Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 286 TỪ TRONG TỐI RA NGOÀI SÁNG
CHƯƠNG 286: TỪ TRONG TỐI RA NGOÀI SÁNG
Tôi đã đoán rất nhiều khả năng, bao gồm cả việc phải chăng anh định đưa tôi lên làm vợ chính thức? Phải chăng anh định ly hôn?
Hoặc có lẽ, chỉ bởi vì không cùng thành phố, anh không để ý.
Dù sao thì, anh Thời cũng biết. Vị anh Thời kia là anh hai của anh. Người nhà anh đã biết rồi, vì vậy chẳng sao cả...
Tôi cũng từng thử hỏi anh, anh chỉ mỉm cười hôn tôi, hỏi tôi hy vọng đáp án thế nào?
Tôi không lên tiếng. Tôi đương nhiên hy vọng anh cưới tôi, nhưng mong ước thế này có phải quá hão huyền không?
Có đôi lúc, hy vọng càng nhiều thì thất vọng sẽ càng nhiều. Tôi tình nguyện sống cả đời thế này.
Cả đời ở bên anh.
...
Đến cuối năm đó, tôi đã tốt nghiệp được một năm rưỡi, trong khoảng thời gian đó còn làm việc ở bộ phận kế hoạch được nửa năm, làm thư ký của anh một năm.
Một năm này, trên dưới toàn công ty không thể không nhìn ra bất cứ manh mối nào được.
Thời gian anh sống trong căn chung cư nhỏ của tôi quá dài, nhiều hơn cả thời gian anh về nhà. Mỗi ngày tôi đều ngồi xe anh đến, ngồi xe anh đi.
Lúc ban đầu, thỉnh thoảng tôi còn bắt taxi hoặc xuống xe sớm đi bộ đến công ty, đến sau này tôi cũng lười rồi. Dường như anh chẳng hề để tâm như trong tưởng tượng của tôi, tôi bèn trực tiếp ngồi trên xe đến tầng hầm đỗ xe rồi lại cùng anh lên lầu.
Lúc vô ý bị người ta bắt gặp một lần, hai lần, ba lần...
Sau này trong một số trường hợp, có người sẽ thử trêu đùa chúng tôi, tôi sẽ giải thích, mà từ trước đến nay anh Trác chỉ cười.
Ánh mắt anh nhìn tôi... tôi dần hiểu ý nghĩa câu nói của thư ký Đinh... ánh mắt anh nhìn tôi quả thật không giống với lúc nhìn những người khác, đó là ánh mắt dịu dàng rõ ràng, cũng có thể nói là yêu thương say đắm.
Mỗi lần thấy anh dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, tôi đang giải thích bỗng im bặt, sau đó bèn cười rồi uống rượu trong ly.
Thỉnh thoảng anh Trác sẽ nói một câu “uống ít thôi”, các đồng nghiệp không ép tôi uống rượu nữa, chỉ bảo tôi tự nhiên.
Quan hệ của tôi và anh Trác dần dần lộ ra ngoài ánh sáng, từ người tình trong tối đến người tình ngoài sáng.
Trưởng phòng Thích đã từng trêu chúng tôi: “Khương Kha, cô giấu kỹ thật đấy, dù gì tôi cũng là người thân bên ngoại của cô, cũng xem như một nửa là phụ huynh của cô mà cô chẳng hề hé răng nửa lời!”
Tôi bèn cười: “Trưởng phòng, việc này anh muốn tôi nói như thế nào? Chẳng lẽ ngày đầu tiên là tôi đã chạy đi nói với anh, này, tôi là người phụ nữ của ông Trác , anh phải đối xử tốt với tôimột chút đấy!”
“Ha ha, may mà cô không nói, bằng không tôi lại phải dâng cô lên nữa ấy chứ! Cô không trưởng thành, nếu Trác tổng không vừa lòng thì người thiệt thòi nhất vẫn là tôi.” Trưởng phòng Thích nói.
“Tôi cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển thành như bây giờ...” Tôi hơi cảm thán.
“Đúng thật không ngờ, ban đầu chuyện của Chung Giai và thư ký Đinh, tôi còn đáng thấy kì lạ, sao Trác tổng lại không nể mặt như vậy, bây giờ nghĩ lại, là tôi không suy nghĩ sâu xa hơn...” Trưởng phòng Thích nói.
Những chuyện thị phi cấp cao thế này, từ ngày đầu tiên bắt đầu nổi sóng gió là đã liên tục thổi mãi. Tôi biết có rất nhiều người bàn tán về tôi sau lưng, nhưng chỉ đành để mặc bọn họ bàn tán mà thôi.
Đó là sự thật, không hề có chỗ cho bất cứ sự giải thích nào, tôi cũng không cần phải nói rõ bất cứ điều gì với bất kỳ ai.
Tôi và anh Trác ở bên nhau, rốt cuộc cũng vì tiền của anh, cũng vì con người của anh nữa. Cuối cùng thì anh Trác đùa giỡn tôi hay là tôi đùa giỡn anh Trác cũng đều không cần nói rõ bất cứ điều gì với bất kỳ ai.
...
Nửa sau của năm đó, tôi gửi cho người nhà 100 triệu, bổ sung thêm 68 triệu trước đó, tổng cộng đã đưa cho nhà 168 triệu.
Vẫn là Trác tiên sinh cùng tôi đến huyện thành rồi tôi gửi tiền về thị trấn.
Thị trấn thay đổi rất nhiều. Chưa nói đến mở rộng xây dựng, chỉ ngay trong khu vực xung quanh thôi mà hoàn toàn không nhận ra nữa rồi.
Thái độ của bố tôi và dì Tống đối với tôi càng lạnh nhạt hơn, thậm chí còn không nói mấy câu thừa thãi. Tôi đưa tiền, bố tôi viết biên lai rồi ký tên hai người họ lên đó.
Sau đó, tôi rời đi.
...
Năm đó, công ty đạt được thành công rực rỡ, không chỉ nhà xây sẵn bán được nhiều mà cả phần đất đai thương nghiệp cũng chào bán thuận lợi. Cuối năm, công ty đã bao phòng tiệc của khách sạn 5 sao tốt nhất thành phố A để tổ chức tiệc tổng kết cuối năm.
Bữa tiệc tổng kết cuối năm đó...
Nếu như có thể, tôi thật sự muốn quên đi cơn ác mộng đó...
Tất cả niềm hạnh phúc của tôi và anh Trác đều bị phá vỡ trong cơn ác mộng đó....
Tôi đã đoán rất nhiều khả năng, bao gồm cả việc phải chăng anh định đưa tôi lên làm vợ chính thức? Phải chăng anh định ly hôn?
Hoặc có lẽ, chỉ bởi vì không cùng thành phố, anh không để ý.
Dù sao thì, anh Thời cũng biết. Vị anh Thời kia là anh hai của anh. Người nhà anh đã biết rồi, vì vậy chẳng sao cả...
Tôi cũng từng thử hỏi anh, anh chỉ mỉm cười hôn tôi, hỏi tôi hy vọng đáp án thế nào?
Tôi không lên tiếng. Tôi đương nhiên hy vọng anh cưới tôi, nhưng mong ước thế này có phải quá hão huyền không?
Có đôi lúc, hy vọng càng nhiều thì thất vọng sẽ càng nhiều. Tôi tình nguyện sống cả đời thế này.
Cả đời ở bên anh.
...
Đến cuối năm đó, tôi đã tốt nghiệp được một năm rưỡi, trong khoảng thời gian đó còn làm việc ở bộ phận kế hoạch được nửa năm, làm thư ký của anh một năm.
Một năm này, trên dưới toàn công ty không thể không nhìn ra bất cứ manh mối nào được.
Thời gian anh sống trong căn chung cư nhỏ của tôi quá dài, nhiều hơn cả thời gian anh về nhà. Mỗi ngày tôi đều ngồi xe anh đến, ngồi xe anh đi.
Lúc ban đầu, thỉnh thoảng tôi còn bắt taxi hoặc xuống xe sớm đi bộ đến công ty, đến sau này tôi cũng lười rồi. Dường như anh chẳng hề để tâm như trong tưởng tượng của tôi, tôi bèn trực tiếp ngồi trên xe đến tầng hầm đỗ xe rồi lại cùng anh lên lầu.
Lúc vô ý bị người ta bắt gặp một lần, hai lần, ba lần...
Sau này trong một số trường hợp, có người sẽ thử trêu đùa chúng tôi, tôi sẽ giải thích, mà từ trước đến nay anh Trác chỉ cười.
Ánh mắt anh nhìn tôi... tôi dần hiểu ý nghĩa câu nói của thư ký Đinh... ánh mắt anh nhìn tôi quả thật không giống với lúc nhìn những người khác, đó là ánh mắt dịu dàng rõ ràng, cũng có thể nói là yêu thương say đắm.
Mỗi lần thấy anh dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, tôi đang giải thích bỗng im bặt, sau đó bèn cười rồi uống rượu trong ly.
Thỉnh thoảng anh Trác sẽ nói một câu “uống ít thôi”, các đồng nghiệp không ép tôi uống rượu nữa, chỉ bảo tôi tự nhiên.
Quan hệ của tôi và anh Trác dần dần lộ ra ngoài ánh sáng, từ người tình trong tối đến người tình ngoài sáng.
Trưởng phòng Thích đã từng trêu chúng tôi: “Khương Kha, cô giấu kỹ thật đấy, dù gì tôi cũng là người thân bên ngoại của cô, cũng xem như một nửa là phụ huynh của cô mà cô chẳng hề hé răng nửa lời!”
Tôi bèn cười: “Trưởng phòng, việc này anh muốn tôi nói như thế nào? Chẳng lẽ ngày đầu tiên là tôi đã chạy đi nói với anh, này, tôi là người phụ nữ của ông Trác , anh phải đối xử tốt với tôimột chút đấy!”
“Ha ha, may mà cô không nói, bằng không tôi lại phải dâng cô lên nữa ấy chứ! Cô không trưởng thành, nếu Trác tổng không vừa lòng thì người thiệt thòi nhất vẫn là tôi.” Trưởng phòng Thích nói.
“Tôi cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển thành như bây giờ...” Tôi hơi cảm thán.
“Đúng thật không ngờ, ban đầu chuyện của Chung Giai và thư ký Đinh, tôi còn đáng thấy kì lạ, sao Trác tổng lại không nể mặt như vậy, bây giờ nghĩ lại, là tôi không suy nghĩ sâu xa hơn...” Trưởng phòng Thích nói.
Những chuyện thị phi cấp cao thế này, từ ngày đầu tiên bắt đầu nổi sóng gió là đã liên tục thổi mãi. Tôi biết có rất nhiều người bàn tán về tôi sau lưng, nhưng chỉ đành để mặc bọn họ bàn tán mà thôi.
Đó là sự thật, không hề có chỗ cho bất cứ sự giải thích nào, tôi cũng không cần phải nói rõ bất cứ điều gì với bất kỳ ai.
Tôi và anh Trác ở bên nhau, rốt cuộc cũng vì tiền của anh, cũng vì con người của anh nữa. Cuối cùng thì anh Trác đùa giỡn tôi hay là tôi đùa giỡn anh Trác cũng đều không cần nói rõ bất cứ điều gì với bất kỳ ai.
...
Nửa sau của năm đó, tôi gửi cho người nhà 100 triệu, bổ sung thêm 68 triệu trước đó, tổng cộng đã đưa cho nhà 168 triệu.
Vẫn là Trác tiên sinh cùng tôi đến huyện thành rồi tôi gửi tiền về thị trấn.
Thị trấn thay đổi rất nhiều. Chưa nói đến mở rộng xây dựng, chỉ ngay trong khu vực xung quanh thôi mà hoàn toàn không nhận ra nữa rồi.
Thái độ của bố tôi và dì Tống đối với tôi càng lạnh nhạt hơn, thậm chí còn không nói mấy câu thừa thãi. Tôi đưa tiền, bố tôi viết biên lai rồi ký tên hai người họ lên đó.
Sau đó, tôi rời đi.
...
Năm đó, công ty đạt được thành công rực rỡ, không chỉ nhà xây sẵn bán được nhiều mà cả phần đất đai thương nghiệp cũng chào bán thuận lợi. Cuối năm, công ty đã bao phòng tiệc của khách sạn 5 sao tốt nhất thành phố A để tổ chức tiệc tổng kết cuối năm.
Bữa tiệc tổng kết cuối năm đó...
Nếu như có thể, tôi thật sự muốn quên đi cơn ác mộng đó...
Tất cả niềm hạnh phúc của tôi và anh Trác đều bị phá vỡ trong cơn ác mộng đó....
Bình luận facebook