Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Bị giảm nhốt
- Tại sao em có thể khẳng định như vậy chứ? Biết đâu Diệp Lục Bắc chỉ đang diễn kịch mất tích rồi ở bên cạnh người con gái nào thì sao?
- Dù có xảy ra việc đó cũng chẳng liên quan đến anh!
Giọng nói của Cầm Du đủ lạnh lùng khiến cho Diệp Lục Nam sững sờ.
Cầm Du không muốn đôi co nữa liền nhanh chóng rời đi, để lại Diệp Lục Nam ở đó chết sững.
Đêm hôm đó, Cầm Du mơ thấy một giấc mơ rất chân thực. Cô thấy Diệp Lục Bắc toàn thân đầy máu bị giam nhốt ở một nơi nào đó. Thấy cảnh tượng đau lòng như vậy, cô muốn chạy đến cứu hắn nhưng không thể nào chạm tay tới được. Cầm Du liều mạng muốn đến gần hơn thì cô lại bị một ngọn lửa bao lấy. Cuối cùng thân thể bị đốt chạy theo ngọn lửa…
Đến đây, Cầm Du choàng tỉnh giấc, mồ hôi từ trên trán cô chảy nhễ nhại xuống mặc dù trong phòng vẫn bật điều hòa. Cô muốn xuống giường đi lấy một ít nước uống. Thật không ngờ, vừa mới ước chưa được mấy bước thì đột nhiên phía bên dưới của cô chảy xuống một chất lỏng. Là nước ối bị vỡ…
Cầm Du sợ đến nỗi tay chân bủn rủn, vội vàng quay người lấy điện thoại trên bàn muốn gọi người đến.
Dần dần cơn đau bắt đầu truyền đến khiến cho cô hoảng loạn vô cùng. Cô gọi cho mẹ chồng, chỉ thấy bên kia mẹ cô hỏi chuyện gì thì cô lắp bắc đáp.
- Mẹ ơi… Hình như con sắp sinh rồi… Con… Đau bụng quá…
Tố Niệm nghe được tin này thì lập tức xuống giường, vội vàng vừa chạy sang dinh thự của Cầm Du gọi người.
Tất cả các bác sĩ được triệu tập ngay trong đêm. Do vì Diệp Lục Bắc trước đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ nên Cầm Du được đẩy vào phòng sinh ngay lập tức. Tất cả các trang thiết bị trong phòng được Diệp Lục Bắc cho người chuẩn bị rất đầy đủ, không khác gì một phòng sinh trong bệnh viện.
Cả nhà ở bên ngoài đi đi lại lại. Diệp Khuê vừa mới trở về khi nghe tin này thì lập tức chạy đến đứng đợi.
Cầm Du được đẩy vào bên trong. Các bác sĩ chuyên môn và y tá riêng bắt đầu tiến hành đỡ đẻ cho cô.
Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng Cầm Du vẫn rất sợ. Cơn đau khiến cô như chết đi sống lại. Diệp Lục Bắc đã từng nói với cô rằng hắn sẽ ở bên cạnh khi cô sinh. Nhưng, sao bây giờ hắn lại không có mặt chứ?
- Thiếu phu nhân, cô cố lên… Chỉ một chút nữa thôi…
- Thiếu phu nhân, cô đừng ngủ. Cô đã cố hết sức chút nữa, em bé sắp ra rồi.
Cầm Du đau đớn hét lớn một tiếng rồi dần dần mất đi ý thức. Lúc này bên tai của cô truyền đến tiếng khóc của đứa bé. Bác sĩ vui vẻ thông báo.
- Là 1 bé trai, nặng 2,9 kg.
Hai nữ y tá bên cạnh thành thục các động tác cho đứa bé. Sau cùng bọc đứa bé vào khăn mềm rồi đặt đứa nhỏ bên cạnh của Cầm Du. Cô mở mắt nhìn con mình an toàn rồi bắt đầu ngất lịm đi, khóe miệng cuối cùng cũng nở một nụ cười mãn nguyện.
Tin tức Cầm Du sinh con trai khiến cho ai nấy trong nhà đều vui mừng. Riêng chỉ có Tiêu Nghi Hân thì lại bắt đầu cảm thấy lo lắng cho vị trí của mình. Nếu Cầm Du đã sinh ra con trai rồi thì chắc chắn đứa bé sẽ trở thành người thừa kế tiếp theo của Diệp Gia trong tương lai.
Cho dù Diệp Lục Bắc có trở về hay không thì con của cô ta cũng không thể nào có cửa được nữa.
Cầm Du sau khi sinh được đưa trở lại phòng. Bên cạnh có rất nhiều ý tá chăm sóc, bác sĩ có mặt mỗi khi cần.
Không biết qua bao lâu, cô dần dần tỉnh lại. Cảm giác thật sự rất mệt mỏi khiến cô chẳng buồn nhấc tay. Cũng may ý tá vừa đi vừa, vội vàng kêu thêm người tới giúp Cầm Du ngồi dậy rồi lấy nước ấm cho cô uống.
Lúc này, Tố Niệm mở cửa bế em bé đi vào đến bên cạnh giường bệnh của Cầm Du. Bà vui vẻ nói với cô.
- Ôm con trai của con đi.
Cầm Du nhận lấy con trai từ tay mẹ chồng. Cục cưng của cô rất nhỏ, nhìn rất đáng yêu.
Bất giác, hai hàng nước mắt của cô từ từ rơi xuống. Cô chặt lấy cục cưng vào lòng.
- Nếu như Lục Bắc ở đây, nhất định anh ấy sẽ rất vui khi nhìn thấy cục cưng…
- Con dâu, Lục Bắc nhất định sẽ trở về thôi. Con đừng buồn nữa. Mà tin vui này mẹ phải đi thông báo cho ông bà thông gia biết mới được.
Đang ôm em bé trong tay, bỗng dưng cục cưng của cô bật khóc. Cầm Du không biết làm sao thì y tá bên cạnh liền giải thích.
- Thiếu phu nhân, có lẽ em bé đói rồi.
- Vậy tôi phải làm sao?
- Hiện tại cô chưa có sữa. Đợi tôi tôi đi pha sữa cho em bé.
Cô gật đầu rồi nhìn chằm cục cưng trong tay. Lần đầu làm mẹ, thật sự cô không biết phải làm sao. Nhưng dù gì thì cô nhất định sẽ cố gắng vì cục cưng của cô.
Cùng lúc đó, ở một ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong một con hẻm giữa thành phố tấp nập, có một chiếc xe dừng lại. Diệp Lục Nam xuống xe, quan sát tứ phía, xác định không có ai thì lấy một túi đồ gì đó rồi đi vào sâu bên trong ngõ. Đến trước ngôi nhà nhỏ kia, anh ta lấy chìa khóa trong túi rồi mở cửa đi vào.
Bên trong ngôi nhà nhìn có vẻ cũ kỹ nhưng không đến nỗi nào, vẫn có thể ở được.
Diệp Lục Nam đi đến phòng ngủ, lấy một chìa khóa khác mở cửa ra. Trong phòng ngủ không hề có bất cứ cái gì, duy nhất chỉ có một cửa sổ để ánh nắng tràn vào phòng và một chiếc giường chính giữa. Bên cạnh có một phòng vệ sinh nhỏ khá tiện lợi.
Mà điều đáng chú ý ở đây chính là người đàn ông đang ngồi trên giường kia chính là Diệp Lục Bắc.
Hắn vừa trong thấy Diệp Lục Nam thì chỉ hừ lạnh, không chút đoái hoài. Trên đầu Diệp Lục bắc được quấn băng trắng, vẫn còn chỗ rỉ máu. Chứng tỏ hắn đã từng bị thương khá nghiêm trọng. Còn có, trên chân hắn được xích lại bởi 2 chiếc xích rất lớn. Nếu không có chìa khóa thì chắc chắn không thể chạy thoát ra ngoài.
Nghe nhắc đến Cầm Du, ánh mắt của Diệp Lục Bắc có chút dao động. Hắn nhìn chằm Diệp Lục Nam với ánh mắt ghét bỏ.
- Còn định nhốt tôi ở đây đến bao giờ? Anh là muốn lên kế hoạch cướp lấy vợ tôi sao?
- Đúng vậy. Chờ khi nào Cầm Du hết hy vọng với chú, đồng ý đến với tôi thì người anh này nhất định sẽ thả em trai ra!
- Nếu không ấy mãi mãi không chấp nhận thì sao?
Diệp Lục Nam bỗng thay đổi sắc mặt mà nói.
- Thì mày sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi cho đến khi chết!
- Dù có xảy ra việc đó cũng chẳng liên quan đến anh!
Giọng nói của Cầm Du đủ lạnh lùng khiến cho Diệp Lục Nam sững sờ.
Cầm Du không muốn đôi co nữa liền nhanh chóng rời đi, để lại Diệp Lục Nam ở đó chết sững.
Đêm hôm đó, Cầm Du mơ thấy một giấc mơ rất chân thực. Cô thấy Diệp Lục Bắc toàn thân đầy máu bị giam nhốt ở một nơi nào đó. Thấy cảnh tượng đau lòng như vậy, cô muốn chạy đến cứu hắn nhưng không thể nào chạm tay tới được. Cầm Du liều mạng muốn đến gần hơn thì cô lại bị một ngọn lửa bao lấy. Cuối cùng thân thể bị đốt chạy theo ngọn lửa…
Đến đây, Cầm Du choàng tỉnh giấc, mồ hôi từ trên trán cô chảy nhễ nhại xuống mặc dù trong phòng vẫn bật điều hòa. Cô muốn xuống giường đi lấy một ít nước uống. Thật không ngờ, vừa mới ước chưa được mấy bước thì đột nhiên phía bên dưới của cô chảy xuống một chất lỏng. Là nước ối bị vỡ…
Cầm Du sợ đến nỗi tay chân bủn rủn, vội vàng quay người lấy điện thoại trên bàn muốn gọi người đến.
Dần dần cơn đau bắt đầu truyền đến khiến cho cô hoảng loạn vô cùng. Cô gọi cho mẹ chồng, chỉ thấy bên kia mẹ cô hỏi chuyện gì thì cô lắp bắc đáp.
- Mẹ ơi… Hình như con sắp sinh rồi… Con… Đau bụng quá…
Tố Niệm nghe được tin này thì lập tức xuống giường, vội vàng vừa chạy sang dinh thự của Cầm Du gọi người.
Tất cả các bác sĩ được triệu tập ngay trong đêm. Do vì Diệp Lục Bắc trước đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ nên Cầm Du được đẩy vào phòng sinh ngay lập tức. Tất cả các trang thiết bị trong phòng được Diệp Lục Bắc cho người chuẩn bị rất đầy đủ, không khác gì một phòng sinh trong bệnh viện.
Cả nhà ở bên ngoài đi đi lại lại. Diệp Khuê vừa mới trở về khi nghe tin này thì lập tức chạy đến đứng đợi.
Cầm Du được đẩy vào bên trong. Các bác sĩ chuyên môn và y tá riêng bắt đầu tiến hành đỡ đẻ cho cô.
Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng Cầm Du vẫn rất sợ. Cơn đau khiến cô như chết đi sống lại. Diệp Lục Bắc đã từng nói với cô rằng hắn sẽ ở bên cạnh khi cô sinh. Nhưng, sao bây giờ hắn lại không có mặt chứ?
- Thiếu phu nhân, cô cố lên… Chỉ một chút nữa thôi…
- Thiếu phu nhân, cô đừng ngủ. Cô đã cố hết sức chút nữa, em bé sắp ra rồi.
Cầm Du đau đớn hét lớn một tiếng rồi dần dần mất đi ý thức. Lúc này bên tai của cô truyền đến tiếng khóc của đứa bé. Bác sĩ vui vẻ thông báo.
- Là 1 bé trai, nặng 2,9 kg.
Hai nữ y tá bên cạnh thành thục các động tác cho đứa bé. Sau cùng bọc đứa bé vào khăn mềm rồi đặt đứa nhỏ bên cạnh của Cầm Du. Cô mở mắt nhìn con mình an toàn rồi bắt đầu ngất lịm đi, khóe miệng cuối cùng cũng nở một nụ cười mãn nguyện.
Tin tức Cầm Du sinh con trai khiến cho ai nấy trong nhà đều vui mừng. Riêng chỉ có Tiêu Nghi Hân thì lại bắt đầu cảm thấy lo lắng cho vị trí của mình. Nếu Cầm Du đã sinh ra con trai rồi thì chắc chắn đứa bé sẽ trở thành người thừa kế tiếp theo của Diệp Gia trong tương lai.
Cho dù Diệp Lục Bắc có trở về hay không thì con của cô ta cũng không thể nào có cửa được nữa.
Cầm Du sau khi sinh được đưa trở lại phòng. Bên cạnh có rất nhiều ý tá chăm sóc, bác sĩ có mặt mỗi khi cần.
Không biết qua bao lâu, cô dần dần tỉnh lại. Cảm giác thật sự rất mệt mỏi khiến cô chẳng buồn nhấc tay. Cũng may ý tá vừa đi vừa, vội vàng kêu thêm người tới giúp Cầm Du ngồi dậy rồi lấy nước ấm cho cô uống.
Lúc này, Tố Niệm mở cửa bế em bé đi vào đến bên cạnh giường bệnh của Cầm Du. Bà vui vẻ nói với cô.
- Ôm con trai của con đi.
Cầm Du nhận lấy con trai từ tay mẹ chồng. Cục cưng của cô rất nhỏ, nhìn rất đáng yêu.
Bất giác, hai hàng nước mắt của cô từ từ rơi xuống. Cô chặt lấy cục cưng vào lòng.
- Nếu như Lục Bắc ở đây, nhất định anh ấy sẽ rất vui khi nhìn thấy cục cưng…
- Con dâu, Lục Bắc nhất định sẽ trở về thôi. Con đừng buồn nữa. Mà tin vui này mẹ phải đi thông báo cho ông bà thông gia biết mới được.
Đang ôm em bé trong tay, bỗng dưng cục cưng của cô bật khóc. Cầm Du không biết làm sao thì y tá bên cạnh liền giải thích.
- Thiếu phu nhân, có lẽ em bé đói rồi.
- Vậy tôi phải làm sao?
- Hiện tại cô chưa có sữa. Đợi tôi tôi đi pha sữa cho em bé.
Cô gật đầu rồi nhìn chằm cục cưng trong tay. Lần đầu làm mẹ, thật sự cô không biết phải làm sao. Nhưng dù gì thì cô nhất định sẽ cố gắng vì cục cưng của cô.
Cùng lúc đó, ở một ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong một con hẻm giữa thành phố tấp nập, có một chiếc xe dừng lại. Diệp Lục Nam xuống xe, quan sát tứ phía, xác định không có ai thì lấy một túi đồ gì đó rồi đi vào sâu bên trong ngõ. Đến trước ngôi nhà nhỏ kia, anh ta lấy chìa khóa trong túi rồi mở cửa đi vào.
Bên trong ngôi nhà nhìn có vẻ cũ kỹ nhưng không đến nỗi nào, vẫn có thể ở được.
Diệp Lục Nam đi đến phòng ngủ, lấy một chìa khóa khác mở cửa ra. Trong phòng ngủ không hề có bất cứ cái gì, duy nhất chỉ có một cửa sổ để ánh nắng tràn vào phòng và một chiếc giường chính giữa. Bên cạnh có một phòng vệ sinh nhỏ khá tiện lợi.
Mà điều đáng chú ý ở đây chính là người đàn ông đang ngồi trên giường kia chính là Diệp Lục Bắc.
Hắn vừa trong thấy Diệp Lục Nam thì chỉ hừ lạnh, không chút đoái hoài. Trên đầu Diệp Lục bắc được quấn băng trắng, vẫn còn chỗ rỉ máu. Chứng tỏ hắn đã từng bị thương khá nghiêm trọng. Còn có, trên chân hắn được xích lại bởi 2 chiếc xích rất lớn. Nếu không có chìa khóa thì chắc chắn không thể chạy thoát ra ngoài.
Nghe nhắc đến Cầm Du, ánh mắt của Diệp Lục Bắc có chút dao động. Hắn nhìn chằm Diệp Lục Nam với ánh mắt ghét bỏ.
- Còn định nhốt tôi ở đây đến bao giờ? Anh là muốn lên kế hoạch cướp lấy vợ tôi sao?
- Đúng vậy. Chờ khi nào Cầm Du hết hy vọng với chú, đồng ý đến với tôi thì người anh này nhất định sẽ thả em trai ra!
- Nếu không ấy mãi mãi không chấp nhận thì sao?
Diệp Lục Nam bỗng thay đổi sắc mặt mà nói.
- Thì mày sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi cho đến khi chết!
Bình luận facebook