Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hạ Khải Phong, lòng tôi lại đau như cắt. Cái tên ngốc này, tại sao lại liều mình ăn nhiều hỏa quỷ như thế chứ? Chẳng những không cứu được tôi mà ngay cả hắn cũng bị trọng thương.
Tôi cầm chặt tay của hắn, một tay khác thì vuốt nhẹ khuôn mặt hắn, sau đó tôi ghé sát vào lỗ tai hắn, thì thầm: "Ôi, mặt trời đã lên cao rồi, nếu không rời giường khuôn mặt sẽ bị biến dạng đấy!
Mặt ngươi bị biến dạng sẽ trở nên rất xấu, lúc ấy ta sẽ không để ý đến ngươi nữa! Sao ngươi vẫn còn chưa tỉnh lại? Chẳng lẽ ngươi muốn để ta trở thành quả phụ hả? Ngươi độc ác cũng vừa vừa phai phải thôi chứ?"
Tôi nói nhiều như vậy mà hắn vẫn không có phản ứng, nước mắt không khỏi trào ra. Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của La Đức Liệt.
"Cung nghênh Minh Vương đại nhân...!"
Nguy rồi, Minh Vương đại nhân muốn vào thăm con trai, tôi làm sao bây giờ?
Tôi khẩn trương đi khắp nơi tìm chỗ để ẩn náu, nơi này tuy lớn nhưng lại không có chỗ này có thể che chắn cho tôi, hơn nữa tôi làm sao có thể ở dưới mí mắt của Minh Vương trơi chò trốn tìm, mà không bị hắn phát hiện.
Đã như vầy, tôi sẽ không trốn, hiện tại không phải tôi đang là nữ quỷ hầu sao?
Nhìn thân ảnh cao lớn ngoài cửa, tôi đoán chắc chắn hắn là Minh Vương, vì vậy lập tức bưng chậu nước lên, đứng ở cạnh giường, cúi thấp đầu.
Minh Vương sẽ có bộ dạng gì đây? Một cái mặt mọc đầy râu, là một lão già hung ác chăng?
Hắn có thể vứt bỏ vợ con mà yên tâm làm Minh Vương cao cao tại thượng, điều này khiến tôi không thể nào có hảo cảm với hắn được.
Tôi cúi thấp đầu, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến: "Hắn vẫn còn nôn sao?"
Tôi cung kính đáp: "Vừa nôn ra hai chậu, nhưng vẫn chưa từng tỉnh lại."
Đột nhiên chung quanh trở nên tĩnh mịch, tôi cảm giác ngay cả không khí cũng đông lại rồi, Minh Vương đột nhiên phất tay một cái, tất cả đồ đạc trong phòng đều đổ vỡ.
Tôi bị dọa sợ, nhắm chặt hai mắt, miệng cũng mím chặt để không phát ra tiếng.
Hắn phẫn nộ đứng trước cửa gào thét, lần này thanh âm trở nên khàn khàn quỷ dị nhưng lại như sấm bên tai, chấn động toàn bộ Ma Viêm, cả cung điện bắt đầu rung rung: "Ngay cả một cái lời nguyền rủa cũng không giải được, giữ các ngươi lại có ích gì? Ngày mai nếu hắn vẫn chưa tỉnh lại, bổn tọa muốn tất cả các ngươi phải chôn cùng."
Minh Vương tức giận gầm lên, làm tai tôi cứ ong ong, tôi lặng lẽ thò tay ra văn vê lỗ tai, trong lòng âm thầm oán trách: "Quả thật là một bạo quân, dù ngươi có tức giận như thế nào thì Hạ Khải Phong có thể tỉnh lại được sao? Ngươi đường đường là Minh Vương ngay cả năng lực cứu con trai mình cũng không có mà còn có mặt mũi đi trách người khác?"
Tôi cúi đầu vừa mới oán trách xong, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của Minh Vương đang đi về phía tôi.
Hắn đi tới trước mặt tôi, lạnh lùng nói: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Nói lại lần nữa xem."
Toàn thân tôi cứng đờ, có chút không dám tin: không phải chứ? Chẳng lẽ hắn có thuật đọc tâm?
Tôi kịp nói ra câu nào, đã bị hắn túm cổ, nhấc lên, ép tôi nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Minh Giới ai chẳng biết bổn tọa có thuật đọc tâm? Rốt cuộc ngươi là ai?" Minh Vương lãnh khốc nói.
Tôi dùng hết sức kéo ngón tay của hắn ra, ngước mắt nhìn diện mạo thực sự của hắn, trong lòng không khỏi kinh ngạc vạn phần: đây là cha của Hạ Khải Phong hay là huynh đệ của Hạ Khải Phong? Hai cha con này không chỉ giống nhau mà ngay cả tuổi toạt nhìn cũng tương xứng, căn bản không phân biệt được rõ lớn nhỏ.
Hắn có khuôn mặt giống Hạ Khải Phong, ngũ quan cũng vô cùng tinh xảo, chỉ là ánh mắt của hắn màu lam, khí chất tôn quý, anh tuấn bất phàm.
Tôi vừa dùng sức đẩy tay hắn ra, vừa liều mạng nói: "Ngươi không cứu vợ ngươi, cũng không cứu con trai ngươi, lại lãng phí thời gian tới giết một người không hề liên quan tới mình, ngươi không xứng làm cha Hạ Khải Phong."
Vốn cho là Minh Vương lãnh khốc tàn bạo, không ngờ sau khi nghe tôi nói xong thì hắn lại thu hồi sát khí trên gương mặt, buông cổ tôi ra làm tôi té nhào trên mặt đất.
Minh Vương đè nén tức giận, gặng hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta không cứu con trai ta? Ta đã đưa hết quỷ y về đây nhưng bọn họ vẫn không cách nào khiến Phong nhi tỉnh lại."
Tôi cố gắng đứng dậy, hắn rất cao, tôi phải ngửa đầu mới có thể đối mặt với hắn.
"Ngươi có đưa về nhiều nữa cũng vô dụng, bọn họ đã không dám nói cho ngươi biết thì để ta nói: Chỉ có thể dùng linh lực ở tu vi cửa trọng thiên của ngài mới có thể xóa bỏ được lời nguyền trên người thiếu chủ, mới có thể bảo toàn được ba hồn bảy vía của thiếu chủ, nếu không hậu quả thật không thể lường được."
Nghe xong, Minh Vương trầm mặc, hắn quay đầu nhìn Hạ Khải Phong, trong ánh mắt nhu hòa không ít.
Tôi rất khiếp sợ, Minh Vương rõ ràng đang do dự, thật sự nhịn không được, tôi liều chết nói ra nghi vấn trong lòng mình: "Ngài không bỏ được linh lực một trăm năm sao? Đừng quên, hắn là người mà nữ nhân ngài yêu quý đã từ bỏ cả tính mạng mình để bảo vệ, bà ấy làm như vậy, cũng chỉ bởi vì hắn là cốt nhục của ngài nha!"
Minh Vương thất hồn lạc phách mà lắc đầu: "Không phải như thế, không phải như thế... Ngươi đi theo ta, ta cho ngươi xem một vật."
................................
Minh Vương dịch chuyển không gian, đưa tôi tới một chỗ thần bí, chỗ đó chim hót hoa nở, bướm bay tán loạn, nước chảy róc rách, đây quả thực là chốn bồng lai tiên cảnh.
Ở giữa bồn hoa, có một nữ tử áo trắng đang nằm. Nàng nhắm mắt, nằm yên lặng tựa như một vị tiên tử đang say giấc.
Đến gần, tôi ngạc nhiên phát hiện, không ngờ kia lại là Bạch Mị Nhi, đó hẳn là thân thể của Bạch Mị Nhi.
Minh Vương kéo tay tôi, nói với nàng ấy rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối nàng ấy vẫn không có chút phản ứng.
Tôi cảm thấy vô cùng chua xót, bởi vì trong lời nói của Minh Vương tôi cũng đã nghe ra thân phận của cô gái này rồi.
Sau khi nghe Minh Vương giải thích, tôi mới hiểu được nguyên nhân trong đó.
Thật ra lúc trước mẹ Hạ Khải Phong chết không toàn thây, hơn nữa còn bị hồn phi phách tán, chỉ là Minh Vương dừng hơn phân nửa công lực của mình để lưu lại ba hồn bảy vía của bà ấy.
Về sau Minh Vương tìm được một người có tướng mạo giống bà ấy như đúc, hơn nữa ngay cả ngày sinh tháng đẻ cũng giống nhau, Minh Vương kích động, quyết định khổ luyện cửu trọng thiên, dùng dị năng của cửu trọng thiên để dung nhập hồn phách của bà ấy và thân thể Bạch Mị Nhi. Sau đó hắn sẽ đem ngôi vị Minh Vương trao lại cho con hắn, cùng người mình yêu nắm tay nhau chu du tứ hải, từ đó làm một đôi vợ chồng bình thường.
Minh Vương đã tính toán đầy đủ, chỉ tiếc tạo hóa trêu người cũng trêu luôn cả ma quỷ.
"Cho nên... Minh Vương đại nhân ngài... Định làm thế nào?" Tôi khẽ hỏi.
Minh Vương thở dài, đưa thay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của "mẹ Hạ Khải Phong", dịu dàng nói: "Yên tâm đi! Ta sẽ cứu con của chúng ta trước."
Nghe được lời này, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại tẩm cung của Hạ Khải Phong, Minh Vương bảo ta đứng chờ ở ngoài điện.
Tôi đứng ngoài điện lo lắng bồi hồi, La Đức Liệt đột nhiên lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện tại đằng sau lưng tôi.
Tôi bị hắn hù, giật nảy mình: "Ngươi là ma à? Đi cũng không thấy tiếng."
La Đức Liệt cười nói: "Cương thi chắc cũng được coi là ma nhỉ? Thật sự không ngờ ngươi lại còn thuyết phục được Minh Vương, quá thần kỳ rồi! Ta quyết định..."
Tôi cầm chặt tay của hắn, một tay khác thì vuốt nhẹ khuôn mặt hắn, sau đó tôi ghé sát vào lỗ tai hắn, thì thầm: "Ôi, mặt trời đã lên cao rồi, nếu không rời giường khuôn mặt sẽ bị biến dạng đấy!
Mặt ngươi bị biến dạng sẽ trở nên rất xấu, lúc ấy ta sẽ không để ý đến ngươi nữa! Sao ngươi vẫn còn chưa tỉnh lại? Chẳng lẽ ngươi muốn để ta trở thành quả phụ hả? Ngươi độc ác cũng vừa vừa phai phải thôi chứ?"
Tôi nói nhiều như vậy mà hắn vẫn không có phản ứng, nước mắt không khỏi trào ra. Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của La Đức Liệt.
"Cung nghênh Minh Vương đại nhân...!"
Nguy rồi, Minh Vương đại nhân muốn vào thăm con trai, tôi làm sao bây giờ?
Tôi khẩn trương đi khắp nơi tìm chỗ để ẩn náu, nơi này tuy lớn nhưng lại không có chỗ này có thể che chắn cho tôi, hơn nữa tôi làm sao có thể ở dưới mí mắt của Minh Vương trơi chò trốn tìm, mà không bị hắn phát hiện.
Đã như vầy, tôi sẽ không trốn, hiện tại không phải tôi đang là nữ quỷ hầu sao?
Nhìn thân ảnh cao lớn ngoài cửa, tôi đoán chắc chắn hắn là Minh Vương, vì vậy lập tức bưng chậu nước lên, đứng ở cạnh giường, cúi thấp đầu.
Minh Vương sẽ có bộ dạng gì đây? Một cái mặt mọc đầy râu, là một lão già hung ác chăng?
Hắn có thể vứt bỏ vợ con mà yên tâm làm Minh Vương cao cao tại thượng, điều này khiến tôi không thể nào có hảo cảm với hắn được.
Tôi cúi thấp đầu, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến: "Hắn vẫn còn nôn sao?"
Tôi cung kính đáp: "Vừa nôn ra hai chậu, nhưng vẫn chưa từng tỉnh lại."
Đột nhiên chung quanh trở nên tĩnh mịch, tôi cảm giác ngay cả không khí cũng đông lại rồi, Minh Vương đột nhiên phất tay một cái, tất cả đồ đạc trong phòng đều đổ vỡ.
Tôi bị dọa sợ, nhắm chặt hai mắt, miệng cũng mím chặt để không phát ra tiếng.
Hắn phẫn nộ đứng trước cửa gào thét, lần này thanh âm trở nên khàn khàn quỷ dị nhưng lại như sấm bên tai, chấn động toàn bộ Ma Viêm, cả cung điện bắt đầu rung rung: "Ngay cả một cái lời nguyền rủa cũng không giải được, giữ các ngươi lại có ích gì? Ngày mai nếu hắn vẫn chưa tỉnh lại, bổn tọa muốn tất cả các ngươi phải chôn cùng."
Minh Vương tức giận gầm lên, làm tai tôi cứ ong ong, tôi lặng lẽ thò tay ra văn vê lỗ tai, trong lòng âm thầm oán trách: "Quả thật là một bạo quân, dù ngươi có tức giận như thế nào thì Hạ Khải Phong có thể tỉnh lại được sao? Ngươi đường đường là Minh Vương ngay cả năng lực cứu con trai mình cũng không có mà còn có mặt mũi đi trách người khác?"
Tôi cúi đầu vừa mới oán trách xong, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của Minh Vương đang đi về phía tôi.
Hắn đi tới trước mặt tôi, lạnh lùng nói: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Nói lại lần nữa xem."
Toàn thân tôi cứng đờ, có chút không dám tin: không phải chứ? Chẳng lẽ hắn có thuật đọc tâm?
Tôi kịp nói ra câu nào, đã bị hắn túm cổ, nhấc lên, ép tôi nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Minh Giới ai chẳng biết bổn tọa có thuật đọc tâm? Rốt cuộc ngươi là ai?" Minh Vương lãnh khốc nói.
Tôi dùng hết sức kéo ngón tay của hắn ra, ngước mắt nhìn diện mạo thực sự của hắn, trong lòng không khỏi kinh ngạc vạn phần: đây là cha của Hạ Khải Phong hay là huynh đệ của Hạ Khải Phong? Hai cha con này không chỉ giống nhau mà ngay cả tuổi toạt nhìn cũng tương xứng, căn bản không phân biệt được rõ lớn nhỏ.
Hắn có khuôn mặt giống Hạ Khải Phong, ngũ quan cũng vô cùng tinh xảo, chỉ là ánh mắt của hắn màu lam, khí chất tôn quý, anh tuấn bất phàm.
Tôi vừa dùng sức đẩy tay hắn ra, vừa liều mạng nói: "Ngươi không cứu vợ ngươi, cũng không cứu con trai ngươi, lại lãng phí thời gian tới giết một người không hề liên quan tới mình, ngươi không xứng làm cha Hạ Khải Phong."
Vốn cho là Minh Vương lãnh khốc tàn bạo, không ngờ sau khi nghe tôi nói xong thì hắn lại thu hồi sát khí trên gương mặt, buông cổ tôi ra làm tôi té nhào trên mặt đất.
Minh Vương đè nén tức giận, gặng hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta không cứu con trai ta? Ta đã đưa hết quỷ y về đây nhưng bọn họ vẫn không cách nào khiến Phong nhi tỉnh lại."
Tôi cố gắng đứng dậy, hắn rất cao, tôi phải ngửa đầu mới có thể đối mặt với hắn.
"Ngươi có đưa về nhiều nữa cũng vô dụng, bọn họ đã không dám nói cho ngươi biết thì để ta nói: Chỉ có thể dùng linh lực ở tu vi cửa trọng thiên của ngài mới có thể xóa bỏ được lời nguyền trên người thiếu chủ, mới có thể bảo toàn được ba hồn bảy vía của thiếu chủ, nếu không hậu quả thật không thể lường được."
Nghe xong, Minh Vương trầm mặc, hắn quay đầu nhìn Hạ Khải Phong, trong ánh mắt nhu hòa không ít.
Tôi rất khiếp sợ, Minh Vương rõ ràng đang do dự, thật sự nhịn không được, tôi liều chết nói ra nghi vấn trong lòng mình: "Ngài không bỏ được linh lực một trăm năm sao? Đừng quên, hắn là người mà nữ nhân ngài yêu quý đã từ bỏ cả tính mạng mình để bảo vệ, bà ấy làm như vậy, cũng chỉ bởi vì hắn là cốt nhục của ngài nha!"
Minh Vương thất hồn lạc phách mà lắc đầu: "Không phải như thế, không phải như thế... Ngươi đi theo ta, ta cho ngươi xem một vật."
................................
Minh Vương dịch chuyển không gian, đưa tôi tới một chỗ thần bí, chỗ đó chim hót hoa nở, bướm bay tán loạn, nước chảy róc rách, đây quả thực là chốn bồng lai tiên cảnh.
Ở giữa bồn hoa, có một nữ tử áo trắng đang nằm. Nàng nhắm mắt, nằm yên lặng tựa như một vị tiên tử đang say giấc.
Đến gần, tôi ngạc nhiên phát hiện, không ngờ kia lại là Bạch Mị Nhi, đó hẳn là thân thể của Bạch Mị Nhi.
Minh Vương kéo tay tôi, nói với nàng ấy rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối nàng ấy vẫn không có chút phản ứng.
Tôi cảm thấy vô cùng chua xót, bởi vì trong lời nói của Minh Vương tôi cũng đã nghe ra thân phận của cô gái này rồi.
Sau khi nghe Minh Vương giải thích, tôi mới hiểu được nguyên nhân trong đó.
Thật ra lúc trước mẹ Hạ Khải Phong chết không toàn thây, hơn nữa còn bị hồn phi phách tán, chỉ là Minh Vương dừng hơn phân nửa công lực của mình để lưu lại ba hồn bảy vía của bà ấy.
Về sau Minh Vương tìm được một người có tướng mạo giống bà ấy như đúc, hơn nữa ngay cả ngày sinh tháng đẻ cũng giống nhau, Minh Vương kích động, quyết định khổ luyện cửu trọng thiên, dùng dị năng của cửu trọng thiên để dung nhập hồn phách của bà ấy và thân thể Bạch Mị Nhi. Sau đó hắn sẽ đem ngôi vị Minh Vương trao lại cho con hắn, cùng người mình yêu nắm tay nhau chu du tứ hải, từ đó làm một đôi vợ chồng bình thường.
Minh Vương đã tính toán đầy đủ, chỉ tiếc tạo hóa trêu người cũng trêu luôn cả ma quỷ.
"Cho nên... Minh Vương đại nhân ngài... Định làm thế nào?" Tôi khẽ hỏi.
Minh Vương thở dài, đưa thay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của "mẹ Hạ Khải Phong", dịu dàng nói: "Yên tâm đi! Ta sẽ cứu con của chúng ta trước."
Nghe được lời này, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại tẩm cung của Hạ Khải Phong, Minh Vương bảo ta đứng chờ ở ngoài điện.
Tôi đứng ngoài điện lo lắng bồi hồi, La Đức Liệt đột nhiên lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện tại đằng sau lưng tôi.
Tôi bị hắn hù, giật nảy mình: "Ngươi là ma à? Đi cũng không thấy tiếng."
La Đức Liệt cười nói: "Cương thi chắc cũng được coi là ma nhỉ? Thật sự không ngờ ngươi lại còn thuyết phục được Minh Vương, quá thần kỳ rồi! Ta quyết định..."
Bình luận facebook