Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Chương 51
Cả hai mới quen nhau được ba ngày, nhưng A Ly rất quan tâm đến cô.
A Ly kéo tay cô và nhẹ nhàng nói. “Thiếu phu nhân, đừng sợ. Thiếu gia sẽ không bỏ cô đâu.”
Ứng Hiểu Vi tin lời A Ly nói.
Khi Bùi Khánh Hùng gặp Trương Thiên Dương, có vẻ như ông có bảy phần kính nể.
Ông biết người thanh niên mù ngồi trước mặt mình nắm giữ quyền lực hơn ông rất nhiều, ai cũng nhìn thấy được.
“Trương thiếu gia, tôi không biết hôm nay cậu đến. Tôi xin lỗi.”
Ông lo lắng xoa hai tay vào nhau.
Trương Thiên Dương bình tĩnh nói. “Cũng không có gì lạ. Con và Hiểu Vi đã cưới nhau, việc đến thăm nhà vợ cũng là điều dễ hiểu thôi mà, chỉ tại chúng con đến mà không nói trước. Nếu có bất cứ điều gì cần phải giải quyết, chúng con sẽ nhân cơ hội này để giải quyết luôn. “
Tim của Bùi Khánh Hùng đập thình thịch trong lồng ngực, và ông cười khan, nói.
“Hiểu Vi không thông minh, hơi vụng về. Con bé không gây rắc rối gì cho cậu chứ?”
Trương Thiên Dương nhìn ông. “Chuyên này sao có thể xảy ra chứ? Hiểu Vi là cô gái đáng yêu. Cả nhà đều thích cô ấy lắm.”
Bùi Khánh Hùng không khỏi lộ ra vẻ vui mừng. “Đúng vậy.”
Sau đó, ông quay sang hỏi vợ mình.
“Hiểu Vi đâu?”
Phương Dạ Ngôn hướng mắt lên lầu hai.
“Con bé đã lên lầu với Ngọc Tuyết.”
“Ba, ba đã về.” Giọng nói vui vẻ của Bùi Ngọc Tuyết phát ra từ cầu thang và cô chạy đến bên ông như một cơn gió.
Bùi Khánh Hùng ôm lấy con gái và hỏi. “Chị gái của con đâu?”
Bùi Ngọc Tuyết liếc nhìn lên lầu.
“Chị gái nói rằng chị ấy muốn đóng gói một số thứ để mang đi. Bây giờ chị ấy đã có gia đình mới, chị ấy để lại đồ của mình ở đây làm gì.”
Vừa nói, cô vừa nhìn lén Trương Thiên Dương, người đang yên lặng ngồi trên ghế.
Người đàn ông này thực sự rất đẹp trai, nhưng điều đáng tiếc là anh lại bị mù.
Tuy nhiên, nó cũng phù hợp với kẻ ngốc như ai kia đang ở tầng trên. Bùi Ngọc Tuyết bĩu môi chê bai.
Ứng Hiểu Vi và A Ly lần lượt bước xuống lầu, cô nhẹ giọng chào hỏi ba mình.
“Bạ”
Bùi Khánh Hùng nở một nụ cười nhân hậu.
“Con không mang theo thứ gì à?”
Ứng Hiểu Vi lắc đầu.
“Con không có bất cứ thứ gì để mang theo.
Em gái nói ba mẹ khó tính và con cũng không dám mang theo.”
Sau đó, cô cúi đầu trước Bùi Khánh Hùng và Phương Dạ Ngôn. “Cảm ơn ba mẹ đã nuôi lớn côn suốt thời gian qua.”
Cả hai mới quen nhau được ba ngày, nhưng A Ly rất quan tâm đến cô.
A Ly kéo tay cô và nhẹ nhàng nói. “Thiếu phu nhân, đừng sợ. Thiếu gia sẽ không bỏ cô đâu.”
Ứng Hiểu Vi tin lời A Ly nói.
Khi Bùi Khánh Hùng gặp Trương Thiên Dương, có vẻ như ông có bảy phần kính nể.
Ông biết người thanh niên mù ngồi trước mặt mình nắm giữ quyền lực hơn ông rất nhiều, ai cũng nhìn thấy được.
“Trương thiếu gia, tôi không biết hôm nay cậu đến. Tôi xin lỗi.”
Ông lo lắng xoa hai tay vào nhau.
Trương Thiên Dương bình tĩnh nói. “Cũng không có gì lạ. Con và Hiểu Vi đã cưới nhau, việc đến thăm nhà vợ cũng là điều dễ hiểu thôi mà, chỉ tại chúng con đến mà không nói trước. Nếu có bất cứ điều gì cần phải giải quyết, chúng con sẽ nhân cơ hội này để giải quyết luôn. “
Tim của Bùi Khánh Hùng đập thình thịch trong lồng ngực, và ông cười khan, nói.
“Hiểu Vi không thông minh, hơi vụng về. Con bé không gây rắc rối gì cho cậu chứ?”
Trương Thiên Dương nhìn ông. “Chuyên này sao có thể xảy ra chứ? Hiểu Vi là cô gái đáng yêu. Cả nhà đều thích cô ấy lắm.”
Bùi Khánh Hùng không khỏi lộ ra vẻ vui mừng. “Đúng vậy.”
Sau đó, ông quay sang hỏi vợ mình.
“Hiểu Vi đâu?”
Phương Dạ Ngôn hướng mắt lên lầu hai.
“Con bé đã lên lầu với Ngọc Tuyết.”
“Ba, ba đã về.” Giọng nói vui vẻ của Bùi Ngọc Tuyết phát ra từ cầu thang và cô chạy đến bên ông như một cơn gió.
Bùi Khánh Hùng ôm lấy con gái và hỏi. “Chị gái của con đâu?”
Bùi Ngọc Tuyết liếc nhìn lên lầu.
“Chị gái nói rằng chị ấy muốn đóng gói một số thứ để mang đi. Bây giờ chị ấy đã có gia đình mới, chị ấy để lại đồ của mình ở đây làm gì.”
Vừa nói, cô vừa nhìn lén Trương Thiên Dương, người đang yên lặng ngồi trên ghế.
Người đàn ông này thực sự rất đẹp trai, nhưng điều đáng tiếc là anh lại bị mù.
Tuy nhiên, nó cũng phù hợp với kẻ ngốc như ai kia đang ở tầng trên. Bùi Ngọc Tuyết bĩu môi chê bai.
Ứng Hiểu Vi và A Ly lần lượt bước xuống lầu, cô nhẹ giọng chào hỏi ba mình.
“Bạ”
Bùi Khánh Hùng nở một nụ cười nhân hậu.
“Con không mang theo thứ gì à?”
Ứng Hiểu Vi lắc đầu.
“Con không có bất cứ thứ gì để mang theo.
Em gái nói ba mẹ khó tính và con cũng không dám mang theo.”
Sau đó, cô cúi đầu trước Bùi Khánh Hùng và Phương Dạ Ngôn. “Cảm ơn ba mẹ đã nuôi lớn côn suốt thời gian qua.”
Bình luận facebook