Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 92 HÔ HẤP
CHƯƠNG 92: HÔ HẤP
Có thể cân được hay không, thật ra trong lòng tôi còn chưa biết rõ. Nhưng có một điều tôi biết rất rõ đó là lần thi hát này, tôi phải phát huy tốt hơn lần trước, dù cho không thể tỏa sáng thì đối với tôi mà nói cũng không còn gì tiếc nuối nữa rồi.
Chính vào lúc tôi và Phạm Huyên nói chuyện, An Thụy Đan cũng vừa hát xong, cả hội trường vỗ tay như sấm dậy.
Tiếng vỗ tay này không hề có chút liên quan đến nhân phẩm của cô ấy, chỉ là vì cô ấy hát hay mà thôi.
Tôi buông tay Phạm Huyên ra cũng theo đó mà vỗ tay.
Tôi thấy lão đại trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi cũng vỗ tay theo, mọi người xung quanh đều tỏ vẻ ghen ghét thù địch, không hề động đậy.
Sau đó, An Thụy Đan lùi về phía sau cánh gà, lúc đi ngang qua, còn liếc xéo tôi một cái, dáng vẻ vô cùng khinh thường.
Có lẽ cảm thấy một cái nhìn còn chưa đủ, cô ta còn dứt khoát đưa ngón tay cái về phía tôi sau đó chỉ xuống dưới.
“Ấu trĩ!”
Tôi không nhịn được liền cười, không thèm nhìn cô ta nữa, chỉ thong thả lấy chiếc nhẫn mà ông chủ Trác đã chọn cho tôi từ trong túi ra đeo lên ngón trỏ tay phải.
Sau An Thụy Đan, còn có thêm ba đối thủ nữa thì đến lượt tôi, chắc cũng đến giờ đi đến phía sau cánh gà rồi.
“Huyên Huyên, lát nữa lúc tớ hát, phiền cậu quay lại giúp tớ nhé, được không?”
“Quay lại cho bạn trai cậu xem?”
“Ừ, anh ấy không đến được, tớ muốn quay lại cho anh ấy xem.”
“Dùng điện thoại cậu à?”
“Không, dùng điện thoại của cậu đi, rồi tối gửi bluetooth qua cho tớ.”
“Được.”
Sau khi dặn dò xong, tôi liền nhấc váy đứng dậy, đi đến phía sau cánh gà.
Mấy đối thủ hát trước tôi đều là vừa hát vừa múa, dù cho có đứng yên hát thì phía sau cũng có một đôi hoặc một người múa phụ họa. Có lẽ, trong vòng sơ khảo này, tôi là một trong số những người không nhiều lên sân khấu hát một mình.
Nhân viên hậu trường dán một số báo danh nhỏ màu đen vào eo váy tôi, tôi nhìn vào gương, chỉnh lại tóc một chút, bình phục lại tâm trạng đang căng thẳng.
Khoảng mười phút sau, đối thủ trước tôi đã lùi xuống sân khấu.
Tấm màn che sân khấu được kéo lên, tôi cởi áo khoác ngoài, đi theo người dẫn chương trình bước ra sân khấu, chỉ có điều, cô ấy đứng ở trước tầm rèm, còn tôi đứng phía sau.
Tôi nghe thấy tên mình và tên bài hát mà mình chọn.
Khương Kha .
Tôi nghe thấy dưới sân khấu, những người bạn thân đang ra sức gào hét tên tôi, bọn họ đều hô: “Khương Kha, nhất định phải thắng!”
Khoảnh khắc đó, tôi rất muốn cười. Vậy là tôi liền bật cười, tôi cười trong một bài hát không hề có chút vui vẻ nào này.
Chiếc rèm sân khấu theo nhạc được kéo lên.
Tôi nhìn thấy ban giám khảo ngồi đầu hàng nhiều lần quay đầu lại nhìn về nơi đang hò hét tên tôi.
Nhạc dạo đầu của rất ngắn, tôi không dám cứ đắm chìm trong cảm xúc vui vẻ này lâu, nhanh chóng cúi đầu, nhắm mắt lại, chỉ nghe tiếng nhạc, điều chỉnh lại cảm xúc.
“Hít thở, em hít thở bầu không khí thiếu vắng bóng anh, màn đêm không hề khiến em trở nên mơ hồ, xa cách anh càng khiến em trở nên tình táo hơn...”
Trong đầu tôi tự nhiên hiện lên hình ảnh Trác Nguy, đã lớn như thế này rồi, anh ấy là người đàn ông đầu tiên khiến tôi rung động.
Bởi vì biết rõ rằng không thể bên nhau dài lâu, sớm muộn có ngày cũng phải chia xa, đem anh ấy vào trong cảm xúc của mình khiến tôi dễ hình dung hơn.
“Em nhẹ nhàng hít thở, hít thở bầu không khí lạnh lẽo này, ngày hôm qua lệ còn chảy dài nơi khóe mắt, đã từng cảm nhận được ấm áp. Em sẽ nhớ về anh...”
Bài hát của Thái Kiện Nhã đến câu này, ca từ đã nhẹ nhàng đi rất nhiều, nhưng tôi không giống cô ấy, từ đầu đến cuối, trong tôi vẫn mang một niềm bi thương nồng đậm.
Tôi nhớ đến Trác Nguy mà buồn muốn bật khóc.
“Không thể nắm giữa tất cả, chỉ có thể nắm giữa lại những hồi ức, là nỗi khổ hay là một món quà đây....?”
“Nỗi nhớ thương khiến con người ta gần như nghẹt thở, em rơi vào đáy biển tối đen không một tiếng động...”
Nước mắt của tôi cuối cùng cũng rơi xuống, tôi không hề đưa tay lau nó đi, cứ thế đứng yên hát.
Tôi nghe thấy trong hội trường, ngoài tiếng nhạc và giọng hát của tôi ra không còn có âm thanh nào khác nữa.
Dưới sân khấu, một số chỗ đã hiện lên những ánh đèn sao lấp lánh, là ánh sáng của gậy huỳnh quang, tôi còn nhìn thấy có một vài người rơi nước mắt theo tôi.
Trong mối tình đầu của nam và nữ, sự tuyệt vọng trong tình yêu là thứ dễ dàng nhận được sự đồng cảm nhất.
“Ngày hôm qua lệ còn chảy dài nơi khóe mắt, đã từng cảm nhận được ấm áp. Em sẽ nhớ về anh...”
“Em và nỗi cô đơn càng ngày càng trở nên thân thiết, nụ cười nơi khóe môi lại là điều em nhớ tớ nhiều nhất...”
Khi tôi hát xong bài hát hày, cả hội trường tĩnh lặng không một tiếng động.
Có thể cân được hay không, thật ra trong lòng tôi còn chưa biết rõ. Nhưng có một điều tôi biết rất rõ đó là lần thi hát này, tôi phải phát huy tốt hơn lần trước, dù cho không thể tỏa sáng thì đối với tôi mà nói cũng không còn gì tiếc nuối nữa rồi.
Chính vào lúc tôi và Phạm Huyên nói chuyện, An Thụy Đan cũng vừa hát xong, cả hội trường vỗ tay như sấm dậy.
Tiếng vỗ tay này không hề có chút liên quan đến nhân phẩm của cô ấy, chỉ là vì cô ấy hát hay mà thôi.
Tôi buông tay Phạm Huyên ra cũng theo đó mà vỗ tay.
Tôi thấy lão đại trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi cũng vỗ tay theo, mọi người xung quanh đều tỏ vẻ ghen ghét thù địch, không hề động đậy.
Sau đó, An Thụy Đan lùi về phía sau cánh gà, lúc đi ngang qua, còn liếc xéo tôi một cái, dáng vẻ vô cùng khinh thường.
Có lẽ cảm thấy một cái nhìn còn chưa đủ, cô ta còn dứt khoát đưa ngón tay cái về phía tôi sau đó chỉ xuống dưới.
“Ấu trĩ!”
Tôi không nhịn được liền cười, không thèm nhìn cô ta nữa, chỉ thong thả lấy chiếc nhẫn mà ông chủ Trác đã chọn cho tôi từ trong túi ra đeo lên ngón trỏ tay phải.
Sau An Thụy Đan, còn có thêm ba đối thủ nữa thì đến lượt tôi, chắc cũng đến giờ đi đến phía sau cánh gà rồi.
“Huyên Huyên, lát nữa lúc tớ hát, phiền cậu quay lại giúp tớ nhé, được không?”
“Quay lại cho bạn trai cậu xem?”
“Ừ, anh ấy không đến được, tớ muốn quay lại cho anh ấy xem.”
“Dùng điện thoại cậu à?”
“Không, dùng điện thoại của cậu đi, rồi tối gửi bluetooth qua cho tớ.”
“Được.”
Sau khi dặn dò xong, tôi liền nhấc váy đứng dậy, đi đến phía sau cánh gà.
Mấy đối thủ hát trước tôi đều là vừa hát vừa múa, dù cho có đứng yên hát thì phía sau cũng có một đôi hoặc một người múa phụ họa. Có lẽ, trong vòng sơ khảo này, tôi là một trong số những người không nhiều lên sân khấu hát một mình.
Nhân viên hậu trường dán một số báo danh nhỏ màu đen vào eo váy tôi, tôi nhìn vào gương, chỉnh lại tóc một chút, bình phục lại tâm trạng đang căng thẳng.
Khoảng mười phút sau, đối thủ trước tôi đã lùi xuống sân khấu.
Tấm màn che sân khấu được kéo lên, tôi cởi áo khoác ngoài, đi theo người dẫn chương trình bước ra sân khấu, chỉ có điều, cô ấy đứng ở trước tầm rèm, còn tôi đứng phía sau.
Tôi nghe thấy tên mình và tên bài hát mà mình chọn.
Khương Kha .
Tôi nghe thấy dưới sân khấu, những người bạn thân đang ra sức gào hét tên tôi, bọn họ đều hô: “Khương Kha, nhất định phải thắng!”
Khoảnh khắc đó, tôi rất muốn cười. Vậy là tôi liền bật cười, tôi cười trong một bài hát không hề có chút vui vẻ nào này.
Chiếc rèm sân khấu theo nhạc được kéo lên.
Tôi nhìn thấy ban giám khảo ngồi đầu hàng nhiều lần quay đầu lại nhìn về nơi đang hò hét tên tôi.
Nhạc dạo đầu của rất ngắn, tôi không dám cứ đắm chìm trong cảm xúc vui vẻ này lâu, nhanh chóng cúi đầu, nhắm mắt lại, chỉ nghe tiếng nhạc, điều chỉnh lại cảm xúc.
“Hít thở, em hít thở bầu không khí thiếu vắng bóng anh, màn đêm không hề khiến em trở nên mơ hồ, xa cách anh càng khiến em trở nên tình táo hơn...”
Trong đầu tôi tự nhiên hiện lên hình ảnh Trác Nguy, đã lớn như thế này rồi, anh ấy là người đàn ông đầu tiên khiến tôi rung động.
Bởi vì biết rõ rằng không thể bên nhau dài lâu, sớm muộn có ngày cũng phải chia xa, đem anh ấy vào trong cảm xúc của mình khiến tôi dễ hình dung hơn.
“Em nhẹ nhàng hít thở, hít thở bầu không khí lạnh lẽo này, ngày hôm qua lệ còn chảy dài nơi khóe mắt, đã từng cảm nhận được ấm áp. Em sẽ nhớ về anh...”
Bài hát của Thái Kiện Nhã đến câu này, ca từ đã nhẹ nhàng đi rất nhiều, nhưng tôi không giống cô ấy, từ đầu đến cuối, trong tôi vẫn mang một niềm bi thương nồng đậm.
Tôi nhớ đến Trác Nguy mà buồn muốn bật khóc.
“Không thể nắm giữa tất cả, chỉ có thể nắm giữa lại những hồi ức, là nỗi khổ hay là một món quà đây....?”
“Nỗi nhớ thương khiến con người ta gần như nghẹt thở, em rơi vào đáy biển tối đen không một tiếng động...”
Nước mắt của tôi cuối cùng cũng rơi xuống, tôi không hề đưa tay lau nó đi, cứ thế đứng yên hát.
Tôi nghe thấy trong hội trường, ngoài tiếng nhạc và giọng hát của tôi ra không còn có âm thanh nào khác nữa.
Dưới sân khấu, một số chỗ đã hiện lên những ánh đèn sao lấp lánh, là ánh sáng của gậy huỳnh quang, tôi còn nhìn thấy có một vài người rơi nước mắt theo tôi.
Trong mối tình đầu của nam và nữ, sự tuyệt vọng trong tình yêu là thứ dễ dàng nhận được sự đồng cảm nhất.
“Ngày hôm qua lệ còn chảy dài nơi khóe mắt, đã từng cảm nhận được ấm áp. Em sẽ nhớ về anh...”
“Em và nỗi cô đơn càng ngày càng trở nên thân thiết, nụ cười nơi khóe môi lại là điều em nhớ tớ nhiều nhất...”
Khi tôi hát xong bài hát hày, cả hội trường tĩnh lặng không một tiếng động.
Bình luận facebook