Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 159 CÓ NGƯỜI BẮT NẠT EM
CHƯƠNG 159: CÓ NGƯỜI BẮT NẠT EM
Lúc trở về chung cư trời đã rạng sáng rồi.
Tôi thật sự rất mệt, bước vào cửa mà không hề phát hiện trước cửa có đôi giầy da của đàn ông.
Tôi ném chiếc túi sách lên safa, cầm theo chiếc điện thoại sớm đã hết pin vào phòng ngủ.
Rèm cửa sổ phòng ngủ đã bị đóng lại, không một tia sáng.
Tôi không hề bật đèn, nhồm qua giường với dây sạc sạc điện thoại rồi cả người nằm gọn trên giường.
Trên giường....
Có thứ gì đó gồ ghề như đang ngồi trên ngọn núi nhỏ vậy.
Núi nhỏ đó còn biết lay chuyển.
Tôi bị ngã xuống trong chớp mắt, ngọn núi nhỏ động đậy một lúc, tôi đang lúc định hét lên thì nghe thấy giọng trầm ổn của người đàn ông, mang theo tia giọng khàn đặc.
“Tiểu Như....”
“Chú Trác, sao chú lại đến đây?” cơn buồn ngủ của tôi đã gần như không còn vội vàng đưa tay bật đèn.
Anh đưa tay ôm tôi: “đừng bật đèn, đừng nói gì cả, ngủ đi.”
Bàn tay không an phận của anh đang lần mò trên người tôi: “sao còn chưa cởi quần áo?”
“Em chưa tắm.” Tôi giữ chặt tay anh. “Em đi tắm đây.”
“Vậy không cần tắm nữa.” Anh khéo chăn ôm trọn tôi vào người. “trời cũng sắp sáng rồi, tranh thủ chợp mắt lúc đi.”
Tôi “ừm” một tiếng, rất nhanh sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.
Giấc ngủ đó rất ngắn, tôi dường như vừa mới đặt lưng không lâu liền bị chuông báo thức làm tỉnh giấc.
“Em ngủ thêm chút nữa đi, anh đi nấu ít chè trôi nước.” Trác tiên sinh kề cầm trên trán tôi dịu dàng mà nói.
Tôi “ừm” một tiếng, nhắm mắt nói : “Anh đi tắm trước đi, lát em phải tắm gội hôm nay là ngày bắt đầu phiên giao dịch mà!”
Trác tiên sinh gật đầu cười: “Cún con, em còn căng thẳng hơn anh.”
Trong lúc tôi tắm rửa Trác tiên sinh vẫn đang miệt mài nấu chè.
Nhà chung cư nhỏ này của tôi, mỗi phòng đều rất chặt hẹp, phòng tắm và nhà bếp cách nhau một cái ban công, phải mở cửa phòng tắm đến cửa của ban công mới có thể tự do nói chuyện cùng với người đang trong nhà bếp.
“Chú Trác, sao đêm qua chú lại ở đây?” Tôi hỏi, “Trước khi đến sao không nói với cháu một câu.”
“Vốn dĩ không có ý định đến nhưng gọi em em tắt máy liền đến đây xem sao.” Trác tiên sinh nói.
“Sau đó thì sao? Anh có biết hôm qua em đã phạm phải lỗi lớn không?” tôi hỏi
“Biết chứ.” Trác tiên sinh nói, Eem không về anh liền cho thư ký đi hỏi, nghe nói biển quảng cáo có chút vấn đề, em đã ở công ty quảng cáo cả đêm để sửa.”
“Vâng ạ! Đó là vấn đề rất lớn, chữ trong biển quảng cáo có từ sai.”
“Sai từ nào?”
““bao quanh” trong từ “tọa lạc bao quanh.”
“Ngoài vấn đề biển quảng cáo ra những chỗ khác thì sao? Quảng cáo báo chí, quảng cáo cột mốc, còn có quảng cáo catono, tờ rơi.?”
“Đều đã kiểm tra qua rồi không có chút sai sót nào.”
Trác tiên sinh lặng im một lúc: “.....Ý của em là, tất cả các phương tiện quảng cáo chỉ có biển quảng cáo là có vấn đề?”
“Vâng, em rõ ràng đã kiểm tra qua.” Tôi buồn rầu : “Cũng không biết là đã có truyện gì....”
“May em vẫn là học sinh trung học!” anh cười chế giễu, “Tắm nhanh lên chút, chè trôi nước sắp được rồi.”
Tôi “ừ” một tiếng rồi tăng tốc tắm nhanh, dùng khăn khô quấn lấy tóc và chiếc khăn tắm quấn thân đi đến bàn ăn.
Bát của tôi có 6 miếng bánh trôi to tròn lóng lánh còn bát anh là 10 miếng.
“ Anh không trách móc em câu nào sao?” Tôi hỏi.
“Có gì đáng trách móc chứ?” anh cười rồi hỏi ngược lại., “Xét về công, nhân viên phạm lỗi là chuyện khó tránh khỏi, đấy gọi là làm nhiều sai nhiều, có một thứ mà không phải phạm sai lầm chút nào chính là không làm, xét về tư thì em là con gái, anh bao dung, chiều chuộng em còn không hết thì lỡ lòng nào mà trách em chứ?”
“Quả nhiên là phong độ của sếp lớn !” tôi cười tán thành, nỗi sợ hãi của hôm qua phút chốc đã tan biến, tôi cúi đầu ăn chè trôi nước.
“Sao thế? Hôm qua có người bắt nạt em?”. Anh tiện miệng hỏi.
Lúc trở về chung cư trời đã rạng sáng rồi.
Tôi thật sự rất mệt, bước vào cửa mà không hề phát hiện trước cửa có đôi giầy da của đàn ông.
Tôi ném chiếc túi sách lên safa, cầm theo chiếc điện thoại sớm đã hết pin vào phòng ngủ.
Rèm cửa sổ phòng ngủ đã bị đóng lại, không một tia sáng.
Tôi không hề bật đèn, nhồm qua giường với dây sạc sạc điện thoại rồi cả người nằm gọn trên giường.
Trên giường....
Có thứ gì đó gồ ghề như đang ngồi trên ngọn núi nhỏ vậy.
Núi nhỏ đó còn biết lay chuyển.
Tôi bị ngã xuống trong chớp mắt, ngọn núi nhỏ động đậy một lúc, tôi đang lúc định hét lên thì nghe thấy giọng trầm ổn của người đàn ông, mang theo tia giọng khàn đặc.
“Tiểu Như....”
“Chú Trác, sao chú lại đến đây?” cơn buồn ngủ của tôi đã gần như không còn vội vàng đưa tay bật đèn.
Anh đưa tay ôm tôi: “đừng bật đèn, đừng nói gì cả, ngủ đi.”
Bàn tay không an phận của anh đang lần mò trên người tôi: “sao còn chưa cởi quần áo?”
“Em chưa tắm.” Tôi giữ chặt tay anh. “Em đi tắm đây.”
“Vậy không cần tắm nữa.” Anh khéo chăn ôm trọn tôi vào người. “trời cũng sắp sáng rồi, tranh thủ chợp mắt lúc đi.”
Tôi “ừm” một tiếng, rất nhanh sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.
Giấc ngủ đó rất ngắn, tôi dường như vừa mới đặt lưng không lâu liền bị chuông báo thức làm tỉnh giấc.
“Em ngủ thêm chút nữa đi, anh đi nấu ít chè trôi nước.” Trác tiên sinh kề cầm trên trán tôi dịu dàng mà nói.
Tôi “ừm” một tiếng, nhắm mắt nói : “Anh đi tắm trước đi, lát em phải tắm gội hôm nay là ngày bắt đầu phiên giao dịch mà!”
Trác tiên sinh gật đầu cười: “Cún con, em còn căng thẳng hơn anh.”
Trong lúc tôi tắm rửa Trác tiên sinh vẫn đang miệt mài nấu chè.
Nhà chung cư nhỏ này của tôi, mỗi phòng đều rất chặt hẹp, phòng tắm và nhà bếp cách nhau một cái ban công, phải mở cửa phòng tắm đến cửa của ban công mới có thể tự do nói chuyện cùng với người đang trong nhà bếp.
“Chú Trác, sao đêm qua chú lại ở đây?” Tôi hỏi, “Trước khi đến sao không nói với cháu một câu.”
“Vốn dĩ không có ý định đến nhưng gọi em em tắt máy liền đến đây xem sao.” Trác tiên sinh nói.
“Sau đó thì sao? Anh có biết hôm qua em đã phạm phải lỗi lớn không?” tôi hỏi
“Biết chứ.” Trác tiên sinh nói, Eem không về anh liền cho thư ký đi hỏi, nghe nói biển quảng cáo có chút vấn đề, em đã ở công ty quảng cáo cả đêm để sửa.”
“Vâng ạ! Đó là vấn đề rất lớn, chữ trong biển quảng cáo có từ sai.”
“Sai từ nào?”
““bao quanh” trong từ “tọa lạc bao quanh.”
“Ngoài vấn đề biển quảng cáo ra những chỗ khác thì sao? Quảng cáo báo chí, quảng cáo cột mốc, còn có quảng cáo catono, tờ rơi.?”
“Đều đã kiểm tra qua rồi không có chút sai sót nào.”
Trác tiên sinh lặng im một lúc: “.....Ý của em là, tất cả các phương tiện quảng cáo chỉ có biển quảng cáo là có vấn đề?”
“Vâng, em rõ ràng đã kiểm tra qua.” Tôi buồn rầu : “Cũng không biết là đã có truyện gì....”
“May em vẫn là học sinh trung học!” anh cười chế giễu, “Tắm nhanh lên chút, chè trôi nước sắp được rồi.”
Tôi “ừ” một tiếng rồi tăng tốc tắm nhanh, dùng khăn khô quấn lấy tóc và chiếc khăn tắm quấn thân đi đến bàn ăn.
Bát của tôi có 6 miếng bánh trôi to tròn lóng lánh còn bát anh là 10 miếng.
“ Anh không trách móc em câu nào sao?” Tôi hỏi.
“Có gì đáng trách móc chứ?” anh cười rồi hỏi ngược lại., “Xét về công, nhân viên phạm lỗi là chuyện khó tránh khỏi, đấy gọi là làm nhiều sai nhiều, có một thứ mà không phải phạm sai lầm chút nào chính là không làm, xét về tư thì em là con gái, anh bao dung, chiều chuộng em còn không hết thì lỡ lòng nào mà trách em chứ?”
“Quả nhiên là phong độ của sếp lớn !” tôi cười tán thành, nỗi sợ hãi của hôm qua phút chốc đã tan biến, tôi cúi đầu ăn chè trôi nước.
“Sao thế? Hôm qua có người bắt nạt em?”. Anh tiện miệng hỏi.
Bình luận facebook