Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
"Bây giờ chúng ta đi bưu điện điều tra tin tức sao?" Tôi cười, móc hóa đơn chuyển tiền từ trong túi áo của hắn ra.
Đơn gửi tiền có điền tên người gửi là Cốc Uyển Song, địa chỉ cũng là thôn Đại Minh, cầm tờ đơn trên tay tôi có cảm giác không chân thật, cả người run lên bần bật.
Tôi sợ hãi vội nhét lại vào trong túi áo Hạ Khải Phong, giữ chặt cái áo khoác mỏng mà hắn vừa đắp lên người tôi, dựa vào cửa sổ nghỉ ngơi.
Trong lúc đó, tôi cảm giác Hạ Khải Phong đang sờ đầu mình, rất ôn nhu, trong lòng tôi có một cảm giác kỳ lạ.
Tôi dột nhiên rất tò mò về hắn, nhìn hắn, tôi hỏi: "Lúc còn sống anh là người ở đâu? Trong nhà có những ai?"
Hắn không cười, trở nên thâm trầm, ngẩng đầu nhìn tôi, lạnh nhạt nói: "Ta mồ côi từ nhỏ, chỗ nào không phải nhà của ta, cũng đều là nhà của ta."
Trong mắt tôi thì đó là một sự kiện bi thảm nhưng hắn lại giống như đang nói người của người người khác. Một câu chỗ nào đều không phải nhà của ta, cũng đều là nhà của ta, nói toạc ra là một đứa trẻ mồ côi lang thang khắp chốn.
Tôi nghĩ đến những đứa trẻ mồ côi phải đi lang thang để ăn xin, tôi liền cảm thấy hắn rất đáng thương.
Nhưng nếu đã chết thì nên đi đầu thai chuyển thế mới đúng, làm sao lại cứ phải quấn lấy tôi?
Đối với hắn, tôi thật sự tò mò, không nhịn được, lại hỏi: "Tôi có thể hỏi anh chết như thế nào không?"
Hạ Khải Phong nghe vậy thì đột nhiên sắc mặt trở nên âm u, không biết có phải là tôi nhìn nhầm hay không, trong mắt hắn có thù hận, hắn lạnh lùng nói: "Cái này cô tốt nhất là không nên biết, nếu không cô sẽ hối hận."
Hắn nói như vậy, tôi sao dám hỏi lại? Chỉ là trong lòng có khúc mắc nên cảm thấy rất khó chịu.
Tại sao tôi không thể biết? Tại sao tôi nhất định sẽ hối hận?
Không khí dường như bị đè nén, rất lúng túng, xấu hổ, chúng tôi đều im lặng trầm mặc.
Ở bưu cục, chúng tôi tra xét lai lịch của đơn gửi tiền, thông tin ở trên đều là thật, mã số CMND của người gửi tiền cũng không phải là gải mà chính là của Cốc Uyển Song.
Chúng tôi cẩn thận nhìn đơn chuyển tiền, phát hiện đó là tờ đơn đặc thù của bộ phận tài chính trong nhà máy Trương gia, phụ, xung quanh có mấy cái thôn, nhưng cũng chỉ có có Trương gia có mẫu đơn như thế này.
Vì thế chúng tôi đưa ra kết luận, người gửi tiền giúp Cốc Uyển Song là công nhân trong nhà máy chè của Trương gia, hơn nữa còn là người thường xuyên tiếp xúc với tờ đơn trong bộ phận tài chính.
Rốt cuộc cũng có manh mối, hơn nữa phạm vi cũng rút nhỏ không ít, chúng tôi đều tin tưởng mình rất nhanh có thể tìm ra chân tướng.
Suốt bốn tiếng ngồi trên xe, chúng tôi đã trở lại thôn Đại Minh. Sau đó tôi nhanh chóng đi tìm Xảo Sở đẻ hỏi chuyện.
Xảo Sở đang ngủ nên mơ mơ màng màng, không suy nghĩ gì nhiều liền trả lời:
"Cô Phương Mai là giám đốc của bộ phận tài chính, cô ấy có, thư ký của cô ấy cũng có."
"Còn có ai nữ không?"
Xảo Sở khép hờ hai mắt, nghĩ nghĩ rồi nói: "Còn có chị kế toán Lâm Băng."
"Hết rồi sao?"
"Hết rồi." Xảo Sở khẳng định nói.
Đúng lúc này, mợ cả chạy vào nói tôi đi đâu mà gọi điện không được, khiến mẹ tôi lo lắng. Tôi đột nhiên nhớ ra mình ra ngoài đã được một ngày một đêm, phải nhanh chóng đi tìm Kiều Sinh.
Tới lý túc xá, chúng tôi mới biết được ở ký túc xá bị chập điện, hầu như tất cả mọi người đều đã đi ra ngoài, trước đó chúng tôi có dặn dò Kiều Sinh nhất định phải ở yên trong ký túc xá chờ chúng tôi, tôi nghĩ hẳn là hắn sẽ không rời đi.
Chúng tôi mượn cái đèn pin để soi, nhưng đèn pin lại bị hết điện, tôi lấy ra cụ pin, miết vào hai lòng bàn tay, nghe nói như vậy có thể có thêm chút điện.
Hạ Khải Phong lại nhìn không thuận mắt, cướp đi cục pin trên tay tôi ném vào thùng rác, rồi hắn thở một hơi vào đèn pin, sau đó đèn pin liền sáng.
Tôi khiếp sợ hỏi: "Anh làm gì nó vậy?"
Hắn nói: "Nạp điện."
Ma cũng nạp điện được sao? Chúng tôi rất nhanh liền tới khu ký túc xá của nam, nhưng lại không tìm thấy Liên Kiều Sinh.
Tôi phân công tôi và hắn chia nhau ra tìm nhưng Hạ Khải Phong lại nghiêm khắc cự tuyệt tôi: "Không được, cô đã quên ta nói cô không được rời khỏi phạm vi tầm mắt của ta sao?"
Thấy hắn có chút khẩn trương tôi đột nhiên nhớ tới bà lão mình gặp phải hôm trước, sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng, kéo ống tay áo của hắn nói: "Anh với Cốc Uyển Song thì ai lợi hại hơn?"
Hạ Khải Phong cầm lấy đèn pin chiếu vào khuôn mặt mình, bộ dáng vô cùng quỷ dị lại khủng bố, nói: "Cô cảm thấy sao?
Đơn gửi tiền có điền tên người gửi là Cốc Uyển Song, địa chỉ cũng là thôn Đại Minh, cầm tờ đơn trên tay tôi có cảm giác không chân thật, cả người run lên bần bật.
Tôi sợ hãi vội nhét lại vào trong túi áo Hạ Khải Phong, giữ chặt cái áo khoác mỏng mà hắn vừa đắp lên người tôi, dựa vào cửa sổ nghỉ ngơi.
Trong lúc đó, tôi cảm giác Hạ Khải Phong đang sờ đầu mình, rất ôn nhu, trong lòng tôi có một cảm giác kỳ lạ.
Tôi dột nhiên rất tò mò về hắn, nhìn hắn, tôi hỏi: "Lúc còn sống anh là người ở đâu? Trong nhà có những ai?"
Hắn không cười, trở nên thâm trầm, ngẩng đầu nhìn tôi, lạnh nhạt nói: "Ta mồ côi từ nhỏ, chỗ nào không phải nhà của ta, cũng đều là nhà của ta."
Trong mắt tôi thì đó là một sự kiện bi thảm nhưng hắn lại giống như đang nói người của người người khác. Một câu chỗ nào đều không phải nhà của ta, cũng đều là nhà của ta, nói toạc ra là một đứa trẻ mồ côi lang thang khắp chốn.
Tôi nghĩ đến những đứa trẻ mồ côi phải đi lang thang để ăn xin, tôi liền cảm thấy hắn rất đáng thương.
Nhưng nếu đã chết thì nên đi đầu thai chuyển thế mới đúng, làm sao lại cứ phải quấn lấy tôi?
Đối với hắn, tôi thật sự tò mò, không nhịn được, lại hỏi: "Tôi có thể hỏi anh chết như thế nào không?"
Hạ Khải Phong nghe vậy thì đột nhiên sắc mặt trở nên âm u, không biết có phải là tôi nhìn nhầm hay không, trong mắt hắn có thù hận, hắn lạnh lùng nói: "Cái này cô tốt nhất là không nên biết, nếu không cô sẽ hối hận."
Hắn nói như vậy, tôi sao dám hỏi lại? Chỉ là trong lòng có khúc mắc nên cảm thấy rất khó chịu.
Tại sao tôi không thể biết? Tại sao tôi nhất định sẽ hối hận?
Không khí dường như bị đè nén, rất lúng túng, xấu hổ, chúng tôi đều im lặng trầm mặc.
Ở bưu cục, chúng tôi tra xét lai lịch của đơn gửi tiền, thông tin ở trên đều là thật, mã số CMND của người gửi tiền cũng không phải là gải mà chính là của Cốc Uyển Song.
Chúng tôi cẩn thận nhìn đơn chuyển tiền, phát hiện đó là tờ đơn đặc thù của bộ phận tài chính trong nhà máy Trương gia, phụ, xung quanh có mấy cái thôn, nhưng cũng chỉ có có Trương gia có mẫu đơn như thế này.
Vì thế chúng tôi đưa ra kết luận, người gửi tiền giúp Cốc Uyển Song là công nhân trong nhà máy chè của Trương gia, hơn nữa còn là người thường xuyên tiếp xúc với tờ đơn trong bộ phận tài chính.
Rốt cuộc cũng có manh mối, hơn nữa phạm vi cũng rút nhỏ không ít, chúng tôi đều tin tưởng mình rất nhanh có thể tìm ra chân tướng.
Suốt bốn tiếng ngồi trên xe, chúng tôi đã trở lại thôn Đại Minh. Sau đó tôi nhanh chóng đi tìm Xảo Sở đẻ hỏi chuyện.
Xảo Sở đang ngủ nên mơ mơ màng màng, không suy nghĩ gì nhiều liền trả lời:
"Cô Phương Mai là giám đốc của bộ phận tài chính, cô ấy có, thư ký của cô ấy cũng có."
"Còn có ai nữ không?"
Xảo Sở khép hờ hai mắt, nghĩ nghĩ rồi nói: "Còn có chị kế toán Lâm Băng."
"Hết rồi sao?"
"Hết rồi." Xảo Sở khẳng định nói.
Đúng lúc này, mợ cả chạy vào nói tôi đi đâu mà gọi điện không được, khiến mẹ tôi lo lắng. Tôi đột nhiên nhớ ra mình ra ngoài đã được một ngày một đêm, phải nhanh chóng đi tìm Kiều Sinh.
Tới lý túc xá, chúng tôi mới biết được ở ký túc xá bị chập điện, hầu như tất cả mọi người đều đã đi ra ngoài, trước đó chúng tôi có dặn dò Kiều Sinh nhất định phải ở yên trong ký túc xá chờ chúng tôi, tôi nghĩ hẳn là hắn sẽ không rời đi.
Chúng tôi mượn cái đèn pin để soi, nhưng đèn pin lại bị hết điện, tôi lấy ra cụ pin, miết vào hai lòng bàn tay, nghe nói như vậy có thể có thêm chút điện.
Hạ Khải Phong lại nhìn không thuận mắt, cướp đi cục pin trên tay tôi ném vào thùng rác, rồi hắn thở một hơi vào đèn pin, sau đó đèn pin liền sáng.
Tôi khiếp sợ hỏi: "Anh làm gì nó vậy?"
Hắn nói: "Nạp điện."
Ma cũng nạp điện được sao? Chúng tôi rất nhanh liền tới khu ký túc xá của nam, nhưng lại không tìm thấy Liên Kiều Sinh.
Tôi phân công tôi và hắn chia nhau ra tìm nhưng Hạ Khải Phong lại nghiêm khắc cự tuyệt tôi: "Không được, cô đã quên ta nói cô không được rời khỏi phạm vi tầm mắt của ta sao?"
Thấy hắn có chút khẩn trương tôi đột nhiên nhớ tới bà lão mình gặp phải hôm trước, sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng, kéo ống tay áo của hắn nói: "Anh với Cốc Uyển Song thì ai lợi hại hơn?"
Hạ Khải Phong cầm lấy đèn pin chiếu vào khuôn mặt mình, bộ dáng vô cùng quỷ dị lại khủng bố, nói: "Cô cảm thấy sao?
Bình luận facebook