Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 69 ANH CŨNG CẦN TRÁNH
CHƯƠNG 69: ANH CŨNG CẦN TRÁNH
Tôi giật mình.
Phòng ngủ của chúng tôi, lại nổi tiếng như thế đó!
Trưởng phòng vênh váo đắc ý: "Trong khoa tiếng Trung của chúng ta, ước chừng phòng ngủ của chúng ta có nhiều quan hệ hữu nghị phòng ngủ nhất đó."
"Đó là nhờ “sếp” mạnh vì gạo, bạo vì tiền, lo liệu cẩn thận." Tôi thuận miệng nịnh hót.
Bạn kia càng thêm hài lòng, nghiêng mắt nhìn tôi: "Khương Kha, đầu tiên tôi phải nói trước, cậu là một thành viên trong phòng ngủ chúng ta, hoạt động của phòng ngủ chúng ta, cậu phải cố gắng tham gia nhiều vào."
"Được, tớ cố gắng." Tôi nói. Một câu cố gắng, không coi là hứa hẹn.
Buổi tối năm ngày sau, xem như lần đầu tiên chính thức gặp mặt với năm phòng ngủ có quan hệ hữu nghị với chúng tôi, tôi tất nhiên là tham gia, chỉ có điều, tôi chỉ tham gia ăn, hoạt động sau khi ăn, hát karaoke, đi nhảy nhót, trượt băng…, tôi đều không tham gia.
"Cậu về làm gì? Chúng tớ đều ở đây, phòng ngủ chỉ có một mình cậu." Phạm Huyên kéo tay của tôi.
"Tớ phải ôn bài! Chép ghi chú! Chương trình học 2 năm trước kia để lại, tớ phải bù lại!" Tôi nhỏ giọng nói.
"Cái này cũng không gấp trong chốc lát được!" Phạm Huyên cũng nhỏ giọng, "Nếu cậu không tham gia, “sếp” sẽ không vui."
"Cậu ta không vui đâu liên quan gì tới tớ?" Tôi khó hiểu, không phải chỉ là một người đại diện cho phòng thôi sao?
"Cùng ở chung một phòng ngủ, chung quy không tốt đâu." Phạm Huyên nói.
Tôi thở dài một hơi, đi tới ngồi xuống bên cạnh trưởng phòng kia, nhỏ giọng nói: "Sếp ơi, tớ cũng đã tham gia hoạt động rồi, đi về trước nhé?"
"Lát nữa không phải còn sắp đi nhảy sao? Người ta 6 người, chúng ta cũng 6 người, nếu cậu đi, phòng ngủ chúng ta khả năng sẽ thiếu một người." Cô ta cười từ chối.
"Tớ tới kỳ, đau bụng lắm!" Tôi cau mày.
"Thiệt hay giả?" Cô ta vẫn không tin.
"Thực sự, thật hơn cả vàng." Tôi tỏ ra chân thành, hai tay càng thân mật kéo cô: "Lát nữa các cậu mỗi người nhảy thêm một bản đi!"
Thấy dáng vẻ tôi như vậy, cô ta lúc này mới cố gắng gật đầu, tôi bưng ly lên, mời rượu mọi người, chỉ nói có việc muốn trở về phòng ngủ, sau đó liền đi.
Đến tối khi các bạn cùng phòng trở về, lại mang cho tôi một hộp bánh kem, nói là phòng ngủ quan hệ hữu nghị kia mua cho tôi.
Tôi cười trêu ghẹo: "Nhất định là mua cho các cậu, các cậu có phải có người bị người ta nhìn trúng rồi không? Có thành thật khai báo không?"
Sau một phen vui đùa, hộp bánh kem đã thành của công, tôi thật sự không muốn tiếp xúc cùng nhiều bạn nam.
Hơn nữa, nói thật, tôi có chút phản cảm kiểu tụ tập này.
Chắc là bởi vì tôi không có tình cảm gì đối với bọn họ đi... Tôi nhớ ông chủ Trác, anh Trác nhà tôi rồi...
Tần suất ông chủ Trác hẹn tôi đại khái là một tháng hai lần, thứ mấy thì không cố định.
Anh sẽ tới đón tôi, chỗ đón tôi thường cách trường học mấy trạm đường, có khi là ở quảng trường kia như lần trước, có khi còn phải đi qua một con đường.
Tôi cảm giác thật lén lút.
Trong trường học của chúng tôi, cũng không phải không có sinh viên nữ bị bao nuôi, người ta đều có xe hơi đưa tới đón đi, ai như tôi, làm như yêu đương vụng trộm đó?
Được rồi, chính là yêu đương vụng trộm, nhưng, cùng là yêu đương vụng trộm, sao tôi lại cảm thấy tôi rất thiệt thòi?!
"Anh Trác, trường học của chúng em đến mỗi cuối tuần, xe nổi tiếng đưa đón không ít, đều ở cửa trường học đó!" Một tay nắm trên khung cửa sổ xe, cúi đầu, nhìn anh.
Anh cười, khóe môi hơi cong lên: "Em con bé này, tôi bảo vệ em, em còn không biết tốt xấu! Em sợ người khác không biết em có một bạn trai đáng tuổi làm cha em hả?"
"Vậy thì sao?" Đôi khi, tôi cũng khá tùy hứng.
"Không tốt." Anh nói, dừng một chút: "Một là đối với em không tốt, hai là... anh cũng cần tránh."
Tôi giật mình.
Phòng ngủ của chúng tôi, lại nổi tiếng như thế đó!
Trưởng phòng vênh váo đắc ý: "Trong khoa tiếng Trung của chúng ta, ước chừng phòng ngủ của chúng ta có nhiều quan hệ hữu nghị phòng ngủ nhất đó."
"Đó là nhờ “sếp” mạnh vì gạo, bạo vì tiền, lo liệu cẩn thận." Tôi thuận miệng nịnh hót.
Bạn kia càng thêm hài lòng, nghiêng mắt nhìn tôi: "Khương Kha, đầu tiên tôi phải nói trước, cậu là một thành viên trong phòng ngủ chúng ta, hoạt động của phòng ngủ chúng ta, cậu phải cố gắng tham gia nhiều vào."
"Được, tớ cố gắng." Tôi nói. Một câu cố gắng, không coi là hứa hẹn.
Buổi tối năm ngày sau, xem như lần đầu tiên chính thức gặp mặt với năm phòng ngủ có quan hệ hữu nghị với chúng tôi, tôi tất nhiên là tham gia, chỉ có điều, tôi chỉ tham gia ăn, hoạt động sau khi ăn, hát karaoke, đi nhảy nhót, trượt băng…, tôi đều không tham gia.
"Cậu về làm gì? Chúng tớ đều ở đây, phòng ngủ chỉ có một mình cậu." Phạm Huyên kéo tay của tôi.
"Tớ phải ôn bài! Chép ghi chú! Chương trình học 2 năm trước kia để lại, tớ phải bù lại!" Tôi nhỏ giọng nói.
"Cái này cũng không gấp trong chốc lát được!" Phạm Huyên cũng nhỏ giọng, "Nếu cậu không tham gia, “sếp” sẽ không vui."
"Cậu ta không vui đâu liên quan gì tới tớ?" Tôi khó hiểu, không phải chỉ là một người đại diện cho phòng thôi sao?
"Cùng ở chung một phòng ngủ, chung quy không tốt đâu." Phạm Huyên nói.
Tôi thở dài một hơi, đi tới ngồi xuống bên cạnh trưởng phòng kia, nhỏ giọng nói: "Sếp ơi, tớ cũng đã tham gia hoạt động rồi, đi về trước nhé?"
"Lát nữa không phải còn sắp đi nhảy sao? Người ta 6 người, chúng ta cũng 6 người, nếu cậu đi, phòng ngủ chúng ta khả năng sẽ thiếu một người." Cô ta cười từ chối.
"Tớ tới kỳ, đau bụng lắm!" Tôi cau mày.
"Thiệt hay giả?" Cô ta vẫn không tin.
"Thực sự, thật hơn cả vàng." Tôi tỏ ra chân thành, hai tay càng thân mật kéo cô: "Lát nữa các cậu mỗi người nhảy thêm một bản đi!"
Thấy dáng vẻ tôi như vậy, cô ta lúc này mới cố gắng gật đầu, tôi bưng ly lên, mời rượu mọi người, chỉ nói có việc muốn trở về phòng ngủ, sau đó liền đi.
Đến tối khi các bạn cùng phòng trở về, lại mang cho tôi một hộp bánh kem, nói là phòng ngủ quan hệ hữu nghị kia mua cho tôi.
Tôi cười trêu ghẹo: "Nhất định là mua cho các cậu, các cậu có phải có người bị người ta nhìn trúng rồi không? Có thành thật khai báo không?"
Sau một phen vui đùa, hộp bánh kem đã thành của công, tôi thật sự không muốn tiếp xúc cùng nhiều bạn nam.
Hơn nữa, nói thật, tôi có chút phản cảm kiểu tụ tập này.
Chắc là bởi vì tôi không có tình cảm gì đối với bọn họ đi... Tôi nhớ ông chủ Trác, anh Trác nhà tôi rồi...
Tần suất ông chủ Trác hẹn tôi đại khái là một tháng hai lần, thứ mấy thì không cố định.
Anh sẽ tới đón tôi, chỗ đón tôi thường cách trường học mấy trạm đường, có khi là ở quảng trường kia như lần trước, có khi còn phải đi qua một con đường.
Tôi cảm giác thật lén lút.
Trong trường học của chúng tôi, cũng không phải không có sinh viên nữ bị bao nuôi, người ta đều có xe hơi đưa tới đón đi, ai như tôi, làm như yêu đương vụng trộm đó?
Được rồi, chính là yêu đương vụng trộm, nhưng, cùng là yêu đương vụng trộm, sao tôi lại cảm thấy tôi rất thiệt thòi?!
"Anh Trác, trường học của chúng em đến mỗi cuối tuần, xe nổi tiếng đưa đón không ít, đều ở cửa trường học đó!" Một tay nắm trên khung cửa sổ xe, cúi đầu, nhìn anh.
Anh cười, khóe môi hơi cong lên: "Em con bé này, tôi bảo vệ em, em còn không biết tốt xấu! Em sợ người khác không biết em có một bạn trai đáng tuổi làm cha em hả?"
"Vậy thì sao?" Đôi khi, tôi cũng khá tùy hứng.
"Không tốt." Anh nói, dừng một chút: "Một là đối với em không tốt, hai là... anh cũng cần tránh."
Bình luận facebook