Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 718
Chương 718: Con đúng là của anh.
Ngay lúc Lục Kiến Nghi đi đến cửa phòng đọc sách, cô vẫn còn ngồi ở đó gõ đầu suy tư về mật mã.
“Cô gái ngốc, em đang làm gì vậy?”
Giọng nói của anh dọa cho cô kêu to một chút, có hơi lúng túng.
“Em tới tìm bản thiết kế… Nhìn thấy ngăn kéo tủ của anh khóa lại thì muốn thử nhìn một chút, có thể mở ra hay không.”
“Cho nên em ở chỗ này thử lung tung chứ gì.” Lục Kiến Nghi đi tới, duỗi bàn tay ra vuốt vuốt đầu của cô.
Cô ngượng ngùng cười một tiếng:”Mật mã của anh khó giải quá đi à.”
Mày rậm của Lục Kiến Nghi cau lên: “Em có nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau là ngày nào không?”
Cô nao nao trong lòng: “Lần đầu tiên gặp mặt? Chính là ngày anh vớt em ra từ bồn tắm đó hả?”
Lục Kiến Nghi nhún vai.
Cô làm một cái mặt quỷ: “Không phải thời gian đặc biệt gì quá nên làm gì em nhớ được, không phải anh sẽ dùng ngày đó làm mật mã đó chứ?”
Anh không hề khách khí gõ nhẹ lên trán của cô: “Không nhớ rõ thì nói không nhớ đi.”
“Không nghĩ ra được mà.” Cô bĩu môi.
“Vậy cũng đừng trông cậy vào việc có thể mở ngăn kéo tủ ra.” Môi mỏng của anh nhếch lên một vòng cung ranh mãnh.
Trong lòng cô rối loạn, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, lật lịch ra, dựa vào ký ức còn sót lại mà tra xét.
Nửa ngày sau, ánh mắt của cô sáng lên: “Em biết rồi, là ngày 16 tháng 5.”
Cô sung sướng hài lòng nhập vào mật khẩu, kéo mở ngăn kéo ra.
Lục Kiến Nghi gõ đầu cô một cái: “Nghĩ tốn nhiều thời gian như vậy, thật sự là đồ không tim không phổi mà.”
Cô có hơi choáng váng: “Mặc dù đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng em thiếu chút nữa là em đã chết đuối trong bồn tắm rồi, em có cần phải nhớ kỹ thời gian mình xém chết đuối không?”
Cô vừa nói vừa mở lấy văn kiện trong ngăn kéo ra, không hề phát hiện bản thảo của mình đâu.
Lục Kiến Nghi duỗi tay ra, vuốt vuốt cái mũi nhỏ trắng ngần của cô: “Bản thảo thiết kế đã bỏ lại trong phòng làm việc của em rồi.”
“A?” Cô nao nao trong lòng: “Vậy sao anh không nói sớm một chút đi, làm hại em vắt hết não ra nghĩ mật mã.”
“Để lục trí nhớ của em xem có còn hay không thôi.” Ngón trỏ thon dài của anh gõ nhẹ lên đầu của cô.
Cô hít một hơi thật sâu, giống như trút giận, kéo hết tất cả văn kiện trong ngăn tủ dời ra bên ngoài, đặt nó chồng chất lên trên mặt bàn.
Một trang giấy rơi xuống từ bên đó.
Nhìn thấy chữ phía trên, Lục Kiến Nghi toàn thân co rút, xông lên phía trước muốn nhặt lên nhưng Hoa Hiền Phương đã thấy, cũng nhanh chóng nhặt lên tay.
“Giám định DNA?” Cô ngạc nhiên vô cùng, vốn cho rằng Lục Kiến Nghi còn có con riêng nào, không nghĩ tới phía trên là tên của mình, mà thời gian còn là sáu năm trước!
Chuyện này là như thế nào đây?
Chẳng lẽ năm đó tự mình làm phần giám định kia sao?
Ánh mắt chuyển qua bên dưới, kết luận vậy mà hoàn toàn khác biệt.
Gen trùng hợp 99.9%, xác nhận quan hệ người thân.
Một luồng sấm sét từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ đánh vào đỉnh đầu của cô.
Con mắt của cô trừng to lên còn muốn lớn hơn cả chuông đồng.
Ngón tay run rẩy một trận,trang giấy cũng theo đó mà bay xuống đất.
Toàn thân Lục Kiến Nghi đều căng thẳng, cái này là do anh tiện tay bỏ vào, anh đã sớm quên đi sự tồn tại của phần tài liệu này rồi.
Giấy mãi không gói được lửa, có nhiều thứ chỉ có thể hủy đi mới có thể hoàn toàn hủy bỏ mọi vết tích.
Bờ môi Hoa Hiền Phương run rẩy, nhưng vẫn luôn không phát ra tiếng, cổ họng của cô quá đỗi hồi hộp nên co rút không ngừng.
Trong phòng, dần dần rơi vào yên tĩnh như chết.
Không khí yên lặng như tờ, dường như là bị đóng băng, chỉ nghe thấy hai tiếng thở hổn hển và tiếng tim đập rộn ràng.
Hồi lầu sau, Hoa Hiền Phương dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, thanh thanh cổ họng, lúc này mới khiến cô phát ra âm thanh được.
“Cái này là gì vậy, Lục Kiến Nghi?”
Lục Kiến Nghi hít vào một hơi thật sâu: “Cô gái ngốc, thật ra anh vẫn luôn muốn nói cho em biết, chỉ là lo sợ em không thể chấp nhận được mà thôi.”
Trong lòng Hoa Hiền Phương giống như gặp phải bão tố cấp 12, hoang mang, mờ mịt, hoảng sợ, không hiểu.
“Không thể tiếp nhận được cái gì? Vì sao kết quả giám định này lại không giống tấm kia của em?”
Lục Kiến Nghi rót cho cô một ly nước: “Tờ giấy giám định của em là giả, bị người làm giả thay đổi rồi, tấm này của anh mới là thật đây nè.”
Cô kinh hãi, ngón tay run rẩy, cái ly trong tay cũng rơi xuống đất, rơi xuống thảm trải sàn, thấm ướt một mảng lớn.
“Ý của anh là…”
“Đứa nhỏ là của anh!” Giọng nói của Lục Kiến Nghi trầm thấp, nhưng rất rõ ràng, trong lòng của cô cũng dậy lên một trận sóng dữ.
Đầu của cô như bị đập một phát, phát ra tiếng ong ong, dường như là bị một viên bom nguyên tử đập nổ tung, nổ cho đầu cô mơ màng, mắt chảy ròng ròng mà trong lòng cũng nhấc lên mờ mịt.
Cô đúng là không thể tin được, cũng khó có thể tin được.
Ngốc trệ đứng nguyên tại chỗ, nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần, dường như là bị mất hồn luôn rồi.
“Cô gái ngốc.” Lục Kiến Nghi đỡ vai của cô: “Anh biết, chuyện này nhất định sẽ là một đả kích lớn với em, cho nên mới luôn giấu diếm em không nói cho em biết.”
Hoa Hiền Phương dường như là không nghe được anh nói gì, một mình đắm chìm trong chấn động chưa thể nguôi ngoai.
Cô nghĩ hình như là toàn bộ thế giới của mình đã sụp đổ rồi.
“Em… Em muốn yên lặng một chút.” Cô cắn môi dưới, hất đầu lên chạy ra phía ngoài cửa.
Sớm biết như vậy thì trước đó, Lục Kiến Nghi cứ nói thẳng hết chân tướng cho cô hiểu cho rồi.
Nhưng giờ phút này, vẫn không biết phải làm sao, không biết nên làm thế nào mới có thể để cô tha thứ cho mình đây.
Dù sao, sự khiếm khuyết này mãi cũng không cách nào bù đắp được.
Anh đi tới tủ lạnh, lấy ra một ly nước, ùng ục uống vào hơn nửa bình, khiến cho tâm trí mình tỉnh táo lại một chút.
Hoa Hiền Phương chạy ra khỏi phòng, trái tim dường như là nhảy tới cổ họng.
Trời ạ, chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?
Tấm cô cầm kia thì tấm giám định giả đã bị người đổi ta rồi?
Ai sẽ làm những chuyện như thế, Hoa Mộng Lan sao?
Lúc trước, Lục Kiến Nghi nhận giấy giám định thân nhân chính là do cô ấy gửi tới cơ mà.
Chắc hẳn là cô ấy đã sớm biết chuyện xác nhận thân nhân này, cho nên mua chuộc bác sĩ, thay đổi kết quả.
Thế nhưng là lần thứ hai giám định lại xảy ra chuyện gi vậy?
Đầu óc của cô thật loạn, sao cũng không thể lý giải được đầu mỗi mọi chuyện.
Nghe tiếng cửa bị đẩy ra, cô kéo chăn lên che đầu mình lại.
Lục Kiến Nghi đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô: “Cô gái ngốc, anh biết em không có cách nào tiếp nhận được sự thật này, anh cũng giống vậy. Từ khi nhìn thấy kết quả giám định đó, anh vẫn luôn chịu đủ sự giày vò. Đây đều là lỗi của anh, là do anh đã rơi vào một cái bẫy tỉ mỉ, tự tay giết chết con của mình.”
Anh bưng lấy đầu, sự đau đớn mãnh liệt dâng lên trên khuôn mặt đẹp trai.
Trong lòng Hoa Hiền Phương rối loạn: “Sao anh biết tờ giấy kia là thật, của em lại là giả chứ?”
“Phần hồ sơ của anh là hồ sơ gốc từ bệnh viện, là anh đã cho người đi bệnh viện điều tra được.”
Lục Kiến Nghi nói thật nhỏ, trong đầu càng đau nhức hơn, dường như là chôn đầu vào trong gối: “Hiền Phương, đời này anh đã phạm phải một sai lầm ngu xuẩn nhất chính là tự mình giết chết con của mình.”
Ngay lúc Lục Kiến Nghi đi đến cửa phòng đọc sách, cô vẫn còn ngồi ở đó gõ đầu suy tư về mật mã.
“Cô gái ngốc, em đang làm gì vậy?”
Giọng nói của anh dọa cho cô kêu to một chút, có hơi lúng túng.
“Em tới tìm bản thiết kế… Nhìn thấy ngăn kéo tủ của anh khóa lại thì muốn thử nhìn một chút, có thể mở ra hay không.”
“Cho nên em ở chỗ này thử lung tung chứ gì.” Lục Kiến Nghi đi tới, duỗi bàn tay ra vuốt vuốt đầu của cô.
Cô ngượng ngùng cười một tiếng:”Mật mã của anh khó giải quá đi à.”
Mày rậm của Lục Kiến Nghi cau lên: “Em có nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau là ngày nào không?”
Cô nao nao trong lòng: “Lần đầu tiên gặp mặt? Chính là ngày anh vớt em ra từ bồn tắm đó hả?”
Lục Kiến Nghi nhún vai.
Cô làm một cái mặt quỷ: “Không phải thời gian đặc biệt gì quá nên làm gì em nhớ được, không phải anh sẽ dùng ngày đó làm mật mã đó chứ?”
Anh không hề khách khí gõ nhẹ lên trán của cô: “Không nhớ rõ thì nói không nhớ đi.”
“Không nghĩ ra được mà.” Cô bĩu môi.
“Vậy cũng đừng trông cậy vào việc có thể mở ngăn kéo tủ ra.” Môi mỏng của anh nhếch lên một vòng cung ranh mãnh.
Trong lòng cô rối loạn, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, lật lịch ra, dựa vào ký ức còn sót lại mà tra xét.
Nửa ngày sau, ánh mắt của cô sáng lên: “Em biết rồi, là ngày 16 tháng 5.”
Cô sung sướng hài lòng nhập vào mật khẩu, kéo mở ngăn kéo ra.
Lục Kiến Nghi gõ đầu cô một cái: “Nghĩ tốn nhiều thời gian như vậy, thật sự là đồ không tim không phổi mà.”
Cô có hơi choáng váng: “Mặc dù đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng em thiếu chút nữa là em đã chết đuối trong bồn tắm rồi, em có cần phải nhớ kỹ thời gian mình xém chết đuối không?”
Cô vừa nói vừa mở lấy văn kiện trong ngăn kéo ra, không hề phát hiện bản thảo của mình đâu.
Lục Kiến Nghi duỗi tay ra, vuốt vuốt cái mũi nhỏ trắng ngần của cô: “Bản thảo thiết kế đã bỏ lại trong phòng làm việc của em rồi.”
“A?” Cô nao nao trong lòng: “Vậy sao anh không nói sớm một chút đi, làm hại em vắt hết não ra nghĩ mật mã.”
“Để lục trí nhớ của em xem có còn hay không thôi.” Ngón trỏ thon dài của anh gõ nhẹ lên đầu của cô.
Cô hít một hơi thật sâu, giống như trút giận, kéo hết tất cả văn kiện trong ngăn tủ dời ra bên ngoài, đặt nó chồng chất lên trên mặt bàn.
Một trang giấy rơi xuống từ bên đó.
Nhìn thấy chữ phía trên, Lục Kiến Nghi toàn thân co rút, xông lên phía trước muốn nhặt lên nhưng Hoa Hiền Phương đã thấy, cũng nhanh chóng nhặt lên tay.
“Giám định DNA?” Cô ngạc nhiên vô cùng, vốn cho rằng Lục Kiến Nghi còn có con riêng nào, không nghĩ tới phía trên là tên của mình, mà thời gian còn là sáu năm trước!
Chuyện này là như thế nào đây?
Chẳng lẽ năm đó tự mình làm phần giám định kia sao?
Ánh mắt chuyển qua bên dưới, kết luận vậy mà hoàn toàn khác biệt.
Gen trùng hợp 99.9%, xác nhận quan hệ người thân.
Một luồng sấm sét từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ đánh vào đỉnh đầu của cô.
Con mắt của cô trừng to lên còn muốn lớn hơn cả chuông đồng.
Ngón tay run rẩy một trận,trang giấy cũng theo đó mà bay xuống đất.
Toàn thân Lục Kiến Nghi đều căng thẳng, cái này là do anh tiện tay bỏ vào, anh đã sớm quên đi sự tồn tại của phần tài liệu này rồi.
Giấy mãi không gói được lửa, có nhiều thứ chỉ có thể hủy đi mới có thể hoàn toàn hủy bỏ mọi vết tích.
Bờ môi Hoa Hiền Phương run rẩy, nhưng vẫn luôn không phát ra tiếng, cổ họng của cô quá đỗi hồi hộp nên co rút không ngừng.
Trong phòng, dần dần rơi vào yên tĩnh như chết.
Không khí yên lặng như tờ, dường như là bị đóng băng, chỉ nghe thấy hai tiếng thở hổn hển và tiếng tim đập rộn ràng.
Hồi lầu sau, Hoa Hiền Phương dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, thanh thanh cổ họng, lúc này mới khiến cô phát ra âm thanh được.
“Cái này là gì vậy, Lục Kiến Nghi?”
Lục Kiến Nghi hít vào một hơi thật sâu: “Cô gái ngốc, thật ra anh vẫn luôn muốn nói cho em biết, chỉ là lo sợ em không thể chấp nhận được mà thôi.”
Trong lòng Hoa Hiền Phương giống như gặp phải bão tố cấp 12, hoang mang, mờ mịt, hoảng sợ, không hiểu.
“Không thể tiếp nhận được cái gì? Vì sao kết quả giám định này lại không giống tấm kia của em?”
Lục Kiến Nghi rót cho cô một ly nước: “Tờ giấy giám định của em là giả, bị người làm giả thay đổi rồi, tấm này của anh mới là thật đây nè.”
Cô kinh hãi, ngón tay run rẩy, cái ly trong tay cũng rơi xuống đất, rơi xuống thảm trải sàn, thấm ướt một mảng lớn.
“Ý của anh là…”
“Đứa nhỏ là của anh!” Giọng nói của Lục Kiến Nghi trầm thấp, nhưng rất rõ ràng, trong lòng của cô cũng dậy lên một trận sóng dữ.
Đầu của cô như bị đập một phát, phát ra tiếng ong ong, dường như là bị một viên bom nguyên tử đập nổ tung, nổ cho đầu cô mơ màng, mắt chảy ròng ròng mà trong lòng cũng nhấc lên mờ mịt.
Cô đúng là không thể tin được, cũng khó có thể tin được.
Ngốc trệ đứng nguyên tại chỗ, nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần, dường như là bị mất hồn luôn rồi.
“Cô gái ngốc.” Lục Kiến Nghi đỡ vai của cô: “Anh biết, chuyện này nhất định sẽ là một đả kích lớn với em, cho nên mới luôn giấu diếm em không nói cho em biết.”
Hoa Hiền Phương dường như là không nghe được anh nói gì, một mình đắm chìm trong chấn động chưa thể nguôi ngoai.
Cô nghĩ hình như là toàn bộ thế giới của mình đã sụp đổ rồi.
“Em… Em muốn yên lặng một chút.” Cô cắn môi dưới, hất đầu lên chạy ra phía ngoài cửa.
Sớm biết như vậy thì trước đó, Lục Kiến Nghi cứ nói thẳng hết chân tướng cho cô hiểu cho rồi.
Nhưng giờ phút này, vẫn không biết phải làm sao, không biết nên làm thế nào mới có thể để cô tha thứ cho mình đây.
Dù sao, sự khiếm khuyết này mãi cũng không cách nào bù đắp được.
Anh đi tới tủ lạnh, lấy ra một ly nước, ùng ục uống vào hơn nửa bình, khiến cho tâm trí mình tỉnh táo lại một chút.
Hoa Hiền Phương chạy ra khỏi phòng, trái tim dường như là nhảy tới cổ họng.
Trời ạ, chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?
Tấm cô cầm kia thì tấm giám định giả đã bị người đổi ta rồi?
Ai sẽ làm những chuyện như thế, Hoa Mộng Lan sao?
Lúc trước, Lục Kiến Nghi nhận giấy giám định thân nhân chính là do cô ấy gửi tới cơ mà.
Chắc hẳn là cô ấy đã sớm biết chuyện xác nhận thân nhân này, cho nên mua chuộc bác sĩ, thay đổi kết quả.
Thế nhưng là lần thứ hai giám định lại xảy ra chuyện gi vậy?
Đầu óc của cô thật loạn, sao cũng không thể lý giải được đầu mỗi mọi chuyện.
Nghe tiếng cửa bị đẩy ra, cô kéo chăn lên che đầu mình lại.
Lục Kiến Nghi đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô: “Cô gái ngốc, anh biết em không có cách nào tiếp nhận được sự thật này, anh cũng giống vậy. Từ khi nhìn thấy kết quả giám định đó, anh vẫn luôn chịu đủ sự giày vò. Đây đều là lỗi của anh, là do anh đã rơi vào một cái bẫy tỉ mỉ, tự tay giết chết con của mình.”
Anh bưng lấy đầu, sự đau đớn mãnh liệt dâng lên trên khuôn mặt đẹp trai.
Trong lòng Hoa Hiền Phương rối loạn: “Sao anh biết tờ giấy kia là thật, của em lại là giả chứ?”
“Phần hồ sơ của anh là hồ sơ gốc từ bệnh viện, là anh đã cho người đi bệnh viện điều tra được.”
Lục Kiến Nghi nói thật nhỏ, trong đầu càng đau nhức hơn, dường như là chôn đầu vào trong gối: “Hiền Phương, đời này anh đã phạm phải một sai lầm ngu xuẩn nhất chính là tự mình giết chết con của mình.”