Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-612
Chương 612: Đừng vấy bẩn bản thân
Câu này vốn không phải nói để bà cụ Lục nghe mà là nói cho Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như nghe.
Lục Vinh Hàn tựa như bị gai đâm phải.
Dù ông ấy có yêu thương Tư Mã Ngọc Như đến mức nào, muốn đối xử với Tư Mã Ngọc Như như vợ chính thức ra sao thì người ngoài, thậm chí là trong mắt các thành viên của gia tộc, cô ta cũng chỉ là một cô vợ bé.
Chuyện ông ấy yêu chiều Tư Mã Ngọc Như sẽ không được công nhận như vợ chồng ân ái mà chỉ khiến ông ấy bị xem là yêu vợ bé bỏ bê vợ cả, bội tình bạc nghĩa.
Tư Mã Ngọc Như giận đến mức khuôn mặt nhăn nhúm: “Chị cả trời sinh cao quý, cành vàng lá ngọc, tiếc rằng không có con gái để gả vào nhà họ Đỗ, Sênh Hạ nhà chúng ta thô kệch như vậy, vẫn đừng nên trèo cao với nhà họ Đỗ thì hơn.”
Bà cụ Đỗ nhấp một ngụm trà, ung dung cất lời đáp: “Mặc dù hôn sự của những cô gái nhà giàu đều luôn tuân theo lời cha mẹ, nhưng ý kiến của chính chúng cũng vô cùng quan trọng, cô nên hỏi ý kiến của Sênh Hạ trước đi, xem thử xem con bé có bằng lòng gả cho Chấn Diệp nhà chúng tôi hay không.” Bà chỉ liếc mắt một cái cũng nhận ra Sênh Hạ thích cháu trai mình.
Dĩ nhiên Tư Mã Ngọc Như cũng biết, cô ta vội vàng nói: “Con bé hẵng còn nhỏ, có hiểu thích là gì đâu…”
Cô ta còn chưa nói hết đã bị Lục Sênh Hạ cắt ngang: “Con biết, con muốn gả cho anh Chấn Diệp, ngoại trừ anh ấy, con sẽ không lấy ai làm chồng hết. Mẹ nhỏ, mong mẹ đừng can thiệp vào chuyện của con thì hơn, cũng đừng giựt dây cho bố can thiệp vào chuyện của con nữa. Hạnh phúc của con con sẽ tự nắm giữ, không ai cản nổi đâu.” Giọng nói của cô bé vô cùng kiên định, gần như không thể làm lung lay được.
“Nói hay lắm, quả là một đứa bé có chủ kiến.” Bà cụ Đỗ cười thành tiếng.
Bà cụ Lục nắm tay cháu gái mình nói: “Bà thấy Chấn Diệp là một đứa trẻ ngoan, giao cháu cho nó bà cũng an tâm. Hôn sự này quyết định vậy đi.”
Bà cụ Đỗ cười đến híp tịt cả mắt, tay lấy ra món quà mà bản thân đã mang đến cho cô cháu dâu tương lai.
Đó là một sợi dây chuyền kim cương tím vô giá.
Kim cương tím trên đời này vốn có số lượng rất ít, chừng đó cũng đủ để thấy bà cụ Đỗ coi trọng cô cháu dâu tương lai này đến mức nào rồi.
Đỗ Di Nhiên nhìn đến mức sắp rớt cả mắt ra ngoài.
Trong lòng cô ta có cả ngàn sự bất mãn, tận sâu trong lòng cũng muốn gây chuyện.
Nhưng cô ta không dám, nếu như cô ta dám nói bậy một chữ thì lúc về nhất định sẽ bị phạt rất nghiêm khắc.
Tư Mã Ngọc Như bên kia không ngừng nháy mắt với Lục Vinh Hàn, muốn ông ấy ra mặt can ngăn nhưng bà cụ đã đánh tiếng rồi nên Lục Vinh Hàn cũng không nói gì nữa.
Lục Sênh Hạ lòng nở đầy hoa, hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời của cô bé, cả trái tim cô bé cũng sắp bay lên trời rồi.
Đến chiều Lục Kiến Nghi mới về.
Đỗ Di Nhiên trông mòn cả mắt, chờ đến sốt hết cả ruột, vừa thấy bóng người cao lớn của anh đã lập tức chạy như bay đến.
“Tổng giám đốc Lục về rồi.”
“Cô Đỗ, đã lâu không gặp.” Lục Kiến Nghi lịch sự đáp lại sau đó đến trước mặt bà cụ Đỗ chào hỏi.
Bà cụ Đỗ vô cùng thích Lục Kiến Nghi: “Nhà họ Lục đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đời sau còn mạnh hơn đời trước đó. Mong cho nhà họ Đỗ cũng sẽ như vậy.”
“Chấn Diệp cũng rất có khiếu kinh doanh và tầm nhìn xa trông giống, cháu đã xem bản kế hoạch của cậu ấy rồi, cũng không tệ lắm.” Lục Kiến Nghi cười đáp.
Bà cụ Đỗ gật đầu: “Đứa nhỏ đó đúng là thông minh thật nhưng còn cần rèn giũa.”
“Có đầu óc là quan trọng nhất, kinh nghiệm không đủ thì có thể từ từ bồi dưỡng.” Bà Lục nói.
Đỗ Di Nhiên không ngờ Đỗ Chấn Diệp lại lén lút gửi phần kế hoạch đã viết xong cho Lục Kiến Nghi, cô ta ngay lập tức căng thẳng nói: “Tổng giám đốc Lục, hạng mục này là do tôi với cô phụ trách, Chấn Diệp chỉ đến để học hỏi thôi.”
Lục Kiến Nghi nhìn cô ta đáp: “Cô Đỗ, đến tận hôm nay mà cô vẫn còn chưa đưa cho tôi một bản kế hoạch hoàn chỉnh, khiến tôi không thể nào nhìn ra được thành ý muốn hợp tác của cô đấy.”
Bà cụ Đỗ nghe vậy nhíu mày nói: “Sau này hạng mục đó cứ để cho Chấn Diệp phụ trách đi, cháu không cần để tâm đến nữa.”
Đỗ Di Nhiên cắn môi, ngày nào cô ta cũng nghĩ làm sao để hẹn gặp Lục Kiến Nghi, làm sao để thu hút sự chú ý của anh, làm sao còn tâm trí nghĩ được đến chuyện bản kế hoạch chứ.
Lục Kiến Nghi nói chuyện với bà cụ Đỗ một lúc sau đó về phòng.
Hoa Hiền Phương vừa mới cho con uống sữa, giờ đang ngồi trước cửa sổ vừa uống sinh tố vừa ngắm nhìn phong cảnh ở đằng xa.
“Bà cụ Đỗ quả không hổ là người phụ nữ sắt của thành phố Tinh Không, đúng là quá giỏi. Vốn mẹ nhỏ còn giựt dây cho bố hủy chuyện cưới xin, vậy mà chỉ với mấy câu, bà cụ Đỗ đã làm bố á khẩu không đáp lại được.”
“Bà ấy nói gì thế?” Lục Kiến Nghi nhướng mày.
Hoa Hiền Phương với trí nhớ tốt gần như lặp lại hoàn chỉnh câu nói của bà cụ Đỗ. Nói xong, cô lắc đầu thở dài: “Với sự so sánh này thì vợ cả như em đây đúng là lép vế rồi, đâu có dám làm ầm ĩ lên vậy đâu.”
Lục Kiến Nghi thổi nhẹ lên phần mũi nhỏ trắng trẻo của cô: “Có anh làm chỗ dựa cho em, em có gì phải lo lắng chứ.”
“Vậy nếu em đánh Kiều An đến trầy da xước thịt như vậy anh có đồng ý không?” Cô hỏi ngược lại.
Đôi mắt đen của Lục Kiến Nghi chớp một cái: “Cô ấy cũng không đâu phải là người nhà họ Lục đâu, đừng hở chút là nhắc đến như vậy, sát phong cảnh.”
Đụng đến chuyện này là lại vội vàng tránh né.
Hoa Hiền Phương cũng biết anh sẽ không đáp lại, gương mặt nhỏ nhắn tối sầm: “Được rồi, em biết rồi. Cái gọi là chỗ dựa như anh cũng có giới hạn cuối cùng.”
Lục Kiến Nghi ôm lấy vòng eo thon gọn của cô nói: “Cô gái ngốc, anh không có giới hạn cuối cùng với em. Nếu em thật sự đánh cô ấy trầy da xước thịt vậy thì chắc chắn là cô ấy đã làm ra chuyện không thể tha thứ được rồi, anh sẽ đánh phụ em.”
Lời này dễ nghe hơn rồi, cô hờn dỗi liếc nhìn anh: “Em sẽ không mềm lòng với kẻ chen chân vào đâu.”
Lục Kiến Nghi nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô đưa lên sát miệng, nhẹ hôn một cái: “Loại chuyện như vậy cứ để thuộc hạ làm đi, đừng làm bẩn tay mình.
Cô bĩu môi đáp: “Em cũng chỉ nói vậy thôi, chỉ cần cô ta ngoan ngoãn, đừng nghĩ bậy bạ gì nữa thì em cũng chẳng vô duyên vô cớ đi tìm đến cô ta. Mọi người đều nước sông không phạm nước giếng mà.”
Lục Kiến Nghi biết cô vốn là người biết chừng biết mực, thỉnh thoảng có phần kích động đều là do bị đụng chạm.
“Đừng lo, có Finn trông coi rồi, cô ấy không dám đến làm phiền em nữa đâu.”
Hoa Hiền Phương bị sặc, có phần cạn lời: “Vậy mà anh vẫn tin tưởng cái tên Finn ăn cây táo rào cây sung đấy à?”
Lục Kiến Nghi nghe xong lòng thêm rối rắm, xem ra Finn đã bị cô cho vào danh sách đen, không có cơ hội làm lại rồi.
“Vợ à, dù gì cũng phải cho cậu ta một cơ hội lấy công chuộc tội chứ.”
“Có những tội trạng không thể nào tha cho được.” Cô hừ nhẹ một tiếng, hướng mặt ra ngoài cửa sổ, biểu cảm cũng trở nên cứng rắn, lạnh lùng.
Lục Kiến Nghi ôm trán, toát mồ hôi hột, họa là do tên đó gây ra, đáng đời cậu ta bị ghét bỏ!
Bên cạnh hồ Bích.
Tư Mã Ngọc Như không chút vui vẻ, dù có thế nào cô ta cũng sẽ không để con gái được gả vào nhà họ Đỗ đâu.
Đỗ Di Nhiên bước đến: “Bà hai, tôi biết bà không đồng ý chuyện hôn sự này, thực ra rôi cũng chẳng mong em trai sẽ cưới con gái bà.”
Tư Mã Ngọc Như ngạc nhiên: “Ý cô là gì?”
“Lệnh ái còn trẻ, sau này vẫn có cơ hội để chia tách hai chúng nó, chúng ta có thể hợp tác.” Đỗ Di Nhiên để lộ một nụ cười xảo quyệt bên mép.
Tư Mã Ngọc Như lẳng lặng quan sát cô ta, nét mặt cũng biến đổi theo.
Câu này vốn không phải nói để bà cụ Lục nghe mà là nói cho Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như nghe.
Lục Vinh Hàn tựa như bị gai đâm phải.
Dù ông ấy có yêu thương Tư Mã Ngọc Như đến mức nào, muốn đối xử với Tư Mã Ngọc Như như vợ chính thức ra sao thì người ngoài, thậm chí là trong mắt các thành viên của gia tộc, cô ta cũng chỉ là một cô vợ bé.
Chuyện ông ấy yêu chiều Tư Mã Ngọc Như sẽ không được công nhận như vợ chồng ân ái mà chỉ khiến ông ấy bị xem là yêu vợ bé bỏ bê vợ cả, bội tình bạc nghĩa.
Tư Mã Ngọc Như giận đến mức khuôn mặt nhăn nhúm: “Chị cả trời sinh cao quý, cành vàng lá ngọc, tiếc rằng không có con gái để gả vào nhà họ Đỗ, Sênh Hạ nhà chúng ta thô kệch như vậy, vẫn đừng nên trèo cao với nhà họ Đỗ thì hơn.”
Bà cụ Đỗ nhấp một ngụm trà, ung dung cất lời đáp: “Mặc dù hôn sự của những cô gái nhà giàu đều luôn tuân theo lời cha mẹ, nhưng ý kiến của chính chúng cũng vô cùng quan trọng, cô nên hỏi ý kiến của Sênh Hạ trước đi, xem thử xem con bé có bằng lòng gả cho Chấn Diệp nhà chúng tôi hay không.” Bà chỉ liếc mắt một cái cũng nhận ra Sênh Hạ thích cháu trai mình.
Dĩ nhiên Tư Mã Ngọc Như cũng biết, cô ta vội vàng nói: “Con bé hẵng còn nhỏ, có hiểu thích là gì đâu…”
Cô ta còn chưa nói hết đã bị Lục Sênh Hạ cắt ngang: “Con biết, con muốn gả cho anh Chấn Diệp, ngoại trừ anh ấy, con sẽ không lấy ai làm chồng hết. Mẹ nhỏ, mong mẹ đừng can thiệp vào chuyện của con thì hơn, cũng đừng giựt dây cho bố can thiệp vào chuyện của con nữa. Hạnh phúc của con con sẽ tự nắm giữ, không ai cản nổi đâu.” Giọng nói của cô bé vô cùng kiên định, gần như không thể làm lung lay được.
“Nói hay lắm, quả là một đứa bé có chủ kiến.” Bà cụ Đỗ cười thành tiếng.
Bà cụ Lục nắm tay cháu gái mình nói: “Bà thấy Chấn Diệp là một đứa trẻ ngoan, giao cháu cho nó bà cũng an tâm. Hôn sự này quyết định vậy đi.”
Bà cụ Đỗ cười đến híp tịt cả mắt, tay lấy ra món quà mà bản thân đã mang đến cho cô cháu dâu tương lai.
Đó là một sợi dây chuyền kim cương tím vô giá.
Kim cương tím trên đời này vốn có số lượng rất ít, chừng đó cũng đủ để thấy bà cụ Đỗ coi trọng cô cháu dâu tương lai này đến mức nào rồi.
Đỗ Di Nhiên nhìn đến mức sắp rớt cả mắt ra ngoài.
Trong lòng cô ta có cả ngàn sự bất mãn, tận sâu trong lòng cũng muốn gây chuyện.
Nhưng cô ta không dám, nếu như cô ta dám nói bậy một chữ thì lúc về nhất định sẽ bị phạt rất nghiêm khắc.
Tư Mã Ngọc Như bên kia không ngừng nháy mắt với Lục Vinh Hàn, muốn ông ấy ra mặt can ngăn nhưng bà cụ đã đánh tiếng rồi nên Lục Vinh Hàn cũng không nói gì nữa.
Lục Sênh Hạ lòng nở đầy hoa, hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời của cô bé, cả trái tim cô bé cũng sắp bay lên trời rồi.
Đến chiều Lục Kiến Nghi mới về.
Đỗ Di Nhiên trông mòn cả mắt, chờ đến sốt hết cả ruột, vừa thấy bóng người cao lớn của anh đã lập tức chạy như bay đến.
“Tổng giám đốc Lục về rồi.”
“Cô Đỗ, đã lâu không gặp.” Lục Kiến Nghi lịch sự đáp lại sau đó đến trước mặt bà cụ Đỗ chào hỏi.
Bà cụ Đỗ vô cùng thích Lục Kiến Nghi: “Nhà họ Lục đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đời sau còn mạnh hơn đời trước đó. Mong cho nhà họ Đỗ cũng sẽ như vậy.”
“Chấn Diệp cũng rất có khiếu kinh doanh và tầm nhìn xa trông giống, cháu đã xem bản kế hoạch của cậu ấy rồi, cũng không tệ lắm.” Lục Kiến Nghi cười đáp.
Bà cụ Đỗ gật đầu: “Đứa nhỏ đó đúng là thông minh thật nhưng còn cần rèn giũa.”
“Có đầu óc là quan trọng nhất, kinh nghiệm không đủ thì có thể từ từ bồi dưỡng.” Bà Lục nói.
Đỗ Di Nhiên không ngờ Đỗ Chấn Diệp lại lén lút gửi phần kế hoạch đã viết xong cho Lục Kiến Nghi, cô ta ngay lập tức căng thẳng nói: “Tổng giám đốc Lục, hạng mục này là do tôi với cô phụ trách, Chấn Diệp chỉ đến để học hỏi thôi.”
Lục Kiến Nghi nhìn cô ta đáp: “Cô Đỗ, đến tận hôm nay mà cô vẫn còn chưa đưa cho tôi một bản kế hoạch hoàn chỉnh, khiến tôi không thể nào nhìn ra được thành ý muốn hợp tác của cô đấy.”
Bà cụ Đỗ nghe vậy nhíu mày nói: “Sau này hạng mục đó cứ để cho Chấn Diệp phụ trách đi, cháu không cần để tâm đến nữa.”
Đỗ Di Nhiên cắn môi, ngày nào cô ta cũng nghĩ làm sao để hẹn gặp Lục Kiến Nghi, làm sao để thu hút sự chú ý của anh, làm sao còn tâm trí nghĩ được đến chuyện bản kế hoạch chứ.
Lục Kiến Nghi nói chuyện với bà cụ Đỗ một lúc sau đó về phòng.
Hoa Hiền Phương vừa mới cho con uống sữa, giờ đang ngồi trước cửa sổ vừa uống sinh tố vừa ngắm nhìn phong cảnh ở đằng xa.
“Bà cụ Đỗ quả không hổ là người phụ nữ sắt của thành phố Tinh Không, đúng là quá giỏi. Vốn mẹ nhỏ còn giựt dây cho bố hủy chuyện cưới xin, vậy mà chỉ với mấy câu, bà cụ Đỗ đã làm bố á khẩu không đáp lại được.”
“Bà ấy nói gì thế?” Lục Kiến Nghi nhướng mày.
Hoa Hiền Phương với trí nhớ tốt gần như lặp lại hoàn chỉnh câu nói của bà cụ Đỗ. Nói xong, cô lắc đầu thở dài: “Với sự so sánh này thì vợ cả như em đây đúng là lép vế rồi, đâu có dám làm ầm ĩ lên vậy đâu.”
Lục Kiến Nghi thổi nhẹ lên phần mũi nhỏ trắng trẻo của cô: “Có anh làm chỗ dựa cho em, em có gì phải lo lắng chứ.”
“Vậy nếu em đánh Kiều An đến trầy da xước thịt như vậy anh có đồng ý không?” Cô hỏi ngược lại.
Đôi mắt đen của Lục Kiến Nghi chớp một cái: “Cô ấy cũng không đâu phải là người nhà họ Lục đâu, đừng hở chút là nhắc đến như vậy, sát phong cảnh.”
Đụng đến chuyện này là lại vội vàng tránh né.
Hoa Hiền Phương cũng biết anh sẽ không đáp lại, gương mặt nhỏ nhắn tối sầm: “Được rồi, em biết rồi. Cái gọi là chỗ dựa như anh cũng có giới hạn cuối cùng.”
Lục Kiến Nghi ôm lấy vòng eo thon gọn của cô nói: “Cô gái ngốc, anh không có giới hạn cuối cùng với em. Nếu em thật sự đánh cô ấy trầy da xước thịt vậy thì chắc chắn là cô ấy đã làm ra chuyện không thể tha thứ được rồi, anh sẽ đánh phụ em.”
Lời này dễ nghe hơn rồi, cô hờn dỗi liếc nhìn anh: “Em sẽ không mềm lòng với kẻ chen chân vào đâu.”
Lục Kiến Nghi nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô đưa lên sát miệng, nhẹ hôn một cái: “Loại chuyện như vậy cứ để thuộc hạ làm đi, đừng làm bẩn tay mình.
Cô bĩu môi đáp: “Em cũng chỉ nói vậy thôi, chỉ cần cô ta ngoan ngoãn, đừng nghĩ bậy bạ gì nữa thì em cũng chẳng vô duyên vô cớ đi tìm đến cô ta. Mọi người đều nước sông không phạm nước giếng mà.”
Lục Kiến Nghi biết cô vốn là người biết chừng biết mực, thỉnh thoảng có phần kích động đều là do bị đụng chạm.
“Đừng lo, có Finn trông coi rồi, cô ấy không dám đến làm phiền em nữa đâu.”
Hoa Hiền Phương bị sặc, có phần cạn lời: “Vậy mà anh vẫn tin tưởng cái tên Finn ăn cây táo rào cây sung đấy à?”
Lục Kiến Nghi nghe xong lòng thêm rối rắm, xem ra Finn đã bị cô cho vào danh sách đen, không có cơ hội làm lại rồi.
“Vợ à, dù gì cũng phải cho cậu ta một cơ hội lấy công chuộc tội chứ.”
“Có những tội trạng không thể nào tha cho được.” Cô hừ nhẹ một tiếng, hướng mặt ra ngoài cửa sổ, biểu cảm cũng trở nên cứng rắn, lạnh lùng.
Lục Kiến Nghi ôm trán, toát mồ hôi hột, họa là do tên đó gây ra, đáng đời cậu ta bị ghét bỏ!
Bên cạnh hồ Bích.
Tư Mã Ngọc Như không chút vui vẻ, dù có thế nào cô ta cũng sẽ không để con gái được gả vào nhà họ Đỗ đâu.
Đỗ Di Nhiên bước đến: “Bà hai, tôi biết bà không đồng ý chuyện hôn sự này, thực ra rôi cũng chẳng mong em trai sẽ cưới con gái bà.”
Tư Mã Ngọc Như ngạc nhiên: “Ý cô là gì?”
“Lệnh ái còn trẻ, sau này vẫn có cơ hội để chia tách hai chúng nó, chúng ta có thể hợp tác.” Đỗ Di Nhiên để lộ một nụ cười xảo quyệt bên mép.
Tư Mã Ngọc Như lẳng lặng quan sát cô ta, nét mặt cũng biến đổi theo.
Bình luận facebook