Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 94 ĐÚNG LÀ LOẠI LÀ MÌ TÔM
CHƯƠNG 94: ĐÚNG LÀ LOẠI LÀ MÌ TÔM
Có một phần ba tỉ lệ người lọt vào vòng trong, tôi rất may mắn vì lại được nằm trong số đó, vẫn chỉ là cao hơn điểm sàn một chút.
Tất cả chúng tôi đều rất vui vẻ.
Đương nhiên chất giọng tuyệt vời của An Thụy Đan kia cũng qua được vòng này, điểm số của cô ta còn vượt xa hơn tôi rất nhiều.
“Khương Kha, chúc mừng cô nha! Vận may tốt quá nhỉ, điểm số vẫn chỉ cao hơn mức sàn một chút.” Lúc cuộc thi kết thúc, cô ta liền đi tới hàng ghế phía sau tôi, từ đó ngước mắt nhìn xuống.
“Cũng chúc mừng cô, điểm số dẫn đầu vượt xa mọi người như vậy.” Tôi vờ như không nghe ra sự châm chọc trong lời kia của cô ta, “Chúc cô vào vòng sau cũng dành được kết quả tốt như vậy.”
“Tôi đương nhiên sẽ có thành tích cao, sẽ lọt vào trận chung kết!” cô ta vừa nói vừa nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, “Cô thì khó mà biết trước được, về giọng hát thì cũng là loại bình thường thôi, dùng thủ đoạn mới vào được tận vòng này.”
“Đúng.” Tôi không phản bác, “Giọng hát của tôi chẳng bằng cô, cho nên chỉ có thể dựa vào may mắn và thủ đoạn.”
“Biết vậy là tốt, không ngờ cô cũng biết tự lượng sức mình.” Ánh mắt cô ta dừng lại bó hoa tôi đang ôm trong tay, “Tại sao lại có lắm kẻ mù người điếc thế nhỉ? Lại còn tặng hoa cho cô cơ à?”
“Lần sau lúc cô hát tôi mua cho cô một bó nhé?” Tôi hỏi, “Cô thích hoa gì? Hồng? Bách hợp? Thiên điểu? Hay cẩm chướng?”
“Ai cần cô tặng hoa chứ?” Cô ta hung hăng trợn mắt nhìn tôi, “Nếu như tôi muốn hoa, ngoài kia còn bao nhiêu người muốn tặng tôi kia kìa.”
“Đúng, mặc dù tôi ở khoa tiếng Trung, nhưng cũng nghe rằng không ít nam sinh theo đuổi cô.” Tôi cười, xốc lại quay cặp trên vai, “ Tôi đi trước đây, lần sau gặp, bye bye.”
Tôi cùng lũ bạn thân đi ra ngoài, sau lưng còn nghe thấy đám người vây quanh An Thụy Đan xì xào:
“Chị Đan, cô ta dám cạnh khóe chị!”
“Rõ ràng là cô ta đangcố tình mà! Lần trước lũ bạn của cô ta vừa la vừa hét, náo loạn hết cả khán phòng, hôm nay mọi người đều không ai được tặng hoa, chỉ mỗi mình cô ta có!”
“Không có thực lực chỉ biết dựa vào việc đi lấy lòng thiên hạ!”, “Chị Đan, vòng sau phải trừng trị cô ta mới được!”
“Đúng! Cô ta như vậy, chắc chắn không vào nổi chung kết!”
“Xem bên cạnh cô ta nhiều nam sinh thế kia, chắc chắn là mì tôm rồi!”
“Ha ha ha.”….
Mỗi câu kia đều lọt vào tai tôi rõ ràng tới từng chữ, ra khỏi khán phòng tôi mới hỏi: “Mì tôm là sao?”
“Chính là ăn mì tôm.” Phạm Huyên đáp.
“Bọn họ nói tớ là mì tôm, nghĩa là gì?” Đây thật sự là lần đầu tiên tôi nghe người ta dùng mì tôm để chửi người khác.
“Nghĩa là ai cũng có thể tán cậu(1).” Vương Hiểu Yến giải thích.
Tôi “à” một tiếng: “Chúng ta đi thôi, ngày kia mời các cậu ăn tối nha, bọn mình ăn mừng một chút. Bạn trai tớ nói lần này anh ấy mời, cho nên các cậu đừng đòi chia tiền với tớ!”
Nghe tới bạn trai tôi mời, tất cả đều rất vui.
Còn về tại sao tôi lại hẹn tối ngày kia, là bởi vì….giám đốc Trác nói muốn thưởng cho tôi.
Lần thứ 7…
Tay ôm lấy mặt, tôi muốn mười lần, còn bảo anh ấy đến thêm hai tối nữa.
Lại lấy tay ôm mặt, tôi tại sao lại háo sắc thế này chứ?
“Khương Kha, bọn họ nói cậu là mì tôm, cậu không tức à?” Có người hỏi.
“Mồm nằm trên người bọn họ, nói thế nào là việc của họ, tôi tức giận thì có tác dụng gì chứ?” Tôi nói, “Đằng nào thì cũng không quay lại mắng hay đánh bọn họ một trận được.”
“Cậu kiềm chế tốt thật đấy!” Có người nói.
Tôi cười một cái, không phải là kiềm chế tốt, mà là có những chuyện dần sẽ quen.
Bị người khác chỉ trỏ sau lưng sẽ quen dần, bị người ta chửi sẽ quen, sẽ quen việc phải bỏ danh dự của mình xuống, quen với việc nhiều chuyện nghe thấy cũng phải vờ như không….
Tối hôm đó, giám đốc Trác tâm trạng không được tốt, hết lần này đến lần khác trong bóng tối lặng lẽ muốn tôi.
“Anh Trác, hôm nay anh sao thế?”
Tôi quấn lấy cơ thể anh như một con bạch tuộc, tôi tưởng công việc của anh có gì bất trắc.
Chẳng ngờ anh lại ngược lại tôi: “Tiểu Như, em ở bên cạnh tôi có phải rất thiếu cảm giác an toàn không?”
Câu hỏi này tôi không biết phải trả lời sao cho đúng: tôi và anh sớm tối đều cùng nhau uống rượu, cùng nhau đều say.
Tôi im lặng, hôn anh.
Tối hôm đó, cũng không là biết tâm trạng của ai ảnh hưởng tới ai, chúng tôi mặc kệ, quấn lấy nhau triền miên không dứt.
Có một phần ba tỉ lệ người lọt vào vòng trong, tôi rất may mắn vì lại được nằm trong số đó, vẫn chỉ là cao hơn điểm sàn một chút.
Tất cả chúng tôi đều rất vui vẻ.
Đương nhiên chất giọng tuyệt vời của An Thụy Đan kia cũng qua được vòng này, điểm số của cô ta còn vượt xa hơn tôi rất nhiều.
“Khương Kha, chúc mừng cô nha! Vận may tốt quá nhỉ, điểm số vẫn chỉ cao hơn mức sàn một chút.” Lúc cuộc thi kết thúc, cô ta liền đi tới hàng ghế phía sau tôi, từ đó ngước mắt nhìn xuống.
“Cũng chúc mừng cô, điểm số dẫn đầu vượt xa mọi người như vậy.” Tôi vờ như không nghe ra sự châm chọc trong lời kia của cô ta, “Chúc cô vào vòng sau cũng dành được kết quả tốt như vậy.”
“Tôi đương nhiên sẽ có thành tích cao, sẽ lọt vào trận chung kết!” cô ta vừa nói vừa nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, “Cô thì khó mà biết trước được, về giọng hát thì cũng là loại bình thường thôi, dùng thủ đoạn mới vào được tận vòng này.”
“Đúng.” Tôi không phản bác, “Giọng hát của tôi chẳng bằng cô, cho nên chỉ có thể dựa vào may mắn và thủ đoạn.”
“Biết vậy là tốt, không ngờ cô cũng biết tự lượng sức mình.” Ánh mắt cô ta dừng lại bó hoa tôi đang ôm trong tay, “Tại sao lại có lắm kẻ mù người điếc thế nhỉ? Lại còn tặng hoa cho cô cơ à?”
“Lần sau lúc cô hát tôi mua cho cô một bó nhé?” Tôi hỏi, “Cô thích hoa gì? Hồng? Bách hợp? Thiên điểu? Hay cẩm chướng?”
“Ai cần cô tặng hoa chứ?” Cô ta hung hăng trợn mắt nhìn tôi, “Nếu như tôi muốn hoa, ngoài kia còn bao nhiêu người muốn tặng tôi kia kìa.”
“Đúng, mặc dù tôi ở khoa tiếng Trung, nhưng cũng nghe rằng không ít nam sinh theo đuổi cô.” Tôi cười, xốc lại quay cặp trên vai, “ Tôi đi trước đây, lần sau gặp, bye bye.”
Tôi cùng lũ bạn thân đi ra ngoài, sau lưng còn nghe thấy đám người vây quanh An Thụy Đan xì xào:
“Chị Đan, cô ta dám cạnh khóe chị!”
“Rõ ràng là cô ta đangcố tình mà! Lần trước lũ bạn của cô ta vừa la vừa hét, náo loạn hết cả khán phòng, hôm nay mọi người đều không ai được tặng hoa, chỉ mỗi mình cô ta có!”
“Không có thực lực chỉ biết dựa vào việc đi lấy lòng thiên hạ!”, “Chị Đan, vòng sau phải trừng trị cô ta mới được!”
“Đúng! Cô ta như vậy, chắc chắn không vào nổi chung kết!”
“Xem bên cạnh cô ta nhiều nam sinh thế kia, chắc chắn là mì tôm rồi!”
“Ha ha ha.”….
Mỗi câu kia đều lọt vào tai tôi rõ ràng tới từng chữ, ra khỏi khán phòng tôi mới hỏi: “Mì tôm là sao?”
“Chính là ăn mì tôm.” Phạm Huyên đáp.
“Bọn họ nói tớ là mì tôm, nghĩa là gì?” Đây thật sự là lần đầu tiên tôi nghe người ta dùng mì tôm để chửi người khác.
“Nghĩa là ai cũng có thể tán cậu(1).” Vương Hiểu Yến giải thích.
Tôi “à” một tiếng: “Chúng ta đi thôi, ngày kia mời các cậu ăn tối nha, bọn mình ăn mừng một chút. Bạn trai tớ nói lần này anh ấy mời, cho nên các cậu đừng đòi chia tiền với tớ!”
Nghe tới bạn trai tôi mời, tất cả đều rất vui.
Còn về tại sao tôi lại hẹn tối ngày kia, là bởi vì….giám đốc Trác nói muốn thưởng cho tôi.
Lần thứ 7…
Tay ôm lấy mặt, tôi muốn mười lần, còn bảo anh ấy đến thêm hai tối nữa.
Lại lấy tay ôm mặt, tôi tại sao lại háo sắc thế này chứ?
“Khương Kha, bọn họ nói cậu là mì tôm, cậu không tức à?” Có người hỏi.
“Mồm nằm trên người bọn họ, nói thế nào là việc của họ, tôi tức giận thì có tác dụng gì chứ?” Tôi nói, “Đằng nào thì cũng không quay lại mắng hay đánh bọn họ một trận được.”
“Cậu kiềm chế tốt thật đấy!” Có người nói.
Tôi cười một cái, không phải là kiềm chế tốt, mà là có những chuyện dần sẽ quen.
Bị người khác chỉ trỏ sau lưng sẽ quen dần, bị người ta chửi sẽ quen, sẽ quen việc phải bỏ danh dự của mình xuống, quen với việc nhiều chuyện nghe thấy cũng phải vờ như không….
Tối hôm đó, giám đốc Trác tâm trạng không được tốt, hết lần này đến lần khác trong bóng tối lặng lẽ muốn tôi.
“Anh Trác, hôm nay anh sao thế?”
Tôi quấn lấy cơ thể anh như một con bạch tuộc, tôi tưởng công việc của anh có gì bất trắc.
Chẳng ngờ anh lại ngược lại tôi: “Tiểu Như, em ở bên cạnh tôi có phải rất thiếu cảm giác an toàn không?”
Câu hỏi này tôi không biết phải trả lời sao cho đúng: tôi và anh sớm tối đều cùng nhau uống rượu, cùng nhau đều say.
Tôi im lặng, hôn anh.
Tối hôm đó, cũng không là biết tâm trạng của ai ảnh hưởng tới ai, chúng tôi mặc kệ, quấn lấy nhau triền miên không dứt.