Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 90 TỚ ĐÃ NGHE NGÓNG GIA THẾ CỦA CÔ TA
CHƯƠNG 90: TỚ ĐÃ NGHE NGÓNG GIA THẾ CỦA CÔ TA
Tôi biết ánh mắt tôi cũng có chút lực sát thương, còn nhớ lúc các bạn tôi bàn luận, đã có người nói ánh mắt tôi thu hút.
Sau đó, tôi thường xuyên soi gương, phát hiện lúc mình chớp mắt đúng thật có chút thu hút, bèn nghiên cứu các kiểu ánh mắt thu hút, lên kế hoạch áp dụng với ông chủ Trác.
Không ngờ, hôm nay lại dùng trên người một cô gái, còn là một cô gái chẳng xinh đẹp chút nào.
Dùng để khiêu khích, hay còn gọi là thị uy.
Tôi nhìn thấy cô ta trợn mắt nhìn tôi, khóe miệng mấp máy, đại khái nói là: Tiện nhân.
Tôi lại cười, xoay người lại, yên tĩnh đợi cuộc thi bắt đầu.
…
Cuộc tranh tài này tập trung ba trường cao đẳng, tổng cộng 50 thí sinh.
Lần lượt các thí sinh lên rút thăm, tất cả cùng rút, tôi rút được số 13.
Có chút thất vọng.
Tôi muốn số thứ tự của mình là 40, thậm chí là người cuối cùng số 50 cũng được, tôi muốn chờ anh tới.
Nhưng số 13, chừng một canh giờ là đến lượt tôi, khi đó, anh chắc còn họp, tôi nghĩ anh không đến kịp.
Tôi mở điện thoại lên, gửi tin nhắn cho anh.
[Chú Trác, em rút ngẫu nhiên số 13, khoảng 3 giờ là đến lượt em.]
[Ừ.]
Anh chỉ trả lời một chữ "ừ", tôi không biết “ừ” này là có ý gì, là tới hay không tới? Hoặc đơn thuần chỉ biểu thị anh đã biết.
Ngón tay của tôi nhấn bàn phím nhiều lần: "Ừ là có ý gì", "Anh có thể tới sao", "Em mong anh tới", mỗi một câu nói hiện ra lại xóa đi, không gửi lại một tin nào.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể thở dài một hơi.
"A Kha, cậu sao vậy?" Phạm Huyên lại gần hỏi tôi.
Tôi nhìn cô ấy, lại thở dài một hơi.
"Có phải bạn trai không tới được?" Cô quan tâm hỏi.
Tôi gật đầu.
"Bạn trai cậu chẳng chu đáo gì cả!" Phạm Huyên bất bình thay tôi: "Cuộc thi này rất quan trọng, hắn lại không tới xem!"
"Đúng thế!" Vương Hiểu Yến lập tức tiếp lời: "Uổng công Khương Kha mặc đẹp như vậy, hắn không nhìn là thiệt thòi cho hắn! Ây da, Khương Kha, rốt cuộc cậu nhìn trúng hắn ở điểm nào? Đã lâu như vậy mà cũng không mời chúng tớ đi ăn! Có phải rất tuấn tú hay không? Có ảnh chụp không?"
"Rất đẹp trai." Tôi cố ý dừng lại, nhìn ánh mắt Vương Hiểu Yến lóe lên sự tò mò, tôi chỉ nói: "Nhưng không có ảnh chụp."
"Cậu đùa tớ!" Cô dùng sức vỗ chân của tôi.
Lúc nói chuyện, những thí sinh khác của trường cũng đã đến, cơ bản đều biết nhưng không quen, xã giao mà thôi.
Bởi vì sự việc hôm qua, tôi đặc biệt chú ý cô gái hạng nhất kia một chút, phát hiện nhân duyên của cô ta cũng không tốt lắm, mối quan hệ với các thí sinh khác không quá tốt đẹp.
Xung quanh cô ta ngoại trừ người cô ta đưa tới, rất nhiều vị trí đều trống, mãi đến khi nhóm tới trễ nhất không có chỗ ngồi, đành ngồi xung quanh cô ta.
Tôi vừa nhìn đã hiểu, người này tâm cao khí ngạo, bất chấp mọi người.
"Vương Hiểu Yến, chúng ta đổi vị trí đi, tôi có chuyện muốn nói với Khương Kha." Một nam sinh nhỏ giọng gọi, sắc mặt có vài phần nghiêm túc.
Vương Hiểu Yến lập tức đổi vị trí với cậu ta, nam sinh kia ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Khương Kha, tớ nói cho cậu biết, hôm qua người mà chúng ta gây sự là An Thụy Đan, cậu biết chứ?" Cậu ta nói.
Tôi gật đầu, lần trước đạt hạng nhất thi lần hai, đương nhiên biết. Tôi rướn cổ lên lại gần thấy mấy người kia cũng gật đầu, biểu thị biết.
"Hôm qua trở về tớ đã nghe ngóng về cô ta, cô ta ở khoa đó rất kiêu ngạo, nghe nói là quan nhị đại." Cậu ta nói.
"Cái gì quan?" Trưởng phòng rất bình tĩnh.
"Không biết, hỏi nhiều người, cách nói không giống nhau, chỉ biết là quan chức ở tỉnh." Nam sinh nói.
Tôi biết ánh mắt tôi cũng có chút lực sát thương, còn nhớ lúc các bạn tôi bàn luận, đã có người nói ánh mắt tôi thu hút.
Sau đó, tôi thường xuyên soi gương, phát hiện lúc mình chớp mắt đúng thật có chút thu hút, bèn nghiên cứu các kiểu ánh mắt thu hút, lên kế hoạch áp dụng với ông chủ Trác.
Không ngờ, hôm nay lại dùng trên người một cô gái, còn là một cô gái chẳng xinh đẹp chút nào.
Dùng để khiêu khích, hay còn gọi là thị uy.
Tôi nhìn thấy cô ta trợn mắt nhìn tôi, khóe miệng mấp máy, đại khái nói là: Tiện nhân.
Tôi lại cười, xoay người lại, yên tĩnh đợi cuộc thi bắt đầu.
…
Cuộc tranh tài này tập trung ba trường cao đẳng, tổng cộng 50 thí sinh.
Lần lượt các thí sinh lên rút thăm, tất cả cùng rút, tôi rút được số 13.
Có chút thất vọng.
Tôi muốn số thứ tự của mình là 40, thậm chí là người cuối cùng số 50 cũng được, tôi muốn chờ anh tới.
Nhưng số 13, chừng một canh giờ là đến lượt tôi, khi đó, anh chắc còn họp, tôi nghĩ anh không đến kịp.
Tôi mở điện thoại lên, gửi tin nhắn cho anh.
[Chú Trác, em rút ngẫu nhiên số 13, khoảng 3 giờ là đến lượt em.]
[Ừ.]
Anh chỉ trả lời một chữ "ừ", tôi không biết “ừ” này là có ý gì, là tới hay không tới? Hoặc đơn thuần chỉ biểu thị anh đã biết.
Ngón tay của tôi nhấn bàn phím nhiều lần: "Ừ là có ý gì", "Anh có thể tới sao", "Em mong anh tới", mỗi một câu nói hiện ra lại xóa đi, không gửi lại một tin nào.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể thở dài một hơi.
"A Kha, cậu sao vậy?" Phạm Huyên lại gần hỏi tôi.
Tôi nhìn cô ấy, lại thở dài một hơi.
"Có phải bạn trai không tới được?" Cô quan tâm hỏi.
Tôi gật đầu.
"Bạn trai cậu chẳng chu đáo gì cả!" Phạm Huyên bất bình thay tôi: "Cuộc thi này rất quan trọng, hắn lại không tới xem!"
"Đúng thế!" Vương Hiểu Yến lập tức tiếp lời: "Uổng công Khương Kha mặc đẹp như vậy, hắn không nhìn là thiệt thòi cho hắn! Ây da, Khương Kha, rốt cuộc cậu nhìn trúng hắn ở điểm nào? Đã lâu như vậy mà cũng không mời chúng tớ đi ăn! Có phải rất tuấn tú hay không? Có ảnh chụp không?"
"Rất đẹp trai." Tôi cố ý dừng lại, nhìn ánh mắt Vương Hiểu Yến lóe lên sự tò mò, tôi chỉ nói: "Nhưng không có ảnh chụp."
"Cậu đùa tớ!" Cô dùng sức vỗ chân của tôi.
Lúc nói chuyện, những thí sinh khác của trường cũng đã đến, cơ bản đều biết nhưng không quen, xã giao mà thôi.
Bởi vì sự việc hôm qua, tôi đặc biệt chú ý cô gái hạng nhất kia một chút, phát hiện nhân duyên của cô ta cũng không tốt lắm, mối quan hệ với các thí sinh khác không quá tốt đẹp.
Xung quanh cô ta ngoại trừ người cô ta đưa tới, rất nhiều vị trí đều trống, mãi đến khi nhóm tới trễ nhất không có chỗ ngồi, đành ngồi xung quanh cô ta.
Tôi vừa nhìn đã hiểu, người này tâm cao khí ngạo, bất chấp mọi người.
"Vương Hiểu Yến, chúng ta đổi vị trí đi, tôi có chuyện muốn nói với Khương Kha." Một nam sinh nhỏ giọng gọi, sắc mặt có vài phần nghiêm túc.
Vương Hiểu Yến lập tức đổi vị trí với cậu ta, nam sinh kia ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Khương Kha, tớ nói cho cậu biết, hôm qua người mà chúng ta gây sự là An Thụy Đan, cậu biết chứ?" Cậu ta nói.
Tôi gật đầu, lần trước đạt hạng nhất thi lần hai, đương nhiên biết. Tôi rướn cổ lên lại gần thấy mấy người kia cũng gật đầu, biểu thị biết.
"Hôm qua trở về tớ đã nghe ngóng về cô ta, cô ta ở khoa đó rất kiêu ngạo, nghe nói là quan nhị đại." Cậu ta nói.
"Cái gì quan?" Trưởng phòng rất bình tĩnh.
"Không biết, hỏi nhiều người, cách nói không giống nhau, chỉ biết là quan chức ở tỉnh." Nam sinh nói.