Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 74 TÔI KHÔNG THỂ LỘ RA NGOÀI ÁNH SÁNG
CHƯƠNG 74: TÔI KHÔNG THỂ LỘ RA NGOÀI ÁNH SÁNG
Toàn bộ học kì 2 của năm 3 đại học, tôi và ông chủ Trác không có gì nhiều để nói.
Sau khi căn hộ được trang trí gọn gàng, thấy tôi thích ở đó, anh đưa nó cho tôi, mỗi lần đón tôi về căn hộ, tôi lại nấu cơm cho anh ăn.
Ngẫu nhiên, cũng sẽ bởi vì chơi quá lớn, giày vò đến tối mới tách khỏi trạng thái trẻ sinh đôi kết hợp, sau đó chúng tôi ra ngoài ăn khuya, hoặc là dứt khoát gọi điện thoại đặt thức ăn ngoài.
Từ sau lần tôi hỏi anh có muốn cưới tôi hay không, tôi không hề hỏi lại câu tương tự nữa, ngay cả thổ lộ cũng rất ít nói, chỉ là làm và làm mà thôi.
Phòng bếp, bồn rửa, bàn ăn nhỏ phía ngoài phòng bếp, ghế sô pha ngoài sảnh, cửa sổ sát đất, phòng tắm…
Toàn bộ phòng ở, những chỗ có thể đập vào mắt, tất cả mọi nơi đều có dấu vết làm tình của chúng tôi.
Làm tình, làm tình, quả thật là làm mới có thể cảm nhận được tình.
Ngoại trừ lúc đón anh, bình thường cuối tuần tôi cũng tới căn hộ nhỏ này.
Tôi vui vẻ ở tại nơi này, một người tự do tự tại, hơn hẳn chuyện ở lại phòng ngủ nghe đám bạn bàn tán về mấy thằng con trai.
Tôi còn nhớ rõ một tháng trước, tôi cuộn người trên ghế sa lon xem “Tình Nhân” thì nghe thấy tiếng đập cửa.
Tôi giật mình, trong lòng tất cả đều là bối rối.
Biết tôi ở tại nơi này, ngoại trừ ông chủ Trác thì không còn ai khác.
Phản ứng đầu tiên của tôi là, sẽ không phải là vợ của Ông chủ Trác tìm tới cửa đó chứ?
Phụ nữ có thân phận giống như tôi, sợ nhất chính là bị vợ người ta phát hiện.
Tôi ngồi trên ghế salon, chỉ trong một khắc tay chân đã lạnh như băng, tôi nhìn chằm chằm cửa phòng, nửa ngày cũng không dám động.
Sau đó, điện thoại di động kêu lên, tôi hầu như luống cuống tay chân ấn yên lặng, sau đó mới thấy đó là số điện thoại của ông chủ Trác, tôi nhận điện thoại, cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Nhỡ đâu là vợ ông chủ Trác thì sao?
“Tiểu Như, em đang làm gì? Nhanh mở cửa, anh đang ở trước cửa.”
Nhịp tim của tôi còn chưa trở về bình thường, giọng nói tràn đầy run rẩy: “Một… một mình anh sao?”
“Là anh.” Anh nói.
Tôi cảm thấy thái độ của anh có chút kì lạ, cảm giác kia…
Tôi về sau mới biết được, tôi thật lâu không mở cửa, để anh hoài nghi.
Sau khi mở cửa, sắc mặt của anh không phải quá tốt, câu đầu tiên nói đã mang theo ý trách cứ: “Sao đến bây giờ mới mở cửa?”
Anh đánh giá tôi từ trên xuống dưới một phen, lại đi một vòng qua hết các phòng, tôi nghe thấy tiếng anh mở tủ quần áo.
Giờ phút này, sao tôi còn không hiểu chứ: Anh hoài nghi tôi ở nhà với người đàn ông khác.
Tôi đứng bên cạnh tủ giày, chỉ thấy anh, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Đây chính là khắc họa tình cảm chân thật nhất giữa tôi và anh: Tôi không tin anh có thể bảo vệ tốt tôi, cho nên, khi tôi nghe thấy tiếng đập cửa, phản ứng đầu tiên không phải anh, mà là vợ của anh; Đồng dạng, anh cũng không tin tưởng tôi, tôi thật lâu không mở cửa, anh không nghĩ tôi đang sợ, anh nghĩ có phải tôi có người đàn ông khác hay không…
“Sao em lại khóc?” Sau khi đi ra từ phòng ngủ, anh sửng sốt một chút.
“Anh tìm thấy gian phu chưa?” Tôi nhìn anh hỏi, nước mắt trong nháy mắt càng thêm mãnh liệt, “Trong mắt anh, em chính là loại phụ nữ lăng loàn như vậy sao?”
“Thật có lỗi.” Anh sải bước đi tới, ôm tôi vào trong ngực, giải thích nói, “Vừa rồi em không mở cửa, trong lòng anh rất hoảng sợ… Em biết, đối với em, anh có lòng độc chiếm…”
Trong tim tôi vẫn đau khổ như cũ, nhưng đối với lí do thoái thác của anh, tôi lại hiểu.
Anh dùng một căn nhà mua lấy sự trung thành của tôi, nói rõ anh để ý tôi, sợ hãi phản bội.
Cũng chính là vì sợ hãi, cho nên mới đặc biệt quan tâm.
Tôi và anh đều chỉ là những người bình thường nhất trong những người bình thường trên trần thế, sẽ có hết thảy những tình cảm đáng ghét nhất của con người: Hoài nghi, ghen ghét, cực đoan…
“Em sợ hãi, sợ bị người tạt a xit…” Tôi nói, “Anh biết, em không thể lộ ra ngoài ánh sáng…”
Toàn bộ học kì 2 của năm 3 đại học, tôi và ông chủ Trác không có gì nhiều để nói.
Sau khi căn hộ được trang trí gọn gàng, thấy tôi thích ở đó, anh đưa nó cho tôi, mỗi lần đón tôi về căn hộ, tôi lại nấu cơm cho anh ăn.
Ngẫu nhiên, cũng sẽ bởi vì chơi quá lớn, giày vò đến tối mới tách khỏi trạng thái trẻ sinh đôi kết hợp, sau đó chúng tôi ra ngoài ăn khuya, hoặc là dứt khoát gọi điện thoại đặt thức ăn ngoài.
Từ sau lần tôi hỏi anh có muốn cưới tôi hay không, tôi không hề hỏi lại câu tương tự nữa, ngay cả thổ lộ cũng rất ít nói, chỉ là làm và làm mà thôi.
Phòng bếp, bồn rửa, bàn ăn nhỏ phía ngoài phòng bếp, ghế sô pha ngoài sảnh, cửa sổ sát đất, phòng tắm…
Toàn bộ phòng ở, những chỗ có thể đập vào mắt, tất cả mọi nơi đều có dấu vết làm tình của chúng tôi.
Làm tình, làm tình, quả thật là làm mới có thể cảm nhận được tình.
Ngoại trừ lúc đón anh, bình thường cuối tuần tôi cũng tới căn hộ nhỏ này.
Tôi vui vẻ ở tại nơi này, một người tự do tự tại, hơn hẳn chuyện ở lại phòng ngủ nghe đám bạn bàn tán về mấy thằng con trai.
Tôi còn nhớ rõ một tháng trước, tôi cuộn người trên ghế sa lon xem “Tình Nhân” thì nghe thấy tiếng đập cửa.
Tôi giật mình, trong lòng tất cả đều là bối rối.
Biết tôi ở tại nơi này, ngoại trừ ông chủ Trác thì không còn ai khác.
Phản ứng đầu tiên của tôi là, sẽ không phải là vợ của Ông chủ Trác tìm tới cửa đó chứ?
Phụ nữ có thân phận giống như tôi, sợ nhất chính là bị vợ người ta phát hiện.
Tôi ngồi trên ghế salon, chỉ trong một khắc tay chân đã lạnh như băng, tôi nhìn chằm chằm cửa phòng, nửa ngày cũng không dám động.
Sau đó, điện thoại di động kêu lên, tôi hầu như luống cuống tay chân ấn yên lặng, sau đó mới thấy đó là số điện thoại của ông chủ Trác, tôi nhận điện thoại, cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Nhỡ đâu là vợ ông chủ Trác thì sao?
“Tiểu Như, em đang làm gì? Nhanh mở cửa, anh đang ở trước cửa.”
Nhịp tim của tôi còn chưa trở về bình thường, giọng nói tràn đầy run rẩy: “Một… một mình anh sao?”
“Là anh.” Anh nói.
Tôi cảm thấy thái độ của anh có chút kì lạ, cảm giác kia…
Tôi về sau mới biết được, tôi thật lâu không mở cửa, để anh hoài nghi.
Sau khi mở cửa, sắc mặt của anh không phải quá tốt, câu đầu tiên nói đã mang theo ý trách cứ: “Sao đến bây giờ mới mở cửa?”
Anh đánh giá tôi từ trên xuống dưới một phen, lại đi một vòng qua hết các phòng, tôi nghe thấy tiếng anh mở tủ quần áo.
Giờ phút này, sao tôi còn không hiểu chứ: Anh hoài nghi tôi ở nhà với người đàn ông khác.
Tôi đứng bên cạnh tủ giày, chỉ thấy anh, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Đây chính là khắc họa tình cảm chân thật nhất giữa tôi và anh: Tôi không tin anh có thể bảo vệ tốt tôi, cho nên, khi tôi nghe thấy tiếng đập cửa, phản ứng đầu tiên không phải anh, mà là vợ của anh; Đồng dạng, anh cũng không tin tưởng tôi, tôi thật lâu không mở cửa, anh không nghĩ tôi đang sợ, anh nghĩ có phải tôi có người đàn ông khác hay không…
“Sao em lại khóc?” Sau khi đi ra từ phòng ngủ, anh sửng sốt một chút.
“Anh tìm thấy gian phu chưa?” Tôi nhìn anh hỏi, nước mắt trong nháy mắt càng thêm mãnh liệt, “Trong mắt anh, em chính là loại phụ nữ lăng loàn như vậy sao?”
“Thật có lỗi.” Anh sải bước đi tới, ôm tôi vào trong ngực, giải thích nói, “Vừa rồi em không mở cửa, trong lòng anh rất hoảng sợ… Em biết, đối với em, anh có lòng độc chiếm…”
Trong tim tôi vẫn đau khổ như cũ, nhưng đối với lí do thoái thác của anh, tôi lại hiểu.
Anh dùng một căn nhà mua lấy sự trung thành của tôi, nói rõ anh để ý tôi, sợ hãi phản bội.
Cũng chính là vì sợ hãi, cho nên mới đặc biệt quan tâm.
Tôi và anh đều chỉ là những người bình thường nhất trong những người bình thường trên trần thế, sẽ có hết thảy những tình cảm đáng ghét nhất của con người: Hoài nghi, ghen ghét, cực đoan…
“Em sợ hãi, sợ bị người tạt a xit…” Tôi nói, “Anh biết, em không thể lộ ra ngoài ánh sáng…”
Bình luận facebook