Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 38 ANH LÀ NGƯỜI LÀM ĂN
CHƯƠNG 38: ANH LÀ NGƯỜI LÀM ĂN
“Alo?” Tim tôi sớm đã mềm nhũn ra từ lúc thấy số anh gọi tới, giọng cũng dịu dàng hơn nhiều.
Ngay sau đó là tiếng cười khẽ của anh, đặc biệt là giọng nói cực kỳ trầm thấp và êm tai.
“Thi xong rồi? Tốt chứ?” Anh hỏi.
“Sao anh biết đã thi xong?” Vừa hỏi xong những lời này, tôi liền nhớ anh từng nói, con trai anh thi CET6, tôi liền cười: “Xin lỗi, em quên, thi cũng tạm được, khá hơn mấy lần trước một chút.”
“Mấy lần trước bao nhiêu điểm?”
“Một lần 58.5, một lần 56, một lần 54 và một lần 52.5.”
“Em nhớ rõ đấy!”
“Có thể không rõ sao, càng kiểm tra càng tệ, sắp quên hết những thứ học ở cấp ba rồi. Nếu trước khi tốt nghiệp không qua CET4 thì uổng công học đại học rồi.”
Anh im lặng một chút, chậm rãi nói: “Nếu sau này em chăm chỉ đi học, nên làm gì thì làm đó, cho dù không thi qua CET4 cũng không uổng phí. Ý nghĩa của đại học không riêng ở chỗ học kiến thức, mà còn là giai đoạn quan trọng nhất trong việc thiết lập quan điểm của con người về giá trị nhân sinh quan. Cách sống trước kia của em mới là uổng phí đại học.”
“Vậy bây giờ thì sao?” Tôi thốt ra khỏi miệng, trước kia làm gái, giờ là được bao nuôi, khác gì nhau sao?
Anh lại không để ý đến phản ứng của tôi, chỉ cười: “Bây giờ? Bây giờ tuy còn kém rất xa so với trạng thái tốt nhất, nhưng cũng không phải tệ nhất, so với em của trước kia, có lẽ coi như tốt hơn nhiều.”
“Đầu tiên, thời gian học hành của em nhiều hơn trước, đúng không? Thứ hai, em không cần tiếp xúc với bảy tám loại người kia, cũng không tiếp xúc với những thứ thuốc không tốt đối với sức khỏe, hơn nữa tuy anh không phải chính nhân quân tử, nhưng cũng không phải tiểu nhân đê tiện, một số kinh nghiệm anh có thể chia sẻ cho em, sau này em có thể bớt luẩn quẩn hơn; cuối cùng, anh sẽ không bạc đãi em về phương diện kinh tế, em có thể dùng tiền anh cho em, thỏa mãn mình, còn có thể đi du lịch vào ngày nghỉ, mở rộng tầm nhìn.” Anh nói rất có trật tự.
“Nghe anh nói vậy, là trăm lợi chứ không có hại rồi!” Tôi cảm khái.
“Cũng không hẳn, sao lại vô hại được?” Anh khẽ cười hỏi ngược lại: “Một cô gái, tốt nhất là nên yêu đương chứ không phải là ở bên cạnh một kẻ trung niên như anh, hơn nữa, dù sao cũng không phải là chuyện quang minh chính đại gì, quá khứ này sẽ khiến em tổn thương.”
“Nếu đã như vậy, vì sao anh không ngừng hẳn loại tổn thương này lại?” Tôi hỏi.
“Em cho là anh nên ngừng hẳn như thế nào, để em quay trở lại chốn chơi đêm kia, vờ như không biết em? Hay là…” Anh dừng một chút, giọng nói trở nên nguy hiểm hơn: “Em cho là anh nên chỉ bỏ tiền ra chứ không đòi bất kỳ cái gì?”
Tôi không hé răng, câu nói vừa rồi kia chỉ là thuận miệng, hoặc nói là thăm dò.
Tôi phát hiện, khi đối mặt với ông chủ Trác, tôi còn lâu mới khéo ăn khéo nói như đối mặt với các bạn học, khí thế của anh quá mạnh mẽ, cho dù chỉ là qua điện thoại.
“Vừa rồi em chỉ là thuận miệng nói theo câu phía trước, ngài đừng xem là thật, nói chuyện với ngài, em cảm thấy có thể học được rất nhiều.” Không tự chủ, tôi đổi xưng hô với anh thành “ngài” đầy tôn kính nhưng xa cách.
“Tiểu Như…” Anh như cảm khái: “Em phải nhớ kỹ, trên bản chất, anh là người làm ăn.”
“Vâng, em nhớ rồi.” Tôi nhỏ giọng nói, tôi rất rõ, quan hệ giữa tôi và anh, cơ bản nhất là quan hệ buôn bán.
Dừng đề tài này tại đây, anh nhanh chóng đổi trọng tâm câu chuyện: “Lần trước nói dẫn em đi ăn đồ ăn ngon, em có muốn ăn gì không? Anh dẫn em đi.”
“Tối nay em có hẹn đi ăn cá đậu hũ với mấy bạn nữ cùng phòng…” Tôi thử thăm dò, không biết anh có thể cho phép hay không.
Dù sao, theo quan hệ giữa tôi với anh hiện giờ, tôi nên là gọi thì đến, đuổi thì đi mới đúng.
“Alo?” Tim tôi sớm đã mềm nhũn ra từ lúc thấy số anh gọi tới, giọng cũng dịu dàng hơn nhiều.
Ngay sau đó là tiếng cười khẽ của anh, đặc biệt là giọng nói cực kỳ trầm thấp và êm tai.
“Thi xong rồi? Tốt chứ?” Anh hỏi.
“Sao anh biết đã thi xong?” Vừa hỏi xong những lời này, tôi liền nhớ anh từng nói, con trai anh thi CET6, tôi liền cười: “Xin lỗi, em quên, thi cũng tạm được, khá hơn mấy lần trước một chút.”
“Mấy lần trước bao nhiêu điểm?”
“Một lần 58.5, một lần 56, một lần 54 và một lần 52.5.”
“Em nhớ rõ đấy!”
“Có thể không rõ sao, càng kiểm tra càng tệ, sắp quên hết những thứ học ở cấp ba rồi. Nếu trước khi tốt nghiệp không qua CET4 thì uổng công học đại học rồi.”
Anh im lặng một chút, chậm rãi nói: “Nếu sau này em chăm chỉ đi học, nên làm gì thì làm đó, cho dù không thi qua CET4 cũng không uổng phí. Ý nghĩa của đại học không riêng ở chỗ học kiến thức, mà còn là giai đoạn quan trọng nhất trong việc thiết lập quan điểm của con người về giá trị nhân sinh quan. Cách sống trước kia của em mới là uổng phí đại học.”
“Vậy bây giờ thì sao?” Tôi thốt ra khỏi miệng, trước kia làm gái, giờ là được bao nuôi, khác gì nhau sao?
Anh lại không để ý đến phản ứng của tôi, chỉ cười: “Bây giờ? Bây giờ tuy còn kém rất xa so với trạng thái tốt nhất, nhưng cũng không phải tệ nhất, so với em của trước kia, có lẽ coi như tốt hơn nhiều.”
“Đầu tiên, thời gian học hành của em nhiều hơn trước, đúng không? Thứ hai, em không cần tiếp xúc với bảy tám loại người kia, cũng không tiếp xúc với những thứ thuốc không tốt đối với sức khỏe, hơn nữa tuy anh không phải chính nhân quân tử, nhưng cũng không phải tiểu nhân đê tiện, một số kinh nghiệm anh có thể chia sẻ cho em, sau này em có thể bớt luẩn quẩn hơn; cuối cùng, anh sẽ không bạc đãi em về phương diện kinh tế, em có thể dùng tiền anh cho em, thỏa mãn mình, còn có thể đi du lịch vào ngày nghỉ, mở rộng tầm nhìn.” Anh nói rất có trật tự.
“Nghe anh nói vậy, là trăm lợi chứ không có hại rồi!” Tôi cảm khái.
“Cũng không hẳn, sao lại vô hại được?” Anh khẽ cười hỏi ngược lại: “Một cô gái, tốt nhất là nên yêu đương chứ không phải là ở bên cạnh một kẻ trung niên như anh, hơn nữa, dù sao cũng không phải là chuyện quang minh chính đại gì, quá khứ này sẽ khiến em tổn thương.”
“Nếu đã như vậy, vì sao anh không ngừng hẳn loại tổn thương này lại?” Tôi hỏi.
“Em cho là anh nên ngừng hẳn như thế nào, để em quay trở lại chốn chơi đêm kia, vờ như không biết em? Hay là…” Anh dừng một chút, giọng nói trở nên nguy hiểm hơn: “Em cho là anh nên chỉ bỏ tiền ra chứ không đòi bất kỳ cái gì?”
Tôi không hé răng, câu nói vừa rồi kia chỉ là thuận miệng, hoặc nói là thăm dò.
Tôi phát hiện, khi đối mặt với ông chủ Trác, tôi còn lâu mới khéo ăn khéo nói như đối mặt với các bạn học, khí thế của anh quá mạnh mẽ, cho dù chỉ là qua điện thoại.
“Vừa rồi em chỉ là thuận miệng nói theo câu phía trước, ngài đừng xem là thật, nói chuyện với ngài, em cảm thấy có thể học được rất nhiều.” Không tự chủ, tôi đổi xưng hô với anh thành “ngài” đầy tôn kính nhưng xa cách.
“Tiểu Như…” Anh như cảm khái: “Em phải nhớ kỹ, trên bản chất, anh là người làm ăn.”
“Vâng, em nhớ rồi.” Tôi nhỏ giọng nói, tôi rất rõ, quan hệ giữa tôi và anh, cơ bản nhất là quan hệ buôn bán.
Dừng đề tài này tại đây, anh nhanh chóng đổi trọng tâm câu chuyện: “Lần trước nói dẫn em đi ăn đồ ăn ngon, em có muốn ăn gì không? Anh dẫn em đi.”
“Tối nay em có hẹn đi ăn cá đậu hũ với mấy bạn nữ cùng phòng…” Tôi thử thăm dò, không biết anh có thể cho phép hay không.
Dù sao, theo quan hệ giữa tôi với anh hiện giờ, tôi nên là gọi thì đến, đuổi thì đi mới đúng.
Bình luận facebook