóe miệng Hứa Nhã Thanh co rút, trên mặt vẫn mang ý cười như cũ: "Tất cả đều là chuyện cũ lâu năm, hiện tại tôi đã có vợ và con trai, cũng có thể tính là kẻ thắng lớn trong đời rồi. Hy vọng cậu Lục cũng sớm có thể đón chào mùa xuân thứ hai" Nói xong, anh ta liên đưa Hoa Hiền Phương rời đi, để tránh Lục Kiển Nghi truy hỏi đến cùng.
Đáy mắt Lục Kiến Nghi lóe lên luồng sát khí tàn bạo, dám đối đầu với anh, anh ta chính là người đầu tiên, anh sẽ cho Hứa Nhã Thanh biết thế nào là hai chữ “hối hận”!
Hứa Nhã Thanh và Hoa Hiền Phương vừa ngồi xuống, Tần Nhân Thiên liền đi đến. Mối quan hệ giữa Hứa Nhã Thanh và Tân Nhân Thiên vẫn luôn tốt đẹp, có thể được coi là những người bạn tốt.
Tần Nhân Thiên không bao giờ có thể ngờ rằng, Hứa Nhã Thanh lại có tình ý với Hoa Hiền Phương, còn "to gan lớn mật" cạy tường nhà của Lục Kiến Nghi để cướp cô từ tay Lục Kiển Nghi.
| “Hứa Nhã Thanh, lời cảnh cáo này tôi phải nói trước mặt, tôi không muốn thăm dò gì cả. Bất kể cô ấy là ai, nếu cậu dám đối xử tệ với cô ấy, làm cô ấy thất vọng, tôi sẽ không tha cho cậu” Anh ta nói với một ngữ khí trang trọng, nghiêm túc và kiên định.
“Cô ấy là vợ của tôi, tôi yêu cô ấy, cưng chiều cô ấy là chuyện đương nhiên, làm sao có thể đối xử không tốt với cô ấy được?" Hứa Nhã Thanh nhún vai, cười như không cười.
Hoa Hiền Phương nở nụ cười: "Anh Tần, anh đừng lo, em sống rất tốt." Tần Nhân Thiên nhìn cô, trong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối không cam tâm, nhưng bọn họ là chưa bắt đầu đã kết thúc rồi. Lẽ nào số phận đã an bài, có duyên mà không có nợ?. Nếu ban đầu Hứa Nhã Thanh không đưa cô đi, thì kết cục có thay đổi không? Đọc nhanh tại T a m l i nh 2 4 7
Từ lầu Hứa Nhã Thanh đã biết Tân Nhân Thiên cũng thích Hoa Hiền Phương, nhưng phương thức của anh ta không được thuận | lợi, lại còn có Lục Kiều Sam bên cạnh gây phiền phức lớn, số mệnh đã định, anh ta không thể cướp được đóa hoa này.
Tối nay, Lục Kiển Nghi một đêm không ngủ, liều mạng đập bao cát để trút giận, trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh thân mật của Hứa Nhã Thanh và Hoa Hiền Phương, điều này còn khó chịu hơn là đưa anh vào chỗ chết.
Trong lòng anh có một ngọn lửa giận vô hạn, đập bể cả ba mươi bao cát. Đến chiều, bà Lục gọi điện bảo anh về nhà một chuyến. Bà cụ Lục đã được xuất viện về nhà. Đã đến lúc công bố phần cuối cùng trong di chúc của ông cụ Lục rồi.
Theo di chúc quy định, nếu con gái nhà họ Hoa chết đi mà không có con cái, Lục Kiến Nghi không cần phải kết hôn với một cô gái họ Hoa khác. Thay vào đó, nhà họ Lục đã đưa cho nhà họ Hứa 5% cổ phần như một khoản tiền bồi thường.
"Mẹ đã bàn bạc với bố và bà nội của con, đưa 5% cổ phần cho bố mẹ Hoa Hiền Phương, phần ân tình mà nhà họ Lục nợ nhà họ Hoa này, coi như đã được thanh toán xong
Bà Lục nhìn con trai, nói một cách sâu xa: "Hoa Hiền Phương đi mất bốn năm rồi, con cũng nên tìm một người vợ mới, mẹ và bà nội của con."
| Bà ta còn chưa nói xong, Lục Kiến Nghi đã cắt ngang: "Mẹ, mẹ đừng bận tâm về điều đó, con sẽ không tái hôn” Ngữ khí của anh chắc như đinh đóng cột, không một chút khả năng lao động.
| Bà Lục buồn rầu không thôi, Lục Kiều Sam đã nói với bà ta về chuyện của anh và Y Nhược, bà ta không cho phép anh quấy rầy một người đàn ông đã có gia đình, chưa kể người bên kia còn là bà chủ nhà họ Hứa.
"Chuyện của con và có Y Nhược đó bị rất nhiều người trong giới nổi tiếng đồn thổi, cô ta trông rất giống với Hoa Hiền Phương, nhưng cô ta không phải là Hoa Hiền Phương, cô ta là Y Nhược, Mà cho dù là cô ta, thì cũng đã kết hôn sinh con rồi, đã trở thành người của nhà họ Hứa rồi, không liên quan gì đến con và nhà họ Lục nữa" . | Lục Kiến Nghi mím chặt môi mỏng, liếc qua liền biết, anh rất kiên quyết, không thể lay chuyển được. Quay lại web t a m l i n h nhé
Cho dù Hoa Hiền Phương đã kết hôn với người khác, anh cũng phải cướp cô trở về.
Bà cụ Lục thở dài thườn thượt, bà biết sớm muộn gì con trai cũng sẽ hối hận, nhưng nhà họ Lục dù giàu có đến cỡ nào cũng không thể mua được một viên thuốc hối hận: "Lục Kiển Nghi, sao con lại làm khổ mình như vậy?"
Bà Lục thực sự không hiểu con trai mình đang nghĩ gì.
"Không phải con không thích Hoa Hiền Phương mà thích Hoa Mộng Lan hơn sao? Nếu không phải tại Hoa Mộng Lan không đúng đắn, con cũng sẽ muốn cô ấy phải không?
“Khi Hiền Phương còn sống, bố chưa bao giờ nhìn thấy con để nó vào mắt, nó đã chết rồi, không còn nữa rồi, con lại tự hành hạ bản thân mình như vậy, rốt cuộc là tại sao?” Lục Vinh Hàn thở dài nặng nề.
| Đứa con trai thông minh tài giỏi, thông tuệ hơn người, trước giờ luôn ít để tâm đến chuyện tình cảm, bây giờ cuối cùng cũng muộn màng nhận ra.
Bà cụ Lục vỗ vỗ tay con trai: “Kiển Nghi, duyên phận đã đứt rồi, không thể thay đổi được nữa, Hoa Hiền Phương đã không còn, con chỉ có thể nhìn về phía trước thôi”
Trái tim của Lục Kiển Nghi giống như bị dội một nồi thép nung nóng hổi, lời nói của họ như vung một nắm muối lên vết thương đang rỉ máu của anh.
“Nếu cô ấy chưa chết, nếu cô ấy vẫn còn sống thì sao?
“Nếu nó thật sự còn sống, đã nhiều năm như vậy nhưng không có một chút tin tức, chỉ có thể thấy rằng nó không muốn quay lại nữa. Thực ra, trước đây bà đã nhìn ra, nó không có niềm tin với cuộc hôn nhân giữa hai đứa. Trong đứa nhỏ đó mỏng manh yếu đuối, nhưng tính tình thực bướng bỉnh, con không cố gắng nắm giữ trái tim nó, sớm muộn gì nó cũng muốn rời đi” Bà cụ Lục thở dài một hơi.
Bà Lục bĩu môi: “Hoa Hiền Phương có tốt đẹp hay nổi tiếng gì cho cam, cũng không môn đăng hậu đối với nhà chúng ta. Tiểu thư khuê các nhiều như vậy, tất cả họ đều tốt hơn cô ta. Kiến Nghi, mẹ sẽ tổ chức một vũ hội mời các cô ấy đến, để con chọn lựa từng người một, cuối cùng có thể chọn ra một người phụ nữ tốt nhất.
“Con chỉ cần Hoa Hiền Phương! Cô ấy sống thì con cần thân xác, cô ấy chết rồi thì con cần linh hồn” Lục Kiển Nghi gắn từng chữ một như đinh đóng cột, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Bà Lục tưởng chừng như muốn hộc máu: “Sao mấy đứa này đều lại như vậy, Kiều Sam trồng cây si Tần Nhân Thiên không buông, Kiển Nghi thì bám víu lấy người đã chết, không muốn tái hôn, có phải bị ma chướng rồi không?" | Giọng nói trầm thấp của Tư Mã Ngọc Như truyền đến: “Chỉ sợ Kiến Nghi đã coi Y Nhược thành Hoa Hiền Phương rồi...” Lời phía sau cô ta không cần nói ra, nhưng mọi người đều hiếu.
“Sợ là nó đã cho rằng như vậy, cho nên mới cảm thấy Hoa Hiền Phương chưa chết" Bà Lục lo lắng không thôi, nếu việc này ồn ào thành một vụ scandal thì hỏng bét mất thôi.
“Ý kiến vũ hội này cũng rất khả thi, con đi chuẩn bị đi, không chỉ mời những cô chủ khuê các ở khắp nơi, mà còn phải mời các chàng trai anh tuấn tài giỏi để Kiều Sam chọn lựa. Kiến Nghi là đàn ông, kết hôn muộn một tí cũng không sao. Nhưng nó là phụ nữ, không được chậm trễ. Bà cụ Lục nói.
“Mẹ nói rất đúng, con liền đi chuẩn bị” Bà Lục gật đầu nói. Lúc này, Hứa Nhã Thanh đã đưa theo vợ và con trai lên máy bay quay về Thành Đô.
Anh ta chỉ ở lại một ngày, sau đó nhận được điện thoại từ công ty con ở châu Âu, ban cấp cao của công ty BKK muốn quy hàng công ty VOL, kế hoạch mua lại bất ngờ thay đổi.
Công ty VOL thình lình xuất hiện, ban đầu kế hoạch mua lại của Hứa thị diễn ra rất suôn sẻ, nhưng bọn họ lại xuất hiện giữa chừng, với tư thái muốn nâng tay trên.
Anh ta nghi ngờ sau lưng có người thao túng. Bối cảnh của VOL rất bí ẩn, ông chủ phía sau vẫn chưa xuất đầu lộ diện. “Ngày mai, anh phải quay về châu Âu, nhở cách xa Lục Kiển Nghi một chút” Anh ta dặn dò nói. “Kế hoạch mua lại không được thuận lợi sao?" Cô lo lắng hỏi.
Hứa Nhã Thanh ôm lấy vai cô: “Không có, em không cần phải lo lắng, anh sẽ không đi lâu đâu, nhiều nhất là một tuần sẽ quay lại”.
Ở một nơi khác của Long Minh, có người lại không nghĩ như vậy. Anh sẽ không để anh ta nhanh chóng quay lại như vậy, làm phiền anh ôn lại chuyện xưa” với người phụ nữ không nghe lời đó.
Chương 235: Ma vương không muốn gặp nhất
Hoa Hiền Phương không hề muốn sống ở nhà họ Hứa, nhưng mỗi sáng, cô ấy đều sẽ bế bé Sữa qua đó. Bà Hứa đặc biệt mời gia sư giỏi nhất từ An Kỳ về dạy cho con trai của bà. Rất nhiều trẻ em của các gia đình giàu có từ bốn hoặc năm tuổi đã chọn cách giáo dục gia đình. Về phía nhà họ Lục, bà Lục rất nhanh chóng, chỉ trong vài ngày đã gửi thư mời khắp nơi. Mặc dù đó là một bữa tiệc khiêu vũ trên danh nghĩa, những mọi người đều hiểu rằng đây là một dịp để chọn lựa cô chủ. Các cô gái đều sứt đầu mẻ trán, chỉ để giành được một thiệp mời.
Những cô gái nhận được thư mời đều nhảy múa sung sướng và hét lên phấn khích, như thể họ sắp được gả vào nhà họ Lục không bằng.
Rất nhiều cô chủ nhà giàu ở thành phố Long Minh đều đã nhận nó, Hoa Hiền Phương đương nhiên đã nghe nói đến chuyện này. Cô hy vọng rằng Lục Kiến Nghi có thể chọn được một người ưng ý tại buổi dạ hội, như vậy cô sẽ được giải thoát rồi. Thế nhưng có một số người không nghĩ như vậy. Hoa Mộng Lan biết chuyện xong giống như là sét đánh ngang tai.
Cô hốt hoảng gọi điện cho Lục Kiều Sam, cô không thể ngờ rằng nhà họ Lục lại có thể thất tín bội nghĩa, không cưới người nhà họa Hoa, mà muốn cưới cô gái nhà khác.
Lục Kiều Sam biết rằng giờ còn không thể bảo vệ chính mình, làm sao có sức mà quản chuyện của cô. Cô vốn phải bị giam nửa năm, nếu không có buổi dạ tiệc này, cha không thể thả cô ra ngoài.
Cô ấy biết rất rõ rằng cách tốt nhất để thoát khỏi sự giam giữ, đó là chọn một người bạn trai trong buổi dạ hội, giả vờ hẹn hò, che giấu bổ cô và mọi người.
Nếu không, một khi bữa tiệc kết thúc, cô sẽ lại bị nhốt trong phòng. Mà Lục Kiển Nghi sẽ không tham gia buổi tiệc này, trước buổi dạ hội một ngày anh đã biến mất không chút tung tích. Điểm đến của anh chỉ có một nơi, đó là thành phố Long Minh.
Khi Hoa Hiền Phương nhận được cuộc gọi của anh, cô đã rất sốc, hy vọng rằng mình đã đọc nhầm số điện thoại người gọi, nhưng đây là sự thật: mà ma vương mà cô không muốn gặp nhất.
Đây là tên mà cô lựu Lục Kiến Nghi trong danh bạ điện thoại. Lục Kiến Nghi trong điện thoại chỉ nói vài từ, đơn giản, trực tiếp và thô lỗ: “Đến Biệt thự trên núi." Đây là biệt thự bí mật của anh ở thành phố Long Minh Cô dường như muốn ngất đi: "Tôi không quen lắm với thành phố Long Minh, biệt thự ở đâu?" “Sẽ có người đợi cô ở bãi đậu xe” Nói xong liền cúp điện thoại. Cô không muốn đi, nhưng không thể không đi, sẽ không có kết cục tốt đẹp nếu cô ấy chọc giận Ma vương Tu La. Từ văn phòng đến bãi đậu xe, có một chiếc xe đi tới, lái xe không phải Finn mà là một người phụ nữ lạ mặt, tên là Khải Liên Cô sợ lên nhầm xe, sau khi gọi điện thoại cho Lục Kiến Nghị xác nhận, cô mới dám lên xe. Ngôi biệt thự nằm ở vùng ngoại ô, trong vòng một dặm đều không có người ở, thật là một nơi tốt.
Khi Hoa Hiền Phương bước vào, Lục Kiển Nghi đang dựa vào ghế sô pha, thân hình cao lớn mặc bộ đồ ngủ màu xanh nước biển, khuôn mặt lười biếng, nhưng lại toát ra một khí chất mê hoặc, giống như một con yêu tinh vậy.
"Từ bây giờ, Khải Liên sẽ là thư ký của cô. Gì cơ?
Có trở nên rối bời, đây không phải tương đương với việc giữ một điệp viên bên cạnh cô để theo dõi mọi hành tung của cô mọi lúc, mọi nơi sao?
"Tôi có An Kỳ là đủ rồi"
Ánh mắt của anh xẹt qua, như một tia lạnh lướt ngang qua: "Ta không phải đang bàn bạc với cô. Đây là mệnh lệnh, chỉ có thể tuân theo, không được chống đối.
| Cô muốn khóc: “Lục Kiến Nghi, tôi có một gia đình hạnh phúc, một người chồng yêu thương tôi và một đứa con đáng yêu. Anh có thể động lòng trắc ẩn mà buông tha cho tôi được không?"
Những lời này giống như một trận cuồng phong cấp mười hai, nổi lên từng đợt cuồng nộ trong lòng Lục Kiến Nghi.
Những đường gân trên trán anh ta nổi lên dữ dội, và mọi dây thần kinh đang siết lại, anh muốn tóm người phụ nữ ép chặt lên bàn cho đến khi cô ta cầu xin tha thứ,
Anh chộp lấy chai nước khoảng lạnh trước mặt, mở ra, thô lỗ mà uống hết nửa chai để kìm nén cơn tức giận. Hôm nay, anh phải nhẫn nại! Anh ấy muốn thay đổi chiến thuật của mình với con nhím nhỏ này, áp dụng các phương pháp dụ dỗ.
Sau khi hít thở sâu và xoa dịu cảm xúc một chút, anh chậm rãi nói: "Nhím nhỏ, em thích những lời ngọt ngào phải không? Hứa Nhã Thanh nói vài câu đường mật, em liền mắc câu rồi, ngoan ngoãn bỏ trốn cùng anh ta sao?" " .
Hoa Hiền Phương lau mồ hôi: “Tôi không phải là người như vậy? Lúc đó, tôi chỉ có một ý tưởng, thoát khỏi địa ngục của anh. Còn về việc kết hôn với anh ấy, là chuyện của sau này”
Khóe miệng Lục Kiển Nghi giật giật, mỗi lời nói của cô đều cho thấy cô không hề có cảm xúc với anh.
Bao nhiêu người phụ nữ thương tiếc van xin anh, mong muốn có được một chút tình cảm anh, chỉ có cô, không chút quan tâm đến anh hay nghĩ cho anh, chỉ muốn rời xa anh.
“Cô có biết có bao nhiêu cô gái muốn gả cho tôi không?"
Hoa Hiền Phương nhún vai, giễu cợt nói: "Tôi biết, nhưng Hứa Nhã Thanh cũng không tệ. Anh, Hứa Nhã Thanh và Tân Nhân Thiên được gọi là ba vị công tử phương Đông. Anh xếp hạng nhất, Hứa Nhã Thanh và Tần Nhân Thiên thế lực thăng bằng, bất kể tôi | lấy ai trong số các anh, tôi đều là kẻ thắng cuộc.".
| Những lời nói nhẹ bằng của cô như một cái nút gỗ bịt chặt lấy nơi phát tiết của Lục Kiến Nghi, khiến anh không có chỗ nào để trút giận, nội thượng nghiêm trọng.
“Tôi cứ tưởng cô ngốc và ngây thơ, nhưng không ngờ lại xảo quyệt như vậy" Anh nghiến răng nói với vẻ mặt u ám. Cô sẽ có chút nóng giận, chọn cách phớt lờ cơn giận của anh, cô thu hết can đảm, không sợ chết để chống lại anh.
"Tôi là người sống rất thực tế, tôi lấy được người chồng tốt, dịu dàng và chu đáo, yêu thương và cưng chiều tối. Tại sao tôi phải chọn người chồng cũ coi tôi như cỏ rác, ngày ngày hành hạ và làm tổn thương tôi, không có chút ấm áp nào cả, chưa từng mang lại cho tôi một ngày hạnh phúc? Người chồng cũ đã hành hạ tôi hàng ngàn lần vậy mà còn có thể coi anh như mối tình đầu, thì hoặc là não bị tàn phế, hoặc đã trở thành thánh nữ rồi. Tôi chỉ là một người phụ nữ có suy nghĩ bình thường, tuyệt đối không được Làm điều ngu ngốc này”.
Vai của Lục Kiển Nghi rung lên, giống như bị gậy đập vào đầu. Một loạt lời nói của cô như pháo nổ bên tai anh, đầu óc ong ong, từng dây thần kinh đều cảm thấy nhức nhối. Anh nghiến răng hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn tức giận và cảm xúc sắp mất kiểm soát. "Hôm nay tôi kêu cô tới, không phải để nói chuyện nhảm" “Dù sao thì, anh gọi tôi đến cũng không có việc tốt đẹp cả" Cô cong môi.
Chưa kịp dứt lời, anh đã bùng trán lên trán: “Từ nay về sau không được phép nói những lời làm mất hứng như vậy, một từ cũng không được, nếu cô còn dám nói một từ nữa thì đêm nay đừng hòng mong quay lại. " Anh hung tợn, trong mắt lóe ra tia lạnh lùng.
Cô kinh hãi giơ tay che miệng: “Tôi không nói nữa, như vậy không được sao?" “Chỉ ngậm miệng là thì không được, mắt cũng nhắm lại.” Đôi môi mỏng của anh mở ra một đường vòng cung kỳ quái. “Tại sao?” Cô kinh ngạc, như vậy hôm nay yêu cầu cô đóng vai một người tàn tật sao? “Bảo cô ngậm miệng thì ngậm lại, không được nói nữa.” Anh có chút kiêu ngạo ra lệnh.
Cô thầm thở dài, không biết anh muốn làm gì, nhưng cô chỉ đành nhắm mắt lại.
Bình luận facebook