Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
- Cô ấy không sao chứ?_ Bà Mel lo lắng hỏi khi thấy tôi ngồi thẫn thờ nhìn vào bầu trời rơi đầy tuyết
- Chả trách_ Layla liếc Jonathan - Cô ấy bị đả kích nhiều quá. Từng người thân của cô ấy đã qua đời
Hắn cũng lo lắng hơn hai người này, nhưng hắn không dám biểu hiện ra.
Tôi đượm buồn sờ chiếc bụng đang to dần của tôi, bây giờ, tôi nên sống sao?
Hắn chạm vào vai tôi trấn an, tôi cúi đầu xuống, dùng tay chạm lên bàn tay như thể bảo " Em không sao"
Cả hai chúng tôi ngắm nhìn tuyết rơi tạo nên một màu trắng buồn
.
.
.
Rumple cười một cách man rợ, cậu đã gần như hoàn thành xong nghĩa vụ trả thù của mình
Nhưng tim cậu cũng rất đau lòng khi thấy chị của mình buồn rười rượi
Cậu nổi điên gạt bỏ hết thứ tình cảm yếu đuối, bởi vì ai dám chị lại chối bỏ tình cảm của cậu
" Tyson, chị sẽ bảo vệ em" Rumple nhớ đến dáng vẻ người chị luôn dang tay che chở cậu khi bị mẹ đánh.
" Em yêu chị" Cậu thầm nghĩ " Chị nói là chị sẽ bảo vệ em mà! Tại sao chị lại bảo vệ cho tên giết người kia chứ!"
Ánh mắt của chị cậu làm cậu thêm đau khổ, cậu cũng đau khác gì quỷ dữ, bởi lẽ, cậu đã giết đi từng người thân của chị cậu
Cậu chỉ muốn chị mãi mãi là của cậu.
Rumple đánh vào vẻ mặt cậu yếu đuối trong gương, máu túa ra trên bàn tay cậu.
Cậu nhớ đến lời người thầy " Ai ai cũng là quỷ, kể cả thiên thần, cậu không thể nào thay đổi bản chất của mọi người.
Cậu còn chưa thay đổi được chính cậu nữa"
.
.
.
- Cô ấy đang yếu đi_ Ingrid nói với hắn sau khi chăm sóc cho cô - Đứa bé đang dần giết cô ấy. Cô ấy có thể sẽ không nhìn được mặt con khi con ra đời
- Tôi muốn nhìn thấy nét tươi cười của cô ấy, dáng vẻ tự tin chiến đấu mãnh liệt của cô ấy!_ Layla khóc thút bên giường
Tôi sở dĩ chịu được cú sốc quá lớn, bởi lẽ tôi là một bác sĩ tâm lý, nhưng một bác sĩ tâm lý có thể chữa bệnh tâm lý cho chính mình sao?
- Ăn cái gì cô ấy cũng nôn ra cả_ Bà Mel thở dài khi bê khây đồ ăn đi
Hắn ngồi bên giường, ngắm nhìn khuôn mặt xanh xao của tôi, tôi đang yếu đi từng ngày, đôi lúc, tôi có một giấc mơ là sẽ bước lên thiên đường nhưng con đã đạp tôi tỉnh dậy
- Em... sẽ không sao cả..._ Tôi trấn an ông chồng của mình, trông hắn thật tiều tụy làm tôi không thích
Hắn hôn lên trán tôi, ra lệnh cho mọi người tập trung ở sảnh.
Hắn nhìn lại tôi lần cuối, sau đó đóng cửa lại.
- Tôi có tuyên bố, tôi sẽ giúp mọi người về nơi an nghỉ cuối cùng Jonathan châm điếu thuốc lên, nói với mọi người
Ai ai cũng ngạc nhiên, thì thầm to nhỏ với nhau, quay sang nhìn Jonathan đầy nuối tiếc
- Sếp, cuối cùng ngài cũng ...
- Vì Carolyn, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì...
Hắn có vẻ rất đau khổ khi thốt lên câu nói đó, Carol chính là cả mạng sống của hắn
Hắn đã bày trên bàn nhiều chìa khóa có hình thù tương tự nhau được sắp xếp ngay ngắn, thẳng hàng
- Hãy chọn một cái đi, rồi bước qua cánh cửa ra vào của khách sạn, mọi người sẽ có cuộc sống mới
Mọi người nhanh chóng chọn lấy một cái, nắm chặt trong bàn tay.
- Sếp, cảm ơn ngài đã cho tôi thấy điều tuyệt vời nhất khi ở đây!_ Cody nói, cậu là người đầu tiên mở chiếc cửa đó ra và biến mất
Từng người một đều biến mất qua cánh cửa đó, chỉ còn lại 4 người đang chần chừ, đó là Carl, Ingrid, Layla và Melissa
- Sao thế?_ Hắn hỏi
- Tôi đã có quá nhiều kỷ niệm ở đây, nơi mà tôi có thể trở thành chính mình_ Layla bím môi, nước mắt chảy ra lem hết cả mascara.
- Tôi thì đã quá quen với công việc thu ngân chán ngắt, nhưng ở đây, đem lại cho tôi điều phấn khởi_ Bà Mel nói
Hắn nhìn qua hai người kia, họ nắm chặt chìa khóa.
- Tôi đã có cuộc đời chẳng ra gì, cuối cùng bị mắc kẹt ở đây, tôi sẽ làm lại mình
Ingrid bảo, người tiến tới cầm tay nắm cửa, rồi quay lại nhìn sảnh, nhìn sếp đang lạnh lùng hút thuốc.
-Thật nhiều kỷ niệm...
Ingrid vặn cửa ra và biến mất. Carl nắm chặt chìa khóa, dường như đang rất phân vân, đột nhiên Carl lại đặt chìa khóa xuống tại nơi lấy ra
- Tôi sẽ ở đây, để xem công ty của tôi phát triển. Và đây là nơi mà tôi có quá nhiều kỷ niệm, và tôi đã tìm ra con người mà tôi muốn.
Layla và bà Melissa gật đầu, đặt chìa khóa về chỗ cũ
- Chúng tôi cũng vậy, nếu không có chúng tôi, thì chắc chắn khách sạn sẽ đóng cửa. Vả lại, tôi muốn một lần nữa thấy nụ cười của phu nhân Mars
Hắn nhếch mép, bỏ thuốc lá xuống tạo nên dáng vẻ bỡn cợt
- Rất hân hạnh, February chào mừng ba người!
.
.
.
Hắn mở cửa, thấy tôi đang nằm một cách yên bình, thanh thản
Hắn tiến lại gần giường, sờ lấy trán của tôi
- Em có xấu quá không?_ Tôi nhận ra hắn và mở mắt ra hỏi hắn
Ánh sáng chiếu vào phòng có những vệt bụi bay trong không khí làm bầu không khí ấm áp lên
- Không! Em vẫn xinh đẹp lắm
- Nếu con là con trai, anh sẽ đặt con tên gì?
Hắn đỗi ngạc nhiên, nằm xuống ôm tôi vào lòng
- Em thích tên gì, anh thích tên đó
- Em thích tên Harold lắm!_ Tôi bảo
Ánh mắt hắn cảm động, ôm tôi chặt hơn
- Harold Mars_ Anh đọc lại tên của con - Còn con gái?
- Em thích tên Alex hoặc Jessie, nhưng em sẽ chọn Jessica, bởi vì em nghĩ nên bỏ quá khứ ra đằng sau.
- Em chọn đúng đắn lắm cô gái.
- Đừng lo, em sẽ không chết đâu, em sẽ dũng cảm và ở bên anh suốt cuộc đời, em đã bảo là sẽ giúp anh mà
Hắn đau thương hôn lên tóc tôi, tựa như tôi sẽ rời xa hắn vậy hay là tôi sẽ rời xa hắn
- Em có muốn đi đâu không?
- Đi đâu cũng được
.
.
.
Hắn bế tôi vào trong xe, thắt dây cho tôi. Tôi hôm nay được mặc chiếc áo tay dài kèo theo cái áo khoác dày và váy dài che đi đôi chân nuột nà.
Tóc trở nên dài đến hông, trông tôi như một cô gái bình thường, hiền hòa như bao người khác, không phải là kiểu cô gái từng cầm súng bắn người, giải những vụ án khó, đánh nhau cầm chắc phần thắng. Tôi chỉ là một người vợ nhỏ yếu ớt thôi.
- Anh sẽ dần chúng ta đến chỗ này, mong là em sẽ thích
Tôi cười với anh, anh đưa tôi đi đâu tôi cũng thích, nhưng đừng đưa tôi đến mấy cái chỗ như lần đầu tiên hẹn hò của hai người. Hắn có lãng mạn không? Chắc chắn là không rồi
Hắn cho xe lăn bánh, đi qua con đường rơi đầy tuyết trắng.
Hiện giờ là tháng 2, tuyết vẫn rơi xuống dày đặc cả con đường, tôi và hắn không nói gì cả trong quãng đường lái xe
Bầu trời hôm nay đẹp quá
Xe dừng lại, tôi ngó ra cửa sổ phát hiện hắn chở tôi đến một con đường trống phủ đầy tuyết, vắng lặng đến không ngờ
Hắn mở cửa ra và đỡ tôi yếu ớt bước xuống xe
- Nơi đây là đâu vậy ạ?
- Đây là sa mạc, nhưng hiện giờ nó bị phủ bởi mùa đông. Thấy tức cười không? Mùa đông năm nay tuyết dày rơi xuống cả sa mạc cơ đấy
Tuyết rơi xuống trúng đầu tôi và hắn, cảnh tượng đẹp quá, khi tôi cất lên tiếng nói, có khói bay ra miệng
- Đẹp quá!
- Ừ, nơi đây không có người, em muốn giải tỏa căng thẳng không?
- Giải tỏa căng thẳng?
- Hãy hét lên đi, bỏ ra những thứ trong đầu em
Tôi cụp mi mắt, và hét to lên
- Alex! Tớ nhớ cậu!!! Làm ơn hãy nghe thấy lời của tớ, Giáo sư, phu nhân! Con xin lỗi!!! Con xin lỗi vì đã không nghe hai người, Matthew!!! Xin lỗi cậu!! Thật sự rất xin lỗi cậu, Matthew!!!
Tôi hét cho đến khi rát cả cổ họng, vừa hét vừa khóc, tiếng hét cứ mãi vang vọng trong không khí
Tôi khóc, dựa vào ngực hắn khóc như một đứa con nít. Hắn vỗ về đau lòng, hôn lên mái tóc tôi
- Nín đi, đã bảo em khóc xấu lắm
- Hức! Tại em... tại em không ở bên cạnh họ... họ đã rời bỏ em mà đi!
- Không! Không phải lỗi tại em! Đó không bao giờ là lỗi của em
Hắn nói đúng, tôi đã nói ra hết tâm tư của mình, cảm thấy được giải thoát
Tôi hôn hắn, dưới bầu trời tuyết rơi dày thế này
.
.
.
- Anh dẫn em đến đâu vậy?
- Đến nơi có thể xoa dịu tâm hồn em
Là chỗ nào thế nhỉ? Sao cái tên không biết dùng điện thoại lại biết nhiều chỗ thế này
- Em cười cái gì?_ Hắn hỏi khi thấy tôi tự cười thầm
- Em thấy buồn cười, tại sao một kẻ không biết dùng đồ điện tử như anh lại có thể biết nhiều chỗ như vậy? Thường thì đi chơi người ta tra trên mạng trước rồi mới đi
- Anh hơn 100 tuổi đấy em ạ.
Ồ, tôi quên mất
Hắn lại dừng trước một chỗ gọi là
- Viện mồ côi?_ Tôi thốt lên
- Ừm, anh thấy, nếu muốn xoa dịu tinh thần của em chỉ có mấy đứa trẻ
Tôi véo má anh
- Không phải là em có cục cưng trong bụng và Jonathan nữa sao?
- Anh thích có một đại gia đình, nó làm anh cảm thấy ấm áp. Em sinh xong lần này thì anh sẽ không cho em sinh nữa
Tôi bật cười lớn, quả thật tôi rất thích trẻ con. Nhưng mà tận 3 đứa trẻ, thật khó tưởng tượng nổi
Hắn dẫn tôi vào trại trẻ, người quản lí cảm thấy ấn tượng khi phải đón hai người có khí thế lừng lừng làm người ta phải lùi một bước.
- Xin chào, à, đây có phải ngài Mars và phu nhân không?
Cụm từ " phu nhân " làm tôi đỏ mặt. Thật là khó quen hơn nữa được gọi là bà Mars
- Đúng vậy, vợ tôi không được khỏe cho lắm và cô ấy rất yêu trẻ con, cô ấy sợ sau khi sinh đứa con này thì không thể sinh nữa nên..._ Hắn thay tôi gỉai thích
- Ái chà chà, mọi người thật có lòng hảo tâm, vào đây, trời có vẻ lạnh, mọi đứa trẻ xinh đẹp đang chờ hai người.
Hắn đỡ tôi bước vào căn phòng được lát bằng sàn gỗ, vào đó có máy sưởi sưởi ấm.
Có nhiều đứa trẻ nô đùa đi sượt qua chúng tôi trông thật đáng yêu khi chúng nó cười tựa như bản nhạc giánh sinh
Lúc nhỏ, tôi cười vậy sao?
- Xin lỗi, mấy đứa nhỏ có vẻ nghịch quá_ Người quản lí xin lỗi dẫn chúng tôi đến phòng sinh hoạt
Ở đây có đầy ắp đứa trẻ giương đôi mắt tội nghiệp về phía chúng tôi như muốn tìm kiếm một mái nhà
- Mấy đứa trẻ dễ thương quá!_ Tôi khen
Jonathan cũng nhìn mấy đứa trẻ nhưng có vẻ mấy đứa đó có vẻ rất sợ khuôn mặt đáng sợ của hắn.
Mấy đứa trẻ có giác quan thứ 6 mà, chắc chắn biết Jonathan là...
- Anh hãy thân thiện với trẻ con coi!_ Tôi đánh vào ngực anh
Hắn gật đầu, cúi người nhặt búp bê cho cô bé gần đó và nở nụ cười
- Oaaaa!_ Cô bé sợ hãi khóc thét lên và bỏ chạy về phía tôi
- Cô bé, đừng khóc!_ Tôi dỗ dành cô bé, quác mắt sang Jonathan, tại tôi sợ nhiều đứa bị ghim mà thôi
- Hức! Hức!_ Cô bé nấc lên lau nước mắt, nhận lấy đồ chơi từ tay Jonathan mà chạy đi mất.
- Anh làm bọn nó sợ rồi_ Tôi thở dài
Hắn im lặng để mặc tôi tự làm thân với mấy đứa trẻ đó.
Cuối cùng, đứa bé thu hút ánh mắt là một cậu bé có mái tóc đen nhánh, đôi mắt xa xăm như nghĩ ngợi làm cho người ta cảm thấy xa cách. Nó ngồi yên trong góc tự chơi đồ chơi của riêng mình trông thật cô đơn
- Đó là Micheal, à, tên tự đặt thôi, chúng tôi nhận nó từ lúc nó mới sinh đặt trước viện. Cậu bé luôn bị mấy anh lớn bắt nạt vì cậu ấy luôn khép mình vậy đấy
Hắn đỡ tôi về phía cậu bé, tôi khẽ gọi nó
- Xin chào anh bạn!
Cậu bé quay đầu về phía tôi, cúi đầu chào tôi và hắn rồi tiếp tục chơi đồ chơi của mình
- Con đang làm gì thế, cậu bé?
Cậu bé không trả lời, tôi phát hiện, cậu bé không chơi đồ chơi nhưng vẽ gì đấy.
- Đó có phải là ước muốn của con không? Trở thành bác sĩ?
Cậu bé khá bất ngờ vì tôi đã đoán trúng, Jonathan cũng ngắm nhìn bức tranh của cậu bé
Hắn nhận xét
- Có tố chất!
- Cô chắc chắn con sẽ làm được!_ Tôi cười thật tươi như ủng hộ cậu bé
Cậu bé ngượng ngùng quay đầu đi vẽ tiếp
- Con mấy tuổi?
Cậu bé lượm lại mấy mảnh sáp nhét gọn gàng vào hộp. Tôi chợt thấy cậu bé thật giống hắn.
Cậu bé giơ 3 ngón tay ra
- Con 3 tuổi hả?
Cậu bé gật đầu
Tôi giới thiệu tôi và hắn
- Cô là Carolyn, chú dữ dằn này là Jonathan_ Và chỉ tiếp vào bụng - Và có đứa em trong này
Cậu bé đưa mất ngón nhỏ xíu về phía Jonathan như bảo hắn lại đây, tôi thúc hắn bảo cậu bé gọi, hắn chồm tới thì cậu bé chạm vào má hắn
- Cậu bé không sợ anh kìa!!_ Tôi vui mừng reo lên
Hắn bế cậu bé lên ngắm nhìn cho rõ
- Nhìn con làm chú thấy giống như cô Carolyn!
Giống... tôi? Hả? Hắn nhận xét kiểu gì vậy?
- Giống em?
- Ừ! Hồi nhỏ em cũng im lặng như vậy đó. Có đôi mắt và mái tóc đen giống em
Tôi tự nhủ trong lòng, trông nó giống anh hơn chứ!
- Con có thích tên Micheal không?_ Hắn hỏi
Cậu bé lắc đầu
- Vậy con muốn có tên Harold không?
Mắt cậu bé sáng lên như đồng ý
- Harold Mars, con có muốn bảo vệ ai không?_ Jonathan nghiêm giọng hỏi cậu bé làm cậu bé đơ ra
Nói xong, anh đặt cậu bé lại xuống đất. Hai cánh tay rắn chắc đặt hai bên vai cậu.
Cậu bé nhìn tôi rồi nhìn hắn đầy thắc mắc như không biết em là gì. Chắc cậu bé còn bé quá để hiểu.
Cậu bé gật đầu
- Giỏi lắm, con muốn bảo vệ ai?
Cậu bé không đáp, hắn xoa đầu Harold
- Con sẽ tìm được thôi. Người đó sẽ biết kìm con lại và nhắc nhở cho con rằng mình là ai.
Tôi vén tóc ra sau tai, thầm cười một mình. Chồng của tôi cũng có lúc vậy à?
Cậu bé gật đầu, tôi cảm thấy hạnh phúc.
Tôi và hắn bắt đầu vào phòng làm thủ tục nhận nuôi Harold. Việc nhận nuôi rất thuận lợi.
Tôi dặn Harold đang ở trong xe
- Con hãy gọi cô là mẹ và chú này là cha nhé? Bởi vì chúng ta là một gia đình
- Mẹ..._ Cậu bé bập bẹ
- Phải... phải...
Tôi xoa đầu cậu bé, cậu bé bất giác đỏ mặt
- Liệu chúng ta sẽ trở thành cha mẹ tốt không?
Tôi đan hai tay vào nhau, trong lòng lo lắng bộn bề
- Không sao, anh tin chúng ta sẽ trở thành cha mẹ tốt!
Tuyết rơi, bầu trời trong xanh.
[ To be continued ]
- Chả trách_ Layla liếc Jonathan - Cô ấy bị đả kích nhiều quá. Từng người thân của cô ấy đã qua đời
Hắn cũng lo lắng hơn hai người này, nhưng hắn không dám biểu hiện ra.
Tôi đượm buồn sờ chiếc bụng đang to dần của tôi, bây giờ, tôi nên sống sao?
Hắn chạm vào vai tôi trấn an, tôi cúi đầu xuống, dùng tay chạm lên bàn tay như thể bảo " Em không sao"
Cả hai chúng tôi ngắm nhìn tuyết rơi tạo nên một màu trắng buồn
.
.
.
Rumple cười một cách man rợ, cậu đã gần như hoàn thành xong nghĩa vụ trả thù của mình
Nhưng tim cậu cũng rất đau lòng khi thấy chị của mình buồn rười rượi
Cậu nổi điên gạt bỏ hết thứ tình cảm yếu đuối, bởi vì ai dám chị lại chối bỏ tình cảm của cậu
" Tyson, chị sẽ bảo vệ em" Rumple nhớ đến dáng vẻ người chị luôn dang tay che chở cậu khi bị mẹ đánh.
" Em yêu chị" Cậu thầm nghĩ " Chị nói là chị sẽ bảo vệ em mà! Tại sao chị lại bảo vệ cho tên giết người kia chứ!"
Ánh mắt của chị cậu làm cậu thêm đau khổ, cậu cũng đau khác gì quỷ dữ, bởi lẽ, cậu đã giết đi từng người thân của chị cậu
Cậu chỉ muốn chị mãi mãi là của cậu.
Rumple đánh vào vẻ mặt cậu yếu đuối trong gương, máu túa ra trên bàn tay cậu.
Cậu nhớ đến lời người thầy " Ai ai cũng là quỷ, kể cả thiên thần, cậu không thể nào thay đổi bản chất của mọi người.
Cậu còn chưa thay đổi được chính cậu nữa"
.
.
.
- Cô ấy đang yếu đi_ Ingrid nói với hắn sau khi chăm sóc cho cô - Đứa bé đang dần giết cô ấy. Cô ấy có thể sẽ không nhìn được mặt con khi con ra đời
- Tôi muốn nhìn thấy nét tươi cười của cô ấy, dáng vẻ tự tin chiến đấu mãnh liệt của cô ấy!_ Layla khóc thút bên giường
Tôi sở dĩ chịu được cú sốc quá lớn, bởi lẽ tôi là một bác sĩ tâm lý, nhưng một bác sĩ tâm lý có thể chữa bệnh tâm lý cho chính mình sao?
- Ăn cái gì cô ấy cũng nôn ra cả_ Bà Mel thở dài khi bê khây đồ ăn đi
Hắn ngồi bên giường, ngắm nhìn khuôn mặt xanh xao của tôi, tôi đang yếu đi từng ngày, đôi lúc, tôi có một giấc mơ là sẽ bước lên thiên đường nhưng con đã đạp tôi tỉnh dậy
- Em... sẽ không sao cả..._ Tôi trấn an ông chồng của mình, trông hắn thật tiều tụy làm tôi không thích
Hắn hôn lên trán tôi, ra lệnh cho mọi người tập trung ở sảnh.
Hắn nhìn lại tôi lần cuối, sau đó đóng cửa lại.
- Tôi có tuyên bố, tôi sẽ giúp mọi người về nơi an nghỉ cuối cùng Jonathan châm điếu thuốc lên, nói với mọi người
Ai ai cũng ngạc nhiên, thì thầm to nhỏ với nhau, quay sang nhìn Jonathan đầy nuối tiếc
- Sếp, cuối cùng ngài cũng ...
- Vì Carolyn, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì...
Hắn có vẻ rất đau khổ khi thốt lên câu nói đó, Carol chính là cả mạng sống của hắn
Hắn đã bày trên bàn nhiều chìa khóa có hình thù tương tự nhau được sắp xếp ngay ngắn, thẳng hàng
- Hãy chọn một cái đi, rồi bước qua cánh cửa ra vào của khách sạn, mọi người sẽ có cuộc sống mới
Mọi người nhanh chóng chọn lấy một cái, nắm chặt trong bàn tay.
- Sếp, cảm ơn ngài đã cho tôi thấy điều tuyệt vời nhất khi ở đây!_ Cody nói, cậu là người đầu tiên mở chiếc cửa đó ra và biến mất
Từng người một đều biến mất qua cánh cửa đó, chỉ còn lại 4 người đang chần chừ, đó là Carl, Ingrid, Layla và Melissa
- Sao thế?_ Hắn hỏi
- Tôi đã có quá nhiều kỷ niệm ở đây, nơi mà tôi có thể trở thành chính mình_ Layla bím môi, nước mắt chảy ra lem hết cả mascara.
- Tôi thì đã quá quen với công việc thu ngân chán ngắt, nhưng ở đây, đem lại cho tôi điều phấn khởi_ Bà Mel nói
Hắn nhìn qua hai người kia, họ nắm chặt chìa khóa.
- Tôi đã có cuộc đời chẳng ra gì, cuối cùng bị mắc kẹt ở đây, tôi sẽ làm lại mình
Ingrid bảo, người tiến tới cầm tay nắm cửa, rồi quay lại nhìn sảnh, nhìn sếp đang lạnh lùng hút thuốc.
-Thật nhiều kỷ niệm...
Ingrid vặn cửa ra và biến mất. Carl nắm chặt chìa khóa, dường như đang rất phân vân, đột nhiên Carl lại đặt chìa khóa xuống tại nơi lấy ra
- Tôi sẽ ở đây, để xem công ty của tôi phát triển. Và đây là nơi mà tôi có quá nhiều kỷ niệm, và tôi đã tìm ra con người mà tôi muốn.
Layla và bà Melissa gật đầu, đặt chìa khóa về chỗ cũ
- Chúng tôi cũng vậy, nếu không có chúng tôi, thì chắc chắn khách sạn sẽ đóng cửa. Vả lại, tôi muốn một lần nữa thấy nụ cười của phu nhân Mars
Hắn nhếch mép, bỏ thuốc lá xuống tạo nên dáng vẻ bỡn cợt
- Rất hân hạnh, February chào mừng ba người!
.
.
.
Hắn mở cửa, thấy tôi đang nằm một cách yên bình, thanh thản
Hắn tiến lại gần giường, sờ lấy trán của tôi
- Em có xấu quá không?_ Tôi nhận ra hắn và mở mắt ra hỏi hắn
Ánh sáng chiếu vào phòng có những vệt bụi bay trong không khí làm bầu không khí ấm áp lên
- Không! Em vẫn xinh đẹp lắm
- Nếu con là con trai, anh sẽ đặt con tên gì?
Hắn đỗi ngạc nhiên, nằm xuống ôm tôi vào lòng
- Em thích tên gì, anh thích tên đó
- Em thích tên Harold lắm!_ Tôi bảo
Ánh mắt hắn cảm động, ôm tôi chặt hơn
- Harold Mars_ Anh đọc lại tên của con - Còn con gái?
- Em thích tên Alex hoặc Jessie, nhưng em sẽ chọn Jessica, bởi vì em nghĩ nên bỏ quá khứ ra đằng sau.
- Em chọn đúng đắn lắm cô gái.
- Đừng lo, em sẽ không chết đâu, em sẽ dũng cảm và ở bên anh suốt cuộc đời, em đã bảo là sẽ giúp anh mà
Hắn đau thương hôn lên tóc tôi, tựa như tôi sẽ rời xa hắn vậy hay là tôi sẽ rời xa hắn
- Em có muốn đi đâu không?
- Đi đâu cũng được
.
.
.
Hắn bế tôi vào trong xe, thắt dây cho tôi. Tôi hôm nay được mặc chiếc áo tay dài kèo theo cái áo khoác dày và váy dài che đi đôi chân nuột nà.
Tóc trở nên dài đến hông, trông tôi như một cô gái bình thường, hiền hòa như bao người khác, không phải là kiểu cô gái từng cầm súng bắn người, giải những vụ án khó, đánh nhau cầm chắc phần thắng. Tôi chỉ là một người vợ nhỏ yếu ớt thôi.
- Anh sẽ dần chúng ta đến chỗ này, mong là em sẽ thích
Tôi cười với anh, anh đưa tôi đi đâu tôi cũng thích, nhưng đừng đưa tôi đến mấy cái chỗ như lần đầu tiên hẹn hò của hai người. Hắn có lãng mạn không? Chắc chắn là không rồi
Hắn cho xe lăn bánh, đi qua con đường rơi đầy tuyết trắng.
Hiện giờ là tháng 2, tuyết vẫn rơi xuống dày đặc cả con đường, tôi và hắn không nói gì cả trong quãng đường lái xe
Bầu trời hôm nay đẹp quá
Xe dừng lại, tôi ngó ra cửa sổ phát hiện hắn chở tôi đến một con đường trống phủ đầy tuyết, vắng lặng đến không ngờ
Hắn mở cửa ra và đỡ tôi yếu ớt bước xuống xe
- Nơi đây là đâu vậy ạ?
- Đây là sa mạc, nhưng hiện giờ nó bị phủ bởi mùa đông. Thấy tức cười không? Mùa đông năm nay tuyết dày rơi xuống cả sa mạc cơ đấy
Tuyết rơi xuống trúng đầu tôi và hắn, cảnh tượng đẹp quá, khi tôi cất lên tiếng nói, có khói bay ra miệng
- Đẹp quá!
- Ừ, nơi đây không có người, em muốn giải tỏa căng thẳng không?
- Giải tỏa căng thẳng?
- Hãy hét lên đi, bỏ ra những thứ trong đầu em
Tôi cụp mi mắt, và hét to lên
- Alex! Tớ nhớ cậu!!! Làm ơn hãy nghe thấy lời của tớ, Giáo sư, phu nhân! Con xin lỗi!!! Con xin lỗi vì đã không nghe hai người, Matthew!!! Xin lỗi cậu!! Thật sự rất xin lỗi cậu, Matthew!!!
Tôi hét cho đến khi rát cả cổ họng, vừa hét vừa khóc, tiếng hét cứ mãi vang vọng trong không khí
Tôi khóc, dựa vào ngực hắn khóc như một đứa con nít. Hắn vỗ về đau lòng, hôn lên mái tóc tôi
- Nín đi, đã bảo em khóc xấu lắm
- Hức! Tại em... tại em không ở bên cạnh họ... họ đã rời bỏ em mà đi!
- Không! Không phải lỗi tại em! Đó không bao giờ là lỗi của em
Hắn nói đúng, tôi đã nói ra hết tâm tư của mình, cảm thấy được giải thoát
Tôi hôn hắn, dưới bầu trời tuyết rơi dày thế này
.
.
.
- Anh dẫn em đến đâu vậy?
- Đến nơi có thể xoa dịu tâm hồn em
Là chỗ nào thế nhỉ? Sao cái tên không biết dùng điện thoại lại biết nhiều chỗ thế này
- Em cười cái gì?_ Hắn hỏi khi thấy tôi tự cười thầm
- Em thấy buồn cười, tại sao một kẻ không biết dùng đồ điện tử như anh lại có thể biết nhiều chỗ như vậy? Thường thì đi chơi người ta tra trên mạng trước rồi mới đi
- Anh hơn 100 tuổi đấy em ạ.
Ồ, tôi quên mất
Hắn lại dừng trước một chỗ gọi là
- Viện mồ côi?_ Tôi thốt lên
- Ừm, anh thấy, nếu muốn xoa dịu tinh thần của em chỉ có mấy đứa trẻ
Tôi véo má anh
- Không phải là em có cục cưng trong bụng và Jonathan nữa sao?
- Anh thích có một đại gia đình, nó làm anh cảm thấy ấm áp. Em sinh xong lần này thì anh sẽ không cho em sinh nữa
Tôi bật cười lớn, quả thật tôi rất thích trẻ con. Nhưng mà tận 3 đứa trẻ, thật khó tưởng tượng nổi
Hắn dẫn tôi vào trại trẻ, người quản lí cảm thấy ấn tượng khi phải đón hai người có khí thế lừng lừng làm người ta phải lùi một bước.
- Xin chào, à, đây có phải ngài Mars và phu nhân không?
Cụm từ " phu nhân " làm tôi đỏ mặt. Thật là khó quen hơn nữa được gọi là bà Mars
- Đúng vậy, vợ tôi không được khỏe cho lắm và cô ấy rất yêu trẻ con, cô ấy sợ sau khi sinh đứa con này thì không thể sinh nữa nên..._ Hắn thay tôi gỉai thích
- Ái chà chà, mọi người thật có lòng hảo tâm, vào đây, trời có vẻ lạnh, mọi đứa trẻ xinh đẹp đang chờ hai người.
Hắn đỡ tôi bước vào căn phòng được lát bằng sàn gỗ, vào đó có máy sưởi sưởi ấm.
Có nhiều đứa trẻ nô đùa đi sượt qua chúng tôi trông thật đáng yêu khi chúng nó cười tựa như bản nhạc giánh sinh
Lúc nhỏ, tôi cười vậy sao?
- Xin lỗi, mấy đứa nhỏ có vẻ nghịch quá_ Người quản lí xin lỗi dẫn chúng tôi đến phòng sinh hoạt
Ở đây có đầy ắp đứa trẻ giương đôi mắt tội nghiệp về phía chúng tôi như muốn tìm kiếm một mái nhà
- Mấy đứa trẻ dễ thương quá!_ Tôi khen
Jonathan cũng nhìn mấy đứa trẻ nhưng có vẻ mấy đứa đó có vẻ rất sợ khuôn mặt đáng sợ của hắn.
Mấy đứa trẻ có giác quan thứ 6 mà, chắc chắn biết Jonathan là...
- Anh hãy thân thiện với trẻ con coi!_ Tôi đánh vào ngực anh
Hắn gật đầu, cúi người nhặt búp bê cho cô bé gần đó và nở nụ cười
- Oaaaa!_ Cô bé sợ hãi khóc thét lên và bỏ chạy về phía tôi
- Cô bé, đừng khóc!_ Tôi dỗ dành cô bé, quác mắt sang Jonathan, tại tôi sợ nhiều đứa bị ghim mà thôi
- Hức! Hức!_ Cô bé nấc lên lau nước mắt, nhận lấy đồ chơi từ tay Jonathan mà chạy đi mất.
- Anh làm bọn nó sợ rồi_ Tôi thở dài
Hắn im lặng để mặc tôi tự làm thân với mấy đứa trẻ đó.
Cuối cùng, đứa bé thu hút ánh mắt là một cậu bé có mái tóc đen nhánh, đôi mắt xa xăm như nghĩ ngợi làm cho người ta cảm thấy xa cách. Nó ngồi yên trong góc tự chơi đồ chơi của riêng mình trông thật cô đơn
- Đó là Micheal, à, tên tự đặt thôi, chúng tôi nhận nó từ lúc nó mới sinh đặt trước viện. Cậu bé luôn bị mấy anh lớn bắt nạt vì cậu ấy luôn khép mình vậy đấy
Hắn đỡ tôi về phía cậu bé, tôi khẽ gọi nó
- Xin chào anh bạn!
Cậu bé quay đầu về phía tôi, cúi đầu chào tôi và hắn rồi tiếp tục chơi đồ chơi của mình
- Con đang làm gì thế, cậu bé?
Cậu bé không trả lời, tôi phát hiện, cậu bé không chơi đồ chơi nhưng vẽ gì đấy.
- Đó có phải là ước muốn của con không? Trở thành bác sĩ?
Cậu bé khá bất ngờ vì tôi đã đoán trúng, Jonathan cũng ngắm nhìn bức tranh của cậu bé
Hắn nhận xét
- Có tố chất!
- Cô chắc chắn con sẽ làm được!_ Tôi cười thật tươi như ủng hộ cậu bé
Cậu bé ngượng ngùng quay đầu đi vẽ tiếp
- Con mấy tuổi?
Cậu bé lượm lại mấy mảnh sáp nhét gọn gàng vào hộp. Tôi chợt thấy cậu bé thật giống hắn.
Cậu bé giơ 3 ngón tay ra
- Con 3 tuổi hả?
Cậu bé gật đầu
Tôi giới thiệu tôi và hắn
- Cô là Carolyn, chú dữ dằn này là Jonathan_ Và chỉ tiếp vào bụng - Và có đứa em trong này
Cậu bé đưa mất ngón nhỏ xíu về phía Jonathan như bảo hắn lại đây, tôi thúc hắn bảo cậu bé gọi, hắn chồm tới thì cậu bé chạm vào má hắn
- Cậu bé không sợ anh kìa!!_ Tôi vui mừng reo lên
Hắn bế cậu bé lên ngắm nhìn cho rõ
- Nhìn con làm chú thấy giống như cô Carolyn!
Giống... tôi? Hả? Hắn nhận xét kiểu gì vậy?
- Giống em?
- Ừ! Hồi nhỏ em cũng im lặng như vậy đó. Có đôi mắt và mái tóc đen giống em
Tôi tự nhủ trong lòng, trông nó giống anh hơn chứ!
- Con có thích tên Micheal không?_ Hắn hỏi
Cậu bé lắc đầu
- Vậy con muốn có tên Harold không?
Mắt cậu bé sáng lên như đồng ý
- Harold Mars, con có muốn bảo vệ ai không?_ Jonathan nghiêm giọng hỏi cậu bé làm cậu bé đơ ra
Nói xong, anh đặt cậu bé lại xuống đất. Hai cánh tay rắn chắc đặt hai bên vai cậu.
Cậu bé nhìn tôi rồi nhìn hắn đầy thắc mắc như không biết em là gì. Chắc cậu bé còn bé quá để hiểu.
Cậu bé gật đầu
- Giỏi lắm, con muốn bảo vệ ai?
Cậu bé không đáp, hắn xoa đầu Harold
- Con sẽ tìm được thôi. Người đó sẽ biết kìm con lại và nhắc nhở cho con rằng mình là ai.
Tôi vén tóc ra sau tai, thầm cười một mình. Chồng của tôi cũng có lúc vậy à?
Cậu bé gật đầu, tôi cảm thấy hạnh phúc.
Tôi và hắn bắt đầu vào phòng làm thủ tục nhận nuôi Harold. Việc nhận nuôi rất thuận lợi.
Tôi dặn Harold đang ở trong xe
- Con hãy gọi cô là mẹ và chú này là cha nhé? Bởi vì chúng ta là một gia đình
- Mẹ..._ Cậu bé bập bẹ
- Phải... phải...
Tôi xoa đầu cậu bé, cậu bé bất giác đỏ mặt
- Liệu chúng ta sẽ trở thành cha mẹ tốt không?
Tôi đan hai tay vào nhau, trong lòng lo lắng bộn bề
- Không sao, anh tin chúng ta sẽ trở thành cha mẹ tốt!
Tuyết rơi, bầu trời trong xanh.
[ To be continued ]
Bình luận facebook