Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 716
Chương 716: Anh không hiểu chút nào về anh ta.
Cuối tuần, Hoa Hiền Phương làm xong kiểm tra, từ bệnh viện đi ra thì lại gặp phải Kiều An.
Cô ta cũng dẫn theo con nhỏ tới làm xét nghiệm cơ thể.
“Mợ chủ Lục, đã lâu không gặp rồi, có thể tìm một chỗ nào đó cùng uống trà, tâm sự không?”
“Giua hai chúng ta còn có chuyện gì để nói sao?” Hoa Hiền Phương cười khinh một tiếng.
“Cô nuôi con nhỏ cũng đã có kinh nghiệm rồi nên tôi muốn thỉnh giáo một chút, có thể chứ?” Kiều An nói xong thì vuốt ve cái đầu thằng bé trong ngực.
Con của cô ta sắp được một tuổi rồi, cô ta muốn làm một bữa tiệc tròn một tuổi cho đứa nhỏ.
Hoa Hiền Phương muốn nhìn thử trong hồ lô của cô ta đang bán thứ gì nên đồng ý.
Đi đến sảnh chính, Hoa Hiền Phương gọi một ly nước trái cây.
Con của Kiều An vẫn chưa biết đi, ngồi trên xe đẩy, nói nhăng nói cuội.
Dáng dấp của đứa nhỏ rất giống Kiều An, Hoa Hiền Phương trái lại cố gắng nhìn thử xem thì cũng không thấy chỗ nào giống Lục Kiến Nghi.
Có lẽ bề ngoài của đứa bé không có kế thừa được gen của Lục Kiến Nghi.
Từ trong bọc Kiều An lấy ra một chai sữa, vặn ra cho đứa nhỏ uống.
“Mợ chủ Lục, nghe nói cô lại mang thai, chúc mừng cô.”
Hoa Hiền Phương nhún vai: “Cô muốn nói cái gì thì cứ việc nói thẳng, không cần vòng vo làm gì mất thời gian.”
Kiều An đỡ đầu của đứa nhỏ lên: “Mợ chủ Lục, tôi nghĩ trong lòng mọi người chúng ta đều hiểu rất rõ, con là của Kiến Nghi, không hề có chút quan hệ nào với Finn.”
Hoa Hiền Phương cười khinh ra tiếng: “Cơm có thể ăn bậy, còn nói thì không được nói lung tung đâu, trừ phi cô xuất ra được giấy tờ giám định bố con, nếu tự nhiên cô muốn vàng thau lẫn lộn là điều không thể nào được đâu.”
“Chỉ cần Kiến Nghi đồng ý, tôi lập tức có thể đi làm giám định bố con giữa họ.” Kiều An nói.
Hoa Hiền Phương không hề hoang mang uống một ngụm nước trái cây: “Kiều An, có chút chuyện tôi không quá rõ ràng, chồng của tôi chưa từng chạm vào cô mà.”
Những khối cơ trên mặt Kiều An lập tức co rúm xuống, dường như là theo bản năng rũ tầm mắt xuống, chỉ sợ cô nhìn ra sự chột dạ của cô ta: “Chúng tôi thường xuyên ở cùng nhau.”
Hoa Hiền Phương cười hờ hững một tiếng: “Cô nói như vậy là đã nói lên cô không hề hiểu thân thể của anh ấy. Ngoại trừ tôi ra, anh ấy chưa đụng vào bất kỳ người phụ nữ nào khác.”
Kiều An chấn động thật lớn, cực kỳ khó xử nhìn qua cô: “Cô nói vậy là có ý gì?”
“Bên trên chuyện nam nữ, anh ấy cực kỳ lạnh nhạt, chỉ có tôi mới có thể chữa trị cho anh ấy mà thôi.” Hoa Hiền Phương nói chuyện cực kỳ hàm súc, mờ mịt.
Nhưng Kiều An lại nghe hiểu, toàn thân dường như run rẩy kịch liệt: “Ý của cô là anh ấy có…”
Hoa Hiền Phương giang hai tay ra: “Cho nên, anh ấy không thể nào đụng vào cô được.”
Đơn giản là Kiều An không thể nào tin được, vậy mà Lục Kiến Nghi lại có tật xấu này, khó trách cô ta xử dụng nhiều vốn liếng như vậy mà anh không loạn trong lòng, cũng không có chút phản ứng nào cả.
“Dù sao con của tôi cũng là của anh ấy, việc này là không cách nào thay đổi được.”
“Ồ?” Hoa Hiền Phương cau mày: “Vậy sao cô có thể thành công vậy? Nếu như cô nói không rõ chuyện này thì đã nói lên, từ đầu chuyện này chính cô tự mình nghĩ ra, là cô vu khống chồng của tôi.”
Kiều An không nói nên lời, đây là do cô và Finn bí mật làm ra.
“Tôi có thể đi làm giám định thân nhân! Làm giám định bố con xong thì có thể chứng minh đây là con của Kiến Nghi rồi.”
“Trò cười à, nếu theo như lời cô nói, chỉ cần là phụ nữ nắm đứa bé tới nhận bố thì chồng tôi đều phải làm giám định người thân à? Cô cho rằng, tôn nghiêm của nhà họ Lục có thể tùy ý để cô khinh nhờn như vậy sao?”
Kiều An đứng lên, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt của cô.
“Mợ chủ Lục, tôi van cầu cô, xin cô hãy thương xót cho con của tôi đi mà, chúng không thể không có bố. Chúng không tranh giành gì với con của cô, chỉ hy vọng chúng có thể nhận tổ quy tông mà thôi.”
“Nhận tổ quy tông sao?” Hoa Hiền Phương cười nhạo một tiếng:
“Vậy cô phải biết rõ, bố của chúng đến cùng là ai. Ngay cả chạm vào cô mà chồng của tôi còn chưa chạm vào, cô lại nói với tôi là đứa nhỏ kia là con của anh, chẳng phải đây là chuyện cười hài hước vô cùng đó sao? Tôi thật nghi ngờ cô có nên đi kiểm tra giám định tinh thần một chút không.”
Trên mặt Kiều An lúc xanh lúc trắng.
“Bây giờ khoa học tiến bộ như thế, cũng không chỉ một phương pháp nguyên thủy mới sinh con được. Tôi cầu xin anh ấy cho mình một đứa nhỏ, anh ấy đồng ý, chúng tôi dùng phương pháp phụ trợ sinh sản thì sao?”
“Cô cảm thấy lời như vậy thì ai sẽ tin hả?” Hoa Hiền Phương mỉa mai cười một tiếng:
“Tôi cảm thấy, nếu cô rảnh rỗi thì có thể mang theo con của mình đi làm giám định với Finn một chút, có lẽ chính anh ta là người làm ra đấy. Tôi thấy đứa nhỏ này rất giống anh ta, nhất là lông mày và đôi mắt, đơn giản chính là giống như như đúc đó nha.”
Kiều An tức thở hổn hển một hơi, từ dưới đất nhảy dựng lên.
“Cô nói bậy, con của tôi thì sao giống anh ta được chứ, không hề giống chút nào.”
“Thì cũng không giống Kiến Nghi, một chút cũng không giống.” Hoa Hiền Phương nhún vai nói.
Kiều An như bị chọc điên: “Con trai lớn lên đều giống mẹ, con của cô là Hứa Kiến Quân đó, không phải cũng giống cô đấy sao?”
Hoa Hiền Phương cười lạnh lùng quét qua cô ta một cái: “Chăm cho con mình thật tốt đi, không nên nghĩ tới những chuyện khác, cũng đừng vọng tưởng. Đừng nói con của cô không phải của Kiến Nghi, dù cho là vậy thì cũng đừng mong đợi có thể bước vào cánh cửa nhà họ Lục. Bắt đầu từ thế hệ này của tôi và Kiến Nghi, nhà họ Lục chỉ có vợ chính và con trai trưởng, sẽ không còn vợ nhỏ hay con riêng gì đó đó nữa đâu.” Cô nói xong thì lập tức đứng lên đi ra ngoài.
Cô đường đường là chủ mẫu nhà họ Lục, sao có thể nhượng bộ với kẻ thứ ba cho được.
Chỉ cần có cô ở đây, những người phụ nữ thích gây sóng gió, có ý khác kia đừng trông cậy vào có thể bước một chân vào cửa chính nhà họ Lục.
Kiều An tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Bây giờ cô gái này lại có thể ngang ngược càn rỡ tới vậy, làm mưa làm gió tới vậy.
Mà Lục Kiến Nghi lại cưng chiều cô lên trời, cái gì cũng đều mặc kệ, đối với cô là ngoan ngoãn phục tùng. Như vậy là muốn bức sống cô ta và con của mình mới yên tâm đây sao?
Khi Lục Kiến Nghi trở về thì phát hiện ra Hoa Hiền Phương đã một mình đi làm xét nghiệm.
Anh có hơi căm tức.
“Cô gái ngốc, hôm nay em muốn đi làm xét nghiệm sao không nói cho anh nghe?”
Hoa Hiền Phương khoát khoát tay, giọng điệu hờ hững bình thản nói: “Có Khải Liên và ba vệ sĩ khác theo tôi, có anh hay không cũng không quan trọng mà, hơn nữa hôm nay em chỉ đi xét nghiệm máu một chút, cũng không phải siêu âm, anh không cần phải tới làm gì.”
Lục Kiến Nghi choáng váng, xét nghiệm cũng là việc vô cùng quan trọng, anh muốn chắc chắn là mỗi hạng mục của cô đều hoàn toàn bình thường, mới có thể yên tâm.
“Vệ sĩ có thể thay thế anh được sao? Sau này những chuyện quan trọng như vậy, anh tuyệt đối không thể vắng mặt được.”
Cô bĩu môi: “Không phải anh rất ghét bỏ con của chúng ta sao?”
Lục Kiến Nghi gõ nhẹ lên trán của cô: “Anh phải chắc chắn được là em khỏe mạnh và an toàn.”
Cô tức giận trợn trừng nhìn anh một chút: “Cho nên anh không hề quan tâm tới con đúng không?”
“Con nằm trong bụng của em mà, sức khoẻ của con tốt thì em mới có thể tốt được.” Lục Kiến Nghi vô cùng thẳng thắn mà nói, đây rõ ràng chính là chỉ quan tâm người lớn không hề quan tâm con nhỏ.
Cô có hơi choáng váng rồi.
“Hôm nay em gặp Kiều An, cô ta cầu xin em để con của của cô ta tiến vào cửa nhà họ Lục, bị em từ chối rồi. Em nói với cô ta, anh có tính lạnh nhạt không đụng vào phụ nữ. Nếu anh đã không nảy sinh quan hệ với cô ta, vậy bào thai đôi kia không phải là của anh, ngay lúc đó sắc mặt của cô ta thật khó nhìn, chắc chắn cô ta cảm thấy như bị sấm sét đánh xuống rồi.”
Giọng điệu của cô vô cùng chậm rãi, bình tĩnh, dường như là đang nói chuyện hôm qua có mưa phùn vậy đó.
Lục Kiến Nghi thiếu điều muốn sặc, gần đây cô gái ngốc này trở nên rất đơn giản, còn trực tiếp và thô bạo nữa.
“Chỉ cần tâm trạng của em vui vẻ muốn là sao thì làm, muốn nói thế nào thì tùy em.”
Đôi mắt to đen láy của Hoa Hiền Phương nhìn quanh hai vòng: “Ma vương Tu La, em quyết định rồi, phải sửa đổi ngay gia quy, hủy bỏ điều khoản có thể nạp vợ bé.”
“Được, em muốn sửa thế nào thì sửa thế ấy.” Trong mắt Lục Kiến Nghi đầy cưng chiều, đôi với vợ của mình thì anh luôn ngoan ngoãn phục tùng, có cầu thì tất nhiên sẽ đồng ý.
Hoa Hiền Phương cười hài lòng, đêm đó cô lại tiến hành cải tạo chỉnh sửa lại gia quy theo ý kiến của mình.
Cuối tuần, Hoa Hiền Phương làm xong kiểm tra, từ bệnh viện đi ra thì lại gặp phải Kiều An.
Cô ta cũng dẫn theo con nhỏ tới làm xét nghiệm cơ thể.
“Mợ chủ Lục, đã lâu không gặp rồi, có thể tìm một chỗ nào đó cùng uống trà, tâm sự không?”
“Giua hai chúng ta còn có chuyện gì để nói sao?” Hoa Hiền Phương cười khinh một tiếng.
“Cô nuôi con nhỏ cũng đã có kinh nghiệm rồi nên tôi muốn thỉnh giáo một chút, có thể chứ?” Kiều An nói xong thì vuốt ve cái đầu thằng bé trong ngực.
Con của cô ta sắp được một tuổi rồi, cô ta muốn làm một bữa tiệc tròn một tuổi cho đứa nhỏ.
Hoa Hiền Phương muốn nhìn thử trong hồ lô của cô ta đang bán thứ gì nên đồng ý.
Đi đến sảnh chính, Hoa Hiền Phương gọi một ly nước trái cây.
Con của Kiều An vẫn chưa biết đi, ngồi trên xe đẩy, nói nhăng nói cuội.
Dáng dấp của đứa nhỏ rất giống Kiều An, Hoa Hiền Phương trái lại cố gắng nhìn thử xem thì cũng không thấy chỗ nào giống Lục Kiến Nghi.
Có lẽ bề ngoài của đứa bé không có kế thừa được gen của Lục Kiến Nghi.
Từ trong bọc Kiều An lấy ra một chai sữa, vặn ra cho đứa nhỏ uống.
“Mợ chủ Lục, nghe nói cô lại mang thai, chúc mừng cô.”
Hoa Hiền Phương nhún vai: “Cô muốn nói cái gì thì cứ việc nói thẳng, không cần vòng vo làm gì mất thời gian.”
Kiều An đỡ đầu của đứa nhỏ lên: “Mợ chủ Lục, tôi nghĩ trong lòng mọi người chúng ta đều hiểu rất rõ, con là của Kiến Nghi, không hề có chút quan hệ nào với Finn.”
Hoa Hiền Phương cười khinh ra tiếng: “Cơm có thể ăn bậy, còn nói thì không được nói lung tung đâu, trừ phi cô xuất ra được giấy tờ giám định bố con, nếu tự nhiên cô muốn vàng thau lẫn lộn là điều không thể nào được đâu.”
“Chỉ cần Kiến Nghi đồng ý, tôi lập tức có thể đi làm giám định bố con giữa họ.” Kiều An nói.
Hoa Hiền Phương không hề hoang mang uống một ngụm nước trái cây: “Kiều An, có chút chuyện tôi không quá rõ ràng, chồng của tôi chưa từng chạm vào cô mà.”
Những khối cơ trên mặt Kiều An lập tức co rúm xuống, dường như là theo bản năng rũ tầm mắt xuống, chỉ sợ cô nhìn ra sự chột dạ của cô ta: “Chúng tôi thường xuyên ở cùng nhau.”
Hoa Hiền Phương cười hờ hững một tiếng: “Cô nói như vậy là đã nói lên cô không hề hiểu thân thể của anh ấy. Ngoại trừ tôi ra, anh ấy chưa đụng vào bất kỳ người phụ nữ nào khác.”
Kiều An chấn động thật lớn, cực kỳ khó xử nhìn qua cô: “Cô nói vậy là có ý gì?”
“Bên trên chuyện nam nữ, anh ấy cực kỳ lạnh nhạt, chỉ có tôi mới có thể chữa trị cho anh ấy mà thôi.” Hoa Hiền Phương nói chuyện cực kỳ hàm súc, mờ mịt.
Nhưng Kiều An lại nghe hiểu, toàn thân dường như run rẩy kịch liệt: “Ý của cô là anh ấy có…”
Hoa Hiền Phương giang hai tay ra: “Cho nên, anh ấy không thể nào đụng vào cô được.”
Đơn giản là Kiều An không thể nào tin được, vậy mà Lục Kiến Nghi lại có tật xấu này, khó trách cô ta xử dụng nhiều vốn liếng như vậy mà anh không loạn trong lòng, cũng không có chút phản ứng nào cả.
“Dù sao con của tôi cũng là của anh ấy, việc này là không cách nào thay đổi được.”
“Ồ?” Hoa Hiền Phương cau mày: “Vậy sao cô có thể thành công vậy? Nếu như cô nói không rõ chuyện này thì đã nói lên, từ đầu chuyện này chính cô tự mình nghĩ ra, là cô vu khống chồng của tôi.”
Kiều An không nói nên lời, đây là do cô và Finn bí mật làm ra.
“Tôi có thể đi làm giám định thân nhân! Làm giám định bố con xong thì có thể chứng minh đây là con của Kiến Nghi rồi.”
“Trò cười à, nếu theo như lời cô nói, chỉ cần là phụ nữ nắm đứa bé tới nhận bố thì chồng tôi đều phải làm giám định người thân à? Cô cho rằng, tôn nghiêm của nhà họ Lục có thể tùy ý để cô khinh nhờn như vậy sao?”
Kiều An đứng lên, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt của cô.
“Mợ chủ Lục, tôi van cầu cô, xin cô hãy thương xót cho con của tôi đi mà, chúng không thể không có bố. Chúng không tranh giành gì với con của cô, chỉ hy vọng chúng có thể nhận tổ quy tông mà thôi.”
“Nhận tổ quy tông sao?” Hoa Hiền Phương cười nhạo một tiếng:
“Vậy cô phải biết rõ, bố của chúng đến cùng là ai. Ngay cả chạm vào cô mà chồng của tôi còn chưa chạm vào, cô lại nói với tôi là đứa nhỏ kia là con của anh, chẳng phải đây là chuyện cười hài hước vô cùng đó sao? Tôi thật nghi ngờ cô có nên đi kiểm tra giám định tinh thần một chút không.”
Trên mặt Kiều An lúc xanh lúc trắng.
“Bây giờ khoa học tiến bộ như thế, cũng không chỉ một phương pháp nguyên thủy mới sinh con được. Tôi cầu xin anh ấy cho mình một đứa nhỏ, anh ấy đồng ý, chúng tôi dùng phương pháp phụ trợ sinh sản thì sao?”
“Cô cảm thấy lời như vậy thì ai sẽ tin hả?” Hoa Hiền Phương mỉa mai cười một tiếng:
“Tôi cảm thấy, nếu cô rảnh rỗi thì có thể mang theo con của mình đi làm giám định với Finn một chút, có lẽ chính anh ta là người làm ra đấy. Tôi thấy đứa nhỏ này rất giống anh ta, nhất là lông mày và đôi mắt, đơn giản chính là giống như như đúc đó nha.”
Kiều An tức thở hổn hển một hơi, từ dưới đất nhảy dựng lên.
“Cô nói bậy, con của tôi thì sao giống anh ta được chứ, không hề giống chút nào.”
“Thì cũng không giống Kiến Nghi, một chút cũng không giống.” Hoa Hiền Phương nhún vai nói.
Kiều An như bị chọc điên: “Con trai lớn lên đều giống mẹ, con của cô là Hứa Kiến Quân đó, không phải cũng giống cô đấy sao?”
Hoa Hiền Phương cười lạnh lùng quét qua cô ta một cái: “Chăm cho con mình thật tốt đi, không nên nghĩ tới những chuyện khác, cũng đừng vọng tưởng. Đừng nói con của cô không phải của Kiến Nghi, dù cho là vậy thì cũng đừng mong đợi có thể bước vào cánh cửa nhà họ Lục. Bắt đầu từ thế hệ này của tôi và Kiến Nghi, nhà họ Lục chỉ có vợ chính và con trai trưởng, sẽ không còn vợ nhỏ hay con riêng gì đó đó nữa đâu.” Cô nói xong thì lập tức đứng lên đi ra ngoài.
Cô đường đường là chủ mẫu nhà họ Lục, sao có thể nhượng bộ với kẻ thứ ba cho được.
Chỉ cần có cô ở đây, những người phụ nữ thích gây sóng gió, có ý khác kia đừng trông cậy vào có thể bước một chân vào cửa chính nhà họ Lục.
Kiều An tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Bây giờ cô gái này lại có thể ngang ngược càn rỡ tới vậy, làm mưa làm gió tới vậy.
Mà Lục Kiến Nghi lại cưng chiều cô lên trời, cái gì cũng đều mặc kệ, đối với cô là ngoan ngoãn phục tùng. Như vậy là muốn bức sống cô ta và con của mình mới yên tâm đây sao?
Khi Lục Kiến Nghi trở về thì phát hiện ra Hoa Hiền Phương đã một mình đi làm xét nghiệm.
Anh có hơi căm tức.
“Cô gái ngốc, hôm nay em muốn đi làm xét nghiệm sao không nói cho anh nghe?”
Hoa Hiền Phương khoát khoát tay, giọng điệu hờ hững bình thản nói: “Có Khải Liên và ba vệ sĩ khác theo tôi, có anh hay không cũng không quan trọng mà, hơn nữa hôm nay em chỉ đi xét nghiệm máu một chút, cũng không phải siêu âm, anh không cần phải tới làm gì.”
Lục Kiến Nghi choáng váng, xét nghiệm cũng là việc vô cùng quan trọng, anh muốn chắc chắn là mỗi hạng mục của cô đều hoàn toàn bình thường, mới có thể yên tâm.
“Vệ sĩ có thể thay thế anh được sao? Sau này những chuyện quan trọng như vậy, anh tuyệt đối không thể vắng mặt được.”
Cô bĩu môi: “Không phải anh rất ghét bỏ con của chúng ta sao?”
Lục Kiến Nghi gõ nhẹ lên trán của cô: “Anh phải chắc chắn được là em khỏe mạnh và an toàn.”
Cô tức giận trợn trừng nhìn anh một chút: “Cho nên anh không hề quan tâm tới con đúng không?”
“Con nằm trong bụng của em mà, sức khoẻ của con tốt thì em mới có thể tốt được.” Lục Kiến Nghi vô cùng thẳng thắn mà nói, đây rõ ràng chính là chỉ quan tâm người lớn không hề quan tâm con nhỏ.
Cô có hơi choáng váng rồi.
“Hôm nay em gặp Kiều An, cô ta cầu xin em để con của của cô ta tiến vào cửa nhà họ Lục, bị em từ chối rồi. Em nói với cô ta, anh có tính lạnh nhạt không đụng vào phụ nữ. Nếu anh đã không nảy sinh quan hệ với cô ta, vậy bào thai đôi kia không phải là của anh, ngay lúc đó sắc mặt của cô ta thật khó nhìn, chắc chắn cô ta cảm thấy như bị sấm sét đánh xuống rồi.”
Giọng điệu của cô vô cùng chậm rãi, bình tĩnh, dường như là đang nói chuyện hôm qua có mưa phùn vậy đó.
Lục Kiến Nghi thiếu điều muốn sặc, gần đây cô gái ngốc này trở nên rất đơn giản, còn trực tiếp và thô bạo nữa.
“Chỉ cần tâm trạng của em vui vẻ muốn là sao thì làm, muốn nói thế nào thì tùy em.”
Đôi mắt to đen láy của Hoa Hiền Phương nhìn quanh hai vòng: “Ma vương Tu La, em quyết định rồi, phải sửa đổi ngay gia quy, hủy bỏ điều khoản có thể nạp vợ bé.”
“Được, em muốn sửa thế nào thì sửa thế ấy.” Trong mắt Lục Kiến Nghi đầy cưng chiều, đôi với vợ của mình thì anh luôn ngoan ngoãn phục tùng, có cầu thì tất nhiên sẽ đồng ý.
Hoa Hiền Phương cười hài lòng, đêm đó cô lại tiến hành cải tạo chỉnh sửa lại gia quy theo ý kiến của mình.
Bình luận facebook