Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Anh ta lấy một tờ giấy từ trong hòm thuốc rơi trên mắt đất, vuốt vuốt một chút, xé xé một chút liền xuất hiện một hình người bằng giấy. Sau đó mở người giấy ra, là bốn hình người bằng giấy chồng lên nhau.
Tôi dựa vào tường, không dám nói chuyện, hiện tại dù muốn đi ra ngoài tôi cũng không dám. Khi thấy anh ta làm người giấy, tôi còn nghĩ có phải anh ta định hóa vàng mã cho người chết đang nằm đây, nhưng lại là ngoài dự kiến. Anh ta đem la bàn của mình đặt ở trên mặt đất, sau đó đem mấy người giấy dựa theo hướng chỉ của la bàn đặt theo vị trí đặc thù nào đó, rồi không niệm niệm cái gì, một ngón tay chỉ ra như kiếm, bộ dáng rất giống các đạo sĩ trên TV, sau đó ngón tay từ từ đưa lên. Những hình người giấy nhỏ kia từ từ to ra! Rồi đứng lên! Thật sự là chúng tự đứng lên!
Bất kể vật lý hay khoa học gì đều không thể giải thích được hiện tượng này. Nếu nói người giấy đứng lên là hiện tượng hút tĩnh điện gì đó, vậy còn người giấy từ từ biến to ra thì giải thích như thế nào? Hơn nữa những người giấy kia còn nâng thi thể trong hầm mộ này, sao có thể như thế được?
Khúc Thiên tìm kiếm một số đồ vật rơi vãi trên mặt đất, sau đó nhặt lấy la bàn của mình rồi đi theo người giấy ra ngoài. Còn không quên quay đầu lại nhìn tôi: “Đi ra thôi.”
Tôi đã cả kinh, miệng nói không ra lời.
Vậy mà Khúc Thiên lại nói: “Có như vậy đã giật mình rồi sao? Trên TV so với cái này còn thần bí hơn rất nhiều.”
Dù thần bí hơn thì cũng là trên TV, hiện tại tận mắt tôi nhìn thấy thì đây vẫn là chuyện không giống như nhận thức của tôi. Chuyện này có thể khiến tôi không giật mình được sao?
Sau khi tôi đi theo bọn họ ra ngoài, Khúc Thiên dùng một lá bùa vẽ trong không khí vài cái, vung lên, lá bùa liền tự bốc cháy, rồi anh ta ném về phía thi thể đang được mấy người giấy đặt ở một bên. Cùng lúc đó, những người giấy kia cũng bốc cháy theo. Không biết là bởi thi thể kia đã sớm hong gió hay là bởi đạo pháp của Khúc Thiên, thi thể kia cũng bốc cháy theo, chiếu sáng đám lá cây khô vốn bị bóng tối che mất.
Ánh lửa phá vỡ sự tối tăm ở nơi này. Mặt trời đã xuống núi, chỉ còn một chút tia sáng mờ ảo nơi xa xa, tôi nhìn ánh lửa trước mặt, hỏi: “Thôn bên kia liệu có ai nhìn thấy bên này bị cháy, lại đi báo cháy không?”
“Sẽ không, không có cảnh sát nào quan tâm tới chuyện xảy ra trong thôn Sầm Gia này.”
Vì cái gì mà cảnh sát mặc kệ? Nơi này không phải cũng là phạm vi quản lý của bọn họ sao? Hơn nữa ngay bên kia cũng là một thôn khác, nơi này không phải quá hẻo lánh. Sầm Gia! Ấn tượng của tôi với nơi này càng ngày càng thần bí.
Khúc Thiên vừa nói xong thì cây đa cổ thụ kêu xào xạc, giống như có gió mạnh thổi tới. Nhưng tôi đứng ở đây một chút cũng không cảm nhận có gió thổi. Đây là chuyện gì? Có quỷ tới?
Khúc Thiên đi tới dùng kiếm gỗ đào gạt lá cây trên mặt đất ra cách ra khỏi đám cháy. Tôi nhìn đống lửa, sợ anh ta không kịp gạt, liền chạy nhanh cũng dùng một nhánh cây hỗ trợ.
Sau khi gạt đám lá cây ra khỏi đám cháy, Khúc Thiên vỗ vỗ vào cây đa cổ thụ, nói: “Khi còn nhỏ tao rất thích leo lên mày, rất nhiều bạn bè của tao đều leo lên trên mày. Vày chục năm qua mày cũng thấy buồn chán lắm nhỉ.”
“Nó nghe hiểu được sao?” Tôi nhìn cái cây. Những nhánh cây đã không còn lay động, âm thanh kia cũng ngừng lại. Thật giống như nó có linh tính. Cây đa đã to như vậy, hẳn có thể đã thành tinh.
Tôi dựa vào tường, không dám nói chuyện, hiện tại dù muốn đi ra ngoài tôi cũng không dám. Khi thấy anh ta làm người giấy, tôi còn nghĩ có phải anh ta định hóa vàng mã cho người chết đang nằm đây, nhưng lại là ngoài dự kiến. Anh ta đem la bàn của mình đặt ở trên mặt đất, sau đó đem mấy người giấy dựa theo hướng chỉ của la bàn đặt theo vị trí đặc thù nào đó, rồi không niệm niệm cái gì, một ngón tay chỉ ra như kiếm, bộ dáng rất giống các đạo sĩ trên TV, sau đó ngón tay từ từ đưa lên. Những hình người giấy nhỏ kia từ từ to ra! Rồi đứng lên! Thật sự là chúng tự đứng lên!
Bất kể vật lý hay khoa học gì đều không thể giải thích được hiện tượng này. Nếu nói người giấy đứng lên là hiện tượng hút tĩnh điện gì đó, vậy còn người giấy từ từ biến to ra thì giải thích như thế nào? Hơn nữa những người giấy kia còn nâng thi thể trong hầm mộ này, sao có thể như thế được?
Khúc Thiên tìm kiếm một số đồ vật rơi vãi trên mặt đất, sau đó nhặt lấy la bàn của mình rồi đi theo người giấy ra ngoài. Còn không quên quay đầu lại nhìn tôi: “Đi ra thôi.”
Tôi đã cả kinh, miệng nói không ra lời.
Vậy mà Khúc Thiên lại nói: “Có như vậy đã giật mình rồi sao? Trên TV so với cái này còn thần bí hơn rất nhiều.”
Dù thần bí hơn thì cũng là trên TV, hiện tại tận mắt tôi nhìn thấy thì đây vẫn là chuyện không giống như nhận thức của tôi. Chuyện này có thể khiến tôi không giật mình được sao?
Sau khi tôi đi theo bọn họ ra ngoài, Khúc Thiên dùng một lá bùa vẽ trong không khí vài cái, vung lên, lá bùa liền tự bốc cháy, rồi anh ta ném về phía thi thể đang được mấy người giấy đặt ở một bên. Cùng lúc đó, những người giấy kia cũng bốc cháy theo. Không biết là bởi thi thể kia đã sớm hong gió hay là bởi đạo pháp của Khúc Thiên, thi thể kia cũng bốc cháy theo, chiếu sáng đám lá cây khô vốn bị bóng tối che mất.
Ánh lửa phá vỡ sự tối tăm ở nơi này. Mặt trời đã xuống núi, chỉ còn một chút tia sáng mờ ảo nơi xa xa, tôi nhìn ánh lửa trước mặt, hỏi: “Thôn bên kia liệu có ai nhìn thấy bên này bị cháy, lại đi báo cháy không?”
“Sẽ không, không có cảnh sát nào quan tâm tới chuyện xảy ra trong thôn Sầm Gia này.”
Vì cái gì mà cảnh sát mặc kệ? Nơi này không phải cũng là phạm vi quản lý của bọn họ sao? Hơn nữa ngay bên kia cũng là một thôn khác, nơi này không phải quá hẻo lánh. Sầm Gia! Ấn tượng của tôi với nơi này càng ngày càng thần bí.
Khúc Thiên vừa nói xong thì cây đa cổ thụ kêu xào xạc, giống như có gió mạnh thổi tới. Nhưng tôi đứng ở đây một chút cũng không cảm nhận có gió thổi. Đây là chuyện gì? Có quỷ tới?
Khúc Thiên đi tới dùng kiếm gỗ đào gạt lá cây trên mặt đất ra cách ra khỏi đám cháy. Tôi nhìn đống lửa, sợ anh ta không kịp gạt, liền chạy nhanh cũng dùng một nhánh cây hỗ trợ.
Sau khi gạt đám lá cây ra khỏi đám cháy, Khúc Thiên vỗ vỗ vào cây đa cổ thụ, nói: “Khi còn nhỏ tao rất thích leo lên mày, rất nhiều bạn bè của tao đều leo lên trên mày. Vày chục năm qua mày cũng thấy buồn chán lắm nhỉ.”
“Nó nghe hiểu được sao?” Tôi nhìn cái cây. Những nhánh cây đã không còn lay động, âm thanh kia cũng ngừng lại. Thật giống như nó có linh tính. Cây đa đã to như vậy, hẳn có thể đã thành tinh.
Bình luận facebook