Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.
**********
Chương 14
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi Tần Tống Duy được cuộc gọi là lúc anh ta đang điều trị vết thương trong bệnh viện.
Toàn bộ gương mặt và phần trán của anh ta đều bị sưng tấy, cả cơ thể của anh ta tràn đầy những vết bầm xanh tím chằng chịt trông thấy ghê người.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mỗi lần đụng đến vết thương, trong lòng anh ta không ngừng ức giận mà mắng chửi Lâm Vũ Hào, nếu không phải vì thứ gian dối đó, rốt cuộc anh ta sẽ như thế này sao?
Vì vậy, ngay khi nghe thấy Lâm Vũ Hào thản nhiên chất vấn mình, anh ta liền nhịn không được mà chửi thề một tiếng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bất quá nhớ tới Lâm Dương từng dặn dò, anh ta đành cố nén nỗi tức giận mà cắn răng nói. “Đừng hỏi tôi về điều này, tôi cũng không biết gì cả. Hiện tại tôi đang định bay ra nước ngoài du lịch cho thư thả đầu óc một thời gian, mọi chuyện ở đây anh cứ tự mình giải quyết đi nha!”
Không nói thêm nhiều lời anh ta liền trực tiếp cúp máy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Vũ Hào bên này nghe anh ta nói xong thì tức giận đến mức muốn nổ phổi. “Đúng là thứ rác rưởi! Lấy tiền của tôi xong thì lại muốn trốn tránh mọi việc.
Tuy nhiên, Tần Tổng Duy lại là cháu trai của Tần Giang, một thành viên cao cấp của Vạn Lý, cho dù Lâm Vũ Hào có tức giận bao nhiêu cũng không có gan trêu chọc đến nhân vật lớn đó.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chẳng bao lâu, Lâm Vũ Hào đã trở về nhà họ Lâm. Đó là một trang viên rất lớn.
Năm đó vào sinh nhật lần thứ bảy của Lâm Dương, bố của anh là Lâm Tư Việt đã chi ra một số tiền khổng lồ để mua trang viên này làm quà sinh nhật cho con trai mình, kết quả là bây giờ từ khi ông cụ Lâm chuyển vào, ngược lại lại đem Lâm Dương và Vương Hồng trực tiếp đuổi ra khỏi nhà.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy ông nội Lâm Khánh Trường mỉm cười nhìn anh ta. “Vũ Hào, hôm nay cháu đi đâu chơi mà sao sắc mặt lại khó coi thế kia? Ai chọc giận cháu, nói ông nghe để ông nội giúp cháu trút giận.
Vẻ mặt Lâm Vũ Hào đầy lạnh lùng không chút suy nghĩ nói ngay ra một cái tên. “Là Lâm Dương!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Khánh Trường nghe vậy hừ lạnh một tiếng. “Là tên nghiệt chủng đó sao? Cậu ta hiện tại có tư cách gì đối phó với cháu?”
Lâm Vũ Hào sửng sốt một chút. “Nghiệt chủng? Ông nội, chẳng lẽ Lâm Dương không phải do bác cả đích thân sinh ra sao?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ánh mắt Lâm Khánh Trường chợt lóe lên vội vàng che giấu điều gì đó. “Haha, cái mà ông nội nói là tên phế vật khốn kiếp đã bị ông đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, không phải là nghiệt chủng gì ở đây cả. Nói cho ông biết, cậu ta chọc giận cháu như thế nào?”
Lâm Vũ Hào tràn đầy tức giận nói. “Cái thứ rác rưởi đó, rõ ràng là không có năng lực, vậy mà còn dám thốt ra những lời ngông cuồng, lại còn mặt dày mày dạn không biết xấu hổ quấn lấy Ngọc Tuyết không chịu ly hôn. Anh ta quả thật là quá ghê tởm!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Khánh Trường nghe vậy đôi mắt liền sáng lên. “Hạo nhi, cháu thích cô gái tên Liễu Ngọc Tuyết đó phải không?”
Lâm Vũ Hào không chút gì giấu giếm trực tiếp thừa nhận. “Đúng vậy, cháu muốn kết hôn với cô ấy”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nếu đổi thành ông nội của những người khác nghe tin cháu mình muốn kết hôn với chị dâu thì đã bị giảng cho mấy bạt tay rồi, nhưng Lâm Khánh Trường nghe thấy thế lại không hề tỏ ra tức giận mà vẫn vui vẻ nói tiếp. “Tốt lắm, cháu rốt cuộc cũng đã trưởng thành, Liễu Ngọc Tuyết nhà họ Liễu quả nhiên là một cô gái xinh đẹp tài sắc vẹn toàn, vậy mà lại phải vì tên phế vật đó giữ thân như ngọc đầy thiệt thòi suốt bao năm nay, nếu cháu thích con bé thì nay mai ông sẽ giúp cháu đến tìm bà Liễu xin cầu hôn, chắc chắn là con bé sẽ không dám từ chối. “Thật không ông nội? Cháu cảm ơn ông rất nhiều, ông nội!” “Cháu là cháu trai ruột thịt của ông, ông không giúp cháu thì lại đi giúp ai cơ chứ? Chỉ cần sau khi cháu lập gia đình sinh cho ông thêm vài thằng chất trai để an ủi tuổi già! Cái tên Lâm Dương kia đúng là một phế vật đã phá hư danh tiếng của nhà họ Lâm chúng ta, cậu ta không xứng có một người vợ tài sắc như thế.
Bên này Lâm Dương cũng đang bận rộn trực tiếp gửi cho Mã Trần Phong một cái tin nhắn, yêu cầu ông ta giao cho Liễu Ngọc Tuyết một hợp đồng lớn càng sớm càng tốt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mà liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý từ trước đến nay kinh doanh đủ loại ngành nghề, chỉ cần tùy tiện ký một hợp đồng là có thể làm cho địa vị của Liễu Ngọc Tuyết ở nhà họ Liễu càng thêm được kính nể.
Lại nói tới Thẩm Tú Phương này ở nhà họ Liễu cũng không được sung sướng gì mấy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhà họ Liễu do bà cụ Liễu đứng đầu.
Dưới trướng bà cụ còn có ba người con trai là Liễu Trương Thắng, Liễu Trương Thành và Liễu Trương Khải. Mà Thẩm Tú Phương chính là vợ của Liễu Trương Khải.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tuy nhiên, vào năm Liễu Ngọc Tuyết mười sáu tuổi, Liễu Trương Khải bắt đầu giở thói ăn chơi, tằng tịu với cô thư ký trẻ đẹp của mình và bị Thẩm Tú Phương bắt gian ngay tại chỗ.
Ngày hôm sau, ông ta liền bỏ mặc hết gia đình vợ con ôm đồ đi theo nhân tình trẻ của mình, đến bây giờ chẳng ai biết bọn họ đã đi đâu, chẳng còn biết ông ta vẫn còn sống hay đã chết.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bà cụ Liễu liền đem sự việc đó quy chụp hết tất cả lên đầu người con dâu Thẩm Tú Phương về sự mất tích của con trai bà ta, bất kể Thẩm Tú Phương có làm gì tốt đẹp bao nhiêu cũng không khiến cho bà ta vừa mắt, giận chó đánh mèo vạ lây sang cả hai đứa cháu của mình là Ngọc Tuyết và Ngọc Thanh.
Một lúc sau, Lâm Dương liền nhận được phản hồi. “Cậu chủ, bản hợp đồng tổng trị giá ba mươi tỷ sẽ được ký kết vào ngày mai.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Buổi tối.
Lâm Dương trăn trở mãi vẫn không ngủ được, nghĩ đến khoảng thời gian này Liễu Ngọc Tuyết luôn phải tự mình chịu thua thiệt, anh liền lấy hết can đảm muốn lên đó cùng tâm sự với cô.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Kết quả khi lên đến phòng của cô lại phát hiện cửa không chỉ không khóa mà còn để hở một khoảng lớn. Anh từ từ thò đầu vào xem thử tình huống bên trong. “Ngọc Tuyết...
Một giây tiếp theo, cả người anh đều trở nên bàng hoàng. Không nghĩ tới, Thẩm Tú Phương lúc này lại ở trong phòng, bà ta giống như vừa mới tắm xong đi ra, cả thân mình và tóc đều ướt sũng, trên người còn đang quấn một chiếc khăn tắm trông không khí đầy vẻ khiêu gợi. "A!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bà ta nhìn thấy anh liền hét lên. “Tên khốn, ai cho cậu lên đây? Nửa đêm như thế rồi cậu còn lên đây làm gì cơ chứ? Cút ngay, cút khỏi đây cho tôi!” Т*rцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Giây tiếp theo, cả nhà bọn họ được một phen náo loạn quấy tung đến mức gà bay chó sủa...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sáng sớm ngày hôm sau
Nhà cổ nhà họ Liễu bất ngờ được tiếp đón hai người vị khách lớn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đó là người đứng đầu nhà họ Lâm, Lâm Khánh Trường cùng cháu trai của ông ta, đồng thời cũng là vị cậu chủ trẻ tuổi của Lâm Thị là Lâm Vũ Hào.
So với công ty vật liệu xây dựng nhỏ bé của nhà họ Liễu, tập đoàn Lâm Thị có thể được coi là một “con quái vật” khổng lồ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bà cụ Liễu hết sức ngạc nhiên khi nghe được lý do của hai người khi đến đây, không nhịn được thắc mắc liền hỏi. “Gia chủ Lâm, Liễu Ngọc Tuyết nhà chúng tôi đã kết hôn rồi, ông chắc chắn người cháu trai ông muốn cưới là con bé chứ?”
Lâm Vũ Hào nhanh chóng xen vào. “Đúng vậy, người cháu muốn cưới là Ngọc Tuyết Không giấu gì bà nội Liễu, kỳ thực cháu đã yêu Ngọc Tuyết từ rất lâu rồi. Cháu thực sự yêu cô ấy, muốn cưới cô ấy làm vợ, cho dù cô ấy đã kết hôn thì cũng không thành vấn đề, dù gì cuộc hôn nhân của cô ấy với Lâm Dương chỉ là hữu danh vô thực.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bà cụ Liễu lên tiếng. “Nhưng mà quan hệ của cậu với Lâm Dương cũng không tốt lắm, nếu chuyện này mà nhiều người biết thì...hay là trong nhà tôi còn có một đứa cháu gái tên là Liễu Như Hoa...
Bà cụ Liễu còn chưa nói xong, Lâm Vũ Hào liền ngay lập tức lắc đầu. “Cháu chỉ muốn một mình Ngọc Tuyết
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Khánh Trường lúc này cười nói. “Bà cụ Liễu, tôi nghe nói công ty vật liệu xây dựng của bà Liễu gần đây việc làm ăn có chút khó khăn. Nếu bà đồng ý hôn sự này, tôi sẵn lòng giúp công ty bà vượt qua khó khăn lần này
Ngay khi ông cụ Lâm vừa nói xong, con trai thứ hai của bà cụ Liễu là Liễu Trương Thành vội vàng chạy đến nói với vẻ phấn khích. “Mẹ, bên phía liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý vừa mới gửi đến một hợp đồng trị giá ba mươi tỷ muốn cùng chúng ta ký kết. “Tốt! Tốt! Thật sự là một tin tức đáng vui mừng!” Bà cụ Liễu vui mừng cao hứng vỗ tay, sau đó bà ta nhìn sang phía Lâm Khánh Trường đầy cảm kích nói. “Ông chủ Lâm, thật sự cảm ơn ông! Không ngờ quan hệ của ông lại rộng lớn đến thế, quả thật là khâm phục! Vậy việc hôn nhân đại sự này tôi liền hoàn toàn đồng ý.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Khánh Trường thật sự bị sốc.
Ông ta thậm chí còn không biết những người của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý mặt mũi trông như thế nào nói chi là nhờ vả.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tuy nhiên, ngoài mặt ông ta vẫn vui vẻ cười nói. “Haha, thường thôi, thường thôi, liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý quả thật cùng chúng tôi cũng có chút quan hệ, bất quá đây chỉ là một chuyện nhỏ, miễn là có thể giúp đỡ nhà họ Liễu là tốt rồi.”
Bà cụ Liễu cười tít mắt mở miệng. “Đây quả là một cái ân tình lớn đối với nhà họ Liễu chúng tôi!” “Lâm Vũ Hào, bà nội rất thích cháu. Ngày mai là lễ kỷ niệm thành lập công ty vật liệu xây dựng Liễu Thị, bà cũng dự định nhân cơ hội đó công bố chuyện hôn nhân của hai đứa, cháu thấy như thế nào?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Vũ Hào nghe thế thì vui mừng khôn xiết. “Bà nội cảm ơn, cảm ơn bà rất nhiều!”
**********
Chương 14
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi Tần Tống Duy được cuộc gọi là lúc anh ta đang điều trị vết thương trong bệnh viện.
Toàn bộ gương mặt và phần trán của anh ta đều bị sưng tấy, cả cơ thể của anh ta tràn đầy những vết bầm xanh tím chằng chịt trông thấy ghê người.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mỗi lần đụng đến vết thương, trong lòng anh ta không ngừng ức giận mà mắng chửi Lâm Vũ Hào, nếu không phải vì thứ gian dối đó, rốt cuộc anh ta sẽ như thế này sao?
Vì vậy, ngay khi nghe thấy Lâm Vũ Hào thản nhiên chất vấn mình, anh ta liền nhịn không được mà chửi thề một tiếng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bất quá nhớ tới Lâm Dương từng dặn dò, anh ta đành cố nén nỗi tức giận mà cắn răng nói. “Đừng hỏi tôi về điều này, tôi cũng không biết gì cả. Hiện tại tôi đang định bay ra nước ngoài du lịch cho thư thả đầu óc một thời gian, mọi chuyện ở đây anh cứ tự mình giải quyết đi nha!”
Không nói thêm nhiều lời anh ta liền trực tiếp cúp máy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Vũ Hào bên này nghe anh ta nói xong thì tức giận đến mức muốn nổ phổi. “Đúng là thứ rác rưởi! Lấy tiền của tôi xong thì lại muốn trốn tránh mọi việc.
Tuy nhiên, Tần Tổng Duy lại là cháu trai của Tần Giang, một thành viên cao cấp của Vạn Lý, cho dù Lâm Vũ Hào có tức giận bao nhiêu cũng không có gan trêu chọc đến nhân vật lớn đó.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chẳng bao lâu, Lâm Vũ Hào đã trở về nhà họ Lâm. Đó là một trang viên rất lớn.
Năm đó vào sinh nhật lần thứ bảy của Lâm Dương, bố của anh là Lâm Tư Việt đã chi ra một số tiền khổng lồ để mua trang viên này làm quà sinh nhật cho con trai mình, kết quả là bây giờ từ khi ông cụ Lâm chuyển vào, ngược lại lại đem Lâm Dương và Vương Hồng trực tiếp đuổi ra khỏi nhà.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy ông nội Lâm Khánh Trường mỉm cười nhìn anh ta. “Vũ Hào, hôm nay cháu đi đâu chơi mà sao sắc mặt lại khó coi thế kia? Ai chọc giận cháu, nói ông nghe để ông nội giúp cháu trút giận.
Vẻ mặt Lâm Vũ Hào đầy lạnh lùng không chút suy nghĩ nói ngay ra một cái tên. “Là Lâm Dương!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Khánh Trường nghe vậy hừ lạnh một tiếng. “Là tên nghiệt chủng đó sao? Cậu ta hiện tại có tư cách gì đối phó với cháu?”
Lâm Vũ Hào sửng sốt một chút. “Nghiệt chủng? Ông nội, chẳng lẽ Lâm Dương không phải do bác cả đích thân sinh ra sao?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ánh mắt Lâm Khánh Trường chợt lóe lên vội vàng che giấu điều gì đó. “Haha, cái mà ông nội nói là tên phế vật khốn kiếp đã bị ông đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, không phải là nghiệt chủng gì ở đây cả. Nói cho ông biết, cậu ta chọc giận cháu như thế nào?”
Lâm Vũ Hào tràn đầy tức giận nói. “Cái thứ rác rưởi đó, rõ ràng là không có năng lực, vậy mà còn dám thốt ra những lời ngông cuồng, lại còn mặt dày mày dạn không biết xấu hổ quấn lấy Ngọc Tuyết không chịu ly hôn. Anh ta quả thật là quá ghê tởm!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Khánh Trường nghe vậy đôi mắt liền sáng lên. “Hạo nhi, cháu thích cô gái tên Liễu Ngọc Tuyết đó phải không?”
Lâm Vũ Hào không chút gì giấu giếm trực tiếp thừa nhận. “Đúng vậy, cháu muốn kết hôn với cô ấy”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nếu đổi thành ông nội của những người khác nghe tin cháu mình muốn kết hôn với chị dâu thì đã bị giảng cho mấy bạt tay rồi, nhưng Lâm Khánh Trường nghe thấy thế lại không hề tỏ ra tức giận mà vẫn vui vẻ nói tiếp. “Tốt lắm, cháu rốt cuộc cũng đã trưởng thành, Liễu Ngọc Tuyết nhà họ Liễu quả nhiên là một cô gái xinh đẹp tài sắc vẹn toàn, vậy mà lại phải vì tên phế vật đó giữ thân như ngọc đầy thiệt thòi suốt bao năm nay, nếu cháu thích con bé thì nay mai ông sẽ giúp cháu đến tìm bà Liễu xin cầu hôn, chắc chắn là con bé sẽ không dám từ chối. “Thật không ông nội? Cháu cảm ơn ông rất nhiều, ông nội!” “Cháu là cháu trai ruột thịt của ông, ông không giúp cháu thì lại đi giúp ai cơ chứ? Chỉ cần sau khi cháu lập gia đình sinh cho ông thêm vài thằng chất trai để an ủi tuổi già! Cái tên Lâm Dương kia đúng là một phế vật đã phá hư danh tiếng của nhà họ Lâm chúng ta, cậu ta không xứng có một người vợ tài sắc như thế.
Bên này Lâm Dương cũng đang bận rộn trực tiếp gửi cho Mã Trần Phong một cái tin nhắn, yêu cầu ông ta giao cho Liễu Ngọc Tuyết một hợp đồng lớn càng sớm càng tốt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mà liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý từ trước đến nay kinh doanh đủ loại ngành nghề, chỉ cần tùy tiện ký một hợp đồng là có thể làm cho địa vị của Liễu Ngọc Tuyết ở nhà họ Liễu càng thêm được kính nể.
Lại nói tới Thẩm Tú Phương này ở nhà họ Liễu cũng không được sung sướng gì mấy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhà họ Liễu do bà cụ Liễu đứng đầu.
Dưới trướng bà cụ còn có ba người con trai là Liễu Trương Thắng, Liễu Trương Thành và Liễu Trương Khải. Mà Thẩm Tú Phương chính là vợ của Liễu Trương Khải.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tuy nhiên, vào năm Liễu Ngọc Tuyết mười sáu tuổi, Liễu Trương Khải bắt đầu giở thói ăn chơi, tằng tịu với cô thư ký trẻ đẹp của mình và bị Thẩm Tú Phương bắt gian ngay tại chỗ.
Ngày hôm sau, ông ta liền bỏ mặc hết gia đình vợ con ôm đồ đi theo nhân tình trẻ của mình, đến bây giờ chẳng ai biết bọn họ đã đi đâu, chẳng còn biết ông ta vẫn còn sống hay đã chết.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bà cụ Liễu liền đem sự việc đó quy chụp hết tất cả lên đầu người con dâu Thẩm Tú Phương về sự mất tích của con trai bà ta, bất kể Thẩm Tú Phương có làm gì tốt đẹp bao nhiêu cũng không khiến cho bà ta vừa mắt, giận chó đánh mèo vạ lây sang cả hai đứa cháu của mình là Ngọc Tuyết và Ngọc Thanh.
Một lúc sau, Lâm Dương liền nhận được phản hồi. “Cậu chủ, bản hợp đồng tổng trị giá ba mươi tỷ sẽ được ký kết vào ngày mai.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Buổi tối.
Lâm Dương trăn trở mãi vẫn không ngủ được, nghĩ đến khoảng thời gian này Liễu Ngọc Tuyết luôn phải tự mình chịu thua thiệt, anh liền lấy hết can đảm muốn lên đó cùng tâm sự với cô.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Kết quả khi lên đến phòng của cô lại phát hiện cửa không chỉ không khóa mà còn để hở một khoảng lớn. Anh từ từ thò đầu vào xem thử tình huống bên trong. “Ngọc Tuyết...
Một giây tiếp theo, cả người anh đều trở nên bàng hoàng. Không nghĩ tới, Thẩm Tú Phương lúc này lại ở trong phòng, bà ta giống như vừa mới tắm xong đi ra, cả thân mình và tóc đều ướt sũng, trên người còn đang quấn một chiếc khăn tắm trông không khí đầy vẻ khiêu gợi. "A!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bà ta nhìn thấy anh liền hét lên. “Tên khốn, ai cho cậu lên đây? Nửa đêm như thế rồi cậu còn lên đây làm gì cơ chứ? Cút ngay, cút khỏi đây cho tôi!” Т*rцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Giây tiếp theo, cả nhà bọn họ được một phen náo loạn quấy tung đến mức gà bay chó sủa...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sáng sớm ngày hôm sau
Nhà cổ nhà họ Liễu bất ngờ được tiếp đón hai người vị khách lớn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đó là người đứng đầu nhà họ Lâm, Lâm Khánh Trường cùng cháu trai của ông ta, đồng thời cũng là vị cậu chủ trẻ tuổi của Lâm Thị là Lâm Vũ Hào.
So với công ty vật liệu xây dựng nhỏ bé của nhà họ Liễu, tập đoàn Lâm Thị có thể được coi là một “con quái vật” khổng lồ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bà cụ Liễu hết sức ngạc nhiên khi nghe được lý do của hai người khi đến đây, không nhịn được thắc mắc liền hỏi. “Gia chủ Lâm, Liễu Ngọc Tuyết nhà chúng tôi đã kết hôn rồi, ông chắc chắn người cháu trai ông muốn cưới là con bé chứ?”
Lâm Vũ Hào nhanh chóng xen vào. “Đúng vậy, người cháu muốn cưới là Ngọc Tuyết Không giấu gì bà nội Liễu, kỳ thực cháu đã yêu Ngọc Tuyết từ rất lâu rồi. Cháu thực sự yêu cô ấy, muốn cưới cô ấy làm vợ, cho dù cô ấy đã kết hôn thì cũng không thành vấn đề, dù gì cuộc hôn nhân của cô ấy với Lâm Dương chỉ là hữu danh vô thực.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bà cụ Liễu lên tiếng. “Nhưng mà quan hệ của cậu với Lâm Dương cũng không tốt lắm, nếu chuyện này mà nhiều người biết thì...hay là trong nhà tôi còn có một đứa cháu gái tên là Liễu Như Hoa...
Bà cụ Liễu còn chưa nói xong, Lâm Vũ Hào liền ngay lập tức lắc đầu. “Cháu chỉ muốn một mình Ngọc Tuyết
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Khánh Trường lúc này cười nói. “Bà cụ Liễu, tôi nghe nói công ty vật liệu xây dựng của bà Liễu gần đây việc làm ăn có chút khó khăn. Nếu bà đồng ý hôn sự này, tôi sẵn lòng giúp công ty bà vượt qua khó khăn lần này
Ngay khi ông cụ Lâm vừa nói xong, con trai thứ hai của bà cụ Liễu là Liễu Trương Thành vội vàng chạy đến nói với vẻ phấn khích. “Mẹ, bên phía liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý vừa mới gửi đến một hợp đồng trị giá ba mươi tỷ muốn cùng chúng ta ký kết. “Tốt! Tốt! Thật sự là một tin tức đáng vui mừng!” Bà cụ Liễu vui mừng cao hứng vỗ tay, sau đó bà ta nhìn sang phía Lâm Khánh Trường đầy cảm kích nói. “Ông chủ Lâm, thật sự cảm ơn ông! Không ngờ quan hệ của ông lại rộng lớn đến thế, quả thật là khâm phục! Vậy việc hôn nhân đại sự này tôi liền hoàn toàn đồng ý.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Khánh Trường thật sự bị sốc.
Ông ta thậm chí còn không biết những người của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý mặt mũi trông như thế nào nói chi là nhờ vả.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tuy nhiên, ngoài mặt ông ta vẫn vui vẻ cười nói. “Haha, thường thôi, thường thôi, liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý quả thật cùng chúng tôi cũng có chút quan hệ, bất quá đây chỉ là một chuyện nhỏ, miễn là có thể giúp đỡ nhà họ Liễu là tốt rồi.”
Bà cụ Liễu cười tít mắt mở miệng. “Đây quả là một cái ân tình lớn đối với nhà họ Liễu chúng tôi!” “Lâm Vũ Hào, bà nội rất thích cháu. Ngày mai là lễ kỷ niệm thành lập công ty vật liệu xây dựng Liễu Thị, bà cũng dự định nhân cơ hội đó công bố chuyện hôn nhân của hai đứa, cháu thấy như thế nào?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Vũ Hào nghe thế thì vui mừng khôn xiết. “Bà nội cảm ơn, cảm ơn bà rất nhiều!”
Bình luận facebook