Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Chương 75
“Anh thực sự rất đẹp trai… Tôi không biết giữa anh và Mr. Kenneth, ai sẽ trông đẹp hơn. Tôi xin lỗi. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc dùng cách này. Tôi nhờ Mr.
Kenneth chữa trị cho đôi mắt của anh như một lời xin lỗi. Nếu suốt đời không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, hẳn anh sẽ rất buồn.”
Nói xong, cô laj thở dài vẻ tiếc nuối rồi vươn tay chạm vào tóc Trương Thiên Dương.
“Tại sao anh thích xoa đầu tôi? Tôi cứ cảm thấy mình là một chú cún con vậy.”
Tóc của Trương Thiên Dương mềm và dày, sờ vào rất thích.
Cô lại nhẹ nhàng vuốt cằm anh. Râu hơi vểnh. Thật là vui, cô nhoẻn miệng cười.
Haizz, anh chàng này ngủ say quá. Anh không phản ứng gì ngay cả sau khi cô làm rối xù tóc anh rồi bóp cằm anh như thế này thậm chí cô còn kéo hai má anh ra hai bên và cười khúc khích.
Đột nhiên hàng lông mi của anh rung lên, Ứng Hiểu Vi nhanh chóng dừng tay lại, sửng sốt trước động tác đột ngột của anh. Cô nằm xuống nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ nhưng trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực.
‘Đừng tỉnh, đừng tỉnh, làm ơn đừng tỉnh lại Ứng Hiểu Vi thầm khấn.
Đợi một hồi cũng không có chuyện gì xảy ra, cô mới cẩn thận mở ra một bên mắt. Trương Thiên Dương vẫn không có động tĩnh gì cho thấy là sắp sửa thức giấc.
Cô nhanh chóng mở con mắt còn lại và hít thở sâu.
‘Làm người ta sợ muốn chết. Ứng Hiểu Vị, mày thật vô dụng. Sao mới sáng sớm đã bị anh ấy mê hoặc như thế này? Người mày thích là Mr. Kenneth. Không phải mày đã hứa là sẽ làm mọi chuyện cho anh ấy rồi sao, bất kể chuyện gì cho dù là… trao thân đi chăng nữa. Cô lắc mạnh đầu bởi cái suy nghĩ vừa rồi. Không đúng. Có khi anh ấy cũng không đồng ý với điều đó. Có thể anh ấy đã có bạn gái và chỉ đối xử với mày như một người bạn bình thường. Đừng tự tâng bốc mình nữa.
Ứng Hiểu Vi đối thoại với chính mình trong đầu.
Cô thở dài và cảm thấy bực mình.
“Tại sao mày luôn nghĩ đến Mr. Kenneth mỗi khi nhìn thấy Thiên Dương?”
Đột nhiên, bàn tay trên eo cô di chuyển.
Ứng Hiểu Vi sửng sốt, theo bản năng rụt người lại, muốn dịch ra xa Trương Thiên Dương một chút.
Tuy nhiên, bàn tay đó nhanh hơn và mạnh hơn của cô rất nhiều.
Trước khi cô có thể phản ứng, cô thấy mình đã rơi vào một vòng tay vững chắc. Sau đó, đôi môi ấm áp của anh áp vào môi cô.
Ứng Hiểu Vi mở to mắt nhìn Trương Thiên Dương đang nhắm chặt mắt. Cô sợ đến run người.
“Anh thực sự rất đẹp trai… Tôi không biết giữa anh và Mr. Kenneth, ai sẽ trông đẹp hơn. Tôi xin lỗi. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc dùng cách này. Tôi nhờ Mr.
Kenneth chữa trị cho đôi mắt của anh như một lời xin lỗi. Nếu suốt đời không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, hẳn anh sẽ rất buồn.”
Nói xong, cô laj thở dài vẻ tiếc nuối rồi vươn tay chạm vào tóc Trương Thiên Dương.
“Tại sao anh thích xoa đầu tôi? Tôi cứ cảm thấy mình là một chú cún con vậy.”
Tóc của Trương Thiên Dương mềm và dày, sờ vào rất thích.
Cô lại nhẹ nhàng vuốt cằm anh. Râu hơi vểnh. Thật là vui, cô nhoẻn miệng cười.
Haizz, anh chàng này ngủ say quá. Anh không phản ứng gì ngay cả sau khi cô làm rối xù tóc anh rồi bóp cằm anh như thế này thậm chí cô còn kéo hai má anh ra hai bên và cười khúc khích.
Đột nhiên hàng lông mi của anh rung lên, Ứng Hiểu Vi nhanh chóng dừng tay lại, sửng sốt trước động tác đột ngột của anh. Cô nằm xuống nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ nhưng trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực.
‘Đừng tỉnh, đừng tỉnh, làm ơn đừng tỉnh lại Ứng Hiểu Vi thầm khấn.
Đợi một hồi cũng không có chuyện gì xảy ra, cô mới cẩn thận mở ra một bên mắt. Trương Thiên Dương vẫn không có động tĩnh gì cho thấy là sắp sửa thức giấc.
Cô nhanh chóng mở con mắt còn lại và hít thở sâu.
‘Làm người ta sợ muốn chết. Ứng Hiểu Vị, mày thật vô dụng. Sao mới sáng sớm đã bị anh ấy mê hoặc như thế này? Người mày thích là Mr. Kenneth. Không phải mày đã hứa là sẽ làm mọi chuyện cho anh ấy rồi sao, bất kể chuyện gì cho dù là… trao thân đi chăng nữa. Cô lắc mạnh đầu bởi cái suy nghĩ vừa rồi. Không đúng. Có khi anh ấy cũng không đồng ý với điều đó. Có thể anh ấy đã có bạn gái và chỉ đối xử với mày như một người bạn bình thường. Đừng tự tâng bốc mình nữa.
Ứng Hiểu Vi đối thoại với chính mình trong đầu.
Cô thở dài và cảm thấy bực mình.
“Tại sao mày luôn nghĩ đến Mr. Kenneth mỗi khi nhìn thấy Thiên Dương?”
Đột nhiên, bàn tay trên eo cô di chuyển.
Ứng Hiểu Vi sửng sốt, theo bản năng rụt người lại, muốn dịch ra xa Trương Thiên Dương một chút.
Tuy nhiên, bàn tay đó nhanh hơn và mạnh hơn của cô rất nhiều.
Trước khi cô có thể phản ứng, cô thấy mình đã rơi vào một vòng tay vững chắc. Sau đó, đôi môi ấm áp của anh áp vào môi cô.
Ứng Hiểu Vi mở to mắt nhìn Trương Thiên Dương đang nhắm chặt mắt. Cô sợ đến run người.
Bình luận facebook