Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Cái tát
- Diệp tiên sinh, anh có nhầm lẫn gì không? Bắt tôi chịu trách nhiệm? Anh là một người đàn ông mà lại dám nói tôi như thế à?
Cầm Du không ngờ cái tên Diệp Lục Bắc này lại có thể nói ra những câu nói đó với cô. Hắn tưởng hắn là ai chứ? Cô còn chưa bắt hắn bồi thường thì thôi mà hắn lại dám bắt cô chịu trách nhiệm?
Diệp Lục Bắc vươn tay lên, gọi nhân viên đến chọn món. Hắn đưa ngón tay thon dài, chỉ vào từng mục trên menu, nhân viên đứng bên cạnh nhanh chóng ghi chép. Mãi lúc sau, khi gọi món xong, ngẩng đầu lên thì hắn mới nói.
- Trong mắt tôi, nam nữ như nhau. Vì vậy, không có chuyện thiên vị nữ thì được còn nam thì không?
Nghe xong, Cầm Du xì một cái.
- Vậy anh muốn tôi chịu trách nhiệm anh thế nào?
Lúc này, Diệp Lục Bắc mới trở lên nghiêm túc hơn. Hắn nhìn chằm Cầm Du, khiến cô lại bắt đầu có chút chột dạ.
- Cô Cầm, tôi muốn cô kết hôn với tôi.
Lời này của Diệp Lục Bắc khiến cho Cầm Du nhớ lại trước đây cô và Giang Niên đã từng gặp gỡ. Khi ấy, Giang Niên cũng bất ngờ hẹn cô và nói rằng muốn kết hôn với cô. Hoàn cảnh giống vậy, sao mà cô biết được lịch sử vẫn sẽ còn lặp hay không chứ? Vả lại, cô vừa mới ly hôn với Giang Niên không lâu, nay lại kết hôn lần nữa chắc cô sốc mất.
Nghĩ đến đây, Cầm Du cũng thẳng thừng mà trả lời luôn.
- Diệp tiên sinh, tôi vẫn chưa có ý định đi bước nữa. Vì vậy tôi sẽ không thể đồng ý với vấn đề này của anh được.
- Không sao, cô cứ từ từ mà suy nghĩ. Tôi sẽ cho cô thời gian.
Cầm Du còn đang định nói thì nhân viên đã mang đồ ăn lên. Diệp Lục Bắc vẫn thản nhiên bắt đầu dùng bữa.
Đối với hắn, chuyện hôn nhân đại sự không có quan trọng. Cái chính là ông nội hắn đang hối thúc hắn lấy vợ. Thời gian còn chưa đầy 3 tháng nữa là kết thúc thời hạn. Nếu hắn còn chần chừ không chịu lấy thì chắc chắn ông nội sẽ lại dùng chiêu thu hồi quyền hành lại.
Giờ dự án của hắn đang trong tiếp hành chuẩn bị, mấy tháng nữa là sẽ bắt đầu cho vào thực hiện. Ông nội mà thu hồi quyền hành sẽ khiến hắn trễ lại công việc. Hắn không thể nào giao dự án mà mình chuẩn bị mấy năm đúng một cái vào tay kẻ khác được, nhất là Diệp Hải Lâm.
Thực ra, Diệp Hải Lâm chính là con trai vợ cả của ba hắn. Nhớ lại năm đó, hắn được đưa đến Diệp Gia sinh sống. Ở cái nơi xa hoa đó, nhưng lòng người vô cùng lạnh lẽo. Chỉ có mỗi ông nội yêu thương hắn thật lòng. Hắn là đứa con riêng của Diệp Tổng và Diệp Hải Lâm mới chính là vị thiếu gia chân chính. Nhưng vài năn sau, Diệp phu nhân, cũng là mẹ của Diệp Hải Lâm mắc bệnh nan y không may qua đời nên ba hắn mới đón mẹ hắn bước chân vào Diệp Gia. Được mấy năm thì sinh ra Diệp Khuê.
Mặc dù là con riêng nhưng Lục Diệp Bắc vẫn được ông nội hắn hết mực trọng dụng. Chính vì lẽ đó nên hắn và Diệp Hải Lâm cho tới bây giờ vẫn xảy ra xích mích, thậm chí coi nhau như kẻ thù.
Sau bữa ăn, Cầm Du không muốn ở lại nữa nên đã lấy lý do bận việc về trước. Diệp Lục Bắc cũng không nói gì cả, hắn chỉ đơn giản bảo sẽ gặp cô vào khi khác.
Nhưng, còn lâu cô mới gặp hắn lần nữa.
Tạm thời trong khoảng thời gian này cô sẽ chú trọng công việc, hoãn cái việc đi thêm bước nữa để bình tâm trở lại đã.
***
Vậy mà thoắt cái đã hơn 1 tháng trôi qua.
Những ngày này cuộc sống của cô yên bình đến lạ khi dọn ra khỏi căn nhà xa hoa của Giang Niên.
Mỗi ngày, Diệp Lục Bắc đều gửi tặng cô một bông hồng, hắn còn rất chu đáo chuẩn bị bữa sáng cho cô và nhờ quản gia đem đến tận tay. Thậm chí có ngày trở lạnh, hắn còn cho ngươi đen khăn và áo ấm đến khiến cho không biết bao người mở to mắt ngưỡng mộ cô.
Còn Cầm Du thì thấy có gì không đúng lắm. Diệp Lục Bắc chết tiệt! Cô đã từ chối rồi mà hắn vẫn làm vậy!
Không nhận đồ, quản gia cứ đứng lỳ ở đó khiến cô thấy rất tội nên đành nhận. Rồi mỗi khi cô gọi điện cho Diệp Lục Bắc nhắc nhở hắn thì hắn lại chuyển chủ đề, rồi khi cô gật gù nghe thì hắn lại tắt máy nói bản thân đang bận.
Cầm Du khóc không ra nước mắt.
Chỉ tháng qua mà cô đã bị nuôi sắp béo ú béo núc lên rồi.
Tối hôm ấy, Cầm Du cùng đồng nghiệp đi ăn. Trong khi gọi món thì cô bị đổ nước lên váy nên đã đi vào nhà vệ sinh xử lý một chút. Thật không ngờ, khi đi qua cái hành lang rộng, cô thấy Diệp Lục Bắc đang ôm lấy một người phụ nữ. Hắn còn đưa tay vuốt tóc người phụ nữ đó nữa.
Nhìn một màn này, Cầm Du bị sốc đến nỗi hơi lùi lại phía sau.
Thì ra, đàn ông đều giống nhau cả. Đều hai mặt như nhau. Cái người phụ nữ kia thoạt nhìn trông hơi có tuổi nhưng vẫn giữ được nét trẻ trung xinh đẹp.
Được phú bà bao nuôi mà vẫn đeo bám cô, cái loại này... Cô nhất định phải dạy dỗ anh ta một trận mới hả dạ.
Nghĩ đến đây, Cầm Du nuốt cục tức xuống. Cô đứng đó, đợi cho người phụ nữ kia rời đi rồi đi nhanh đến, đứng trước mặt Diệp Lục Bắc chất vấn.
- Được phú bà bao nuôi, sao không rủ nhau vào khách sạn mà ôm ấp cho thắm thiết hơn?
- Phú bà?
Sự xuất hiện của Cầm Du khiến Diệp Lục Bắc bất ngờ. Nhưng rất nhanh sau đó hắn như hiểu ra tất cả, rồi định giải thích.
Tuy nhiên, Cầm Du không muốn nghe gì thêm định bỏ đi. Diệp Lục Bắc giữ tay cô lại, nhưng Cầm Du lại nhất quyết không chịu nên đã quay người lại giáng cho hắn một cái tát.
- Buông tay tôi ra! Ai cho anh dám chạm vào tay tôi!
Diệp Lục Bắc bị ăn tát. Quả nhiên là hắn thất thần ngay tại chỗ. Lần đầu tiên trong đời hắn bị một người phụ nữ cho ăn tát nên hắn vẫn không thể nào chấp nhận nổi.
Đang đôi co giằng kéo thì người phụ nữ kia đột nhiên quay lại, nói vọng đến.
- Bắc Bắc, nhân viên lên món rồi, con có ăn món nào nữa không để mẹ gọi thêm?
Cầm Du không ngờ cái tên Diệp Lục Bắc này lại có thể nói ra những câu nói đó với cô. Hắn tưởng hắn là ai chứ? Cô còn chưa bắt hắn bồi thường thì thôi mà hắn lại dám bắt cô chịu trách nhiệm?
Diệp Lục Bắc vươn tay lên, gọi nhân viên đến chọn món. Hắn đưa ngón tay thon dài, chỉ vào từng mục trên menu, nhân viên đứng bên cạnh nhanh chóng ghi chép. Mãi lúc sau, khi gọi món xong, ngẩng đầu lên thì hắn mới nói.
- Trong mắt tôi, nam nữ như nhau. Vì vậy, không có chuyện thiên vị nữ thì được còn nam thì không?
Nghe xong, Cầm Du xì một cái.
- Vậy anh muốn tôi chịu trách nhiệm anh thế nào?
Lúc này, Diệp Lục Bắc mới trở lên nghiêm túc hơn. Hắn nhìn chằm Cầm Du, khiến cô lại bắt đầu có chút chột dạ.
- Cô Cầm, tôi muốn cô kết hôn với tôi.
Lời này của Diệp Lục Bắc khiến cho Cầm Du nhớ lại trước đây cô và Giang Niên đã từng gặp gỡ. Khi ấy, Giang Niên cũng bất ngờ hẹn cô và nói rằng muốn kết hôn với cô. Hoàn cảnh giống vậy, sao mà cô biết được lịch sử vẫn sẽ còn lặp hay không chứ? Vả lại, cô vừa mới ly hôn với Giang Niên không lâu, nay lại kết hôn lần nữa chắc cô sốc mất.
Nghĩ đến đây, Cầm Du cũng thẳng thừng mà trả lời luôn.
- Diệp tiên sinh, tôi vẫn chưa có ý định đi bước nữa. Vì vậy tôi sẽ không thể đồng ý với vấn đề này của anh được.
- Không sao, cô cứ từ từ mà suy nghĩ. Tôi sẽ cho cô thời gian.
Cầm Du còn đang định nói thì nhân viên đã mang đồ ăn lên. Diệp Lục Bắc vẫn thản nhiên bắt đầu dùng bữa.
Đối với hắn, chuyện hôn nhân đại sự không có quan trọng. Cái chính là ông nội hắn đang hối thúc hắn lấy vợ. Thời gian còn chưa đầy 3 tháng nữa là kết thúc thời hạn. Nếu hắn còn chần chừ không chịu lấy thì chắc chắn ông nội sẽ lại dùng chiêu thu hồi quyền hành lại.
Giờ dự án của hắn đang trong tiếp hành chuẩn bị, mấy tháng nữa là sẽ bắt đầu cho vào thực hiện. Ông nội mà thu hồi quyền hành sẽ khiến hắn trễ lại công việc. Hắn không thể nào giao dự án mà mình chuẩn bị mấy năm đúng một cái vào tay kẻ khác được, nhất là Diệp Hải Lâm.
Thực ra, Diệp Hải Lâm chính là con trai vợ cả của ba hắn. Nhớ lại năm đó, hắn được đưa đến Diệp Gia sinh sống. Ở cái nơi xa hoa đó, nhưng lòng người vô cùng lạnh lẽo. Chỉ có mỗi ông nội yêu thương hắn thật lòng. Hắn là đứa con riêng của Diệp Tổng và Diệp Hải Lâm mới chính là vị thiếu gia chân chính. Nhưng vài năn sau, Diệp phu nhân, cũng là mẹ của Diệp Hải Lâm mắc bệnh nan y không may qua đời nên ba hắn mới đón mẹ hắn bước chân vào Diệp Gia. Được mấy năm thì sinh ra Diệp Khuê.
Mặc dù là con riêng nhưng Lục Diệp Bắc vẫn được ông nội hắn hết mực trọng dụng. Chính vì lẽ đó nên hắn và Diệp Hải Lâm cho tới bây giờ vẫn xảy ra xích mích, thậm chí coi nhau như kẻ thù.
Sau bữa ăn, Cầm Du không muốn ở lại nữa nên đã lấy lý do bận việc về trước. Diệp Lục Bắc cũng không nói gì cả, hắn chỉ đơn giản bảo sẽ gặp cô vào khi khác.
Nhưng, còn lâu cô mới gặp hắn lần nữa.
Tạm thời trong khoảng thời gian này cô sẽ chú trọng công việc, hoãn cái việc đi thêm bước nữa để bình tâm trở lại đã.
***
Vậy mà thoắt cái đã hơn 1 tháng trôi qua.
Những ngày này cuộc sống của cô yên bình đến lạ khi dọn ra khỏi căn nhà xa hoa của Giang Niên.
Mỗi ngày, Diệp Lục Bắc đều gửi tặng cô một bông hồng, hắn còn rất chu đáo chuẩn bị bữa sáng cho cô và nhờ quản gia đem đến tận tay. Thậm chí có ngày trở lạnh, hắn còn cho ngươi đen khăn và áo ấm đến khiến cho không biết bao người mở to mắt ngưỡng mộ cô.
Còn Cầm Du thì thấy có gì không đúng lắm. Diệp Lục Bắc chết tiệt! Cô đã từ chối rồi mà hắn vẫn làm vậy!
Không nhận đồ, quản gia cứ đứng lỳ ở đó khiến cô thấy rất tội nên đành nhận. Rồi mỗi khi cô gọi điện cho Diệp Lục Bắc nhắc nhở hắn thì hắn lại chuyển chủ đề, rồi khi cô gật gù nghe thì hắn lại tắt máy nói bản thân đang bận.
Cầm Du khóc không ra nước mắt.
Chỉ tháng qua mà cô đã bị nuôi sắp béo ú béo núc lên rồi.
Tối hôm ấy, Cầm Du cùng đồng nghiệp đi ăn. Trong khi gọi món thì cô bị đổ nước lên váy nên đã đi vào nhà vệ sinh xử lý một chút. Thật không ngờ, khi đi qua cái hành lang rộng, cô thấy Diệp Lục Bắc đang ôm lấy một người phụ nữ. Hắn còn đưa tay vuốt tóc người phụ nữ đó nữa.
Nhìn một màn này, Cầm Du bị sốc đến nỗi hơi lùi lại phía sau.
Thì ra, đàn ông đều giống nhau cả. Đều hai mặt như nhau. Cái người phụ nữ kia thoạt nhìn trông hơi có tuổi nhưng vẫn giữ được nét trẻ trung xinh đẹp.
Được phú bà bao nuôi mà vẫn đeo bám cô, cái loại này... Cô nhất định phải dạy dỗ anh ta một trận mới hả dạ.
Nghĩ đến đây, Cầm Du nuốt cục tức xuống. Cô đứng đó, đợi cho người phụ nữ kia rời đi rồi đi nhanh đến, đứng trước mặt Diệp Lục Bắc chất vấn.
- Được phú bà bao nuôi, sao không rủ nhau vào khách sạn mà ôm ấp cho thắm thiết hơn?
- Phú bà?
Sự xuất hiện của Cầm Du khiến Diệp Lục Bắc bất ngờ. Nhưng rất nhanh sau đó hắn như hiểu ra tất cả, rồi định giải thích.
Tuy nhiên, Cầm Du không muốn nghe gì thêm định bỏ đi. Diệp Lục Bắc giữ tay cô lại, nhưng Cầm Du lại nhất quyết không chịu nên đã quay người lại giáng cho hắn một cái tát.
- Buông tay tôi ra! Ai cho anh dám chạm vào tay tôi!
Diệp Lục Bắc bị ăn tát. Quả nhiên là hắn thất thần ngay tại chỗ. Lần đầu tiên trong đời hắn bị một người phụ nữ cho ăn tát nên hắn vẫn không thể nào chấp nhận nổi.
Đang đôi co giằng kéo thì người phụ nữ kia đột nhiên quay lại, nói vọng đến.
- Bắc Bắc, nhân viên lên món rồi, con có ăn món nào nữa không để mẹ gọi thêm?
Bình luận facebook