Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 146 ĐI THẲNG XUỐNG BÃI ĐỖ XE
CHƯƠNG 146: ĐI THẲNG XUỐNG BÃI ĐỖ XE
Nhắc đến tính nhân văn của công ty thì một trong số đó là: thứ sáu có thể tan làm trước nửa tiếng.
Nguyên nhân là vì người trẻ tuổi trong công ty khá nhiều, rất nhiều người trẻ tuổi thường có hẹn vào thứ sáu, tan làm sớm một là vì giúp mọi người tránh được giờ tan tầm cao điểm, hai là có thể có nhiều thời gian đi chơi hơn.
Tôi cũng không biết các công ty bất động sản khác có giống thế không, nhưng nhân viên trong công ty của Trác tiên sinh thì đều rất là hài lòng.
“Khương Kha, hôm nay có thể tan sớm chút, đi hẹn hò sớm hơn chút!” lúc Chung Giai đi về, cố ý nhắc tôi một câu.
“Vâng ạ, cảm ơn chị Giai!” Tôi cười, nói tạm biệt với chị ấy, rồi tiếp tục tìm kiếm tin tức về các nhà kinh doanh nhà đất, thị trường mà trước giờ họ tập trung vào, sau đó chép hết vào trong máy tính.
Cái này gọi là biết người biết ta.
Đến 6 giờ, tổ trưởng là người cuối cùng rời đi.
“Khương Kha, cô đang làm gì vậy?” Tổ trưởng đi đến trước mặt tôi, anh ta nhìn lướt qua mấy thứ tôi đang tra cứu, không nhịn được mà bật cười, “Sinh viên đại học bây giờ, so với chúng tôi ngày xưa, đúng là chăm chỉ hơn nhiều, còn nghĩ ra được nhiều phương pháp hơn.”
Tôi đã vội đứng dậy, dáng vẻ vô cùng cung kính.
“Sao cô còn chưa về?” Giọng điệu của anh ta cũng trở nên ôn hòa hơn.
“Em có hẹn ăn cơm lúc bảy giờ, mà hẹn ngay gần đây nên em ở lại công ty đợi luôn.” Tôi nói.
Tổ trưởng gật đầu bảo: “Cô có chìa khóa văn phòng rồi chứ?”
Tôi giật nảy mình, không ngờ lại quên chuyện quan trọng như thế!
“Xin lỗi tổ trưởng, xin tổ trưởng đợi em 2 phút ạ, em dọn đồ đạc rồi sẽ đi ngay!” Tôi vội vàng quay người, cũng không để ý thông báo khung chat bên dưới đang nhấp nháy, liền vội vàng tắt máy tính.
“Không cần tắt đâu, tôi sẽ để chìa khóa lại đây cho cô, thứ hai cô mang đến là được, mà tí nữa lúc về nhớ khóa cửa đấy.” Tổ trưởng nói.
Mặc dù thứ 2 tôi phải đi khu chung cư cũ bên kia bán phòng, mà phải đến công ty trả tổ trưởng chìa khóa thì có hơi phiền phức, nhưng tôi thà thêm chút phiền phức cũng muốn ở lại tăng ca cùng Trác tiên sinh, vì thế tôi vui vẻ mà nhận lấy chìa khóa, lại cảm ơn tổ trưởng lần nữa.
Tổ trưởng mỉm cười, cất bước rời đi.
Thấy bóng dáng anh ta đi khuất tầm mắt, tôi mới ngồi lại chỗ, vội mở khung chat QQ ra.
Trác tiên sinh cũng không có nhắn đến, dù trong lòng có chút buồn bã, nhưng rất nhanh lại thoải mái hơn.
Nếu đã tăng ca, thì sẽ không nhanh thế đâu.
Vả lại, tôi với anh ấy cần phải tránh tai mắt của bao nhiêu người, giờ này thì vẫn còn sớm quá.
Mà còn nữa, anh ấy lúc này, chắc chắn đang rất bận rộn, làm gì có ai vừa làm việc vừa nói chuyện với người yêu đâu?
Đến 7 giờ tối, avatar của anh ấy mới sáng lên.
“Em đói chưa?”
“Chưa.”
“Đi thôi, anh đói rồi.”
Tôi mỉm cười, đồ đạc cũng đã sớm dọn xong, chỉ đợi anh ấy gọi là tôi sẽ tắt máy tính rồi đi thôi.
“Chúng ta gặp nhau ở đâu đây?”
“Đi thẳng xuống bãi đỗ xe.”
“Ừm.”
Tắt máy tính, khóa cửa, vào thang máy, cửa thang máy vừa mở ra không ngờ lại nhìn thấy Trác tiên sinh đang đứng bên trong.
Tôi cười rộ lên, dù trong thang máy không có ai, tôi vẫn cứ cung kính, hơi cúi mình nói: “Trác tổng, chào ngài.”
Anh ấy hơi gật đầu, tôi bước vào trong thang máy, cửa thang máy cũng dần đóng lại.
“Không có người khác mà vẫn gọi anh là Trác tổng hay sao?” Nụ cười của anh rất đẹp, bờ môi hơi cong lên, độ cong gợi cảm đến không tả nổi.
“Có camera.” Tôi vô cùng nghiêm trang nói, “Em phải chú ý lời nói và hành động.”
“Sao bây giờ em mới tan ca?” Anh ấy biết thừa còn hỏi.
“Là một người mới, mà còn không hiểu biết gì về công việc này, em phải cố gắng gấp đôi.”
“Vậy bây giờ đi đâu?”
“Về nhà.”
“Cần anh đưa em về không?”
“Đương nhiên…” vừa nói xong hai chữ, “là cần” hai chữ còn chưa nói thì đột nhiên nhớ ra bản thân đang diễn trò, vội cẩn thận nói, “Thế có làm phiền thời gian của Trác tổng không ạ?”
“Đi thôi!” Anh ấy ném chìa khóa lên cao rồi lại chụp lấy, “Đã đến tầng hầm rồi!”
Anh ấy đi ra khỏi thang máy, tôi cũng vội vàng theo sau.
Nhắc đến tính nhân văn của công ty thì một trong số đó là: thứ sáu có thể tan làm trước nửa tiếng.
Nguyên nhân là vì người trẻ tuổi trong công ty khá nhiều, rất nhiều người trẻ tuổi thường có hẹn vào thứ sáu, tan làm sớm một là vì giúp mọi người tránh được giờ tan tầm cao điểm, hai là có thể có nhiều thời gian đi chơi hơn.
Tôi cũng không biết các công ty bất động sản khác có giống thế không, nhưng nhân viên trong công ty của Trác tiên sinh thì đều rất là hài lòng.
“Khương Kha, hôm nay có thể tan sớm chút, đi hẹn hò sớm hơn chút!” lúc Chung Giai đi về, cố ý nhắc tôi một câu.
“Vâng ạ, cảm ơn chị Giai!” Tôi cười, nói tạm biệt với chị ấy, rồi tiếp tục tìm kiếm tin tức về các nhà kinh doanh nhà đất, thị trường mà trước giờ họ tập trung vào, sau đó chép hết vào trong máy tính.
Cái này gọi là biết người biết ta.
Đến 6 giờ, tổ trưởng là người cuối cùng rời đi.
“Khương Kha, cô đang làm gì vậy?” Tổ trưởng đi đến trước mặt tôi, anh ta nhìn lướt qua mấy thứ tôi đang tra cứu, không nhịn được mà bật cười, “Sinh viên đại học bây giờ, so với chúng tôi ngày xưa, đúng là chăm chỉ hơn nhiều, còn nghĩ ra được nhiều phương pháp hơn.”
Tôi đã vội đứng dậy, dáng vẻ vô cùng cung kính.
“Sao cô còn chưa về?” Giọng điệu của anh ta cũng trở nên ôn hòa hơn.
“Em có hẹn ăn cơm lúc bảy giờ, mà hẹn ngay gần đây nên em ở lại công ty đợi luôn.” Tôi nói.
Tổ trưởng gật đầu bảo: “Cô có chìa khóa văn phòng rồi chứ?”
Tôi giật nảy mình, không ngờ lại quên chuyện quan trọng như thế!
“Xin lỗi tổ trưởng, xin tổ trưởng đợi em 2 phút ạ, em dọn đồ đạc rồi sẽ đi ngay!” Tôi vội vàng quay người, cũng không để ý thông báo khung chat bên dưới đang nhấp nháy, liền vội vàng tắt máy tính.
“Không cần tắt đâu, tôi sẽ để chìa khóa lại đây cho cô, thứ hai cô mang đến là được, mà tí nữa lúc về nhớ khóa cửa đấy.” Tổ trưởng nói.
Mặc dù thứ 2 tôi phải đi khu chung cư cũ bên kia bán phòng, mà phải đến công ty trả tổ trưởng chìa khóa thì có hơi phiền phức, nhưng tôi thà thêm chút phiền phức cũng muốn ở lại tăng ca cùng Trác tiên sinh, vì thế tôi vui vẻ mà nhận lấy chìa khóa, lại cảm ơn tổ trưởng lần nữa.
Tổ trưởng mỉm cười, cất bước rời đi.
Thấy bóng dáng anh ta đi khuất tầm mắt, tôi mới ngồi lại chỗ, vội mở khung chat QQ ra.
Trác tiên sinh cũng không có nhắn đến, dù trong lòng có chút buồn bã, nhưng rất nhanh lại thoải mái hơn.
Nếu đã tăng ca, thì sẽ không nhanh thế đâu.
Vả lại, tôi với anh ấy cần phải tránh tai mắt của bao nhiêu người, giờ này thì vẫn còn sớm quá.
Mà còn nữa, anh ấy lúc này, chắc chắn đang rất bận rộn, làm gì có ai vừa làm việc vừa nói chuyện với người yêu đâu?
Đến 7 giờ tối, avatar của anh ấy mới sáng lên.
“Em đói chưa?”
“Chưa.”
“Đi thôi, anh đói rồi.”
Tôi mỉm cười, đồ đạc cũng đã sớm dọn xong, chỉ đợi anh ấy gọi là tôi sẽ tắt máy tính rồi đi thôi.
“Chúng ta gặp nhau ở đâu đây?”
“Đi thẳng xuống bãi đỗ xe.”
“Ừm.”
Tắt máy tính, khóa cửa, vào thang máy, cửa thang máy vừa mở ra không ngờ lại nhìn thấy Trác tiên sinh đang đứng bên trong.
Tôi cười rộ lên, dù trong thang máy không có ai, tôi vẫn cứ cung kính, hơi cúi mình nói: “Trác tổng, chào ngài.”
Anh ấy hơi gật đầu, tôi bước vào trong thang máy, cửa thang máy cũng dần đóng lại.
“Không có người khác mà vẫn gọi anh là Trác tổng hay sao?” Nụ cười của anh rất đẹp, bờ môi hơi cong lên, độ cong gợi cảm đến không tả nổi.
“Có camera.” Tôi vô cùng nghiêm trang nói, “Em phải chú ý lời nói và hành động.”
“Sao bây giờ em mới tan ca?” Anh ấy biết thừa còn hỏi.
“Là một người mới, mà còn không hiểu biết gì về công việc này, em phải cố gắng gấp đôi.”
“Vậy bây giờ đi đâu?”
“Về nhà.”
“Cần anh đưa em về không?”
“Đương nhiên…” vừa nói xong hai chữ, “là cần” hai chữ còn chưa nói thì đột nhiên nhớ ra bản thân đang diễn trò, vội cẩn thận nói, “Thế có làm phiền thời gian của Trác tổng không ạ?”
“Đi thôi!” Anh ấy ném chìa khóa lên cao rồi lại chụp lấy, “Đã đến tầng hầm rồi!”
Anh ấy đi ra khỏi thang máy, tôi cũng vội vàng theo sau.
Bình luận facebook