Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-313
Chương 313: Tôi muốn sinh khỉ con cho anh
**********
Lục Kiến Nghi đã rất lâu rất lâu rồi không đến chỗ cô ta, dường như anh đã quên mất cô ta rồi.
Nhưng cô ta không hề hoảng loạn, Lục Kiến Nghi cần cô ta, nhất định sẽ không bỏ rơi cô ta.
Chẳng bao lâu nữa, anh sẽ chủ động đến tìm cô thôi.
Trong khoảng thời gian này, đều là Wayne ra vào chỗ của cô ta.
Lục Kiến Nghi từng căn dặn, chỉ cần có yêu cầu hợp lý, điều sẽ hết sức khiến cô ta hài lòng
Nhưng những nhu cầu vật chất đó làm sao có thể thỏa mãn được cô ta?
Thứ cô ta cần là con người và trái tim của anh. Buổi trưa có hội nghị quốc tế, ăn trưa xong Hoa Hiền Phương liền đến công ty.
Hội nghị kéo dài hai giờ đồng hồ, ra khỏi phòng họp, Hoa Hiền Phương nhận được một tin nhắn: “Hiền Phương, anh đang đợi em ở phòng trà Victoria, Thời Thạch"
Nhìn thấy hai chữ Thời Thạch, cô có hơi giật mình, trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh.
Sau khi căn dặn lại cho thư ký vài câu, cô dẫn Khải Liên cùng đi đến phòng trà Victoria.
Phòng riêng do Thời Thạch đặt trước nằm ở sảnh Hoa Hồng trên tầng hai.
Cô dặn Khải Liên đợi ở bên ngoài, rồi một mình bước vào trong. Ngôi bên trong là một người đàn ông đeo khẩu trang màu đen và kính râm, sau khi nhìn thấy cô, anh ta bỏ khẩu trang và kính xuống.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt này, những vẫn có chút kinh ngạc, anh ta và Thời Thạch thật sự rất giống nhau.
Trên đời này không thể nào có ba người giống hệt nhau như thể trừ khi họ là anh em sinh ba cùng trứng, nhưng xác suất này cũng vô cùng nhỏ.
Cô tuyệt đối không tin người đàn ông trước mặt mình là Thời Thạch, bởi vì Thời Thạch đã chết rồi, anh ta không thể nào cải tử hồi sinh được.
Nhất định là người đàn ông này đã đeo một cái mặt nạ môi tả lại khuôn mặt của Thời Thạch muốn giả dạng anh ta, đến đây không biết có mục đích gì.
Cô hít sâu một hơi, vẻ ngoài vô cùng bình tĩnh: Thạch, anh vẫn luôn ở thành phố Long Minh sao?" “Chỉ cần em ở đâu, anh sẽ ở đó. Người đàn ông nghiêm nghị nói.
Hoa Hiền Phương cố ý ngồi bên cạnh đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của anh ta, cô muốn biết chắc anh ta có đeo mặt nạ hay không.
Khuôn mặt của anh ta rất mềm mại, nhưng có hơi lạnh, và có vẻ hơi khác so với làn da bình thường, lẽ nào là mang mặt nạ thất? "Anh Thạch, khi nào anh mới đưa em đi?"
Người đàn ông đưa tay ra muốn nằm lấy tay cô, nhưng cô đã nhanh chóng đứng dậy và vào ghế đối diện. Vẻ ngoài của cô rất tự nhiên, không để người đàn ông đó nghi ngờ cô là cố ý tránh né sự động chạm của anh ta.
Người đàn ông dường như cũng không nghĩ nhiều, anh ta nhìn cô bằng ánh vô cùng dịu dàng: “Khi nào anh nghĩ ra cách, anh nhất định sẽ đưa em đi."
Hoa Hiền Phương thở dài một hơi: có biết bây giờ Lục Kiến đang truy bắt anh khắp thành phố không, anh tuyệt đối đừng bị anh ta bắt lại, chuyện gì anh ta cũng có thể làm ra được, không chừng sẽ bắt anh giam vào lòng sắt, chặt đứt chân tay anh, móc mắt rút lưỡi anh, tại anh, làm thành nhân sau đó, vứt vào chuồng heo." Cô cố tình dọa anh ta để anh ta biết khó mà lui. Nhưng sắc mặt anh ta không hề thay đổi, dường như không bị những lời nói của cô làm cho sợ hãi, ngược lại còn mim cười, nói: “Anh thích thách đấu với những đối thủ như vậy, càng lợi hại thì càng thú vị." Đôi mắt đen láy của Hoa Hiền Phương hơi lóe lên, nghe thấy những lời này, có dường như có thể khẳng định, anh ta không phải là Thời Thạch.
Thời Thạch là một người hiền lành tao nhã, anh ta sẽ không bao giờ nói những lời kiêu ngạo như vậy.
Cô đưa tay lên xoa trán, giả vờ đau đầu.
Người đàn ông thấy vậy, liền hỏi: "Đầu lại đau nữa à?" “Ừm, mỗi lần em muốn nghĩ lại một số chuyện, thì đầu bắt đầu đau, rất khó chịu. Cô lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông lóe lên một biểu cảm kỳ lạ: "Chắc là di chứng sau chấn thương não, từ từ sẽ hồi phục thôi."
Cô nhấp một ngụm trà, một tay chống cằm, trầm giọng nói: "Anh Thạch, có chuyện, em có hơi thắc mắc. Anh nói bé Quân là con của anh và em, nhưng tại sao bọn họ đều nói bé Quân là con của em cùng một người đàn ông tên Hứa Nhã Thanh sinh ra, chính bé Quân cũng nói, bố của nó là Hứa Nhã Thanh. Chuyện này rốt cuộc là sao?"
Cơ bắp trên mặt người đàn ông khẽ co giật: "Đương nhiên bé Quân là con của chúng ta, chỉ là anh muốn che giấu khỏi tại mắt người khác, không để Lục Kiến Nghi biết được sự thật, thiệt lập ra một vở kịch, để Hứa Nhã Thanh gánh chịu thay anh. Hiền Phương, em nhất định phải tin anh, đừng tin mấy lời người khác nói, bọn họ với Lục Kiến Nghi là cùng một giuộc, đều muốn ức hiếp em."
Hoa Hiến Phương không chút do dự gật đầu: "Em biết rồi anh Thạch, anh là người mà em tin tưởng nhất trên thế giới này, em chỉ tin mỗi minh anh."
Người đàn ông mỉm cười, theo anh ta thấy, Hoa Hiền
Phương hoàn toàn đã nằm trong tầm khống chế của anh ta, kế hoạch của anh ta nhất định sẽ được tiến hành thuận lợi.
Khi Hoa Hiền Phương bước ra, một nụ cười giảo hoạt lặng lẽ hiện lên trên khuôn mặt anh ta.
Cô đã hồi phục trí nhớ, sở dĩ vẫn giả bộ mất trí là không muốn đánh răn động cỏ.
Người đàn ông này lại dám mạo nhận Thời Thạch, chứng tỏ anh ta vô cùng hiểu rõ về quá khứ của cô.
Có thể lên kế hoạch cho vụ bắt cóc cho thấy anh ta không hành động đơn độc, hơn nữa còn có một lai lịch rất đáng gờm. Cô muốn lần theo dấu vết để tìm rõ sự tình, moi ra mục đích thật sự và đồng bọn của anh ta, hoặc là kẻ đứng sau vụ này.
Văn phòng làm việc chủ tịch tập đoàn Đế Vương. Roy đang báo cáo kết quả điều tra cho Lục Kiến Nghi. Kiều An gõ cửa bưng cà phê vào.
Sau khi đặt ly cà phê lên bàn, cô ta không có rời đi, mà vừa mím môi, vừa xoa xoa tay, dường như có chuyện gì đó muốn nói. Roy thấy vậy, trầm giọng hỏi: "Cô có chuyện gì sao?"
Kiều An nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi có chuyện cần bàn với Kiến Nghi một chút." Ý của cô ta là muốn Roy tránh đi một lát, nhưng Lục Kiến Nghi lại xua tay nói: "Cô có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần phải giấu điểm Roy"
Kiều An hít sâu hại hơi rồi mới chậm rãi nói: "Em muốn có con, Kiến Nghi, anh có thể cho em một đứa con không?" Lục Kiến Nghi có hơi sững sở, lộ ra biểu cảm kỳ lạ, giống như cảm thấy cô ta bị điên rồi nên ăn nói hàm hồ: "Cô có biết mình đang nói cái gì không?" “Em biết, em muốn nhân lúc mình vẫn còn khỏe mạnh, sinh một đứa con, hoàn thành tâm nguyện của mẹ em. Xin anh thành toàn cho em đi." Kiều An đổi thành giọng điệu cầu xin.
Lục Kiến Nghi mặt không cảm xúc, nói: “Tôi sẽ không tước đoạt quyền làm mẹ của cô, nếu cô muốn sinh con thì tự mình đi tìm đàn ông đi. Giọng điệu của anh vô cùng lạnh lùng và tuyệt
**********
Lục Kiến Nghi đã rất lâu rất lâu rồi không đến chỗ cô ta, dường như anh đã quên mất cô ta rồi.
Nhưng cô ta không hề hoảng loạn, Lục Kiến Nghi cần cô ta, nhất định sẽ không bỏ rơi cô ta.
Chẳng bao lâu nữa, anh sẽ chủ động đến tìm cô thôi.
Trong khoảng thời gian này, đều là Wayne ra vào chỗ của cô ta.
Lục Kiến Nghi từng căn dặn, chỉ cần có yêu cầu hợp lý, điều sẽ hết sức khiến cô ta hài lòng
Nhưng những nhu cầu vật chất đó làm sao có thể thỏa mãn được cô ta?
Thứ cô ta cần là con người và trái tim của anh. Buổi trưa có hội nghị quốc tế, ăn trưa xong Hoa Hiền Phương liền đến công ty.
Hội nghị kéo dài hai giờ đồng hồ, ra khỏi phòng họp, Hoa Hiền Phương nhận được một tin nhắn: “Hiền Phương, anh đang đợi em ở phòng trà Victoria, Thời Thạch"
Nhìn thấy hai chữ Thời Thạch, cô có hơi giật mình, trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh.
Sau khi căn dặn lại cho thư ký vài câu, cô dẫn Khải Liên cùng đi đến phòng trà Victoria.
Phòng riêng do Thời Thạch đặt trước nằm ở sảnh Hoa Hồng trên tầng hai.
Cô dặn Khải Liên đợi ở bên ngoài, rồi một mình bước vào trong. Ngôi bên trong là một người đàn ông đeo khẩu trang màu đen và kính râm, sau khi nhìn thấy cô, anh ta bỏ khẩu trang và kính xuống.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt này, những vẫn có chút kinh ngạc, anh ta và Thời Thạch thật sự rất giống nhau.
Trên đời này không thể nào có ba người giống hệt nhau như thể trừ khi họ là anh em sinh ba cùng trứng, nhưng xác suất này cũng vô cùng nhỏ.
Cô tuyệt đối không tin người đàn ông trước mặt mình là Thời Thạch, bởi vì Thời Thạch đã chết rồi, anh ta không thể nào cải tử hồi sinh được.
Nhất định là người đàn ông này đã đeo một cái mặt nạ môi tả lại khuôn mặt của Thời Thạch muốn giả dạng anh ta, đến đây không biết có mục đích gì.
Cô hít sâu một hơi, vẻ ngoài vô cùng bình tĩnh: Thạch, anh vẫn luôn ở thành phố Long Minh sao?" “Chỉ cần em ở đâu, anh sẽ ở đó. Người đàn ông nghiêm nghị nói.
Hoa Hiền Phương cố ý ngồi bên cạnh đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của anh ta, cô muốn biết chắc anh ta có đeo mặt nạ hay không.
Khuôn mặt của anh ta rất mềm mại, nhưng có hơi lạnh, và có vẻ hơi khác so với làn da bình thường, lẽ nào là mang mặt nạ thất? "Anh Thạch, khi nào anh mới đưa em đi?"
Người đàn ông đưa tay ra muốn nằm lấy tay cô, nhưng cô đã nhanh chóng đứng dậy và vào ghế đối diện. Vẻ ngoài của cô rất tự nhiên, không để người đàn ông đó nghi ngờ cô là cố ý tránh né sự động chạm của anh ta.
Người đàn ông dường như cũng không nghĩ nhiều, anh ta nhìn cô bằng ánh vô cùng dịu dàng: “Khi nào anh nghĩ ra cách, anh nhất định sẽ đưa em đi."
Hoa Hiền Phương thở dài một hơi: có biết bây giờ Lục Kiến đang truy bắt anh khắp thành phố không, anh tuyệt đối đừng bị anh ta bắt lại, chuyện gì anh ta cũng có thể làm ra được, không chừng sẽ bắt anh giam vào lòng sắt, chặt đứt chân tay anh, móc mắt rút lưỡi anh, tại anh, làm thành nhân sau đó, vứt vào chuồng heo." Cô cố tình dọa anh ta để anh ta biết khó mà lui. Nhưng sắc mặt anh ta không hề thay đổi, dường như không bị những lời nói của cô làm cho sợ hãi, ngược lại còn mim cười, nói: “Anh thích thách đấu với những đối thủ như vậy, càng lợi hại thì càng thú vị." Đôi mắt đen láy của Hoa Hiền Phương hơi lóe lên, nghe thấy những lời này, có dường như có thể khẳng định, anh ta không phải là Thời Thạch.
Thời Thạch là một người hiền lành tao nhã, anh ta sẽ không bao giờ nói những lời kiêu ngạo như vậy.
Cô đưa tay lên xoa trán, giả vờ đau đầu.
Người đàn ông thấy vậy, liền hỏi: "Đầu lại đau nữa à?" “Ừm, mỗi lần em muốn nghĩ lại một số chuyện, thì đầu bắt đầu đau, rất khó chịu. Cô lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông lóe lên một biểu cảm kỳ lạ: "Chắc là di chứng sau chấn thương não, từ từ sẽ hồi phục thôi."
Cô nhấp một ngụm trà, một tay chống cằm, trầm giọng nói: "Anh Thạch, có chuyện, em có hơi thắc mắc. Anh nói bé Quân là con của anh và em, nhưng tại sao bọn họ đều nói bé Quân là con của em cùng một người đàn ông tên Hứa Nhã Thanh sinh ra, chính bé Quân cũng nói, bố của nó là Hứa Nhã Thanh. Chuyện này rốt cuộc là sao?"
Cơ bắp trên mặt người đàn ông khẽ co giật: "Đương nhiên bé Quân là con của chúng ta, chỉ là anh muốn che giấu khỏi tại mắt người khác, không để Lục Kiến Nghi biết được sự thật, thiệt lập ra một vở kịch, để Hứa Nhã Thanh gánh chịu thay anh. Hiền Phương, em nhất định phải tin anh, đừng tin mấy lời người khác nói, bọn họ với Lục Kiến Nghi là cùng một giuộc, đều muốn ức hiếp em."
Hoa Hiến Phương không chút do dự gật đầu: "Em biết rồi anh Thạch, anh là người mà em tin tưởng nhất trên thế giới này, em chỉ tin mỗi minh anh."
Người đàn ông mỉm cười, theo anh ta thấy, Hoa Hiền
Phương hoàn toàn đã nằm trong tầm khống chế của anh ta, kế hoạch của anh ta nhất định sẽ được tiến hành thuận lợi.
Khi Hoa Hiền Phương bước ra, một nụ cười giảo hoạt lặng lẽ hiện lên trên khuôn mặt anh ta.
Cô đã hồi phục trí nhớ, sở dĩ vẫn giả bộ mất trí là không muốn đánh răn động cỏ.
Người đàn ông này lại dám mạo nhận Thời Thạch, chứng tỏ anh ta vô cùng hiểu rõ về quá khứ của cô.
Có thể lên kế hoạch cho vụ bắt cóc cho thấy anh ta không hành động đơn độc, hơn nữa còn có một lai lịch rất đáng gờm. Cô muốn lần theo dấu vết để tìm rõ sự tình, moi ra mục đích thật sự và đồng bọn của anh ta, hoặc là kẻ đứng sau vụ này.
Văn phòng làm việc chủ tịch tập đoàn Đế Vương. Roy đang báo cáo kết quả điều tra cho Lục Kiến Nghi. Kiều An gõ cửa bưng cà phê vào.
Sau khi đặt ly cà phê lên bàn, cô ta không có rời đi, mà vừa mím môi, vừa xoa xoa tay, dường như có chuyện gì đó muốn nói. Roy thấy vậy, trầm giọng hỏi: "Cô có chuyện gì sao?"
Kiều An nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi có chuyện cần bàn với Kiến Nghi một chút." Ý của cô ta là muốn Roy tránh đi một lát, nhưng Lục Kiến Nghi lại xua tay nói: "Cô có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần phải giấu điểm Roy"
Kiều An hít sâu hại hơi rồi mới chậm rãi nói: "Em muốn có con, Kiến Nghi, anh có thể cho em một đứa con không?" Lục Kiến Nghi có hơi sững sở, lộ ra biểu cảm kỳ lạ, giống như cảm thấy cô ta bị điên rồi nên ăn nói hàm hồ: "Cô có biết mình đang nói cái gì không?" “Em biết, em muốn nhân lúc mình vẫn còn khỏe mạnh, sinh một đứa con, hoàn thành tâm nguyện của mẹ em. Xin anh thành toàn cho em đi." Kiều An đổi thành giọng điệu cầu xin.
Lục Kiến Nghi mặt không cảm xúc, nói: “Tôi sẽ không tước đoạt quyền làm mẹ của cô, nếu cô muốn sinh con thì tự mình đi tìm đàn ông đi. Giọng điệu của anh vô cùng lạnh lùng và tuyệt
Bình luận facebook