Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 154 ANH CHÍNH LÀ ĐANG CỐ TÌNH
CHƯƠNG 154: ANH CHÍNH LÀ ĐANG CỐ TÌNH
Anh hôm nay mặc trên người chiếc áo sơ mi màu xám không chút nhăn nhúm cùng chiếc quần tây thẫm màu, trông rất mạnh mẽ rắn rỏi.
Vẫn như cũ theo sau anh chính là cô thư ký rất khéo léo, chuyên nghiệp và vô cùng thần thái.
Chỉ có điều thần thái này của cô khi đứng sau Trác tiên sinh bị lu mờ khá nhiều.
Cùng lúc tôi nhìm cô, thấy cô cũng đang nhìn tôi.
Tôi lập tức cúi thấp đầu.
Ở công ty này, cô ấy là cấp trên còn tôi chỉ là hạt cát nhỏ, mà hạt cát nhỏ lại dùng ánh mắt đó nhìn cấp trên thế không phải là tự mình đào hố chôn mình sao.
Trác tiên sinh ngồi đối diện với tôi, ngồi ở vị trí chính giữa của chiếc bàn họp hình e-lip.
Sau khi anh ngồi ổn định mọi người mói dám ngồi.
Tôi nhịn không được mà lần nữa nhìn trộm anh.
Cái tên......xấu xa này !!
Anh ta rõ ràng là không bị cận vậy mà lại đeo chiếc kính xám màu.!
Anh ta như vậy chính là đang cố tình!
Bởi anh biết tôi thích bộ dạng đeo kính của anh, như vậy trông anh sẽ càng giống mặt người dạ thú.!
Anh không hề nhìn tôi nhưng tôi nghĩ anh ta chắc chắn biết tôi đang nhìn trộm anh.
Tôi thu lại tầm mắt, suy nghĩ về cuộc họp đầu tiên khi bước vào công ty, sau cuộc họp anh nói tôi háo sắc nhìn anh, nếu khống phải ở xa thì tối sớm đã nhảy lên cho anh một bài học rồi!
Tôi cố gắng hết sức không nhìn anh, bởi trong cái phòng họp này vẫn còn sự tồn tại của côn trai anh. Nếu Trắc Hàng phát hiện bạn trai tôi là bố của hắn thì chắc chắn rằng casii thế giới này sẽ bị nổ tung.
Trưởng phòng của chúng tôi nói về chủ đề của cuộc họp lần này, đặc biết nhấn mạnh đây chỉ là thảo luận nội bộ trong phòng kế hoạch, không ngờ trưởng phòng bộ phận thị trường sau khi nhìn thấy PPT = Powerpoint của chúng tôi liền đề xuất cùng “cạnh tranh”.
Tôi nghe cảm thấy có gì đó sai sai, cái từ “cạnh tranh” dùng rất hay nha.!
Rõ ràng ngụ ý của nửa câu trước chính là không mời bộ phận thị trường, bọn họ nhìn thấy PTT của chúng tôi liền muốn học hỏi, “cạnh tranh” chính là để giải quyết được ý nghĩ của việc học rồi trở thành thảo luận.
Trưởng phòng bộ phận thị trường không thể bác bỏ câu nói này chỉ đành ngậm ngủi chịu thiệt.
“Các bộ phận nên hợp tác với nhau nhiều hơn, thảo luận nhiều hơn”.Trác tiên sinh nhẹ nhàng nói ra một câu.
“Vậy thì bắt đầu đi?” trưởng phòng của chúng tôi xin ý kiến.
Trác tiên sinh kẽ gật đầu, ánh mắt dừng trên màn hình hình máy chiếu.
Tôi đứng dậy, đứng giữa màn hình máy chiếu, hỏi thăm vài câu đơn giản rồi trực tiếp thuyết trình nội dung PPT.
Đầu tiên là tổng hợp về thời gian thực tập tại phòng khinh doanh, bộ phận kinh doanh tiếp nhận bao nhiêu khách hàng, lượng tiêu thụ là bao nhiêu và doanh thu đạt được là bao nhiêu.
Sau đó là tình hình tiếp đón khách hàng.
Vấn đề này tôi đi rất chi tiết, từ tuổi tác, giới tính để phân tích yêu cầu mua nhà của khách hàng, sau đó nhanh chóng tư vấn những vấn đề họ quan tâm nhất, tình hình bất động sản, đánh trúng tâm lý họ và cuối cùng là đưa ra những yếu tố thuyết phục họ mua nhà.
Mỗi một phần thuyết trình đều có những con số cụ thể chứng minh, trong việc đánh đúng tâm lý khách hàng, tôi đã lấy vài cái ví dụ cụ thể để giải thích.
Thuyết trình cả bài PTT không quá nửa giờ đồng hồ.
Tôi không biết dưới góc độ của người nghe tôi thuyết trình có rõ không nữa nhưng ở dưới đã có người đặt câu hỏi.
Mọi người không nói gì, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Trác tiên sinh.
Trong phòng họp này anh là to nhất, anh chưa nói gì thì ai dám nói đây?
Tôi theo ánh mắt của mọi người cũng nhìn về phía Trác tiên sinh.
Anh nói: “Vu Hàng, cậu và Khương Kha cùng làm việc tại bộ phận kinh doanh, cậu có bổ sung thêm gì không?”
“Ý kiến thì tôi không có, kết luận của tôi cũng giống cố ấy, chỉ có điều tôi đang suy nghĩ về vấn đề phân tích nguyên nhân giới tính nhiều hơn. Giống như việc chi tiền để mua một căn nhà thì yêu cầu phải bỏvốn rất nhiều, người quyết địnhcuối cùng thông thường chính là đàn ông và cũng là người nắm quyền chi tiêu trong gia đình.” Vu Hàng nói.
Trác tiên sinh hơi gật đầu biểu thị đông tình, tiếp tục chuyển hướng nhìn về hướng tôi: “Khương Kha, bài PowerPoint của cô chỉ là phân tích yêu cầu khách hàng đơb giản, cô cho rằng trong điểm bán hàng cốt lõi của kinh doanh mới chúng ta nên bắt đầu từ khía cạnh nào?”
“Thứ nhất dựa vào tính thực dụng của không gian, không lãng phí một m2 nào, thứ hai là môi trường của khu đô thị, mua nhà chính là mua tình trạng cuộc sống trong tương lai.”. Tôi nói.
Hai vấn đề này là khi làm PowerPoint tôi đã suy đi nghĩ lại rất nhiều lần.
Ánh mắt tôi nhìn qua mọi người trong bộ phận, ánh mắt mọi người thật bình thản không một gợn sóng, từng người tường người đều không có chút biểu cảm nào, trong lòng tôi nháy mắt đã không nghĩ được gì.
Anh hôm nay mặc trên người chiếc áo sơ mi màu xám không chút nhăn nhúm cùng chiếc quần tây thẫm màu, trông rất mạnh mẽ rắn rỏi.
Vẫn như cũ theo sau anh chính là cô thư ký rất khéo léo, chuyên nghiệp và vô cùng thần thái.
Chỉ có điều thần thái này của cô khi đứng sau Trác tiên sinh bị lu mờ khá nhiều.
Cùng lúc tôi nhìm cô, thấy cô cũng đang nhìn tôi.
Tôi lập tức cúi thấp đầu.
Ở công ty này, cô ấy là cấp trên còn tôi chỉ là hạt cát nhỏ, mà hạt cát nhỏ lại dùng ánh mắt đó nhìn cấp trên thế không phải là tự mình đào hố chôn mình sao.
Trác tiên sinh ngồi đối diện với tôi, ngồi ở vị trí chính giữa của chiếc bàn họp hình e-lip.
Sau khi anh ngồi ổn định mọi người mói dám ngồi.
Tôi nhịn không được mà lần nữa nhìn trộm anh.
Cái tên......xấu xa này !!
Anh ta rõ ràng là không bị cận vậy mà lại đeo chiếc kính xám màu.!
Anh ta như vậy chính là đang cố tình!
Bởi anh biết tôi thích bộ dạng đeo kính của anh, như vậy trông anh sẽ càng giống mặt người dạ thú.!
Anh không hề nhìn tôi nhưng tôi nghĩ anh ta chắc chắn biết tôi đang nhìn trộm anh.
Tôi thu lại tầm mắt, suy nghĩ về cuộc họp đầu tiên khi bước vào công ty, sau cuộc họp anh nói tôi háo sắc nhìn anh, nếu khống phải ở xa thì tối sớm đã nhảy lên cho anh một bài học rồi!
Tôi cố gắng hết sức không nhìn anh, bởi trong cái phòng họp này vẫn còn sự tồn tại của côn trai anh. Nếu Trắc Hàng phát hiện bạn trai tôi là bố của hắn thì chắc chắn rằng casii thế giới này sẽ bị nổ tung.
Trưởng phòng của chúng tôi nói về chủ đề của cuộc họp lần này, đặc biết nhấn mạnh đây chỉ là thảo luận nội bộ trong phòng kế hoạch, không ngờ trưởng phòng bộ phận thị trường sau khi nhìn thấy PPT = Powerpoint của chúng tôi liền đề xuất cùng “cạnh tranh”.
Tôi nghe cảm thấy có gì đó sai sai, cái từ “cạnh tranh” dùng rất hay nha.!
Rõ ràng ngụ ý của nửa câu trước chính là không mời bộ phận thị trường, bọn họ nhìn thấy PTT của chúng tôi liền muốn học hỏi, “cạnh tranh” chính là để giải quyết được ý nghĩ của việc học rồi trở thành thảo luận.
Trưởng phòng bộ phận thị trường không thể bác bỏ câu nói này chỉ đành ngậm ngủi chịu thiệt.
“Các bộ phận nên hợp tác với nhau nhiều hơn, thảo luận nhiều hơn”.Trác tiên sinh nhẹ nhàng nói ra một câu.
“Vậy thì bắt đầu đi?” trưởng phòng của chúng tôi xin ý kiến.
Trác tiên sinh kẽ gật đầu, ánh mắt dừng trên màn hình hình máy chiếu.
Tôi đứng dậy, đứng giữa màn hình máy chiếu, hỏi thăm vài câu đơn giản rồi trực tiếp thuyết trình nội dung PPT.
Đầu tiên là tổng hợp về thời gian thực tập tại phòng khinh doanh, bộ phận kinh doanh tiếp nhận bao nhiêu khách hàng, lượng tiêu thụ là bao nhiêu và doanh thu đạt được là bao nhiêu.
Sau đó là tình hình tiếp đón khách hàng.
Vấn đề này tôi đi rất chi tiết, từ tuổi tác, giới tính để phân tích yêu cầu mua nhà của khách hàng, sau đó nhanh chóng tư vấn những vấn đề họ quan tâm nhất, tình hình bất động sản, đánh trúng tâm lý họ và cuối cùng là đưa ra những yếu tố thuyết phục họ mua nhà.
Mỗi một phần thuyết trình đều có những con số cụ thể chứng minh, trong việc đánh đúng tâm lý khách hàng, tôi đã lấy vài cái ví dụ cụ thể để giải thích.
Thuyết trình cả bài PTT không quá nửa giờ đồng hồ.
Tôi không biết dưới góc độ của người nghe tôi thuyết trình có rõ không nữa nhưng ở dưới đã có người đặt câu hỏi.
Mọi người không nói gì, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Trác tiên sinh.
Trong phòng họp này anh là to nhất, anh chưa nói gì thì ai dám nói đây?
Tôi theo ánh mắt của mọi người cũng nhìn về phía Trác tiên sinh.
Anh nói: “Vu Hàng, cậu và Khương Kha cùng làm việc tại bộ phận kinh doanh, cậu có bổ sung thêm gì không?”
“Ý kiến thì tôi không có, kết luận của tôi cũng giống cố ấy, chỉ có điều tôi đang suy nghĩ về vấn đề phân tích nguyên nhân giới tính nhiều hơn. Giống như việc chi tiền để mua một căn nhà thì yêu cầu phải bỏvốn rất nhiều, người quyết địnhcuối cùng thông thường chính là đàn ông và cũng là người nắm quyền chi tiêu trong gia đình.” Vu Hàng nói.
Trác tiên sinh hơi gật đầu biểu thị đông tình, tiếp tục chuyển hướng nhìn về hướng tôi: “Khương Kha, bài PowerPoint của cô chỉ là phân tích yêu cầu khách hàng đơb giản, cô cho rằng trong điểm bán hàng cốt lõi của kinh doanh mới chúng ta nên bắt đầu từ khía cạnh nào?”
“Thứ nhất dựa vào tính thực dụng của không gian, không lãng phí một m2 nào, thứ hai là môi trường của khu đô thị, mua nhà chính là mua tình trạng cuộc sống trong tương lai.”. Tôi nói.
Hai vấn đề này là khi làm PowerPoint tôi đã suy đi nghĩ lại rất nhiều lần.
Ánh mắt tôi nhìn qua mọi người trong bộ phận, ánh mắt mọi người thật bình thản không một gợn sóng, từng người tường người đều không có chút biểu cảm nào, trong lòng tôi nháy mắt đã không nghĩ được gì.
Bình luận facebook