Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương-815
Chương 815: Trợn tròn mắt đi
**********
Chương 815: Trợn tròn mắt đi
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tôi căn bản không biết bên trong là phấn hoa hồng, là do có người muốn hại tôi, lén đổi phấn hoa của tôi thành nó” Cô ta nhất định phải cắn chặt không thả.
Hoa Hiền Phương lạnh lùng hừ một tiếng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Đỗ Di Nhiên, đừng cho rằng mọi người đều là kẻ ngu, có thể tùy ý bị cô lừa gạt, hiện tại chứng cứ đã vô cùng xác thực, cô muốn ngụy biện cũng vô dụng thôi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Sênh Hạ chống nạnh, ở bên cạnh chị dâu phụ họa.
“Chị Di Nhiên, chị thật đúng là giỏi đóng kịch, quá biết diễn, đáng tiếc là vở kịch quá cũ rích, lập tức bị vạch trần”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đỗ Dị Nhiên giận sôi lên, tức đến mức muốn giậm chân.
“Tôi là người bị hại, các người lại muốn hãm hại tôi, các người lớn đổi phấn thơm hoa cỏ của tôi, khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng tôi tự mình bỏ thuốc, chính cô là người muốn vu oan cho tôi, thật ra cô vì muốn thoát tội, cho nên đã vu oan giá họa cho tôi”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hoa Hiền Phương cười lạnh một tiếng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cô cũng đừng quên, chặn ở cửa ra vào, cưỡng chế muốn lục soát là cô, không phải là tôi.”
“Tôi cũng chỉ muốn tìm ra chứng cứ phạm tội trong phòng cô mà thôi, không nghĩ đến cô lại ra tay trước, lén bỏ phấn hoa hồng vào trong phòng của tôi” Đỗ Di Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hoa Hiền Phương biết cô ta sẽ cãi cùn, cho nên dùng ánh mắt ra hiệu cho Khải Liên, Khải Liên nhanh chóng sai người áp giải cấp dưới của Đỗ Di Nhiên đến.
"Đỗ Di Nhiên, chắc hẳn cô rất bực nhỉ, vì sao cô sai người lén bỏ phấn hoa hồng vào phòng của tôi, lại biến thành phòng của cô?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đỗ Di Nhiên run rẩy, trái tim như vọt đến tận cổ họng. “Cô có ý gì, tôi không hiểu cô đang nói gì?
“Không sao, để anh ta nói cho rõ” Ánh mắt lạnh thấu xương của Hoa Hiền Phương nhìn sang, dọa cho cấp dưới của cô ta vội vàng thành thật khai báo.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hôm qua cô Đỗ dặn dò tôi ra ngoài mua phấn hoa hồng, sáng hôm nay đóng vai nhân viên phục vụ, giả bộ vào quét dọn, nhân cơ hội bỏ phấn hoa hồng vào trong hành lý của bà Lục”
Anh ta ngàn lần không nghĩ đến trong phòng lại lắp đặt camera giám sát, lúc không có người sẽ bật lên, mọi hành động của anh ta đều bị bại lộ trong tầm mắt của người khác, còn chưa chờ anh ta ra ngoài đã bị bắt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi anh ta khai nhận hành vi phạm tội của mình, Hoa Hiền Phương để vệ sĩ áo đen lấy đạo của người trả lại cho người, phấn hoa hồng thần không biết quỷ không hay bị bỏ vào trong phòng Đỗ Dị Nhiên.
Sắc mặt Đỗ Di Nhiên hoàn toàn trắng bệch.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đạo cao một thước, ma cao một trường.
Sau cùng cô ta vẫn không đấu lại được Hoa Hiền Phương.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Anh... Anh đừng có mà ăn nói linh tinh ở đây, tôi không làm gì hết, có phải ai đó cho anh tiền, thu mua anh, để anh vu oan cho tôi”
Cấp dưới gào khóc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cô chủ, tôi cũng không muốn bán đứng cô đầu, thế nhưng bọn họ thật sự rất đáng sợ, nếu như tôi không nói thật thì bọn họ sẽ băm tôi thành thịt vụn mang đi cho chó ăn”
"Anh sợ bọn họ, cho nên chịu bọn họ sai sử, vụ oan cho tôi đúng không?” Đỗ Di Nhiên nhân cơ hội này nói ra.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Sênh Hạ khoanh tay trước ngực, khí thể hung hăng nói.
“Chị Dị Nhiền, chị có biết nhà họ Lục chúng tôi có một máy phát hiện nói dối siêu cấp không, chỉ cần là người hơi hoang mang đều sẽ lộ nguyên hình trước nó, nếu như chị thật sự không làm, chị có dám đi thử một chút không”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khóe miệng Đỗ Di Nhiên giật giật.
“Tôi còn lâu mới tin mấy thứ máy móc ma quỷ đó, máy móc đều là do người ta thao tác, là thứ hoàn toàn có thể gian lận”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Máy móc của nhà chúng tôi, không ai có thể gian lận được, chỉ có người chột dạ không dám đi thử” Lục Sênh Hạ gằn từng chữ một.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Hiện tại nhân chứng vật chứng đã đầy đủ, cho dù chị có mạnh miệng đến mấy cũng vô dụng, chúng tôi cũng không cần chị nhận tội, bởi vì chúng tôi đã nhận định tội của chị rồi”.
Đỗ Di Nhiên hết cách, cô ta chỉ có thể cầu cứu cô nhỏ Đỗ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cô ơi, cháu bị oan, đây là âm mưu, là âm mưu mà bọn họ đã vạch ra mưu hại con cháu, sau đó vu oan giá họa lên đầu cháu nữa, thật sự là quá kinh khủng”
Loại tình huống này, cô nhỏ Đồ chỉ có thể làm người hòa giải.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Chuyện đó. Tất cả mọi người đừng vội, Di Nhiên tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đến đứa nhỏ của mình, chuyện này có chút kỳ lạ, chờ điều tra xong rồi nói”.
Hoa Hiền Phương cũng không dự định cho bọn họ lối thoát.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cô Đỗ, tôi thấy chuyện này rất đơn giản, tất cả chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất, Đỗ Di Nhiên tự bỏ thuốc mình, vừa ăn cướp vừa la làng, mục đích là vụ oan cho tôi. Thứ hai cô ta không quan tâm hung thủ là ai, ý đồ đổ tội lên đầu tôi, cho nên dặn dò cấp dưới của mình ra ngoài mua phấn hoa hồng, lén bỏ vào trong phòng của tôi”.
Đỗ Di Nhiên cảm giác mình giống như một củ hành tây, bị bóc từng lớp, âm mưu che đậy bên trong đó bị nhìn thấu không sót một thứ gì.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này chơi xấu mới chính là cách trốn thoát nhanh nhất.
“Cô ơi, bụng cháu đau quá. Cháu muốn nghỉ ngơi không muốn cãi nhau với bọn họ nữa, bọn họ muốn gán tội danh cho người khác thì sợ gì không có lý do chứ, bọn họ muốn đổ oan cho cháu, cháu đâu thể làm thể được?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô nhỏ Đỗ vội vàng đỡ cô ta nằm lên giường. “Cho dù chân tướng là như thế nào đều phải chờ Di Nhiên ổn định lại rồi nói”
Trên người Lục Kiển Nghi tỏa ra hơi lạnh, khiến cho nhiệt độ trong phòng giảm xuống âm độ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cô Đỗ, tôi hy vọng cô có thể trông chừng bà điên này, đừng để cho cô ta xuất hiện trong tầm mắt tôi nữa, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo”
Sau khi nói xong, anh dẫn theo Hoa Hiền Phương và Lục Sênh Hạ trở về.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô nhỏ Đỗ đóng cửa, Đỗ Di Nhiên tức giận đến mức gào khóc.
"Cô nhỏ, cháu muốn xử Hoa Hiền Phương.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vẻ mặt cô nhỏ Đỗ nghiêm túc nhìn cô ta.
"Cháu hãy thành thật nói cho cô biết, có phải cháu phải người đi mua phấn hoa hồng, muốn đổ oan cho Hoa Hiền Phương?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Cháu chỉ muốn cô ta chắc chắn bị định tội, chuyện này vốn dĩ là do cô ta làm, bởi vì chúng ta không có chứng cứ, cho nên mới không thể vạch trần cô ta, thật không nghĩ đến lại bị cô ta cắn ngược một cái.” Đỗ Di Nhiên tức đến mức bể phổi.
Cô nhỏ Đồ hộc máu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hồ đồ, ngu xuẩn, Hoa Hiền Phương ước gì cháu làm như vậy đấy, chuyện này cháu tự bẫy mình rồi”
“Cháu cũng không nghĩ đến tên kia lại vô dụng như thế, thành sự không có, bại sự có thừa" Đỗ Di Nhiên nổi nóng không thôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô nhỏ Đồ chọc vào trán cô ta.
"Sau này trước khi cháu làm mấy chuyện như thế này, cháu có thể bàn bạc trước với cô không? Hoa Hiền Phương có thể vững vàng ngồi lên vị trí chủ mẫu nhà họ Lục, đủ để chứng minh cô ta tuyệt đối không phải người tầm thường, cháu muốn dựa vào những thủ đoạn nhỏ này để đẩy ngã cô ta là chuyện không thể”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Làm sao bây giờ, rõ ràng cháu là người bị hại, bây giờ trái lại biến thành kẻ bị tình nghi” Đỗ Di Nhiên vô cùng ấm ức.
Cô nhỏ Đỗ thở dài.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hoa Hiền Phương nhất định sẽ cắn chết không bỏ qua cho cháu, chúng ta phải nghĩ cách mới được.”
Lúc này Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương về phòng, Lục Kiển Nghi xoa đầu cô.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Em sớm biết Đỗ Di Nhiên sẽ giở trò bỉ ổi, cho nên mới cố ý để cô ta lục soát?”
Cô cười ha ha.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của em”
Lục Kiến Nghị đỡ cô ngồi xuống ghế sofa. “Ngày mai chúng ta trở về thôi, tránh cho bẩn mắt.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hoa Hiền Phương gật đầu, chó nóng nảy sẽ nhảy tường, tránh xa kẻ điên kia một chút cũng tốt. “Lần này cô ta tự bê đá đập vào chân mình, Đỗ Di Nhiên sẽ điền thôi”.
“Trời gây nghiệt còn có thể tha thứ, tự gây nghiệt thì không thể sống” Lục Kiển Nghi lạnh lùng nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bình luận facebook